Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 556
Nhóm dịch: Sói Già
Nhìn lại gương đồng trên đài trang điểm, đồng dạng có Bạch Tố Trinh đang la lên với nàng.
- Khi dễ? Ta là đang chiếu cố hắn!
Bạch Tố Trinh nói, giơ tay đem mái tóc đen láy như thác nước buộc lên.
- Ngươi để quan nhân rất khó chịu!
- Không phải rất thú vị sao? Ha hả, ta chỉ là ở cùng hắn thân cận mà thôi. Hơn nữa thích hợp để hắn cảm thấy áp lực, đối với hắn tu hành mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Bạch Tố Trinh buộc tóc xong, thản nhiên đi tới trước gương, cả soiwj tóc, nhếch miệng nói rằng.
- Thế nhưng...
Bạch Tố Trinh mạnh mẽ đem mặt để sát vào cái gương. Con ngươi tối tăm mang theo quang mang quỷ bí sâu thẳm:
- Đừng giả bộ như vậy nữa, ngươi không muốn đem hắn ôm vào trong ngực sao? Ngươi không muốn lưu lại Tiểu Nguyệt sao? Ngươi quá mềm yếu. Dĩ nhiên ngay cả dũng khí thừa nhận những ý niệm này cũng không có. Cho nên mới có ta xuất hiện. Bây giờ ngươi trái lại nên ở đó xem ta biểu diễn đi.
Trong gương đồng bản thân nàng đã khôi phục thái độ bình thường, Bạch Tố Trinh thoả mãn soi soi thân ảnh của mình, sung sướng thể hội sự cải biến. Thế nhưng bỗng nhiên trong gương trở nên một mảnh đen kịt, nàng cảm thấy trong đầu đau đớn, lui ra phía sau một bước ôm trán, chỉ thấy cái bóng dưới chân chính mình đang không ngừng văn vẹo, phảng phất như muốn bỏ nàng đi, hoặc giả đang đem nàng thôn phệ.
Tay nàng vịn lên đài trang điểm, vừa trấn định tâm thần, vừa kiềm nén âm hưởng. Miễn cho kinh động Hứa Tiên ngoài động.
Ranh giới thiên địa, trong một toà cung khuyết hoa mỹ nào đó, một vị thị giả tuấn mỹ kinh hoảng báo lại:
- Vương, bốn vị Thiên Ma đại nhân đều rơi vào trong Tịch Diệt, bị Bạch Tố Trinh kia giết cả rồi!
Gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn sợ hãi mà vặn vẹo, trở nên mặt không còn chút máu, mà mất đi mị lực vốn có.
Người ngồi trên vương toạ cao cao, đầu đội lưu ly bảo quan, diện mục không ngừng biến ảo, lúc nam lúc nữ, không phải nam lại cũng không phải nữ, chỉ có một đôi mắt màu lưu ly vĩnh cửu lưu chuyển thất thải quang hoa, lắng nghe thị giả tấu lên, mở miệng lại nói:
- Tốt, tốt, phi thường tốt!
Thị giả kinh ngạc không hiểu:
- Vương? Người không phải nói...chỉ cần giết Hứa Tiên, Thiên Ma nhất tộc chúng ta đã có thể phá diệt phật đạo, duy ngã độc tôn. Vào thời đại mạt pháp thu được vĩnh sinh bất diệt sao?
- Ngươi đang sợ hãi cái gì? Cứ như người sợ chết, ngay cả ma cũng sẽ sợ hãi Tịch Diệt sao?
Thị giả vội vã cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt kia, lại chỉ nghe thấy thanh âm vang dội từ bầu trời truyền đến:
- Vô vật bất diệt, vô nhân vĩnh sinh!
Thanh âm kia già nua như lão nhân, lại non nớt như hài đồng, càng đồng thời bao hàm sắc nhọn của nữ nhân và trầm thấp của nam nhân. Chỉ là một tiếng lại như là hàng vạn hàng ngàn người cùng tuyên đọc một chỗ, tuyên đọc chí lý mãi mãi bất biến, ở trong đại điện cuồn cuộn quanh quẩn.
Hứa Tiên đang chìm đắm ở trong tu luyện, tâm thần khẽ động, rồi đột nhiên mở hai mắt ra, quay đầu lại nói:
- Nương tử?
Trong động truyền đến thanh âm bình thản của Bạch Tố Trinh:
- Quan nhân, sao không thử phương pháp hấp nạp linh lực học được trong Âm Dương kính?
- Nhưng hiện tại ta còn chưa thể khống chế được.
Hứa Tiên vuốt cằm suy nghĩ, hắn từng quan chiếu quy luật hấp nạp linh lực trên mảnh nhỏ Âm Dương kính, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn ngưng tụ đại lượng linh lực, dùng để khôi phục lực lượng đương nhiên là tốt nhất. Thế nhưng loại pháp tắc này đã không phải chính là một Địa Tiên có khả năng nắm trong tay. Hắn đã từng sử dụng qua, lại suýt nữa bị Nguyệt Linh chi lực đông lại mà chết. Còn may mà nàng đã mạo hiểm cứu giúp. Nếu là Nhật Linh chi lực mà nói, đó thực sự là Thần Tiên cũng khó cứu, cần phải để hắn thiêu đốt sạch sẽ mới thôi.
Ở trong tu hành, vô luận là pháp tắc chính mình không thể khống chế, hay là lực lượng vô pháp nắm giữ đều là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
- Không sao cả, vi thê tự có biện pháp, ngươi mau mau bắt đầu đi!
Bạch Tố Trinh thúc giục nói, trong thanh âm hàm chứa một tia lo lắng.
Trong động quật, hắc sắc ảnh tử như là có sinh mệnh, từ dưới chân Bạch Tố Trinh không ngừng hướng bốn phía lan tràn ra, bò đầy mặt đất, bò lên trên tường, đem tất cả bao trùm thành toàn hắc sắc. Nàng cực lực khống chế không cho hắc ảnh hướng bên ngoài động lan tràn ra, lại có một tia âm ảnh dọc theo chân ngọc của nàng, từng chút một hướng phía trên bò lên, trong nháy mắt đã nhiễm đen váy áo trắng noãn của nàng.
Nàng chăm chú cau mày lại, tay đè lên ngực, "oa" một tiếng phun ra một viên nội đan, cũng không lại là màu đỏ thẫm, mà là màu đen kịt. Đây là nàng đem toàn bộ Hỏa Linh chi lực vận chuyển cho Hứa Tiên, sau đó luyện ra một viên nội đan mới. Cùng viên nội đan ban đầu kia kích cỡ không khác biệt lắm, nhưng không có thực thể, mà như là một hắc sắc thâm uyên không ngừng hướng vào phía trong sụp đổ xuống.
Sát biên giới cực kỳ hỗn loạn, nhưng trung tâm lại cực kỳ vắng vẻ, phảng phất như muốn đem thế gian tất cả mê loạn, đều một lần nữa thu về trong an tường yên bình vĩnh hằng kia. Linh lực đã gần như mất đi phương thức khống chế mà bạo tẩu, nhưng tán phát không ra chút ba động nào.
Để Hứa Tiên hoàn toàn không cảm giác được, quay đầu đi, thở dài:
- Chỉ mong ngươi thực sự có biện pháp!
Cũng không hỏi nàng là biện pháp gì, đã lấy ra mảnh nhỏ Âm Dương kính kia, cũng chính là "Chiếu Tâm Kính" bắt đầu quan chiếu.
Chiếu Tâm Kính chiếu rọi, đông phương thái dương dần dần mọc lên, một sáng một tối, giống như người đang hít thở. Hứa Tiên đã chiếu theo quy luật trong đó thôn thổ linh lực, lập tức liền cảm thụ được vận luật nào đó, ánh dương quang như sợi tơ, quấn chặt lấy hắn.
Lúc đầu tốc độ thu nạp còn thua kém tốc độ hắn toàn lực thu nạp. Nhưng rất nhanh đã cùng nó ngang bằng, đồng thời vượt lên trước tốc độ thu nạp linh lực bình thường của hắn.
Cùng lúc đó hắc sắc âm ảnh, như rắn bò ra khỏi động phủ, như là bị quang minh hấp dẫn, hướng tới gần Hứa Tiên tản ra kim quang. Không biết là bởi vì chán ghét quang minh mà muốn hủy diệt nó, hay là yêu thích quang minh mà muốn nắm giữ nó. Kết quả cũng như nhau, hướng về phía Hứa Tiên mạnh mẽ lao đi lên.
- Nương tử?
Hứa Tiên khép hai mắt, tĩnh khí ngưng thần, bỗng nhiên cảm thấy một khối thân thể mềm mại kề sát vào phía sau hắn, một đôi cánh tay ngọc đem hắn gắt gao ôm lấy. Cái ôm đột ngột mà đến như vậy, hắn không có cảm thấy chút linh lực ba động nào, cũng không có nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, thậm chí ngay cả loại hương thơm quen thuộc trên người nàng cũng biến mất không thấy. Chỉ cảm thấy được thân thể nàng có một chút lạnh, thậm chí một cổ hấp lực kinh khủng, nuốt hấp linh lực trên người hắn.
- Dừng lại!
Bạch Tố Trinh ngăn cản động tác của hắn muốn quay đầu lại, quần dài tuyết trắng của nàng hơn phân nửa đã bị nhuộm thành màu mực đen. Trên người u ám tham lam nuốt hấp quang minh trên người Hứa Tiên, thần tình của nàng cũng mới hiện ra một tia thoải mái và an nhàn.
Nhìn lại gương đồng trên đài trang điểm, đồng dạng có Bạch Tố Trinh đang la lên với nàng.
- Khi dễ? Ta là đang chiếu cố hắn!
Bạch Tố Trinh nói, giơ tay đem mái tóc đen láy như thác nước buộc lên.
- Ngươi để quan nhân rất khó chịu!
- Không phải rất thú vị sao? Ha hả, ta chỉ là ở cùng hắn thân cận mà thôi. Hơn nữa thích hợp để hắn cảm thấy áp lực, đối với hắn tu hành mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Bạch Tố Trinh buộc tóc xong, thản nhiên đi tới trước gương, cả soiwj tóc, nhếch miệng nói rằng.
- Thế nhưng...
Bạch Tố Trinh mạnh mẽ đem mặt để sát vào cái gương. Con ngươi tối tăm mang theo quang mang quỷ bí sâu thẳm:
- Đừng giả bộ như vậy nữa, ngươi không muốn đem hắn ôm vào trong ngực sao? Ngươi không muốn lưu lại Tiểu Nguyệt sao? Ngươi quá mềm yếu. Dĩ nhiên ngay cả dũng khí thừa nhận những ý niệm này cũng không có. Cho nên mới có ta xuất hiện. Bây giờ ngươi trái lại nên ở đó xem ta biểu diễn đi.
Trong gương đồng bản thân nàng đã khôi phục thái độ bình thường, Bạch Tố Trinh thoả mãn soi soi thân ảnh của mình, sung sướng thể hội sự cải biến. Thế nhưng bỗng nhiên trong gương trở nên một mảnh đen kịt, nàng cảm thấy trong đầu đau đớn, lui ra phía sau một bước ôm trán, chỉ thấy cái bóng dưới chân chính mình đang không ngừng văn vẹo, phảng phất như muốn bỏ nàng đi, hoặc giả đang đem nàng thôn phệ.
Tay nàng vịn lên đài trang điểm, vừa trấn định tâm thần, vừa kiềm nén âm hưởng. Miễn cho kinh động Hứa Tiên ngoài động.
Ranh giới thiên địa, trong một toà cung khuyết hoa mỹ nào đó, một vị thị giả tuấn mỹ kinh hoảng báo lại:
- Vương, bốn vị Thiên Ma đại nhân đều rơi vào trong Tịch Diệt, bị Bạch Tố Trinh kia giết cả rồi!
Gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn sợ hãi mà vặn vẹo, trở nên mặt không còn chút máu, mà mất đi mị lực vốn có.
Người ngồi trên vương toạ cao cao, đầu đội lưu ly bảo quan, diện mục không ngừng biến ảo, lúc nam lúc nữ, không phải nam lại cũng không phải nữ, chỉ có một đôi mắt màu lưu ly vĩnh cửu lưu chuyển thất thải quang hoa, lắng nghe thị giả tấu lên, mở miệng lại nói:
- Tốt, tốt, phi thường tốt!
Thị giả kinh ngạc không hiểu:
- Vương? Người không phải nói...chỉ cần giết Hứa Tiên, Thiên Ma nhất tộc chúng ta đã có thể phá diệt phật đạo, duy ngã độc tôn. Vào thời đại mạt pháp thu được vĩnh sinh bất diệt sao?
- Ngươi đang sợ hãi cái gì? Cứ như người sợ chết, ngay cả ma cũng sẽ sợ hãi Tịch Diệt sao?
Thị giả vội vã cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt kia, lại chỉ nghe thấy thanh âm vang dội từ bầu trời truyền đến:
- Vô vật bất diệt, vô nhân vĩnh sinh!
Thanh âm kia già nua như lão nhân, lại non nớt như hài đồng, càng đồng thời bao hàm sắc nhọn của nữ nhân và trầm thấp của nam nhân. Chỉ là một tiếng lại như là hàng vạn hàng ngàn người cùng tuyên đọc một chỗ, tuyên đọc chí lý mãi mãi bất biến, ở trong đại điện cuồn cuộn quanh quẩn.
Hứa Tiên đang chìm đắm ở trong tu luyện, tâm thần khẽ động, rồi đột nhiên mở hai mắt ra, quay đầu lại nói:
- Nương tử?
Trong động truyền đến thanh âm bình thản của Bạch Tố Trinh:
- Quan nhân, sao không thử phương pháp hấp nạp linh lực học được trong Âm Dương kính?
- Nhưng hiện tại ta còn chưa thể khống chế được.
Hứa Tiên vuốt cằm suy nghĩ, hắn từng quan chiếu quy luật hấp nạp linh lực trên mảnh nhỏ Âm Dương kính, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn ngưng tụ đại lượng linh lực, dùng để khôi phục lực lượng đương nhiên là tốt nhất. Thế nhưng loại pháp tắc này đã không phải chính là một Địa Tiên có khả năng nắm trong tay. Hắn đã từng sử dụng qua, lại suýt nữa bị Nguyệt Linh chi lực đông lại mà chết. Còn may mà nàng đã mạo hiểm cứu giúp. Nếu là Nhật Linh chi lực mà nói, đó thực sự là Thần Tiên cũng khó cứu, cần phải để hắn thiêu đốt sạch sẽ mới thôi.
Ở trong tu hành, vô luận là pháp tắc chính mình không thể khống chế, hay là lực lượng vô pháp nắm giữ đều là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
- Không sao cả, vi thê tự có biện pháp, ngươi mau mau bắt đầu đi!
Bạch Tố Trinh thúc giục nói, trong thanh âm hàm chứa một tia lo lắng.
Trong động quật, hắc sắc ảnh tử như là có sinh mệnh, từ dưới chân Bạch Tố Trinh không ngừng hướng bốn phía lan tràn ra, bò đầy mặt đất, bò lên trên tường, đem tất cả bao trùm thành toàn hắc sắc. Nàng cực lực khống chế không cho hắc ảnh hướng bên ngoài động lan tràn ra, lại có một tia âm ảnh dọc theo chân ngọc của nàng, từng chút một hướng phía trên bò lên, trong nháy mắt đã nhiễm đen váy áo trắng noãn của nàng.
Nàng chăm chú cau mày lại, tay đè lên ngực, "oa" một tiếng phun ra một viên nội đan, cũng không lại là màu đỏ thẫm, mà là màu đen kịt. Đây là nàng đem toàn bộ Hỏa Linh chi lực vận chuyển cho Hứa Tiên, sau đó luyện ra một viên nội đan mới. Cùng viên nội đan ban đầu kia kích cỡ không khác biệt lắm, nhưng không có thực thể, mà như là một hắc sắc thâm uyên không ngừng hướng vào phía trong sụp đổ xuống.
Sát biên giới cực kỳ hỗn loạn, nhưng trung tâm lại cực kỳ vắng vẻ, phảng phất như muốn đem thế gian tất cả mê loạn, đều một lần nữa thu về trong an tường yên bình vĩnh hằng kia. Linh lực đã gần như mất đi phương thức khống chế mà bạo tẩu, nhưng tán phát không ra chút ba động nào.
Để Hứa Tiên hoàn toàn không cảm giác được, quay đầu đi, thở dài:
- Chỉ mong ngươi thực sự có biện pháp!
Cũng không hỏi nàng là biện pháp gì, đã lấy ra mảnh nhỏ Âm Dương kính kia, cũng chính là "Chiếu Tâm Kính" bắt đầu quan chiếu.
Chiếu Tâm Kính chiếu rọi, đông phương thái dương dần dần mọc lên, một sáng một tối, giống như người đang hít thở. Hứa Tiên đã chiếu theo quy luật trong đó thôn thổ linh lực, lập tức liền cảm thụ được vận luật nào đó, ánh dương quang như sợi tơ, quấn chặt lấy hắn.
Lúc đầu tốc độ thu nạp còn thua kém tốc độ hắn toàn lực thu nạp. Nhưng rất nhanh đã cùng nó ngang bằng, đồng thời vượt lên trước tốc độ thu nạp linh lực bình thường của hắn.
Cùng lúc đó hắc sắc âm ảnh, như rắn bò ra khỏi động phủ, như là bị quang minh hấp dẫn, hướng tới gần Hứa Tiên tản ra kim quang. Không biết là bởi vì chán ghét quang minh mà muốn hủy diệt nó, hay là yêu thích quang minh mà muốn nắm giữ nó. Kết quả cũng như nhau, hướng về phía Hứa Tiên mạnh mẽ lao đi lên.
- Nương tử?
Hứa Tiên khép hai mắt, tĩnh khí ngưng thần, bỗng nhiên cảm thấy một khối thân thể mềm mại kề sát vào phía sau hắn, một đôi cánh tay ngọc đem hắn gắt gao ôm lấy. Cái ôm đột ngột mà đến như vậy, hắn không có cảm thấy chút linh lực ba động nào, cũng không có nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, thậm chí ngay cả loại hương thơm quen thuộc trên người nàng cũng biến mất không thấy. Chỉ cảm thấy được thân thể nàng có một chút lạnh, thậm chí một cổ hấp lực kinh khủng, nuốt hấp linh lực trên người hắn.
- Dừng lại!
Bạch Tố Trinh ngăn cản động tác của hắn muốn quay đầu lại, quần dài tuyết trắng của nàng hơn phân nửa đã bị nhuộm thành màu mực đen. Trên người u ám tham lam nuốt hấp quang minh trên người Hứa Tiên, thần tình của nàng cũng mới hiện ra một tia thoải mái và an nhàn.
Bình luận facebook