Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218
Theo một tiếng
"chết"
rời khỏi miệng Dương Thiên Lôi, hai chân của hắn bỗng nhiên đạp xuống mặt đất, mặt đất nham thạch cứng rắn xuất hiện hai hố sâu thật lớn, mà toàn thân hắn giống như đạn pháp rời khỏi nòng, cường hãn vô cùng nhằm về phía địch nhân đã khiếp đảm.
…
- Cái gì? Ngươi nói Lôi Hoành đã bị Dương Thiên Lôi giết chết?
Trong ánh mắt Tiêu Như Mộng lóe lên hai đạo hàn quang, con ngươi tựa hồ cũng co rụt lại, quanh thân nhất thởi bộc phát một cỗ uy áp bàng bạc kinh khủng, khiến gã đệ tử chạy tới báo tin trực tiếp phủ phục dưới mặt đất, toàn thân lạnh run/
- Vâng…
Trong đó có một gã đệ tử tu vi tương đối cao, hai hàm răng run rẩy nói.
- Kể lại rõ ràng!
Tiêu Như Mộng áp chế lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói. Tin tức này đối với nàng mà nói không cần bàn cãi chính là sét đánh ngang tai.
Lôi Hoành đã khiến nàng phải tiêu tốn tâm huyết vô cùng to lớn, để cải tạo thể chất cho Lôi Hoành, để Lôi Hoành mau chóng gia tăng thực lực, thậm chí hi sinh công lực trăm năm và vô số đan dược, chỉ cần chờ Lôi Hoành đạt tới tu vi Tiên Thiên cấp năm liền có thể để nàng sử dụng, là nhân vật then chốt để nàng có thể thuận lợi tấn cấp Thần Đạo. Nghe được Lôi Hoành đã chết, làm sao có thể không phẫn nộ?
Thực lực của Lôi Hoành ra sao nàng hiểu rõ ràng, Tiên Thiên cấp một, thậm chí cấp hai, cấp ba cũng không phải là đối thủ của Lôi Hoành, vì vậy trận quyết đấu ngày hôm nay căn bản không khiến nàng phải để trong lòng, nhưng lúc này bỗng nhiên truyền tới tin tức đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.
- Đây là đệ tử dùng thủy linh kính thu lại được, thỉnh sư tôn xem qua!
Một gã thiếu niên trong đó dùng hai tay dâng thủy linh kính lên.
Tiêu Như Mộng nhìn hình ảnh trong thủy linh kính, sắc mặt lập tức thay đổi, thẳng cho tới khi trên người Dương Thiên Lôi bỗng nhiên bộc phát ra năng lượng thuộc tính lôi bàng bạc, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên mở to hai mắt, trong đầu sát na xuất hiện hàng trăm hàng nghìn ý niệm.
- Lúc này Dương Thiên Lôi đang ở nơi nào?
Tiêu Như Mộng lạnh giọng hỏi.
- Lôi Hoành sư huynh vừa chết, bốn vị sư huynh Tiêu Ngạn, Trần Khâm, Long Đào, Bối Tụ liền lệnh cho chúng ta chạy về bẩm báo sư phụ, bọn họ thì ở lại lôi đài trung tâm chặn Dương Thiên Lôi, chờ đợi sư phụ xử lý!
- Báo… Thái thượng trưởng lão Âu Dương tiền bối tới bái phỏng.
Đúng lúc này, cửa Mộng Huyễn Cung truyền tới tiếng hét lớn.
- Âu Dương Minh?
Lông mày Tiêu Như Mộng hơi nhíu, nhất thời hiểu rõ ý đồ Âu Dương Minh tới.
- Mộng muội!
Thanh âm chưa dứt, thân ảnh của Âu Dương Minh đã như thiểm điện xuất hiện trước mặt mọi người.
- Âu Dương huynh, nếu như huynh đến vì Dương Thiên Lôi, vậy thì mời về đi!
Nhãn thần Tiêu Như Mộng lãnh liệt, ngọc diện phát lạnh, trực tiếp không chút lưu tình nói.
- Này… Mộng muội, thỉnh bình tĩnh một chút chớ nóng, Lôi Hoành chết hoàn toàn là ngoài ý muốn, Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành đánh một trận hoàn toàn được thành lập trên cơ sở công bằng, muội cũng đã nhận được tin tức…
- Hừ! Công bằng? Ta chỉ biết là, đồ đệ ta thích nhất, đồ đệ tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết của ta, Lôi Hoành đã chết!
- Mộng muội, lão phu tận mắt nhìn thấy, Lôi Hoành không cam lòng thất bại, nuốt vào rất nhiều đan dược, bạo thể mà chết, cho dù Dương Thiên Lôi cũng có trách nhiệm nhất định, thế nhưng trong quyết đấu căn bản không thể tránh được.
- Hừ, một điểm trách nhiệm thôi sao? Âu Dương huynh, thân là nam nhân, nếu như ta đá nát địa phương kia, huynh sẽ làm như thế nào?
- Khụ khụ…
Sắc mặt Âu Dương Minh nhất thời đen kịt, nhưng không thể nói ra được một lời phản bác. Đừng nói là người phong nhã hào hoa như Lôi Hoành, cho dù là bản thân hắn cấm dục từ lâu thì cũng nhất định không chịu được loại kết cục như thế này. Nhưng Âu Dương Minh lại phải giữ gìn Dương Thiên Lôi, chết một Lôi Hoành đã tạo thành tổn thất cực lớn đối với Trảm Không Kiếm Phái, nếu như để Dương Thiên Lôi lại xảy ra vấn đề, vậy chẳng phải là Trảm Không Kiếm Phái còn xảy ra tổn thất lớn hơn rất nhiều so với Lôi Hoành.
Thiên phú và tu vi của Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Âu Dương Minh. Vô luận như thế nào cũng phải bảo trụ.
- Mộng muội, tuy nói như vậy, nhưng dù sao bọn họ cũng là quyết đấu công bằng, đừng nói đá nát nơi nào, cho dù trực tiếp giết chết trong khi giao chiến cũng là bởi vì chết trên lôi dài, muội không thể bởi vì đệ tử của mình là Lôi Hoành mà phá hư quy củ lôi đài, ta sẽ theo lẽ công bằng xử lý, Dương Thiên Lôi tự nhiên cần phải bị nghiêm phạt nhất định, nhưng muội đừng nghĩ có thể nhúng tay!
Nói tới mức này, Âu Dương Minh chỉ có thể lấy ra thân phận đứng đầu bát đại trưởng lão của hắn, mạnh mẽ quyết định.
- Hừ, Âu Dương Minh, ta muốn nhúng tay, còn không tới phiên huynh quản, ta ngược lại muốn nhìn, ai có thể ngăn cản ta!
Tiêu Như Mộng lạnh giọng nói, đồng thời lúc nói không hề có bất cứ ba động năng lượng gì, thân ảnh của nàng dĩ nhiên chậm rãi biến thành mờ nhạt, dần dần biến mất.
Hiển nhiên chân thân đang nói chuyện, đồng thời rời khỏi nơi này, nhưng tàn ảnh vẫn như cũ dừng lại trong thời gian ngắn.
- Không tốt!
Âu Dương Minh thất kinh, Tiêu Như Mộng dĩ nhiên khởi động cấm chế Mộng Huyễn Cung, vây khốn hắn ở bên trong.
Lao ra khỏi cấm chế không khó, nhưng cần phải có thời gian.
…
Bát Quái Chưởng, Cầm Long Thủ, Vô Anh Quyển, Bát Hoang Phần Chưởng, Truy Hồn Đoạn Mệnh Thối, Kim Cương Quyền…
Đối mặt với Tam Tài Kiếm Trận của ba vị cao thủ Tiên Thiên cấp bốn cấu thành, Dương Thiên Lôi quyền đám cước đá, các loại pháp quyết thần thông ùn ùn, dĩ nhiên công nhiều thủ ít, rất nhẹ nhàng thoải mái.
Chỉ là, ba người đã rõ ràng Dương Thiên Lôi có bao nhiêu biến thái, từ lâu ngưng tụ thành một trận thế, thận trọng từng chút, không dám có một chút sơ ý, trong thời gian ngắn, Dương Thiên Lôi muốn chém giết bọn họ tương đối khó khăn.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi vô cùng cương hãn, nhưng chênh lệnh về cảnh giới, pháp lực của hắn có hùng hồn hơn nữa cũng không thể có ưu thế hơn được so với ba người, huống chi ba người còn hợp thành một thể, bày ra tam tài kiếm trận.
Nguyên nhân ngay từ đầu Dương Thiên Lôi có thể giết chết được gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn kia, đơn giản là bằng vòa thân thể cường hãn và lúc người kia không đề phòng.
Nhưng dù vậy, càng lúc càng có nhiều người vây xem hơn, trong lòng càng khiếp sợ mãnh liệt. Dương Thiên Lôi chém giết Lôi Hoành vô cùng sát phạt quả đoán, bưu hãn uy mãnh vẫn luôn in sâu trong đầu bọn họ, thế nhưng giờ khắc này, thực lực hắn thể hiện ra vẫn khiến mọi người nhìn mà giật mình.
Một người vừa mới tấn cấp bước vào cảnh giới Tiên Thiên dĩ nhiên có thể trong trường hợp ba vị đại cao thủ Tiên Thiên cấp bốn vây công chiếm thế chủ động và thượng phong tuyệt đối.
Không thể tưởng tượng.
- Thiên Lôi, ta đến hỗ trợ ngươi? Sự tình đã nháo lớn, tiếp tục dây dưa như vậy tất có cao thủ tới!
Đúng lúc này, Lăng Hi bỗng nhiên nói trong đầu Dương Thiên Lôi.
- Không cần, nàng cứ xem ra làm cách nào lần lượt giết chết bọn họ!
Dương Thiên Lôi trực tiếp cự tuyệt trong đầu, đồng thời lúc nói, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, rốt cuộc hắn cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Ầm một tiếng nổ vang, dưới vòng vây công của ba người, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên phóng lên cao.
Đinh đinh đinh, ầm ầm ầm…
Liên tiếp vang lên tiếng bạo tạc, Dương Thiên Lôi bằng vào thân thể cương hãn và pháp lực mãnh liệt dĩ nhiên mạnh mẽ phá tan lưới kiếm của ba người cấu thành, bay thẳng lên trời cao, đủ vượt qua hơn mười trượng.
- Hừ, muốn chạy trốn hay sao? Ngu xuẩn!
Ba người hừ lạnh một tiếng, thân hình thiểm điện chuyển động, bất quá không bay lên trời, mà là theo vị trí của Dương Thiên Lôi bên trên, di động thân thể của chính mình, phán đoán điểm rơi của Dương Thiên Lôi, điên cuồng ngưng tụ năng lượng, chờ lúc Dương Thiên Lôi hạ xuống liền một khắc bọn họ thi triển công kích cuồng bạo nhất.
Ba người vẫn luôn trong trạng thái bị áp bách, rốt cuộc cũng lợi dụng được một chiêu gần như ngu xuẩn của Dương Thiên Lôi, có thời gian thở dốc.
Chỉ là khiến mọi người không thể tưởng tượng được, ngay lúc chân của Dương Thiên Lôi hạ xuống khoảng cách chừng mười trượng, trong tay hắn bỗng nhiên phát sinh một đạo quang mạc gần như trong suốt, trong sát na bao phủ phương viên trăm trượng, hoàn toàn bao phủ ba người tại trung tâm.
Thiên La Địa Võng!
Linh khí trung phẩm Thiên La Địa Võng thu được trên người Thiên Âm Tán Nhân.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Tay hắn lập tức bắt thành từng đạo pháp quyết, niệm lực bàng bạc lấp lánh quang mang bảy màu nhàn nhạt, quán chú vào trong Thiên La Địa Võng.
- Áp…
Một tiếng quát nhẹ, Thiên La Địa Võng bỗng nhiên như thiểm điện đè ép xuống dưới, ba người căn bản không kịp né tránh, bống phương tám hướng đều bị Thiên La Địa võng bao trùm, trừ phi sở hữu khả năng chui xuống đất, hoặc là trực tiếp phá vỡ Thiên La Địa Võng, bằng không chỉ có thể bị Thiên La Địa Võng quấn chặt.
- Thu!
Thời điểm thân thể Dương Thiên Lôi rơi xuống chỉ còn cách mặt đứng chừng năm trượng, bỗng nhiên quát nhẹ một lần nữa, đánh một đạo pháp quyết dung nhập vào trong Thiên La Địa Võng, nhất thời mặt đất phát sinh từng đạo thanh âm tê tê, sát biên giới Thiên La Đia Võng cắm vào mặt đất bỗng nhiên thu nạp.
Giờ này khắc này, niệm lực của Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn hợp hai làm một, so với Thiên Âm Tán Nhân trước kia cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, chân chân chính chính phát huy ra toàn bộ uy lực của Thiên La Địa Võng.
Pháp lực bàng bạc thúc đẩy Thiên La Địa Võng, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cấp bốn cũng không thể chống lại được.
Sắc mặt ba người nhất thời trở nên khiếp sợ và kinh khủng dị thường, trong sát nab a người tựa lưng vào nhau, tam tài hợp nhất, từng đạo kiếm quyết từ trong tay bọn họ phát sinh, ba động pháp lực cuồng bạo kinh khủng từ trên người bọn họ tuôn trào, cương khí hộ thể nhất thời ngưng tụ làm một, hình thành vòng bảo hộ hai mươi bảy trọng lấp lanh các loại màu sắc khác nhau, muốn chống đỡ Thiên La Địa Võng thu lưới.
Ầm ầm ầm…
Liên tiếp vang lên mấy tiếng nổ mạnh, một trọng, hai trọng, ba trọng… Cương khí hộ thể của ba người dĩ nhiên không chịu nổi một kích, dưới sự thôi động của Dương Thiên Lôi, Thiên La Địa Võng thế như chẻ tre tiếp tục thu mạnh.
Chỉ trong chốc lát, liên tục phá hủy hai mươi bảy trọng bảo hộ, trực tiếp trói chặt ba người vào nhau.
Đúng vào lúc này, thân thể của Dương Thiên Lôi cũng hạ xuống ngay trên đỉnh đầu ba người chừng hai thước.
- Mở!
Những cũng vào lúc này, Dương Thiên Lôi một lần nữa khẽ quát một tiếng, đồng thời Quang Minh Chi Kiếm trong tay bỗng nhiên phát ra quang mang màu trắng huyễn lệ, ầm ầm đâm thẳng vào mắt lưới Thiên La Địa Võng.
- Dừng tay…
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn từ phía chân trời cuồn cuộn ập tới, giống như tình thiên phích lịch, đinh tai nhức óc, chỉ một tiếng này đã khiến vô số đệ tử có tu vi tương đối thấp xung quanh ngây người, ầm ầm đổ ngã xuống mặt đất.
Trên chín tầng trời, một đạo thân ảnh đạp kiếm mà tới, thế như thiểm điện, nhanh như lưu tinh.
Tâm thần Dương Thiên Lôi khẽ run lên, trong ánh mắt bỗng nhiên tản mát ra hai đạo quang mang lãnh liệt, cắn chặt hàm răng, bỗng nhiên từ trong hàm răng phát sinh một tiếng trầm thấp, nhưng vang vọng tới tai tất cả mọi người.
- Bạo!
Một tiếng vô cùng đơn giản nhưng lại tràn đầy cuồng ngạo và thiết huyết trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.
Tiếng quát nhẹ thứ tư.
Theo tiếng quát nhẹ này, ba thanh âm kinh khủng thảm thiết hầu như đồng thời bộc phát, cùng với tiếng nổ ầm ầm, từng đạo sương máu màu đỏ tươi trong sát na bắn mạnh từ Thiên La Địa Võng.
Ba đại cao thủ Tiên Thiên cấp bốn --- Chết!
Chết ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn, Dương Thiên Lôi giống như thiên thần không thể xâm phạm, bốn thanh âm, chỉ bốn tiếng quát nhẹ, một áp, hai thu, ba mở, bốn bạo…
Ba gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn mất mạng toàn bộ.
…
- Thiên Lôi, cao thủ tới!
Đúng lúc này, Lăng Hi kinh hãi lớn tiếng nói.
- Không sao, đại trượng phu co được dãn được, chỉ cần nàng không lập tức giết chết ta, sư phụ ta sẽ lập tức chạy tới, Lăng Hi, trước tiên nàng ẩn giấu ba động năng lượng trên người ta.
Dương Thiên Lôi nói trong đầu, hai tròng mắt màu đen thoáng hiện lên quang mang trí tuệ, Dương Thiên Ngạo không hề thoát khỏi con mắt quan sát của hắn, không cần nghĩ cũng biết được, chỉ chốc lát nữa Đan Thanh Dương sẽ chạy tới.
Kiếm quang thiểm điện vọt tới, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên khom người quỳ gối:
- Vãn bối Dương Thiên Lôi, bái kiến Như Mộng tiền bối.
Thanh âm sang sảng, cung kính vô cùng.
Đồng thời khi nói, ba động năng lượng trên người hắn đã hoàn toàn được Lăng Hi che giấu cẩn thận, sau đó, một cỗ uy áp khiến hắn căn bản không thể chống cự được, tựa như thái sơn áp đỉnh, bao phủ lên trên người hắn.
- Giết chết đệ tử thân truyền Lôi Hoành của ta, ngươi đã khó có thể thoát chết, dĩ nhiên giết chết người của ta trước mặt ta, Dương Thiên Lôi, ngươi rất lớn gan!
Tiêu Như Mộng đạp kiếm mà tới, tóc dài bay lượn, mắt hạnh nén giận, một thân đạo bào không gió tự động, chậm rãi phủ xuống trước mặt Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt lấp lánh quang mang nhiếp tâm phách như thực chất, lạnh giọng nói.
Trong nháy mắt khi nàng phủ xuống, trong vòng phương viên nghìn trượng, các đệ tử dưới uy áp kinh khủng của nàng phát ra, nhất thời đánh mất toàn bộ năng lực, toàn thân giống như bị đông cứng lại, ngoại trừ con mắt và lỗ tai có thể sử dụng được, ngay cả nhấp một một chút cũng khó khăn vô cùng.
"chết"
rời khỏi miệng Dương Thiên Lôi, hai chân của hắn bỗng nhiên đạp xuống mặt đất, mặt đất nham thạch cứng rắn xuất hiện hai hố sâu thật lớn, mà toàn thân hắn giống như đạn pháp rời khỏi nòng, cường hãn vô cùng nhằm về phía địch nhân đã khiếp đảm.
…
- Cái gì? Ngươi nói Lôi Hoành đã bị Dương Thiên Lôi giết chết?
Trong ánh mắt Tiêu Như Mộng lóe lên hai đạo hàn quang, con ngươi tựa hồ cũng co rụt lại, quanh thân nhất thởi bộc phát một cỗ uy áp bàng bạc kinh khủng, khiến gã đệ tử chạy tới báo tin trực tiếp phủ phục dưới mặt đất, toàn thân lạnh run/
- Vâng…
Trong đó có một gã đệ tử tu vi tương đối cao, hai hàm răng run rẩy nói.
- Kể lại rõ ràng!
Tiêu Như Mộng áp chế lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói. Tin tức này đối với nàng mà nói không cần bàn cãi chính là sét đánh ngang tai.
Lôi Hoành đã khiến nàng phải tiêu tốn tâm huyết vô cùng to lớn, để cải tạo thể chất cho Lôi Hoành, để Lôi Hoành mau chóng gia tăng thực lực, thậm chí hi sinh công lực trăm năm và vô số đan dược, chỉ cần chờ Lôi Hoành đạt tới tu vi Tiên Thiên cấp năm liền có thể để nàng sử dụng, là nhân vật then chốt để nàng có thể thuận lợi tấn cấp Thần Đạo. Nghe được Lôi Hoành đã chết, làm sao có thể không phẫn nộ?
Thực lực của Lôi Hoành ra sao nàng hiểu rõ ràng, Tiên Thiên cấp một, thậm chí cấp hai, cấp ba cũng không phải là đối thủ của Lôi Hoành, vì vậy trận quyết đấu ngày hôm nay căn bản không khiến nàng phải để trong lòng, nhưng lúc này bỗng nhiên truyền tới tin tức đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.
- Đây là đệ tử dùng thủy linh kính thu lại được, thỉnh sư tôn xem qua!
Một gã thiếu niên trong đó dùng hai tay dâng thủy linh kính lên.
Tiêu Như Mộng nhìn hình ảnh trong thủy linh kính, sắc mặt lập tức thay đổi, thẳng cho tới khi trên người Dương Thiên Lôi bỗng nhiên bộc phát ra năng lượng thuộc tính lôi bàng bạc, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên mở to hai mắt, trong đầu sát na xuất hiện hàng trăm hàng nghìn ý niệm.
- Lúc này Dương Thiên Lôi đang ở nơi nào?
Tiêu Như Mộng lạnh giọng hỏi.
- Lôi Hoành sư huynh vừa chết, bốn vị sư huynh Tiêu Ngạn, Trần Khâm, Long Đào, Bối Tụ liền lệnh cho chúng ta chạy về bẩm báo sư phụ, bọn họ thì ở lại lôi đài trung tâm chặn Dương Thiên Lôi, chờ đợi sư phụ xử lý!
- Báo… Thái thượng trưởng lão Âu Dương tiền bối tới bái phỏng.
Đúng lúc này, cửa Mộng Huyễn Cung truyền tới tiếng hét lớn.
- Âu Dương Minh?
Lông mày Tiêu Như Mộng hơi nhíu, nhất thời hiểu rõ ý đồ Âu Dương Minh tới.
- Mộng muội!
Thanh âm chưa dứt, thân ảnh của Âu Dương Minh đã như thiểm điện xuất hiện trước mặt mọi người.
- Âu Dương huynh, nếu như huynh đến vì Dương Thiên Lôi, vậy thì mời về đi!
Nhãn thần Tiêu Như Mộng lãnh liệt, ngọc diện phát lạnh, trực tiếp không chút lưu tình nói.
- Này… Mộng muội, thỉnh bình tĩnh một chút chớ nóng, Lôi Hoành chết hoàn toàn là ngoài ý muốn, Dương Thiên Lôi và Lôi Hoành đánh một trận hoàn toàn được thành lập trên cơ sở công bằng, muội cũng đã nhận được tin tức…
- Hừ! Công bằng? Ta chỉ biết là, đồ đệ ta thích nhất, đồ đệ tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết của ta, Lôi Hoành đã chết!
- Mộng muội, lão phu tận mắt nhìn thấy, Lôi Hoành không cam lòng thất bại, nuốt vào rất nhiều đan dược, bạo thể mà chết, cho dù Dương Thiên Lôi cũng có trách nhiệm nhất định, thế nhưng trong quyết đấu căn bản không thể tránh được.
- Hừ, một điểm trách nhiệm thôi sao? Âu Dương huynh, thân là nam nhân, nếu như ta đá nát địa phương kia, huynh sẽ làm như thế nào?
- Khụ khụ…
Sắc mặt Âu Dương Minh nhất thời đen kịt, nhưng không thể nói ra được một lời phản bác. Đừng nói là người phong nhã hào hoa như Lôi Hoành, cho dù là bản thân hắn cấm dục từ lâu thì cũng nhất định không chịu được loại kết cục như thế này. Nhưng Âu Dương Minh lại phải giữ gìn Dương Thiên Lôi, chết một Lôi Hoành đã tạo thành tổn thất cực lớn đối với Trảm Không Kiếm Phái, nếu như để Dương Thiên Lôi lại xảy ra vấn đề, vậy chẳng phải là Trảm Không Kiếm Phái còn xảy ra tổn thất lớn hơn rất nhiều so với Lôi Hoành.
Thiên phú và tu vi của Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của Âu Dương Minh. Vô luận như thế nào cũng phải bảo trụ.
- Mộng muội, tuy nói như vậy, nhưng dù sao bọn họ cũng là quyết đấu công bằng, đừng nói đá nát nơi nào, cho dù trực tiếp giết chết trong khi giao chiến cũng là bởi vì chết trên lôi dài, muội không thể bởi vì đệ tử của mình là Lôi Hoành mà phá hư quy củ lôi đài, ta sẽ theo lẽ công bằng xử lý, Dương Thiên Lôi tự nhiên cần phải bị nghiêm phạt nhất định, nhưng muội đừng nghĩ có thể nhúng tay!
Nói tới mức này, Âu Dương Minh chỉ có thể lấy ra thân phận đứng đầu bát đại trưởng lão của hắn, mạnh mẽ quyết định.
- Hừ, Âu Dương Minh, ta muốn nhúng tay, còn không tới phiên huynh quản, ta ngược lại muốn nhìn, ai có thể ngăn cản ta!
Tiêu Như Mộng lạnh giọng nói, đồng thời lúc nói không hề có bất cứ ba động năng lượng gì, thân ảnh của nàng dĩ nhiên chậm rãi biến thành mờ nhạt, dần dần biến mất.
Hiển nhiên chân thân đang nói chuyện, đồng thời rời khỏi nơi này, nhưng tàn ảnh vẫn như cũ dừng lại trong thời gian ngắn.
- Không tốt!
Âu Dương Minh thất kinh, Tiêu Như Mộng dĩ nhiên khởi động cấm chế Mộng Huyễn Cung, vây khốn hắn ở bên trong.
Lao ra khỏi cấm chế không khó, nhưng cần phải có thời gian.
…
Bát Quái Chưởng, Cầm Long Thủ, Vô Anh Quyển, Bát Hoang Phần Chưởng, Truy Hồn Đoạn Mệnh Thối, Kim Cương Quyền…
Đối mặt với Tam Tài Kiếm Trận của ba vị cao thủ Tiên Thiên cấp bốn cấu thành, Dương Thiên Lôi quyền đám cước đá, các loại pháp quyết thần thông ùn ùn, dĩ nhiên công nhiều thủ ít, rất nhẹ nhàng thoải mái.
Chỉ là, ba người đã rõ ràng Dương Thiên Lôi có bao nhiêu biến thái, từ lâu ngưng tụ thành một trận thế, thận trọng từng chút, không dám có một chút sơ ý, trong thời gian ngắn, Dương Thiên Lôi muốn chém giết bọn họ tương đối khó khăn.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi vô cùng cương hãn, nhưng chênh lệnh về cảnh giới, pháp lực của hắn có hùng hồn hơn nữa cũng không thể có ưu thế hơn được so với ba người, huống chi ba người còn hợp thành một thể, bày ra tam tài kiếm trận.
Nguyên nhân ngay từ đầu Dương Thiên Lôi có thể giết chết được gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn kia, đơn giản là bằng vòa thân thể cường hãn và lúc người kia không đề phòng.
Nhưng dù vậy, càng lúc càng có nhiều người vây xem hơn, trong lòng càng khiếp sợ mãnh liệt. Dương Thiên Lôi chém giết Lôi Hoành vô cùng sát phạt quả đoán, bưu hãn uy mãnh vẫn luôn in sâu trong đầu bọn họ, thế nhưng giờ khắc này, thực lực hắn thể hiện ra vẫn khiến mọi người nhìn mà giật mình.
Một người vừa mới tấn cấp bước vào cảnh giới Tiên Thiên dĩ nhiên có thể trong trường hợp ba vị đại cao thủ Tiên Thiên cấp bốn vây công chiếm thế chủ động và thượng phong tuyệt đối.
Không thể tưởng tượng.
- Thiên Lôi, ta đến hỗ trợ ngươi? Sự tình đã nháo lớn, tiếp tục dây dưa như vậy tất có cao thủ tới!
Đúng lúc này, Lăng Hi bỗng nhiên nói trong đầu Dương Thiên Lôi.
- Không cần, nàng cứ xem ra làm cách nào lần lượt giết chết bọn họ!
Dương Thiên Lôi trực tiếp cự tuyệt trong đầu, đồng thời lúc nói, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, rốt cuộc hắn cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Ầm một tiếng nổ vang, dưới vòng vây công của ba người, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên phóng lên cao.
Đinh đinh đinh, ầm ầm ầm…
Liên tiếp vang lên tiếng bạo tạc, Dương Thiên Lôi bằng vào thân thể cương hãn và pháp lực mãnh liệt dĩ nhiên mạnh mẽ phá tan lưới kiếm của ba người cấu thành, bay thẳng lên trời cao, đủ vượt qua hơn mười trượng.
- Hừ, muốn chạy trốn hay sao? Ngu xuẩn!
Ba người hừ lạnh một tiếng, thân hình thiểm điện chuyển động, bất quá không bay lên trời, mà là theo vị trí của Dương Thiên Lôi bên trên, di động thân thể của chính mình, phán đoán điểm rơi của Dương Thiên Lôi, điên cuồng ngưng tụ năng lượng, chờ lúc Dương Thiên Lôi hạ xuống liền một khắc bọn họ thi triển công kích cuồng bạo nhất.
Ba người vẫn luôn trong trạng thái bị áp bách, rốt cuộc cũng lợi dụng được một chiêu gần như ngu xuẩn của Dương Thiên Lôi, có thời gian thở dốc.
Chỉ là khiến mọi người không thể tưởng tượng được, ngay lúc chân của Dương Thiên Lôi hạ xuống khoảng cách chừng mười trượng, trong tay hắn bỗng nhiên phát sinh một đạo quang mạc gần như trong suốt, trong sát na bao phủ phương viên trăm trượng, hoàn toàn bao phủ ba người tại trung tâm.
Thiên La Địa Võng!
Linh khí trung phẩm Thiên La Địa Võng thu được trên người Thiên Âm Tán Nhân.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Tay hắn lập tức bắt thành từng đạo pháp quyết, niệm lực bàng bạc lấp lánh quang mang bảy màu nhàn nhạt, quán chú vào trong Thiên La Địa Võng.
- Áp…
Một tiếng quát nhẹ, Thiên La Địa Võng bỗng nhiên như thiểm điện đè ép xuống dưới, ba người căn bản không kịp né tránh, bống phương tám hướng đều bị Thiên La Địa võng bao trùm, trừ phi sở hữu khả năng chui xuống đất, hoặc là trực tiếp phá vỡ Thiên La Địa Võng, bằng không chỉ có thể bị Thiên La Địa Võng quấn chặt.
- Thu!
Thời điểm thân thể Dương Thiên Lôi rơi xuống chỉ còn cách mặt đứng chừng năm trượng, bỗng nhiên quát nhẹ một lần nữa, đánh một đạo pháp quyết dung nhập vào trong Thiên La Địa Võng, nhất thời mặt đất phát sinh từng đạo thanh âm tê tê, sát biên giới Thiên La Đia Võng cắm vào mặt đất bỗng nhiên thu nạp.
Giờ này khắc này, niệm lực của Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn hợp hai làm một, so với Thiên Âm Tán Nhân trước kia cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, chân chân chính chính phát huy ra toàn bộ uy lực của Thiên La Địa Võng.
Pháp lực bàng bạc thúc đẩy Thiên La Địa Võng, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cấp bốn cũng không thể chống lại được.
Sắc mặt ba người nhất thời trở nên khiếp sợ và kinh khủng dị thường, trong sát nab a người tựa lưng vào nhau, tam tài hợp nhất, từng đạo kiếm quyết từ trong tay bọn họ phát sinh, ba động pháp lực cuồng bạo kinh khủng từ trên người bọn họ tuôn trào, cương khí hộ thể nhất thời ngưng tụ làm một, hình thành vòng bảo hộ hai mươi bảy trọng lấp lanh các loại màu sắc khác nhau, muốn chống đỡ Thiên La Địa Võng thu lưới.
Ầm ầm ầm…
Liên tiếp vang lên mấy tiếng nổ mạnh, một trọng, hai trọng, ba trọng… Cương khí hộ thể của ba người dĩ nhiên không chịu nổi một kích, dưới sự thôi động của Dương Thiên Lôi, Thiên La Địa Võng thế như chẻ tre tiếp tục thu mạnh.
Chỉ trong chốc lát, liên tục phá hủy hai mươi bảy trọng bảo hộ, trực tiếp trói chặt ba người vào nhau.
Đúng vào lúc này, thân thể của Dương Thiên Lôi cũng hạ xuống ngay trên đỉnh đầu ba người chừng hai thước.
- Mở!
Những cũng vào lúc này, Dương Thiên Lôi một lần nữa khẽ quát một tiếng, đồng thời Quang Minh Chi Kiếm trong tay bỗng nhiên phát ra quang mang màu trắng huyễn lệ, ầm ầm đâm thẳng vào mắt lưới Thiên La Địa Võng.
- Dừng tay…
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn từ phía chân trời cuồn cuộn ập tới, giống như tình thiên phích lịch, đinh tai nhức óc, chỉ một tiếng này đã khiến vô số đệ tử có tu vi tương đối thấp xung quanh ngây người, ầm ầm đổ ngã xuống mặt đất.
Trên chín tầng trời, một đạo thân ảnh đạp kiếm mà tới, thế như thiểm điện, nhanh như lưu tinh.
Tâm thần Dương Thiên Lôi khẽ run lên, trong ánh mắt bỗng nhiên tản mát ra hai đạo quang mang lãnh liệt, cắn chặt hàm răng, bỗng nhiên từ trong hàm răng phát sinh một tiếng trầm thấp, nhưng vang vọng tới tai tất cả mọi người.
- Bạo!
Một tiếng vô cùng đơn giản nhưng lại tràn đầy cuồng ngạo và thiết huyết trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.
Tiếng quát nhẹ thứ tư.
Theo tiếng quát nhẹ này, ba thanh âm kinh khủng thảm thiết hầu như đồng thời bộc phát, cùng với tiếng nổ ầm ầm, từng đạo sương máu màu đỏ tươi trong sát na bắn mạnh từ Thiên La Địa Võng.
Ba đại cao thủ Tiên Thiên cấp bốn --- Chết!
Chết ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn, Dương Thiên Lôi giống như thiên thần không thể xâm phạm, bốn thanh âm, chỉ bốn tiếng quát nhẹ, một áp, hai thu, ba mở, bốn bạo…
Ba gã cao thủ Tiên Thiên cấp bốn mất mạng toàn bộ.
…
- Thiên Lôi, cao thủ tới!
Đúng lúc này, Lăng Hi kinh hãi lớn tiếng nói.
- Không sao, đại trượng phu co được dãn được, chỉ cần nàng không lập tức giết chết ta, sư phụ ta sẽ lập tức chạy tới, Lăng Hi, trước tiên nàng ẩn giấu ba động năng lượng trên người ta.
Dương Thiên Lôi nói trong đầu, hai tròng mắt màu đen thoáng hiện lên quang mang trí tuệ, Dương Thiên Ngạo không hề thoát khỏi con mắt quan sát của hắn, không cần nghĩ cũng biết được, chỉ chốc lát nữa Đan Thanh Dương sẽ chạy tới.
Kiếm quang thiểm điện vọt tới, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên khom người quỳ gối:
- Vãn bối Dương Thiên Lôi, bái kiến Như Mộng tiền bối.
Thanh âm sang sảng, cung kính vô cùng.
Đồng thời khi nói, ba động năng lượng trên người hắn đã hoàn toàn được Lăng Hi che giấu cẩn thận, sau đó, một cỗ uy áp khiến hắn căn bản không thể chống cự được, tựa như thái sơn áp đỉnh, bao phủ lên trên người hắn.
- Giết chết đệ tử thân truyền Lôi Hoành của ta, ngươi đã khó có thể thoát chết, dĩ nhiên giết chết người của ta trước mặt ta, Dương Thiên Lôi, ngươi rất lớn gan!
Tiêu Như Mộng đạp kiếm mà tới, tóc dài bay lượn, mắt hạnh nén giận, một thân đạo bào không gió tự động, chậm rãi phủ xuống trước mặt Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt lấp lánh quang mang nhiếp tâm phách như thực chất, lạnh giọng nói.
Trong nháy mắt khi nàng phủ xuống, trong vòng phương viên nghìn trượng, các đệ tử dưới uy áp kinh khủng của nàng phát ra, nhất thời đánh mất toàn bộ năng lực, toàn thân giống như bị đông cứng lại, ngoại trừ con mắt và lỗ tai có thể sử dụng được, ngay cả nhấp một một chút cũng khó khăn vô cùng.
Bình luận facebook