Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Đặc biệt đến vì cô ấy
Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Lục Đình Vỹ.
Nhưng Lục Đình Vỹ lại làm như không biết gì cả, chỉ chăm chú nhìn Đường Nhã Phương trong ngực, hỏi cô bằng một giọng nói trầm ấm:
"Có bị thương không?"
"Không... Không sao, cảm ơn anh!" Đường Nhã Phương vội vàng lắc đầu.
Cho đến giờ phút này cô mới tỉnh táo lại nhưng trên mặt vẫn còn một chút hốt hoảng.
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Anh nâng Đường Nhã Phương dậy, đợi sau khi cô đứng vững rồi mới buông tay ra sau đó nhẹ nhàng nói:
"Lần sau cẩn thận một chút!"
"Ừ."
Đường Nhã Phương gật đầu, không khỏi liếc nhìn người đàn ông kia, dường như rất tò mò tại sao anh lại ở đây.
Lục Đình Vỹ cũng không nói gì nữa, tỏ ra hoàn toàn không quen biết cô, thản nhiên nhìn sang chỗ khác rồi lại nhìn sang Chủ tịch của Thời Đại bên cạnh, có chút không vui:
"Chủ tịch Triệu, không khí làm việc ở Thời Đại luôn "náo nhiệt" như vậy sao?"
Sắc mặt của chủ tịch Thời Đại tái mét lại, hiển nhiên đã nhìn thấy tình hình lúc nãy. Ông tức giận đến nỗi mắt liên tục giật giật.
Từ trước đến nay Thời Đại luôn mong chờ được hợp tác với Công ty giải trí Hoàng Gia. Chẳng mấy khi có được cơ hội như thế này, không ngờ lại bị Lục Đình Vỹ thấy tình huống như vậy.
Lửa giận bốc lên tới đỉnh đầu nhưng do e dè Lục Đình Vỹ còn đang ở đây nên ông không tiện nổi giận, đành phải cố gắng đè nén. Ông xấu hổ nói với Lục Đình Vỹ:
"Tổng giám đốc Lục, để anh chê cười rồi, chúng ta đến văn phòng trước đã, mời đi bên này."
"Ừ."
Lục Đình Vỹ lạnh nhạt đáp lại một tiếng, cũng không làm bộ làm tịch gì, dáng vẻ không giận mà uy.
Khi Lục Đình Vỹ cùng chủ tịch rời đi, cả văn phòng bỗng chốc sôi nổi hẳn lên.
"Không hổ danh là quý tộc độc thân đắt giá nhất thành phố Hải Phòng, đẹp trai quá trời, đẹp đến bất công luôn á!”
"Chỉ cần nhìn anh ấy một cái thôi là cuộc đời này của tôi không uổng phí rồi!"
"Đây mới chính là đàn ông chân chính nè, vừa có tiền lại có quyền, sang trọng và nhã nhặn, xem ra chính là một nam thần lạnh lùng xa cách đây. Vừa rồi mọi người có nhìn thấy tư thế của anh ấy và Đường Nhã Phương không? Thực sự giống như thần tiên hạ phàm vậy, trái tim tôi đã hoàn toàn bị anh ấy chinh phục rồi..."
Mấy người phụ nữ kích động đến đỏ cả mặt. Ai ai cũng ước ao người vừa ngã kia chính là mình, như vậy mới được Lục Đình Vỹ ôm vào lòng.
Lúc này chẳng còn ai nhớ đến chuyện Đường Nhã Phương “cướp” chồng sắp cưới của chị nữa.
Tống An Nhi khinh thường lườm mấy cô gái kia: "Đúng là một lũ không có liêm sỉ!"
Rõ ràng vừa nãy còn đả kích Đường Nhã Phương vì tên khốn Vi Vịnh Phong kia, bây giờ đã bị Lục Đình Vỹ mê hoặc rồi.
Thật là không còn gì để nói!
"Thôi bỏ đi!" Đường Nhã Phương cười khổ, khuyên Tống An Nhi.
Những người này đều là điển hình của việc thích hóng chuyện và thêm dầu vào lửa nên mới không kiêng dè gì như vậy. Bọn họ không hề biết những lời độc địa kia của mình sẽ làm người khác tổn thương như thế nào.
Nếu lúc nãy Lục Đình Vỹ không xuất hiện đúng lúc, có lẽ bây giờ những lời mắng chửi của mấy người đó đã càng tệ hơn nữa rồi.
Tuy nhiên trong lòng Đường Nhã Phương vẫn có chút cảm động:
"An Nhi à, dù gì đi nữa cũng cảm ơn cậu nha!"
"Cậu khách sáo gì thế? Bình thường mấy bà tám này vẫn hay nói linh tinh, nếu không dạy cho bọn họ một bài học, bọn họ sẽ cảm thấy cậu dễ bắt nạt đấy. Chuyện vừa nãy thật nguy hiểm, tớ cứ nghĩ là cậu sẽ bị thương rồi, cũng may mà Lục Đình Vỹ giúp cậu."
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng Tống An Nhi vẫn còn hơi sợ.
"Tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng."
"May mà cậu không có chuyện gì, nếu không tớ nhất định sống chết với mấy người kia."
Lầu bầu mấy câu xong, Tống An Nhi mới yên tâm.
Lúc này trong văn phòng vẫn còn đang ầm ĩ. Mọi người xung quanh đang sôi nổi thảo luận lý do Lục Đình Vỹ bỗng nhiên lại đến Thời Đại.
Tống An Nhi cũng bị hút theo, cô không tránh nổi tò mò hỏi Đường Nhã Phương:
"Cậu nói xem tại sao giám đốc của công ty giải trí giải trí Hoàng Gia tự nhiên lại đến nơi này của chúng ta? Nếu tớ nhớ không nhầm, công ty mình nhiều lần muốn hợp tác với giải trí Hoàng Gia đều bị người ta từ chối. Lần này Lục Đình Vỹ đích thân đến đây, có khi nào là có hoạt động lớn gì không?"
"Không biết nữa." Đường Nhã Phương lắc đầu, cô cũng cảm thấy nghi ngờ.
Tuy rằng ở trong nước Thời Đại cũng coi như là một công ty giải trí không hề nhỏ, dưới trướng cũng đào tạo được không ít nghệ sĩ nổi tiếng. Nhưng nếu so với Hoàng Gia thì lại chẳng là gì cả.
Vài năm gần đây, các lãnh đạo cấp cao của Thời Đại dùng hết mọi cách, mong được hợp tác với chiếc thuyền lớn Hoàng Gia này, nhưng Hoàng Gia vẫn chẳng thèm để ý. Thật không ngờ hôm nay Lục Đình Vỹ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Trong lòng Đường Nhã Phương tự nhiên có một chút ảo tưởng, dường như anh đặc biệt vì mình mà đến.
Nhưng mà cô ngay lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ này.
Tuy cô đã kết hôn với Lục Đình Vỹ, nhưng cả hai người vẫn còn xa lạ, hơn nữa Lục Đình Vỹ lúc nào cũng trăm công nghìn việc, sao lại có thể vì cô mà đến?
"Quên đi, dù Lục Đình Vỹ đến làm gì thì sớm muộn cũng biết thôi. Thật không ngờ rằng cuộc đời này có thể tận mắt chiêm ngưỡng cái nhan sắc này. Đó mới là nam thần chân chính đấy! Không bàn đến những cái khác, chỉ cái nhan sắc và phong độ kia cũng đủ đá cái tên đào hoa Vi Vịnh Phong kia ra chuồng gà."
Tống An Nhi chép miệng, vô cùng tự tin ngẩng cao đầu nói.
Đường Nhã Phương nhìn cô:
"Cậu đánh giá anh ta cao thật đấy."
"Chỉ dựa vào việc anh ấy giúp cậu thôi là đủ để đánh giá cao rồi! Cậu không thấy được đâu, lúc anh ta ôm cậu trông vô cùng đẹp trai luôn. Theo tớ thấy mười tên Vi Vịnh Phong cũng chẳng bằng một ngón tay của anh ấy đâu."
Nói đến Vi Vịnh Phong, vẻ mặt Tống An Nhi tràn ngập sự khinh bỉ.
Ánh mắt Đường Nhã Phương cũng hơi ảm đạm:
"Đúng vậy, là do tớ bị mù nên mới không phân biệt nổi người với chó."
Nhưng mà cô đã giao ước với Lục Đình Vỹ, mối quan hệ hôn nhân này tạm thời phải giữ bí mật.
Điều kiện này do chính cô đưa ra trước, nếu bây giờ cô nói ra sẽ thành trái với giao ước, cũng không tiện ăn nói với Lục Đình Vỹ.
Nghĩ đến Tống An Nhi đối xử với cô tốt như vậy, Đường Nhã Phương cảm thấy rất hổ thẹn.
Nhưng Lục Đình Vỹ lại làm như không biết gì cả, chỉ chăm chú nhìn Đường Nhã Phương trong ngực, hỏi cô bằng một giọng nói trầm ấm:
"Có bị thương không?"
"Không... Không sao, cảm ơn anh!" Đường Nhã Phương vội vàng lắc đầu.
Cho đến giờ phút này cô mới tỉnh táo lại nhưng trên mặt vẫn còn một chút hốt hoảng.
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng thở ra một hơi. Anh nâng Đường Nhã Phương dậy, đợi sau khi cô đứng vững rồi mới buông tay ra sau đó nhẹ nhàng nói:
"Lần sau cẩn thận một chút!"
"Ừ."
Đường Nhã Phương gật đầu, không khỏi liếc nhìn người đàn ông kia, dường như rất tò mò tại sao anh lại ở đây.
Lục Đình Vỹ cũng không nói gì nữa, tỏ ra hoàn toàn không quen biết cô, thản nhiên nhìn sang chỗ khác rồi lại nhìn sang Chủ tịch của Thời Đại bên cạnh, có chút không vui:
"Chủ tịch Triệu, không khí làm việc ở Thời Đại luôn "náo nhiệt" như vậy sao?"
Sắc mặt của chủ tịch Thời Đại tái mét lại, hiển nhiên đã nhìn thấy tình hình lúc nãy. Ông tức giận đến nỗi mắt liên tục giật giật.
Từ trước đến nay Thời Đại luôn mong chờ được hợp tác với Công ty giải trí Hoàng Gia. Chẳng mấy khi có được cơ hội như thế này, không ngờ lại bị Lục Đình Vỹ thấy tình huống như vậy.
Lửa giận bốc lên tới đỉnh đầu nhưng do e dè Lục Đình Vỹ còn đang ở đây nên ông không tiện nổi giận, đành phải cố gắng đè nén. Ông xấu hổ nói với Lục Đình Vỹ:
"Tổng giám đốc Lục, để anh chê cười rồi, chúng ta đến văn phòng trước đã, mời đi bên này."
"Ừ."
Lục Đình Vỹ lạnh nhạt đáp lại một tiếng, cũng không làm bộ làm tịch gì, dáng vẻ không giận mà uy.
Khi Lục Đình Vỹ cùng chủ tịch rời đi, cả văn phòng bỗng chốc sôi nổi hẳn lên.
"Không hổ danh là quý tộc độc thân đắt giá nhất thành phố Hải Phòng, đẹp trai quá trời, đẹp đến bất công luôn á!”
"Chỉ cần nhìn anh ấy một cái thôi là cuộc đời này của tôi không uổng phí rồi!"
"Đây mới chính là đàn ông chân chính nè, vừa có tiền lại có quyền, sang trọng và nhã nhặn, xem ra chính là một nam thần lạnh lùng xa cách đây. Vừa rồi mọi người có nhìn thấy tư thế của anh ấy và Đường Nhã Phương không? Thực sự giống như thần tiên hạ phàm vậy, trái tim tôi đã hoàn toàn bị anh ấy chinh phục rồi..."
Mấy người phụ nữ kích động đến đỏ cả mặt. Ai ai cũng ước ao người vừa ngã kia chính là mình, như vậy mới được Lục Đình Vỹ ôm vào lòng.
Lúc này chẳng còn ai nhớ đến chuyện Đường Nhã Phương “cướp” chồng sắp cưới của chị nữa.
Tống An Nhi khinh thường lườm mấy cô gái kia: "Đúng là một lũ không có liêm sỉ!"
Rõ ràng vừa nãy còn đả kích Đường Nhã Phương vì tên khốn Vi Vịnh Phong kia, bây giờ đã bị Lục Đình Vỹ mê hoặc rồi.
Thật là không còn gì để nói!
"Thôi bỏ đi!" Đường Nhã Phương cười khổ, khuyên Tống An Nhi.
Những người này đều là điển hình của việc thích hóng chuyện và thêm dầu vào lửa nên mới không kiêng dè gì như vậy. Bọn họ không hề biết những lời độc địa kia của mình sẽ làm người khác tổn thương như thế nào.
Nếu lúc nãy Lục Đình Vỹ không xuất hiện đúng lúc, có lẽ bây giờ những lời mắng chửi của mấy người đó đã càng tệ hơn nữa rồi.
Tuy nhiên trong lòng Đường Nhã Phương vẫn có chút cảm động:
"An Nhi à, dù gì đi nữa cũng cảm ơn cậu nha!"
"Cậu khách sáo gì thế? Bình thường mấy bà tám này vẫn hay nói linh tinh, nếu không dạy cho bọn họ một bài học, bọn họ sẽ cảm thấy cậu dễ bắt nạt đấy. Chuyện vừa nãy thật nguy hiểm, tớ cứ nghĩ là cậu sẽ bị thương rồi, cũng may mà Lục Đình Vỹ giúp cậu."
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng Tống An Nhi vẫn còn hơi sợ.
"Tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng."
"May mà cậu không có chuyện gì, nếu không tớ nhất định sống chết với mấy người kia."
Lầu bầu mấy câu xong, Tống An Nhi mới yên tâm.
Lúc này trong văn phòng vẫn còn đang ầm ĩ. Mọi người xung quanh đang sôi nổi thảo luận lý do Lục Đình Vỹ bỗng nhiên lại đến Thời Đại.
Tống An Nhi cũng bị hút theo, cô không tránh nổi tò mò hỏi Đường Nhã Phương:
"Cậu nói xem tại sao giám đốc của công ty giải trí giải trí Hoàng Gia tự nhiên lại đến nơi này của chúng ta? Nếu tớ nhớ không nhầm, công ty mình nhiều lần muốn hợp tác với giải trí Hoàng Gia đều bị người ta từ chối. Lần này Lục Đình Vỹ đích thân đến đây, có khi nào là có hoạt động lớn gì không?"
"Không biết nữa." Đường Nhã Phương lắc đầu, cô cũng cảm thấy nghi ngờ.
Tuy rằng ở trong nước Thời Đại cũng coi như là một công ty giải trí không hề nhỏ, dưới trướng cũng đào tạo được không ít nghệ sĩ nổi tiếng. Nhưng nếu so với Hoàng Gia thì lại chẳng là gì cả.
Vài năm gần đây, các lãnh đạo cấp cao của Thời Đại dùng hết mọi cách, mong được hợp tác với chiếc thuyền lớn Hoàng Gia này, nhưng Hoàng Gia vẫn chẳng thèm để ý. Thật không ngờ hôm nay Lục Đình Vỹ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Trong lòng Đường Nhã Phương tự nhiên có một chút ảo tưởng, dường như anh đặc biệt vì mình mà đến.
Nhưng mà cô ngay lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ này.
Tuy cô đã kết hôn với Lục Đình Vỹ, nhưng cả hai người vẫn còn xa lạ, hơn nữa Lục Đình Vỹ lúc nào cũng trăm công nghìn việc, sao lại có thể vì cô mà đến?
"Quên đi, dù Lục Đình Vỹ đến làm gì thì sớm muộn cũng biết thôi. Thật không ngờ rằng cuộc đời này có thể tận mắt chiêm ngưỡng cái nhan sắc này. Đó mới là nam thần chân chính đấy! Không bàn đến những cái khác, chỉ cái nhan sắc và phong độ kia cũng đủ đá cái tên đào hoa Vi Vịnh Phong kia ra chuồng gà."
Tống An Nhi chép miệng, vô cùng tự tin ngẩng cao đầu nói.
Đường Nhã Phương nhìn cô:
"Cậu đánh giá anh ta cao thật đấy."
"Chỉ dựa vào việc anh ấy giúp cậu thôi là đủ để đánh giá cao rồi! Cậu không thấy được đâu, lúc anh ta ôm cậu trông vô cùng đẹp trai luôn. Theo tớ thấy mười tên Vi Vịnh Phong cũng chẳng bằng một ngón tay của anh ấy đâu."
Nói đến Vi Vịnh Phong, vẻ mặt Tống An Nhi tràn ngập sự khinh bỉ.
Ánh mắt Đường Nhã Phương cũng hơi ảm đạm:
"Đúng vậy, là do tớ bị mù nên mới không phân biệt nổi người với chó."
Nhưng mà cô đã giao ước với Lục Đình Vỹ, mối quan hệ hôn nhân này tạm thời phải giữ bí mật.
Điều kiện này do chính cô đưa ra trước, nếu bây giờ cô nói ra sẽ thành trái với giao ước, cũng không tiện ăn nói với Lục Đình Vỹ.
Nghĩ đến Tống An Nhi đối xử với cô tốt như vậy, Đường Nhã Phương cảm thấy rất hổ thẹn.
Bình luận facebook