Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân - Chương 44: Mất mặt
Mấy ngày hôm sau đi học trở lại. Trạch Dương có xin từ chức ở trong Hội học sinh nhưng mọi người cứ giữ cậu lại. Vì trường còn có hoạt động sắp tới nên Trạch Dương đành đợi sau hoạt động đó thì viết đơn xin nghỉ sau.
- Hạ Vân này, đây là danh sách những thứ cần thiết trong hoạt động trao đổi học sinh của trường. Cô Thùy nói mình đưa cho cậu.
- Ừ, vậy để đấy đi. Tí nữa mình đưa cho các bạn trong nhóm sau.
- Ừ.
Trong cuộc họp thì Trạch Dương lại nói có việc bận nên không họp. Giang Hạ Vân kiếm cớ là để mình đưa cho Trạch Dương để có thể đến nhà cậu chơi.
Nhưng lúc ra về thì nhóm của Trạch Dương lại rủ nhau đi chơi. Giang Hạ Vân không biết còn đạp xe đến nhà Trạch Dương.
Lúc này Hạ Mỹ Oánh đang chăm sóc cây cảnh thì Giang Hạ Vân đi đến.
- Cháu chào cô ạ.
Từ lúc đi thăm quan thì Giang Hạ Vân đã nhìn thấy Hạ Mỹ Oánh và biết bà là mẹ của Trạch Dương. Chỉ là không có cơ hội để nói chuyện với bà nhiều hơn. Bây giờ gặp thì nên tạo ấn tượng tốt để bà còn có thiện cảm. Chả nhẽ cô lại không thể bằng được Hân Nghiên?
- À, cô bé là...
- Cháu là bạn của Trạch Dương ạ. Hôm nay cậu ấy nói có việc bận, nên không đến họp được. Cháu đưa tập tài liệu cho cậu ấy ạ.
- À, vậy để cô cầm giúp thằng bé là được rồi. Bây giờ thằng bé vẫn chưa về nhà.
- Cái này quan trọng ý ạ. Với lại cháu còn phải nói vài chuyện với cậu ấy về hoạt động lần này của trường. Nên là cháu đợi cậu ấy về cũng được.
Hạ Mỹ Oánh nghe vậy thì gật đầu.
- Vậy cháu vào nhà ngồi đợi thằng bé nhé. Chắc lại đưa Hân Nhi đi chơi chưa về thôi.
- Vâng ạ.
Giang Hạ Vân gật đầu đi vào trong phòng khách. Trên tường có treo rất nhiều ảnh. Nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh Trạch Dương và Hân Nghiên chụp chung với nhau. Giang Hạ Vân chăm chú nhìn mấy tấm ảnh đó. Hạ Mỹ Oánh đi đến cũng nhìn lại mấy bước ảnh.
- Hai đứa nó rất đáng yêu đúng không? Hồi đó Trạch Dương còn nói không thích mấy người mũm mĩm như Hân Nhi nữa đấy. Mà cháu có quen với Hân Nghiên không?
- À, cháu có biết. Nhưng mà không chơi thân lắm. - Giang Hạ Vân quay lại nhìn Hạ Mỹ Oánh nói.
- Với lại cháu thấy có rất nhiều tin đồn về cô bạn ấy nên cháu cũng cảm thấy hơi lăn tăn. Như là cô ấy lười học bài, hay ngủ trong giờ rồi còn cả việc thân thiết với mấy bạn khác giới nữa.
Giang Hạ Vân cố tình nói vậy để Hạ Mỹ Oánh suy nghĩ thêm về Hân Nghiên. Bà nghe vậy thì sắc mặt cũng nghiêm hơn. Giang Hạ Vân nghĩ bà sẽ không có nhiều thiện cảm với Hân Nghiên nữa. Như vậy cũng tốt.
- Đôi khi không phải tin đồn nào cũng đúng. Hơn nữa sức khỏe Hân Nhi vốn không tốt, ba mẹ của con bé cũng đã xin phép nhà trường về việc ngủ trong giờ. Còn về thân thiết với bạn khác giới thì cũng không có gì là lạ. Hân Nhi yêu quý tất cả mọi người, hơn nữa con bé với Tiểu Dương không phải cũng là khác giới sao? Hai đứa nó từ bé đã thân thiết nên cũng không thấy sao hết. Còn về việc học hành thì ba mẹ Hân Nhi không có bắt con bé phải học giỏi. Hơn nữa Tiểu Dương cũng nói sẽ nuôi con bé hết đời rồi, nên cũng không có lo. Cô thấy cháu cũng nên tìm được người nào nói sẽ nuôi mình hết đời đi. Như vậy sẽ cảm thấy rất vui vì mình được họ quan tâm tới.
Giang Hạ Vân nghe vậy thì cười trừ. Cô không nghĩ Hạ Mỹ Oánh sẽ nghĩ như vậy. Đáng lẽ vừa nãy không nên nói như thế mới phải.
Đợi một lúc thì Trạch Dương đưa Hân Nghiên đi chơi về. Ở sân, Giang Hạ Vân còn nghe thấy tiếng cười đùa của Hân Nghiên.
- À, hai đứa nó về rồi đấy. Lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau như vậy. Cháu ra đó nói chuyện với hai đứa nó đi.
Hạ Mỹ Oánh nghe thấy tiếng của Hân Nghiên thì lên tiếng. Bà cũng muốn nói thêm nhưng lại thôi. Nói vậy chắc cô gái này cũng đủ hiểu rồi. Vừa nãy lại còn nói xấu Hân Nghiên của bà nữa chứ. Chắc nghĩ bà sẽ mỉm cười cho qua?
- Vâng ạ.
Giang Hạ Vân cố nở nụ cười cầm theo tập tài liệu đi ra ngoài sân. Hân Nghiên đang đứng ăn bim bim với Trạch Dương.
- Trạch Dương, cậu đi đâu mà tôi tìm cậu mãi không thấy. Nên cũng đành đến nhà cậu này, ai ngờ mẹ cậu nói cậu đi chơi không có nhà.
- Để mai đưa không được à?
Ánh mắt Trạch Dương hiện rõ sự chán ghét. Khác hẳn với cậu thì Hân Nghiên lại vui mừng ra mặt. Lần trước cô thấy Giang Hạ Vân hát rất hay, còn xinh đẹp nữa.
- Trạch Dương ơi, chị này lần trước hát á. Mà Trạch Dương đánh đàn cho đó. Thật đẹp quá đi.
- Nói nhiều, đi vào trong với mẹ mình đi.
- Nhưng mà...
- Nhanh lên, không biết nghe lời gì hết.
Trạch Dương đành phải thúc lưng Hân Nghiên cho cô đi vào trong nhà. Giang Hạ Vân còn đang định nói thêm thì Trạch Dương cầm lấy tài liệu từ tay cô.
- Tôi nhận được rồi, còn về hoạt động đấy để mai nói không muộn. Bây giờ tôi bận rồi, nghe nói dạo này cũng có nhiều vụ bắt cóc lắm đấy.
Nói xong Trạch Dương cũng đi vào trong nhà. Giang Hạ Vân ấm ức lấy xe gạt mạnh chân chống rồi đi về. Hôm nay quả thực đã quá mất mặt rồi.
- Hạ Vân này, đây là danh sách những thứ cần thiết trong hoạt động trao đổi học sinh của trường. Cô Thùy nói mình đưa cho cậu.
- Ừ, vậy để đấy đi. Tí nữa mình đưa cho các bạn trong nhóm sau.
- Ừ.
Trong cuộc họp thì Trạch Dương lại nói có việc bận nên không họp. Giang Hạ Vân kiếm cớ là để mình đưa cho Trạch Dương để có thể đến nhà cậu chơi.
Nhưng lúc ra về thì nhóm của Trạch Dương lại rủ nhau đi chơi. Giang Hạ Vân không biết còn đạp xe đến nhà Trạch Dương.
Lúc này Hạ Mỹ Oánh đang chăm sóc cây cảnh thì Giang Hạ Vân đi đến.
- Cháu chào cô ạ.
Từ lúc đi thăm quan thì Giang Hạ Vân đã nhìn thấy Hạ Mỹ Oánh và biết bà là mẹ của Trạch Dương. Chỉ là không có cơ hội để nói chuyện với bà nhiều hơn. Bây giờ gặp thì nên tạo ấn tượng tốt để bà còn có thiện cảm. Chả nhẽ cô lại không thể bằng được Hân Nghiên?
- À, cô bé là...
- Cháu là bạn của Trạch Dương ạ. Hôm nay cậu ấy nói có việc bận, nên không đến họp được. Cháu đưa tập tài liệu cho cậu ấy ạ.
- À, vậy để cô cầm giúp thằng bé là được rồi. Bây giờ thằng bé vẫn chưa về nhà.
- Cái này quan trọng ý ạ. Với lại cháu còn phải nói vài chuyện với cậu ấy về hoạt động lần này của trường. Nên là cháu đợi cậu ấy về cũng được.
Hạ Mỹ Oánh nghe vậy thì gật đầu.
- Vậy cháu vào nhà ngồi đợi thằng bé nhé. Chắc lại đưa Hân Nhi đi chơi chưa về thôi.
- Vâng ạ.
Giang Hạ Vân gật đầu đi vào trong phòng khách. Trên tường có treo rất nhiều ảnh. Nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh Trạch Dương và Hân Nghiên chụp chung với nhau. Giang Hạ Vân chăm chú nhìn mấy tấm ảnh đó. Hạ Mỹ Oánh đi đến cũng nhìn lại mấy bước ảnh.
- Hai đứa nó rất đáng yêu đúng không? Hồi đó Trạch Dương còn nói không thích mấy người mũm mĩm như Hân Nhi nữa đấy. Mà cháu có quen với Hân Nghiên không?
- À, cháu có biết. Nhưng mà không chơi thân lắm. - Giang Hạ Vân quay lại nhìn Hạ Mỹ Oánh nói.
- Với lại cháu thấy có rất nhiều tin đồn về cô bạn ấy nên cháu cũng cảm thấy hơi lăn tăn. Như là cô ấy lười học bài, hay ngủ trong giờ rồi còn cả việc thân thiết với mấy bạn khác giới nữa.
Giang Hạ Vân cố tình nói vậy để Hạ Mỹ Oánh suy nghĩ thêm về Hân Nghiên. Bà nghe vậy thì sắc mặt cũng nghiêm hơn. Giang Hạ Vân nghĩ bà sẽ không có nhiều thiện cảm với Hân Nghiên nữa. Như vậy cũng tốt.
- Đôi khi không phải tin đồn nào cũng đúng. Hơn nữa sức khỏe Hân Nhi vốn không tốt, ba mẹ của con bé cũng đã xin phép nhà trường về việc ngủ trong giờ. Còn về thân thiết với bạn khác giới thì cũng không có gì là lạ. Hân Nhi yêu quý tất cả mọi người, hơn nữa con bé với Tiểu Dương không phải cũng là khác giới sao? Hai đứa nó từ bé đã thân thiết nên cũng không thấy sao hết. Còn về việc học hành thì ba mẹ Hân Nhi không có bắt con bé phải học giỏi. Hơn nữa Tiểu Dương cũng nói sẽ nuôi con bé hết đời rồi, nên cũng không có lo. Cô thấy cháu cũng nên tìm được người nào nói sẽ nuôi mình hết đời đi. Như vậy sẽ cảm thấy rất vui vì mình được họ quan tâm tới.
Giang Hạ Vân nghe vậy thì cười trừ. Cô không nghĩ Hạ Mỹ Oánh sẽ nghĩ như vậy. Đáng lẽ vừa nãy không nên nói như thế mới phải.
Đợi một lúc thì Trạch Dương đưa Hân Nghiên đi chơi về. Ở sân, Giang Hạ Vân còn nghe thấy tiếng cười đùa của Hân Nghiên.
- À, hai đứa nó về rồi đấy. Lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau như vậy. Cháu ra đó nói chuyện với hai đứa nó đi.
Hạ Mỹ Oánh nghe thấy tiếng của Hân Nghiên thì lên tiếng. Bà cũng muốn nói thêm nhưng lại thôi. Nói vậy chắc cô gái này cũng đủ hiểu rồi. Vừa nãy lại còn nói xấu Hân Nghiên của bà nữa chứ. Chắc nghĩ bà sẽ mỉm cười cho qua?
- Vâng ạ.
Giang Hạ Vân cố nở nụ cười cầm theo tập tài liệu đi ra ngoài sân. Hân Nghiên đang đứng ăn bim bim với Trạch Dương.
- Trạch Dương, cậu đi đâu mà tôi tìm cậu mãi không thấy. Nên cũng đành đến nhà cậu này, ai ngờ mẹ cậu nói cậu đi chơi không có nhà.
- Để mai đưa không được à?
Ánh mắt Trạch Dương hiện rõ sự chán ghét. Khác hẳn với cậu thì Hân Nghiên lại vui mừng ra mặt. Lần trước cô thấy Giang Hạ Vân hát rất hay, còn xinh đẹp nữa.
- Trạch Dương ơi, chị này lần trước hát á. Mà Trạch Dương đánh đàn cho đó. Thật đẹp quá đi.
- Nói nhiều, đi vào trong với mẹ mình đi.
- Nhưng mà...
- Nhanh lên, không biết nghe lời gì hết.
Trạch Dương đành phải thúc lưng Hân Nghiên cho cô đi vào trong nhà. Giang Hạ Vân còn đang định nói thêm thì Trạch Dương cầm lấy tài liệu từ tay cô.
- Tôi nhận được rồi, còn về hoạt động đấy để mai nói không muộn. Bây giờ tôi bận rồi, nghe nói dạo này cũng có nhiều vụ bắt cóc lắm đấy.
Nói xong Trạch Dương cũng đi vào trong nhà. Giang Hạ Vân ấm ức lấy xe gạt mạnh chân chống rồi đi về. Hôm nay quả thực đã quá mất mặt rồi.
Bình luận facebook