-
Chương 25
“Cô....” Ỷ Lan tức giận nhìn Thủy mà nói không lên lời.
”Tôi chả sao cả, cô không thấy sư phụ nói là có thể biến thành bất cứ loài động vật nào sao? Nhân miêu không phải là động vật à?” Thủy nói ra những lời vô cùng có lý. Muốn đấu với tôi ư, cô còn non lắm trên đời ai mà không biết nhân miêu cũng là một loài động vật chứ, đúng thật là ngu ngốc.
”Đúng vậy đó. Nếu con không phục có thể tự mình biến hình thành một loài động vật khác.” Ngũ trưởng lão liếc nhìn Ỷ Lan, giám đối đầu với đệ tử của lão quả thực là không biết tự lượng sức mình.
”Được vậy con sẽ làm.” Ỷ Lan kiêu ngạo, với phép thuật của mình thì những cái này chỉ là chuyện nhỏ.
..............................
Ỷ Lan bắt đầu niệm chú và cũng xuất hiện một trùm sáng bao bọc lấy cô ta. Mọi người ai cũng tập trung vào người thi triển phép thuật mà không chú ý tới hai người khác đang lén sử dụng phép.
Nhìn Ỷ Lan thi triển phép Thủy cố tình niệm thêm một chú trong đầu, bắn vào người cô ta khiến vầng sáng biến thành màu xanh. Cô ta nói mình xấu vậy phải để cô ta xấu hơn mình mới được.
Ngũ trưởng lão cũng niệm một câu chú bắn vào người Ỷ Lan trong trùm ánh sáng. Dám vô lễ với đệ tử của ta, ta cho ngươi biết tay.
.....................
Lúc này tại mẫu đơn điện có một người nào đó đang như người mất hồn ngồi ngẩn người ở một chỗ.
”Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Phong tiến đến vỗ vai Vũ
”Mình đang lo không biết ở bên thanh trúc điện Thủy có bị ức hiếp, bắt nạt không?” Vũ vẻ mặt sốt sắng
”Cậu không cần lo, thực lực của con bé cao như vậy ai có thể bắt nạt nó chứ.” Phong cười tươi, xem ra cậu bạn này ngày càng quan tâm đến Thủy rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, với tính cách của Thủy, nó không bắt nạt người khác đã là may lắm rồi.
”Ừm.” Phong nói vậy cũng phải
.......................
Sau khi trùm sáng trên người Ỷ Lan biến mất, các học sinh đều tập trung nhìn về hướng cô ta. Khi nhìn rõ hình thù thì tất cả mọi người đều bật cười lớn tiếng.
”Ha ha, đây là con gì vậy?”
”Con vật này đúng thật là....ha ha ha”
”Trời ơi phép thuật gì mà lại có thể biến ra hình dạng kỳ quặc như vậy chứ?”
Hàng loạt các tiếng cười, tiếng bình luận vang lên, Ỷ Lan lúc này còn chưa hiểu gì khuôn mặt biểu hiện nhìn rất ngu khiến tất cả mọi người cười rũ rượi hơn.
.........................
Thủy vốn là người có lòng tốt nên cô rất vui vẻ mà biến ra một chiếc gương cỡ lớn để ở trước mặt Ỷ Lan để cô ta soi. Khi Ỷ Lan nhìn vào gương cả người cô ta như hóa đá luôn, đôi mắt thì trợn tròn hết mứ có thể.
Trong gương quả thật là một loài không phải người cũng chẳng phải thú một cách chính xác nhất, cô ta thật không tin vào những gì mà mình nhìn thấy nữa.
Trong gương là một con quái vật có mũi voi, mồm thỏ răng thì dài quá mức bình thường, trên đầu là cái tai heo, từ mông mọc ra một cái đuôi trâu..... Tóm lại đó là một quái vật thực sự.
Thấy vậy cô ta vội vàng mọc cánh, từ lớp bay thẳng về phòng. Còn Hồng Thủy và ngũ trưởng lão thì không ngừng nháy mắt nhìn nhau cười.
Ngũ trưởng lão cảm thấy rất vui, tiểu đệ tử này thật sự là có thủ đoạn nghịch ngợm, nhưng mà ông rất thích. Ngôi trường này sẽ vui vẻ hẳn lên đây, lâu rồi mới được như thế này thật là tốt quá đi.
”Thật là chán quá, vẫn chưa sử dụng tới mày, thôi để mai qua chỗ tứ sư phụ xem có chỗ dùng không.” Sau khi ra khỏi lớp Thủy vừa cười vừa xờ vào cái túi hương đựng bột cỏ mắt mèo nói
”Tôi chả sao cả, cô không thấy sư phụ nói là có thể biến thành bất cứ loài động vật nào sao? Nhân miêu không phải là động vật à?” Thủy nói ra những lời vô cùng có lý. Muốn đấu với tôi ư, cô còn non lắm trên đời ai mà không biết nhân miêu cũng là một loài động vật chứ, đúng thật là ngu ngốc.
”Đúng vậy đó. Nếu con không phục có thể tự mình biến hình thành một loài động vật khác.” Ngũ trưởng lão liếc nhìn Ỷ Lan, giám đối đầu với đệ tử của lão quả thực là không biết tự lượng sức mình.
”Được vậy con sẽ làm.” Ỷ Lan kiêu ngạo, với phép thuật của mình thì những cái này chỉ là chuyện nhỏ.
..............................
Ỷ Lan bắt đầu niệm chú và cũng xuất hiện một trùm sáng bao bọc lấy cô ta. Mọi người ai cũng tập trung vào người thi triển phép thuật mà không chú ý tới hai người khác đang lén sử dụng phép.
Nhìn Ỷ Lan thi triển phép Thủy cố tình niệm thêm một chú trong đầu, bắn vào người cô ta khiến vầng sáng biến thành màu xanh. Cô ta nói mình xấu vậy phải để cô ta xấu hơn mình mới được.
Ngũ trưởng lão cũng niệm một câu chú bắn vào người Ỷ Lan trong trùm ánh sáng. Dám vô lễ với đệ tử của ta, ta cho ngươi biết tay.
.....................
Lúc này tại mẫu đơn điện có một người nào đó đang như người mất hồn ngồi ngẩn người ở một chỗ.
”Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Phong tiến đến vỗ vai Vũ
”Mình đang lo không biết ở bên thanh trúc điện Thủy có bị ức hiếp, bắt nạt không?” Vũ vẻ mặt sốt sắng
”Cậu không cần lo, thực lực của con bé cao như vậy ai có thể bắt nạt nó chứ.” Phong cười tươi, xem ra cậu bạn này ngày càng quan tâm đến Thủy rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, với tính cách của Thủy, nó không bắt nạt người khác đã là may lắm rồi.
”Ừm.” Phong nói vậy cũng phải
.......................
Sau khi trùm sáng trên người Ỷ Lan biến mất, các học sinh đều tập trung nhìn về hướng cô ta. Khi nhìn rõ hình thù thì tất cả mọi người đều bật cười lớn tiếng.
”Ha ha, đây là con gì vậy?”
”Con vật này đúng thật là....ha ha ha”
”Trời ơi phép thuật gì mà lại có thể biến ra hình dạng kỳ quặc như vậy chứ?”
Hàng loạt các tiếng cười, tiếng bình luận vang lên, Ỷ Lan lúc này còn chưa hiểu gì khuôn mặt biểu hiện nhìn rất ngu khiến tất cả mọi người cười rũ rượi hơn.
.........................
Thủy vốn là người có lòng tốt nên cô rất vui vẻ mà biến ra một chiếc gương cỡ lớn để ở trước mặt Ỷ Lan để cô ta soi. Khi Ỷ Lan nhìn vào gương cả người cô ta như hóa đá luôn, đôi mắt thì trợn tròn hết mứ có thể.
Trong gương quả thật là một loài không phải người cũng chẳng phải thú một cách chính xác nhất, cô ta thật không tin vào những gì mà mình nhìn thấy nữa.
Trong gương là một con quái vật có mũi voi, mồm thỏ răng thì dài quá mức bình thường, trên đầu là cái tai heo, từ mông mọc ra một cái đuôi trâu..... Tóm lại đó là một quái vật thực sự.
Thấy vậy cô ta vội vàng mọc cánh, từ lớp bay thẳng về phòng. Còn Hồng Thủy và ngũ trưởng lão thì không ngừng nháy mắt nhìn nhau cười.
Ngũ trưởng lão cảm thấy rất vui, tiểu đệ tử này thật sự là có thủ đoạn nghịch ngợm, nhưng mà ông rất thích. Ngôi trường này sẽ vui vẻ hẳn lên đây, lâu rồi mới được như thế này thật là tốt quá đi.
”Thật là chán quá, vẫn chưa sử dụng tới mày, thôi để mai qua chỗ tứ sư phụ xem có chỗ dùng không.” Sau khi ra khỏi lớp Thủy vừa cười vừa xờ vào cái túi hương đựng bột cỏ mắt mèo nói
Bình luận facebook