Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân - Chương 6: Học võ
Từ sau buổi hôm đó Hoàng Sở Tiêu rất hay đến lớp tìm Hân Nghiên. Điều này cũng khiến Trạch Dương khó chịu không thôi. Mà cô nàng này lại còn vui vẻ nói chuyện với hắn nữa chứ.
Giờ ra chơi...
- Đại ca, mua nhiều kẹo vậy làm gì?
- Mày ngu thế, mua cho cái con nhỏ ở lớp kế bên đấy.
- Con nhỏ?
- À Hân Nghiên ạ.
Hoàng Sở Tiêu cầm cả hộp kẹo đến lớp của Hân Nghiên. Đi thẳng vào trong nhìn xem cô ngồi chỗ nào liền đi đến.
- Hân Hân, cho cậu đấy.
- Cho mình sao? Nhưng tại sao lại cho mình?
- Vậy là không ăn?
- Có chứ, mình có ăn nha. Sở Tiêu tốt quá đi.
Hân Nghiên ban đầu còn ngơ ngác chưa biết gì nhưng về sau liền vui cười với Hoàng Sở Tiêu. Cô còn vừa nói anh tốt nữa chứ. Từ lúc mới lên Trung học thì anh đã hay gây gổ đánh nhau. Bây giờ còn lôi kéo đi đánh nhau cả với trường khác vậy mà bây giờ Hân Nghiên lại nói anh tốt. Đúng là chỉ có cô mới nghĩ được như vậy. Hoàng Sở Tiêu nhếch mép cười xoa đầu cô. Trạch Dương cướp lấy kẹo từ tay Hân Nghiên để vào trong hộp rồi đưa đến trước mặt Hoàng Sở Tiêu.
- Cô ấy không ăn.
- Trạch Dương nói gì vậy? Mình đang định ăn mà.
- Yên nào.
Hân Nghiên chu môi khoanh tay bất mãn với cách hành xử của Trạch Dương.
- Để đấy cho cô ấy ăn đi. Không phải Hân Hân nhà ta muốn ăn sao.
Hoàng Sở Tiêu cúi xuống cười tươi nhìn Hân Nghiên. Cô nghe anh nói vẫn được ăn kẹo thì mặt vui hơn hẳn. Còn đang tính lấy hộp kẹo thì nhìn thấy Trạch Dương đang nghiêm mặt nhìn mình. Cô mím môi thu tay lại. Trạch Dương kéo Hân Nghiên vào sát gần người mình nhìn Hoàng Sở Tiêu nói.
- Hân Hân nhà cậu? Hơn nữa gọi cô ấy là Hân Nghiên được rồi.
- Ai cũng gọi mình là Hân Hân mà Trạch Dương.
- Thích bắt bẻ mình lắm đúng không?
Trạch Dương nhìn Hân Nghiên khiến cô mím môi dụt đầu lại.
- Mình biết rồi. Im lặng.
- Ừ.
Trạch Dương xoa đầu cô rồi nhìn về phía Hoàng Sở Tiêu.
- Cậu nghĩ mình giỏi giang hơn ai chứ. Sớm muộn gì thì người ôm Hân Hân sẽ là tôi.
- Còn phải để xem đã.
- Tùy, Hoàng Sở Tiêu đây chưa ngán một ai. Hân Hân, ăn kẹo đi nhé mình phải về lớp rồi.
Hoàng Sở Tiêu mỉm cười đi đến gần chỗ Trạch Dương và Hân Nghiên đưa tay xoa đầu Hân Nghiên rồi rời đi.
Trong lớp lúc này mới dám lên tiếng. Ban nãy họ nghĩ sẽ có đánh nhau tiếp nữa chứ. Trạch Dương buông tay khỏi người Hân Nghiên. Cô vừa thấy vậy liền lén nhìn anh rồi đưa tay đến lấy hộp kẹo. Đang sắp với tới thì chiếc hộp lại bay xa. Trạch Dương mang nó vứt vào thùng rác. Hân Nghiên hậm hực đi đến chu môi bất mãn nhìn Trạch Dương.
- Trạch Dương xấu tính quá đi, không cho mình ăn kẹo.
- Sâu răng.
- Mình không có sâu răng.
- Cuối tuần mình nói cô Diễm cho cậu đi hàn răng nhé?
- Không được, mình không đi đâu. Trạch Dương không được nói với mẹ mình nha.
Hân Nghiên vừa nghe đi hàn răng liền sợ nắm chặt lấy bàn tay Trạch Dương. Hồi trước vì ăn nhiều đồ ngọt nên cô bé bị sâu răng. Cũng vì thế nên bây giờ thi thoảng cô sẽ phải đi khám răng. Mà Hân Nghiên lại rất sợ đi khám vì thế nên Trạch Dương lấy cớ này để cô không ăn kẹo của cái tên đáng ghét kia.
- Vậy từ lần sau cậu ta cho cậu cái gì đều phải từ chối biết chưa?
- Nhưng mà Sở Tiêu cho mình mà. Mẹ nói người nào cho quà thì phải vui vẻ nhận và cảm ơn.
- Với cậu ta thì không cần. Biết chưa?
- Nhưng mà...
- Cậu muốn phải đi khám?
- Không đâu. Mình sẽ không nhận quà của ai nữa luôn, Trạch Dương không được nói cho mẹ mình nha.
- Ừ.
Trạch Dương xoa hai má của Hân Nghiên rồi đưa cô về bàn ngồi. Mấy đứa học sinh trong lớp chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn mấy cảnh tình tứ này. Một người thì như thỏ con còn một người thì giống một con sói già hơn. Họ còn đang suy nghĩ xem con sói này sẽ nuôi thỏ con đến bao giờ để ăn thịt đây.
...
Về nhà, Hân Nghiên tắm xong liền chạy sang nhà Trạch Dương chơi.
- Hân Nhi qua đây đi. Cô mới mua kẹo cho Hân Nhi này.
Hân Nghiên vừa nghe vậy liền xua tay lắc đầu nói.
- Hân không ăn đâu, ừm không ăn.
Hân Nghiên nói không nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn về mấy que kẹo đó. Hạ Mỹ Oánh thấy kì lạ. Cô bé lúc nào nghe thấy bánh kẹo liền nhào đến để ăn mà hôm nay còn nói không ăn nữa chứ. Chắc chắn là có vấn đề. Bà cầm một thanh kẹo chocolate đi đến chỗ cô. Ngồi xuống ôm lấy cô thủ thỉ.
- Hân Nhi của cô hôm nay có chuyện gì sao? Cô cho Hân Nhi ăn socola này.
- Hân...Hân không ăn đâu.
- Sao Hân Nhi không ăn? Con nói cô nghe, có phải đi học gặp chuyện gì không?
Hân Nghiên nhìn bà rồi nhìn thanh kẹo. Nước mắt cô cứ tự trào ra rồi chui vào lòng Hạ Mỹ Oánh khóc lớn.
- Huhu...Hân không được nhận đâu...Hân không ăn.
- Không sao, Hân Nhi đừng khóc. Có cô ở đây rồi, không khóc nghe chưa.
Trạch Dương nghe thấy tiếng Hân Nghiên khóc thì chạy xuống tầng dưới xem. Mẹ của anh đang ôm lấy Hân Nghiên dỗ dành cô. Còn cô thì vẫn khóc to nhưng không chịu nói là vì sao lại như thế.
- Mẹ, có chuyện gì sao?
- À, Tiểu Dương. Hân Nhi đang buồn con đưa Hân Nhi đi chơi cho khuây khỏa được không?
- Dạ. Qua đây với mình.
Trạch Dương gật đầu còn cầm tay Hân Nghiên định kéo cô dậy thì cô lại dụt tay lại ôm lấy Hạ Mỹ Oánh.
- Mình không chơi với Trạch Dương nữa. Trạch Dương xấu lắm.
Trạch Dương thì chả hiểu gì nhưng Hạ Mỹ Oánh nghe vậy chưa biết lí do thì đã trách mắng anh. Trạch Dương thì đành phải đứng đấy cho bà nói hết rồi kéo Hân Nghiên lên phòng. Anh khóa chốt cửa lại đi lên giường nâng mặt Hân Nghiên lên lau nước mắt giúp cô.
- Nói mình nghe, sao khóc?
- Không chơi với Trạch Dương nữa. Trạch Dương xấu lắm.
- Mình làm gì?
- Trạch Dương không cho mình ăn kẹo, không được nhận đồ nữa.
Trạch Dương nghe vậy chỉ biết thở dài. Anh nói là cô không đuoẹc nhận đồ của cái tên Hoàng Sở Tiêu kia mà cô ngốc này lại nghĩ đến việc ai cho cũng không được nhận.
- Nghe này mình chỉ nói cậu không được nhận đồ của tên Hoàng Sở Tiêu kia, chứ không phải người khác cho là cậu cũng không được nhận.
- Vậy...vậy là sao?
- Điên mất thôi. Là câu có thể nhận kẹo của mẹ mình này, của nhiều người khác. Chỉ ngoại trừ Hoàng Sở Tiêu là không được, biết chưa?
- Ừm, mình biết rồi. Vậy là mình vẫn được ăn kẹo đúng không?
- Ừ, đây ăn đi.
Trạch Dương gật đầu còn tự tay bóc kẹo nhét vào miệng cho cô. Hân Nghiên lại vui vẻ cười ngồi ăn kẹo. Trạch Dương thấy cô bé vừa khóc xong mà bây giờ đã vui vẻ cười đùa. Đúng thật là cô đã quá vô tư rồi.
Đến tối,Trạch Dương học bài xong liền đi xuống phòng khách nói chuyện với mẹ mình.
- Sao con lại muốn học võ?
- Vậy mẹ có cho con học không?
- À, được. Đợi ngày mai mẹ sẽ tìm chỗ học cho con.
- Vâng con biết rồi. Con đi ngủ đây.
Trạch Dương nghe mẹ mình nói vậy xong thì gật đầu đi lên phòng mình. Hạ Mỹ Oánh ngồi dưới nghĩ đứa con trai của bà hôm nay có vấn đề thì phải. Nhưng bà đâu biết được là Trạch Dương muốn học võ để có thể bảo vệ được Hân Nghiên. Tên Hoàng Sở Tiêu kia đánh nhau cũng giỏi, nếu có một ngày hai bên xích mích thì anh chắc chắn sẽ không thắng nổi. Vì thế nên phải có võ để có thể chống lại cái tên đó. Còn phải bảo vệ Hân Nghiên thật tốt nữa.
Giờ ra chơi...
- Đại ca, mua nhiều kẹo vậy làm gì?
- Mày ngu thế, mua cho cái con nhỏ ở lớp kế bên đấy.
- Con nhỏ?
- À Hân Nghiên ạ.
Hoàng Sở Tiêu cầm cả hộp kẹo đến lớp của Hân Nghiên. Đi thẳng vào trong nhìn xem cô ngồi chỗ nào liền đi đến.
- Hân Hân, cho cậu đấy.
- Cho mình sao? Nhưng tại sao lại cho mình?
- Vậy là không ăn?
- Có chứ, mình có ăn nha. Sở Tiêu tốt quá đi.
Hân Nghiên ban đầu còn ngơ ngác chưa biết gì nhưng về sau liền vui cười với Hoàng Sở Tiêu. Cô còn vừa nói anh tốt nữa chứ. Từ lúc mới lên Trung học thì anh đã hay gây gổ đánh nhau. Bây giờ còn lôi kéo đi đánh nhau cả với trường khác vậy mà bây giờ Hân Nghiên lại nói anh tốt. Đúng là chỉ có cô mới nghĩ được như vậy. Hoàng Sở Tiêu nhếch mép cười xoa đầu cô. Trạch Dương cướp lấy kẹo từ tay Hân Nghiên để vào trong hộp rồi đưa đến trước mặt Hoàng Sở Tiêu.
- Cô ấy không ăn.
- Trạch Dương nói gì vậy? Mình đang định ăn mà.
- Yên nào.
Hân Nghiên chu môi khoanh tay bất mãn với cách hành xử của Trạch Dương.
- Để đấy cho cô ấy ăn đi. Không phải Hân Hân nhà ta muốn ăn sao.
Hoàng Sở Tiêu cúi xuống cười tươi nhìn Hân Nghiên. Cô nghe anh nói vẫn được ăn kẹo thì mặt vui hơn hẳn. Còn đang tính lấy hộp kẹo thì nhìn thấy Trạch Dương đang nghiêm mặt nhìn mình. Cô mím môi thu tay lại. Trạch Dương kéo Hân Nghiên vào sát gần người mình nhìn Hoàng Sở Tiêu nói.
- Hân Hân nhà cậu? Hơn nữa gọi cô ấy là Hân Nghiên được rồi.
- Ai cũng gọi mình là Hân Hân mà Trạch Dương.
- Thích bắt bẻ mình lắm đúng không?
Trạch Dương nhìn Hân Nghiên khiến cô mím môi dụt đầu lại.
- Mình biết rồi. Im lặng.
- Ừ.
Trạch Dương xoa đầu cô rồi nhìn về phía Hoàng Sở Tiêu.
- Cậu nghĩ mình giỏi giang hơn ai chứ. Sớm muộn gì thì người ôm Hân Hân sẽ là tôi.
- Còn phải để xem đã.
- Tùy, Hoàng Sở Tiêu đây chưa ngán một ai. Hân Hân, ăn kẹo đi nhé mình phải về lớp rồi.
Hoàng Sở Tiêu mỉm cười đi đến gần chỗ Trạch Dương và Hân Nghiên đưa tay xoa đầu Hân Nghiên rồi rời đi.
Trong lớp lúc này mới dám lên tiếng. Ban nãy họ nghĩ sẽ có đánh nhau tiếp nữa chứ. Trạch Dương buông tay khỏi người Hân Nghiên. Cô vừa thấy vậy liền lén nhìn anh rồi đưa tay đến lấy hộp kẹo. Đang sắp với tới thì chiếc hộp lại bay xa. Trạch Dương mang nó vứt vào thùng rác. Hân Nghiên hậm hực đi đến chu môi bất mãn nhìn Trạch Dương.
- Trạch Dương xấu tính quá đi, không cho mình ăn kẹo.
- Sâu răng.
- Mình không có sâu răng.
- Cuối tuần mình nói cô Diễm cho cậu đi hàn răng nhé?
- Không được, mình không đi đâu. Trạch Dương không được nói với mẹ mình nha.
Hân Nghiên vừa nghe đi hàn răng liền sợ nắm chặt lấy bàn tay Trạch Dương. Hồi trước vì ăn nhiều đồ ngọt nên cô bé bị sâu răng. Cũng vì thế nên bây giờ thi thoảng cô sẽ phải đi khám răng. Mà Hân Nghiên lại rất sợ đi khám vì thế nên Trạch Dương lấy cớ này để cô không ăn kẹo của cái tên đáng ghét kia.
- Vậy từ lần sau cậu ta cho cậu cái gì đều phải từ chối biết chưa?
- Nhưng mà Sở Tiêu cho mình mà. Mẹ nói người nào cho quà thì phải vui vẻ nhận và cảm ơn.
- Với cậu ta thì không cần. Biết chưa?
- Nhưng mà...
- Cậu muốn phải đi khám?
- Không đâu. Mình sẽ không nhận quà của ai nữa luôn, Trạch Dương không được nói cho mẹ mình nha.
- Ừ.
Trạch Dương xoa hai má của Hân Nghiên rồi đưa cô về bàn ngồi. Mấy đứa học sinh trong lớp chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn mấy cảnh tình tứ này. Một người thì như thỏ con còn một người thì giống một con sói già hơn. Họ còn đang suy nghĩ xem con sói này sẽ nuôi thỏ con đến bao giờ để ăn thịt đây.
...
Về nhà, Hân Nghiên tắm xong liền chạy sang nhà Trạch Dương chơi.
- Hân Nhi qua đây đi. Cô mới mua kẹo cho Hân Nhi này.
Hân Nghiên vừa nghe vậy liền xua tay lắc đầu nói.
- Hân không ăn đâu, ừm không ăn.
Hân Nghiên nói không nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn về mấy que kẹo đó. Hạ Mỹ Oánh thấy kì lạ. Cô bé lúc nào nghe thấy bánh kẹo liền nhào đến để ăn mà hôm nay còn nói không ăn nữa chứ. Chắc chắn là có vấn đề. Bà cầm một thanh kẹo chocolate đi đến chỗ cô. Ngồi xuống ôm lấy cô thủ thỉ.
- Hân Nhi của cô hôm nay có chuyện gì sao? Cô cho Hân Nhi ăn socola này.
- Hân...Hân không ăn đâu.
- Sao Hân Nhi không ăn? Con nói cô nghe, có phải đi học gặp chuyện gì không?
Hân Nghiên nhìn bà rồi nhìn thanh kẹo. Nước mắt cô cứ tự trào ra rồi chui vào lòng Hạ Mỹ Oánh khóc lớn.
- Huhu...Hân không được nhận đâu...Hân không ăn.
- Không sao, Hân Nhi đừng khóc. Có cô ở đây rồi, không khóc nghe chưa.
Trạch Dương nghe thấy tiếng Hân Nghiên khóc thì chạy xuống tầng dưới xem. Mẹ của anh đang ôm lấy Hân Nghiên dỗ dành cô. Còn cô thì vẫn khóc to nhưng không chịu nói là vì sao lại như thế.
- Mẹ, có chuyện gì sao?
- À, Tiểu Dương. Hân Nhi đang buồn con đưa Hân Nhi đi chơi cho khuây khỏa được không?
- Dạ. Qua đây với mình.
Trạch Dương gật đầu còn cầm tay Hân Nghiên định kéo cô dậy thì cô lại dụt tay lại ôm lấy Hạ Mỹ Oánh.
- Mình không chơi với Trạch Dương nữa. Trạch Dương xấu lắm.
Trạch Dương thì chả hiểu gì nhưng Hạ Mỹ Oánh nghe vậy chưa biết lí do thì đã trách mắng anh. Trạch Dương thì đành phải đứng đấy cho bà nói hết rồi kéo Hân Nghiên lên phòng. Anh khóa chốt cửa lại đi lên giường nâng mặt Hân Nghiên lên lau nước mắt giúp cô.
- Nói mình nghe, sao khóc?
- Không chơi với Trạch Dương nữa. Trạch Dương xấu lắm.
- Mình làm gì?
- Trạch Dương không cho mình ăn kẹo, không được nhận đồ nữa.
Trạch Dương nghe vậy chỉ biết thở dài. Anh nói là cô không đuoẹc nhận đồ của cái tên Hoàng Sở Tiêu kia mà cô ngốc này lại nghĩ đến việc ai cho cũng không được nhận.
- Nghe này mình chỉ nói cậu không được nhận đồ của tên Hoàng Sở Tiêu kia, chứ không phải người khác cho là cậu cũng không được nhận.
- Vậy...vậy là sao?
- Điên mất thôi. Là câu có thể nhận kẹo của mẹ mình này, của nhiều người khác. Chỉ ngoại trừ Hoàng Sở Tiêu là không được, biết chưa?
- Ừm, mình biết rồi. Vậy là mình vẫn được ăn kẹo đúng không?
- Ừ, đây ăn đi.
Trạch Dương gật đầu còn tự tay bóc kẹo nhét vào miệng cho cô. Hân Nghiên lại vui vẻ cười ngồi ăn kẹo. Trạch Dương thấy cô bé vừa khóc xong mà bây giờ đã vui vẻ cười đùa. Đúng thật là cô đã quá vô tư rồi.
Đến tối,Trạch Dương học bài xong liền đi xuống phòng khách nói chuyện với mẹ mình.
- Sao con lại muốn học võ?
- Vậy mẹ có cho con học không?
- À, được. Đợi ngày mai mẹ sẽ tìm chỗ học cho con.
- Vâng con biết rồi. Con đi ngủ đây.
Trạch Dương nghe mẹ mình nói vậy xong thì gật đầu đi lên phòng mình. Hạ Mỹ Oánh ngồi dưới nghĩ đứa con trai của bà hôm nay có vấn đề thì phải. Nhưng bà đâu biết được là Trạch Dương muốn học võ để có thể bảo vệ được Hân Nghiên. Tên Hoàng Sở Tiêu kia đánh nhau cũng giỏi, nếu có một ngày hai bên xích mích thì anh chắc chắn sẽ không thắng nổi. Vì thế nên phải có võ để có thể chống lại cái tên đó. Còn phải bảo vệ Hân Nghiên thật tốt nữa.
Bình luận facebook