Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Editor: Xiu Xiu
Giang Ngự Sênh đúng là tất cả vì huynh đệ mà nói lời thấm thía.
Lục Đông Đình nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó ấp úng cười: “Có sao?”
Giang Ngự Sênh nhìn anh một cái, đáp án không cần nói cũng biết.
“Để mình hỏi nhiều một câu.” Gianh Ngự Sênh híp mắt, chỉ vào cửa sổ hướng đối diện: “Cậu cứ kéo dài dây dưa như vậy mặc cho cô ấy nhảy nhót lung tung, chẳng lẽ là muốn thuận theo ý của cô ấy, cùng cô ấy kết hôn?”
Lục Đông Đình lẳng lặng hút thuốc, không trả lời.
Giang Ngự Sênh thấy anh như thế, giọng nói bắt đầu nghiêm trọng: “Mình nói với cậu, người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp giống như Tô Yểu, sợ nhất là gì? Sợ nhất là cô ấy để tâm suy nghĩ, hiện giờ những cô gái nhỏ, thật sự nhiều thủ đoạn. Ví như nếu muốn anh tình tôi nguyện cùng một chỗ, thì nên tìm một người phụ nữ đơn giản. Cậu nhiều tuổi như thế, kết hôn? Cậu lăn qua lăn lại liệu có dậy nổi không.”
Lục Đông Đình nghe thế, dừng một chút, tay phủi phủi khói thuốc trên gạt tàn: “Chắc là không.”
Anh nói xong, trực tiếp dí mẩu thuốc vào trong gạt tàn, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
....
Sau khi Tề Tông Lâm rời đi, phòng to như thế, chỉ còn lại mình Tô Yểu, bên cạnh còn một chai brandi hơn nửa, cô vừa rồi nếm qua thấy mùi vị cũng không tệ, lúc này rảnh rỗi không có gì làm, lại rót cho mình một chén.
Qua một hồi, rượu cũng được mấy chén, Cố Liên Y không gọi cũng không nhắn tin lại, trong lòng cô càng nôn nóng, nghĩ đến đủ loại trước, cảm thấy chính mình đúng là tự tác nghiệt, lúc thì hao hết tâm tư lên người anh, lúc lại tránh anh không kịp.
Rượu đúng là độc dược xuyên ruột, lời này thật không sai.
Cồn trong ban đêm càng phát huy mãnh liệt hơn, một khi bị nó nắm trong tay, sẽ bắt đầu đa sầu đa cảm, thậm chí nghĩ lại bản thân.
Tô Yểu nghĩ, nếu Tiêu gia không để lại di chúc của ông ngoại cho cô, có lẽ cô sẽ thoải mái một chút?
Có lẽ cô sẽ tiếp tục trằn trọc ở phố Wall, ở trong thương trường trở nên ý chí sắt đá, có lẽ tiếp tục tiến sâu. Tóm lại, cô cũng sẽ không về nước, sẽ không có tà tâm với Lục Đông Đình, cũng không đặt bản thân vào hoàn cảnh không chịu nổi.
Tô Yểu biết những ý nghĩ này của mình, chính là sợ hãi, nhưng cũng sợ cô sẽ lùi bước.
Cuối cùng Cố Liên Y cũng gửi tin nhắn đến, nhưng là nói cô bị Ninh Khâm cưỡng chế mang đi rồi.
Tô Yểu nhăn mày, ném di động vào trong túi.
Cô lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt nóng bỏng của mình, lại đưa ngón tay vuốt tóc, sững sờ tựa vào ghế một lát mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô mở cửa, từ trong khe cửa nhìn thoáng qua phía đối diện, cửa sổ đóng chặt.
Tô Yểu thở ra một hơi, mang theo túi bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Trên thực tế, tửu lượng của cô không cao, hai chén rượu mạnh là có thể khiến cô say mê, cô cố gắng muốn đi rửa mặt một chút.
Đến cuối hành lang, cô nhìn thấy có chữ toilet, nhanh chóng quẹo vào, đi thẳng đến bồn rửa tay, mạnh mẽ vuốt nước lạnh lên mặt.
Sự lạnh lẽo khiến cho thần trí của cô thanh tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, lại bị người xuất hiện ở phía sau làm cho sợ hãi đến giật mình phát run một cái.
Lục Đông Đình đang không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, anh đang đi vệ sinh, sau đó kéo khóa quần.
Sau khi hoàn tất toàn bộ, anh liền thản nhiên đi đến bên cạnh người phụ nữ, rửa tay, hong khô.
Sau cùng, người đàn ông nhìn qua gương liếc cô một cái, âm thanh trầm thấp, nửa phần trầm ổn nửa phần như trêu tức: “Như thế nào? Không biết rồi hả?”
Giang Ngự Sênh đúng là tất cả vì huynh đệ mà nói lời thấm thía.
Lục Đông Đình nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó ấp úng cười: “Có sao?”
Giang Ngự Sênh nhìn anh một cái, đáp án không cần nói cũng biết.
“Để mình hỏi nhiều một câu.” Gianh Ngự Sênh híp mắt, chỉ vào cửa sổ hướng đối diện: “Cậu cứ kéo dài dây dưa như vậy mặc cho cô ấy nhảy nhót lung tung, chẳng lẽ là muốn thuận theo ý của cô ấy, cùng cô ấy kết hôn?”
Lục Đông Đình lẳng lặng hút thuốc, không trả lời.
Giang Ngự Sênh thấy anh như thế, giọng nói bắt đầu nghiêm trọng: “Mình nói với cậu, người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp giống như Tô Yểu, sợ nhất là gì? Sợ nhất là cô ấy để tâm suy nghĩ, hiện giờ những cô gái nhỏ, thật sự nhiều thủ đoạn. Ví như nếu muốn anh tình tôi nguyện cùng một chỗ, thì nên tìm một người phụ nữ đơn giản. Cậu nhiều tuổi như thế, kết hôn? Cậu lăn qua lăn lại liệu có dậy nổi không.”
Lục Đông Đình nghe thế, dừng một chút, tay phủi phủi khói thuốc trên gạt tàn: “Chắc là không.”
Anh nói xong, trực tiếp dí mẩu thuốc vào trong gạt tàn, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
....
Sau khi Tề Tông Lâm rời đi, phòng to như thế, chỉ còn lại mình Tô Yểu, bên cạnh còn một chai brandi hơn nửa, cô vừa rồi nếm qua thấy mùi vị cũng không tệ, lúc này rảnh rỗi không có gì làm, lại rót cho mình một chén.
Qua một hồi, rượu cũng được mấy chén, Cố Liên Y không gọi cũng không nhắn tin lại, trong lòng cô càng nôn nóng, nghĩ đến đủ loại trước, cảm thấy chính mình đúng là tự tác nghiệt, lúc thì hao hết tâm tư lên người anh, lúc lại tránh anh không kịp.
Rượu đúng là độc dược xuyên ruột, lời này thật không sai.
Cồn trong ban đêm càng phát huy mãnh liệt hơn, một khi bị nó nắm trong tay, sẽ bắt đầu đa sầu đa cảm, thậm chí nghĩ lại bản thân.
Tô Yểu nghĩ, nếu Tiêu gia không để lại di chúc của ông ngoại cho cô, có lẽ cô sẽ thoải mái một chút?
Có lẽ cô sẽ tiếp tục trằn trọc ở phố Wall, ở trong thương trường trở nên ý chí sắt đá, có lẽ tiếp tục tiến sâu. Tóm lại, cô cũng sẽ không về nước, sẽ không có tà tâm với Lục Đông Đình, cũng không đặt bản thân vào hoàn cảnh không chịu nổi.
Tô Yểu biết những ý nghĩ này của mình, chính là sợ hãi, nhưng cũng sợ cô sẽ lùi bước.
Cuối cùng Cố Liên Y cũng gửi tin nhắn đến, nhưng là nói cô bị Ninh Khâm cưỡng chế mang đi rồi.
Tô Yểu nhăn mày, ném di động vào trong túi.
Cô lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt nóng bỏng của mình, lại đưa ngón tay vuốt tóc, sững sờ tựa vào ghế một lát mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô mở cửa, từ trong khe cửa nhìn thoáng qua phía đối diện, cửa sổ đóng chặt.
Tô Yểu thở ra một hơi, mang theo túi bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Trên thực tế, tửu lượng của cô không cao, hai chén rượu mạnh là có thể khiến cô say mê, cô cố gắng muốn đi rửa mặt một chút.
Đến cuối hành lang, cô nhìn thấy có chữ toilet, nhanh chóng quẹo vào, đi thẳng đến bồn rửa tay, mạnh mẽ vuốt nước lạnh lên mặt.
Sự lạnh lẽo khiến cho thần trí của cô thanh tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, lại bị người xuất hiện ở phía sau làm cho sợ hãi đến giật mình phát run một cái.
Lục Đông Đình đang không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, anh đang đi vệ sinh, sau đó kéo khóa quần.
Sau khi hoàn tất toàn bộ, anh liền thản nhiên đi đến bên cạnh người phụ nữ, rửa tay, hong khô.
Sau cùng, người đàn ông nhìn qua gương liếc cô một cái, âm thanh trầm thấp, nửa phần trầm ổn nửa phần như trêu tức: “Như thế nào? Không biết rồi hả?”
Bình luận facebook