Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Doãn Hồng Tụ mặc trường bào bảo thạch lam, khoác trên vai áo lông cừu màu trắng. Tuy không có nữ trang nhưng càng lộ vẻ dáng người uyển chuyển, bên cạnh không biết bao nhiêu thánh nhân đệ tử nhìn nàng mà chảy nước miếng. Tuy rằng mang theo một tầng mạng che mặt, nhưng một đôi mắt hoa đào với sóng mắt lưu chuyển lại luôn luôn một cỗ cảm giác kỳ diệu khiến người ta như say mà không phải say. Giờ phút này nàng mở miệng nhàn nhạt nói:
- Lý tiên sinh nếu như không làm chủ được, vậy thì mời người có thể làm chủ tới nói chuyện. Chỉ là người tới là khách mà muốn đẩy chúng ta ra khỏi cửa sao?
Lý Tư Minh cười khổ nói:
- Không dám, Doãn viện thủ mời đến a!
Một đám nữ tử uốn lượn mà vào, Phan Ngọc chỉ lo cùngHứa Tiên đàm tiếu, khi đi ngang qua trước mặt mình thời điểm mới khom người thi lễ, rồi sau đó lại quay đầu đi. Bất quá những cô gái kia mười người thì có chín ánh mắt rơi vào Phan Ngọc, nam tử như thế khiến họ đem lòng ái mộ. Cả con ngươi của Doãn Hồng Tụ đều vòng vo một chuyến trên người nàng. Phan Ngọc bình thản ung dung, càng làm cho người ta cảm thấy khí độ bất phàm.
Hứa Tiên cực kỳ ghen ghét, thầm than sau khi cưới vợ, nhất định phải cách Phan Ngọc ra xa một chút.
Phan Ngọc cười nói:
- Vừa ý cô nương nào để ta tới làm ông mai cho ngươi.
Hứa Tiên vui đùa nói:
- Vừa ý Doãn viện thủ có thể không?
Phan Ngọc lắc đầu:
- Ngươi ngược lại hảo nhãn lực, chỉ là lời này của ngươi nếu để cho Lý Tư Minh Lý đại Tài tử đã nghe được chỉ sợ sẽ cùng ngươi liều mạng đó.
Hứa Tiên nghe thấy còn có gian tình bực này thì hứng thú và kì quái hỏi:
- Lý Tài tử không phải ngay cả hài tử đều đã có rồi sao?
Phan Ngọc buồn bực nhìn Hứa Tiên nói:
- Đại trượng phu ba vợ bốn nàng hầu cũng không phải chuyện hiếm lạ. Lão sư hiện tại mới bất quá nhi lập chi niên (tuổi xây dựng sự nghiệp), trong nhà cũng chỉ có một vợ hai thiếp, còn có thể lấy hai bình thê nữa có mà.
Hứa Tiên lau đi nước miếng bên miệng tán thán nói:
- Ba vợ bốn nàng hầu, đó là một loại cảnh giới cao thượng cỡ nào ah!! Đáng tiếc ta là thực hiện không được.
- Chuyện nào có đáng gì, ngày sau tranh thủ công danh, phong hầu bái tướng cũng chưa biết chừng, khi đó thiên hạ nữ tử mặc ngươi lấy hay bỏ, chẳng phải khoái chăng.
Phan Ngọc tự nhiên nói, nhưng khi nói xong lại cảm giác trong lòng không biết là tư vị gì.
Hứa Tiên nghĩ đến Bạch Tố Trinh xa cuối chân trời thở dài:
- Mặc cho khát nước ba ngày, ta chỉ uống một hồ lô.
Phan Ngọc nghe xong trong lòng vui vẻ nói:
- Lời này của ngươi nếu để Doãn viện thủ nghe xong, nói không chừng lập tức gả cho ngươi. Nàng từng nói qua, muốn kết hôn nàng phải công thành danh toại, tài học bất phàm. Chỉ là điều này chưa chính yếu, quan trọng là nàng còn có một yêu cầu là nếu muốn lấy nàng thì phải thề độc dưới tóc, kiếp này chỉ được lấy một mình nàng, ngay cả thiếp cũng không cho.
Trong lòng Hứa Tiên tán thưởng: đây chính là chủ nghĩa nữ quyền thời cổ đại sao? Bất quá cùng nữ quyền kiếp trướcmà nói thì yêu cầu này thật đúng là thấp, không muốn xe, cũng không cần phòng, còn cần gia tài bạc vạn làm đồ cưới. Hơn nữa cam đoan không để cho ngươi mang nón xanh (cắm sừng!) đồng thời yêu cầu nam nhân không được bao vợ bé. Bất quá hắn cũng biết tài học của mình cách Lý Tư Minh còn có chênh lệch rất lớn, hơn nữa còn có một cái yêu cầu thấp hơn đang chờ hắn, hắn cũng đành phải an tâm mà chờ đợi.
Ban ngày mệt nhọc, buổi tối cũng ngủ an ổn. Đêm dài người tĩnh, Hứa Tiên yên lặng hút thái dương chi lực, hắn gần đây phát hiện viên chủ tinh của mình không thấy đâu nữa, thần hồn là một mảnh vàng óng, hắn còn bận tâm sợ mình tẩu hỏa nhập ma, có lẽ nên tìm một chút thời gian lại đến tìm Ngư Huyền Cơ hỏi một chút, thuận tiện vì sự tình lần trước nói lời cảm tạ.
Đủ loại suy tư khi hắn tu luyện vẫn tồn tại y nguyên, nhưng cảm xúc lo lắng lại không còn sót lại chút gì, trong lòng là một cảnh bình yên.
- Thành Hoàng Quân mời Hứa công tử đến phủ một chuyến.
Ngoài phòng hét lớn một tiếng, lập tức đánh thức Hứa Tiên, nhưng trong lòng không hề bị quấy rầy mà phẫn nộ. Hắn đứng dậy đẩy cửa sổ, bên ngoài cửa phòng đã có một chiếc xe ngựa, một quỷ tốt mặt xanh nanh vàng cung kính đứng ở trước. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng hét lớn tựa hồ chỉ đánh thức một mình Hứa Tiên.
Hứa Tiên quay đầu, nhục thể của mình còn nằm ở trên giường, Dương Thần xuất khiếu tụ tức thì thành hình, tán tức thì thành khí, hết thảy thực tế cũng không khó khăn và nhiều trở ngại. Ngẩng đầu nhìn qua, trăng sáng mây mờ, ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất như có sương có tuyết, đúng là tận dụng thời gian tốt ngày.
Dù cho vào lúc đó, hắn cũng không có đình chỉ tu luyện, đã mất đi trở ngại của thân thể thì đối với thu nạp thái dương chi lực ngược lại càng thêm đắc lực, hơn nữa thời khắc ở vào trạng thái "Cảm giác " thì tu luyện càng không hề trắc trở. Kim quang trên người chói mắt khiến quỷ tốt không khỏi đem thân thể cúi thấp hơn chút.
- Mời công tử lên xe.
Hắn tựa hồ có thể nhận thức đại nhân nhà hắn cung kính với Hứa Tiên, hơn nữa Hứa Tiên khí độ uy nghiêm thâm trầm, xác thực không giống người tu hành tầm thường.
Hứa Tiên phất ống tay áo ra hiệu không cần. Cũng không phi hành, mà là dọc theo con đường chậm rãi hướng miếu thành hoàng đi đến.
Quỷ tốt không dám lên tiếng nữa, chỉ đành đi đằng sau con ngựa nói nhỏ vài câu. Con ngựa kia gật gật đầu như có điều hiểu được, rồi sau đó hí dài một tiếng, lôi kéo xe ngựa bay lên trời, xẹt qua ngọn cây hướng về miếu thành hoàng bay đi.
Hứa Tiên tùy ý đi bộ, quỷ tốt theo bên người, chỉ là luôn chậm chân hơn Hứa Tiên một bước, tư thái vô cùng cung kính.
Dương Thần xuất khiếu, thị giác không thể so với mắt thường, thấy trong phòng ngủ thư viện có chút ánh sáng, liền hỏi:
- Đó là cái gì?
Quỷ tốt ứng tiếng nói:
- Cái này tiểu nhân nghe Thành Hoàng Quân đã từng nói qua, người đọc sách nếu có thể thông hiểu kinh ý thì vừa vặn ngộ được kinh ý, ban đêm sẽ thả hào quang, đại văn hào đại thi nhân có thể phát ra ánh sáng tới mấy trượng, quang mang đại thịnh vô cùng. Bất quá người đọc sách tầm thường có thể chỉ hơn một tấc đã không tệ lắm rồi.
Hứa Tiên gật gật đầu, nhìn về phía gian phòng của mình, hào quang lại có ba thước. Phan Ngọc cũng coi như thuộc tầm lớp người đọc sách thông tuệ. Lượt xem quang hoa bên trong thư viện lại chỉ có tây mái hiên có một thắng được nàng, nhớ lại một chút có lẽ là đám nữ tử của Hồng Tụ thư viện, chắc hẳn quang hoa này là của Doãn Hồng Tụ.
Hứa Tiên tự nhiên không tin đây là ánh sáng của người đọc sách, mà đây nên là "Tính linh chi quang " Người người đều có ", Tuệ Tâm càng sáng thì càng có quang hoa bên người. Người đọc sách bất quá là đầu gỗ tự nhiên không có cái gì sáng rọi. Chỉ có điều muốn không dựa vào sách vở mà minh lý, không có ngộ tính thì không được. Nghe nói Lục Tổ Tuệ Năng thì chữ to không nhìn được, lại có thể truyền thừa Phật hiệu chính là loại người này rồi. Thường nhân còn phải tiến hành theo chất lượng, có duyệt có lịch mới là chính đạo.
Doãn Hồng Tụ mặc trường bào bảo thạch lam, khoác trên vai áo lông cừu màu trắng. Tuy không có nữ trang nhưng càng lộ vẻ dáng người uyển chuyển, bên cạnh không biết bao nhiêu thánh nhân đệ tử nhìn nàng mà chảy nước miếng. Tuy rằng mang theo một tầng mạng che mặt, nhưng một đôi mắt hoa đào với sóng mắt lưu chuyển lại luôn luôn một cỗ cảm giác kỳ diệu khiến người ta như say mà không phải say. Giờ phút này nàng mở miệng nhàn nhạt nói:
- Lý tiên sinh nếu như không làm chủ được, vậy thì mời người có thể làm chủ tới nói chuyện. Chỉ là người tới là khách mà muốn đẩy chúng ta ra khỏi cửa sao?
Lý Tư Minh cười khổ nói:
- Không dám, Doãn viện thủ mời đến a!
Một đám nữ tử uốn lượn mà vào, Phan Ngọc chỉ lo cùngHứa Tiên đàm tiếu, khi đi ngang qua trước mặt mình thời điểm mới khom người thi lễ, rồi sau đó lại quay đầu đi. Bất quá những cô gái kia mười người thì có chín ánh mắt rơi vào Phan Ngọc, nam tử như thế khiến họ đem lòng ái mộ. Cả con ngươi của Doãn Hồng Tụ đều vòng vo một chuyến trên người nàng. Phan Ngọc bình thản ung dung, càng làm cho người ta cảm thấy khí độ bất phàm.
Hứa Tiên cực kỳ ghen ghét, thầm than sau khi cưới vợ, nhất định phải cách Phan Ngọc ra xa một chút.
Phan Ngọc cười nói:
- Vừa ý cô nương nào để ta tới làm ông mai cho ngươi.
Hứa Tiên vui đùa nói:
- Vừa ý Doãn viện thủ có thể không?
Phan Ngọc lắc đầu:
- Ngươi ngược lại hảo nhãn lực, chỉ là lời này của ngươi nếu để cho Lý Tư Minh Lý đại Tài tử đã nghe được chỉ sợ sẽ cùng ngươi liều mạng đó.
Hứa Tiên nghe thấy còn có gian tình bực này thì hứng thú và kì quái hỏi:
- Lý Tài tử không phải ngay cả hài tử đều đã có rồi sao?
Phan Ngọc buồn bực nhìn Hứa Tiên nói:
- Đại trượng phu ba vợ bốn nàng hầu cũng không phải chuyện hiếm lạ. Lão sư hiện tại mới bất quá nhi lập chi niên (tuổi xây dựng sự nghiệp), trong nhà cũng chỉ có một vợ hai thiếp, còn có thể lấy hai bình thê nữa có mà.
Hứa Tiên lau đi nước miếng bên miệng tán thán nói:
- Ba vợ bốn nàng hầu, đó là một loại cảnh giới cao thượng cỡ nào ah!! Đáng tiếc ta là thực hiện không được.
- Chuyện nào có đáng gì, ngày sau tranh thủ công danh, phong hầu bái tướng cũng chưa biết chừng, khi đó thiên hạ nữ tử mặc ngươi lấy hay bỏ, chẳng phải khoái chăng.
Phan Ngọc tự nhiên nói, nhưng khi nói xong lại cảm giác trong lòng không biết là tư vị gì.
Hứa Tiên nghĩ đến Bạch Tố Trinh xa cuối chân trời thở dài:
- Mặc cho khát nước ba ngày, ta chỉ uống một hồ lô.
Phan Ngọc nghe xong trong lòng vui vẻ nói:
- Lời này của ngươi nếu để Doãn viện thủ nghe xong, nói không chừng lập tức gả cho ngươi. Nàng từng nói qua, muốn kết hôn nàng phải công thành danh toại, tài học bất phàm. Chỉ là điều này chưa chính yếu, quan trọng là nàng còn có một yêu cầu là nếu muốn lấy nàng thì phải thề độc dưới tóc, kiếp này chỉ được lấy một mình nàng, ngay cả thiếp cũng không cho.
Trong lòng Hứa Tiên tán thưởng: đây chính là chủ nghĩa nữ quyền thời cổ đại sao? Bất quá cùng nữ quyền kiếp trướcmà nói thì yêu cầu này thật đúng là thấp, không muốn xe, cũng không cần phòng, còn cần gia tài bạc vạn làm đồ cưới. Hơn nữa cam đoan không để cho ngươi mang nón xanh (cắm sừng!) đồng thời yêu cầu nam nhân không được bao vợ bé. Bất quá hắn cũng biết tài học của mình cách Lý Tư Minh còn có chênh lệch rất lớn, hơn nữa còn có một cái yêu cầu thấp hơn đang chờ hắn, hắn cũng đành phải an tâm mà chờ đợi.
Ban ngày mệt nhọc, buổi tối cũng ngủ an ổn. Đêm dài người tĩnh, Hứa Tiên yên lặng hút thái dương chi lực, hắn gần đây phát hiện viên chủ tinh của mình không thấy đâu nữa, thần hồn là một mảnh vàng óng, hắn còn bận tâm sợ mình tẩu hỏa nhập ma, có lẽ nên tìm một chút thời gian lại đến tìm Ngư Huyền Cơ hỏi một chút, thuận tiện vì sự tình lần trước nói lời cảm tạ.
Đủ loại suy tư khi hắn tu luyện vẫn tồn tại y nguyên, nhưng cảm xúc lo lắng lại không còn sót lại chút gì, trong lòng là một cảnh bình yên.
- Thành Hoàng Quân mời Hứa công tử đến phủ một chuyến.
Ngoài phòng hét lớn một tiếng, lập tức đánh thức Hứa Tiên, nhưng trong lòng không hề bị quấy rầy mà phẫn nộ. Hắn đứng dậy đẩy cửa sổ, bên ngoài cửa phòng đã có một chiếc xe ngựa, một quỷ tốt mặt xanh nanh vàng cung kính đứng ở trước. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng hét lớn tựa hồ chỉ đánh thức một mình Hứa Tiên.
Hứa Tiên quay đầu, nhục thể của mình còn nằm ở trên giường, Dương Thần xuất khiếu tụ tức thì thành hình, tán tức thì thành khí, hết thảy thực tế cũng không khó khăn và nhiều trở ngại. Ngẩng đầu nhìn qua, trăng sáng mây mờ, ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất như có sương có tuyết, đúng là tận dụng thời gian tốt ngày.
Dù cho vào lúc đó, hắn cũng không có đình chỉ tu luyện, đã mất đi trở ngại của thân thể thì đối với thu nạp thái dương chi lực ngược lại càng thêm đắc lực, hơn nữa thời khắc ở vào trạng thái "Cảm giác " thì tu luyện càng không hề trắc trở. Kim quang trên người chói mắt khiến quỷ tốt không khỏi đem thân thể cúi thấp hơn chút.
- Mời công tử lên xe.
Hắn tựa hồ có thể nhận thức đại nhân nhà hắn cung kính với Hứa Tiên, hơn nữa Hứa Tiên khí độ uy nghiêm thâm trầm, xác thực không giống người tu hành tầm thường.
Hứa Tiên phất ống tay áo ra hiệu không cần. Cũng không phi hành, mà là dọc theo con đường chậm rãi hướng miếu thành hoàng đi đến.
Quỷ tốt không dám lên tiếng nữa, chỉ đành đi đằng sau con ngựa nói nhỏ vài câu. Con ngựa kia gật gật đầu như có điều hiểu được, rồi sau đó hí dài một tiếng, lôi kéo xe ngựa bay lên trời, xẹt qua ngọn cây hướng về miếu thành hoàng bay đi.
Hứa Tiên tùy ý đi bộ, quỷ tốt theo bên người, chỉ là luôn chậm chân hơn Hứa Tiên một bước, tư thái vô cùng cung kính.
Dương Thần xuất khiếu, thị giác không thể so với mắt thường, thấy trong phòng ngủ thư viện có chút ánh sáng, liền hỏi:
- Đó là cái gì?
Quỷ tốt ứng tiếng nói:
- Cái này tiểu nhân nghe Thành Hoàng Quân đã từng nói qua, người đọc sách nếu có thể thông hiểu kinh ý thì vừa vặn ngộ được kinh ý, ban đêm sẽ thả hào quang, đại văn hào đại thi nhân có thể phát ra ánh sáng tới mấy trượng, quang mang đại thịnh vô cùng. Bất quá người đọc sách tầm thường có thể chỉ hơn một tấc đã không tệ lắm rồi.
Hứa Tiên gật gật đầu, nhìn về phía gian phòng của mình, hào quang lại có ba thước. Phan Ngọc cũng coi như thuộc tầm lớp người đọc sách thông tuệ. Lượt xem quang hoa bên trong thư viện lại chỉ có tây mái hiên có một thắng được nàng, nhớ lại một chút có lẽ là đám nữ tử của Hồng Tụ thư viện, chắc hẳn quang hoa này là của Doãn Hồng Tụ.
Hứa Tiên tự nhiên không tin đây là ánh sáng của người đọc sách, mà đây nên là "Tính linh chi quang " Người người đều có ", Tuệ Tâm càng sáng thì càng có quang hoa bên người. Người đọc sách bất quá là đầu gỗ tự nhiên không có cái gì sáng rọi. Chỉ có điều muốn không dựa vào sách vở mà minh lý, không có ngộ tính thì không được. Nghe nói Lục Tổ Tuệ Năng thì chữ to không nhìn được, lại có thể truyền thừa Phật hiệu chính là loại người này rồi. Thường nhân còn phải tiến hành theo chất lượng, có duyệt có lịch mới là chính đạo.
Bình luận facebook