Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Để chào mừng sinh nhật Thiên hoàng[1] Nhật Bản, tiết Thiên Trường được tổ chức ở công viên Hồng Khẩu Thượng Hải trong tô giới Nhật. Ngoại trừ một số ít quan chức chính phủ được mời ra, toàn bộ công viên Hồng Khẩu được phong tỏa cả ngày, chỉ cho phép người Nhật và người Triều Tiên ra vào.
Lâm Nhược Mộng đi theo cha mình là Lâm đ*o Sơn đến tham dự, đến cổng, tất cả người theo hầu đều bị yêu cầu đứng đợi ngoài công viên, Tề Phi không được vào cùng:
– Lão gia nhà chúng tôi là bộ trưởng bộ kinh tế, vì an toàn nhân thân sao lại không cho ai bảo vệ ông ấy?
– Vị này nói đùa rồi, bộ trưởng Lâm là khách quý của người Nhật chúng tôi, sao lại không có người bảo vệ sự an toàn của ông ấy- Nashi Mirai nhận được thông báo, đích thân ra đón nhóm Lâm Nhược Mộng. La Phù Sinh luôn đi theo sau cô, không có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào với Lâm Nhược Mộng.
Trái lại Lâm đ*o Sơn nhìn anh một hồi lâu, đã sớm nghe nói La Phù Sinh có qua lại mật thiết với công chúa điện hạ của Nhật, không tận mắt trông thấy, ông đương nhiên không tin.
– Người đâu, đi theo bộ trưởng Lâm và cô đây, không rời nửa bước. Phải bảo đảm sự an toàn của họ- Nashi Mirai nhấn mạnh bốn chữ không rời nửa bước, bốn tên lính Nhật lập tức xông lên, đứng ngay sau lưng Lâm đ*o Sơn.
Tề Phi giận dữ, định tranh cãi, nhưng bị Lâm đ*o Sơn cản lại:
– Tề Phi! Ở đây đợi, địa bàn của điện hạ Nashi chính là nơi an toàn nhất Thượng Hải, chúng ta có gì phải lo lắng?
– Bộ trưởng Lâm quá khen- Nashi Mirai mỉm cười dẫn họ vào trong.
Ngoại trừ chủ trì trên khán đài, hai bên trái phải là hai dãy ghế ngồi, khoảng đất trống chính giữa dùng để làm thao trường duyệt binh. Văn hóa châu Á lấy bên trái làm trọng, hôm nay tất cả sĩ quan Nhật Bản đều đến tham dự tiết Thiên Trường nên Lâm đ*o Sơn ngầm hiểu họ sẽ sắp xếp toàn bộ chỗ ngồi bên trái cho quan quân Nhật Bản, tự mình đi tới bên phải, nhưng lại bị Nashi gọi lại.
– Bộ trưởng Lâm, bên này- Cô vươn tay thủ thế mời, chỉ vào chỗ ngồi bên trái.
Lâm đ*o Sơn mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, theo Nashi Mirai ngồi xuống vị trí bên trái.
Shirakawa Yoshinori với nhiều chính khách và quân Nhật cùng nhau xuất hiện, họ ngồi xuống đối diện Lâm đ*o Sơn, ở bên phải khán đài. Nashi Mirai qua đó trò chuyện cùng họ. Trong đám người đó Lâm đ*o Sơn chỉ biết bộ trưởng bộ ngoại giao Nhật Bản Shige Mitsuho, tư lệnh hải quân hạm đội 3 Nomura Saburo và tư lệnh Sư đoàn 9 Ueda Matsuyoshi. Cả ba đều là những kẻ thù đã giết chết vô số đồng bào Trung Quốc trong chiến dịch trước đó.
Theo lý, Lâm đ*o Sơn không nên có mặt ở trường hợp thế này, nhưng vị trưởng quan Nam Kinh hiện tại chủ trưởng duy trình yên ổn để giải quyết rắc rối nội bộ, hoàn toàn không màng đến lửa giận của nhân dân.
Buổi lễ còn chưa bắt đầu, Lâm đ*o Sơn đã thấy La Phù Sinh đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, quay sang nói với Lâm Nhược Mộng:
– Nhược Mộng, cha tranh thủ đi rửa tay, con ở đây chờ cha, đừng đi lung tung.
– Dạ cha, con không còn là trẻ con nữa rồi- Lâm Nhược Mộng cười ông quá căng thẳng.
Lâm đ*o Sơn vừa nhúc nhích, hai tên lính Nhật liền đi theo, ông để họ theo, đến nhà vệ sinh, ông dừng bước:
– Tôi vào đó rửa tay, hai người không cần đi theo.
Hai tên lính Nhật nghe hiểu tiếng Trung, trả lời, rồi đứng canh ở ngoài.
Lâm đ*o Sơn vừa vào liền gặp La Phù Sinh đi ra, ông chặn anh lại, sau khi xác minh trong nhà vệ sinh không có ai mới nói:
– Phù Sinh, sao cháu cứ phải dính dáng với bọn Nhật?
– Bác Lâm, chỗ này không tiện nói chuyện, có gì hôm khác hẳn nói- La Phù Sinh muốn đẩy ông ra, nhưng bị ông níu lại.
– Trước kia vì chuyện của mẹ Nhược Mộng, bác không muốn quản nhiều. Nhưng bây giờ chân tướng đã rõ, bác nợ cha cháu một mạng. Bác không thể trơ mắt nhìn con trai của anh ấy tiếp tục sa đọa thêm. Con trai à, quay đầu là bờ.
– Bác Lâm, mỗi người đều có số hết rồi. Cháu không màng chuyện quốc gia đại sự, Nashi từng cứu cháu một mạng, ngay lúc cháu khó khăn nhất đã thu nhận cháu, không thì cháu đã chết ở đầu đường xó chợ mất rồi.
– Cháu hồ đồ quá! Cái gì gọi là không màng chuyện quốc gia, sống ở thời loạn, chúng ta sao có thể tách rời khỏi mấy chữ ấy? Bác không cầu cháu ra chiến trường giết địch, nhưng ít ra cũng đừng theo phe địch chứ. Bác nhìn ra được Nhược Mộng rất thích cháu, nếu cháu bằng lòng, bác có thể đứng ra chủ trì hôn lễ cho hai đứa. Dù cháu không quay về Hồng Bang, cũng có thể có công việc trong Lâm Thị.
La Phù Sinh bởi vì thấy khó chịu mới chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, không ngờ lại bị Lâm đ*o Sơn giữ chân nói chuyện. Lúc này sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt dần mất kiên nhẫn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, anh kịp thời hất tay Lâm đ*o Sơn ra.
– Xin lỗi bác, cháu không có ý gì với cô Lâm- Nói xong vội vã đi ra ngoài, còn chưa đi được bao xa đã đụng phải Nashi Mirai.
– Sao lại đi vội như thế?- Nashi Mirai đỡ lấy La Phù Sinh đang loạng choạng, thấy toàn thân anh toát mồ hôi lạnh- Có phải phát tác rồi không?
La Phù Sinh gật đầu, đã không còn hơi sức nói chuyện.
Nashi Mirai đỡ anh ngồi xuống băng ghế gần đó, lấy một ống tiêm trong túi xách ra, sau khi tiêm vào cánh tay, cảm giác căng tức đau nhức vô cùng kia lập tức biến mất:
– Rốt cuộc tôi bị bệnh gì?
– Đừng lo, chỉ là trong cuộc phẫu thuật lần trước có dùng thuốc nên xuất hiện tình trạng ỷ lại vào thuốc mà thôi- Nashi Mirai lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán anh, Lâm đ*o Sơn đúng lúc đi ngang qua, hình thấy hai người họ, sắc mặt tái xanh.
Cho đến khi quay về lại chỗ ngồi, sắc mặt vẫn không khá lên. Ông thấy Hứa Tinh Trình cũng đến, đang ngồi bên cạnh nói chuyện với con gái mình, sắc mặt lại càng khó coi.
– Cha sao vậy? Có phải nắng gắt quá nên hơi mệt không?
– Không sao- Lâm đ*o Sơn vỗ mu bàn tay con gái, có chút đau lòng cho cô.
Đúng mười giờ, buổi lễ bắt đầu. Mở màn là nghi thức duyệt binh, dù thua trận, nhưng ngay lúc đặt bút ký hiệp định ngừng chiến, phía Nhật đã chiếm hết lợi thế. Cho nên hiện giờ vẫn dương dương tự đắc, diễu võ giương oai ngay trên đất Trung Quốc.
Sau đó là Shige Mitsuho và Ueda Matsuyoshi lên đài đọc diễn văn, diễn thuyết đại khái chính là kế hoạch xâm lược của Nhật bắt buộc phải tiến hành, là con đường phải đi để nhân loại tiến hóa, là nhu cầu chính đáng hợp lý cho sự bành trướng.
Dưới đài, quan viên Trung Quốc nghe xong không mấy vui vẻ, đúng lúc Hứa Tinh Trình đại diện Lộ quân số 19 lên diễn thuyết, vẻ mặt ôn hòa diễn đạt lời chúc mừng của trưởng quan Nam Kinh đến sinh nhật Thiên Hoàng. Vì để biểu hiện thành ý, thậm chí hứa hẹn Lộ quân 19 sẽ rút khỏi phạm vi Thượng Hải, đồng thời trong khu vực Thượng Hải sẽ không còn bất cứ quân đội chính quy của chính phủ đồn trú nữa.
Tổng tư lệnh Shirakawa nghe xong vô cùng vui vẻ, đứng lên xưng anh gọi em với Hứa Tinh Trình.
Đến phiên Lâm đ*o Sơn lên đài, bầu không khí xung quanh đột nhiên căng thẳng hơn, Lâm Nhược Mộng cũng đứng lên theo ông lên khán đài.
Nashi Mirai ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn La Phù Sinh bên cạnh, thấy anh không có phản ứng gì, trong lòng có hơi mừng thầm.
Căn cứ vào tai mắt của Hứa Tinh Trình đến báo, Cộng Đảng đã chôn bom ở chỗ ngồi bên trái, nhưng từ trước họ đã sắp xếp cho sĩ quan Nhật Bản và Shirakawa ngồi ở bên phải, bao gồm cả tin tình báo trong lá thư của La Phù Sinh cũng là như vậy. Cô chính là dùng tin tức này để kiểm tra lòng trung thành của anh. Anh đã thông qua kiểm tra, tin tình báo mà Cộng Đảng có được không phải do La Phù Sinh để lộ.
Đương nhiên Cộng Đảng sẽ liên hệ với La Phù Sinh để lôi kéo anh, Nashi không suy nghĩ gì. Nhưng theo tai mắt báo lại, La Phù Sinh không chịu tham gia hành động của Cộng Đảng, nguyên nhân là không chịu bị quản thúc, như thế rất phù hợp với tính cách của anh.
Trước khi buổi lễ bắt đầu họ đã kiểm tra hết một lượt tất cả chỗ ngồi, chỉ dưới chỗ ngồi bên trái có chút thuốc nổ. Cậu nói muốn tháo gỡ, nhưng Nashi Mirai chủ trương giữ lại. Nếu tháo gỡ không những đánh rắn động cỏ, mà còn có thể khiến chúng tự lãnh hậu quả. Họ án binh bất động sắp xếp tất cả quan viên Trung Quốc đến tham gia tiết Thiên Trường ngồi ở bên trái khán đài.
Lâm đ*o Sơn chỉ phát biểu hai câu đơn giản, hi vọng Trung Nhật hòa bình, rồi xuống đài, giữa lúc đó không xảy ra bất cứ chuyện gì, Nashi Mirai nhíu mày, chuyện này dường như không đúng với kế hoạch lắm.
Bên cạnh có người khều cô, là cậu:
– Mirai, tư lệnh Shirakawa kêu điện hạ lên đài trao thưởng.
Nashi Mirai thuộc dòng dõi hoàng thất, nên cô đặc biệt được mời lên đài để vinh danh các sĩ quan Nhật có công trong trận chiến, cũng đại diện Thiên Hoàng biểu đạt lời ân cần thăm hỏi.
Cô trông thấy Shirakawa đang ngoắc tay với mình, mỉm cười đứng lên cúi chào một cái, rồi nói với La Phù Sinh:
– Theo em lên đài.
– Vậy không thích hợp lắm- Người nói câu này là Hạ Chân Ngô.
– Hiện tại thân phận của anh ấy với bên ngoài là cận vệ của con, không có gì không thích hợp- La Phù Sinh không đáp, đi theo cô lên đài, cùng lúc đó, Lâm Nhược Mộng đang xuống đài, cô đi cuối cùng, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Trên đài, mấy tên sĩ quan Nhật Bản xếp thành hàng ngang chờ Nashi Mirai trao thưởng. Shirakawa nói lời phát biểu cuối cùng, tiếng vỗ tay như sấm rền, hơn một vạn tên lính Nhật cùng đám kiều bào phất cờ Nhật trong tay, vừa vẫy vừa hát quốc ca Nhật Bản.
Một tiếng động cực lớn, máu thịt văng tung tóe. Shirakawa đứng giữa vụ nổ nên toàn thân đầy máu nằm trên đất, mấy sĩ quan Nhật gần đó cũng bị nổ văng lên trời rồi rơi phịch xuống khán đài, trong đám đông vang lên tiếng thét, Nashi Mirai quay đầu nhìn thấy có hai bình nước quân dụng được ném lên không trung, mà quả bom vừa phát nổ kia lại được giấu bên trong bình nước rồi ném lên khán đài.
– Bắt lấy chúng!- Nashi Mirai chỉ điểm ba thanh niên lẩn trong đám đông ném bình nước lên khán đài, chưa dứt lời, chiếc bình thứ hai và thứ ba đã chạm đất.
Lâm Nhược Mộng vừa mới xuống lễ đài cảm thấy sau lưng bị một luồng sóng xung kích hất văng, bên cạnh có người níu cô lại, hai người cùng nhau té xuống đất, người kia liền chắn trên người cô.
Hai tiếng nổ lớn liên tục vang lên, khán đài ầm ầm sụp đổ, toàn bộ mặt đất như rung chuyển. Tiếng bom nổ hòa lẫn tiếng súng và tiếng gào thét, không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc cùng mùi máu tươi tanh tưởi.
Lâm Nhược Mộng bị đè mạnh xuống đất, là Hứa Tinh Trình:
– Nhược Mộng, em có sao không?
Cô ngước lên nhìn sang bên kia, La Phù Sinh cũng lấy tư thế y hệt bảo vệ Nashi Mirai, đầu anh đầy máu. Nashi Mirai đầu đập vào bậc thang, hình như đã bất tỉnh. Anh bế thốc cô lên, giao cho vệ binh đang chạy đến.
Binh lính Hứa Tinh Trình dẫn theo ngay lập tức vây xung quanh, yểm trợ hai người họ thoát ra ngoài. Lâm đ*o Sơn ở cách đó không xa, bị một đám lính Nhật bao vây, thấy họ xuyên qua đám đông đi tới, ông lo lắng nắm tay Lâm Nhược Mộng:
– Con gái có bị thương không?
– Không cha.
– Chỗ này quá nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng ra ngoài- Hứa Tinh Trình dưới sự yểm trợ của vệ binh, dẫn theo cha con Lâm đ*o Sơn ra khỏi công viên.
Mắt Lâm Nhược Mộng vẫn đang một mực tìm kiếm bóng dáng quen thuộc bên trong đám đông, có quá nhiều người, ai cũng điên cuồng tháo chạy, không nhìn rõ ai là ai, lúc này lỗ tai cô càng thêm nhạy bén.
Sau lưng khán đài truyền đến tiếng súng, cô vô thức quay đầu nhìn, trong gió bụi thốc lên cô như thấy một dáng hình cao lớn quen thuộc đứng trên đài, nhưng thoắt cái lại biến mất.
Cô biết là La Phù Sinh đang hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch ám sát lần này. Đây mới chính là kế hoạch thật sự của họ.
【Hôm đó, bên trong thư phòng của Hoàng Hưng Hàm.
Hoàng Hưng Hàm khép hờ cửa phòng, cố tình chừa ra khe hở:
– Nhược Mộng, tôi phải nói rõ với em một chuyện, Đoàn Thiên Tứ là tai mắt do người khác phái đến.
Hóa ra từ khi má Vương đề cập với anh, mỗi lần Đoàn Thiên Tứ ra ngoài đi chợ mua thức ăn, nhưng lần nào cũng còn dư tiền mang về, Hoàng Hưng Hàm liền để ý.
Thời kỳ chiến tranh, giá cả leo thang, giá gạo ở Thượng Hải cao gấp ba lần. Thức ăn Đoàn Thiên Tứ mua về tươi ngon, rau củ xanh mơn mởn, tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền.
Anh bèn phái người theo dõi Đoàn Thiên Tứ mới phát hiện anh ta chưa từng đi chợ mua đồ, mỗi lần mượn cớ ra ngoài đi mua thức ăn đều là đi liên hệ với người khác.
– Mặc dù tôi vẫn chưa tra ra được người cùng anh ta liên hệ là ai? Nhưng ngay lúc quan trọng thế này có khả năng chính là người Nhật.
Mặc dù Lâm Nhược Mộng không muốn tin, nhưng mau chóng chấp nhận hiện thực:
– Vậy sao anh Hoàng còn tiếp tục giữ anh ấy lại trong nhà? Anh đang có chủ ý gì khác à?
– Không sai. Tin tức La Phù Sinh mang đến cho em, người của chúng ta đi kiểm tra, tin tức trên cơ bản là thật. Nhưng không loại trừ khả năng người Nhật đang giăng bẫy để dẫn dụ chúng ta. Cho nên chúng ta đã liên lạc với tổ chức yêu nước “Lạc Thái” của Triều Tiên, nhờ họ phái người mang bom vào công viên Hồng Khẩu, để con người khống chế thời gian nổ bom là ổn thỏa nhất. Nhưng để cho an toàn, bên phía chúng ta phải có người phụ trách “last hit” (đánh cú cuối cùng), triệt để diệt sạch đám sĩ quan vẫn chưa bị bom nổ chết, mà người này chính là La Phù Sinh…
Lâm Nhược Mộng siết chặt váy:
– Anh ấy đồng ý rồi à?
– Ừ.
– Vậy em cũng đi!
– Nhược Mộng, đừng hành động theo cảm tính!
– Em sẽ không, cha em cũng đến hiện trường, em có thể tùy cơ ứng biến xử lý tình huống đột ngột phát sinh.
– Được, vậy em phải cẩn thận, bom giả chúng ta đã chôn dưới chỗ ngồi bên trái khán đài, đợi lát nữa Đoàn Thiên Tứ đến nghe lén, chúng ta hãy nói thế này…
Đoàn Thiên Tứ rời khỏi phòng khách, má Vương đặt kim khâu trong tay xuống nhìn theo bóng lưng anh ta, trước cửa thư phòng có bóng đen đứng đó, Hoàng Hưng Hàm và Lâm Nhược Mộng ăn ý liếc nhau, cùng nhau diễn xuất đọc thoại như đã nói ban nãy.
Quả nhiên, tin tình báo giả này lại đến tai Nashi Mirai, làm loạn phán đoán của cô ta, để cô ta tạm thời tin tưởng lòng trung thành của La Phù Sinh, thuận lợi giúp anh trà trộn vào công viên Hồng Khẩu, thậm chí tiếp cận lễ đài gần nhất.
Thiên thời địa lợi, tiếp theo chính là phải dựa vào con người.
Mệnh của ta, do ta. 】
Đoàng đoàng đoàng… Quanh quẩn bên tai tiếng súng không ngớt, tiếng súng của La Phù Sinh tất nhiên không khiến ai chú ý.
Vào giây phút cuối đời, Ueda Matsuyoshi bị nổ mù một mắt, Shige Mitsuho mất một chân kịp thời lê lết ra khỏi lễ đài, đều nhìn thấy cùng một gương mặt giàn giụa máu tươi.
Đó là khuôn mặt của Diêm La.
*** Chú thích:
[1] Sinh nhật Thiên hoàng (天皇誕生日てんのうたんじょうび (Thiên hoàng đản sinh nhật) Tennō tanjōbi) là một ngày lễ quốc gia trong lịch Nhật Bản được tổ chức và xác định bởi ngày sinh của vị Thiên hoàng đang trị vì. (Theo Wikipedia)
Lâm Nhược Mộng đi theo cha mình là Lâm đ*o Sơn đến tham dự, đến cổng, tất cả người theo hầu đều bị yêu cầu đứng đợi ngoài công viên, Tề Phi không được vào cùng:
– Lão gia nhà chúng tôi là bộ trưởng bộ kinh tế, vì an toàn nhân thân sao lại không cho ai bảo vệ ông ấy?
– Vị này nói đùa rồi, bộ trưởng Lâm là khách quý của người Nhật chúng tôi, sao lại không có người bảo vệ sự an toàn của ông ấy- Nashi Mirai nhận được thông báo, đích thân ra đón nhóm Lâm Nhược Mộng. La Phù Sinh luôn đi theo sau cô, không có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào với Lâm Nhược Mộng.
Trái lại Lâm đ*o Sơn nhìn anh một hồi lâu, đã sớm nghe nói La Phù Sinh có qua lại mật thiết với công chúa điện hạ của Nhật, không tận mắt trông thấy, ông đương nhiên không tin.
– Người đâu, đi theo bộ trưởng Lâm và cô đây, không rời nửa bước. Phải bảo đảm sự an toàn của họ- Nashi Mirai nhấn mạnh bốn chữ không rời nửa bước, bốn tên lính Nhật lập tức xông lên, đứng ngay sau lưng Lâm đ*o Sơn.
Tề Phi giận dữ, định tranh cãi, nhưng bị Lâm đ*o Sơn cản lại:
– Tề Phi! Ở đây đợi, địa bàn của điện hạ Nashi chính là nơi an toàn nhất Thượng Hải, chúng ta có gì phải lo lắng?
– Bộ trưởng Lâm quá khen- Nashi Mirai mỉm cười dẫn họ vào trong.
Ngoại trừ chủ trì trên khán đài, hai bên trái phải là hai dãy ghế ngồi, khoảng đất trống chính giữa dùng để làm thao trường duyệt binh. Văn hóa châu Á lấy bên trái làm trọng, hôm nay tất cả sĩ quan Nhật Bản đều đến tham dự tiết Thiên Trường nên Lâm đ*o Sơn ngầm hiểu họ sẽ sắp xếp toàn bộ chỗ ngồi bên trái cho quan quân Nhật Bản, tự mình đi tới bên phải, nhưng lại bị Nashi gọi lại.
– Bộ trưởng Lâm, bên này- Cô vươn tay thủ thế mời, chỉ vào chỗ ngồi bên trái.
Lâm đ*o Sơn mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, theo Nashi Mirai ngồi xuống vị trí bên trái.
Shirakawa Yoshinori với nhiều chính khách và quân Nhật cùng nhau xuất hiện, họ ngồi xuống đối diện Lâm đ*o Sơn, ở bên phải khán đài. Nashi Mirai qua đó trò chuyện cùng họ. Trong đám người đó Lâm đ*o Sơn chỉ biết bộ trưởng bộ ngoại giao Nhật Bản Shige Mitsuho, tư lệnh hải quân hạm đội 3 Nomura Saburo và tư lệnh Sư đoàn 9 Ueda Matsuyoshi. Cả ba đều là những kẻ thù đã giết chết vô số đồng bào Trung Quốc trong chiến dịch trước đó.
Theo lý, Lâm đ*o Sơn không nên có mặt ở trường hợp thế này, nhưng vị trưởng quan Nam Kinh hiện tại chủ trưởng duy trình yên ổn để giải quyết rắc rối nội bộ, hoàn toàn không màng đến lửa giận của nhân dân.
Buổi lễ còn chưa bắt đầu, Lâm đ*o Sơn đã thấy La Phù Sinh đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, quay sang nói với Lâm Nhược Mộng:
– Nhược Mộng, cha tranh thủ đi rửa tay, con ở đây chờ cha, đừng đi lung tung.
– Dạ cha, con không còn là trẻ con nữa rồi- Lâm Nhược Mộng cười ông quá căng thẳng.
Lâm đ*o Sơn vừa nhúc nhích, hai tên lính Nhật liền đi theo, ông để họ theo, đến nhà vệ sinh, ông dừng bước:
– Tôi vào đó rửa tay, hai người không cần đi theo.
Hai tên lính Nhật nghe hiểu tiếng Trung, trả lời, rồi đứng canh ở ngoài.
Lâm đ*o Sơn vừa vào liền gặp La Phù Sinh đi ra, ông chặn anh lại, sau khi xác minh trong nhà vệ sinh không có ai mới nói:
– Phù Sinh, sao cháu cứ phải dính dáng với bọn Nhật?
– Bác Lâm, chỗ này không tiện nói chuyện, có gì hôm khác hẳn nói- La Phù Sinh muốn đẩy ông ra, nhưng bị ông níu lại.
– Trước kia vì chuyện của mẹ Nhược Mộng, bác không muốn quản nhiều. Nhưng bây giờ chân tướng đã rõ, bác nợ cha cháu một mạng. Bác không thể trơ mắt nhìn con trai của anh ấy tiếp tục sa đọa thêm. Con trai à, quay đầu là bờ.
– Bác Lâm, mỗi người đều có số hết rồi. Cháu không màng chuyện quốc gia đại sự, Nashi từng cứu cháu một mạng, ngay lúc cháu khó khăn nhất đã thu nhận cháu, không thì cháu đã chết ở đầu đường xó chợ mất rồi.
– Cháu hồ đồ quá! Cái gì gọi là không màng chuyện quốc gia, sống ở thời loạn, chúng ta sao có thể tách rời khỏi mấy chữ ấy? Bác không cầu cháu ra chiến trường giết địch, nhưng ít ra cũng đừng theo phe địch chứ. Bác nhìn ra được Nhược Mộng rất thích cháu, nếu cháu bằng lòng, bác có thể đứng ra chủ trì hôn lễ cho hai đứa. Dù cháu không quay về Hồng Bang, cũng có thể có công việc trong Lâm Thị.
La Phù Sinh bởi vì thấy khó chịu mới chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, không ngờ lại bị Lâm đ*o Sơn giữ chân nói chuyện. Lúc này sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt dần mất kiên nhẫn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, anh kịp thời hất tay Lâm đ*o Sơn ra.
– Xin lỗi bác, cháu không có ý gì với cô Lâm- Nói xong vội vã đi ra ngoài, còn chưa đi được bao xa đã đụng phải Nashi Mirai.
– Sao lại đi vội như thế?- Nashi Mirai đỡ lấy La Phù Sinh đang loạng choạng, thấy toàn thân anh toát mồ hôi lạnh- Có phải phát tác rồi không?
La Phù Sinh gật đầu, đã không còn hơi sức nói chuyện.
Nashi Mirai đỡ anh ngồi xuống băng ghế gần đó, lấy một ống tiêm trong túi xách ra, sau khi tiêm vào cánh tay, cảm giác căng tức đau nhức vô cùng kia lập tức biến mất:
– Rốt cuộc tôi bị bệnh gì?
– Đừng lo, chỉ là trong cuộc phẫu thuật lần trước có dùng thuốc nên xuất hiện tình trạng ỷ lại vào thuốc mà thôi- Nashi Mirai lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán anh, Lâm đ*o Sơn đúng lúc đi ngang qua, hình thấy hai người họ, sắc mặt tái xanh.
Cho đến khi quay về lại chỗ ngồi, sắc mặt vẫn không khá lên. Ông thấy Hứa Tinh Trình cũng đến, đang ngồi bên cạnh nói chuyện với con gái mình, sắc mặt lại càng khó coi.
– Cha sao vậy? Có phải nắng gắt quá nên hơi mệt không?
– Không sao- Lâm đ*o Sơn vỗ mu bàn tay con gái, có chút đau lòng cho cô.
Đúng mười giờ, buổi lễ bắt đầu. Mở màn là nghi thức duyệt binh, dù thua trận, nhưng ngay lúc đặt bút ký hiệp định ngừng chiến, phía Nhật đã chiếm hết lợi thế. Cho nên hiện giờ vẫn dương dương tự đắc, diễu võ giương oai ngay trên đất Trung Quốc.
Sau đó là Shige Mitsuho và Ueda Matsuyoshi lên đài đọc diễn văn, diễn thuyết đại khái chính là kế hoạch xâm lược của Nhật bắt buộc phải tiến hành, là con đường phải đi để nhân loại tiến hóa, là nhu cầu chính đáng hợp lý cho sự bành trướng.
Dưới đài, quan viên Trung Quốc nghe xong không mấy vui vẻ, đúng lúc Hứa Tinh Trình đại diện Lộ quân số 19 lên diễn thuyết, vẻ mặt ôn hòa diễn đạt lời chúc mừng của trưởng quan Nam Kinh đến sinh nhật Thiên Hoàng. Vì để biểu hiện thành ý, thậm chí hứa hẹn Lộ quân 19 sẽ rút khỏi phạm vi Thượng Hải, đồng thời trong khu vực Thượng Hải sẽ không còn bất cứ quân đội chính quy của chính phủ đồn trú nữa.
Tổng tư lệnh Shirakawa nghe xong vô cùng vui vẻ, đứng lên xưng anh gọi em với Hứa Tinh Trình.
Đến phiên Lâm đ*o Sơn lên đài, bầu không khí xung quanh đột nhiên căng thẳng hơn, Lâm Nhược Mộng cũng đứng lên theo ông lên khán đài.
Nashi Mirai ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn La Phù Sinh bên cạnh, thấy anh không có phản ứng gì, trong lòng có hơi mừng thầm.
Căn cứ vào tai mắt của Hứa Tinh Trình đến báo, Cộng Đảng đã chôn bom ở chỗ ngồi bên trái, nhưng từ trước họ đã sắp xếp cho sĩ quan Nhật Bản và Shirakawa ngồi ở bên phải, bao gồm cả tin tình báo trong lá thư của La Phù Sinh cũng là như vậy. Cô chính là dùng tin tức này để kiểm tra lòng trung thành của anh. Anh đã thông qua kiểm tra, tin tình báo mà Cộng Đảng có được không phải do La Phù Sinh để lộ.
Đương nhiên Cộng Đảng sẽ liên hệ với La Phù Sinh để lôi kéo anh, Nashi không suy nghĩ gì. Nhưng theo tai mắt báo lại, La Phù Sinh không chịu tham gia hành động của Cộng Đảng, nguyên nhân là không chịu bị quản thúc, như thế rất phù hợp với tính cách của anh.
Trước khi buổi lễ bắt đầu họ đã kiểm tra hết một lượt tất cả chỗ ngồi, chỉ dưới chỗ ngồi bên trái có chút thuốc nổ. Cậu nói muốn tháo gỡ, nhưng Nashi Mirai chủ trương giữ lại. Nếu tháo gỡ không những đánh rắn động cỏ, mà còn có thể khiến chúng tự lãnh hậu quả. Họ án binh bất động sắp xếp tất cả quan viên Trung Quốc đến tham gia tiết Thiên Trường ngồi ở bên trái khán đài.
Lâm đ*o Sơn chỉ phát biểu hai câu đơn giản, hi vọng Trung Nhật hòa bình, rồi xuống đài, giữa lúc đó không xảy ra bất cứ chuyện gì, Nashi Mirai nhíu mày, chuyện này dường như không đúng với kế hoạch lắm.
Bên cạnh có người khều cô, là cậu:
– Mirai, tư lệnh Shirakawa kêu điện hạ lên đài trao thưởng.
Nashi Mirai thuộc dòng dõi hoàng thất, nên cô đặc biệt được mời lên đài để vinh danh các sĩ quan Nhật có công trong trận chiến, cũng đại diện Thiên Hoàng biểu đạt lời ân cần thăm hỏi.
Cô trông thấy Shirakawa đang ngoắc tay với mình, mỉm cười đứng lên cúi chào một cái, rồi nói với La Phù Sinh:
– Theo em lên đài.
– Vậy không thích hợp lắm- Người nói câu này là Hạ Chân Ngô.
– Hiện tại thân phận của anh ấy với bên ngoài là cận vệ của con, không có gì không thích hợp- La Phù Sinh không đáp, đi theo cô lên đài, cùng lúc đó, Lâm Nhược Mộng đang xuống đài, cô đi cuối cùng, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Trên đài, mấy tên sĩ quan Nhật Bản xếp thành hàng ngang chờ Nashi Mirai trao thưởng. Shirakawa nói lời phát biểu cuối cùng, tiếng vỗ tay như sấm rền, hơn một vạn tên lính Nhật cùng đám kiều bào phất cờ Nhật trong tay, vừa vẫy vừa hát quốc ca Nhật Bản.
Một tiếng động cực lớn, máu thịt văng tung tóe. Shirakawa đứng giữa vụ nổ nên toàn thân đầy máu nằm trên đất, mấy sĩ quan Nhật gần đó cũng bị nổ văng lên trời rồi rơi phịch xuống khán đài, trong đám đông vang lên tiếng thét, Nashi Mirai quay đầu nhìn thấy có hai bình nước quân dụng được ném lên không trung, mà quả bom vừa phát nổ kia lại được giấu bên trong bình nước rồi ném lên khán đài.
– Bắt lấy chúng!- Nashi Mirai chỉ điểm ba thanh niên lẩn trong đám đông ném bình nước lên khán đài, chưa dứt lời, chiếc bình thứ hai và thứ ba đã chạm đất.
Lâm Nhược Mộng vừa mới xuống lễ đài cảm thấy sau lưng bị một luồng sóng xung kích hất văng, bên cạnh có người níu cô lại, hai người cùng nhau té xuống đất, người kia liền chắn trên người cô.
Hai tiếng nổ lớn liên tục vang lên, khán đài ầm ầm sụp đổ, toàn bộ mặt đất như rung chuyển. Tiếng bom nổ hòa lẫn tiếng súng và tiếng gào thét, không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc cùng mùi máu tươi tanh tưởi.
Lâm Nhược Mộng bị đè mạnh xuống đất, là Hứa Tinh Trình:
– Nhược Mộng, em có sao không?
Cô ngước lên nhìn sang bên kia, La Phù Sinh cũng lấy tư thế y hệt bảo vệ Nashi Mirai, đầu anh đầy máu. Nashi Mirai đầu đập vào bậc thang, hình như đã bất tỉnh. Anh bế thốc cô lên, giao cho vệ binh đang chạy đến.
Binh lính Hứa Tinh Trình dẫn theo ngay lập tức vây xung quanh, yểm trợ hai người họ thoát ra ngoài. Lâm đ*o Sơn ở cách đó không xa, bị một đám lính Nhật bao vây, thấy họ xuyên qua đám đông đi tới, ông lo lắng nắm tay Lâm Nhược Mộng:
– Con gái có bị thương không?
– Không cha.
– Chỗ này quá nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng ra ngoài- Hứa Tinh Trình dưới sự yểm trợ của vệ binh, dẫn theo cha con Lâm đ*o Sơn ra khỏi công viên.
Mắt Lâm Nhược Mộng vẫn đang một mực tìm kiếm bóng dáng quen thuộc bên trong đám đông, có quá nhiều người, ai cũng điên cuồng tháo chạy, không nhìn rõ ai là ai, lúc này lỗ tai cô càng thêm nhạy bén.
Sau lưng khán đài truyền đến tiếng súng, cô vô thức quay đầu nhìn, trong gió bụi thốc lên cô như thấy một dáng hình cao lớn quen thuộc đứng trên đài, nhưng thoắt cái lại biến mất.
Cô biết là La Phù Sinh đang hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch ám sát lần này. Đây mới chính là kế hoạch thật sự của họ.
【Hôm đó, bên trong thư phòng của Hoàng Hưng Hàm.
Hoàng Hưng Hàm khép hờ cửa phòng, cố tình chừa ra khe hở:
– Nhược Mộng, tôi phải nói rõ với em một chuyện, Đoàn Thiên Tứ là tai mắt do người khác phái đến.
Hóa ra từ khi má Vương đề cập với anh, mỗi lần Đoàn Thiên Tứ ra ngoài đi chợ mua thức ăn, nhưng lần nào cũng còn dư tiền mang về, Hoàng Hưng Hàm liền để ý.
Thời kỳ chiến tranh, giá cả leo thang, giá gạo ở Thượng Hải cao gấp ba lần. Thức ăn Đoàn Thiên Tứ mua về tươi ngon, rau củ xanh mơn mởn, tuyệt đối không phải hàng rẻ tiền.
Anh bèn phái người theo dõi Đoàn Thiên Tứ mới phát hiện anh ta chưa từng đi chợ mua đồ, mỗi lần mượn cớ ra ngoài đi mua thức ăn đều là đi liên hệ với người khác.
– Mặc dù tôi vẫn chưa tra ra được người cùng anh ta liên hệ là ai? Nhưng ngay lúc quan trọng thế này có khả năng chính là người Nhật.
Mặc dù Lâm Nhược Mộng không muốn tin, nhưng mau chóng chấp nhận hiện thực:
– Vậy sao anh Hoàng còn tiếp tục giữ anh ấy lại trong nhà? Anh đang có chủ ý gì khác à?
– Không sai. Tin tức La Phù Sinh mang đến cho em, người của chúng ta đi kiểm tra, tin tức trên cơ bản là thật. Nhưng không loại trừ khả năng người Nhật đang giăng bẫy để dẫn dụ chúng ta. Cho nên chúng ta đã liên lạc với tổ chức yêu nước “Lạc Thái” của Triều Tiên, nhờ họ phái người mang bom vào công viên Hồng Khẩu, để con người khống chế thời gian nổ bom là ổn thỏa nhất. Nhưng để cho an toàn, bên phía chúng ta phải có người phụ trách “last hit” (đánh cú cuối cùng), triệt để diệt sạch đám sĩ quan vẫn chưa bị bom nổ chết, mà người này chính là La Phù Sinh…
Lâm Nhược Mộng siết chặt váy:
– Anh ấy đồng ý rồi à?
– Ừ.
– Vậy em cũng đi!
– Nhược Mộng, đừng hành động theo cảm tính!
– Em sẽ không, cha em cũng đến hiện trường, em có thể tùy cơ ứng biến xử lý tình huống đột ngột phát sinh.
– Được, vậy em phải cẩn thận, bom giả chúng ta đã chôn dưới chỗ ngồi bên trái khán đài, đợi lát nữa Đoàn Thiên Tứ đến nghe lén, chúng ta hãy nói thế này…
Đoàn Thiên Tứ rời khỏi phòng khách, má Vương đặt kim khâu trong tay xuống nhìn theo bóng lưng anh ta, trước cửa thư phòng có bóng đen đứng đó, Hoàng Hưng Hàm và Lâm Nhược Mộng ăn ý liếc nhau, cùng nhau diễn xuất đọc thoại như đã nói ban nãy.
Quả nhiên, tin tình báo giả này lại đến tai Nashi Mirai, làm loạn phán đoán của cô ta, để cô ta tạm thời tin tưởng lòng trung thành của La Phù Sinh, thuận lợi giúp anh trà trộn vào công viên Hồng Khẩu, thậm chí tiếp cận lễ đài gần nhất.
Thiên thời địa lợi, tiếp theo chính là phải dựa vào con người.
Mệnh của ta, do ta. 】
Đoàng đoàng đoàng… Quanh quẩn bên tai tiếng súng không ngớt, tiếng súng của La Phù Sinh tất nhiên không khiến ai chú ý.
Vào giây phút cuối đời, Ueda Matsuyoshi bị nổ mù một mắt, Shige Mitsuho mất một chân kịp thời lê lết ra khỏi lễ đài, đều nhìn thấy cùng một gương mặt giàn giụa máu tươi.
Đó là khuôn mặt của Diêm La.
*** Chú thích:
[1] Sinh nhật Thiên hoàng (天皇誕生日てんのうたんじょうび (Thiên hoàng đản sinh nhật) Tennō tanjōbi) là một ngày lễ quốc gia trong lịch Nhật Bản được tổ chức và xác định bởi ngày sinh của vị Thiên hoàng đang trị vì. (Theo Wikipedia)
Bình luận facebook