-
Chương 6-10
Chương 6 Cách chữa hương diễm (2)
Tay phải của Diệp Huyền bỗng nhanh như tia chớp điểm vào gò núi bên trái của lão sư Vân Ngạo Tuyết.
Bóc bóc bóc bóc!
Bóng ngón tay vụt nhanh qua giữa hư không để lại chuỗi bóng đen, mau đến nỗi Vân Ngạo Tuyết hầu như không kịp phản ứng. Khi Vân Ngạo Tuyết lấy lại tinh thần thì Diệp Huyền đã rút về tay phải.
Diệp Huyền điểm nhanh, nửa bên gò núi được áo lót bao lại chợt rụt vào trong rồi phình ra dao động say lòng người.
Diệp Huyền thầm than thở:
- Chậc chậc, độ co giãn và mềm đều cao, thật là cực phẩm.
Lửa giận phun trào trong lòng Vân Ngạo Tuyết, nàng tức muốn chết:
- Ngươi...!
Nàng cực khổ vất vả nuôi ngực đẹp hai mươi năm vậy mà bị mất lần đầu, còn mất vào tay một đứa nhóc, hỏi sao nàng không tức giận.
Bị ánh mắt tức giận của Vân Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm, sắc mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh nói:
- Thả lỏng tâm tình, cởi bỏ Phong Huyền pháp, dùng huyền khí bao lấy chất độc của lục vĩ hạt rồi bức ra từng chút một.
Diệp Huyền vừa dứt lời, Vân Ngạo Tuyết đang trong cơn giận phát hiện miệng vết thương bị hắn điểm vào từ chết lặng chợt truyền đến đau nhói, cảm giác tê tê, có tia máu màu lục chảy ra.
- Cái này...
Vân Ngạo Tuyết giật mình phát hiện chất độc lục vĩ hạt trong người nàng đang từ từ bị bài ra ngoài. Vân Ngạo Tuyết giật mình đến không rảnh răn dạy Diệp Huyền, phục hồi khoanh chân ngồi, làm theo hắn dặn dò cởi bỏ Phong Huyền pháp, ép chất độc ra.
Mười giây, ba mươi giây, một phút.
Một phút ngắn ngủi Vân Ngạo Tuyết phát hiện chất độc trong người mình đã bị bài trừ hết bảy, tám phần, chỉ còn chút ít chất độc sót lại ở miệng vết thương không cách nào đẩy ra.
- Đắp cái này lên vết thương.
Diệp Huyền đưa thảo dược không biết là thực vật gì bị giã nát đưa cho Vân Ngạo Tuyết, hắn xoa tay phải thầm thở dài.
- Thân thể này còn rất yếu.
Mới rồi Diệp Huyền thi triển hóa độc điểm huyệt pháp do kiếp trước hắn tự sáng tạo. Dùng cách kích thích huyệt vị bài trừ chất độc trong người ra, cách làm này có yêu cầu nhất định về độ mạnh thân thể. Diệp Huyền chỉ mới đả thông một huyền mạch, hắn cưỡng ép thi triển ra làm tay phải đau nhói và co giật.
Thảo dược đắp lên vết thương, chút cảm giác mát khuếch tán. Vân Ngạo Tuyết giật mình phát hiện độc tố còn sót trên miệng vết thương bị những thảo dược từ từ hút ra ngoài người. Sau ba mươi giây, mắt Vân Ngạo Tuyết đầy hoảng sợ đứng bật dậy, gò bồng đào rung bần bật co giãn rất tốt.
Giờ miệng vết thương của Vân Ngạo Tuyết trừ hơi đau ra không cảm giác có chất độc gì.
Vân Ngạo Tuyết lẩm bẩm:
- Chưa đến ba phút mà tất cả độc tố đã bị bức ra rồi!
Vân Ngạo Tuyết luôn lạnh băng như sương, lòng tĩnh như nước thế mà trợn mắt há hốc mồm suýt rót tròng mắt.
Vân Ngạo Tuyết biểu tình khó tin quái dị nhìn Diệp Huyền vẻ mặt bình tĩnh, như lần đầu tiên thấy hắn.
Thủ pháp độc đáo, thảo dược thần kỳ, hay Diệp Huyền thật sự có tiềm chất thành Luyện Hồn Sư và Luyện Đan Sư?
Trong Thiên Huyền đại lục thì Luyện Hồn Sư là tồn tại cao quý, tiền đồ mênh mông tươi sáng hơn võ giả nhiều. Nếu Diệp Huyền thật sự có tiềm chất trở thành Luyện Hồn Sư nhưng luôn bị gọi là phế vật thì thật mỉa mai.
Trong khoảnh khắc Vân Ngạo Tuyết muốn gặn hỏi Diệp Huyền kỹ càng, tìm hiểu thấu hắn thật nhiều.
Vân Ngạo Tuyết là một Luyện Hồn Sư nhất phẩm nhưng nàng chỉ có thể ức chế chất độc của lục vĩ hạt, như Diệp Huyền trong vòng ba phút bức hết chất độc ra đừng nói trước kia nàng chưa từng thấy, thậm chí chưa nghe bao giờ. Việc này ít nhất là Luyện Hồn Sư tam phẩm trở lên mới làm nổi.
Tiểu tử này đã ẩn giấu những thứ gì?
- A, Diệp Huyền đâu rồi?
Khi Vân Ngạo Tuyết lấy lại tinh thần muốn tìm Diệp Huyền thì trong hang không còn bóng dáng hắn đâu.
Vân Ngạo Tuyết vừa mặc vào áo khoác, giáp mềm vừa rít qua kẽ răng:
- Thằng nhãi này!
Sau hai phút, nhóm Vân Ngạo Tuyết xuất phát:
- Đi!
Vân Ngạo Tuyết mang theo nhóm đệ tử đi tới chỗ cắm trại. Trên đường về Vân Ngạo Tuyết thường nhìn Diệp Huyền chằm chằm làm hắn thầm sợ, hình như hắn đã bị cô nương này theo dõi. Chắc không phải muốn bắt hắn chịu trách nhiệm đi?
Diệp Huyền sờ mũi, nếu không vì muốn bình yên rời khỏi Hắc Phong Lĩnh, hắn lười lộ ra nhiều chiêu như thế.
Lúc đến gần chỗ cắm trại đụng phải một lão sư, hai bên đi cùng nhau về chỗ cắm trại.
Chuyến đi trải nghiệm này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy lão sư của Tinh Huyền học viện không định để đệ tử tiếp tục trải nghiệm nữa. Sau khi tìm về tất cả đệ tử, đoàn người suốt đêm ra khỏi Hắc Phong Lĩnh đi hướng Lam Nguyệt thành.
Trải qua một ngày giày vò, tất cả đệ tử mệt không chịu nổi, ai nấy mê man trong xe ngựa rộng rãi. Chỉ có Diệp Huyền là tinh thần phấn khởi ngồi xếp bằng trong xe ngựa lắc lư.
- Bận rộn một ngày đến giờ mới rảnh rỗi, chạy vài chục dặm đường đã làm cơ thể của ta mệt mỏi đau đớn như vậy, tố chất quá kém. Hơn nữa trong người ta hình như không có chút gì huyền khí, ta phải kiểm tra kỹ lại.
Sau khi trọng sinh trước tiên Diệp Huyền bận rộn tìm hiểu hoàn cảnh, sau đó đi theo lão sư Vân Ngạo Tuyết bôn ba đến bây giờ mới rảnh rỗi, hắn định bụng kiểm tra tỉ mỉ. Vì Diệp Huyền phát hiện cơ thể mình hơi đặc biệt, võ giả đả thông một huyền mạch rồi mà sao không có chút huyền khí nào trong người. Diệp Huyền ngẫm nghĩ, tin tức liên quan thân thể của mình hiện ra.
Diệp Huyền, đệ tử Diệp gia Thanh Sơn trấn Lam Nguyệt thành. Diệp gia là hào cường trong Thanh Sơn trấn thuộc Lam Nguyệt thành, đã có lịch sử hàng trăm năm trong trấn, uy danh hiển hách.
Phụ thân của Diệp Huyền là Diệp Triển Vân, từng là thiên tài số một trong Diệp gia, không biết sao trong một lần đi tôi luyện đã bị thương nặng, kinh mạch đứt đoạn không cách nào tu luyện võ đạo, cuối cùng thành một chấp sự quản lý một số việc buôn bán của Diệp gia. Gia chủ hiện giờ của Diệp gia là Diệp Triển Hùng, đại bá của Diệp Huyền.
Mẫu thân của Diệp Huyền thì trước giờ y chưa từng nghe nhắc, nghe nói phụ thân trong lúc đi tôi luyện quen một nữ nhân, sau khi sinh ra Diệp Huyền thì chết trong lần phụ thân gặp nạn, không mang xác về được.
Trong gia tộc như Diệp gia thiên phú là cách duy nhất quyết định địa vị người đời sau. Từng đệ tử của Diệp gia đến mười tuổi sẽ nhận Luyện Hồn Sư lần đầu tiên tẩy lễ, thử thức tỉnh võ hồn, tùy vào thiên phú tư chất hưởng thụ đãi ngộ khác nhau.
Ở Lưu Vân quốc người nào thức tỉnh võ hồn năm mười tuổi là thiên tài, được các thế lực lớn xem trọng, là rồng trong cõi người, tiềm lực vô cùng, về sau sẽ bay lượn trên chín tầng trời.
Chương 7 Chợ giao dịch
Nhân vật như vậy thường thì vạn người không có một.
Diệp Huyền khác với người ta, chưa chờ Luyện Hồn Sư tẩy lễ vào lúc tám tuổi đã tự thức tỉnh võ hồn, thiên phú như thế trong Lưu Vân quốc trăm năm khó gặp.
Lúc trước Diệp Huyền được dân chúng Thanh Sơn trấn cho rằng là kỳ tài ngút trời, thành tựu sau này không thể đo lường, chắc chắn vượt qua phụ thân thậm chí tổ phụ, trở thành một thiên chi kiêu tử.
Bởi vậy người Diệp gia ký thác kỳ vọng rất cao vào Diệp Huyền, cho rằng y sẽ quang tông diệu tổ, chấn hưng gia tộc. Diệp gia mời Võ Sư tốt nhất trong thành dạy dỗ Diệp Huyền, nhiều người thầm tán thán y không uổng là nhi tử của Diệp Triển Vân.
Làm mọi người giật mình là sau khi thức tỉnh võ hồn rất nhanh Diệp Huyền đả thông huyền mạch thứ nhất, nhưng sau đó mặc cho y tu luyện cỡ nào mãi không thể đả thông huyền mạch thứ hai. Các thiếu niên mười tuổi trải qua tẩy lễ thức tỉnh võ hồn từng người đả thông huyền mạch thứ ba, bốn, cô dọng huyền khí rèn luyện thân thể, nhưng Diệp Huyền vẫn dừng bước tại chỗ. Diệp gia rất sốt ruột.
Dù Diệp Huyền không có võ hồn thì Diệp gia có thể chờ hắn đột phá Võ Sĩ nhất giai rồi tìm cách mời Luyện Hồn Sư đưa huyền thú võ hồn vào cho hắn. Nhưng không cách nào tu luyện huyền khí thì dù có võ hồn nghịch thiên cũng không thể trở thành cường giả, vì hắn không thành Võ Sĩ nhất giai được.
Diệp gia hao phí nhiều tài nguyên mời nhiều đại sư luyện hồn trong thành nhưng đành bó tay. Có luyện hồn đại sư ra kết luận Diệp Huyền bẩm sinh là phế mạch, cả đời không cách nào tu luyện, tám tuổi thức tỉnh võ hồn là võ hồn chết.
Diệp Huyền từ ngôi sao tương lai của Diệp gia nháy mắt thành tai nạn cho Diệp gia. Mặc dù Diệp gia cố gắng che giấu sự thực nhưng trong một đêm tin Diệp Huyền bẩm sinh phế mạch, có võ hồn chết không chỉ Thanh Sơn trấn biết, người nguyên Lam Nguyệt thành đều biết. Diệp gia hào cường Thanh Sơn trấn ra một phế vật, Diệp gia mất hết mặt mũi thành trò cười của Lam Nguyệt thành.
Dù Diệp gia dựa vào quyền thế đưa Diệp Huyền vào Tinh Huyền học viện nhưng biệt danh phế vật mãi mãi treo trên đầu hắn.
Lật ký ức đến đây Diệp Huyền kinh kêu, sợ toát mồ hôi lạnh:
- Cái này không phải thật đi!
Kiếp trước thiên phú của Diệp Huyền rất kém, mấy lần đều không thể thức tỉnh võ hồn, mãi đến năm mười sáu tuổi thức tỉnh một phế võ hồn nên trước khi chết hắn chỉ là Võ Hoàng bát giai. Không ngờ đời này sống lại càng thảm, thức tỉnh võ hồn chết thì thôi đi còn là mạch chết.
Võ hồn có linh, cái gọi là võ hồn chết tức là võ hồn không thể sinh trưởng. Mạch chết càng nghiêm trọng, người có mạch chết căn bản không thể tu luyện huyền khí, đời này không thể nào trở thành một Võ Sĩ dù là đẳng cấp thấp nhất.
Với Diệp Huyền không thể tu luyện chẳng khác nào giết hắn.
Diệp Huyền bình tĩnh lại, sợ muốn chết tập trung cảm giác vào huyền mạch đã được đả thông trong người. Lát sau Diệp Huyền thở phào, chỉ muốn chạy vào thành lăng trì Luyện Hồn Sư đã phán kết quả.
Trong huyền mạch không có chút khí cảm nhưng kinh mạch thông suốt, vách mạch bóng loáng mà dày chắc, nhìn sao cũng không giống phế mạch. Mỗi tội cuối huyền mạch tắc nghẽn rất nghiêm trọng khó mà đả thông.
Luyện hồn đại sư cái con khỉ, thứ đơn giản vậy nguyên Lam Nguyệt thành không ai nhìn ra, chắc không phải ăn phân lớn lên thành luyện hồn đại sư đi? Hại hắn sợ đến tim rớt ra khỏi ngực, muốn nín thở!
Diệp Huyền kiểm tra tỉ mỉ rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ thân thể của mình, thầm cười khổ.
- Hèn gì bị người gọi là phế vật, thân thể này quá yếu, huyền mạch chỉ thông một cái, không có chút huyền khí gì, cơ bắp cũng lỏng lẻo, chất xương thì rã rời, ngũ tạng mệt mỏi. Việc gấp bây giờ là điều dưỡng tốt thân thể này rồi nghĩ cách đả thông huyền mạch khác, nếu nôn nóng tu luyện thì thân thể này sẽ tan vỡ ngay.
Võ giả tập võ, tôi thân thể, ngưng huyền khí, hai thứ không thể thiếu một. Chỉ lo đả thông huyền mạch sẽ khiến căn cơ không ổn định, cuối cùng không thể đến cảnh giới càng cao, đây là vấn đề nhiều võ giả dễ phạm vào.
- Đáng tiếc không có huyền khí, chẳng được cơ hội thăm dò võ hồn. Nhưng võ hồn này rất kỳ lạ, là một đốm đen không chút động tĩnh, hèn gì người ta nói là phế võ hồn.
Diệp Huyền cảm giác võ hồn của mình là một đốm đen, hắn không cảm nhận được chút động tĩnh nào, không nhúc nhích tựa như ngủ say. Kiếp trước Diệp Huyền đã thấy rất nhiều loại võ hồn, lần đầu tiên gặp võ hồn quỷ dị như thế.
Nếu có huyền khí thì Diệp Huyền sẽ thử thúc đẩy võ hồn, nhưng bây giờ hắn không có cách nào. Diệp Huyền bản năng cảm giác võ hồn của mình hơi khác với cái khác.
Đối với Diệp Huyền kiếp trước là Hồn Hoàng bát phẩm thì dù thức tỉnh võ hồn chết cũng không sao, khi nào lấy lại chút thực lực hắn không sợ thiếu võ hồn. Trên thế giới này không phải mỗi người đều có thể thức tỉnh võ hồn, nhiều Võ Sư sở hữu võ hồn đều là luyện hồn đại sư săn giết huyền thú đưa vào trong người đối phương hình thành võ hồn. Toàn Lưu Vân quốc không ai biết rõ điều này hơn Diệp Huyền kiếp trước làm Hồn Hoàng bát phẩm.
Nghĩ đến đây Diệp Huyền thả lỏng tinh thần.
Chốc lát sau trong xe ngựa xóc nảy Diệp Huyền ngủ ngon lành.
Giữa trưa ngày thứ hai, đoàn người Tinh Huyền học viện trở lại Lam Nguyệt thành. Xảy ra việc ngoài ý muốn nên lão sư dẫn đội lập tức đi học viện báo cáo, đám đệ tử Diệp Huyền được cho nghỉ một ngày.
Trong khi đệ tử khác hoan hô thì Diệp Huyền một mình đi trên đường cái Lam Nguyệt thành.
Chốc lát sau một kiến trúc hùng vĩ đập vào mắt Diệp Huyền, trên kiến trúc có bốn chữ to ánh vàng: Chợ giao dịch.
Diệp Huyền mỉm cười thầm nghĩ, đầu mày lộ nét tự tin:
- Không biết chợ giao dịch của Lam Nguyệt thành có cái gì, nhưng hết cách, ta bây giờ chỉ có thể điều dưỡng chờ thân thể đủ tiêu chuẩn mới tu luyện được, võ hồn thì tạm gác lại từ từ tính.
Võ giả bình thường phải điều dưỡng ba, năm tháng mới bổ dưỡng lại cơ thể bị hao hụt nghiêm trọng. Nhưng Diệp Huyền kiếp trước là Hồn Hoàng bát phẩm thì khác, miễn có đủ tài liệu hắn có thể cho mình phục hồi trong thời gian ngắn nhất.
Diệp Huyền vào chợ giao dịch, các tiếng ồn đập vào tai. Nơi này như chợ lớn, bên trong người đến người đi rất náo nhiệt.
Lam Nguyệt thành là thành thị biên cảnh Lưu Vân quốc, nơi này dựa vào Hắc Phong Lĩnh, có rừng cây nguyên thủy mấy ngàn dặm, có nhiều yêu thú. Nghe đồn chỗ sâu trong có huyền thú ẩn hiện, hấp dẫn nhiều mạo hiểm giả tìm đến, vì vậy chợ giao dịch trong Lam Nguyệt thành vàng thau lẫn lộn, có đủ thứ.
Chương 8 Huyết Lan đảm (1)
Một Võ Sĩ lớn tiếng rao:
- Qua xem đi, qua xem Tinh Thiết cung thượng hảo đây. Thân cung rèn từ tinh thiết nhất giai, dây cung là se gân chính của thiết ngưu thú yêu thú nhất giai làm ra. Tầm bắn một ngàn thước, uy lực vô cùng, vũ khí tốt nhất để săn giết yêu thú. Đi ngang qua xin đừng bỏ qua, bán giá hai trăm huyền tệ, đến trước được trước!
Nhiều võ giả tụ tập trước quầy hàng đó.
Vũ khí là thứ rất quan trọng cho võ giả, một vũ khí tốt có thể phát huy thực lực của võ giả càng tốt hơn. Nên nhiều võ giả thà chịu đói cũng sẽ mua vũ khí tốt.
Diệp Huyền đứng xa nhìn, thầm khinh thường. Tinh Thiết cung này thân cung rất hoa mỹ, đường cong lớn, vài nơi thiết kế chạm rỗng. Tinh thiết bình thường rất khó tạo, không thể nào chế tạo ra hình dạng như vậy. Diệp Huyền không cần chạm vào cũng biết đây tuyệt đối không phải đúc từ tinh thiết thật, hàm lượng tinh thiết trong cây cung tối đa không hơn ba mươi phần trăm.
Dây cung màu nâu xám, hoa văn bên trong hình xoắn ốc, nếu hắn không nhìn lầm đó là se dây gân chính của mộc ngưu thú yêu thú nhất giai. Mộc ngưu thú và thiết ngưu thú cùng là yêu thú nhất giai, có họ hàng gần nhưng dây gân chính của hai loài khác biệt rất lớn. Dây cung se bằng dây gân chính của thiết ngưu thú có thể chịu dựng Võ Sĩ nhất giai kéo mạnh bắn một vạn lần không dứt. Dây gân chính của mộc ngưu thú tối đa chỉ chịu được ba ngàn lần kéo là đứt.
Kiếp trước khi Diệp Huyền còn nhỏ yếu từng chịu thiệt thế này.
- Đến đây đến đây đi, chỉ mười khối huyền tệ, tất cả chỉ bán giá mười huyền tệ! Ngươi không nghe lầm, không nhìn nhầm, mười khối huyền tệ là tùy ý chọn đồ trong tiệm. Mười khối tiền ngươi mua không bị lỗ, mười khối tiền ngươi mua không bị lừa...
- Dưỡng thân hoàn thượng hảo đây, ăn một viên sau bữa cơm bao trị trăm bệnh. Sau khi ăn eo không đau, chân không mỏi, cầm vũ khí càng hăng hái hơn, một hơi chạy một vạn thước cũng không thở dốc, mặt không đỏ, buổi tối càng hùng dũng!
Diệp Huyền đi từ quầy này sang quầy khác, bên tai nghe các tiếng la vang dội với lời rao kỳ dị.
Diệp Huyền không dừng chân trước những quầy bán vũ khí, hắn chỉ mua tí thảo dược từ quầy bán thảo dược.
Ba gốc ma diễm hoa, hai lượng thiên diệp tử, hai viên sinh cơ quả cộng một viên huyết uyên tinh, tổng cộng bảy mươi tám huyền tệ. Trong số thứ Diệp Huyền cần chỉ thiếu một Huyết Lan đảm.
Huyết Lan đảm là mật rắn của Huyết Mục Xà, giá trị rất cao và thưa thớt.
Diệp Huyền dạo chợ một vòng phát hiện có ba quầy hàng bán Huyết Lan đảm, giá rẻ nhất là một trăm huyền tệ, giá mắc nhất là một trăm ba mươi huyền tệ. Người ra giá một trăm huyền tệ là Võ Sĩ nhất giai, khoảng ba mươi mấy tuổi, vóc dáng cao lớn.
Võ Sĩ nhất giai cõng một cây đao lớn, mặc giáp sắt, chắc là mạo hiểm giả, mặt cạo râu sạch sẽ không lôi thôi như mạo hiểm giả bình thường.
Diệp Huyền ngồi xổm xuống cầm Huyết Lan đảm trên quầy hàng, hỏi:
- Huyết Lan đảm bao nhiêu tiền?
Huyết Lan đảm này có độ thuần rất cao, yêu nguyên bên trong cũng dồi dào, chắc của con Huyết Mục Xà trưởng thành, tài liệu chế tác tẩy tủy dịch cực tốt.
Nam nhân trung niên bĩu môi nói:
- Ngươi cũng thấy rồi, yết giá một trăm.
Diệp Huyền chém giá rớt một nửa:
- Ngươi cứ hố người đi, Huyết Mục Xà là loài khá yêu trong yêu thú nhất giai, trí tuệ rất thấp, chỉ cần làm đúng cách thì Võ Sĩ nhất giai nhà ngươi sẽ không bị thương mà một ngày ít nhất bắt giết từ năm con Huyết Mục Xà trở lên. Không bị nguy hiểm mà ngươi không biết ngượng bán mắc vậy? Năm mươi huyền tệ, không nhiều hơn một đồng.
Nam nhân trung niên liếc Diệp Huyền, khinh thường nói:
- Đâu dễ như ngươi nói, ngươi tưởng Hắc Phong Lĩnh là khu vui chơi tùy tiện cho ngươi ra vào sao? Ta tìm kiếm Huyết Mục Xà này rất lâu, mạo hiểm mạng sống mới giết được. Một ngày giết trên năm con? Nếu dễ kiếm và săn giết Huyết Mục Xà như vậy thì đại sảnh giao dịch có đầy Huyết Lan đảm rồi.
Nam nhân trung niên chưa từng thấy trả giá kiểu đó, một hơi chém một nửa. Nói sao thì Huyết Lan đảm là tinh hoa trên thân Huyết Mục Xà, gã từng thấy cái rẻ nhất cũng bán tám mươi huyền tệ.
Diệp Huyền tiết lộ chút thói quen của Huyết Mục Xà, cười khẩy nói:
- Đó là vì cách tìm không đúng. Huyết Mục Xà thích âm lạnh, buốt giá, nhưng mỗi ngày cần tắm ánh mặt trời ít nhất một tiếng, cộng thêm thói quen của nó, chỉ cần tìm đứng chỗ thì đừng nói một ngày năm con, có tám hay mười con cũng được.
Nếu không phải Diệp Huyền thiếu huyền tệ thì đã lười trả giá. Tuy phụ thân của hắn quản lý phần buôn bán của gia tộc, nhưng Diệp Triển Vân bị phế võ công, lo quản lý phần buôn bán không quan trọng, nên Diệp Huyền dù là dòng chính Diệp gia thì không có nhiều tiền tiêu vặt.
Nam nhân trung niên nhướng mày hỏi:
- Ngươi nói thật? Mỗi ngày Huyết Mục Xà cần tắm nắng một tiếng?
Nam nhân trung niên biết đặc điểm thích ẩm ướt lạnh lẽo của Huyết Mục Xà, nghe Diệp Huyền nói tự tin như thế thì gã hơi tin rồi.
- Ta lừa ngươi làm gì? Huyết Mục Xà thích ẩm ướt, mê âm lạnh nhưng mỗi ngày ít ra phải tắm ánh nắng một tiếng để bổ sung nhiệt lượng trong người, ban đêm bổ sung nước một lần. Nên nơi chúng sinh hoạt thường cách nguồn nước khoảng mười dặm, ngươi cứ tìm theo tiêu chuẩn này thì mỗi ngày ít nhất tìm được ba con Huyết Mục Xà. Chỉ vài ngày là có thể đổi mới trang bị rách rưới của ngươi.
Nam nhân trung niên còn nửa tin nửa ngờ lời của Diệp Huyền, dù là cao thủ đi săn quanh năm cũng không hiểu tỉ mỉ như thiếu niên này. Lúc trước gã tìm kiếm Huyết Mục Xà trong Hắc Phong Lĩnh thật lâu, chuyên môn kiếm mấy nơi đặc biệt âm u nhưng hai, ba ngày trời không có thu hoạch gì, lúc gã định đi thì vô tình phát hiện một con Huyết Mục Xà. Giờ ngẫm lại đúng là chỗ đó cách nơi tia nắng chiếu sáng không xa, nguồn nước thì nam nhân trung niên không chú ý.
Diệp Huyền nói chuyện ăn khớp rất giống thật, nam nhân trung niên trầm ngâm không biết có nên làm thử theo cách Diệp Huyền nói không.
- Tám mươi huyền tệ, không bớt nữa.
Diệp Huyền nói:
- Mắc quá, ta nói cho ngươi nhiều như vậy bán năm mươi huyền tệ cho ta sẽ không chịu thiệt, nếu không bán thì ta đi. Nếu ngươi đồng ý tặng không Huyết Lan đảm cho ta thì ta sẽ tiết lộ thêm chút thói quen của Huyết Mục Xà.
Thấy nam nhân trung niên còn do dự, Diệp Huyền quay người định đi.
Túi tiền Diệp Huyền eo hẹp, hắn không có nhiều tiền để mua Huyết Lan đảm nhưng Huyết Lan đảm là tài liệu tốt nhất chế tạo tẩy tủy dịch. Nếu không được thì đành dùng tài liệu khác thay thế, nhưng sẽ làm giảm dược hiệu xuống hơn bốn mươi phần trăm.
Chương 9 Huyết Lan đảm
Thấy Diệp Huyền định đi, nam nhân trung niên vội kêu lại:
- Chờ chút!
Nam nhân trung niên cầm Huyết Lan đảm đặt trên quầy hàng lên:
- Một Huyết Lan đảm chứ có gì, nếu ngươi nói đúng thuật thì ta không bị lỗ ngược lại có lời. Tặng ngươi đây, hãy nói cho ta biết Huyết Mục Xà còn có thói quen gì?
Lúc trước Diệp Huyền nói chuyện rõ ràng hợp lý, nam nhân trung niên đã tin bảy, tám phần. Nếu sau này gã có thể săn giết trên ba con Huyết Mục Xà thì lấy một Huyết Lan đảm làm học phí cũng không có gì.
Nam nhân trung niên trông giống người chân chất, Diệp Huyền rất vui vẻ khi không bỏ một đồng nào kiếm được một Huyết Lan đảm.
Diệp Huyền hờ hững nói:
- Thấy ngươi cũng khá thành thật, mới rồi ta nói chuyện với ngươi hơi lớn, ngươi đừng đi chỗ cách nguồn nước mười dặm. Nếu ngươi tìm kiểu đó thì chưa kiếm được Huyết Mục Xà đã bị u hồn mãng quấn lấy.
Nam nhân trung niên nghe vậy đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, gã nghe Diệp Huyền nói tự tin như thế đã định bụng ngày mai sẽ đi tìm hiểu, không ngờ là tin giả. Tuy u hồn mãng cũng là yêu thú nhất giai nhưng mạnh hơn Huyết Mục Xà gấp đôi, nam nhân trung niên là Võ Sĩ nhất trọng, so với u hồn mãng tương đương Võ Sĩ nhị trọng thì còn chút chênh lệch. Nếu gặp u hồn mãng, không đến nỗi chết nhưng sẽ bị thương nằm nhà mười ngày, nửa tháng.
Nếu gã không gọi Diệp Huyền lại thì hậu quả quá rõ ràng.
Nam nhân trung niên thầm sợ hãi nhìn Diệp Huyền, nghĩ mà run.
Thiếu niên trước mắt không biết có lai lịch gì, hại người không cần tự mình đặc biệt. Nếu ai đắc tội hắn sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.
Bị nam nhân trung niên dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, Diệp Huyền cười khẽ:
- Đừng nhìn ta như vậy, nếu vừa rồi ta nói rất nhiều mà ngươi không bán Huyết Lan đảm cho ta vậy chẳng phải là ta bị lỗ lớn? Nghĩ tình ngươi thành thật nên ta sẽ nói cho ngươi biết. Đúng là mỗi ngày Huyết Mục Xà sẽ phơi nắng một tiếng nhưng khoảng cách uống nước của nó cách từ ba đến năm ngày một lần. Nơi ngươi cần tìm là cách nguồn nước ba đến năm mươi dặm, cứ thế tìm thì một ngày ba con Huyết Mục Xà, chỉ nhiều chứ không ít hơn. Nếu phát hiện xung quanh có nhiều ngải thảo thì Huyết Mục Xà ở khu vực đó ít nhất trên năm con, Huyết Mục Xà thích mùi ngải thảo nhất.
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Lần này ta không lừa ngươi, coi như là thù lao ngươi tặng Huyết Lan đảm cho ta.
Thói quen của Huyết Mục Xà bình thường ở trong mắt Diệp Huyền không có giá trị gì, nói thì nói thôi.
Mắt nam nhân trung niên sáng rực, lần này gã hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền, vì gã nhớ lại quanh con Huyết Mục Xà bị gã tìm được đúng là có mấy gốc ngải thảo.
- Tiểu huynh đệ, ta tên Thạch Thành, ngươi xem trên quầy hàng của ta có cái gì ngươi cần thì cứ lấy. Sau này có chuyện gì tìm ta hãy đến chợ giao dịch, nếu ta không đi Hắc Phong Lĩnh thì đều ở đây.
Nam nhân trung niên phục Diệp Huyền trăm phần trăm. Gã không có đủ thiên phú, ba mươi tuổi mới thành Võ Sĩ nhất giai, không có võ hồn, đời này tới Võ Sĩ hậu kỳ đã là đỉnh cao, mà không biết là năm nào tháng nào. Diệp Huyền không lớn nhưng lời ăn tiếng nói khiến gã muốn kính ngưỡng, rất có thể là một học đồ của Luyện Hồn Sư.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Quầy hàng của ngươi trừ Huyết Lan đảm ra thứ khác vô dụng với ta, hơn nữa ngươi là Võ Sĩ nhất giai, mỗi ngày lo kiếm tiền chẳng bằng tìm cách nhanh chóng đột phá nhị trọng đi.
Nam nhân trung niên người rung lên, gã không hề nhắc đẳng cấp của mình mà sao thiếu niên biết? Nếu thiếu niên tự nhìn ra thì có ánh mắt sắc bén cỡ nào?
Hình tượng của Diệp Huyền trong mắt gã không những cao lớn còn tăng thêm bí ẩn.
Nam nhân trung niên chân thành nói:
- Đa tạ.
Diệp Huyền bật cười, tên này tặng một Huyết Lan đảm cho hắn còn nói cảm ơn, thật là ngốc nghếch đáng yêu. Nhưng thế giới này bây giờ ít gặp ai chân thành như nam nhân trung niên.
Diệp Huyền có cảm quan tốt với nam nhân trung niên, hắn cất Huyết Lan đảm, chốt câu cuối:
- Nếu ta không nhìn lầm thì ngươi kẹt lại ở Võ Sĩ nhất giai đã nhiều năm, không thể cô đọng mở rộng huyền hải, đột phá tới Linh Huyền cảnh nhị trọng bởi vì ngươi quá khứ giết nhiều, người có bệnh ngầm, thận từng bị nội thương, tổn thất tinh khí. Ta dạy cho ngươi một cách, mỗi ngày lấy đa la diệp, chỉ tâm thảo, nguyệt nha thạch, mỗi thứ một phần đun lửa nhỏ ba tiếng, rồi bỏ vào trong nước ngâm mình nửa canh giờ, sau mười ngày hãy thử trùng kích Linh Huyền cảnh nhị trọng.
Thạch Thành rùng mình. Năm năm trước trong một chuyến mạo hiểm eo gã bị thương, tổn thương thận, tuy điều dưỡng xong không có vấn đề gì lớn nhưng để lại tai họa ngầm. Giờ mỗi khi đến mùa mưa dầm là eo gã sẽ nhức nhối, nhưng sao thiếu niên này biết?
Lòng gã siêu kích động.
Thạch Thành ngước đầu lên đã không thấy bóng dáng Diệp Huyền đâu, gã dứt khoát dẹp quầy hàng. Thạch Thành quyết định đi mua tài liệu ngay bây giờ, buổi tối làm thử theo cách Diệp Huyền nói, ngày mai đi Hắc Phong Lĩnh thử vận may.
Diệp Huyền ra khỏi chợ giao dịch, tâm tình nhẹ nhàng.
Tất cả tài liệu cần thiết đã vào tay, chờ chút nữa luyện chế ra tẩy tủy dịch là sẽ bổ dưỡng cơ thể, khi đó hắn có thể tu luyện huyền khí, đã thông nhiều huyền mạch hơn.
Kiếp trước Diệp Huyền không chỉ là Hồn Hoàng bát phẩm còn có tạo nghệ kinh người ở nhiều mặt khác như luyện đan, trận đạo, luyện khí, cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi. Mỗi mục Diệp Huyền đều đến cảnh giới siêu cao không thua gì cảnh giới Luyện Hồn Sư. Đó là lý do tại sao kiếp trước Diệp Huyền chỉ là Hồn Hoàng bát phẩm mà nổi tiếng còn hơn mấy Hồn Đế cửu phẩm khác.
Nhưng Diệp Huyền cũng có điểm nhức đầu là muốn luyện chế cần có một căn phòng luyện chế và nhiều dụng cụ.
Diệp Huyền ngẫm nghĩ, chợt mỉm cười, đã có cách giải quyết.
Diệp Huyền hỏi thăm người qua đường hai lần, chốc lát sau hắn đến một kiến trúc chiếm diện tích vô cùng to lớn, bề ngoài rất hùng vĩ.
- Nơi này là Hiệp Hội Luyện Dược Sư của Lam Nguyệt thành sao? Hơi nhỏ nhưng chắc không thiếu Hồn Sư Tháp đơn giản nhất.
Hiệp Hội Luyện Dược Sư là một tổ chức cơ cấu đứng sau Hồn Sư Tháp và Huyền Điện, có địa vị rất cao trong Luyện Dược Sư. Tổ chất cơ cấu chi nhánh trải rộng nguyên đại lục, kiếp trước Diệp Huyền là trưởng lão danh dự của Hiệp Hội Luyện Dược Sư đại lục, Luyện Dược Sư cửu phẩm.
Đi vào Hiệp Hội Luyện Dược Sư, nền đất bóng loáng trắng tinh, vách tường điêu khắc chạm rỗng, bậc thang rộng lớn thênh thang, có khí phái hơn chợ giao dịch nhiều.
Chương 10 Hiệp Hội Luyện Dược Sư
Diệp Huyền mới đi vào mấy nhân viên phục vụ đứng trước quầy Hiệp Hội Luyện Dược Sư đều thấy. Bọn họ nhìn tuổi của Diệp Huyền lại xem cách ăn mặc của hắn, biểu tình từ mong chờ chuyển sang thất vọng, hơi coi thường.
Đến Hiệp Hội Luyện Dược Sư, trừ Luyện Dược Sư ra trên chín mươi phần trăm người khác đều là Võ Sư định mua đan dược và tài liệu. Những nhân viên phục vụ bọn họ tiếp đãi khách hàng sẽ được trích phần trăm, nếu tiếp đãi một khách hàng rộng rãi thì trích phần trăm rất nhiều. Nhưng nếu tiếp đãi một khách hàng chỉ đến đi dạo thì mất nửa ngày mà không thu hoạch được gì.
Tuổi của Diệp Huyền và bộ đồ bình thường khiến tất cả nhân viên phục vụ nháy mắt phán tử hình cho hắn, chắc là nhóc con muốn đến Hiệp Hội Luyện Dược Sư mở mang kiến thức.
Trong phút chốc không người chủ động tiến lên.
Diệp Huyền không biết tâm lý của đám nhân viên phục vụ, hắn đi thẳng tới quầy phục vụ, nếu muốn thuê phòng luyện chế thì phải làm thủ tục.
Nhân viên phục vụ xếp đằng trước nhất cau mày nói với một thiếu nữ đứng đằng sau:
- Nhóc con xem thì thôi đi còn đến đây, Lư Duyệt, ngươi hãy chiêu đãi khách hàng này.
Người tên Lư Duyệt là một tiểu cô nương mặt mày hơi thanh tú, khoảng mười bảy, tám tuổi, nàng rụt rè nói:
- Vậy không tốt lắm đâu Trần tỷ?
Không phải Lư Duyệt coi khinh Diệp Huyền mà vì bọn họ tiếp đãi khách hàng là theo thứ tự, chen ngang rất dễ sinh ra tranh chấp với nhân viên phục vụ khác.
Nhân viên phục vụ được gọi Trần tỷ ra vẻ rộng lượng nói:
- Không có gì không tốt, ngươi mới đến có nhiều việc chưa biết rõ, tiếp đãi nhiều khách hàng mới có lợi cho ngươi.
- Đúng rồi, Trần tỷ nhường cơ hội tốt vậy cho ngươi thì còn chờ gì nữa.
- Tính Trần tỷ tốt thật, nỡ nhường luôn khách hàng.
Mấy nhân viên phục vụ khác hùa theo, lòng thầm cười nhạt, câu đó chỉ lừa được người mới như Lư Duyệt.
Diệp Huyền nghe mấy người đối thoại, thầm lắc đầu. Dạo này ngay cả nhân viên phục vụ cũng thấy lợi bu vào, họ coi thường hắn? Diệp Huyền cười cười, nếu là ý thức cũ của thân thể này có lẽ sẽ nổi lòng tự tôn tiến lên ồn ào cãi lộn, còn hắn thì sẽ không so đo với mấy cô nhóc thấy lợi sáng mắt.
Cuối cùng bị mọi người thúc đẩy, Lư Duyệt đến trước mặt Diệp Huyền hỏi:
- Vị tiên sinh này có gì cần ta trợ giúp?
Diệp Huyền bình tĩnh nói:
- Xếp một phòng luyện chế cho ta.
Nhân viên phục vụ lúc trước coi thường không thèm nhìn giờ đều mắt lấp lóe nhìn sang. Thiếu niên này có khi nào là luyện dược học đồ? Trong Hiệp Hội Luyện Dược Sư câu được khách hàng lớn không là gì, nếu kết bạn với một Luyện Dược Sư mới thật sự là một bước lên trời, có thể móc nối với Luyện Dược Sư thì trong hiệp hội không ai dám đụng vào ngươi.
Trần tỷ lúc trước ra vẻ rộng lượng lúc này bước ra chen Lư Duyệt sang bên cạnh, nở nụ cười tự nhận là quyến rũ nói với Diệp Huyền:
- Vị tiên sinh này muốn luyện chế dược tề? Hiệp Hội Luyện Dược Sư chúng ta có tổng cộng mười lăm căn phòng luyện chế cơ sở cho thuê, mỗi canh giờ năm mươi huyền tệ. Vừa lúc còn trống một căn cuối cùng, để ta đưa tiên sinh qua.
Trần tỷ nhẹ giọng nói với Lư Duyệt:
- Lư Duyệt, nơi này không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.
Diệp Huyền gọi lại Lư Duyệt thui thủi lui về:
Advertisements
- Không cần, để nàng ấy mang ta đi.
Trần tỷ muốn vớt vát nhưng Diệp Huyền không thèm nhìn nàng, hắn đặt năm mươi huyền tệ lên quầy phục vụ.
Diệp Huyền nhíu mày nói với Lư Duyệt:
- Còn ngẩn ra làm gì, đây là năm mươi huyền tệ, mau mang ta đi.
Lư Duyệt vội đăng ký tin tức rồi dẫn Diệp Huyền đi hướng căn phòng luyện chế cuối cùng.
Trần tỷ nhìn Diệp Huyền đi xa, sắc mặt khó coi, xem nhẹ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Làm bộ làm tịch cái gì, tuổi nhỏ vậy chắc là luyện dược học đồ nghe chút cách luyện dược từ đâu đó nên muốn đến thử vận may. Nếu hắn có thể luyện chế ra dược tề thì lão nương ta đây là hội trưởng Hiệp Hội Luyện Dược Sư.
***
Diệp Huyền nhìn phòng luyện chế cơ sở có đầy đủ dụng cụ, hắn vừa lòng gật đầu, năm mươi huyền tệ một canh giờ tuy không rẻ nhưng đáng giá.
- Nếu không có chuyện gì đừng quấy rầy ta.
Diệp Huyền đóng cửa phòng luyện chế lại, đến trước quầy luyện chế, bày ra dược liệu lúc trước mua được.
Ba gốc ma diễm hoa, hai lượng thiên diệp tử, hai trái sinh cơ quả, một huyết uyên tinh, cuối cùng là một Huyết Lan đảm.
Dùng máy nghiền ép huyết uyên tinh thành phấn, lột vỏ sinh cơ quả ép thành nước, lấy nhụy hoa của ma diễm hoa. Tay Diệp Huyền làm nhanh công tác chuẩn bị, chỉ giây lát mấy món tài liệu đã được hắn hoàn mỹ làm xong, toàn quá trình như mây bay nước chảy cực kỳ ưu mỹ, tràn ngập mỹ cảm mát mắt.
Nếu để luyện dược đại sư nào thấy động tác của Diệp Huyền sẽ rất ngạc nhiên rớt tròng mắt.
Làm công tác chuẩn bị dược liệu giai đoạn đầu không phức tạp nhưng thử thách kiến thức cơ bản của Luyện Dược Sư nhất. Luyện Dược Sư bình thường dùng máy nghiền ép huyết uyên tinh khi ra bột đỏ sẽ có hạt lớn hạt nhỏ, phải sàn lọc lại mới phối chế được. Không biết Diệp Huyền nghiền bằng cách nào mà từng hạt mịn như cát, thật giống tác phẩm nghệ thuật.
Lột da sinh cơ quả cũng vậy. Bình thường khi Luyện Dược Sư lột da khó tránh khỏi phạm vào thịt quả, nhưng Diệp Huyền lột sinh cơ quả từng trái tròn trịa căng tròn, lấp lánh trong suốt, nhìn từ trên xuống dưới không bị phạm một li, rất là thần kỳ.
Quá trình lấy nhụy của ma diễm hoa càng kỳ. Luyện Dược Sư bình thường phải dùng dụng cụ phóng lớn cẩn thận rút ra, Diệp Huyền thì tay phải búng nhẹ là nhụy hoa tự động rơi vào dụng cụ, giống như đến lúc chín muồi thì gió thổi lá rụng.
Công tác chuẩn bị đã xong, Diệp Huyền bắt đầu phối chế tẩy tủy dịch.
Trước tiên dùng lửa nhỏ đun nước sinh cơ quả, khi chất lỏng màu lục nổi bọt sắp sôi trào thì Diệp Huyền bỏ vào bột phấn huyết uyên tinh. Bùm một tiếng khói bốc lên nghi ngút, Hỗn hợp hai loại tài liệu một đỏ một lục nhanh chóng chuyển thành chất lỏng màu tím. Ban đầu chất lỏng tím kết tủa, có lửa nhỏ đun nóng dần trở nên nửa trong suốt, từng tinh thể màu tím kết tinh ở bên trong.
Diệp Huyền tính nhẩm thời gian, phỏng chừng qua năm phút liền bỏ nhụy hoa của ma diễm hoa vào, còn có hai lượng thiên diệp tử đã bị nghiền nát.
Ục ục ục!
Dược tề sôi sùng sục.
Xèo xèo!
Từng luồng khói đỏ nhạt bốc lên từ quá trình phản ứng, trong không khí phòng luyện chế tràn ngập mùi thơm ngát.
Kết tinh màu tím và thiên diệp tử, ma diễm nhụy hoa kết hợp phản ứng với nhau tựa như vì sao lấp lánh rực rỡ trong trời sao màu tím, tia sáng lạnh lùng trong trẻo đó nở rộ qua dược tề, xinh đẹp tuyệt vời.
Tay phải của Diệp Huyền bỗng nhanh như tia chớp điểm vào gò núi bên trái của lão sư Vân Ngạo Tuyết.
Bóc bóc bóc bóc!
Bóng ngón tay vụt nhanh qua giữa hư không để lại chuỗi bóng đen, mau đến nỗi Vân Ngạo Tuyết hầu như không kịp phản ứng. Khi Vân Ngạo Tuyết lấy lại tinh thần thì Diệp Huyền đã rút về tay phải.
Diệp Huyền điểm nhanh, nửa bên gò núi được áo lót bao lại chợt rụt vào trong rồi phình ra dao động say lòng người.
Diệp Huyền thầm than thở:
- Chậc chậc, độ co giãn và mềm đều cao, thật là cực phẩm.
Lửa giận phun trào trong lòng Vân Ngạo Tuyết, nàng tức muốn chết:
- Ngươi...!
Nàng cực khổ vất vả nuôi ngực đẹp hai mươi năm vậy mà bị mất lần đầu, còn mất vào tay một đứa nhóc, hỏi sao nàng không tức giận.
Bị ánh mắt tức giận của Vân Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm, sắc mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh nói:
- Thả lỏng tâm tình, cởi bỏ Phong Huyền pháp, dùng huyền khí bao lấy chất độc của lục vĩ hạt rồi bức ra từng chút một.
Diệp Huyền vừa dứt lời, Vân Ngạo Tuyết đang trong cơn giận phát hiện miệng vết thương bị hắn điểm vào từ chết lặng chợt truyền đến đau nhói, cảm giác tê tê, có tia máu màu lục chảy ra.
- Cái này...
Vân Ngạo Tuyết giật mình phát hiện chất độc lục vĩ hạt trong người nàng đang từ từ bị bài ra ngoài. Vân Ngạo Tuyết giật mình đến không rảnh răn dạy Diệp Huyền, phục hồi khoanh chân ngồi, làm theo hắn dặn dò cởi bỏ Phong Huyền pháp, ép chất độc ra.
Mười giây, ba mươi giây, một phút.
Một phút ngắn ngủi Vân Ngạo Tuyết phát hiện chất độc trong người mình đã bị bài trừ hết bảy, tám phần, chỉ còn chút ít chất độc sót lại ở miệng vết thương không cách nào đẩy ra.
- Đắp cái này lên vết thương.
Diệp Huyền đưa thảo dược không biết là thực vật gì bị giã nát đưa cho Vân Ngạo Tuyết, hắn xoa tay phải thầm thở dài.
- Thân thể này còn rất yếu.
Mới rồi Diệp Huyền thi triển hóa độc điểm huyệt pháp do kiếp trước hắn tự sáng tạo. Dùng cách kích thích huyệt vị bài trừ chất độc trong người ra, cách làm này có yêu cầu nhất định về độ mạnh thân thể. Diệp Huyền chỉ mới đả thông một huyền mạch, hắn cưỡng ép thi triển ra làm tay phải đau nhói và co giật.
Thảo dược đắp lên vết thương, chút cảm giác mát khuếch tán. Vân Ngạo Tuyết giật mình phát hiện độc tố còn sót trên miệng vết thương bị những thảo dược từ từ hút ra ngoài người. Sau ba mươi giây, mắt Vân Ngạo Tuyết đầy hoảng sợ đứng bật dậy, gò bồng đào rung bần bật co giãn rất tốt.
Giờ miệng vết thương của Vân Ngạo Tuyết trừ hơi đau ra không cảm giác có chất độc gì.
Vân Ngạo Tuyết lẩm bẩm:
- Chưa đến ba phút mà tất cả độc tố đã bị bức ra rồi!
Vân Ngạo Tuyết luôn lạnh băng như sương, lòng tĩnh như nước thế mà trợn mắt há hốc mồm suýt rót tròng mắt.
Vân Ngạo Tuyết biểu tình khó tin quái dị nhìn Diệp Huyền vẻ mặt bình tĩnh, như lần đầu tiên thấy hắn.
Thủ pháp độc đáo, thảo dược thần kỳ, hay Diệp Huyền thật sự có tiềm chất thành Luyện Hồn Sư và Luyện Đan Sư?
Trong Thiên Huyền đại lục thì Luyện Hồn Sư là tồn tại cao quý, tiền đồ mênh mông tươi sáng hơn võ giả nhiều. Nếu Diệp Huyền thật sự có tiềm chất trở thành Luyện Hồn Sư nhưng luôn bị gọi là phế vật thì thật mỉa mai.
Trong khoảnh khắc Vân Ngạo Tuyết muốn gặn hỏi Diệp Huyền kỹ càng, tìm hiểu thấu hắn thật nhiều.
Vân Ngạo Tuyết là một Luyện Hồn Sư nhất phẩm nhưng nàng chỉ có thể ức chế chất độc của lục vĩ hạt, như Diệp Huyền trong vòng ba phút bức hết chất độc ra đừng nói trước kia nàng chưa từng thấy, thậm chí chưa nghe bao giờ. Việc này ít nhất là Luyện Hồn Sư tam phẩm trở lên mới làm nổi.
Tiểu tử này đã ẩn giấu những thứ gì?
- A, Diệp Huyền đâu rồi?
Khi Vân Ngạo Tuyết lấy lại tinh thần muốn tìm Diệp Huyền thì trong hang không còn bóng dáng hắn đâu.
Vân Ngạo Tuyết vừa mặc vào áo khoác, giáp mềm vừa rít qua kẽ răng:
- Thằng nhãi này!
Sau hai phút, nhóm Vân Ngạo Tuyết xuất phát:
- Đi!
Vân Ngạo Tuyết mang theo nhóm đệ tử đi tới chỗ cắm trại. Trên đường về Vân Ngạo Tuyết thường nhìn Diệp Huyền chằm chằm làm hắn thầm sợ, hình như hắn đã bị cô nương này theo dõi. Chắc không phải muốn bắt hắn chịu trách nhiệm đi?
Diệp Huyền sờ mũi, nếu không vì muốn bình yên rời khỏi Hắc Phong Lĩnh, hắn lười lộ ra nhiều chiêu như thế.
Lúc đến gần chỗ cắm trại đụng phải một lão sư, hai bên đi cùng nhau về chỗ cắm trại.
Chuyến đi trải nghiệm này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy lão sư của Tinh Huyền học viện không định để đệ tử tiếp tục trải nghiệm nữa. Sau khi tìm về tất cả đệ tử, đoàn người suốt đêm ra khỏi Hắc Phong Lĩnh đi hướng Lam Nguyệt thành.
Trải qua một ngày giày vò, tất cả đệ tử mệt không chịu nổi, ai nấy mê man trong xe ngựa rộng rãi. Chỉ có Diệp Huyền là tinh thần phấn khởi ngồi xếp bằng trong xe ngựa lắc lư.
- Bận rộn một ngày đến giờ mới rảnh rỗi, chạy vài chục dặm đường đã làm cơ thể của ta mệt mỏi đau đớn như vậy, tố chất quá kém. Hơn nữa trong người ta hình như không có chút gì huyền khí, ta phải kiểm tra kỹ lại.
Sau khi trọng sinh trước tiên Diệp Huyền bận rộn tìm hiểu hoàn cảnh, sau đó đi theo lão sư Vân Ngạo Tuyết bôn ba đến bây giờ mới rảnh rỗi, hắn định bụng kiểm tra tỉ mỉ. Vì Diệp Huyền phát hiện cơ thể mình hơi đặc biệt, võ giả đả thông một huyền mạch rồi mà sao không có chút huyền khí nào trong người. Diệp Huyền ngẫm nghĩ, tin tức liên quan thân thể của mình hiện ra.
Diệp Huyền, đệ tử Diệp gia Thanh Sơn trấn Lam Nguyệt thành. Diệp gia là hào cường trong Thanh Sơn trấn thuộc Lam Nguyệt thành, đã có lịch sử hàng trăm năm trong trấn, uy danh hiển hách.
Phụ thân của Diệp Huyền là Diệp Triển Vân, từng là thiên tài số một trong Diệp gia, không biết sao trong một lần đi tôi luyện đã bị thương nặng, kinh mạch đứt đoạn không cách nào tu luyện võ đạo, cuối cùng thành một chấp sự quản lý một số việc buôn bán của Diệp gia. Gia chủ hiện giờ của Diệp gia là Diệp Triển Hùng, đại bá của Diệp Huyền.
Mẫu thân của Diệp Huyền thì trước giờ y chưa từng nghe nhắc, nghe nói phụ thân trong lúc đi tôi luyện quen một nữ nhân, sau khi sinh ra Diệp Huyền thì chết trong lần phụ thân gặp nạn, không mang xác về được.
Trong gia tộc như Diệp gia thiên phú là cách duy nhất quyết định địa vị người đời sau. Từng đệ tử của Diệp gia đến mười tuổi sẽ nhận Luyện Hồn Sư lần đầu tiên tẩy lễ, thử thức tỉnh võ hồn, tùy vào thiên phú tư chất hưởng thụ đãi ngộ khác nhau.
Ở Lưu Vân quốc người nào thức tỉnh võ hồn năm mười tuổi là thiên tài, được các thế lực lớn xem trọng, là rồng trong cõi người, tiềm lực vô cùng, về sau sẽ bay lượn trên chín tầng trời.
Chương 7 Chợ giao dịch
Nhân vật như vậy thường thì vạn người không có một.
Diệp Huyền khác với người ta, chưa chờ Luyện Hồn Sư tẩy lễ vào lúc tám tuổi đã tự thức tỉnh võ hồn, thiên phú như thế trong Lưu Vân quốc trăm năm khó gặp.
Lúc trước Diệp Huyền được dân chúng Thanh Sơn trấn cho rằng là kỳ tài ngút trời, thành tựu sau này không thể đo lường, chắc chắn vượt qua phụ thân thậm chí tổ phụ, trở thành một thiên chi kiêu tử.
Bởi vậy người Diệp gia ký thác kỳ vọng rất cao vào Diệp Huyền, cho rằng y sẽ quang tông diệu tổ, chấn hưng gia tộc. Diệp gia mời Võ Sư tốt nhất trong thành dạy dỗ Diệp Huyền, nhiều người thầm tán thán y không uổng là nhi tử của Diệp Triển Vân.
Làm mọi người giật mình là sau khi thức tỉnh võ hồn rất nhanh Diệp Huyền đả thông huyền mạch thứ nhất, nhưng sau đó mặc cho y tu luyện cỡ nào mãi không thể đả thông huyền mạch thứ hai. Các thiếu niên mười tuổi trải qua tẩy lễ thức tỉnh võ hồn từng người đả thông huyền mạch thứ ba, bốn, cô dọng huyền khí rèn luyện thân thể, nhưng Diệp Huyền vẫn dừng bước tại chỗ. Diệp gia rất sốt ruột.
Dù Diệp Huyền không có võ hồn thì Diệp gia có thể chờ hắn đột phá Võ Sĩ nhất giai rồi tìm cách mời Luyện Hồn Sư đưa huyền thú võ hồn vào cho hắn. Nhưng không cách nào tu luyện huyền khí thì dù có võ hồn nghịch thiên cũng không thể trở thành cường giả, vì hắn không thành Võ Sĩ nhất giai được.
Diệp gia hao phí nhiều tài nguyên mời nhiều đại sư luyện hồn trong thành nhưng đành bó tay. Có luyện hồn đại sư ra kết luận Diệp Huyền bẩm sinh là phế mạch, cả đời không cách nào tu luyện, tám tuổi thức tỉnh võ hồn là võ hồn chết.
Diệp Huyền từ ngôi sao tương lai của Diệp gia nháy mắt thành tai nạn cho Diệp gia. Mặc dù Diệp gia cố gắng che giấu sự thực nhưng trong một đêm tin Diệp Huyền bẩm sinh phế mạch, có võ hồn chết không chỉ Thanh Sơn trấn biết, người nguyên Lam Nguyệt thành đều biết. Diệp gia hào cường Thanh Sơn trấn ra một phế vật, Diệp gia mất hết mặt mũi thành trò cười của Lam Nguyệt thành.
Dù Diệp gia dựa vào quyền thế đưa Diệp Huyền vào Tinh Huyền học viện nhưng biệt danh phế vật mãi mãi treo trên đầu hắn.
Lật ký ức đến đây Diệp Huyền kinh kêu, sợ toát mồ hôi lạnh:
- Cái này không phải thật đi!
Kiếp trước thiên phú của Diệp Huyền rất kém, mấy lần đều không thể thức tỉnh võ hồn, mãi đến năm mười sáu tuổi thức tỉnh một phế võ hồn nên trước khi chết hắn chỉ là Võ Hoàng bát giai. Không ngờ đời này sống lại càng thảm, thức tỉnh võ hồn chết thì thôi đi còn là mạch chết.
Võ hồn có linh, cái gọi là võ hồn chết tức là võ hồn không thể sinh trưởng. Mạch chết càng nghiêm trọng, người có mạch chết căn bản không thể tu luyện huyền khí, đời này không thể nào trở thành một Võ Sĩ dù là đẳng cấp thấp nhất.
Với Diệp Huyền không thể tu luyện chẳng khác nào giết hắn.
Diệp Huyền bình tĩnh lại, sợ muốn chết tập trung cảm giác vào huyền mạch đã được đả thông trong người. Lát sau Diệp Huyền thở phào, chỉ muốn chạy vào thành lăng trì Luyện Hồn Sư đã phán kết quả.
Trong huyền mạch không có chút khí cảm nhưng kinh mạch thông suốt, vách mạch bóng loáng mà dày chắc, nhìn sao cũng không giống phế mạch. Mỗi tội cuối huyền mạch tắc nghẽn rất nghiêm trọng khó mà đả thông.
Luyện hồn đại sư cái con khỉ, thứ đơn giản vậy nguyên Lam Nguyệt thành không ai nhìn ra, chắc không phải ăn phân lớn lên thành luyện hồn đại sư đi? Hại hắn sợ đến tim rớt ra khỏi ngực, muốn nín thở!
Diệp Huyền kiểm tra tỉ mỉ rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ thân thể của mình, thầm cười khổ.
- Hèn gì bị người gọi là phế vật, thân thể này quá yếu, huyền mạch chỉ thông một cái, không có chút huyền khí gì, cơ bắp cũng lỏng lẻo, chất xương thì rã rời, ngũ tạng mệt mỏi. Việc gấp bây giờ là điều dưỡng tốt thân thể này rồi nghĩ cách đả thông huyền mạch khác, nếu nôn nóng tu luyện thì thân thể này sẽ tan vỡ ngay.
Võ giả tập võ, tôi thân thể, ngưng huyền khí, hai thứ không thể thiếu một. Chỉ lo đả thông huyền mạch sẽ khiến căn cơ không ổn định, cuối cùng không thể đến cảnh giới càng cao, đây là vấn đề nhiều võ giả dễ phạm vào.
- Đáng tiếc không có huyền khí, chẳng được cơ hội thăm dò võ hồn. Nhưng võ hồn này rất kỳ lạ, là một đốm đen không chút động tĩnh, hèn gì người ta nói là phế võ hồn.
Diệp Huyền cảm giác võ hồn của mình là một đốm đen, hắn không cảm nhận được chút động tĩnh nào, không nhúc nhích tựa như ngủ say. Kiếp trước Diệp Huyền đã thấy rất nhiều loại võ hồn, lần đầu tiên gặp võ hồn quỷ dị như thế.
Nếu có huyền khí thì Diệp Huyền sẽ thử thúc đẩy võ hồn, nhưng bây giờ hắn không có cách nào. Diệp Huyền bản năng cảm giác võ hồn của mình hơi khác với cái khác.
Đối với Diệp Huyền kiếp trước là Hồn Hoàng bát phẩm thì dù thức tỉnh võ hồn chết cũng không sao, khi nào lấy lại chút thực lực hắn không sợ thiếu võ hồn. Trên thế giới này không phải mỗi người đều có thể thức tỉnh võ hồn, nhiều Võ Sư sở hữu võ hồn đều là luyện hồn đại sư săn giết huyền thú đưa vào trong người đối phương hình thành võ hồn. Toàn Lưu Vân quốc không ai biết rõ điều này hơn Diệp Huyền kiếp trước làm Hồn Hoàng bát phẩm.
Nghĩ đến đây Diệp Huyền thả lỏng tinh thần.
Chốc lát sau trong xe ngựa xóc nảy Diệp Huyền ngủ ngon lành.
Giữa trưa ngày thứ hai, đoàn người Tinh Huyền học viện trở lại Lam Nguyệt thành. Xảy ra việc ngoài ý muốn nên lão sư dẫn đội lập tức đi học viện báo cáo, đám đệ tử Diệp Huyền được cho nghỉ một ngày.
Trong khi đệ tử khác hoan hô thì Diệp Huyền một mình đi trên đường cái Lam Nguyệt thành.
Chốc lát sau một kiến trúc hùng vĩ đập vào mắt Diệp Huyền, trên kiến trúc có bốn chữ to ánh vàng: Chợ giao dịch.
Diệp Huyền mỉm cười thầm nghĩ, đầu mày lộ nét tự tin:
- Không biết chợ giao dịch của Lam Nguyệt thành có cái gì, nhưng hết cách, ta bây giờ chỉ có thể điều dưỡng chờ thân thể đủ tiêu chuẩn mới tu luyện được, võ hồn thì tạm gác lại từ từ tính.
Võ giả bình thường phải điều dưỡng ba, năm tháng mới bổ dưỡng lại cơ thể bị hao hụt nghiêm trọng. Nhưng Diệp Huyền kiếp trước là Hồn Hoàng bát phẩm thì khác, miễn có đủ tài liệu hắn có thể cho mình phục hồi trong thời gian ngắn nhất.
Diệp Huyền vào chợ giao dịch, các tiếng ồn đập vào tai. Nơi này như chợ lớn, bên trong người đến người đi rất náo nhiệt.
Lam Nguyệt thành là thành thị biên cảnh Lưu Vân quốc, nơi này dựa vào Hắc Phong Lĩnh, có rừng cây nguyên thủy mấy ngàn dặm, có nhiều yêu thú. Nghe đồn chỗ sâu trong có huyền thú ẩn hiện, hấp dẫn nhiều mạo hiểm giả tìm đến, vì vậy chợ giao dịch trong Lam Nguyệt thành vàng thau lẫn lộn, có đủ thứ.
Chương 8 Huyết Lan đảm (1)
Một Võ Sĩ lớn tiếng rao:
- Qua xem đi, qua xem Tinh Thiết cung thượng hảo đây. Thân cung rèn từ tinh thiết nhất giai, dây cung là se gân chính của thiết ngưu thú yêu thú nhất giai làm ra. Tầm bắn một ngàn thước, uy lực vô cùng, vũ khí tốt nhất để săn giết yêu thú. Đi ngang qua xin đừng bỏ qua, bán giá hai trăm huyền tệ, đến trước được trước!
Nhiều võ giả tụ tập trước quầy hàng đó.
Vũ khí là thứ rất quan trọng cho võ giả, một vũ khí tốt có thể phát huy thực lực của võ giả càng tốt hơn. Nên nhiều võ giả thà chịu đói cũng sẽ mua vũ khí tốt.
Diệp Huyền đứng xa nhìn, thầm khinh thường. Tinh Thiết cung này thân cung rất hoa mỹ, đường cong lớn, vài nơi thiết kế chạm rỗng. Tinh thiết bình thường rất khó tạo, không thể nào chế tạo ra hình dạng như vậy. Diệp Huyền không cần chạm vào cũng biết đây tuyệt đối không phải đúc từ tinh thiết thật, hàm lượng tinh thiết trong cây cung tối đa không hơn ba mươi phần trăm.
Dây cung màu nâu xám, hoa văn bên trong hình xoắn ốc, nếu hắn không nhìn lầm đó là se dây gân chính của mộc ngưu thú yêu thú nhất giai. Mộc ngưu thú và thiết ngưu thú cùng là yêu thú nhất giai, có họ hàng gần nhưng dây gân chính của hai loài khác biệt rất lớn. Dây cung se bằng dây gân chính của thiết ngưu thú có thể chịu dựng Võ Sĩ nhất giai kéo mạnh bắn một vạn lần không dứt. Dây gân chính của mộc ngưu thú tối đa chỉ chịu được ba ngàn lần kéo là đứt.
Kiếp trước khi Diệp Huyền còn nhỏ yếu từng chịu thiệt thế này.
- Đến đây đến đây đi, chỉ mười khối huyền tệ, tất cả chỉ bán giá mười huyền tệ! Ngươi không nghe lầm, không nhìn nhầm, mười khối huyền tệ là tùy ý chọn đồ trong tiệm. Mười khối tiền ngươi mua không bị lỗ, mười khối tiền ngươi mua không bị lừa...
- Dưỡng thân hoàn thượng hảo đây, ăn một viên sau bữa cơm bao trị trăm bệnh. Sau khi ăn eo không đau, chân không mỏi, cầm vũ khí càng hăng hái hơn, một hơi chạy một vạn thước cũng không thở dốc, mặt không đỏ, buổi tối càng hùng dũng!
Diệp Huyền đi từ quầy này sang quầy khác, bên tai nghe các tiếng la vang dội với lời rao kỳ dị.
Diệp Huyền không dừng chân trước những quầy bán vũ khí, hắn chỉ mua tí thảo dược từ quầy bán thảo dược.
Ba gốc ma diễm hoa, hai lượng thiên diệp tử, hai viên sinh cơ quả cộng một viên huyết uyên tinh, tổng cộng bảy mươi tám huyền tệ. Trong số thứ Diệp Huyền cần chỉ thiếu một Huyết Lan đảm.
Huyết Lan đảm là mật rắn của Huyết Mục Xà, giá trị rất cao và thưa thớt.
Diệp Huyền dạo chợ một vòng phát hiện có ba quầy hàng bán Huyết Lan đảm, giá rẻ nhất là một trăm huyền tệ, giá mắc nhất là một trăm ba mươi huyền tệ. Người ra giá một trăm huyền tệ là Võ Sĩ nhất giai, khoảng ba mươi mấy tuổi, vóc dáng cao lớn.
Võ Sĩ nhất giai cõng một cây đao lớn, mặc giáp sắt, chắc là mạo hiểm giả, mặt cạo râu sạch sẽ không lôi thôi như mạo hiểm giả bình thường.
Diệp Huyền ngồi xổm xuống cầm Huyết Lan đảm trên quầy hàng, hỏi:
- Huyết Lan đảm bao nhiêu tiền?
Huyết Lan đảm này có độ thuần rất cao, yêu nguyên bên trong cũng dồi dào, chắc của con Huyết Mục Xà trưởng thành, tài liệu chế tác tẩy tủy dịch cực tốt.
Nam nhân trung niên bĩu môi nói:
- Ngươi cũng thấy rồi, yết giá một trăm.
Diệp Huyền chém giá rớt một nửa:
- Ngươi cứ hố người đi, Huyết Mục Xà là loài khá yêu trong yêu thú nhất giai, trí tuệ rất thấp, chỉ cần làm đúng cách thì Võ Sĩ nhất giai nhà ngươi sẽ không bị thương mà một ngày ít nhất bắt giết từ năm con Huyết Mục Xà trở lên. Không bị nguy hiểm mà ngươi không biết ngượng bán mắc vậy? Năm mươi huyền tệ, không nhiều hơn một đồng.
Nam nhân trung niên liếc Diệp Huyền, khinh thường nói:
- Đâu dễ như ngươi nói, ngươi tưởng Hắc Phong Lĩnh là khu vui chơi tùy tiện cho ngươi ra vào sao? Ta tìm kiếm Huyết Mục Xà này rất lâu, mạo hiểm mạng sống mới giết được. Một ngày giết trên năm con? Nếu dễ kiếm và săn giết Huyết Mục Xà như vậy thì đại sảnh giao dịch có đầy Huyết Lan đảm rồi.
Nam nhân trung niên chưa từng thấy trả giá kiểu đó, một hơi chém một nửa. Nói sao thì Huyết Lan đảm là tinh hoa trên thân Huyết Mục Xà, gã từng thấy cái rẻ nhất cũng bán tám mươi huyền tệ.
Diệp Huyền tiết lộ chút thói quen của Huyết Mục Xà, cười khẩy nói:
- Đó là vì cách tìm không đúng. Huyết Mục Xà thích âm lạnh, buốt giá, nhưng mỗi ngày cần tắm ánh mặt trời ít nhất một tiếng, cộng thêm thói quen của nó, chỉ cần tìm đứng chỗ thì đừng nói một ngày năm con, có tám hay mười con cũng được.
Nếu không phải Diệp Huyền thiếu huyền tệ thì đã lười trả giá. Tuy phụ thân của hắn quản lý phần buôn bán của gia tộc, nhưng Diệp Triển Vân bị phế võ công, lo quản lý phần buôn bán không quan trọng, nên Diệp Huyền dù là dòng chính Diệp gia thì không có nhiều tiền tiêu vặt.
Nam nhân trung niên nhướng mày hỏi:
- Ngươi nói thật? Mỗi ngày Huyết Mục Xà cần tắm nắng một tiếng?
Nam nhân trung niên biết đặc điểm thích ẩm ướt lạnh lẽo của Huyết Mục Xà, nghe Diệp Huyền nói tự tin như thế thì gã hơi tin rồi.
- Ta lừa ngươi làm gì? Huyết Mục Xà thích ẩm ướt, mê âm lạnh nhưng mỗi ngày ít ra phải tắm ánh nắng một tiếng để bổ sung nhiệt lượng trong người, ban đêm bổ sung nước một lần. Nên nơi chúng sinh hoạt thường cách nguồn nước khoảng mười dặm, ngươi cứ tìm theo tiêu chuẩn này thì mỗi ngày ít nhất tìm được ba con Huyết Mục Xà. Chỉ vài ngày là có thể đổi mới trang bị rách rưới của ngươi.
Nam nhân trung niên còn nửa tin nửa ngờ lời của Diệp Huyền, dù là cao thủ đi săn quanh năm cũng không hiểu tỉ mỉ như thiếu niên này. Lúc trước gã tìm kiếm Huyết Mục Xà trong Hắc Phong Lĩnh thật lâu, chuyên môn kiếm mấy nơi đặc biệt âm u nhưng hai, ba ngày trời không có thu hoạch gì, lúc gã định đi thì vô tình phát hiện một con Huyết Mục Xà. Giờ ngẫm lại đúng là chỗ đó cách nơi tia nắng chiếu sáng không xa, nguồn nước thì nam nhân trung niên không chú ý.
Diệp Huyền nói chuyện ăn khớp rất giống thật, nam nhân trung niên trầm ngâm không biết có nên làm thử theo cách Diệp Huyền nói không.
- Tám mươi huyền tệ, không bớt nữa.
Diệp Huyền nói:
- Mắc quá, ta nói cho ngươi nhiều như vậy bán năm mươi huyền tệ cho ta sẽ không chịu thiệt, nếu không bán thì ta đi. Nếu ngươi đồng ý tặng không Huyết Lan đảm cho ta thì ta sẽ tiết lộ thêm chút thói quen của Huyết Mục Xà.
Thấy nam nhân trung niên còn do dự, Diệp Huyền quay người định đi.
Túi tiền Diệp Huyền eo hẹp, hắn không có nhiều tiền để mua Huyết Lan đảm nhưng Huyết Lan đảm là tài liệu tốt nhất chế tạo tẩy tủy dịch. Nếu không được thì đành dùng tài liệu khác thay thế, nhưng sẽ làm giảm dược hiệu xuống hơn bốn mươi phần trăm.
Chương 9 Huyết Lan đảm
Thấy Diệp Huyền định đi, nam nhân trung niên vội kêu lại:
- Chờ chút!
Nam nhân trung niên cầm Huyết Lan đảm đặt trên quầy hàng lên:
- Một Huyết Lan đảm chứ có gì, nếu ngươi nói đúng thuật thì ta không bị lỗ ngược lại có lời. Tặng ngươi đây, hãy nói cho ta biết Huyết Mục Xà còn có thói quen gì?
Lúc trước Diệp Huyền nói chuyện rõ ràng hợp lý, nam nhân trung niên đã tin bảy, tám phần. Nếu sau này gã có thể săn giết trên ba con Huyết Mục Xà thì lấy một Huyết Lan đảm làm học phí cũng không có gì.
Nam nhân trung niên trông giống người chân chất, Diệp Huyền rất vui vẻ khi không bỏ một đồng nào kiếm được một Huyết Lan đảm.
Diệp Huyền hờ hững nói:
- Thấy ngươi cũng khá thành thật, mới rồi ta nói chuyện với ngươi hơi lớn, ngươi đừng đi chỗ cách nguồn nước mười dặm. Nếu ngươi tìm kiểu đó thì chưa kiếm được Huyết Mục Xà đã bị u hồn mãng quấn lấy.
Nam nhân trung niên nghe vậy đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, gã nghe Diệp Huyền nói tự tin như thế đã định bụng ngày mai sẽ đi tìm hiểu, không ngờ là tin giả. Tuy u hồn mãng cũng là yêu thú nhất giai nhưng mạnh hơn Huyết Mục Xà gấp đôi, nam nhân trung niên là Võ Sĩ nhất trọng, so với u hồn mãng tương đương Võ Sĩ nhị trọng thì còn chút chênh lệch. Nếu gặp u hồn mãng, không đến nỗi chết nhưng sẽ bị thương nằm nhà mười ngày, nửa tháng.
Nếu gã không gọi Diệp Huyền lại thì hậu quả quá rõ ràng.
Nam nhân trung niên thầm sợ hãi nhìn Diệp Huyền, nghĩ mà run.
Thiếu niên trước mắt không biết có lai lịch gì, hại người không cần tự mình đặc biệt. Nếu ai đắc tội hắn sợ rằng chết như thế nào cũng không biết.
Bị nam nhân trung niên dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, Diệp Huyền cười khẽ:
- Đừng nhìn ta như vậy, nếu vừa rồi ta nói rất nhiều mà ngươi không bán Huyết Lan đảm cho ta vậy chẳng phải là ta bị lỗ lớn? Nghĩ tình ngươi thành thật nên ta sẽ nói cho ngươi biết. Đúng là mỗi ngày Huyết Mục Xà sẽ phơi nắng một tiếng nhưng khoảng cách uống nước của nó cách từ ba đến năm ngày một lần. Nơi ngươi cần tìm là cách nguồn nước ba đến năm mươi dặm, cứ thế tìm thì một ngày ba con Huyết Mục Xà, chỉ nhiều chứ không ít hơn. Nếu phát hiện xung quanh có nhiều ngải thảo thì Huyết Mục Xà ở khu vực đó ít nhất trên năm con, Huyết Mục Xà thích mùi ngải thảo nhất.
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Lần này ta không lừa ngươi, coi như là thù lao ngươi tặng Huyết Lan đảm cho ta.
Thói quen của Huyết Mục Xà bình thường ở trong mắt Diệp Huyền không có giá trị gì, nói thì nói thôi.
Mắt nam nhân trung niên sáng rực, lần này gã hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền, vì gã nhớ lại quanh con Huyết Mục Xà bị gã tìm được đúng là có mấy gốc ngải thảo.
- Tiểu huynh đệ, ta tên Thạch Thành, ngươi xem trên quầy hàng của ta có cái gì ngươi cần thì cứ lấy. Sau này có chuyện gì tìm ta hãy đến chợ giao dịch, nếu ta không đi Hắc Phong Lĩnh thì đều ở đây.
Nam nhân trung niên phục Diệp Huyền trăm phần trăm. Gã không có đủ thiên phú, ba mươi tuổi mới thành Võ Sĩ nhất giai, không có võ hồn, đời này tới Võ Sĩ hậu kỳ đã là đỉnh cao, mà không biết là năm nào tháng nào. Diệp Huyền không lớn nhưng lời ăn tiếng nói khiến gã muốn kính ngưỡng, rất có thể là một học đồ của Luyện Hồn Sư.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Quầy hàng của ngươi trừ Huyết Lan đảm ra thứ khác vô dụng với ta, hơn nữa ngươi là Võ Sĩ nhất giai, mỗi ngày lo kiếm tiền chẳng bằng tìm cách nhanh chóng đột phá nhị trọng đi.
Nam nhân trung niên người rung lên, gã không hề nhắc đẳng cấp của mình mà sao thiếu niên biết? Nếu thiếu niên tự nhìn ra thì có ánh mắt sắc bén cỡ nào?
Hình tượng của Diệp Huyền trong mắt gã không những cao lớn còn tăng thêm bí ẩn.
Nam nhân trung niên chân thành nói:
- Đa tạ.
Diệp Huyền bật cười, tên này tặng một Huyết Lan đảm cho hắn còn nói cảm ơn, thật là ngốc nghếch đáng yêu. Nhưng thế giới này bây giờ ít gặp ai chân thành như nam nhân trung niên.
Diệp Huyền có cảm quan tốt với nam nhân trung niên, hắn cất Huyết Lan đảm, chốt câu cuối:
- Nếu ta không nhìn lầm thì ngươi kẹt lại ở Võ Sĩ nhất giai đã nhiều năm, không thể cô đọng mở rộng huyền hải, đột phá tới Linh Huyền cảnh nhị trọng bởi vì ngươi quá khứ giết nhiều, người có bệnh ngầm, thận từng bị nội thương, tổn thất tinh khí. Ta dạy cho ngươi một cách, mỗi ngày lấy đa la diệp, chỉ tâm thảo, nguyệt nha thạch, mỗi thứ một phần đun lửa nhỏ ba tiếng, rồi bỏ vào trong nước ngâm mình nửa canh giờ, sau mười ngày hãy thử trùng kích Linh Huyền cảnh nhị trọng.
Thạch Thành rùng mình. Năm năm trước trong một chuyến mạo hiểm eo gã bị thương, tổn thương thận, tuy điều dưỡng xong không có vấn đề gì lớn nhưng để lại tai họa ngầm. Giờ mỗi khi đến mùa mưa dầm là eo gã sẽ nhức nhối, nhưng sao thiếu niên này biết?
Lòng gã siêu kích động.
Thạch Thành ngước đầu lên đã không thấy bóng dáng Diệp Huyền đâu, gã dứt khoát dẹp quầy hàng. Thạch Thành quyết định đi mua tài liệu ngay bây giờ, buổi tối làm thử theo cách Diệp Huyền nói, ngày mai đi Hắc Phong Lĩnh thử vận may.
Diệp Huyền ra khỏi chợ giao dịch, tâm tình nhẹ nhàng.
Tất cả tài liệu cần thiết đã vào tay, chờ chút nữa luyện chế ra tẩy tủy dịch là sẽ bổ dưỡng cơ thể, khi đó hắn có thể tu luyện huyền khí, đã thông nhiều huyền mạch hơn.
Kiếp trước Diệp Huyền không chỉ là Hồn Hoàng bát phẩm còn có tạo nghệ kinh người ở nhiều mặt khác như luyện đan, trận đạo, luyện khí, cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi. Mỗi mục Diệp Huyền đều đến cảnh giới siêu cao không thua gì cảnh giới Luyện Hồn Sư. Đó là lý do tại sao kiếp trước Diệp Huyền chỉ là Hồn Hoàng bát phẩm mà nổi tiếng còn hơn mấy Hồn Đế cửu phẩm khác.
Nhưng Diệp Huyền cũng có điểm nhức đầu là muốn luyện chế cần có một căn phòng luyện chế và nhiều dụng cụ.
Diệp Huyền ngẫm nghĩ, chợt mỉm cười, đã có cách giải quyết.
Diệp Huyền hỏi thăm người qua đường hai lần, chốc lát sau hắn đến một kiến trúc chiếm diện tích vô cùng to lớn, bề ngoài rất hùng vĩ.
- Nơi này là Hiệp Hội Luyện Dược Sư của Lam Nguyệt thành sao? Hơi nhỏ nhưng chắc không thiếu Hồn Sư Tháp đơn giản nhất.
Hiệp Hội Luyện Dược Sư là một tổ chức cơ cấu đứng sau Hồn Sư Tháp và Huyền Điện, có địa vị rất cao trong Luyện Dược Sư. Tổ chất cơ cấu chi nhánh trải rộng nguyên đại lục, kiếp trước Diệp Huyền là trưởng lão danh dự của Hiệp Hội Luyện Dược Sư đại lục, Luyện Dược Sư cửu phẩm.
Đi vào Hiệp Hội Luyện Dược Sư, nền đất bóng loáng trắng tinh, vách tường điêu khắc chạm rỗng, bậc thang rộng lớn thênh thang, có khí phái hơn chợ giao dịch nhiều.
Chương 10 Hiệp Hội Luyện Dược Sư
Diệp Huyền mới đi vào mấy nhân viên phục vụ đứng trước quầy Hiệp Hội Luyện Dược Sư đều thấy. Bọn họ nhìn tuổi của Diệp Huyền lại xem cách ăn mặc của hắn, biểu tình từ mong chờ chuyển sang thất vọng, hơi coi thường.
Đến Hiệp Hội Luyện Dược Sư, trừ Luyện Dược Sư ra trên chín mươi phần trăm người khác đều là Võ Sư định mua đan dược và tài liệu. Những nhân viên phục vụ bọn họ tiếp đãi khách hàng sẽ được trích phần trăm, nếu tiếp đãi một khách hàng rộng rãi thì trích phần trăm rất nhiều. Nhưng nếu tiếp đãi một khách hàng chỉ đến đi dạo thì mất nửa ngày mà không thu hoạch được gì.
Tuổi của Diệp Huyền và bộ đồ bình thường khiến tất cả nhân viên phục vụ nháy mắt phán tử hình cho hắn, chắc là nhóc con muốn đến Hiệp Hội Luyện Dược Sư mở mang kiến thức.
Trong phút chốc không người chủ động tiến lên.
Diệp Huyền không biết tâm lý của đám nhân viên phục vụ, hắn đi thẳng tới quầy phục vụ, nếu muốn thuê phòng luyện chế thì phải làm thủ tục.
Nhân viên phục vụ xếp đằng trước nhất cau mày nói với một thiếu nữ đứng đằng sau:
- Nhóc con xem thì thôi đi còn đến đây, Lư Duyệt, ngươi hãy chiêu đãi khách hàng này.
Người tên Lư Duyệt là một tiểu cô nương mặt mày hơi thanh tú, khoảng mười bảy, tám tuổi, nàng rụt rè nói:
- Vậy không tốt lắm đâu Trần tỷ?
Không phải Lư Duyệt coi khinh Diệp Huyền mà vì bọn họ tiếp đãi khách hàng là theo thứ tự, chen ngang rất dễ sinh ra tranh chấp với nhân viên phục vụ khác.
Nhân viên phục vụ được gọi Trần tỷ ra vẻ rộng lượng nói:
- Không có gì không tốt, ngươi mới đến có nhiều việc chưa biết rõ, tiếp đãi nhiều khách hàng mới có lợi cho ngươi.
- Đúng rồi, Trần tỷ nhường cơ hội tốt vậy cho ngươi thì còn chờ gì nữa.
- Tính Trần tỷ tốt thật, nỡ nhường luôn khách hàng.
Mấy nhân viên phục vụ khác hùa theo, lòng thầm cười nhạt, câu đó chỉ lừa được người mới như Lư Duyệt.
Diệp Huyền nghe mấy người đối thoại, thầm lắc đầu. Dạo này ngay cả nhân viên phục vụ cũng thấy lợi bu vào, họ coi thường hắn? Diệp Huyền cười cười, nếu là ý thức cũ của thân thể này có lẽ sẽ nổi lòng tự tôn tiến lên ồn ào cãi lộn, còn hắn thì sẽ không so đo với mấy cô nhóc thấy lợi sáng mắt.
Cuối cùng bị mọi người thúc đẩy, Lư Duyệt đến trước mặt Diệp Huyền hỏi:
- Vị tiên sinh này có gì cần ta trợ giúp?
Diệp Huyền bình tĩnh nói:
- Xếp một phòng luyện chế cho ta.
Nhân viên phục vụ lúc trước coi thường không thèm nhìn giờ đều mắt lấp lóe nhìn sang. Thiếu niên này có khi nào là luyện dược học đồ? Trong Hiệp Hội Luyện Dược Sư câu được khách hàng lớn không là gì, nếu kết bạn với một Luyện Dược Sư mới thật sự là một bước lên trời, có thể móc nối với Luyện Dược Sư thì trong hiệp hội không ai dám đụng vào ngươi.
Trần tỷ lúc trước ra vẻ rộng lượng lúc này bước ra chen Lư Duyệt sang bên cạnh, nở nụ cười tự nhận là quyến rũ nói với Diệp Huyền:
- Vị tiên sinh này muốn luyện chế dược tề? Hiệp Hội Luyện Dược Sư chúng ta có tổng cộng mười lăm căn phòng luyện chế cơ sở cho thuê, mỗi canh giờ năm mươi huyền tệ. Vừa lúc còn trống một căn cuối cùng, để ta đưa tiên sinh qua.
Trần tỷ nhẹ giọng nói với Lư Duyệt:
- Lư Duyệt, nơi này không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.
Diệp Huyền gọi lại Lư Duyệt thui thủi lui về:
Advertisements
- Không cần, để nàng ấy mang ta đi.
Trần tỷ muốn vớt vát nhưng Diệp Huyền không thèm nhìn nàng, hắn đặt năm mươi huyền tệ lên quầy phục vụ.
Diệp Huyền nhíu mày nói với Lư Duyệt:
- Còn ngẩn ra làm gì, đây là năm mươi huyền tệ, mau mang ta đi.
Lư Duyệt vội đăng ký tin tức rồi dẫn Diệp Huyền đi hướng căn phòng luyện chế cuối cùng.
Trần tỷ nhìn Diệp Huyền đi xa, sắc mặt khó coi, xem nhẹ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Làm bộ làm tịch cái gì, tuổi nhỏ vậy chắc là luyện dược học đồ nghe chút cách luyện dược từ đâu đó nên muốn đến thử vận may. Nếu hắn có thể luyện chế ra dược tề thì lão nương ta đây là hội trưởng Hiệp Hội Luyện Dược Sư.
***
Diệp Huyền nhìn phòng luyện chế cơ sở có đầy đủ dụng cụ, hắn vừa lòng gật đầu, năm mươi huyền tệ một canh giờ tuy không rẻ nhưng đáng giá.
- Nếu không có chuyện gì đừng quấy rầy ta.
Diệp Huyền đóng cửa phòng luyện chế lại, đến trước quầy luyện chế, bày ra dược liệu lúc trước mua được.
Ba gốc ma diễm hoa, hai lượng thiên diệp tử, hai trái sinh cơ quả, một huyết uyên tinh, cuối cùng là một Huyết Lan đảm.
Dùng máy nghiền ép huyết uyên tinh thành phấn, lột vỏ sinh cơ quả ép thành nước, lấy nhụy hoa của ma diễm hoa. Tay Diệp Huyền làm nhanh công tác chuẩn bị, chỉ giây lát mấy món tài liệu đã được hắn hoàn mỹ làm xong, toàn quá trình như mây bay nước chảy cực kỳ ưu mỹ, tràn ngập mỹ cảm mát mắt.
Nếu để luyện dược đại sư nào thấy động tác của Diệp Huyền sẽ rất ngạc nhiên rớt tròng mắt.
Làm công tác chuẩn bị dược liệu giai đoạn đầu không phức tạp nhưng thử thách kiến thức cơ bản của Luyện Dược Sư nhất. Luyện Dược Sư bình thường dùng máy nghiền ép huyết uyên tinh khi ra bột đỏ sẽ có hạt lớn hạt nhỏ, phải sàn lọc lại mới phối chế được. Không biết Diệp Huyền nghiền bằng cách nào mà từng hạt mịn như cát, thật giống tác phẩm nghệ thuật.
Lột da sinh cơ quả cũng vậy. Bình thường khi Luyện Dược Sư lột da khó tránh khỏi phạm vào thịt quả, nhưng Diệp Huyền lột sinh cơ quả từng trái tròn trịa căng tròn, lấp lánh trong suốt, nhìn từ trên xuống dưới không bị phạm một li, rất là thần kỳ.
Quá trình lấy nhụy của ma diễm hoa càng kỳ. Luyện Dược Sư bình thường phải dùng dụng cụ phóng lớn cẩn thận rút ra, Diệp Huyền thì tay phải búng nhẹ là nhụy hoa tự động rơi vào dụng cụ, giống như đến lúc chín muồi thì gió thổi lá rụng.
Công tác chuẩn bị đã xong, Diệp Huyền bắt đầu phối chế tẩy tủy dịch.
Trước tiên dùng lửa nhỏ đun nước sinh cơ quả, khi chất lỏng màu lục nổi bọt sắp sôi trào thì Diệp Huyền bỏ vào bột phấn huyết uyên tinh. Bùm một tiếng khói bốc lên nghi ngút, Hỗn hợp hai loại tài liệu một đỏ một lục nhanh chóng chuyển thành chất lỏng màu tím. Ban đầu chất lỏng tím kết tủa, có lửa nhỏ đun nóng dần trở nên nửa trong suốt, từng tinh thể màu tím kết tinh ở bên trong.
Diệp Huyền tính nhẩm thời gian, phỏng chừng qua năm phút liền bỏ nhụy hoa của ma diễm hoa vào, còn có hai lượng thiên diệp tử đã bị nghiền nát.
Ục ục ục!
Dược tề sôi sùng sục.
Xèo xèo!
Từng luồng khói đỏ nhạt bốc lên từ quá trình phản ứng, trong không khí phòng luyện chế tràn ngập mùi thơm ngát.
Kết tinh màu tím và thiên diệp tử, ma diễm nhụy hoa kết hợp phản ứng với nhau tựa như vì sao lấp lánh rực rỡ trong trời sao màu tím, tia sáng lạnh lùng trong trẻo đó nở rộ qua dược tề, xinh đẹp tuyệt vời.
Bình luận facebook