• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Huyền Thiên Tôn Đế (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Khảo giáo (1)

Trừ những thứ đó ra thì hạn học tập cao nhất ở Tinh Huyền học viện là năm năm, năm năm sau khi nhập học mặc kệ ngươi đả thông được bao nhiêu đạo huyền mạch đều tự động tốt nghiệp.

Nhưng có thể vào được học viện thì đều là thiếu niên thiên tài của Lam Nguyệt thành và những tiểu trấn phụ cận, người thường căn bản không thể vào được, cho nên phần lớn số mọi người trước khi tốt nghiệp, dù không trở thành nhất giai võ sĩ đi nữa thì căn bản đều là những võ giả đã đả thông được từ sáu đến bảy đạo huyền mạch, còn loại học viên ở trong học viện bốn năm mà vẫn chỉ ở đê cấp ban như Diệp Huyền, hơn nữa cũng chỉ mới đả thông được có một đạo huyền mạch thế này quả là trăm năm khó gặp.

Vũ kỹ khoá thuộc về niên cấp khoá, một nửa học viên của đê cấp ban và trung cấp ban đều tham gia.

Tám giờ sáng, vũ kỹ khoá bắt đầu.

Hơn ba trăm học viên của đê cấp ban và trung cấp ban của Tinh Huyền học viện sửa sang lại đứng thành phương trận, nhìn La giáo quan đi tới, cả phòng huấn luyện liền im phăng phắc.

Đây là một nam tử trung niên thân cao hơn một mét chín, mặc một bộ quan quân chế phục màu lam đã sờn màu do giặt giũ nhiều lần, gương mặt góc cạnh rõ ràng, có chứa một loại khí thế thiết huyết độc hữu chỉ có quân nhân vương quốc mới có.

Nhìn qua hơn ba trăm học viên, La giáo quan trầm mặt:

- Trong số các ngươi, lũ vô dụng của đê cấp ban, đây là tư thế đứng của các ngươi à, các ngươi xem lại bộ dạng của mình đi, biếng nhác rời rạc, khoá trước ta dạy cái gì chẳng lẽ các ngươi đều quên hết? Tư thái là thứ quan trọng nhất của một võ giả, ngay cả đứng cũng không xong thì sau này các ngươi lấy tư cách gì để trở thành một võ sư cường đại.

- Nói cho ta biết?

La Chiến gầm lên một tiếng, toàn bộ học viên không ai dám tiếp lời, lúc này chỉ có đồ ngốc mới đứng ra chịu chết.

- Xét thấy biểu hiện của các ngươi khiến cho ta cảm thấy rất không hài lòng, trước khi bắt đầu khoá vũ kỹ thì nhảy cóc hai trăm cái cho ta, nếu như ai làm không đủ thì hôm nay ta sẽ khiến cho kẻ đó sống dở chết dở.

Thanh âm ma quỷ của La Chiến vang vọng.

Nhảy cóc hai trăm cái.

Không ít người thầm than trong lòng, nếu như đổi thành lão sư khác thì lấy tính cách lười nhác chay lì của không ít học viên thì nhất định sẽ chỉ làm qua loa cho có là được, nhưng đối mặt với vị giáo quan La Chiến có tiếng mặt lạnh của Tinh Huyền học viện này, chỉ cần là học viên của La Chiến là không ai không sợ.

Ngay cả đám học viên cao cấp ban cũng lớn lên dưới sự hành hạ của La Chiến.

- Nghe theo hiệu lệnh của ta, bắt đầu!

La Chiến vừa dứt lời thì một đoàn học viên bắt đầu nhảy cóc trong phòng huấn luyện.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nhảy cóc vang lên không dứt.

- Phương pháp huấn luyện của La Chiến này quả thực không tệ, nhảy cóc là một trong những động tác có thể rèn luyện lực chân tốt nhất, võ giả có hạ bàn ổn thì sức chiến đấu mới mạnh, nhảy cóc hai trăm cái đã có thể khiến cho đám học đê cấp và trung cấp ban này được rèn luyện lực chân, lại không tới mức bị tổn thương gì.

Diệp Huyền âm thầm gật đầu, người lại đứng im không động đậy giữa một đám học viên đang tập nhảy cóc hệt như hạc giữa bầy gà, vô cùng chói mắt.

- Diệp Huyền, ngươi muốn chết à, mau nhảy cóc đi, ngươi như vậy sẽ bị La giáo quan chú ý đấy.

Trần Tinh đứng một bên nháy mắt ra hiệu cho Diệp Huyền, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đáng tiếc là La Chiến đã chú ý tới Diệp Huyền rồi.

- Tiểu tử kia, ngươi đang làm gì đó, mau ra khỏi hàng cho ta.

Ánh mắt của La Chiến trở nên lạnh lẽo, gã không ngờ vũ kỹ khoá còn chưa bắt đầu thì cư nhiên có người dám cãi lời mình.

- Là Diệp Huyền, tên ngu ngốc này đang làm gì vậy?

- Dám cãi lệnh của La giáo quan, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Rõ là tự tìm đường chết mà.

- Ha ha, có trò hay để xem rồi.

Không ít học viên thấy cảnh này liền cười thầm trong lòng, sau đó nhỏ giọng bàn tán.

- Tất cả im miệng cho ta, thành thực mà nhảy đi, nếu ai dám dừng lại hoặc không chuyên tâm, làm không đủ thì tiếp tục nhảy thêm một trăm cái cho ta.

La Chiến lạnh giọng quát, ánh mắt đảo qua chỗ đám học viên kia.

Tiếng xì xào bán tán dứt hẳn, chỉ còn lại tiếng rầm rầm nhảy cóc mà thôi.

La Chiến nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền vừa đi ra khỏi đám người, lạnh giọng hỏi:

- Diệp Huyền, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe ta nói gì sao? Đừng trách ta không nói đạo lý, ta cho ngươi một cơ hội giải thích, tại sao ngươi lại không làm theo lời ta nói? Nếu như lý do của ngươi hợp lý thì ta sẽ không so đo, nếu như không hợp lý, hừ.

La Chiến hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế thiết huyết đặc biệt của quân nhân bao vây lấy Diệp Huyền, kim qua thiết mã, sát khí ngập trời, quân hồn lăng vân, xích đảm hùng tâm.

Tuy gã nói như vậy nhưng Diệp Huyền thân là học viên mà không nghe theo lệnh vốn đã trái với quy định, La Chiến cố tình cho đối phương một cái hạ mã uy, nhưng thứ khiến hắn kinh ngạc chính là dù khí thế bách chiến thiên hạ, từ chém giết trong thiên quân vạn mã luyện ra vây lấy Diệp Huyền nhưng lại không thấy đối phương có vẻ gì là biến sắc, dường như không hề có tác dụng gì cả.

- Chuyện này sao có thể?

Trong lòng La Chiến thoáng cả kinh, trong mắt loé lên tinh quang.

Khí thế của gã là từ trong hàng trăm ngàn lần trải qua luyện ngục huyết tinh trên chiến trường, sinh tử chém giết mới luyện thành, đừng nói là một học viên, cho dù là một võ sư đồng cấp khác đứng trước mặt gã cũng chưa chắc gì giữ được bình tĩnh, biểu hiện của Diệp Huyền thế này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của gã.

Chỉ thấy Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, nói:

- La giáo quan, nhảy cóc chính là rèn luyện lực chân của võ giả, lực chân của ta sớm đã đạt tiêu chuẩn, nhảy cóc cỡ này đối với ta đã không còn tác dụng gì nữa, đương nhiên không cần phải huấn luyện rồi.

A, tiểu tử này lại biết rõ mục đích ta để cho bọn họ nhảy cóc.

La giáo quan có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía hai chân của Diệp Huyền, gã lại không tức giận mà mỉm cười nói:

- A, đạt tiêu chuẩn rồi? Vậy thì ta muốn xem thử cái gọi là đạt tiêu chuẩn của ngươi rốt cuộc là đã tới mức nào.

La Chiến vừa dứt lời, không đợi Diệp Huyền đáp trả, đột nhiên quét chân ra.

Nhanh, chuẩn, độc!

Một chiêu này của La Chiến tựa như nộ long xuất động, cuốn theo cuồng phong, một đạo thối ảnh màu đen quét về phía hạ bàn Diệp Huyền với tốc độ nhanh như chớp.
Chương 22 Khảo giáo (2)

Trên mặt Diệp Huyền mang theo nụ cười, ngay lúc La Chiến xuất chiêu thì đùi phải của hắn liền hơi giơ lên, tốc độ rõ ràng chậm hơn La Chiến rất nhiều, nhưng trùng khớp vừa lúc đá trúng vào đùi trong của gã.

Rầm!

Một tiếng vang lên thật mạnh, nhưng Diệp Huyền lại không hề bị gì.

Sao lại có thể?

Khiến cho rất nhiều học viên đang nhảy cóc đều phải trợn mắt há mồm ra nhìn, động tác nhảy ếch, cộng với hai mắt trừng to thế này quả thực trông giống hệt những chú ếch thật sự.

Người kinh ngạc hơn tất thảy chính là La Chiến, đồng tử của gã rụt lại, vẻ mặt kinh ngạc khó tin nổi.

Người khác không nhìn ra được, nhưng gã sao lại không nhìn ra, là Diệp Huyền ra chiêu trước, thậm chí còn đánh trúng điểm yếu nhất trên chân gã, nếu không dù là một chiêu vừa rồi gã chỉ dùng không tới một phần mười sức mạnh thì cũng không phải thứ mà một học viên nho nhỏ có thể đỡ nổi.

May mắn, nhất định là nhờ vào may mắn.

- Thêm lần nữa.

Lúc này đây, La Chiến đã hoàn toàn quên đi lúc đầu gã chỉ muốn thử lực chân của Diệp Huyền mà thôi, chân gã nhoáng lên, dùng một loại góc độ cực kỳ xảo trá đánh tới, trong lòng thầm nghĩ, lần này để xem ngươi đỡ thế nào được.

Diệp Huyền vẫn cứ từ tốn giơ chân lên, vừa khéo lại đánh trúng đùi trong của La Chiến vừa đánh tới, động tác kia, thật giống như hắn đang định giơ chân đá ra nhưng vẫn chưa kịp duỗi thẳng chân vậy.

Rầm!

Lần này Diệp Huyền vẫn không hề hấn gì.

Làm sao có thể.

Trong lòng La Chiến rung động từng hồi, chiêu thứ hai của Diệp Huyền vẫn cứ đá trúng chỗ yếu nhất trên đùi phải của gã, dùng lực yếu nhất để chặn đứng một cước rất mạnh của gã mà không lệch đi chút nào.

- Đùa gì chứ, lẽ nào tên tiểu tử này may mắn tới vậy? Cư nhiên đoán trúng hai lần.

La Chiến không sao tin nổi, lần thứ hai này mình đã gia tăng cả tốc độ lẫn lực lượng đến trình độ của võ sĩ nhất giai rồi nhưng vẫn không thể đánh lùi được Diệp Huyền, lại càng không cần nói tới chuyện đánh ngã hắn, đứng trước mặt gã rõ ràng chỉ là một học viên sơ cấp ban thôi mà.

Lúc này đây, gã căn bản không dám tin là Diệp Huyền ra chiêu đã có tính toán cả rồi, dù sao đi nữa muốn nắm bắt được thời điểm, tốc độ xuất chiêu của gã, lại còn phải tính toán xem đâu là điểm yếu nhất đều cần có nhãn lực và thực lực hơn người, đừng nói là một tên học viên sơ cấp ban, cho dù là các lão sư đã đạt trình độ võ sư nhị giai trong học viện cũng không ai có thể làm được điều này.

- Ta không tin, xem chiêu, lưu phong thoái.

Liên tục thất bại khiến cho sắc mặt của La Chiến đỏ lên, lúc này đây gã đã thu lại sự khinh thường lúc này, quát khẽ một tiếng, đùi phải đột nhiên biến ảo thành từng đạo hắc ảnh, hệt như cuồng phong chuyển động, không có quỹ đạo rõ ràng, quét tới chân phải của Diệp Huyền nhanh như chớp.

Cư nhiên là thoái pháp vũ kỹ.

Ánh mắt của hơn ba trăm học viên trong phòng huấn luyện đều lộ ra vẻ rung động, trong đó còn có người cả kinh bật thốt:

- Chân như lưu phong, vô ảnh vô tung, đây là tuyệt chiêu lưu phong thoái của La giáo quan, tên nhóc này chết chắc rồi.

Nghe học viên nọ thét lên như vậy, mặt của La Chiến cũng đỏ bừng lên, chỉ vì kiểm tra lực chân của một học viên sơ cấp ban thôi mà cư nhiên khiến cho một lão sư học viện như gã phải dùng tới tuyệt kỹ, nếu bị đồn ra ngoài thì phỏng chừng gã có thể treo cổ luôn cho rồi.

Nghĩ như vậy, gã cố ý hừ lạnh một tiếng, giả vờ như đang dạy dỗ:

- Các ngươi đã nhìn rõ cả chưa, chiêu này của ta gọi là lưu phong thoái, đại ý chính là chân nhanh như gió, tuy rằng ta không dùng huyền khí thôi động thoái pháp, nhưng sau khi đánh ra thoái pháp vẫn huyền ảo khó lường như trước, khó nhìn ra tung tích, đây chính là điểm tinh diệu của vũ kỹ….

Gã còn chưa nói dứt lời thì trong mắt Diệp Huyền đột nhiên loé lên tinh quang, đồng thời chân phải cũng đánh ra nhanh như chớp.

Rầm!

Lưu phong dày đặt không có sơ hở đột nhiên dừng lại, sau đó hoá thành kình phong cực mạnh tán ra bốn phía, La Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lùi lại một tiếng.

Diệp Huyền lần này cũng không an nhiên vô sự như trước, thân hình lùi về sau vài bước, miệng hít một hơi lãnh khí, chân phải hơi run lên.

- Cường độ thân thể vẫn còn quá kém.

Trong lòng Diệp Huyền thầm lắc đầu, lấy nhãn lực của hắn thì tuyệt kỹ lưu phong thoái của một vũ sư nhị giai hậu kỳ như La Chiến sao có thể qua mắt hắn được, nhìn sơ qua một cái đã có thể nhìn ra bảy tám điểm sơ hở, bất quá nhìn ra thì nhìn ra, nhưng thân thể này dù sao cũng chỉ có cường độ của một võ sĩ nhất giai mà thôi, về phần huyền khí thì cũng chỉ mới đả thông được có hai đạo huyền mạch, có thể làm được đến cỡ này đã xem như cực hạn trong cực hạn rồi.

Nhưng bất kể thế nào đi nữa lưu phong thoái của La giáo quan cũng xem như bị hắn phá được rồi.

Hả?

Trong nháy mắt, toàn bộ học viên có mặt ở đây đều trợn mắt ra nhìn, vẻ mặt hoảng sợ như vừa nuốt phải một con cóc.

Trong lòng La Chiến còn hoảng loạn hơn nhiều.

Một học viên sơ cấp cư nhiên có thể phá được tuyệt kỹ lưu phong thoái của một võ sư nhị giai hậu kỳ như gã, vào lúc này vị giáo quan được gọi là thiết diện cư nhiên làm ra một động tác mà không có bất kỳ ai cũng không dám nghĩ tới, gã cư nhiên đưa tay lên xoa xoa mắt mình.

Quả thực là gặp quỷ rồi.

- La giáo quan, lực chân của ta đã đạt tiêu chuẩn rồi chứ?

Diệp Huyền tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Mặt của La Chiến đỏ bừng lên, gã cũng không trả lời mà quay đầu nhìn về phía đám học viên đang trừng mắt hóng hớt bên này, hét lên:

- Ai cho các ngươi dừng lại, nhảy cóc thêm một trăm cái cho ta, nếu như ai chưa làm đủ mà dám dừng lại thì đừng trách ta không khách khí.

Rầm rầm rầm…

Một đám học viên vội hoảng thần từ trong kinh sợ, tiếp tục nhảy cóc, vừa nhảy vừa nhớ lại cảnh tượng vừa diễn ra khi nãy, càng nghĩ càng không rõ lý do tại sao, bất quá bọn họ cảm thấy nhất định là La giáo quan đã nhẹ tay rồi, La giáo quan xuất thân từ quân đội chính là một trong những lão sư mạnh nhất của học viện, võ sư nhị giai bình thường đều không phải đối thủ của gã, huống hồ gì là một học viên sơ cấp như Diệp Huyền.

La giáo quan bên này cũng nghĩ mãi không ra, lực lượng của Diệp Huyền thực tế không tính mạnh, quan trọng nhất là cả ba lần đều đánh trúng chỗ yếu nhất trên chân của gã, nhãn lực cỡ này cho dù là võ sư tam giai cũng chưa chắc có được mới đúng? Hơn nữa, lực chân của Diệp Huyền thật sự lại đạt tới trình độ của võ sĩ nhất giai, hôm nay đúng thật là gặp quỷ rồi.
Chương 23 Mỹ nữ đối luyện (1)

Gã không biết là tốc độ của Diệp Huyền kỳ thực cũng không nhanh, thứ hắn dựa vào chính là khả năng dự đoán vô cùng kinh khủng của bản thân, chỉ cần La Chiến có động tác thì hắn đã đoán được động tác tiếp theo, sau đó cứ việc chờ sẵn mà thôi.

- Tên Diệp Huyền này thật sự là học viên mà ta biết lúc trước sao?

La Chiến cẩn thận dò xét Diệp Huyền, trong lòng thầm kinh hãi.

Một lát sau, nhảy cóc ba trăm cái kết thúc, toàn trường chỉ toàn tiếng kêu than, trong phòng huấn luyện ngoại trừ La Chiến và Diệp Huyền ra thì gần như không còn sinh vật nào có thể đứng thẳng được nữa.

- Chỉ mới nhảy cóc có một chút đã khiến các ngươi chịu không nổi rồi thì còn ra thể thống gì.

La Chiến hừ lạnh một tiếng, đưa mắt liếc nhìn Diệp Huyền trở về bên trong đội ngũ, mở bản danh sách ra lạnh giọng nói:

- Tiếp theo sẽ bắt đầu phân tổ đối luyện, người đứng đầu cuộc thi lần trước và người xếp chót một tổ, cứ thế tiếp tục.

Tổ thứ nhất, Phượng Nhu Y, Diệp Huyền.

Theo La Chiến bắt đầu điểm danh, Diệp Huyền cùng một cô gái cùng bước ra khỏi hàng, ánh mắt của học viên cả lớp dồn hết lên người cả hai, chính xác hơn mà nói thì là dồn về phía cô gái kia.

Đây là một cô gái dáng người cao gầy, với mái tóc dài đỏ rực, đôi môi nhỏ nhắn như anh đào, cái mũi trắng trẻo như ngọc, đôi mắt như hồ thu, đặc biệt là một đôi chân dài thẳng tắp, đứng giữa ba trăm học viên trông như hạc giữa bầy gà.

Phượng Nhu Y vô cùng xinh đẹp, cô và Lãnh Dĩnh Doanh cùng được bình chọn là một trong tam đại nữ thần của Tinh Huyền học viện, mới mười ba tuổi nhưng mấy tháng trước đã đột phá tới sáu đạo huyền mạch, hiện tại cách bảy đạo huyền mạch chỉ còn một bước nữa, một khi đột phá thì có thể tiến vào cao cấp ban, là người có tu vi mạnh nhất trong ba trăm học viên có mặt tại đây.

- Cư nhiên sắp xếp một mỹ nữ tới đối luyện với ta, xem ra La giáo quan cũng biết điều lắm.

Diệp Huyền cười hắc hắc, hôm qua hắn vừa mới đột phá cảnh giới nhị mạch, điều cần làm nhất chính là củng cố huyền khí, mà đối luyện cùng võ giả cao mạch chính là một trong những cách củng cố huyền khí tốt nhất, bằng không thì với tính cách của Diệp Huyền căn bản không cần tiếp tục ở lại đây học làm gì.

- La giáo quan, trước kia không phải đều là ta đối luyện cùng Phượng Nhu Y sao?

Trong đội ngũ có người lên tiếng, người nói chính là Chu Ngạn, là đệ tử của Chu Gia ở Lam Nguyệt thành, đây cũng là học viên có thực lực gần với Phượng Nhu Y nhất trong số các học viên, đã đả thông sáu đạo huyền mạch.

Lúc trước luật đối luyện đều là người thứ nhất và người thứ hai, người thứ ba và người thứ tư, từ đó suy ra tiếp.

Hôm nay lại không theo lệ cũ, trong lòng Chu Ngạn đương nhiên cảm thấy khó chịu.

La giáo quan lạnh mặt liếc nhìn qua, sau đó lạnh giọng nói:

- Hôm nay đổi lại một chút, ta nói đối luyện thế nào thì cứ đối luyện thế ấy đi, thế nào, ngươi có ý kiến gì?

Chu Ngạn lập tức im lặng không dám nói nữa, danh tiếng của vị La giáo quan mặt lạnh này cũng không phải nói cho có, bất quá gã cũng trừng mắt nhìn Diệp Huyền.

- Bên cạnh hoa tươi, quả nhiên có không ít phân trâu.

Diệp Huyền sờ sờ mũi:

- Bất quá đống phân trâu này cũng thật là khó coi quá.

Một lát sau, hơn ba trăm học viên phân tổ xong, La Chiến khép bản danh sách lại,

- Nếu như ai dám lười biếng thì hậu quả các ngươi cũng tự biết rồi đấy, bắt đầu!

Từng cặp học viên cùng với đối thủ của mình bắt đầu đối luyện, chỉ một lát sau trong phòng huấn luyện liền ồn ào không dứt.

- Học viên Diệp Huyền, mời.

Phượng Nhu Y cũng không vì Diệp Huyền có tiếng là phế vật mà khinh thường hắn, chỉ là có chút không hiểu nổi sự sắp xếp của La giáo quan, hiện tại nàng đang ở bình cảnh của sáu đạo huyền mạch, nếu muốn trùng phá đạo huyền mạch thứ bảy thì cần nhất chính là đối luyện cùng học viên có thực lực tương đương với mình, nhưng học viên Diệp Huyền này lại có tiếng là chỉ mới đả thông một đạo huyền mạch, trong cơ thể không hề có chút huyền khí nào, đối với nàng mà nói căn bản không giúp ích được gì.

Xem ra hôm nay không thể đạt được mục đích rèn luyện mà mình muốn rồi, thôi vậy, vừa rồi nhìn qua thì cường độ thân thể của Diệp Huyền dường như cũng không tệ lắm, xem như đối luyện để luyện tập chiêu thức trụ cột đi vậy.

Lòng nghĩ vậy, trong kinh mạch của Phượng Nhu Y chỉ đề khởi một chút huyền khí, sau đó vỗ nhẹ một chưởng.

Phách!

Quyền chưởng va nhau, một tia huyền khí cực kì mỏng vọt ra từ tay đối phương, tiến vào bên trong cơ thể của Diệp Huyền.

Có phải là quá yếu rồi không?

Diệp Huyền nhíu mày, kích thích do chút huyền khí yếu ớt này mang tới căn bản không thể góp phần củng cố huyền khí vừa mới đột phá của mình được.

Lẽ nào nàng ta đang nhường mình? Không được, phải nghĩ cách.

Diệp Huyền thầm tặc lưỡi, đột nhiên đánh một chưởng về phía ngực của Phượng Nhu Y, động tác kia quả thực là vô cùng bỉ ổi và đáng khinh.

Một góc khác ở phòng huấn luyện, Chu Ngạn chưa từng rời mắt khỏi Phượng Nhu Y, vừa nhìn thấy màn này thì trong mắt liền loé lên hung quang, tên tiểu tử này cư nhiên dám làm ra trò này với Phượng Nhu Y, quả thực là muốn chết.

Mọi người đều biết là Chu Ngạn đã theo đuổi Phượng Nhu Y từ rất lâu rồi, bởi vì thân phận của gã là thiếu gia Chu gia, cho nên trên dưới học viên cao cấp ban không ai dám gần gũi hay có hành động tiếp cận Phượng Nhu Y, không ngờ hôm nay tên Diệp Huyền này lại dám làm ra chuyện thế này, nếu như không dạy cho hắn một bài học, thì Chu Ngạn sau này còn mặt mũi nào nữa.

Tiểu tử, ngươi chờ đó.

Đồng dạng chú ý tới chuyện này còn có La Chiến, gã mở to hai mắt ra nhìn, trong lòng câm nín, để cho Diệp Huyền và Phượng Nhu Y đối luyện là do gã cố ý sắp xếp, ba chiêu của Diệp Huyền lúc trước khiến cho gã chấn kinh không thôi, cho nên gã muốn thông qua người mạnh nhất trong các học viên là Phượng Nhu Y để tìm ra chút mánh khoé của Diệp Huyền, nhưng không thể ngờ là Diệp Huyền lại làm ra hành động bỉ ổi cỡ này với Phượng Nhu Y.

Trong đầu tên Diệp Huyền này rốt cuộc nhét những thứ gì đây?

Người cảm thấy câm nín nhất chính là Phượng Nhu Y, nàng một chưởng hất văng tay của Diệp Huyền, trong mắt mang theo vẻ tức giận.

Diệp Huyền thì hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ thấy hắn xoay người, lại thêm một chiêu vớt trăng dưới biển sờ về phía mông của Phượng Nhu Y, đồng thời đôi mắt cũng liếc ngang liếc dọc dòm ngó khắp người của Phượng Nhu Y.
Chương 24 Mỹ nữ đối luyện (2)

Chậc chậc, cô nàng này có đôi môi phấn nộn non mềm, thật khiến cho người ta muốn cắn một cái, ngực tuy không tính lớn, nhưng lại nhô cao, ừ, tương lai sẽ còn phát triển nhiều lắm, eo thon nhỏ, đúng là cực phẩm mà, không chừng chả có dư chút thịt thừa nào, hai chân lại thon dài thẳng tắp, căng bóng hữu lực lại còn đàn hồi nữa chứ, không biết bị cô ta quấn lấy trên giường thì sẽ mất hồn tới cỡ nào….

Hành động trắng trợn của Diệp Huyền làm sao có thể qua mắt được Phượng Nhu Y.

- Tên hỗn đản chết tiệt này, mắt ngươi nhìn ở đâu vậy hả?

Tâm tình của Phượng Nhu Y bắt đầu không tốt, nàng còn chưa từng gặp qua nam sinh không biết xấu hổ tới mức này, mình tốt bụng muốn nhường hắn, hắn cư nhiên lại còn giở mấy trò ti tiện thế này với mình.

Thân là mỹ nữ hàng đầu trong học viện, những học viên theo đuổi này đâu chỉ vài người, nhưng ở trước mắt nàng đều là một bộ nho nhã lễ độ, cái kiểu ti tiện bỉ ổi như Diệp Huyền là lần đầu tiên nàng gặp phải.

Ánh mắt của đối phương cứ dòm tới dòm lui trên người mình khiến cho nàng cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa những chỗ hắn tấn công cũng biến thái như vậy.

- Xem ra ta đã quá nhân từ rồi, chẳng trách tên Diệp Huyền này luôn bị gọi là phế vật, rác rưởi, hoá ra hắn thật sự là một đống rác rưởi.

Ánh mắt của Phượng Nhu Y lạnh đi, động tác yếu ớt lúc trước lập tức thay đổi, hai tay hoá chưởng, như diều hâu quắp mồi, phách thật mạnh về phía hai tay của Diệp Huyền.

- Hay cho một chiêu ‘Thương ưng phác thỏ’!

La giáo quan thầm khen một tiếng,

- Sáu mạch huyền khí phối hợp cùng vũ kỹ căn bản như ‘Thương ưng phác thỏ’, nhìn thì như đơn giản nhưng lại là một chiêu có thể khảo nghiệm bản lĩnh của võ giả nhất, một chiêu thương ưng phác thỏ này, từ xa vẫn có thể cảm giác được một cỗ ý chí sắc bén truyền tới, xem ra Phượng Nhu Y đã lĩnh ngộ được điểm tinh tuý thực sự của nó, người đứng đầu trung cấp ban quả nhiên danh bất hư truyền!

Nhìn Phượng Nhu Y xuất thủ, La giáo quan cũng phải gật đầu thầm khen, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Phượng Nhu Y, gã tin rằng nếu cứ tiếp tục dựa theo tốc độ này học viên này của mình không tới một năm nhất định có thể ngưng luyện được huyền hải, trở thành một võ sĩ chân chính.

Sáu mạch huyền khí bên trong cơ thể của Phượng Nhu Y triệt để khởi động, bất quá vẫn chưa phóng thích toàn bộ, mục đích của nàng chính là đánh cho Diệp Huyền bay ra ngoài, để cho tên chết tiệt này thức tỉnh, đương nhiên nếu như La giáo quan có thể thuận tiện đổi một đối thủ khác cho mình vậy thì không còn gì tốt hơn.

- Tới rất hay.

Ánh mắt của Diệp Huyền sáng rực lên, thân thể không những không né tránh mà còn lao về phía Phượng Nhu Y, quyền phong bay đầy, hắn hậu phát tiên chế, lúc lực lượng của Phượng Nhu Y đạt tới mức đỉnh phong thì cùng lúc đụng vào nhau.

- Không xong.

Phượng Nhu Y mở to mắt ra, muốn rút tay về cũng đã không còn kịp nữa.

La giáo quan đứng cách đó không xa cũng đột nhiên trừng lớn hai mắt rồi đứng bật dậy:

- Tên ngu ngốc Diệp Huyền này, đối mặt với một kích toàn lực của Phượng Nhu Y còn không biết né đi, một võ giả nhất mạch như hắn sao có thể cản được một kích toàn lực của người đã đả thông được lục mạch như Phượng Nhu Y.

Lúc trước nhìn thấy Diệp Huyền có thoái pháp tinh diệu, mỗi một chiêu đều nắm chắc thời cơ và lực đạo, mặc dù trong lòng cảm thấy khó tin, nhưng La Chiến vẫn muốn thông qua Phượng Nhu Y để dò xét lại thực hư ra sao, để xem một chiêu của Diệp Huyền lúc đó rốt cuộc là do trùng hợp hay là vì hắn có nhãn lực hơn người.

Nhưng hiện tại xem ra nhãn lực của Diệp Huyền cũng tệ hại như vậy, mong sao đừng bị một chưởng của Phượng Nhu Y đánh trọng thương.

Nhưng một khắc sau, cả Phượng Nhu Y và La giáo quan đều trợn mắt lên nhìn.

Rầm!

Advertisements

Quyền chưởng va nhau, Diệp Huyền ngoại trừ lùi lại hai bước ra thì không hề bị sứt mẻ gì.

- Ha ha, đã thật.

Cảm nhận được huyền khí đang mạnh mẽ chảy xuôi bên trong hai đạo huyền mạch của bản thân, Diệp Huyền không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, khéo léo lợi dụng huyền khí của Phượng Nhu Y để củng cố huyền khí của mình, đồng thời còn khai thác thêm một chút huyền mạch của mình, loại tê dại như bị kim châm này lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lấy huyền khí của người khác để củng cố tu vi của mình, nếu như cách này bị truyền ra thì sợ là tất cả cường giả khắp Lưu Vân Quốc đều sẽ chấn kinh không thôi, bởi vì hiện tại chỉ có một mình Diệp Huyền kiếp trước thân là bát phẩm võ hoàng mới có thể làm được, không ai có thể bắt chước.

- Đây….

Phượng Nhu Y cảm thấy kinh hãi, phế vật như Diệp Huyền cư nhiên có thể đỡ được một kích của nàng mà không bị gì.

La giáo quan còn kinh ngạc hơn, thiếu chút nữa đã cắn đứt cả lưỡi của mình.

Tên tiểu tử này quả thực quá tà môn rồi.

Lấy cảnh giới nhất mạch ngăn được huyền khí lục mạch của Phượng Nhu Y, điều này quả thực nói ra không ai dám tin.

- Tiếp tục.

Diệp Huyền quát khẽ một tiếng, sau đó lại xông lên.

- Chẳng lẽ tên tiểu tử này đang giả trư ăn thịt hổ sao?

Phượng Nhu Y mắt loé tinh quang, ngạo khí trong lòng dâng lên, lục mạch huyền khí vận chuyển toàn bộ.

Ầm ầm ầm…

Hai đạo thân ảnh va nhau, mỗi kích đều phát ra tiếng vang ầm ầm, huyền khí toả ra khắp nơi.

Trong lòng Diệp Huyền vui vẻ không thôi, cũng không biết Phượng Nhu Y tu luyện công pháp gì, hoả nhiệt bành trướng, uy lực cực mạnh, qua lại bên trong huyền mạch của mình, không ngừng kích thích nới rộng kinh mạch.

Diệp Huyền vui thầm thì Phượng Nhu Y lại vô cùng chấn kinh, giống như đây là lần đầu tiên biết tới đối phương vậy, tuy hôm nay nàng chỉ phát huy có tám phần thực lực, nhưng dù là những học viên đã đả thông lục mạch cũng không trụ nổi quá mười chiêu dưới tay nàng, nhưng Diệp Huyền trước mặt đối diện với công kích của nàng lại có thể chống đỡ phá giải thành thạo như vậy.

Vù vù!

Kình phong không ngừng gào thét quanh hai người.

Dưới sự khống chế của Diệp Huyền, huyền khí đã đạt tới nhị mạch đỉnh phong trong người hắn không ngừng ổn định lại, đồng thời lại có loại cảm giác mơ hồ sắp trùng phá cảnh giới tam mạch.

- Ể, nếu đã như vậy sao ta không nhân cơ hội này đả thông luôn đạo huyền mạch thứ ba.

Trong lòng Diệp Huyền đột nhiên toát ra chủ ý này, võ giả bình thường muốn đột phá huyền mạch thì phải ngưng luyện huyền khí từng chút một, sau đó trùng kích mạch bích.
Chương 25 Có qua có lại (1)

Chẳng qua nếu làm vậy thì tốc độ rất chậm, bản thân hắn khởi điểm đã trễ hơn người khác rất nhiều, nếu như còn làm theo cách đó thì dù có thiên phú cao hơn nữa thì thành tựu tương lai e là cũng chỉ có hạn mà thôi.

Hôm nay hắn đã đạt tới cảnh giới nhị mạch đỉnh phong rồi, đúng lúc có thể lợi dụng lục mạch huyền khí của Phượng Nhu Y để giúp bản thân trùng kích cảnh giới tam mạch.

Nghĩ là làm.

Quá trình đối luyện tiếp theo, Diệp Huyền ngoại trừ lợi dụng huyền khí của Phượng Nhu Y để củng cố cảnh giới của mình ra, còn dựa vào huyền khí của Phượng Nhu Y chậm rãi trùng kích đạo huyền mạch thứ ba của bản thân.

Ầm ầm ầm!

Lục mạch huyền khí cường đại dưới sự dẫn dắt của hắn đánh thẳng vào mạch bích kiên cố như thác dữ.

Nếu như hành động này của Diệp Huyền bị người ta biết được thì sợ là toàn bộ đại lục đều sẽ kinh hãi không thôi, lợi dụng huyền khí của người khác để giúp mình trùng kích cảnh giới, việc này cũng giống như đi dây trên vực cao vạn trượng vậy, sẩy một bước là hối hận ngàn thu, một khi không khống chế tốt, nhẹ thì kinh mạch bị tổn hại, bản thân bị trọng thương, nặng thì kinh mạch đứt đoạn, thổ huyết mà chết.

Từng hồi từng hồi đối luyện, mạch bích kiên cố của Diệp Huyền rốt cuộc cũng có chút lơi lỏng, bất quá cách triệt để trùng phá vẫn cứ thiếu một chút gì đó.

- Xem ra mấy chiêu này vẫn chưa đủ.

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Phượng Nhu Y, cố ý bĩu bĩu môi, thấp giọng thì thào:

- Lẽ nào thực lực của người giỏi nhất của trung cấp ban cũng chỉ tới vậy thôi sao?

Tuy rằng hắn đã hạ thấp giọng, nhưng vẫn lọt vào tai của Phượng Nhu Y.

- Ngươi nói gì hả?

Phượng Nhu Y trừng mắt, nàng thân là người giỏi nhất của trung cấp ban, khi nào thì tới phiên một học viên ban sơ cấp xem thường nàng cơ chứ?

Nhưng nàng cũng không phát giận, bởi vì quả thực Diệp Huyền đã trụ được rất lâu dưới thế tiến của nàng.

- Hừ, không cho hắn một bài học thì hắn nghĩ mình không làm gì được hắn chắc?

Ánh mắt của Phượng Nhu Y loé lên lạnh lẽo, hai con ngươi đột nhiên biến thành màu đỏ rực như lửa, cảm giác nóng rực như lửa cũng đột nhiên phóng ra từ trong thân thể của nàng, hai tay như lưu tinh phá không bay vút đến, trong lòng đang chuẩn bị cho Diệp Huyền một bài học nhớ đời.

- A, đây là võ hồn chi lực.

Diệp Huyền sao có thể không nhìn ra Phượng Nhu Y đã dùng tới chân hoả, bên trong huyền khí mang theo một tia hoả nhiệt, xem ra võ hồn của đối phương là một loại võ hồn hoả hệ nào đó rồi.

Bình thường mà nói, võ giả chừng mười mấy tuổi là có thể thức tỉnh võ hồn, nhưng muốn thật sự ly thể để phát huy uy lực thì phải đợi sau khi đột phá nhất giai võ sĩ, bất quá võ giả đạt cảnh giới lục mạch thì đã có thể điều động một phần nhỏ võ hồn chi lực rồi.

Dùng tới võ hồn chi lực, thì uy lực một chưởng này của Phượng Nhu Y ít nhất cũng tăng lên gấp bội.

Người vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động bên này là La giáo quan lại đứng bật dậy thêm lần nữa, Phượng Nhu Y cư nhiên dùng tới võ hồn chi lực, mong là đừng một quyền đánh chết Diệp Huyền.

Ầm!

Một cỗ huyền khí nóng rực ào ạt truyền vào trong cơ thể của Diệp Huyền.

Tới rất tốt.

Diệp Huyền không những không kinh sợ mà còn mừng rỡ không thôi, toàn lực dẫn dắt cỗ huyền khí vừa tiến vào cơ thể mình tới trùng kích mạch bích của đạo huyền mạch thứ ba, đồng thời huyền khí của bản thân cũng lập tức vận chuyển không ngừng.

Ba!

Bức tường vững như bàn thạch của đạo huyền mạch thứ ba rốt cuộc cũng sụp đổ dưới một kích này, huyền khí mênh mông cuồn cuộn như thác đổ tiến vào bên trong đạo huyền mạch thứ ba của Diệp Huyền.

Ha, đã đột phá cảnh giới tam mạch rồi.

Diệp Huyền cười tới mức miệng cũng kéo tới mang tai rồi, nếu như để mình tự tu luyện thì ít nhất cũng cần tốn hai ba ngày nữa mới có thể đột phá, hôm nay chỉ một buổi đã có thể đột phá, tiết kiệm được không ít thời gian.

Phượng Nhu Y chỉ cảm thấy từ trong cơ thể Diệp Huyền truyền tới một đợt sóng huyền khí mãnh liệt, sau đó ngây ngốc cả người.

- Hắn… hắn … cư nhiên mượn một chiêu này của ta để đột phá.

Sự khiếp sợ mà Diệp Huyền dành cho nàng lúc này đây tựa như băng sơn địa liệt, biển gầm dậy sóng, không thể nào che giấu được.

Người cũng hoảng sợ không kém chính là La giáo quan luôn chú ý quan sát tình hình bên này, hai mắt gã mở to kinh ngạc, mồm thì há hốc tới mức có thể nhét cả quả trứng vào.

Mặc dù dấu vết rất nhỏ, giấu được những người khác nhưng không thể giấu được một võ sư nhị giai hậu kỳ như gã được.

Mẹ nó, đột phá ngay trong lúc đối luyện, tên tiểu tử này rốt cuộc có còn là người hay không, không phải Diệp Huyền chỉ là một tên phế vật chỉ đả thông được nhất mạch hay sao? Khí tức ban nãy rõ ràng là khí tức của võ giả tam mạch.

Sự khiếp sợ mà Diệp Huyền mang tới cho gã hôm nay còn nhiều hơn những học viên khác mang tới trong một năm nữa.

Cảm giác được ánh mắt chấn kinh của Phượng Nhu Y, Diệp Huyền sờ sờ mũi mình.

Đối phương xem như đã giúp hắn một phen, nếu như không đáp lễ thì hắn cũng cảm thấy ngại lắm, nếu để truyền ra ngoài rằng Diệp Huyền kiếp trước thân là một võ hoàng bát giai lại đi bắt nạt một cô gái nhỏ thì mất mặt phải biết.

Thôi đi, xem nàng ta chỉ còn cách cảnh giới thất mạch có một bước ngắn, xem như làm người tốt một lần đi vậy.

Khẽ mỉm cười, Diệp Huyền đột phá xong cũng không dừng lại, hai quyền hoá chưởng, đột nhiên đánh ra.

Một chiêu này, đúng là dựa thương ưng phác thỏ mà Phượng Nhu Y từng dùng, bất quá so với động tác của Phượng Nhu Y lúc trước thì chẳng những khí thế kém quá nhiều, hơn nữa hậu kính không đủ, giống như do một kẻ vừa học đánh ra vậy.

Nhưng chiếu vào trong mắt của Phượng Nhu Y thì lại khác hẳn, đôi mắt màu đỏ tươi của nàng đột nhiên mở to, một chiêu thương ưng phác thố này thoạt nhìn lực lượng không đủ mạnh mẽ, nhưng có một loại biến hoá khó lường, tạo thành ảo giác không thể nào cản được.

Đây chính là thương ưng phác thỏ ở đẳng cấp hoàn mỹ nhất.

Trong lòng Phượng Nhu Y như dậy sóng, thương ưng phác thỏ của nàng tuy rằng uy lực hung mãnh, nhưng chỉ có thể xem như tinh thông, tới nay vẫn không cách nào đạt tới trình độ hoàn mỹ như thế này được, hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền thi triển ra, trong đầu lập tức loé lên linh quang.

Khó trách thương ưng phác thỏ của mình không đạt tới mức hoàn mỹ được, mỗi khi diều hâu săn mồi, ngoại trừ sắc bén ra thì còn cần thêm một chút về di chuyển nữa, dù sao thì chó cùng rứt giậu, con thỏ nóng nảy cũng có thể đạp chết phi ưng, võ giả xuất chiêu, quyết không thể chỉ nghĩ tới mặt hung mãnh mà còn phải không để lại hậu lực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom