Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
- Này…
Dương Thiên Lôi biết, lúc này không nên nói cái gì, tiếp tục nói thêm chỉ sợ đều là vô ích, thậm chí còn gây tác dụng ngược, chỉ có thể hàm hồ quanh co một tiếng, tùy ý để Tiêu Như Mộng phát tiết.
- Hừ, Dương Thiên Lôi, không thể không nói, ngươi là thiên tài trăm năm khó gặp của Trảm Không Kiếm Phái mấy trăm năm qua, nếu như ta giết chết ngươi, đối với Trảm Không Kiếm Phái mà nói, không cần nghi ngờ chính là tổn thất lớn, mà ta thân là một trong bát đại thái thượng trưởng lão, lúc này phải lấy lợi ích của môn phái làm đầu, tội chết có thể miễn, nhưng ngươi phải bồi thưởng tổn thất cho ta.
Tiêu Như Mộng dừng lại trên người Dương Thiên Lôi nói.
Tiêu Như Mộng vừa mới nói tới chỗ này, bỗng nhiên có mấy đạo kiếm quang từ xa xa thiểm điện vọt tới, người dẫn đầu chính là Đan Thanh Dương.
Người còn chưa tới, một cỗ khí tức kinh khủng vô cùng, thậm chí còn kinh khủng hơn xa so với Tiêu Như Mộng, trong sát na bao phủ toàn bộ phương viên nghìn trượng xung quanh.
- Tiên Thiên cấp chín, cảnh giới Phá Đan Thành Anh!
Trong lòng Tiêu Như Mộng bỗng nhiên cả kinh, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được, Đan Thanh Dương dĩ nhiên thần không biết quỷ không hay đột phá tới Tiên Thiên cấp chín.
- Ai dám đụng tới đồ nhi của ta?
Từ xa xa, thanh âm của Đan Thanh Dương tựa hồ như thần lôi cửu thiên cuồn cuộn ập tới, kiếm quang rất nhanh tiếp cận phảng phất giống như hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực, chiếu sáng bầu trời.
- Ai dám đụng tới người của Thiên Đan Phong chúng ta?
- Ai dám đụng tới người của Thiên Đan Phong chúng ta?
Trong sát na, liên tục mười tiếng rống giận từ mấy đạo kiếm quang phía sau Đan Thanh Dương cuồng bạo phát ra, mỗi một thanh âm đều ẩn chứa căm giận ngút trời, người chưa tới khí tức kinh khủng cuồng bạo kinh khủng đã tựa như núi như biển, một tầng nối tiếp một tầng áp bách về phía mọi người ở đây.
Một Đan Thanh Dương đã khiến Tiêu Như Mộng khiếp sợ, mười đại cao thủ phi hành phía sau càng để Tiêu Như Mộng trợn tròn mắt nhìn.
Tiêu Như Mộng rất rõ ràng, người của Thiên Đan Phong có tu vi như thế nào, mười tên cao thủ Tiên Thiên cấp bảy đã là toàn bộ lực lượng của Thiên Đan Phong, nhưng từ khi nào bọn họ đã tấn cấp bước vào Tiên Thiên cấp tám, cảnh giới Nê Hoàn Thượng Đan? Hơn nữa mười người tấn cấp toàn bộ?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tâm niệm của Tiêu Như Mộng thay đổi thật nhanh, trong lòng âm thầm may mắn, lúc đó nghe được Lôi Hoành bị Dương Thiên Lôi chém giết, ý niệm đầu tiên trong đầu của nàng chính là trực tiếp bầm thây Dương Thiên Lôi thành vạn đoạn.
Nhưng may mà tên đệ tử kia đã đưa cho nàng xem hình ảnh ghi lại bằng thủy linh kính trước, để nàng biết được Dương Thiên Lôi đã nắm giữ năng lượng thuộc tính lôi trong tay, hơn nữa không hề thua kém Lôi Hoành dù chỉ một chút.
Vì vậy, lúc đó nàng đã không còn sát ý đối với Dương Thiên Lôi, mà nhất định phải nhét Dương Thiên Lôi vào làm thủ hạ của chính mình! Nhưng muốn làm được điều này lại không thể không biểu hiện ra đủ cường thế và phẫn nộ, để Đan Thanh Dương cũng phải thỏa hiệp.
Thế nhưng hiện tại thấy được thực lực của Đan Thanh Dương và mười đại cao thủ, trong lòng Tiêu Như Mộng thực sự vô cùng cảm tạ Dương Thiên Lôi trùng quan giận dữ chém giết bốn thủ hạ của nàng. Bằng không mà nói, chỉ bằng vào chuyện của Lôi Hoành, sợ rằng rất khó đạt được mục đích của nàng.
- Ta dám!
Nghĩ tới đây, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên tức giận quát lên:
- Đan Thanh Dương, đệ tử của ngươi là đệ tử, đệ tử của ta không phải là đệ tử hay sao? Dương Thiên Lôi giết chết năm đệ tử Tiên Thiên của ta, chẳng lẽ còn muốn ta giữ khuôn mặt tươi cười nói, nói hắn giết tốt lắm?
- Ách…
Đan Thanh Dương thấy Dương Thiên Lôi hoàn hảo không chút tổn hao đứng tại nơi này, trong lòng nhất thời yên tâm, hỏa diễm thiêu đốt trong lòng trực tiếp bị dập tắt, nhất là khi nghe được lời nói oan ức tức giận của Tiêu Như Mông, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên giết chết năm tên đệ tử Tiên Thiên của người ta!
Điều này khiến Đan Thanh Dương có chút xấu hổ, vốn cho rằng Dương Thiên Lôi bị khi dễ rồi, trong cơn giận dữ, khí thế ngập trời xung phong liều chết chạy tới đây, sau lại phát hiện Dương Thiên Lôi không chút tổn hao đứng tại chỗ, muốn suất khí bao nhiêu có bấy nhiêu suất khí, ngược lại năm tên đệ tử Tiên Thiên của người ta còn bị tiểu tử này giết chết, tương phản như vậy cũng quá mức đi? Tiểu tử này cũng quá độc ác rồi?
Vẻ mặt của mười đại cao thủ đều không biết nói cái gì nhìn Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Ngạo mang về tin tức rõ ràng người bị Dương Thiên Lôi chém giết là ai, một Lôi Hoành, hiện tại thêm bốn cao thủ Tiên Thiên cấp bốn bị tiểu tử này làm thịt toàn bộ, hơn nữa hiện tại xem ra càng giống như người không có chút việc gì khác.
- Này… Mộng muội a, Thiên Lôi đúng là có chút quá mức, nhưng dù sao cũng là các ngươi sai lầm trước, sự tình đã đến bước này rồi, còn xin đại nhân có đại lượng, không nên tính toán với hắn nữa, vi huynh trở về nhất định sẽ tăng mạnh nghiêm phạt, bảo chứng không có lần tiếp theo.
- Tiếp theo? Ngươi còn muốn có lần tiếp hay sao? Đan Thanh Dương, bớt lời thừa đi, đừng tưởng rằng ngươi đã tấn cấp tới Tiên Thiên cấp chín là có thể tùy tiện khi dễ ta là một nữ nhân, ta hao phí vô số tâm huyết, thậm chí còn tiêu hao công lực trăm năm mới bồi dưỡng được một đệ tử, đột nhiên không còn như vậy, bảo quên đi như thế nào?
Nhãn thần Tiêu Như Mộng u oán nhìn thẳng vào Đan Thanh Dương, trên gương mặt xinh đẹp nén giận nói.
- Này… Mộng muội, muội nói phải làm sao bây giờ?
- Bồi thường!
- Bồi thường? Được… Muội nói đi, muốn bao nhiêu đan dược, đan dược gì, muội cứ nói là được! Chỉ cần Đan Thanh Dương ta có thể lấy ra, nhất định cho cho muội!
Đan Thanh Dương hùng hồn nói. Đích xác đặt mình vào hoàn cảnh người ta suy nghĩ một chút, nếu như có người giết chết Dương Thiên Lôi, mặc kệ là nguyên nhân như thế nào, Đan Thanh Dương khẳng định muốn liều mạng với đối phương, càng đừng nói là giết chết bốn gã đệ tử khác. Tiêu Như Mộng có thể làm được như vậy đã biểu hiện đủ phong độ và lòng dạ, trong lòng Đan Thanh Dương cũng phi thường cảm kích. Hắn biết rõ, nếu như Tiêu Như Mộng muốn giết chết Dương Thiên Lôi mà nói lúc này Dương Thiên Lôi đã là tử thi rồi.
- Đan dược? Đan dược có thể đổi được đồ đệ của ta sao?
- Ách… Mộng muội, vậy muội bảo vi huynh bồi thường như thế nào? Người chết không thể sống lại, muội chung quy không thể bảo vi huynh bồi thương cho muội một Lôi Hoành đúng không?
Đan Thanh Dương đáp lại.
- Đúng vậy! Ta đúng là muốn huynh bồi thương cho ta một Lôi Hoành!
- Muội… Đây rõ ràng là muốn làm khó dễ vi huynh!
- Do Dương Thiên Lôi đến thay thế!
Vẻ mặt Tiêu Như Mộng bỗng nhiên dừng lại trên người Dương Thiên Lôi, nói:
- Trở thành đệ tử thân truyền của ta, đây là bồi thường đối với ta! Huynh có bằng lòng hay không?
- Không được!
Dương Thiên Lôi còn chưa nói, Đan Thanh Dương đã trực tiếp nhảy dựng lên:
- Mộng muội, các điều kiện khác muội có thể tùy tiện, nhưng điều kiện này tuyệt đối không thể được! Vi huynh chỉ có hai đồ đệ bảo bối, một đan đạo một võ đạo, bị muội đoạt lấy, ta làm sao bây giờ?
- Ta có nói muốn cướp luôn sao? Ta chỉ là muốn phân một nửa mà thôi!
Tiêu Như Mộng trừng mắt nhìn Đan Thanh Dương đáp.
- Khụ khụ… Sư phụ, oan gia nên giải không nên kết, đệ tử nghĩ Như Mộng tiền bối nói cũng được a… Đệ tử nhiều như phụ… Hắc hắc, cũng là chuyện tốt nha…
Dương Thiên Lôi nhất thời rắm điên rắm điên chạy tới bên cạnh Đan Thanh Dương, vẻ mặt nịnh nọt nói. Trong lòng lại đặc sắc phi thường, Tiêu Như Mộng nói như thế nào cũng là một trong bát đại thái thượng trưởng lão, thậm chí còn là sư phụ mỹ nữ phong vận đầy mình, cực kỳ che chở đối với đệ tử, chẳng phải quan tâm đầy đủ, ấm áp hợp lòng người?
Hơn nữa Đan Thanh Dương, Vân Dao, chính mình tại Trảm Không Kiếm Phái miễn cưỡng coi như có hai nửa sư phụ, còn có mười đại cao thủ vừa mới tấn cấp bước vào Tiên Thiên cấp tám tại Thiên Đan Phong…
Mẹ nó, ca không muốn đi ngang cũng không được a! Sau này nếu như có chuyện gì đó, không phải lại nhiều hơn một người chùi đít hay sao?
- Tiểu tử thối ngươi, ngươi biết cái gì…
Đan Thanh Dương trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi, tức giận nói, sau khi nói xong, trên mặt lại hiện lên một tia ngưng trọng, chin chằm chằm Tiêu Như Mộng.
- Mộng muội, muội xác định thực sự muốn thu nhận Dương Thiên Lôi làm đệ tử chân truyền, mà không phải trả thù?
- Trả thù?
Sắc mặt Tiêu Như Mộng hơi đổi.
Dương Thiên Lôi nhất thời rùng mình một cái, bỗng nhiên nhìn ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, chính mình giết chết Lôi Hoành, lại giết chết bốn đệ tử của nàng, nàng không chết chính mình, một là chính mình chiếm phần đạo lý, hai là có thể nói lòng dạ của nàng rộng rãi, suy nghĩ vì đại cục, nhưng không có lý do để không cứu hận chính mình!
- Cho dù Tiêu Như Mộng ta là nữ lưu, nhưng hiểu rõ đúng sai phải trái, Lôi Hoành chết, mặc dù ta tất đau lòng, nhưng Dương Thiên Lôi không phạm sai lầm trực tiếp. Chém giết bốn môn nhân của ta cũng là do môn nhân của ta lấy mạnh hiếp yếu, bị trừng phạt là đúng tội.
- Nhưng tổn thất của Thiên Mộng Phong ta rõ ràng tồn tại! Vì lấy đại cục làm trọng, ta có thể dễ dàng tha thứ, nhưng trên vạn đệ tử của ta há có thể nuốt được cơn giận này? Từ nay về sau Thiên Mộng Phong ta và Thiên Đan Phong thề không đội trời chung! Biện pháp hóa giải tốt nhất chính là nhét Dương Thiên Lôi vào làm thủ hạ Thiên Mộng Phong, trở thành đệ tử thân truyền của ta, như vậy mới có thể biến chiến tranh thành tơ lụa!
Lời lẽ Tiêu Như Mộng chính nghĩa nghiêm khắc nói.
- Được! Đã như vậy lão phu cũng an tâm, tiểu tử thối này sẽ phân cho muội một nửa, thực ra tiện nghi cho tiểu tử này rồi…
Đan Thanh Dương tàn bạo trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi nói.
Một hồi nguy cơ mệnh treo sợi tóc dĩ nhiên hóa giải như vậy, ngược lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Bất quá, lúc Đan Thanh Dương cuối cùng cũng đồng ý với quyết định của Tiêu Như Mộng, vô số đệ tử vây xem dĩ nhiên bộc phát tiếng hoan hô vang vọng bầu trời, nhất là một ít nữ đệ tử điên cuồng, tiếng la hét chói tai kia để Dương Thiên Lôi nghe được lập tức lang huyết sôi trào, thân thể giống như được ăn tiên đan, sảng khoái không nói nên lời, lực lượng dâng trào mãnh liệt dùng không hết.
Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng tại thời điểm Đan Thanh Dương đối thoại với Tiêu Như Mộng đã được mười đại cao thủ Tiên Thiên dùng pháp lực tinh thuần chữa thương hoàn tất. Lần xung đột này khiến nhận thức của bọn họ đối với lão đại Dương Thiên Lôi một lần nữa bay lên hẳn một bậc, nếu như trước đây nguyện ý đi theo làm tùy tùng của Dương Thiên Lôi suốt đời mà nói, vậy hiện tại chính là vĩnh viễn, kiếp này kiếp sau đều nguyện ý.
Vì huynh đệ trợ giúp không tiếc cả mạng sống, đây là hào khí can vân cỡ nào?
Dương Thiên Lôi đã dùng tính mạng và thiết huyết để thuyết minh vì huynh đệ một cách hoàn mỹ.
Thế nhưng, kinh lịch lúc này càng khiến Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng cùng với mấy người Sở Hương Hương hiểu rõ ràng, bọn họ cần phải nỗ lực, cần phải điên cuồng đẩy nhanh thực lực tăng tiễn mãnh liệt hơn! Bằng không bọn họ sẽ trở thành rằng buộc của Dương Thiên Lôi trên con đường tiến tới cường giả.
Truyện Tiên Hiệp
Âu Dương Minh vừa mới phá xong cấm chế Mộng Huyễn Cung, trong long tràn ngập lo lắng, hấp tấp, khi thấy được kết cục như vậy cũng coi như yên long. Bất quá khi biết Đan Thanh Dương đã đột phá tiến vào Tiên Thiên cấp chín cảnh giới Phá Đan Thành Anh, mà mười đại cao thủ luôn tọa trấn tại Thiên Đan Phong đều tấn cấp tới Tiên Thiên cấp sáu Nê Hoàn Thượng Đan, lão gia hỏa này cả kinh thiếu chút nữa rơi cả quai hàm. Lập tức dẫn theo mười một người tới yết kiến phó chưởng môn Nhan Uyên, không cần bàn cãi, đây là chuyện vui lớn đặc biệt của Trảm Không Kiếm Phái, tuyệt đối phải tổ chức ăn mừng toàn phái một phen.
Mấy người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ cũng mang theo Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãng còn rất suy yếu trực tiếp trở về Thiên Đan Phong.
Mà Dương Thiên Lôi thì bước lên phi kiếm của Tiêu Như Mộng, nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo của Tiêu Như Mộng, bay về phía Thiên Mộng Phong.
Dương Thiên Lôi tự nhận là thuần khiến không ai bằng, đối với Tiêu Như Mộng không hề có bất cứ suy nghĩ không đứng đắn nào, giới hạn ở mức vui vẻ vì có một sư phụ xinh đẹp cường đại mà thôi, nhưng giờ khắc này, đứng trên phi kiếm, chạm vào vòng eo không chút mỡ thừa, tinh tế mềm mại, cho dù đang mặc đạo bào nhưng vẫn có thể cảm thụ được da thịt mê người. Hơn nữa trong mũi thường xuyên có mùi hương cơ thể nhàn nhạt truyền vào, dĩ nhiên để vị ca môn này có một chút động tâm.
Không thể không nói, đây là nữ nhân có lực mê hoặc cường đại đối với bất cứ nam nhân nào, so với vẻ ngây ngô của Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, nàng giống như quả anh đào đang kỳ thành thục, không lúc nào không tản mát ra nhân tố khiến nam nhân phải
"kê động"
. (^^ Cái phần mà ai cũng biết là gì đấy!)
"Tội lỗi, tội tỗi, vì sao ca lại có suy nghĩ như vậy?"
Dương Thiên Lôi dĩ nhiên sinh ra hình ảnh không thích hợp với trẻ em nhi đồng trong đầu, hoàn hảo lực tự chủ siêu cường, không hề có cự động biểu hiện quá khích, vội vàng vung kiếm chém dứt tư tưởng không lành mạnh.
Dương Thiên Lôi biết, lúc này không nên nói cái gì, tiếp tục nói thêm chỉ sợ đều là vô ích, thậm chí còn gây tác dụng ngược, chỉ có thể hàm hồ quanh co một tiếng, tùy ý để Tiêu Như Mộng phát tiết.
- Hừ, Dương Thiên Lôi, không thể không nói, ngươi là thiên tài trăm năm khó gặp của Trảm Không Kiếm Phái mấy trăm năm qua, nếu như ta giết chết ngươi, đối với Trảm Không Kiếm Phái mà nói, không cần nghi ngờ chính là tổn thất lớn, mà ta thân là một trong bát đại thái thượng trưởng lão, lúc này phải lấy lợi ích của môn phái làm đầu, tội chết có thể miễn, nhưng ngươi phải bồi thưởng tổn thất cho ta.
Tiêu Như Mộng dừng lại trên người Dương Thiên Lôi nói.
Tiêu Như Mộng vừa mới nói tới chỗ này, bỗng nhiên có mấy đạo kiếm quang từ xa xa thiểm điện vọt tới, người dẫn đầu chính là Đan Thanh Dương.
Người còn chưa tới, một cỗ khí tức kinh khủng vô cùng, thậm chí còn kinh khủng hơn xa so với Tiêu Như Mộng, trong sát na bao phủ toàn bộ phương viên nghìn trượng xung quanh.
- Tiên Thiên cấp chín, cảnh giới Phá Đan Thành Anh!
Trong lòng Tiêu Như Mộng bỗng nhiên cả kinh, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được, Đan Thanh Dương dĩ nhiên thần không biết quỷ không hay đột phá tới Tiên Thiên cấp chín.
- Ai dám đụng tới đồ nhi của ta?
Từ xa xa, thanh âm của Đan Thanh Dương tựa hồ như thần lôi cửu thiên cuồn cuộn ập tới, kiếm quang rất nhanh tiếp cận phảng phất giống như hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực, chiếu sáng bầu trời.
- Ai dám đụng tới người của Thiên Đan Phong chúng ta?
- Ai dám đụng tới người của Thiên Đan Phong chúng ta?
Trong sát na, liên tục mười tiếng rống giận từ mấy đạo kiếm quang phía sau Đan Thanh Dương cuồng bạo phát ra, mỗi một thanh âm đều ẩn chứa căm giận ngút trời, người chưa tới khí tức kinh khủng cuồng bạo kinh khủng đã tựa như núi như biển, một tầng nối tiếp một tầng áp bách về phía mọi người ở đây.
Một Đan Thanh Dương đã khiến Tiêu Như Mộng khiếp sợ, mười đại cao thủ phi hành phía sau càng để Tiêu Như Mộng trợn tròn mắt nhìn.
Tiêu Như Mộng rất rõ ràng, người của Thiên Đan Phong có tu vi như thế nào, mười tên cao thủ Tiên Thiên cấp bảy đã là toàn bộ lực lượng của Thiên Đan Phong, nhưng từ khi nào bọn họ đã tấn cấp bước vào Tiên Thiên cấp tám, cảnh giới Nê Hoàn Thượng Đan? Hơn nữa mười người tấn cấp toàn bộ?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tâm niệm của Tiêu Như Mộng thay đổi thật nhanh, trong lòng âm thầm may mắn, lúc đó nghe được Lôi Hoành bị Dương Thiên Lôi chém giết, ý niệm đầu tiên trong đầu của nàng chính là trực tiếp bầm thây Dương Thiên Lôi thành vạn đoạn.
Nhưng may mà tên đệ tử kia đã đưa cho nàng xem hình ảnh ghi lại bằng thủy linh kính trước, để nàng biết được Dương Thiên Lôi đã nắm giữ năng lượng thuộc tính lôi trong tay, hơn nữa không hề thua kém Lôi Hoành dù chỉ một chút.
Vì vậy, lúc đó nàng đã không còn sát ý đối với Dương Thiên Lôi, mà nhất định phải nhét Dương Thiên Lôi vào làm thủ hạ của chính mình! Nhưng muốn làm được điều này lại không thể không biểu hiện ra đủ cường thế và phẫn nộ, để Đan Thanh Dương cũng phải thỏa hiệp.
Thế nhưng hiện tại thấy được thực lực của Đan Thanh Dương và mười đại cao thủ, trong lòng Tiêu Như Mộng thực sự vô cùng cảm tạ Dương Thiên Lôi trùng quan giận dữ chém giết bốn thủ hạ của nàng. Bằng không mà nói, chỉ bằng vào chuyện của Lôi Hoành, sợ rằng rất khó đạt được mục đích của nàng.
- Ta dám!
Nghĩ tới đây, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên tức giận quát lên:
- Đan Thanh Dương, đệ tử của ngươi là đệ tử, đệ tử của ta không phải là đệ tử hay sao? Dương Thiên Lôi giết chết năm đệ tử Tiên Thiên của ta, chẳng lẽ còn muốn ta giữ khuôn mặt tươi cười nói, nói hắn giết tốt lắm?
- Ách…
Đan Thanh Dương thấy Dương Thiên Lôi hoàn hảo không chút tổn hao đứng tại nơi này, trong lòng nhất thời yên tâm, hỏa diễm thiêu đốt trong lòng trực tiếp bị dập tắt, nhất là khi nghe được lời nói oan ức tức giận của Tiêu Như Mông, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên giết chết năm tên đệ tử Tiên Thiên của người ta!
Điều này khiến Đan Thanh Dương có chút xấu hổ, vốn cho rằng Dương Thiên Lôi bị khi dễ rồi, trong cơn giận dữ, khí thế ngập trời xung phong liều chết chạy tới đây, sau lại phát hiện Dương Thiên Lôi không chút tổn hao đứng tại chỗ, muốn suất khí bao nhiêu có bấy nhiêu suất khí, ngược lại năm tên đệ tử Tiên Thiên của người ta còn bị tiểu tử này giết chết, tương phản như vậy cũng quá mức đi? Tiểu tử này cũng quá độc ác rồi?
Vẻ mặt của mười đại cao thủ đều không biết nói cái gì nhìn Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Ngạo mang về tin tức rõ ràng người bị Dương Thiên Lôi chém giết là ai, một Lôi Hoành, hiện tại thêm bốn cao thủ Tiên Thiên cấp bốn bị tiểu tử này làm thịt toàn bộ, hơn nữa hiện tại xem ra càng giống như người không có chút việc gì khác.
- Này… Mộng muội a, Thiên Lôi đúng là có chút quá mức, nhưng dù sao cũng là các ngươi sai lầm trước, sự tình đã đến bước này rồi, còn xin đại nhân có đại lượng, không nên tính toán với hắn nữa, vi huynh trở về nhất định sẽ tăng mạnh nghiêm phạt, bảo chứng không có lần tiếp theo.
- Tiếp theo? Ngươi còn muốn có lần tiếp hay sao? Đan Thanh Dương, bớt lời thừa đi, đừng tưởng rằng ngươi đã tấn cấp tới Tiên Thiên cấp chín là có thể tùy tiện khi dễ ta là một nữ nhân, ta hao phí vô số tâm huyết, thậm chí còn tiêu hao công lực trăm năm mới bồi dưỡng được một đệ tử, đột nhiên không còn như vậy, bảo quên đi như thế nào?
Nhãn thần Tiêu Như Mộng u oán nhìn thẳng vào Đan Thanh Dương, trên gương mặt xinh đẹp nén giận nói.
- Này… Mộng muội, muội nói phải làm sao bây giờ?
- Bồi thường!
- Bồi thường? Được… Muội nói đi, muốn bao nhiêu đan dược, đan dược gì, muội cứ nói là được! Chỉ cần Đan Thanh Dương ta có thể lấy ra, nhất định cho cho muội!
Đan Thanh Dương hùng hồn nói. Đích xác đặt mình vào hoàn cảnh người ta suy nghĩ một chút, nếu như có người giết chết Dương Thiên Lôi, mặc kệ là nguyên nhân như thế nào, Đan Thanh Dương khẳng định muốn liều mạng với đối phương, càng đừng nói là giết chết bốn gã đệ tử khác. Tiêu Như Mộng có thể làm được như vậy đã biểu hiện đủ phong độ và lòng dạ, trong lòng Đan Thanh Dương cũng phi thường cảm kích. Hắn biết rõ, nếu như Tiêu Như Mộng muốn giết chết Dương Thiên Lôi mà nói lúc này Dương Thiên Lôi đã là tử thi rồi.
- Đan dược? Đan dược có thể đổi được đồ đệ của ta sao?
- Ách… Mộng muội, vậy muội bảo vi huynh bồi thường như thế nào? Người chết không thể sống lại, muội chung quy không thể bảo vi huynh bồi thương cho muội một Lôi Hoành đúng không?
Đan Thanh Dương đáp lại.
- Đúng vậy! Ta đúng là muốn huynh bồi thương cho ta một Lôi Hoành!
- Muội… Đây rõ ràng là muốn làm khó dễ vi huynh!
- Do Dương Thiên Lôi đến thay thế!
Vẻ mặt Tiêu Như Mộng bỗng nhiên dừng lại trên người Dương Thiên Lôi, nói:
- Trở thành đệ tử thân truyền của ta, đây là bồi thường đối với ta! Huynh có bằng lòng hay không?
- Không được!
Dương Thiên Lôi còn chưa nói, Đan Thanh Dương đã trực tiếp nhảy dựng lên:
- Mộng muội, các điều kiện khác muội có thể tùy tiện, nhưng điều kiện này tuyệt đối không thể được! Vi huynh chỉ có hai đồ đệ bảo bối, một đan đạo một võ đạo, bị muội đoạt lấy, ta làm sao bây giờ?
- Ta có nói muốn cướp luôn sao? Ta chỉ là muốn phân một nửa mà thôi!
Tiêu Như Mộng trừng mắt nhìn Đan Thanh Dương đáp.
- Khụ khụ… Sư phụ, oan gia nên giải không nên kết, đệ tử nghĩ Như Mộng tiền bối nói cũng được a… Đệ tử nhiều như phụ… Hắc hắc, cũng là chuyện tốt nha…
Dương Thiên Lôi nhất thời rắm điên rắm điên chạy tới bên cạnh Đan Thanh Dương, vẻ mặt nịnh nọt nói. Trong lòng lại đặc sắc phi thường, Tiêu Như Mộng nói như thế nào cũng là một trong bát đại thái thượng trưởng lão, thậm chí còn là sư phụ mỹ nữ phong vận đầy mình, cực kỳ che chở đối với đệ tử, chẳng phải quan tâm đầy đủ, ấm áp hợp lòng người?
Hơn nữa Đan Thanh Dương, Vân Dao, chính mình tại Trảm Không Kiếm Phái miễn cưỡng coi như có hai nửa sư phụ, còn có mười đại cao thủ vừa mới tấn cấp bước vào Tiên Thiên cấp tám tại Thiên Đan Phong…
Mẹ nó, ca không muốn đi ngang cũng không được a! Sau này nếu như có chuyện gì đó, không phải lại nhiều hơn một người chùi đít hay sao?
- Tiểu tử thối ngươi, ngươi biết cái gì…
Đan Thanh Dương trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi, tức giận nói, sau khi nói xong, trên mặt lại hiện lên một tia ngưng trọng, chin chằm chằm Tiêu Như Mộng.
- Mộng muội, muội xác định thực sự muốn thu nhận Dương Thiên Lôi làm đệ tử chân truyền, mà không phải trả thù?
- Trả thù?
Sắc mặt Tiêu Như Mộng hơi đổi.
Dương Thiên Lôi nhất thời rùng mình một cái, bỗng nhiên nhìn ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, chính mình giết chết Lôi Hoành, lại giết chết bốn đệ tử của nàng, nàng không chết chính mình, một là chính mình chiếm phần đạo lý, hai là có thể nói lòng dạ của nàng rộng rãi, suy nghĩ vì đại cục, nhưng không có lý do để không cứu hận chính mình!
- Cho dù Tiêu Như Mộng ta là nữ lưu, nhưng hiểu rõ đúng sai phải trái, Lôi Hoành chết, mặc dù ta tất đau lòng, nhưng Dương Thiên Lôi không phạm sai lầm trực tiếp. Chém giết bốn môn nhân của ta cũng là do môn nhân của ta lấy mạnh hiếp yếu, bị trừng phạt là đúng tội.
- Nhưng tổn thất của Thiên Mộng Phong ta rõ ràng tồn tại! Vì lấy đại cục làm trọng, ta có thể dễ dàng tha thứ, nhưng trên vạn đệ tử của ta há có thể nuốt được cơn giận này? Từ nay về sau Thiên Mộng Phong ta và Thiên Đan Phong thề không đội trời chung! Biện pháp hóa giải tốt nhất chính là nhét Dương Thiên Lôi vào làm thủ hạ Thiên Mộng Phong, trở thành đệ tử thân truyền của ta, như vậy mới có thể biến chiến tranh thành tơ lụa!
Lời lẽ Tiêu Như Mộng chính nghĩa nghiêm khắc nói.
- Được! Đã như vậy lão phu cũng an tâm, tiểu tử thối này sẽ phân cho muội một nửa, thực ra tiện nghi cho tiểu tử này rồi…
Đan Thanh Dương tàn bạo trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi nói.
Một hồi nguy cơ mệnh treo sợi tóc dĩ nhiên hóa giải như vậy, ngược lại nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Bất quá, lúc Đan Thanh Dương cuối cùng cũng đồng ý với quyết định của Tiêu Như Mộng, vô số đệ tử vây xem dĩ nhiên bộc phát tiếng hoan hô vang vọng bầu trời, nhất là một ít nữ đệ tử điên cuồng, tiếng la hét chói tai kia để Dương Thiên Lôi nghe được lập tức lang huyết sôi trào, thân thể giống như được ăn tiên đan, sảng khoái không nói nên lời, lực lượng dâng trào mãnh liệt dùng không hết.
Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng tại thời điểm Đan Thanh Dương đối thoại với Tiêu Như Mộng đã được mười đại cao thủ Tiên Thiên dùng pháp lực tinh thuần chữa thương hoàn tất. Lần xung đột này khiến nhận thức của bọn họ đối với lão đại Dương Thiên Lôi một lần nữa bay lên hẳn một bậc, nếu như trước đây nguyện ý đi theo làm tùy tùng của Dương Thiên Lôi suốt đời mà nói, vậy hiện tại chính là vĩnh viễn, kiếp này kiếp sau đều nguyện ý.
Vì huynh đệ trợ giúp không tiếc cả mạng sống, đây là hào khí can vân cỡ nào?
Dương Thiên Lôi đã dùng tính mạng và thiết huyết để thuyết minh vì huynh đệ một cách hoàn mỹ.
Thế nhưng, kinh lịch lúc này càng khiến Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng cùng với mấy người Sở Hương Hương hiểu rõ ràng, bọn họ cần phải nỗ lực, cần phải điên cuồng đẩy nhanh thực lực tăng tiễn mãnh liệt hơn! Bằng không bọn họ sẽ trở thành rằng buộc của Dương Thiên Lôi trên con đường tiến tới cường giả.
Truyện Tiên Hiệp
Âu Dương Minh vừa mới phá xong cấm chế Mộng Huyễn Cung, trong long tràn ngập lo lắng, hấp tấp, khi thấy được kết cục như vậy cũng coi như yên long. Bất quá khi biết Đan Thanh Dương đã đột phá tiến vào Tiên Thiên cấp chín cảnh giới Phá Đan Thành Anh, mà mười đại cao thủ luôn tọa trấn tại Thiên Đan Phong đều tấn cấp tới Tiên Thiên cấp sáu Nê Hoàn Thượng Đan, lão gia hỏa này cả kinh thiếu chút nữa rơi cả quai hàm. Lập tức dẫn theo mười một người tới yết kiến phó chưởng môn Nhan Uyên, không cần bàn cãi, đây là chuyện vui lớn đặc biệt của Trảm Không Kiếm Phái, tuyệt đối phải tổ chức ăn mừng toàn phái một phen.
Mấy người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ cũng mang theo Phong Mã Ngưu và Vũ Đại Lãng còn rất suy yếu trực tiếp trở về Thiên Đan Phong.
Mà Dương Thiên Lôi thì bước lên phi kiếm của Tiêu Như Mộng, nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo của Tiêu Như Mộng, bay về phía Thiên Mộng Phong.
Dương Thiên Lôi tự nhận là thuần khiến không ai bằng, đối với Tiêu Như Mộng không hề có bất cứ suy nghĩ không đứng đắn nào, giới hạn ở mức vui vẻ vì có một sư phụ xinh đẹp cường đại mà thôi, nhưng giờ khắc này, đứng trên phi kiếm, chạm vào vòng eo không chút mỡ thừa, tinh tế mềm mại, cho dù đang mặc đạo bào nhưng vẫn có thể cảm thụ được da thịt mê người. Hơn nữa trong mũi thường xuyên có mùi hương cơ thể nhàn nhạt truyền vào, dĩ nhiên để vị ca môn này có một chút động tâm.
Không thể không nói, đây là nữ nhân có lực mê hoặc cường đại đối với bất cứ nam nhân nào, so với vẻ ngây ngô của Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, nàng giống như quả anh đào đang kỳ thành thục, không lúc nào không tản mát ra nhân tố khiến nam nhân phải
"kê động"
. (^^ Cái phần mà ai cũng biết là gì đấy!)
"Tội lỗi, tội tỗi, vì sao ca lại có suy nghĩ như vậy?"
Dương Thiên Lôi dĩ nhiên sinh ra hình ảnh không thích hợp với trẻ em nhi đồng trong đầu, hoàn hảo lực tự chủ siêu cường, không hề có cự động biểu hiện quá khích, vội vàng vung kiếm chém dứt tư tưởng không lành mạnh.
Bình luận facebook