Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Một đầu bếp tốt chỉ có thể bày ra vài món đồ ăn trên bàn đã là cực hạn.
Duẩn nhi kinh ngạc nói:
- Sư thúc, đồ ăn nửa tháng của chúng ta bị ngài làm hết rồi.
Hứa Tiên dương dương tự đắc:
- Vì báo đáp ân tình của ta, hãy đem đồ ăn toàn bộ ăn sạch để đáp tạ ta đi.
Hứa Tiên một bên giới thiệu đồ ăn cho hai người, một bên thúc giục nói:
- Mau ăn ah!
Ngư Huyền Cơ lặng rồi cả buổi rốt cục bắt đầu động đũa, vừa rồi hoàn toàn bị một bàn lớn đồ ăn dọa sợ. Nhẹ nhàng gắp một miếng khoai tây, chỉ thấy khoai tây bị cắt mỏng như cánh ve, gắp lên run run rẩy rẩy, ở bên trong kỹ thuật xắt rau có một thuyết pháp chính là khiếu nguyệt vựng. Đặt ở trong miệng, nhấm nháp đi một tí, Ngư Huyền Cơ tán dương:
- Quả nhiên không tệ!
Hứa Tiên cười hắc hắc:
- Rất lâu không làm rồi, chỉ sợ so ra kém ngươi a!
Hắn thấy sư tỷ làm bánh ngọt cực phẩm như thế thì chắc hẳn trù nghệ cũng thật tốt đấy.
Ngư Huyền Cơ hiếm thấy đỏ mặt lên, còn không cần nói hai câu khách khí, Duẩn nhi đã nhảy dựng lên, khoa tay múa chân nói:
- Sư phó chính là đem đồ ăn như vậy bày ra, sau đó phóng tới trong nồi nấu là xong. Nhưng mà vẫn thấy đồ ăn sư thúc nấu ngon hơn.
Ngư Huyền Cơ đỏ mặt quát lớn:
- Trong lúc ăn không được nói chuyện.
Duẩn nhi quả nhiên không nói thêm câu nào nữa mà dốc sức liều mạng bắt đầu ăn. Đến cuối cùng, Hứa Tiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, không nghĩ tới một tiểu cô nương thanh tú lại có thể ăn nhiều như thế.
Ngư Huyền Cơ giải thích nói:
- Duẩn nhi nàng không phải người ah! Ăn xong bữa này của ngươi thì tháng này đều không cần ăn gì hết.
Hứa Tiên lúc này mới chợt hiểu. Duẩn nhi trong lúc cấp bách còn ngẩng đầu hướng Hứa Tiên cười cười, ở cổ còn dính một hạt cơm. Hứa Tiên đối với thực khách có thể ăn sạch đồ ăn mình thì cõi lòng sung sướng.
Chỉ là buổi chiều Hứa Tiên mới biết được nguyên lai phù lục thuật cũng khó học như thế, đồ hình phức tạp rắc rối lại phải tiêu hóa xong, hơn nữa còn tốn thời gian. Linh khí phân bố ngược lại không có vấn đề, linh lực vận dụng hắn cũng coi như có chút tâm đắc. Nhưng hết lần này tới lần khác lại như thế nào cũng họa không tốt.
Hứa Tiên đầu đầy mồ hôi, bàn tay thoăn thoắt, họa đúng là Ẩn Thân Phù hắn yêu nhất, nhưng trong đó mấy văn tự trong đó tự chuyển hướng vòng vo, độ khó rất lớn, mà hắn hiển nhiên không biết như thế nào đuổi kịp. Thế bút ngưng tụ một nhịp thở, linh khí theo không kịp, công sức vừa vẽ được đã tan thành mây khói.
Lại thất bại, Hứa Tiên nhìn chữ như gà bới chữ như gà bới đầy đất chán nản để bút xuống, học được một canh giờ, thậm chí ngay cả một tấm phù đơn giản cũng không làm được. Hắn lại không biết, hắn như vậy đã là rất khó được rồi, ỷ vào linh lực của mình thâm hậu vận chuyển như ý, mới có thể nhanh chóng đạt tới tiêu chuẩn này. Người bình thường cũng không cần nghĩ chỉ dùng bút họa cố nhiên là quen tay hay việc là được, nhưng lại muốn quán chú linh khí, vậy cần phải có linh lực thâm hậu mới được.
Ngư Huyền Cơ cầm lấy bút Hứa Tiên vứt bỏ, ở bên cạnh trên tờ giấy trắng tiện tay một họa, chính là Ẩn Thân Phù Hứa Tiên muốn học, hơn nữa linh khí đều đều, không phải chỉ có bộ dáng. Hệ thống giáo dục tu đạo Tinh Túc Hải nghiêm khắc vượt qua xa Hứa Tiên thay đổi thất thường.
Ngư Huyền Cơ an ủi:
- Ẩn Thân Phù xem như tương đối phức tạp, chúng ta hay là từ Vân triện học trước đã. Sau đó ta sẽ dạy ngươi họa pháp phục vân rồi vẽ lại.
Nàng đối với chuyện làm sư phó vẫn cảm thấy rất có nhiệt tình đấy.
Hứa Tiên cười khổ, chính mình đối với nhu cầu lực lượng rất cấp bách, hắn cùng Bạch Tố Trinh gặp nhau là ở tết thanh minh, nói không chừng thì qua mùa xuân qua sang năm đến lúc đó lại học không tới cái môn đạo, nói không chừng sẽ bị bắt đi. Cho dù cái thế giới này không có Bạch Tố Trinh hắn cũng tuyệt không muốn bị khi dễ, vì thế đành cầu xin Ngư Huyền Cơ:
- Sư tỷ, có cái phương pháp gì học cấp tốc không?
Ngư Huyền Cơ đang muốn bày ra nghiêm sư trước mặt Hứa Tiên huấn đạo một phen, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của hắn lại có chút mềm lòng. Không, đương nhiên không phải mềm lòng, là muốn tiến hành theo chất lượng, không thể để cho Hứa Tiên đối với đạo pháp sinh ra phiền chán, nàng nghĩ như vậy, không khỏi nhớ tới tình cảnh trước kia chính mình học vẽ phù.
Vì vậy nàng liền ra lệnh:
- Cầm lấy bút!
Hứa Tiên lập tức ngoan ngoãn cầm lấy bút, rồi sau đó Ngư Huyền Cơ nắm lấy tay Hứa Tiên nói:
- Ta giúp ngươi vận dụng ngòi bút, ngươi chỉ để ý rải linh khí là được rồi.
Nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc phủ lên tay của Hứa Tiên khiến hắn sững sờ một lúc, thấy Ngư Huyền Cơ mặt không biểu tình, tựa hồ lơ đễnh, tu đạo giả như nàng nói cứu rỗi chúng sinh... Hứa Tiên đè nén những ý niệm lung tung trong lòng xuống, chuyên tâm vận chuyển linh khí. Phương pháp này quả nhiên thử một lần tiếp xúc thành, tuy rằng không có khả năng để cho Hứa Tiên lập tức chính mình sẽ họa được, nhưng mà ẩn ẩn sờ đến không ít môn đạo. Đây chính là khác biệt khi có lão sư cùng không có lão sư, dưới sự chỉ điểm thì sẽ giảm đi vô số khó khăn.
Chỉ là Hứa Tiên nếu như quay đầu lại sẽ thấy trên mặt Ngư Huyền Cơ xuất hiện một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, người tu đạo là không thế nào quan tâm lễ phép nhân gian, cho nên nàng mới đi cầm tay của Hứa Tiên. Nhưng sư phó Ngư Huyền Cơ cũng là nữ tử, khi đó nắm tay cũng không có cảm giác thế nào, nhưng cùng da thịt nam tử thân cận từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên. Vô luận đạo hạnh như thế nào, không tính đại đạo vô tình ra sao thì nàng dù sao vẫn là nữ tử, cũng chỉ có thể nghiệm mới hiểu không đơn giản như trong tưởng tượng.
Tập một lần sau đó để cho Hứa Tiên một mình luyện tập. Hứa Tiên mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tâm thần bị hấp dẫn tại đạo pháp kỳ diệu cũng không để ý tới nữa.
Rốt cục, đầu bút lông của Hứa Tiên phác hoạ, giấy vàng phù văn viên mãn. Ẩn Thân Phù xem như họa trở thành, hơn nữa còn ở trạng thái hoàn toàn độc lập. Ngư Huyền Cơ nhìn cũng mãn ý gật gật đầu:
- Ân, cũng không tệ lắm, tuy rằng thời gian hiệu dụng sẽ không quá dài, nhưng xác thực xem như thành công.
Hứa Tiên xem xét chân trời, rặng mây đỏ như thiêu, hàn quạ về, đã là đang lúc hoàng hôn rồi:
- Sư tỷ, thời điểm không còn sớm.
Sau đó hắn chào từ biệt rồi vội vã rời đi.
Ngư Huyền Cơ lắc đầu, tuy rằng còn không quá đói, nhưng mà nên đi chuẩn bị cơm tối rồi, Duẩn nhi không cần, chỉ làm cho mình là đủ. Bất quá ngẫm lại mình làm những vật kia, bình thường còn không biết chỉ muốn lấp đầy bụng là được, bây giờ lại hơi có chút không thích. Nàng tu hành pháp môn tuy rằng không ăn kiêng, nhưng vẫn là chấp nhận thích ứng trong mọi tình cảnh, mĩ vị nhân gian nàng lại càng không để ý nhưng mà hiện tại khó mà nhịn nổi.
Tiến vào phòng bếp, trong nồi có vài tiếng nước sôi sùng sục. Mở ra nắp vung ra thì thấy vài món ăn.
Một đầu bếp tốt chỉ có thể bày ra vài món đồ ăn trên bàn đã là cực hạn.
Duẩn nhi kinh ngạc nói:
- Sư thúc, đồ ăn nửa tháng của chúng ta bị ngài làm hết rồi.
Hứa Tiên dương dương tự đắc:
- Vì báo đáp ân tình của ta, hãy đem đồ ăn toàn bộ ăn sạch để đáp tạ ta đi.
Hứa Tiên một bên giới thiệu đồ ăn cho hai người, một bên thúc giục nói:
- Mau ăn ah!
Ngư Huyền Cơ lặng rồi cả buổi rốt cục bắt đầu động đũa, vừa rồi hoàn toàn bị một bàn lớn đồ ăn dọa sợ. Nhẹ nhàng gắp một miếng khoai tây, chỉ thấy khoai tây bị cắt mỏng như cánh ve, gắp lên run run rẩy rẩy, ở bên trong kỹ thuật xắt rau có một thuyết pháp chính là khiếu nguyệt vựng. Đặt ở trong miệng, nhấm nháp đi một tí, Ngư Huyền Cơ tán dương:
- Quả nhiên không tệ!
Hứa Tiên cười hắc hắc:
- Rất lâu không làm rồi, chỉ sợ so ra kém ngươi a!
Hắn thấy sư tỷ làm bánh ngọt cực phẩm như thế thì chắc hẳn trù nghệ cũng thật tốt đấy.
Ngư Huyền Cơ hiếm thấy đỏ mặt lên, còn không cần nói hai câu khách khí, Duẩn nhi đã nhảy dựng lên, khoa tay múa chân nói:
- Sư phó chính là đem đồ ăn như vậy bày ra, sau đó phóng tới trong nồi nấu là xong. Nhưng mà vẫn thấy đồ ăn sư thúc nấu ngon hơn.
Ngư Huyền Cơ đỏ mặt quát lớn:
- Trong lúc ăn không được nói chuyện.
Duẩn nhi quả nhiên không nói thêm câu nào nữa mà dốc sức liều mạng bắt đầu ăn. Đến cuối cùng, Hứa Tiên trợn mắt há hốc mồm nhìn, không nghĩ tới một tiểu cô nương thanh tú lại có thể ăn nhiều như thế.
Ngư Huyền Cơ giải thích nói:
- Duẩn nhi nàng không phải người ah! Ăn xong bữa này của ngươi thì tháng này đều không cần ăn gì hết.
Hứa Tiên lúc này mới chợt hiểu. Duẩn nhi trong lúc cấp bách còn ngẩng đầu hướng Hứa Tiên cười cười, ở cổ còn dính một hạt cơm. Hứa Tiên đối với thực khách có thể ăn sạch đồ ăn mình thì cõi lòng sung sướng.
Chỉ là buổi chiều Hứa Tiên mới biết được nguyên lai phù lục thuật cũng khó học như thế, đồ hình phức tạp rắc rối lại phải tiêu hóa xong, hơn nữa còn tốn thời gian. Linh khí phân bố ngược lại không có vấn đề, linh lực vận dụng hắn cũng coi như có chút tâm đắc. Nhưng hết lần này tới lần khác lại như thế nào cũng họa không tốt.
Hứa Tiên đầu đầy mồ hôi, bàn tay thoăn thoắt, họa đúng là Ẩn Thân Phù hắn yêu nhất, nhưng trong đó mấy văn tự trong đó tự chuyển hướng vòng vo, độ khó rất lớn, mà hắn hiển nhiên không biết như thế nào đuổi kịp. Thế bút ngưng tụ một nhịp thở, linh khí theo không kịp, công sức vừa vẽ được đã tan thành mây khói.
Lại thất bại, Hứa Tiên nhìn chữ như gà bới chữ như gà bới đầy đất chán nản để bút xuống, học được một canh giờ, thậm chí ngay cả một tấm phù đơn giản cũng không làm được. Hắn lại không biết, hắn như vậy đã là rất khó được rồi, ỷ vào linh lực của mình thâm hậu vận chuyển như ý, mới có thể nhanh chóng đạt tới tiêu chuẩn này. Người bình thường cũng không cần nghĩ chỉ dùng bút họa cố nhiên là quen tay hay việc là được, nhưng lại muốn quán chú linh khí, vậy cần phải có linh lực thâm hậu mới được.
Ngư Huyền Cơ cầm lấy bút Hứa Tiên vứt bỏ, ở bên cạnh trên tờ giấy trắng tiện tay một họa, chính là Ẩn Thân Phù Hứa Tiên muốn học, hơn nữa linh khí đều đều, không phải chỉ có bộ dáng. Hệ thống giáo dục tu đạo Tinh Túc Hải nghiêm khắc vượt qua xa Hứa Tiên thay đổi thất thường.
Ngư Huyền Cơ an ủi:
- Ẩn Thân Phù xem như tương đối phức tạp, chúng ta hay là từ Vân triện học trước đã. Sau đó ta sẽ dạy ngươi họa pháp phục vân rồi vẽ lại.
Nàng đối với chuyện làm sư phó vẫn cảm thấy rất có nhiệt tình đấy.
Hứa Tiên cười khổ, chính mình đối với nhu cầu lực lượng rất cấp bách, hắn cùng Bạch Tố Trinh gặp nhau là ở tết thanh minh, nói không chừng thì qua mùa xuân qua sang năm đến lúc đó lại học không tới cái môn đạo, nói không chừng sẽ bị bắt đi. Cho dù cái thế giới này không có Bạch Tố Trinh hắn cũng tuyệt không muốn bị khi dễ, vì thế đành cầu xin Ngư Huyền Cơ:
- Sư tỷ, có cái phương pháp gì học cấp tốc không?
Ngư Huyền Cơ đang muốn bày ra nghiêm sư trước mặt Hứa Tiên huấn đạo một phen, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của hắn lại có chút mềm lòng. Không, đương nhiên không phải mềm lòng, là muốn tiến hành theo chất lượng, không thể để cho Hứa Tiên đối với đạo pháp sinh ra phiền chán, nàng nghĩ như vậy, không khỏi nhớ tới tình cảnh trước kia chính mình học vẽ phù.
Vì vậy nàng liền ra lệnh:
- Cầm lấy bút!
Hứa Tiên lập tức ngoan ngoãn cầm lấy bút, rồi sau đó Ngư Huyền Cơ nắm lấy tay Hứa Tiên nói:
- Ta giúp ngươi vận dụng ngòi bút, ngươi chỉ để ý rải linh khí là được rồi.
Nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc phủ lên tay của Hứa Tiên khiến hắn sững sờ một lúc, thấy Ngư Huyền Cơ mặt không biểu tình, tựa hồ lơ đễnh, tu đạo giả như nàng nói cứu rỗi chúng sinh... Hứa Tiên đè nén những ý niệm lung tung trong lòng xuống, chuyên tâm vận chuyển linh khí. Phương pháp này quả nhiên thử một lần tiếp xúc thành, tuy rằng không có khả năng để cho Hứa Tiên lập tức chính mình sẽ họa được, nhưng mà ẩn ẩn sờ đến không ít môn đạo. Đây chính là khác biệt khi có lão sư cùng không có lão sư, dưới sự chỉ điểm thì sẽ giảm đi vô số khó khăn.
Chỉ là Hứa Tiên nếu như quay đầu lại sẽ thấy trên mặt Ngư Huyền Cơ xuất hiện một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, người tu đạo là không thế nào quan tâm lễ phép nhân gian, cho nên nàng mới đi cầm tay của Hứa Tiên. Nhưng sư phó Ngư Huyền Cơ cũng là nữ tử, khi đó nắm tay cũng không có cảm giác thế nào, nhưng cùng da thịt nam tử thân cận từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên. Vô luận đạo hạnh như thế nào, không tính đại đạo vô tình ra sao thì nàng dù sao vẫn là nữ tử, cũng chỉ có thể nghiệm mới hiểu không đơn giản như trong tưởng tượng.
Tập một lần sau đó để cho Hứa Tiên một mình luyện tập. Hứa Tiên mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tâm thần bị hấp dẫn tại đạo pháp kỳ diệu cũng không để ý tới nữa.
Rốt cục, đầu bút lông của Hứa Tiên phác hoạ, giấy vàng phù văn viên mãn. Ẩn Thân Phù xem như họa trở thành, hơn nữa còn ở trạng thái hoàn toàn độc lập. Ngư Huyền Cơ nhìn cũng mãn ý gật gật đầu:
- Ân, cũng không tệ lắm, tuy rằng thời gian hiệu dụng sẽ không quá dài, nhưng xác thực xem như thành công.
Hứa Tiên xem xét chân trời, rặng mây đỏ như thiêu, hàn quạ về, đã là đang lúc hoàng hôn rồi:
- Sư tỷ, thời điểm không còn sớm.
Sau đó hắn chào từ biệt rồi vội vã rời đi.
Ngư Huyền Cơ lắc đầu, tuy rằng còn không quá đói, nhưng mà nên đi chuẩn bị cơm tối rồi, Duẩn nhi không cần, chỉ làm cho mình là đủ. Bất quá ngẫm lại mình làm những vật kia, bình thường còn không biết chỉ muốn lấp đầy bụng là được, bây giờ lại hơi có chút không thích. Nàng tu hành pháp môn tuy rằng không ăn kiêng, nhưng vẫn là chấp nhận thích ứng trong mọi tình cảnh, mĩ vị nhân gian nàng lại càng không để ý nhưng mà hiện tại khó mà nhịn nổi.
Tiến vào phòng bếp, trong nồi có vài tiếng nước sôi sùng sục. Mở ra nắp vung ra thì thấy vài món ăn.
Bình luận facebook