Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Trời đổ mưa phùn, u ám.
Hứa Tinh Trình, Hứa Tinh Viện mặc đồ đen, che dù đứng trước mộ bia của Hứa Thụy An. Không ai nói gì, mỗi người đều mang tâm sự riêng, Lâm Khải Khải vì tránh hiềm nghi mà không cùng vợ tham gia tang lễ.
Không nghĩ tới, trước đó không lâu là họ cùng cha đi tới đây bái tế mẹ, bây giờ cha lại nằm xuống ở nơi này.
Chỉ có Hứa Tinh Viện bước lên trước, đặt một nhánh hoa hồng trắng lên mộ cho cha.
Hai anh em đi về nhà, quản gia đang chỉ huy đám hạ nhân tháo dỡ vải lụa đỏ xuống, Hồng Lan tỉnh rụi ngồi ở sô pha ngay phòng khách.
Hứa Tinh Trình bước vào nghiêm mặt bảo dừng:
– Các người đang làm gì?
– Dạ cậu chủ, hôm nay là ngày hạ táng ông chủ, dải lụa đỏ này…
– Bác Mậu, kể từ bây giờ chủ nhân ngôi nhà này là tôi, lụa đỏ tân hôn theo lý phải treo một tháng, giờ còn đang thời gian chuyện mừng, bác nói xem lụa này nên treo hay nên tháo?
– Anh- Trong mắt Hứa Tinh Viện có phẫn nộ.
– Viện Viện, ngày vui của anh, em phải vui chứ- Hứa Tinh Trình chỉ ôn hòa với mỗi cô em gái duy nhất này, nhưng lời nói ra lại làm kẻ khác rùng mình.
Bác Mậu hiểu ý, giữ Hứa Tinh Viện lại:
– Cô chủ, cô đừng tranh cãi với cậu nữa, chuyện vui có thể lấn át tang sự, là bác già cả hồ đồ, treo lụa đỏ lên lại cho tôi! Treo lên lại đi!
– Em về Lâm gia trước- Hứa Tinh Viện thở dài.
Hứa Tinh Trình không tiễn cô:
– Hồng Lan! Mẹ đâu rồi?
– Mẹ mệt rồi, cần tịnh dưỡng thời gian dài, tôi đã dìu mẹ vào trong nghỉ, tôi cũng mệt rồi- Hồng Lan không muốn nhìn thấy anh, chỉ muốn lên lầu.
Hứa Tinh Trình gọi cô lại:
– Hồng Lan, cô đi rót cho tôi cốc nước.
Hồng Lan toàn thân kiệt quệ, không đếm xỉa đếm anh, đi thẳng lên lầu.
– Không nghe thấy tôi nói gì à!- Hứa Tinh Trình còn chưa dứt lời, Hồng Lan đã lên trên tầng trên, đóng sầm cửa lại.
Hứa Tinh Trình siết nắm tay, đấm một cái lên ghế sô pha, cũng chạy theo lên lầu. Anh đẩy cửa xông vào phòng, Hồng Lan đang ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người. Hứa Tinh Trình bước tới kéo Hồng Lan đứng dậy.
– Anh làm gì vậy?- Hồng Lan nhíu mày.
– Tôi làm gì? Cô bày gương mặt ban nãy cho ai xem? Trước mặt kẻ ăn người ở trong nhà mà lại không nể mặt tôi, cô làm vợ người ta như thế đó hả?
Hồng Lan không chịu yếu thế, từ nhỏ cô đã không hợp với Hứa Tinh Trình, chuyện hôn sự lần này đã kích thích mâu thuẫn của họ lên đỉnh điểm:
– Nhàm chán, tôi làm vợ người ta như vậy đó, tôi không thể miễn cưỡng cười vui với người mình ghét được. Anh thích cũng được, không thích cũng được, tôi là vậy, không thể ngoan ngoãn làm vợ anh, khiến anh thất vọng rồi.
Hứa Tinh Trình đột nhiên xông lên, đẩy mạnh cô vào tường, cưỡng hôn cô:
– Hôm nay tôi sẽ dạy cô cách làm vợ là như thế nào!
Hồng Lan vùng vẫy, nhưng lại không ăn thua:
– Thả tôi ra! Hứa Tinh Trình đồ khốn nhà anh! Tôi phải nói cho cha tôi biết!
– Lúc trước còn chưa cưới cha cô đã dâng cô lên giường của tôi rồi, không phải là muốn nhìn thấy vợ chồng chúng ta ân ái à?- Hứa Tinh Trình bóp chặt cổ tay cô, ánh mắt nhìn chòng chọc vào tâm can cô.
Hồng Lan không né tránh, tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy ra nơi khóe mắt:
– Anh nói bậy…
Sau đó, Hứa Tinh Trình nhặt áo sơ mi trên đất lên, tự mình cài nút:
– Tắm rửa, thay đồ, hôm nay phải về nhà cô rồi. Chẳng phải cô là diễn viên à? Ở trước mặt người ngoài, dù có diễn cũng phải diễn thành người vợ hiền thục của Hứa Tinh Trình tôi. Không thì hôm nào đó tôi không vui, súng của tôi lỡ cướp cò, làm bị thương ai đó, khó nói lắm!
Bữa tiệc lại mặt này nhất định sẽ thú vị lắm. Hứa Tinh Trình đến Hồng gia, bất ngờ phát hiện Lâm đ*o Sơn cũng ở đó.
Hai nhà Lâm-Hồng vì Hạ An Ny mà mâu thuẫn, đã mấy chục năm rồi không có qua lại. Lần này kẻ thủ ác đã bị xử tử, họ đương nhiên muốn làm gì để đó đánh tan hiềm khích lúc xưa. Ái chà, trong lòng Hứa Tinh Trình cười lạnh, làm gì có kẻ địch hay bạn bè nào mãi mãi, chỉ có lợi ích và quyền lực thôi.
– Tinh Trình tại đây kính hai vị trưởng bối một ly, quá khứ là cha con đã gây chuyện sai lầm, nay cũng đã trả giá, hi vọng hai vị đừng vì chuyện không vui trong quá khứ mà ảnh hưởng sự hòa thuận của ba nhà chúng ta- Hứa Tinh Trình bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Hồng Chính Bảo gật đầu:
– Con cũng là người bị hại, cha và bác Lâm con sẽ không trách con đâu. Sau này con có dự tính gì?
– Cha vợ, chuyện cha con qua đời con đã gửi báo cáo cho trưởng quan. Trưởng quan hiểu đại nghĩa không chỉ không phạt, còn mang Lộ quân số 19 bảo vệ an toàn Thượng Hải giao cho con. Con nghĩ có lẽ con có nghĩa vụ phải thương lượng với hai vị trưởng bối về tương lai sau này của Bến Thượng Hải.
Lâm đ*o Sơn và Hồng Chính Bảo đưa mắt nhìn nhau:
– Không biết cháu đang có ý gì?
– Bác Lâm là nhân tài trong giới kinh tế văn hóa, cha vợ lại nắm trong tay thế lực ngầm của Bến Thượng Hải, còn con, ngoại trừ làm chính trị ra, còn làm chút chuyện khác nữa. Chỉ là thân phận của con không tiện ra mặt, Hạ Dương Chân Vũ của Hội Hồng Hoàn là bạn của con, con muốn Hội Hồng Hoàn đại diện cho con tham gia cổ phần vào công ty của Lâm Thị và việc kinh doanh bến tàu của Hồng Bang, không biết ý hai vị thế nào?
– Hội Hồng Hoàn?- Lâm đ*o Sơn nhíu mày.
– Đấy chính là sản nghiệp của người Nhật!- Hồng Chính Bảo kinh ngạc, La Phù Sinh rời khỏi bang hội chính là muốn vạch rõ quan hệ của Hồng Bang và Hội Hồng Hoàn. Sao nó có thể để Hội Hồng Hoàn trực tiếp can dự vào chuyện làm ăn của Hồng Bang chứ.
– Trung-Nhật đã sớm ký hiệp định đình chiến. Hiện tại trưởng quan đều chủ trương Trung-Nhật phát triển hữu nghị. Người Nhật, người Trung có gì phân biệt? Dựa vào thực lực của ba nhà chúng ta, cộng thêm Hội Hồng Hoàn hậu thuẫn, tiền của cả Bến Thượng Hải này đều sẽ chảy vào túi ba nhà chúng ta, đến lúc đó thế lực của chúng ta sẽ như mặt trời ban trưa, không ai có thể lay chuyển, chẳng phải rất vui sao! Tại sao lại phải chú ý mấy chuyện vặt này?
Mặt Hồng Chỉnh Bảo lạnh dần:
– Con rể từ khi nào trở thành bạn với người Nhật vậy?
– Cơ duyên trùng hợp thôi, cha vợ à, con muốn làm vậy, cũng là muốn cho Hồng Lan một tương lai tốt hơn mà thôi.
Hồng Chính Bảo đang muốn nổi giận, lại bị Lâm đ*o Sơn cản lại:
– Lời cậu nói tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, chỉ là dạo này tôi khá bận. Tôi và cha vợ cậu già cả rồi, bây giờ không còn tinh lực coi sóc làm ăn kinh doanh gì cả. Dù sao thời gian còn dài, tương lai cả giang sơn này là của bọn trẻ các cậu, hết thảy cần bàn bạc kỹ hơn! Uống rượu, uống rượu.
Hứa Tinh Trình đụng phải cây đinh mềm, trong lòng khó chịu, trên mặt vẫn tươi cười:
– Vâng, ý của hai vị, Tinh Trình hiểu rồi. Nào, chắc hai vị già cả cũng không chịu được đói nữa rồi, chúng ta mau mau dùng bữa đi.
Lâm đ*o Sơn và Hồng Chính Bảo âm thầm nhíu mày, đành tiếp nhận lời chế giễu này.
Sau bữa ăn, Hứa Tinh Trình và Hồng Lan dắt tay nhau ra khỏi Hồng trạch. Hồng Chính Bảo lưu luyến con gái, nhưng Hứa Tinh Trình cứ luôn miệng nói bận như thể không còn thời gian để lại cho hai cha con họ, dẫn theo Hồng Lan lên xe.
Hứa Tinh Trình vừa lên xe, nụ cười trên mặt liền biến mất, hiện ra ngoan độc, anh thô bạo nới lỏng cà vạt:
– Hai lão già này, nói cho cùng là xem thường Hứa Tinh Trình tôi!
Đã như vậy thì anh cũng không cần nương tay với họ.
Lâm đ*o Sơn đi xã giao bên ngoài, Lâm Nhược Mộng mới có thời gian đến chỗ Hoàng Hưng Hàm thăm Đoàn Thiên Tứ.
– Em gái, em đến rồi. Anh đi pha trà cho hai người- Đoàn Thiên Tứ tươi cười đầy mặt chạy xuống lầu châm trà, thấy anh ở chỗ Hoàng Hưng Hàm nỗ lực siêng năng, hệt như thay hình đổi dạng thành người khác, trong lòng Lâm Nhược Mộng vô cùng an ủi.
– Chúng ta vào trong nói chuyện đi- Hoàng Hưng Hàm dẫn theo Lâm Nhược Mộng đi vào thư phòng.
– Lần trước bức thư em đưa cho tôi, tôi đã điều tra rồi. Người của chúng ta có nhân viên tạp vụ lẫn vào công trường dựng lễ đài lộ thiên, chứng thực tin tức này là thật. Đến lúc đó, Shirakawa Yoshinori sẽ ngồi ở bên trái khán đài, bom của chúng ta sẽ được chôn ở…
– Má Vương, anh Hoàng và em gái con đâu?- Lúc Đoàn Thiên Tứ bưng trà trở lại phòng khách, bên trong đã không có ai.
– Họ vào thư phòng nói chuyện rồi, cậu không cần vào đó đưa trà đâu, giúp tôi xâu kim đi, trời tối mắt tèm nhèm rồi, tôi muốn khâu lại đế giày.
– Dạ được- Đoàn Thiên Tứ đặt trà xuống, ngồi xuống bên cạnh má Vương xâu kim giúp bà.
– Ui- Kim đâm vào đầu ngón tay, Đoàn Thiên Tứ đưa lên miệng mút, má Vương trách:
– Thanh niên trai tráng mà mắt mũi còn không bằng tôi.
Bà đứng lên tìm chai thuốc trong ngăn kéo giúp anh:
– Ủa, hộp thuốc rõ ràng đặt trong này, sao giờ lại không thấy?
– Con nhớ ra rồi, lần trước con để trong nhà kho.
– Vậy để tôi đi lấy giúp cậu.
– Để tự con đi, xâu kim xong, má còn phải làm tiếp nữa mà- Đoàn Thiên Tứ để kim xuống, đi về hướng nhà kho, ánh mắt lại lưu ý thư phòng, má Vương thì chăm chú khâu đế giày.
– Tôi nghe nói chính phủ Nam Kinh vì lấy lòng bọn Nhật, mà phái cha em đi dự buổi duyệt binh tiết Thiên Trường. Em phải nghĩ cách nhắc nhở bác ấy chú ý an toàn, nhưng không thể để lộ kế hoạch của chúng ta.
– Vì lý do an toàn, em sẽ cùng đi với cha.
– Vậy cũng tốt, tuyệt đối phải nhớ bom được chôn bên trái khán đài, bọn ta sẽ đợi cha em phát biểu trên đài xong sẽ cho nổ, tự em phải nhớ kiếm cớ rời khỏi đó.
– Dạ.
– Vẫn chưa thuyết phục được La Phù Sinh tham gia hành động lần này của chúng ta à?
– Không có cách nào. Anh ấy quen thói lỗ mãng rồi, không chịu quản thúc đâu. Quy tắc tổ chức anh ấy không chịu được. Không có anh ấy, chúng ta vẫn có thể hành động mà.
– Cũng chỉ có thể như vậy.
***
Hứa Tinh Trình đẩy cửa gian phòng kiểu Nhật, bên trong có một nữ tử mặc kimono quỳ trên đệm cói đưa lưng về phía anh:
– Quân trưởng Hứa, có thể nhìn thấy anh nhanh chóng thay thế lệnh tôn như vậy, Nashi rất vui, mời ngồi.
Nashi Mirai lấy thêm một tách trà, thi triển trà đạo, động tác tay lão luyện thuần thục, so với người Trung Quốc chính cống càng giống người Trung Quốc hơn.
– Ngoại trừ La Phù Sinh, tôi còn muốn cô giúp tôi xử lý thêm hai người nữa.
– Ngay cả cha vợ mình cũng muốn đụng vào, không hổ danh là con trai của bộ trưởng Hứa.
– Tôi còn chưa nói là ai.
– Bây giờ ở Bến Thượng Hải này ngoại trừ Lâm đ*o Sơn và Hồng Chính Bảo ra, còn ai có thể uy hiếp được anh? Nhưng mà với thân phận hiện giờ của Lâm đ*o Sơn ở chính phủ Nam Kinh, chúng tôi tạm thời không thể động vào. Ngược lại, cha vợ anh thì dễ, nhưng phải xem anh mang thứ gì ra đổi đã?
– Tôi có một tin tình báo quan trọng- Hứa Tinh Trình ghé vào tai cô thì thầm- Cộng Đảng gần đây có hành động lớn, mục tiêu là Shirakawa, còn tình báo buổi duyệt binh là ai tiết lộ, tôi nghĩ trong lòng cô hẳn đã rõ.
– Nói cụ thể hơn đi- Tay châm trà của Nashi Mirai dừng lại.
Hứa Tinh Trình, Hứa Tinh Viện mặc đồ đen, che dù đứng trước mộ bia của Hứa Thụy An. Không ai nói gì, mỗi người đều mang tâm sự riêng, Lâm Khải Khải vì tránh hiềm nghi mà không cùng vợ tham gia tang lễ.
Không nghĩ tới, trước đó không lâu là họ cùng cha đi tới đây bái tế mẹ, bây giờ cha lại nằm xuống ở nơi này.
Chỉ có Hứa Tinh Viện bước lên trước, đặt một nhánh hoa hồng trắng lên mộ cho cha.
Hai anh em đi về nhà, quản gia đang chỉ huy đám hạ nhân tháo dỡ vải lụa đỏ xuống, Hồng Lan tỉnh rụi ngồi ở sô pha ngay phòng khách.
Hứa Tinh Trình bước vào nghiêm mặt bảo dừng:
– Các người đang làm gì?
– Dạ cậu chủ, hôm nay là ngày hạ táng ông chủ, dải lụa đỏ này…
– Bác Mậu, kể từ bây giờ chủ nhân ngôi nhà này là tôi, lụa đỏ tân hôn theo lý phải treo một tháng, giờ còn đang thời gian chuyện mừng, bác nói xem lụa này nên treo hay nên tháo?
– Anh- Trong mắt Hứa Tinh Viện có phẫn nộ.
– Viện Viện, ngày vui của anh, em phải vui chứ- Hứa Tinh Trình chỉ ôn hòa với mỗi cô em gái duy nhất này, nhưng lời nói ra lại làm kẻ khác rùng mình.
Bác Mậu hiểu ý, giữ Hứa Tinh Viện lại:
– Cô chủ, cô đừng tranh cãi với cậu nữa, chuyện vui có thể lấn át tang sự, là bác già cả hồ đồ, treo lụa đỏ lên lại cho tôi! Treo lên lại đi!
– Em về Lâm gia trước- Hứa Tinh Viện thở dài.
Hứa Tinh Trình không tiễn cô:
– Hồng Lan! Mẹ đâu rồi?
– Mẹ mệt rồi, cần tịnh dưỡng thời gian dài, tôi đã dìu mẹ vào trong nghỉ, tôi cũng mệt rồi- Hồng Lan không muốn nhìn thấy anh, chỉ muốn lên lầu.
Hứa Tinh Trình gọi cô lại:
– Hồng Lan, cô đi rót cho tôi cốc nước.
Hồng Lan toàn thân kiệt quệ, không đếm xỉa đếm anh, đi thẳng lên lầu.
– Không nghe thấy tôi nói gì à!- Hứa Tinh Trình còn chưa dứt lời, Hồng Lan đã lên trên tầng trên, đóng sầm cửa lại.
Hứa Tinh Trình siết nắm tay, đấm một cái lên ghế sô pha, cũng chạy theo lên lầu. Anh đẩy cửa xông vào phòng, Hồng Lan đang ngồi trước bàn trang điểm ngẩn người. Hứa Tinh Trình bước tới kéo Hồng Lan đứng dậy.
– Anh làm gì vậy?- Hồng Lan nhíu mày.
– Tôi làm gì? Cô bày gương mặt ban nãy cho ai xem? Trước mặt kẻ ăn người ở trong nhà mà lại không nể mặt tôi, cô làm vợ người ta như thế đó hả?
Hồng Lan không chịu yếu thế, từ nhỏ cô đã không hợp với Hứa Tinh Trình, chuyện hôn sự lần này đã kích thích mâu thuẫn của họ lên đỉnh điểm:
– Nhàm chán, tôi làm vợ người ta như vậy đó, tôi không thể miễn cưỡng cười vui với người mình ghét được. Anh thích cũng được, không thích cũng được, tôi là vậy, không thể ngoan ngoãn làm vợ anh, khiến anh thất vọng rồi.
Hứa Tinh Trình đột nhiên xông lên, đẩy mạnh cô vào tường, cưỡng hôn cô:
– Hôm nay tôi sẽ dạy cô cách làm vợ là như thế nào!
Hồng Lan vùng vẫy, nhưng lại không ăn thua:
– Thả tôi ra! Hứa Tinh Trình đồ khốn nhà anh! Tôi phải nói cho cha tôi biết!
– Lúc trước còn chưa cưới cha cô đã dâng cô lên giường của tôi rồi, không phải là muốn nhìn thấy vợ chồng chúng ta ân ái à?- Hứa Tinh Trình bóp chặt cổ tay cô, ánh mắt nhìn chòng chọc vào tâm can cô.
Hồng Lan không né tránh, tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy ra nơi khóe mắt:
– Anh nói bậy…
Sau đó, Hứa Tinh Trình nhặt áo sơ mi trên đất lên, tự mình cài nút:
– Tắm rửa, thay đồ, hôm nay phải về nhà cô rồi. Chẳng phải cô là diễn viên à? Ở trước mặt người ngoài, dù có diễn cũng phải diễn thành người vợ hiền thục của Hứa Tinh Trình tôi. Không thì hôm nào đó tôi không vui, súng của tôi lỡ cướp cò, làm bị thương ai đó, khó nói lắm!
Bữa tiệc lại mặt này nhất định sẽ thú vị lắm. Hứa Tinh Trình đến Hồng gia, bất ngờ phát hiện Lâm đ*o Sơn cũng ở đó.
Hai nhà Lâm-Hồng vì Hạ An Ny mà mâu thuẫn, đã mấy chục năm rồi không có qua lại. Lần này kẻ thủ ác đã bị xử tử, họ đương nhiên muốn làm gì để đó đánh tan hiềm khích lúc xưa. Ái chà, trong lòng Hứa Tinh Trình cười lạnh, làm gì có kẻ địch hay bạn bè nào mãi mãi, chỉ có lợi ích và quyền lực thôi.
– Tinh Trình tại đây kính hai vị trưởng bối một ly, quá khứ là cha con đã gây chuyện sai lầm, nay cũng đã trả giá, hi vọng hai vị đừng vì chuyện không vui trong quá khứ mà ảnh hưởng sự hòa thuận của ba nhà chúng ta- Hứa Tinh Trình bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Hồng Chính Bảo gật đầu:
– Con cũng là người bị hại, cha và bác Lâm con sẽ không trách con đâu. Sau này con có dự tính gì?
– Cha vợ, chuyện cha con qua đời con đã gửi báo cáo cho trưởng quan. Trưởng quan hiểu đại nghĩa không chỉ không phạt, còn mang Lộ quân số 19 bảo vệ an toàn Thượng Hải giao cho con. Con nghĩ có lẽ con có nghĩa vụ phải thương lượng với hai vị trưởng bối về tương lai sau này của Bến Thượng Hải.
Lâm đ*o Sơn và Hồng Chính Bảo đưa mắt nhìn nhau:
– Không biết cháu đang có ý gì?
– Bác Lâm là nhân tài trong giới kinh tế văn hóa, cha vợ lại nắm trong tay thế lực ngầm của Bến Thượng Hải, còn con, ngoại trừ làm chính trị ra, còn làm chút chuyện khác nữa. Chỉ là thân phận của con không tiện ra mặt, Hạ Dương Chân Vũ của Hội Hồng Hoàn là bạn của con, con muốn Hội Hồng Hoàn đại diện cho con tham gia cổ phần vào công ty của Lâm Thị và việc kinh doanh bến tàu của Hồng Bang, không biết ý hai vị thế nào?
– Hội Hồng Hoàn?- Lâm đ*o Sơn nhíu mày.
– Đấy chính là sản nghiệp của người Nhật!- Hồng Chính Bảo kinh ngạc, La Phù Sinh rời khỏi bang hội chính là muốn vạch rõ quan hệ của Hồng Bang và Hội Hồng Hoàn. Sao nó có thể để Hội Hồng Hoàn trực tiếp can dự vào chuyện làm ăn của Hồng Bang chứ.
– Trung-Nhật đã sớm ký hiệp định đình chiến. Hiện tại trưởng quan đều chủ trương Trung-Nhật phát triển hữu nghị. Người Nhật, người Trung có gì phân biệt? Dựa vào thực lực của ba nhà chúng ta, cộng thêm Hội Hồng Hoàn hậu thuẫn, tiền của cả Bến Thượng Hải này đều sẽ chảy vào túi ba nhà chúng ta, đến lúc đó thế lực của chúng ta sẽ như mặt trời ban trưa, không ai có thể lay chuyển, chẳng phải rất vui sao! Tại sao lại phải chú ý mấy chuyện vặt này?
Mặt Hồng Chỉnh Bảo lạnh dần:
– Con rể từ khi nào trở thành bạn với người Nhật vậy?
– Cơ duyên trùng hợp thôi, cha vợ à, con muốn làm vậy, cũng là muốn cho Hồng Lan một tương lai tốt hơn mà thôi.
Hồng Chính Bảo đang muốn nổi giận, lại bị Lâm đ*o Sơn cản lại:
– Lời cậu nói tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, chỉ là dạo này tôi khá bận. Tôi và cha vợ cậu già cả rồi, bây giờ không còn tinh lực coi sóc làm ăn kinh doanh gì cả. Dù sao thời gian còn dài, tương lai cả giang sơn này là của bọn trẻ các cậu, hết thảy cần bàn bạc kỹ hơn! Uống rượu, uống rượu.
Hứa Tinh Trình đụng phải cây đinh mềm, trong lòng khó chịu, trên mặt vẫn tươi cười:
– Vâng, ý của hai vị, Tinh Trình hiểu rồi. Nào, chắc hai vị già cả cũng không chịu được đói nữa rồi, chúng ta mau mau dùng bữa đi.
Lâm đ*o Sơn và Hồng Chính Bảo âm thầm nhíu mày, đành tiếp nhận lời chế giễu này.
Sau bữa ăn, Hứa Tinh Trình và Hồng Lan dắt tay nhau ra khỏi Hồng trạch. Hồng Chính Bảo lưu luyến con gái, nhưng Hứa Tinh Trình cứ luôn miệng nói bận như thể không còn thời gian để lại cho hai cha con họ, dẫn theo Hồng Lan lên xe.
Hứa Tinh Trình vừa lên xe, nụ cười trên mặt liền biến mất, hiện ra ngoan độc, anh thô bạo nới lỏng cà vạt:
– Hai lão già này, nói cho cùng là xem thường Hứa Tinh Trình tôi!
Đã như vậy thì anh cũng không cần nương tay với họ.
Lâm đ*o Sơn đi xã giao bên ngoài, Lâm Nhược Mộng mới có thời gian đến chỗ Hoàng Hưng Hàm thăm Đoàn Thiên Tứ.
– Em gái, em đến rồi. Anh đi pha trà cho hai người- Đoàn Thiên Tứ tươi cười đầy mặt chạy xuống lầu châm trà, thấy anh ở chỗ Hoàng Hưng Hàm nỗ lực siêng năng, hệt như thay hình đổi dạng thành người khác, trong lòng Lâm Nhược Mộng vô cùng an ủi.
– Chúng ta vào trong nói chuyện đi- Hoàng Hưng Hàm dẫn theo Lâm Nhược Mộng đi vào thư phòng.
– Lần trước bức thư em đưa cho tôi, tôi đã điều tra rồi. Người của chúng ta có nhân viên tạp vụ lẫn vào công trường dựng lễ đài lộ thiên, chứng thực tin tức này là thật. Đến lúc đó, Shirakawa Yoshinori sẽ ngồi ở bên trái khán đài, bom của chúng ta sẽ được chôn ở…
– Má Vương, anh Hoàng và em gái con đâu?- Lúc Đoàn Thiên Tứ bưng trà trở lại phòng khách, bên trong đã không có ai.
– Họ vào thư phòng nói chuyện rồi, cậu không cần vào đó đưa trà đâu, giúp tôi xâu kim đi, trời tối mắt tèm nhèm rồi, tôi muốn khâu lại đế giày.
– Dạ được- Đoàn Thiên Tứ đặt trà xuống, ngồi xuống bên cạnh má Vương xâu kim giúp bà.
– Ui- Kim đâm vào đầu ngón tay, Đoàn Thiên Tứ đưa lên miệng mút, má Vương trách:
– Thanh niên trai tráng mà mắt mũi còn không bằng tôi.
Bà đứng lên tìm chai thuốc trong ngăn kéo giúp anh:
– Ủa, hộp thuốc rõ ràng đặt trong này, sao giờ lại không thấy?
– Con nhớ ra rồi, lần trước con để trong nhà kho.
– Vậy để tôi đi lấy giúp cậu.
– Để tự con đi, xâu kim xong, má còn phải làm tiếp nữa mà- Đoàn Thiên Tứ để kim xuống, đi về hướng nhà kho, ánh mắt lại lưu ý thư phòng, má Vương thì chăm chú khâu đế giày.
– Tôi nghe nói chính phủ Nam Kinh vì lấy lòng bọn Nhật, mà phái cha em đi dự buổi duyệt binh tiết Thiên Trường. Em phải nghĩ cách nhắc nhở bác ấy chú ý an toàn, nhưng không thể để lộ kế hoạch của chúng ta.
– Vì lý do an toàn, em sẽ cùng đi với cha.
– Vậy cũng tốt, tuyệt đối phải nhớ bom được chôn bên trái khán đài, bọn ta sẽ đợi cha em phát biểu trên đài xong sẽ cho nổ, tự em phải nhớ kiếm cớ rời khỏi đó.
– Dạ.
– Vẫn chưa thuyết phục được La Phù Sinh tham gia hành động lần này của chúng ta à?
– Không có cách nào. Anh ấy quen thói lỗ mãng rồi, không chịu quản thúc đâu. Quy tắc tổ chức anh ấy không chịu được. Không có anh ấy, chúng ta vẫn có thể hành động mà.
– Cũng chỉ có thể như vậy.
***
Hứa Tinh Trình đẩy cửa gian phòng kiểu Nhật, bên trong có một nữ tử mặc kimono quỳ trên đệm cói đưa lưng về phía anh:
– Quân trưởng Hứa, có thể nhìn thấy anh nhanh chóng thay thế lệnh tôn như vậy, Nashi rất vui, mời ngồi.
Nashi Mirai lấy thêm một tách trà, thi triển trà đạo, động tác tay lão luyện thuần thục, so với người Trung Quốc chính cống càng giống người Trung Quốc hơn.
– Ngoại trừ La Phù Sinh, tôi còn muốn cô giúp tôi xử lý thêm hai người nữa.
– Ngay cả cha vợ mình cũng muốn đụng vào, không hổ danh là con trai của bộ trưởng Hứa.
– Tôi còn chưa nói là ai.
– Bây giờ ở Bến Thượng Hải này ngoại trừ Lâm đ*o Sơn và Hồng Chính Bảo ra, còn ai có thể uy hiếp được anh? Nhưng mà với thân phận hiện giờ của Lâm đ*o Sơn ở chính phủ Nam Kinh, chúng tôi tạm thời không thể động vào. Ngược lại, cha vợ anh thì dễ, nhưng phải xem anh mang thứ gì ra đổi đã?
– Tôi có một tin tình báo quan trọng- Hứa Tinh Trình ghé vào tai cô thì thầm- Cộng Đảng gần đây có hành động lớn, mục tiêu là Shirakawa, còn tình báo buổi duyệt binh là ai tiết lộ, tôi nghĩ trong lòng cô hẳn đã rõ.
– Nói cụ thể hơn đi- Tay châm trà của Nashi Mirai dừng lại.
Bình luận facebook