Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 558
Nhóm dịch: Sói Già
Những lời này như mũi khoan đâm đến tận xương khiến Bạch Tố Trinh cả người run lên. Đây vốn dĩ là nỗi sợ hãi lớn nhất ở trong lòng của nàng, sợ hãi hắn sẽ vì thế mà chán ghét, vứt bỏ nàng.
Hứa Tiên trong lòng có điều cảm ứng, ra sức ôm chặt lấy nàng:
- Cảm giác được một ít, là vấn đề tâm ma đi sao. Tâm ma cũng không có bị hoàn toàn khắc phục, phải không?
Hắn cũng không phải kẻ ngu si, sao không cảm giác được biến hoá rõ ràng như vậy của nàng. Nhưng mặc dù là tâm ma, cũng là một bộ phận của tâm. Quá trình khắc phục tâm ma, vốn là chính mình cùng bản thân đàm phán, có áp chế cũng có thoả hiệp, có lúc sẽ khiến tính tình người tu hành phát sinh biến hoá lệch lạc nào đó.
Bạch Tố Trinh khẽ "ưm" một tiếng, lo lắng nói:
- Vậy ngươi cảm thấy...đêm qua ta có phải rất là đáng ghét không?
- Ngươi mới là rất đáng ghét, nhanh chóng lui lại cho ta, hạng người mềm yếu vô năng.
Bạch Tố Trinh trong gương cực kỳ tức giận, trong thần tình cũng không có một tia sầu lo.
Hứa Tiên mặc dù không nghe được những lời trong tâm này, lại có thể cảm giác được nàng lo lắng:
- Vừa mới bắt đầu là có một chút không quá quen thuộc, nhưng nếu tự cho là đúng mà nói, Bạch Tố Trinh hẳn là như vậy, Bạch Tố Trinh hẳn là như thế. Bằng không sẽ không phải là Bạch Tố Trinh, không phải quá phóng khoáng sao? Chỉ cần ngươi không có việc gì, ta liền yên tâm rồi.
Trên tâm tính chung quy sẽ có biện pháp giải quyết. Sợ nhất là tâm ma bạo tẩu dẫn đến pháp lực bạo phát, đó mới là trí mạng chân chính. Hắn nếu là xúc phạm chối bỏ người trước mắt, khiến nàng không thể tự giải quyết mà tâm tình không thể khống chế được, vậy thì rất nguy hiểm.
Bạch Tố Trinh tựa trán vào ngực hắn:
- Cảm ơn ngươi, quan nhân!
Bạch Tố Trinh trong gương cũng trầm mặc theo. Bỗng nhiên cười thoải mái nói:
- Quả nhiên không hổ là nam nhân ta lựa chọn.
- Được, muốn cảm ơn ta thì để buổi tối lại cảm ơn. Ta bây giờ còn đang nghe đây.
Hứa Tiên mỉm cười xoa xoa vai nàng, cảm giác được lại bước qua được một cửa khó khăn.
Trong lòng Bạch Tố Trinh không còn lo lắng, liền đem chuyện từ lúc phân lý tới nay, một năm một mười nói ra: vốn nàng ở trong núi bế quan tĩnh tu, giúp Hứa Tiên chống đối thiên kiếp, sau đó lại đem tâm ma áp chế xuống, thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, một cái hắc ảnh không biết làm thế nào xuyên qua động phủ phong bế, dung nhập trong ảnh tử của hắn.
Sau đó nàng đã cảm giác được chính mình bắt đầu kịch liệt phát sinh biến hóa, đầu tiên là khó có thể kiềm chế huyết mạch sôi trào. Tiếp đấy lại cảm giác được một cổ ý niệm cường đại trong đầu đang ảnh hưởng tâm thần của mình. Nàng hoàn toàn không áp chế được, chỉ có giữ chặt tâm thần, hi vọng có thể sống qua được.
Không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhiên cảm giác được Hứa Tiên ra khó có thể khắc phục nguy hiểm. Hơi không cẩn thận chút liền biết là rơi vào Vu sơn, lập tức xuất quan đi nghĩ cách cứu viện, lại tự biết lực lượng không đủ, vạn phần lo lắng. Trong lòng lại bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói:
- Ngươi nếu là cảm thấy chính mình làm không được mà nói, thì để cho ta tới đi sao!
Cổ ý niệm trong đầu kia càng cùng tâm ma kết hợp với nhau hoá thành một bản thân khác. Sau đó lần đầu tiên sử xuất loại lực lượng cường đại quỷ dị này.
Phen kinh lịch quỷ dị này, Hứa Tiên nghe rồi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn nguyên bản còn tưởng rằng chỉ là tâm tính có chút bộ phận không khống chế được mà thôi. Lại không ngờ tới dĩ nhiên nháo đến loại trình độ này, cười khổ cảm thán nói:
- Vậy quả nhiên là ngươi.
Không có đạo lý người khác đều cảm thấy thế giới âm u khủng bố, chỉ có chính mình lại thấy ôn nhu yên tĩnh. Trên đời này lại có mấy người vào lúc nguy cấp tới cứu chính mình.
Bạch Tố Trinh dừng không được tự tiếp tục nói rằng, chính mình làm sao vượt qua thiên kiếp, yên diệt tứ phương Thiên Ma. Sau đó như là hoàn toàn buông lỏng dựa vào trong ngực Hứa Tiên. Thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Hứa Tiên, làm như đang đợi hắn an ủi.
Hứa Tiên lần đầu không chú ý tới nhu cầu của kiều thê. Bị chiến tích đáng sợ này chấn động đến trợn mắt há hốc mồm. Lần đầu cảm giác được thực lực giữa hai người chênh lệch to lớn. Mỗi khi hắn trải qua vô số gian nguy đi tới một bước nhỏ, nàng cũng đã dễ dàng đi tới một bước lớn, khiến hắn rất muốn nói rõ chút. Ta mới là người xuyên việt a.
Hứa Tiên dự đoán nói:
- Hắc ảnh kia tất nhiên là thần niệm của Yêu Thần, chỉ là trong Thượng Cổ Yêu Thần có kẻ như vậy không?
Tất Phương đã coi như là Yêu Thần nhất lưu, nhưng cũng không để Hoàng Hạc đồng tử cường đại đến trình độ như thế. Trong này nói vậy cũng có công lao của bộ Long tộc bí pháp kia của Ngao Kiền:
- Có thể để ta lại nhìn xem loại lực lượng này không?
Bạch Tố Trinh đã nhắm mắt lại, trước mi tâm đã bắt đầu ngưng tụ ra một đoàn u ám, hình thành một hình tròn hoàn mỹ, đang không ngừng xoay tròn mở rộng ra.
Hứa Tiên suy nghĩ nói:
- Sợ rằng Chúc Long là có khả năng nhất, Chúc Long nhắm mắt, liền thiên hạ tối đen. Như vậy liền giải thích thông suốt. Thế nhưng không hẳn a, xem ra trở lại Thái Nhất Thần Miếu hảo hảo điều tra một chút...
Lúc này Bạch Tố Trinh ngược lại giống như chuyện không liên quan đến mình, chỉ mở lớn con mắt đen láy nhìn bộ dáng suy tư của hắn. Tâm tình an ổn lại ngọt ngào, không còn loại cảm giác hoảng loạn như mấy ngày trước nữa, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Quan nhân, ngươi là thích ta hiện tại, hay là ta của đêm qua đây?
- Chỉ cần là ngươi ta đều thích, được rồi, vẫn là hiện tại tốt hơn chút. Xem ra ta cũng là kẻ thích bắt nạt người yếu.
Hứa Tiên thuận lợi xoa nắn phần trước ngực mềm mại của nàng, đồng thời thưởng thức dáng dấp e thẹn của nàng.
- Như vậy mà nói, ta liền yên tâm rồi.
Bộ dáng e thẹn trên mặt nàng bỗng nhiên biến mất, xoay người đem Hứa Tiên đặt ở trên giường đá, một đôi tay ngọc nắm chặt cổ tay của Hứa Tiên đặt ở bên cạnh.
- Nương tử?
Hứa Tiên không thể động đậy, cảm giác được khí tức trên người nàng đại biến.
Bạch Tố Trinh cười nói:
- Sớm biết rằng quan nhân tri kỷ như vậy, đêm qua ta sẽ không cần giả dạng như thế. Bất quá hiện tại, ta muốn để quan nhân càng thích ta hơn một ít.
Cường điệu nói hai chữ "một ít", để Hứa Tiên có chút bất đắc dĩ, giống như tự mình ăn dấm chua của mình a.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có phải là đã làm sai cái gì rồi không:
- Chờ một chút...đừng...
Miệng đã bị môi của nàng che lại, hắn quay đầu đi chỗ khác:
- Ngươi không cảm thấy chính mình hiện tại không quá bình thường sao?
Bạch Tố Trinh tràn ngập tự tin nói:
- Không, hiện tại ta mới là bình thường nhất, đợi được đem Tiểu Nguyệt bắt trở lại đánh đòn, sẽ đem Vương Mẫu nương nương hung ác kia đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sẽ càng bình thường hơn, hừ, dám không cho ta gia nhập.
Hứa Tiên nghe được những suy nghĩ "bình thường" này, trong lòng đổ mồ hôi lạnh:
- Nương tử, ngươi cứ như vậy cũng không phải biện pháp.
Những lời này như mũi khoan đâm đến tận xương khiến Bạch Tố Trinh cả người run lên. Đây vốn dĩ là nỗi sợ hãi lớn nhất ở trong lòng của nàng, sợ hãi hắn sẽ vì thế mà chán ghét, vứt bỏ nàng.
Hứa Tiên trong lòng có điều cảm ứng, ra sức ôm chặt lấy nàng:
- Cảm giác được một ít, là vấn đề tâm ma đi sao. Tâm ma cũng không có bị hoàn toàn khắc phục, phải không?
Hắn cũng không phải kẻ ngu si, sao không cảm giác được biến hoá rõ ràng như vậy của nàng. Nhưng mặc dù là tâm ma, cũng là một bộ phận của tâm. Quá trình khắc phục tâm ma, vốn là chính mình cùng bản thân đàm phán, có áp chế cũng có thoả hiệp, có lúc sẽ khiến tính tình người tu hành phát sinh biến hoá lệch lạc nào đó.
Bạch Tố Trinh khẽ "ưm" một tiếng, lo lắng nói:
- Vậy ngươi cảm thấy...đêm qua ta có phải rất là đáng ghét không?
- Ngươi mới là rất đáng ghét, nhanh chóng lui lại cho ta, hạng người mềm yếu vô năng.
Bạch Tố Trinh trong gương cực kỳ tức giận, trong thần tình cũng không có một tia sầu lo.
Hứa Tiên mặc dù không nghe được những lời trong tâm này, lại có thể cảm giác được nàng lo lắng:
- Vừa mới bắt đầu là có một chút không quá quen thuộc, nhưng nếu tự cho là đúng mà nói, Bạch Tố Trinh hẳn là như vậy, Bạch Tố Trinh hẳn là như thế. Bằng không sẽ không phải là Bạch Tố Trinh, không phải quá phóng khoáng sao? Chỉ cần ngươi không có việc gì, ta liền yên tâm rồi.
Trên tâm tính chung quy sẽ có biện pháp giải quyết. Sợ nhất là tâm ma bạo tẩu dẫn đến pháp lực bạo phát, đó mới là trí mạng chân chính. Hắn nếu là xúc phạm chối bỏ người trước mắt, khiến nàng không thể tự giải quyết mà tâm tình không thể khống chế được, vậy thì rất nguy hiểm.
Bạch Tố Trinh tựa trán vào ngực hắn:
- Cảm ơn ngươi, quan nhân!
Bạch Tố Trinh trong gương cũng trầm mặc theo. Bỗng nhiên cười thoải mái nói:
- Quả nhiên không hổ là nam nhân ta lựa chọn.
- Được, muốn cảm ơn ta thì để buổi tối lại cảm ơn. Ta bây giờ còn đang nghe đây.
Hứa Tiên mỉm cười xoa xoa vai nàng, cảm giác được lại bước qua được một cửa khó khăn.
Trong lòng Bạch Tố Trinh không còn lo lắng, liền đem chuyện từ lúc phân lý tới nay, một năm một mười nói ra: vốn nàng ở trong núi bế quan tĩnh tu, giúp Hứa Tiên chống đối thiên kiếp, sau đó lại đem tâm ma áp chế xuống, thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, một cái hắc ảnh không biết làm thế nào xuyên qua động phủ phong bế, dung nhập trong ảnh tử của hắn.
Sau đó nàng đã cảm giác được chính mình bắt đầu kịch liệt phát sinh biến hóa, đầu tiên là khó có thể kiềm chế huyết mạch sôi trào. Tiếp đấy lại cảm giác được một cổ ý niệm cường đại trong đầu đang ảnh hưởng tâm thần của mình. Nàng hoàn toàn không áp chế được, chỉ có giữ chặt tâm thần, hi vọng có thể sống qua được.
Không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhiên cảm giác được Hứa Tiên ra khó có thể khắc phục nguy hiểm. Hơi không cẩn thận chút liền biết là rơi vào Vu sơn, lập tức xuất quan đi nghĩ cách cứu viện, lại tự biết lực lượng không đủ, vạn phần lo lắng. Trong lòng lại bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói:
- Ngươi nếu là cảm thấy chính mình làm không được mà nói, thì để cho ta tới đi sao!
Cổ ý niệm trong đầu kia càng cùng tâm ma kết hợp với nhau hoá thành một bản thân khác. Sau đó lần đầu tiên sử xuất loại lực lượng cường đại quỷ dị này.
Phen kinh lịch quỷ dị này, Hứa Tiên nghe rồi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn nguyên bản còn tưởng rằng chỉ là tâm tính có chút bộ phận không khống chế được mà thôi. Lại không ngờ tới dĩ nhiên nháo đến loại trình độ này, cười khổ cảm thán nói:
- Vậy quả nhiên là ngươi.
Không có đạo lý người khác đều cảm thấy thế giới âm u khủng bố, chỉ có chính mình lại thấy ôn nhu yên tĩnh. Trên đời này lại có mấy người vào lúc nguy cấp tới cứu chính mình.
Bạch Tố Trinh dừng không được tự tiếp tục nói rằng, chính mình làm sao vượt qua thiên kiếp, yên diệt tứ phương Thiên Ma. Sau đó như là hoàn toàn buông lỏng dựa vào trong ngực Hứa Tiên. Thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Hứa Tiên, làm như đang đợi hắn an ủi.
Hứa Tiên lần đầu không chú ý tới nhu cầu của kiều thê. Bị chiến tích đáng sợ này chấn động đến trợn mắt há hốc mồm. Lần đầu cảm giác được thực lực giữa hai người chênh lệch to lớn. Mỗi khi hắn trải qua vô số gian nguy đi tới một bước nhỏ, nàng cũng đã dễ dàng đi tới một bước lớn, khiến hắn rất muốn nói rõ chút. Ta mới là người xuyên việt a.
Hứa Tiên dự đoán nói:
- Hắc ảnh kia tất nhiên là thần niệm của Yêu Thần, chỉ là trong Thượng Cổ Yêu Thần có kẻ như vậy không?
Tất Phương đã coi như là Yêu Thần nhất lưu, nhưng cũng không để Hoàng Hạc đồng tử cường đại đến trình độ như thế. Trong này nói vậy cũng có công lao của bộ Long tộc bí pháp kia của Ngao Kiền:
- Có thể để ta lại nhìn xem loại lực lượng này không?
Bạch Tố Trinh đã nhắm mắt lại, trước mi tâm đã bắt đầu ngưng tụ ra một đoàn u ám, hình thành một hình tròn hoàn mỹ, đang không ngừng xoay tròn mở rộng ra.
Hứa Tiên suy nghĩ nói:
- Sợ rằng Chúc Long là có khả năng nhất, Chúc Long nhắm mắt, liền thiên hạ tối đen. Như vậy liền giải thích thông suốt. Thế nhưng không hẳn a, xem ra trở lại Thái Nhất Thần Miếu hảo hảo điều tra một chút...
Lúc này Bạch Tố Trinh ngược lại giống như chuyện không liên quan đến mình, chỉ mở lớn con mắt đen láy nhìn bộ dáng suy tư của hắn. Tâm tình an ổn lại ngọt ngào, không còn loại cảm giác hoảng loạn như mấy ngày trước nữa, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Quan nhân, ngươi là thích ta hiện tại, hay là ta của đêm qua đây?
- Chỉ cần là ngươi ta đều thích, được rồi, vẫn là hiện tại tốt hơn chút. Xem ra ta cũng là kẻ thích bắt nạt người yếu.
Hứa Tiên thuận lợi xoa nắn phần trước ngực mềm mại của nàng, đồng thời thưởng thức dáng dấp e thẹn của nàng.
- Như vậy mà nói, ta liền yên tâm rồi.
Bộ dáng e thẹn trên mặt nàng bỗng nhiên biến mất, xoay người đem Hứa Tiên đặt ở trên giường đá, một đôi tay ngọc nắm chặt cổ tay của Hứa Tiên đặt ở bên cạnh.
- Nương tử?
Hứa Tiên không thể động đậy, cảm giác được khí tức trên người nàng đại biến.
Bạch Tố Trinh cười nói:
- Sớm biết rằng quan nhân tri kỷ như vậy, đêm qua ta sẽ không cần giả dạng như thế. Bất quá hiện tại, ta muốn để quan nhân càng thích ta hơn một ít.
Cường điệu nói hai chữ "một ít", để Hứa Tiên có chút bất đắc dĩ, giống như tự mình ăn dấm chua của mình a.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có phải là đã làm sai cái gì rồi không:
- Chờ một chút...đừng...
Miệng đã bị môi của nàng che lại, hắn quay đầu đi chỗ khác:
- Ngươi không cảm thấy chính mình hiện tại không quá bình thường sao?
Bạch Tố Trinh tràn ngập tự tin nói:
- Không, hiện tại ta mới là bình thường nhất, đợi được đem Tiểu Nguyệt bắt trở lại đánh đòn, sẽ đem Vương Mẫu nương nương hung ác kia đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sẽ càng bình thường hơn, hừ, dám không cho ta gia nhập.
Hứa Tiên nghe được những suy nghĩ "bình thường" này, trong lòng đổ mồ hôi lạnh:
- Nương tử, ngươi cứ như vậy cũng không phải biện pháp.
Bình luận facebook