Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Gắp lửa bỏ tay người
Buổi trưa, Đường Nhã Phương và Tống An Nhi tấp đại vào một quán ven đường, hai người ăn chút gì đó lót dạ rồi quay trở về công ty.
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi vừa mở cửa bước vào văn phòng thì đã nhìn thấy một nhóm đồng nghiệp đang tụm năm tụm bảy trước màn hình máy vi tính, bàn tán sôi nổi về thứ gì đó.
"Trời đất quỷ thần ơi, đây thực sự là nam thần trong lòng tôi đó sao? Nóng muốn bỏng con mắt tôi luôn rồi nè?"
"Nhìn cái là biết ngay hai người này vào đó chim chuột với nhau rồi!"
"Vi Vịnh Phong cũng cẩu thả quá nhỉ. Làm ăn thế nào mà lại để người ta lén chụp ba cái cảnh nhạy cảm như vậy. Kiểu này thì hình ảnh mà anh ta xây dựng bấy lâu nay coi như đổ sông đổ biển cả rồi còn gì."
"Ủa, Nhã Phương, An Nhi, hai cậu biết tin gì chưa? Cậu ấm tập đoàn Vi thị dắt gái quán bar vào khách sạn, sau hơn ba tiếng đồng hồ mới đi ra đó. Mau lại đây mà xem nè..."
Một người đồng nghiệp nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Đường Nhã Phương và Tống An Nhi.
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi giật nảy cả mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, vội vàng đi tới.
Tin tức về Vi Vịnh Phong đã tràn lan trên khắp các trang mạng xã hội, hành động của hai nhân vật chính trong tấm ảnh khá là nhạy cảm. Nụ hôn kiểu Pháp, tay vòng qua eo, tất cả tạo nên một khung cảnh nóng bỏng khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Vi Vịnh Phong là cậu ấm của tập đoàn Vi thị. Bình thường mọi người đều biết đến anh ta với hình ảnh của một cậu ấm con nhà giàu, tính tình nho nhã, lịch thiệp. Vẻ bề ngoài của anh ta làm cho hàng ngàn hàng vạn cô gái phải say như điếu đổ, ca ngợi anh ta như là một nam thần sống dậy. Chính vì lẽ đó mà lượt theo dõi của anh ta trên facebook và các trang mạng trực tuyến khác đều rất lớn.
"Hừ, đúng là cái đồ chẳng ra gì."
Tống An Nhi nhìn lướt qua một lượt rồi khịt mũi, chán ghét mắng một câu. Sau đó quay sang kéo tay Đường Nhã Phương, nói: "Chúng ta đi thôi Nhã Phương, đừng xem làm gì cho bẩn con mắt."
Đường Nhã Phương lẳng lặng đi theo cô ấy quay về chỗ ngồi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô ngồi còn chưa kịp nóng ghế thì Vi Vịnh Phong đã gọi điện thoại đến.
Đường Nhã Phương chần chừ một lúc rồi bắt máy. Cô còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy sự căm phẫn của Vi Vịnh Phong: "Đường Nhã Phương, tôi thật không ngờ cô lại đi làm cái trò đó. Đây là cách cô trả thù tôi đúng không? Vì muốn trả thù chuyện tôi đến với chị cô nên cô mới cố tình làm như vậy à."
Đường Nhã Phương bị mắng cho một trận đến ngây cả người: "Tôi không hiểu anh đang nói gì cả."
"Nhã Phương, cô đừng có đóng kịch nữa, Như Ngọc đã kể hết với tôi rồi! Cô biết mối quan hệ của tôi với cô ấy, tin tức là cô tung ra chứ gì? Nhã Phương, cho dù tôi bỏ cô, cô cũng không nên làm ra cái trò này. Như Ngọc là chị của cô, cô không nên nói cô ấy là gái nhảy, lại càng không nên nhân lúc cô ấy mang thai mà tung tin này ra chứ!"
Vi Vịnh Phong thất vọng trách móc Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương ngơ ngác, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Rõ ràng bên ngoài đang là tháng sáu nóng hừng hực, thế nhưng cả người cô cứ như rơi xuống hố băng vậy, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
A, thật buồn cười!
Trước đây, anh ta mới là kẻ bắt cá hai tay mà. Vậy mà giờ đây, vừa mới mở miệng ra, anh ta còn chưa có đến nửa lời xin lỗi hay giải thích nào mà đã chửi thẳng vào mặt cô, tra hỏi cô đủ điều.
Đây là người đàn ông mà cô thích mười mấy năm trời đấy sao...
Đường Nhã Phương tan nát cõi lòng.
"Đúng, là tôi muốn trả thù hai người đó."
Trong lòng Đường Nhã Phương vô cùng đau đớn, nhưng khuôn mặt lại không có chút cảm xúc nào. Cô lạnh lùng cất tiếng: "Vi Vịnh Phong, anh tự hỏi lòng mình xem, những năm này tôi có từng làm chuyện gì có lỗ với anh không? Là anh phản bội tôi trước, tôi trả thù thì có gì là sai chứ?"
"Tôi thực sự nhìn nhầm cô rồi, không ngờ cô lại là một người xấu xa, độc ác đến như vậy."
Giọng điệu của Vi Vịnh Phong tràn đầy sự thất vọng.
"Tôi cũng không ngờ anh lại chọn ở bên cạnh Chu Như Ngọc."
Đường Nhã Phương cười, một nụ cười tràn đầy sự mỉa mai: "Vi Vịnh Phong, lúc đầu nếu như anh cảm thấy tôi không xứng với anh, thì nói với tôi sớm một chút. Tôi sẽ không bám lấy anh mãi không buông. Nhưng anh lại dùng cách này để sỉ nhục tôi. Cuối cùng thì ai mới là kẻ tàn nhẫn?"
"Hừ, bây giờ nói mấy lời này cũng chẳng có ích gì. Nhã Phương, cô sẽ phải hối hận!"
Vi Vịnh Phong lười biếng, anh ta nói thêm vài lời vô bổ, nói xong thì thẳng tay cúp máy.
Đường Nhã Phương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nở một nụ cười nhạt.
Cái gì mà trai tài gái sắc, từ bé đã quấn quít bên nhau chứ? Vào giây phút này không phải cũng trở thành trò cười rồi sao! Còn cô thì lại trở thành con ngốc mắc kẹt ở trong mối quan hệ này.
"Nhã Phương, cậu không nên thừa nhận như vậy. Rõ ràng tin này có phải do cậu tung ra đâu mà..."
Tống An Nhi ở bên cạnh đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện. Cô ấy nghe thấy Vi Vịnh Phong vu oan Đường Nhã Phương. Tống An Nhi tức tối, trong đầu cô ấy hiện lên một đống từ ngữ khó nghe đang chờ trực được tuôn ra bên ngoài.
Nếu như giờ phút này, Vi Vịnh Phong đứng ở ngay trước mặt, chắc chắn cô ấy sẽ cạo lông, làm thịt anh mà không có một chút do dự nào cả.
Nhưng hiện giờ, cô ấy lại càng lo lắng cho cô bạn thân của mình hơn. Tống An Nhi sợ cô sẽ vì quá đau lòng mà gục ngã.
"Tớ không sao, như vậy cũng tốt, như vậy thì tớ mới có thể hoàn toàn từ bỏ được."
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, cô nhìn Tống An Nhi rồi nở một nụ cười yếu ớt.
Không sai, cứ cho là thực sự cô không chịu đựng nổi đi. Nhưng cô không cho phép mình bị bọn họ đánh gục.
Vi Vịnh Phong cũng được, Chu Như Ngọc cũng được. Bọn họ rồi cũng sẽ gặp quả báo!
"Bọn họ đúng là ức hiếp người quá đáng mà. Còn cả cái tin này nữa, thời gian nổi lên cũng thật trùng hợp. Sớm không tới muộn không tới, lại lựa ngay cái lúc này mà nổi lên. Nó cứ giống như là cố ý để cho Vi Vịnh Phong vu oan cho cậu vậy."
Tống An Nhi nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy tức giận thay cho cô bạn thân của mình.
Đường Nhã Phương nghe xong thì ngây người ra. Cô im lặng suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra mọi chuyện.
"Có lẽ là bị cậu nói trúng rồi."
"Cái gì?" Tống An Nhi ngạc nhiên đến sững sờ. Vừa mới nãy là cô thuận miệng nói ra thôi mà.
"Trước đây, Vi Vịnh Phong luôn nghĩ rằng tớ không biết chuyện của anh ta và Chu Như Ngọc. Bây giờ lại chạy thẳng đến trách móc tớ. Chắc chắn là Chu Như Ngọc! Cô ta muốn làm cho Vi Vịnh Phong ghét tớ, cuối cùng xoá sạch tớ ra khỏi tâm trí của anh ra. Cô ta thành công rồi!"
Đường Nhã Phương chua xót giải thích.
Tống An Nhi nghe xong thì lập tức nổi giận: "Hèn hạ, không biết xấu hổ, đê tiện! Vì đạt được mục đích, con mụ đó đúng là không chừa chiêu trò nào cả, đến cả bản thân mình cũng không từ bỏ! Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ! A, tức chết tớ rồi! Tớ phải đi giết đôi gian phu dâm phụ đó mới được..."
Thế giới của Đường Nhã Phương như đang sụp đổ thì ngay lúc này ở bên trong văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn giải trí Hoàng Gia.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu liên quan đến vợ của anh mà anh bảo tôi điều tra."
Ngô Tư Lăng từ bên ngoài bước vào, đặt một chồng tài liệu lên trên bàn làm việc của Lục Đình Vỹ.
"Ồ?"
Lục Đình Vỹ ngừng nhìn vào màn hình máy vi tính, anh cầm lấy xấp tài liệu rồi mở ra.
Tất cả nội dung có bên trong xấp tài liệu, anh đều không bỏ qua một chi tiết nào. Từ quá trình Đường Nhã Phương sinh ra cho đến khi lớn lên, rồi hoàn cảnh gia đình, đến tình sử yêu đương. Còn có cả công việc và mối quan hệ của cô với mọi người xung quanh như thế nào. Tất cả mọi thứ, đến một chi tiết nhỏ cũng không lọt khỏi ánh mắt của anh.
Đọc một hồi lâu, Lục Đình Vỹ bỏ xấp tài liệu xuống. Anh chau mày, sâu trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.
Trong chốc lát, Lục Đình Vỹ rơi vào trạng thái trầm ngâm. Bỗng nhiên anh đứng bật dậy khỏi bàn làm việc, cầm lấy áo khoác trên kệ rồi nói: "Chuẩn bị xe. Đồng thời gọi cho Tổng giám đốc của Thời Đại. Tôi muốn bàn bạc cụ thể với anh ta về việc bỏ vốn đầu tư cho bộ phim mà lần trước anh ta nhắc tới."
"Được rồi, Tổng giám đốc!"
Ngô Tư Lăng gật đầu, mau chóng quay người rời khỏi.
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi vừa mở cửa bước vào văn phòng thì đã nhìn thấy một nhóm đồng nghiệp đang tụm năm tụm bảy trước màn hình máy vi tính, bàn tán sôi nổi về thứ gì đó.
"Trời đất quỷ thần ơi, đây thực sự là nam thần trong lòng tôi đó sao? Nóng muốn bỏng con mắt tôi luôn rồi nè?"
"Nhìn cái là biết ngay hai người này vào đó chim chuột với nhau rồi!"
"Vi Vịnh Phong cũng cẩu thả quá nhỉ. Làm ăn thế nào mà lại để người ta lén chụp ba cái cảnh nhạy cảm như vậy. Kiểu này thì hình ảnh mà anh ta xây dựng bấy lâu nay coi như đổ sông đổ biển cả rồi còn gì."
"Ủa, Nhã Phương, An Nhi, hai cậu biết tin gì chưa? Cậu ấm tập đoàn Vi thị dắt gái quán bar vào khách sạn, sau hơn ba tiếng đồng hồ mới đi ra đó. Mau lại đây mà xem nè..."
Một người đồng nghiệp nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Đường Nhã Phương và Tống An Nhi.
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi giật nảy cả mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, vội vàng đi tới.
Tin tức về Vi Vịnh Phong đã tràn lan trên khắp các trang mạng xã hội, hành động của hai nhân vật chính trong tấm ảnh khá là nhạy cảm. Nụ hôn kiểu Pháp, tay vòng qua eo, tất cả tạo nên một khung cảnh nóng bỏng khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Vi Vịnh Phong là cậu ấm của tập đoàn Vi thị. Bình thường mọi người đều biết đến anh ta với hình ảnh của một cậu ấm con nhà giàu, tính tình nho nhã, lịch thiệp. Vẻ bề ngoài của anh ta làm cho hàng ngàn hàng vạn cô gái phải say như điếu đổ, ca ngợi anh ta như là một nam thần sống dậy. Chính vì lẽ đó mà lượt theo dõi của anh ta trên facebook và các trang mạng trực tuyến khác đều rất lớn.
"Hừ, đúng là cái đồ chẳng ra gì."
Tống An Nhi nhìn lướt qua một lượt rồi khịt mũi, chán ghét mắng một câu. Sau đó quay sang kéo tay Đường Nhã Phương, nói: "Chúng ta đi thôi Nhã Phương, đừng xem làm gì cho bẩn con mắt."
Đường Nhã Phương lẳng lặng đi theo cô ấy quay về chỗ ngồi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô ngồi còn chưa kịp nóng ghế thì Vi Vịnh Phong đã gọi điện thoại đến.
Đường Nhã Phương chần chừ một lúc rồi bắt máy. Cô còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy sự căm phẫn của Vi Vịnh Phong: "Đường Nhã Phương, tôi thật không ngờ cô lại đi làm cái trò đó. Đây là cách cô trả thù tôi đúng không? Vì muốn trả thù chuyện tôi đến với chị cô nên cô mới cố tình làm như vậy à."
Đường Nhã Phương bị mắng cho một trận đến ngây cả người: "Tôi không hiểu anh đang nói gì cả."
"Nhã Phương, cô đừng có đóng kịch nữa, Như Ngọc đã kể hết với tôi rồi! Cô biết mối quan hệ của tôi với cô ấy, tin tức là cô tung ra chứ gì? Nhã Phương, cho dù tôi bỏ cô, cô cũng không nên làm ra cái trò này. Như Ngọc là chị của cô, cô không nên nói cô ấy là gái nhảy, lại càng không nên nhân lúc cô ấy mang thai mà tung tin này ra chứ!"
Vi Vịnh Phong thất vọng trách móc Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương ngơ ngác, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Rõ ràng bên ngoài đang là tháng sáu nóng hừng hực, thế nhưng cả người cô cứ như rơi xuống hố băng vậy, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
A, thật buồn cười!
Trước đây, anh ta mới là kẻ bắt cá hai tay mà. Vậy mà giờ đây, vừa mới mở miệng ra, anh ta còn chưa có đến nửa lời xin lỗi hay giải thích nào mà đã chửi thẳng vào mặt cô, tra hỏi cô đủ điều.
Đây là người đàn ông mà cô thích mười mấy năm trời đấy sao...
Đường Nhã Phương tan nát cõi lòng.
"Đúng, là tôi muốn trả thù hai người đó."
Trong lòng Đường Nhã Phương vô cùng đau đớn, nhưng khuôn mặt lại không có chút cảm xúc nào. Cô lạnh lùng cất tiếng: "Vi Vịnh Phong, anh tự hỏi lòng mình xem, những năm này tôi có từng làm chuyện gì có lỗ với anh không? Là anh phản bội tôi trước, tôi trả thù thì có gì là sai chứ?"
"Tôi thực sự nhìn nhầm cô rồi, không ngờ cô lại là một người xấu xa, độc ác đến như vậy."
Giọng điệu của Vi Vịnh Phong tràn đầy sự thất vọng.
"Tôi cũng không ngờ anh lại chọn ở bên cạnh Chu Như Ngọc."
Đường Nhã Phương cười, một nụ cười tràn đầy sự mỉa mai: "Vi Vịnh Phong, lúc đầu nếu như anh cảm thấy tôi không xứng với anh, thì nói với tôi sớm một chút. Tôi sẽ không bám lấy anh mãi không buông. Nhưng anh lại dùng cách này để sỉ nhục tôi. Cuối cùng thì ai mới là kẻ tàn nhẫn?"
"Hừ, bây giờ nói mấy lời này cũng chẳng có ích gì. Nhã Phương, cô sẽ phải hối hận!"
Vi Vịnh Phong lười biếng, anh ta nói thêm vài lời vô bổ, nói xong thì thẳng tay cúp máy.
Đường Nhã Phương nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nở một nụ cười nhạt.
Cái gì mà trai tài gái sắc, từ bé đã quấn quít bên nhau chứ? Vào giây phút này không phải cũng trở thành trò cười rồi sao! Còn cô thì lại trở thành con ngốc mắc kẹt ở trong mối quan hệ này.
"Nhã Phương, cậu không nên thừa nhận như vậy. Rõ ràng tin này có phải do cậu tung ra đâu mà..."
Tống An Nhi ở bên cạnh đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện. Cô ấy nghe thấy Vi Vịnh Phong vu oan Đường Nhã Phương. Tống An Nhi tức tối, trong đầu cô ấy hiện lên một đống từ ngữ khó nghe đang chờ trực được tuôn ra bên ngoài.
Nếu như giờ phút này, Vi Vịnh Phong đứng ở ngay trước mặt, chắc chắn cô ấy sẽ cạo lông, làm thịt anh mà không có một chút do dự nào cả.
Nhưng hiện giờ, cô ấy lại càng lo lắng cho cô bạn thân của mình hơn. Tống An Nhi sợ cô sẽ vì quá đau lòng mà gục ngã.
"Tớ không sao, như vậy cũng tốt, như vậy thì tớ mới có thể hoàn toàn từ bỏ được."
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, cô nhìn Tống An Nhi rồi nở một nụ cười yếu ớt.
Không sai, cứ cho là thực sự cô không chịu đựng nổi đi. Nhưng cô không cho phép mình bị bọn họ đánh gục.
Vi Vịnh Phong cũng được, Chu Như Ngọc cũng được. Bọn họ rồi cũng sẽ gặp quả báo!
"Bọn họ đúng là ức hiếp người quá đáng mà. Còn cả cái tin này nữa, thời gian nổi lên cũng thật trùng hợp. Sớm không tới muộn không tới, lại lựa ngay cái lúc này mà nổi lên. Nó cứ giống như là cố ý để cho Vi Vịnh Phong vu oan cho cậu vậy."
Tống An Nhi nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy tức giận thay cho cô bạn thân của mình.
Đường Nhã Phương nghe xong thì ngây người ra. Cô im lặng suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra mọi chuyện.
"Có lẽ là bị cậu nói trúng rồi."
"Cái gì?" Tống An Nhi ngạc nhiên đến sững sờ. Vừa mới nãy là cô thuận miệng nói ra thôi mà.
"Trước đây, Vi Vịnh Phong luôn nghĩ rằng tớ không biết chuyện của anh ta và Chu Như Ngọc. Bây giờ lại chạy thẳng đến trách móc tớ. Chắc chắn là Chu Như Ngọc! Cô ta muốn làm cho Vi Vịnh Phong ghét tớ, cuối cùng xoá sạch tớ ra khỏi tâm trí của anh ra. Cô ta thành công rồi!"
Đường Nhã Phương chua xót giải thích.
Tống An Nhi nghe xong thì lập tức nổi giận: "Hèn hạ, không biết xấu hổ, đê tiện! Vì đạt được mục đích, con mụ đó đúng là không chừa chiêu trò nào cả, đến cả bản thân mình cũng không từ bỏ! Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ! A, tức chết tớ rồi! Tớ phải đi giết đôi gian phu dâm phụ đó mới được..."
Thế giới của Đường Nhã Phương như đang sụp đổ thì ngay lúc này ở bên trong văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn giải trí Hoàng Gia.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu liên quan đến vợ của anh mà anh bảo tôi điều tra."
Ngô Tư Lăng từ bên ngoài bước vào, đặt một chồng tài liệu lên trên bàn làm việc của Lục Đình Vỹ.
"Ồ?"
Lục Đình Vỹ ngừng nhìn vào màn hình máy vi tính, anh cầm lấy xấp tài liệu rồi mở ra.
Tất cả nội dung có bên trong xấp tài liệu, anh đều không bỏ qua một chi tiết nào. Từ quá trình Đường Nhã Phương sinh ra cho đến khi lớn lên, rồi hoàn cảnh gia đình, đến tình sử yêu đương. Còn có cả công việc và mối quan hệ của cô với mọi người xung quanh như thế nào. Tất cả mọi thứ, đến một chi tiết nhỏ cũng không lọt khỏi ánh mắt của anh.
Đọc một hồi lâu, Lục Đình Vỹ bỏ xấp tài liệu xuống. Anh chau mày, sâu trong ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.
Trong chốc lát, Lục Đình Vỹ rơi vào trạng thái trầm ngâm. Bỗng nhiên anh đứng bật dậy khỏi bàn làm việc, cầm lấy áo khoác trên kệ rồi nói: "Chuẩn bị xe. Đồng thời gọi cho Tổng giám đốc của Thời Đại. Tôi muốn bàn bạc cụ thể với anh ta về việc bỏ vốn đầu tư cho bộ phim mà lần trước anh ta nhắc tới."
"Được rồi, Tổng giám đốc!"
Ngô Tư Lăng gật đầu, mau chóng quay người rời khỏi.
Bình luận facebook