1.
"Nhất Ngưng, xin cậu hãy nhìn vào tình bạn nhiều năm của chúng ta, tha thứ cho ba tôi đi..."
Triệu Thời Nguyệt chặn tôi ở đại sảnh bệnh viện, quỳ gối trước mặt tôi, khóc như hoa lê dầm mưa.
“Dù sao, ba tôi hiện tại cũng đang ở bệnh viện, cũng bị thương mà.”
Cô ta đang cố tỏ ra vô tội, cộng thêm lời nói mơ hồ không rõ, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Trong nháy mắt muốn bắt cóc đạo đức của tôi.
Tôi cụp mắt nhìn cô ta một cách chăm chú, giống như đang nhìn một đống bùn nhão.
"Ý cô là vết xước trên mu bàn tay của ba cô thậm chí cũng cần băng bó?"
Triệu Thời Nguyệt nghe xong khóc càng dữ dội, thậm chí dập đầu mấy cái.
Cô ta dùng lực khá mạnh nên thanh âm đụng vào gạch men sứ, truyền tới rất rõ trong lỗ tai mỗi người.
“Nhất Ngưng! Đều là lỗi của tôi! Tôi đem mạng của tôi bồi thường cho cậu được không! Cậu buông tha cho ba tôi đi.”
Ý đồ của cô ta rất rõ ràng, lợi dụng sự đồng tình của công chúng để dư luận nghiêng về phía cô ta, bắt cóc tôi về mặt đạo đức.
Tôi nhìn chằm chằm nước mắt cá sấu nơi khóe mắt cô ta, tay không tự chủ siết chặt.
Không ngoài dự liệu của Triệu Thời Nguyệt, người dừng chân xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ tôi.
Cho đến khi bạn trai tôi Tống Minh Châu xuất hiện.
“Đủ rồi, Lục Nhất Ngưng.”
Hắn đứng ở bên cạnh Triệu Thời Nguyệt, đối mặt với tôi.
Có chút trách cứ nhìn tôi một cái, sau đó khom người đỡ Triệu Thời Nguyệt dậy.
Khi cô ta đứng thẳng người lộ ra cái trán sưng đỏ, tôi nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Tính toán rất hay!
2.
“Ba của Thời Nguyệt cũng không cố ý, em có biết cái gì gọi là tha thứ hay không?"
Tống Minh Châu nhíu mày nhìn tôi, đứng ở đỉnh cao đạo đức chỉ trích tôi.
Cả người tôi run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
"Tôi chạy tới hiện trường, trong xe còn có mùi rượu chưa tan, ông ta say rượu vẫn lái xe!”
Triệu Thời Nguyệt trốn ở phía sau Tống Minh Châu yếu ớt mở miệng.
"Đó là rượu trên xe làm đổ, ba em không có say rượu lái xe..."
"Con mẹ nó cô nghĩ tôi mù sao!"
Cảm xúc trong nháy mắt bộc phát, tôi không hề còn lý trí tiến lên hai bước, giơ tay đang muốn cho Triệu Thời Nguyệt một cái tát.
Tôi tận mắt nhìn thấy ba của Triệu Thời Nguyệt là Triệu Quân đỏ mặt cùng ánh mắt mơ màng, vẫn còn hơi say chậm rãi bị cảnh sát kéo xuống xe.
Một cái tát này vẫn chưa được như ý nguyện, giữa đường bị Tống Minh Châu chặn lại.
Hắn nắm cổ tay tôi đau nhức, nhưng không sánh bằng lời hắn nói ra.
"Anh biết ba em chet em rất khổ sở, nhưng chuyện đã đến nước này, em chất vấn Thời Nguyệt có ích lợi gì?”
Vừa dứt lời, người xem kịch chung quanh cũng lục tục giúp đỡ.
"Đúng vậy cô gái nhỏ, cháu không thể ỷ vào ba mình chet, cháu không thể ủy khuất thì có thể vô pháp vô thiên ở đây!"
"Trước mặt mọi người đánh người, cô còn đem cảnh sát để vào mắt hay không, còn có giáo dưỡng hay không?"
"Còn biết hai chữ pháp luật viết như thế nào không, cô gái kia cũng nói ba cô chet là ngoài ý muốn, cô còn muốn thế nào?”
Tống Minh Châu buông tay tôi ra, vô lực buông xuống.
Tôi mặt trắng bệch kinh ngạc nhìn mọi người trước mặt.
Bọn họ đem tôi cùng Triệu Thời Nguyệt hoàn toàn thay thế, đem tôi đây là người bị hại bức đến vách núi cuối cùng.
3.
“Thật xin lỗi, Nhất Ngưng.”
Sau khi bảo vệ giải tán mọi người, tại chỗ chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Tống Minh Châu thấy sắc mặt tôi tái nhợt, thở dài xin lỗi.
“Anh sẽ giúp em xử lý tốt, tâm tình em quá kích động về nhà trước đi, anh đưa Thời Nguyệt về.”
Thấy tôi không đáp, hắn cũng không nói tiếp, mang theo Triệu Thời Nguyệt rời đi.
Tôi cũng không thèm để ý hắn qua loa an ủi, càng không coi lời của hắn ra gì.
Từ khi hắn đứng về phía Triệu Thời Nguyệt, đáy lòng tôi đã đơn phương chia tay với hắn.
Sở dĩ không lập tức nói ra, bởi vì bây giờ tôi không có tâm trạng ứng phó với hắn.
Ba tôi đột nhiên qua đời khiến tôi không thể ngủ được, nhận được ảnh Triệu Thời Nguyệt gửi tới Tống Minh Châu ngủ say ở khách sạn.
Thừa dịp tôi còn chưa kịp phản ứng, Triệu Thời Nguyệt lại lập tức thu hồi về.
Tiếp theo cô ta gửi một tin nhắn tới.
"Nhất Ngưng, đêm nay chúng tôi lăn qua lăn lại cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đây, cậu cũng nhớ nghỉ ngơi sớm một chút~"
Chúng tôi? Lăn qua lăn lại?
Những lời này nói không rõ ràng, cộng thêm ảnh chụp vừa rồi bị thu hồi về, ý tứ lại càng không thể rõ ràng hơn.
Bạn tốt của tôi đang ở với bạn trai tôi.
Tôi lập tức gửi tin nhắn chia tay cho Tống Minh Châu, coi như ném một đống rác rưởi.
4.
Ngày hôm sau còn rất sớm, tôi đến cục công an hỏi thăm tiến trình điều tra.
"Anh nói gì?" tôi không thể tin nhìn người cảnh sát phụ trách vụ tai nạn.
“Triệu Quân đã hứa sẽ bồi thường cho cô, nên không bị truy cứu nữa.”
“Trên giấy nhận định trách nhiệm viết rất rõ ràng, nguyên nhân là do ba cô gây ra mới dẫn đến tai nạn xe cộ, Triệu Quân không cần chịu trách nhiệm hình sự.”
Tôi há miệng, chưa từ bỏ ý định hỏi, "Vậy Triệu Quân say rượu lái xe, cũng mặc kệ sao?"
Hắn nhìn tôi, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Ông ấy không có uống rượu, là do chai rượu bị đổ.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta.
Cuối cùng, bởi vì không chịu nổi ánh mặt trời chói mắt, vẫn cúi đầu.
“Tôi hiểu rồi. "Tôi nhẹ giọng nói cho hắn biết.
Khi đó, tôi chỉ đơn giản cho rằng là bởi vì nhà Triệu Quân chi tiền mua chuộc tất cả quan hệ, cho nên hắn mới được phán vô tội.
5.
Đúng là thời tiết chiều lòng người, cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân trực tiếp lan tràn đến đỉnh đầu của tôi.
Tôi nhớ năm lớp 11 cũng là ngày mùng ba, ba lái xe taxi đến họp phụ huynh, trên đường còn nhận chở một người khách.
Đến nơi mới biết được đó là Triệu Quân, là ba của Triệu Thời Nguyệt cùng lớp với tôi.
Ba tôi có chút thẹn thùng nhìn tôi, thử thăm dò xin lỗi.
"Thật xin lỗi Nhất Ngưng, ba làm con mất mặt rồi.”
Tôi còn nhớ rõ lúc ấy tôi hào phóng kéo tay ba lại, nói cho ông biết: "Ở trong lòng con, ba lợi hại nhất"
Nghe được những lời này, ông lộ ra vẻ an tâm cười.
Nhưng hiện tại, tôi thậm chí không thể đòi lại công đạo cho ông ấy.
6.
Tôi không biết đã đứng trước cửa sở cảnh sát bao lâu, cho đến khi một giọng nói lười biếng kéo lại suy nghĩ của tôi.
“Muốn tìm Triệu Quân báo thù?”
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, Từ Thiếu Tân tản mạn tựa vào xe.
Thành thật mà nói, tôi cũng không quen biết anh ta.
Đối với Từ Thiếu Tân, tôi chỉ biết một điều anh ta là từng là nhân vật nổi tiếng trong trường học.
Công tử phóng đãng là biệt danh của anh ta.
Cho nên tôi không để ý tới Từ Thiếu Tân nữa, xoay người rời đi.
"Cô cho rằng," Từ Thiếu Tân ở phía sau không nhanh không chậm mở miệng, "Triệu Quân chỉ là muốn giấu diếm việc say rượu lái xe đơn giản như vậy?"
Tôi nhất thời dừng bước.
Theo tôi được biết, đêm đó Triệu Quân cũng không uống say đến mức nhân sự bất tỉnh, chỉ uống vài ngụm mà thôi.
“Anh có ý gì? "Tôi lập tức quay đầu lại nhìn anh ta.
Từ Thiếu Tân đứng thẳng người, nhíu mày.
“Nói cách khác, đây có lẽ là một vụ mưu sát có kế hoạch.”
Trong nháy mắt tôi nghĩ đến lúc Triệu Quân bị kéo xuống xe, mặc dù là làm bộ cũng bị thương nghiêm trọng, nhưng luôn cố ý vô tình liếc về phía ba tôi được kéo từ trong xe ra.
Giống như là...... đang phán đoán xem ba tôi có chet hay không.
Còn có tôi từng gọi điện thoại cho ba lúc tai nạn xe cộ, lúc ấy không có người nghe máy nhưng khi gọi lại liền tắt máy.
“Hợp tác với tôi không? Để chân tướng về cái chet của ba cô được phơi bày.”
“Không cần, tự tôi có thể làm."
Tôi cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với anh ta.
“Cô đương nhiên có thể, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi."
Từ Thiếu Tân nở nụ cười:" Nếu cậu nguyện ý chịu đựng Triệu Quân tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sống những ngày vui vẻ, mà nguyên nhân cái chet của ba cậu vẫn bị gán cho cái tên ngoài ý muốn.”
7.
Tôi im lặng.
Không sai, huống chi tôi còn hoài nghi mình rốt cuộc có năng lực đi lật đổ Triệu Quân hay không.
Lúc đó đầu óc tôi loạn thành một mớ bòng bong.
Bỏ qua một chút.
Từ đầu đến cuối Từ Thiếu Tân không phủ định tôi, sau khi tôi nói xong tôi có thể, anh ta khẳng định trước tiên.
Cuối cùng tôi lựa chọn hợp tác với Từ Thiếu Tân.
Tôi hỏi vì sao anh ta cũng muốn đánh bại Triệu Quân, Từ Thiếu Tân chỉ hàm hồ đáp hai chữ "có thù".
Tôi liền không hỏi nhiều nữa.
Bình luận facebook