26.
Người trong tang lễ đều rời đi gần hết, Triệu Thời Nguyệt rất nhanh phát hiện ra tôi.
“Cậu hài lòng chưa? "Cô ta hung hăng nhìn tôi chằm chằm.
“Sao không làm nữa? "Tôi hỏi ngược lại.
Triệu Thời Nguyệt hét lên với tôi: "Bây giờ cậu rất hài lòng phải không, ba tôi cũng chet rồi!"
“Cô có tư cách gì mà hét lên với tôi? "Tôi từng bước từng bước tới gần cô ta.
“Ba cô chet là bởi vì ông ta đáng chet, ba tôi thì không."
“Ông ấy là bị ba cô hại chet. Ông ấy cần cù chăm chỉ cả đời, ông ấy làm sai cái gì? Cũng bởi vì ông ấy từ chối phí bịt miệng của Triệu Quân?”
“Triệu Thời Nguyệt tôi nói cho cô biết! Cho dù Triệu Quân chết một vạn lần, bị thiên đao vạn quả, cũng là do ông ta đáng đời cô hiểu không?”
Triệu Thời Nguyệt bị tôi bức đến lui không thể lui, vẫn oán hận nhìn chằm chằm tôi.
Tôi chậm rãi lui về phía sau, bình tĩnh nhắc tới một đề tài khác với cô ta:"Đúng rồi, Tống Minh Châu bị ung thư bạch huyết, cô biết không?"
“Cậu nói cái gì?”
Xem ra còn chưa biết.
Vẻ kiêu ngạo của Triệu Thời Nguyệt trong nháy mắt dập tắt, thay vào đó là khẩn trương và khủng hoảng.
Tôi nhìn cô ta không chớp mắt:"Ba cô và Tống Minh Châu đã nhận được báo ứng xứng đáng, Triệu Thời Nguyệt báo ứng của cô cũng nên tới rồi.”
“Tôi có thể có báo ứng gì!"
Triệu Thời Nguyệt hét lên để che giấu khủng hoảng, lý trí sụp đổ, bật thốt lên:”Ba cô cũng không phải tôi hại chet! Lúc tôi đến, ba cô đã chet rồi.”
Tốt lắm, đồng phạm thứ ba xuất hiện.
Đó là lý do tôi đến đây hôm nay.
Tôi không nói một lời, chỉ nặng nề nhìn cô ta.
Rốt cục Triệu Thời Nguyệt cũng kịp phản ứng.
“Cô gạt tôi?”
Ban đầu tôi cũng chỉ hoài nghi và không xác định, nhất là sau khi Triệu Thời Nguyệt bị đi ên.
Nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, Triệu Thời Nguyệt bởi vì một con mèo đen đã bị dọa đến đi ên loạn, khó tránh khỏi làm cho người ta nghi ngờ.
Nếu như cô ta cái gì cũng không có tham dự, chỉ là biết chuyện vậy phản ứng của cô ta có phải hơi quá một chút hay không.
Máy ghi chép lái xe cũng không ghi lại hình ảnh của cô ta, chứng tỏ cô ta đến sau khi Tống Minh Châu rút thẻ nhớ.
“Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì. "Triệu Thời Nguyệt quay mặt đi, lời nói ra không hề có sức thuyết phục.
27.
Chẳng biết từ khi nào cả hội trường chỉ còn lại hai chúng tôi.
Hoàn cảnh trống trải phụ trợ cho thanh âm càng thêm rõ ràng.
“Tôi khuyên cô tốt nhất tự mình đi tự thú, nói không chừng còn có thể được giảm hình phạt.”
“Tống Minh Châu ban đầu không khai ra cô, thứ nhất cũng là cảm thấy cô có thể cũng không gây hại gì, không cần phải nói. Thứ hai cũng là sợ Triệu Quân vì cô mà liều mạng với hắn.”
“Nhưng bây giờ thì khác, Triệu Quân đã chet, mà Tống Minh Châu lại cần thuốc để duy trì tính mạng, sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra.”
Từ Thiếu Tân từng bởi vì giao dịch của Tống Minh Châu, thật sự thông qua chợ đen mua được thuốc chống ung thư bạch huyết nhập khẩu.
Sau đó Tống Minh Châu đi vào, thuốc này cuối cùng cũng không đưa cho hắn, còn lưu lại trong tay tôi.
Nếu tôi cầm thuốc này làm lợi thế đi nói chuyện với hắn, tôi tin tưởng hắn sẽ nhớ tới càng nhiều chi tiết hiện trường lúc đó.
Triệu Thời Nguyệt không phản bác nữa.
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, cô ta mở điện thoại ra.
Trước mặt tôi, gọi 110.
“Xin chào, tôi là Triệu Thời Nguyệt, tôi muốn tự thú.”
28.
Trước khi đi cô ta bỗng nhiên hỏi tôi:"Chỉ bằng phản ứng quá khích của tôi, cô liền nhận định lúc ấy tôi cũng đến hiện trường?"
Rốt cục, ba người họ đều đã nhận kết cục xứng đáng, tôi cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng có thể nói với cô ta.
“Di động của ba tôi, là cô tắt máy đúng chứ.”
Ngay từ đầu, tôi hoài nghi cái chết của ba tôi không phải ngoài ý muốn, ngoại trừ chuyện Triệu Quân cố ý nói dối tôi, ông ta giấu diếm chuyện uống rượu lái xe, còn có cuộc điện thoại không người nghe tôi gọi cho ba.
Cuộc gọi đầu tiên không có người nghe, chờ lần thứ hai tôi gọi lại là trạng thái tắt máy.
Nhưng khi tôi lấy lại điện thoại di động của ba mở máy mới phát hiện, pin vẫn còn đầy không phải tự động tắt máy.
Mà điện thoại di động tự mình chạm nhầm, dẫn đến xác suất tắt máy rất nhỏ.
Thật khó để không gây nghi ngờ, nhưng nghi ngờ không thể là bằng chứng.
Tôi chọn ngày lễ truy điệu của Triệu Quân đến ép hỏi Triệu Thời Nguyệt, cũng là bởi vì hôm nay là thời điểm cô ta dễ dàng vứt bỏ lý trí nhất.
Triệu Thời Nguyệt rũ mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Chỉ cười khẽ một tiếng:"Thì ra thật sự có báo ứng.”
29.
Triệu Thời Nguyệt đã thành thật khai báo hết mọi chuyện.
Đêm đó cô ta cũng không phải chủ động tới tìm bọn Triệu Quân, mà là trên đường lái xe về nhà hàng gặp được.
Bản thân ban đầu chính là ba người bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Chẳng qua Triệu Thời Nguyệt trên đường có việc, lái xe ra ngoài một chuyến, trên đường trở về vừa vặn bắt gặp bọn họ giả mạo hiện trường tai nạn xe cộ.
Triệu Quân không có ý định để cho cô ta nhúng tay, nhưng khi điện thoại di động của ba tôi vang lên, Triệu Thời Nguyệt vừa vặn ở bên cạnh.
Sau khi tự động cúp máy, cô ta vô thức tắt máy.
Tống Minh Châu lau sạch vân tay trên điện thoại di động của cô ta, Triệu Quân liền đuổi cô ta đi.
Nếu như theo con đường kia đi lên có một cái camera giám sát gần nhất, hẳn là có thể phát hiện xe Triệu Thời Nguyệt theo đường cũ trở về.
Triệu Quân cho đến chết đều bảo vệ Triệu Thời Nguyệt, nhưng vẫn giỏ trúc múc nước công dã tràng.
Có lẽ tội lỗi của cô ta không nặng, nhưng không có nghĩa là cô ta không cần phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
30.
Sau đó tôi đến nghĩa trang của ba tôi.
Lúc trước, tôi hiếm khi đến đây.
Sợ nhìn thấy nụ cười vĩnh viễn dừng lại trên bia mộ của ba, còn nghĩ đến việc không thể thay ông đem người hại ông ấy ra công lý, chỉ còn lại áy náy.
Ngay cả một câu "Nhớ ba" cũng không dám nói.
Tôi ngồi trên bậc thềm bia mộ, thao thao bất tuyệt với ông ấy.
Nói cho ông ấy biết kết cục của ba người Triệu Quân, nói xong hình như đáy lòng cũng không thoải mái lắm.
Dù sao ba tôi cũng không thể trở về.
Cho dù họ bị kết án nặng nề đến đâu, họ cũng không thể trả lại cho tôi người thân duy nhất của tôi trên thế giới này.
Tôi vùi đầu vào trong cánh tay, nghẹn ngào lên tiếng.
Ngày đó trước khi đi ba còn đang mơ ước về tương lai.
"Ba lại chạy hai năm nữa liền được về hưu rồi, đến lúc đó con cùng Minh Châu kết hôn sinh cháu ngoại, ba sẽ giúp các con chăm cháu!"
Tôi lắc đầu nhẹ hai cái, cố ý ném cho ông ấy một ánh mắt rất không yên lòng.
“Nếu con sinh con gái, ba có thể chăm được không? Hay là mang cho mẹ Tống Minh Châu nhé.”
Lão Lục trong nháy mắt nóng nảy:"Sao tôi không chăm được con gái! Cô không phải là tôi nuôi lớn từ nhỏ sao!”
Sau đó tôi có dỗ thế nào cũng vô dụng, ba tôi khi tức giận rất bướng bỉnh.
Tôi cuối cùng đáp ứng, cho dù sinh con trai hay con gái đều mang cho ông nuôi, ông ấy mới miễn cưỡng hòa hoãn sắc mặt.
Tôi nghĩ, lúc ấy ba tôi nhìn thấy Tống Minh Châu và Triệu Quân cùng nhau ăn cơm tìm tới, cũng là bởi vì ông ấy xem Tống Minh Châu trở thành con rể tương lai, biết Triệu Quân không phải người tốt, xuất phát từ lo lắng mới đi xem.
Vậy mà không ngờ ông ấy một đi không trở về nữa.
31.
Không biết qua bao lâu, chờ tôi ngẩng đầu lên trên trời bắt đầu rơi mưa, càng ngày càng dày.
Tôi đứng dậy lau nước mắt, đang muốn rời đi thì đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô.
Quay đầu nhìn lại, là Từ Thiếu Tân.
“Tôi đưa em về nhà.”
Lần đầu tiên sau khi ba tôi qua đời, tôi thực sự mỉm cười.
“Được.”
Ngồi trên xe của Từ Thiếu Tân, tôi chợt nghĩ đến lời anh ta nói lúc gặp mặt lần đầu.
Không khỏi nhắc tới: "Anh chưa từng nói qua anh cùng Triệu Quân có thù như thế nào.”
Từ Thiếu Tân nhìn thẳng con đường phía trước:”Khi còn bé ở nhà ông nội tôi từng bị trúng độc khí gas dẫn đến bị sốc, nhà ông nội ở vùng ngoại ô, khi đó điều kiện cũng bình thường, cũng không phải lúc nào cũng có taxi.”
“Gọi điện thoại 120 lại gặp tình huống vừa vặn xe cấp cứu không đủ, chỉ lập lờ nói cho chúng tôi biết sẽ mau chóng sắp xếp xe chạy tới.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
“Là ba em lái xe taxi vừa vặn đi ngang qua, nghe ông nội tôi nói, chạy bất chấp mới chạy tới bệnh viện kịp lúc, lúc đến bệnh viện hơi thở của tôi đã rất yếu ớt.”
Từ Thiếu Tân dừng một chút, giống như đang nhớ lại.
“Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba của em. Sau khi tỉnh lại tôi nhìn xuyên qua cửa kính phòng bệnh nhìn thấy ônh ấy, ông ấy sợ vào phòng bệnh sẽ quấy rầy đến việc tôi nghỉ ngơi, nên không có đi vào, chỉ đứng ở cửa đối với tôi gật đầu trấn an cười.”
Cho nên sau này ba tôi có thể lái xe cho Trịnh lão, cũng là bởi vì Từ Thiếu Tân tiến cử.
Nhưng anh ta ra tay giúp tôi đối phó Triệu Quân, không hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân này.
Từ Thiếu Tân từng đụng phải Triệu Quân lúc ấy vẫn chỉ là nhà giàu mới nổi tìm người giật dây bắc cầu, để cho anh ta có thể nhờ vả Trịnh lão.
Anh ta đã cảnh cáo Triệu Quân, nhưng không ngờ Triệu quân mặt ngoài đáp ứng, lại không thu liễm chút nào.
Ba tôi đột nhiên qua đời, khiến cho anh ta không thể không nghĩ đến chuyện Triệu Quân đã làm trước đây.
Biết được Triệu Quân gây nên việc trầm trọng thêm, tự tiện lợi dụng danh tín của Trịnh lão, anh ta cũng muốn thừa dịp lần này khiến Triệu Quân triệt để thua cuộc.
Cho nên, lựa chọn hợp tác với tôi.
“Nhưng vẫn phải cảm ơn anh.”
Bởi vì có Từ Thiếu Tân trợ giúp, mới khiến cho tất cả mọi chuyện càng thuận lợi.
Anh cười cười:"Hai chữ cảm ơn này cũng là lần đầu tiên tôi nói với ba em.”
Tôi cũng cong môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chúng tôi dần dần chạy ra khỏi đám mây đen kia, phía trước là mặt đất được ánh mặt trời chiếu sáng.
Giống như một câu nói mà tôi từng nghe.
Hướng dương bị bóng tối bao phủ, cuối cùng hướng về phía mặt trời mà nở rộ.
(Hoàn)
Bình luận facebook