-
Phần 1
1.
Ngày mà ta bị Trần An đánh ngất, bán vào nhà chứa là một ngày mưa. Bầu trời xám xịt, mưa bay nhè nhẹ đọng trên mặt ta, ta há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra một chút âm thanh nào.
Thứ muội Giang Dung khóc lóc giúp hắn bế ta để lên xe đẩy:
"Trần lang, chàng muốn đem tỷ tỷ của ta tới nơi nào?"
Trần An kéo xe đi phía trước:
"Không thể để nàng ta trở lại kinh thành, một khi nàng trở về sẽ có quan binh tới đuổi bắt chúng ta. Dung Dung, tới lúc đó chúng ta sẽ bị tròng lồng heo."
Giang Dung sợ tới mức khóc lên, nhưng đôi tay lại rất thành thạo giúp hắn đẩy xe. Trần An đem ta bán được ở một nhà chứa hạ đẳng cách xa kinh thành.
Với giá cực kỳ thấp!
Giang Dung co ro bên cạnh hắn, vừa khóc vừa đếm tiền. Tú bà với lớp trang điểm lòe loẹt cười đến mức không khép miệng được.
Hai người đàn ông to lớn kéo ta đi, đôi mắt ta gắt gao mà nhìn chằm chằm Giang Dung. Nhưng ả ta không quay lại mà kéo cánh tay Trần An rời đi.
Cho đến tận bây giờ, ta vẫn không muốn tin rằng muội muội mà ta hết mực thương yêu lại đối xử với ta như vậy...
Hầu hết khách hàng ở nhà chứa đều thô lỗ và dã man, bọn họ hoặc là thợ săn, đồ tể hoặc là tiểu nhị ít tiền. Họ lần lượt để lại những dấu vết sỉ nhục trên người ta, lại tát ta hết lần này đến lần khác.
Ta cũng muốn trốn thoát, nhưng bị bắt lại sau khi chạy được vài dặm. Theo sau đó, là những trận đòn dữ dội.
Về sau, ta mắc phải thứ bệnh đó, toàn thân mương mủ, hôi thối. Bị ném ở bãi tha ma, tuyệt vọng mà chết.
Trước khi ta chết, cuộc đời ngắn ngủi vụt qua trong đầu như chiếc đèn kéo quân.
Ta, Giang Như Nguyệt, vốn là đích nữ của tướng phủ, thân phận tôn quý, cơm áo vô lo. Trước khi bị Trần An và Giang Dung sát hại, ta vừa mới đính ước cùng Trấn Nam Vương.
Ta vốn nên trở thành vương phi, vốn nên cả đời trôi chảy.
Mà hết thảy tất cả bất hạnh này đều là vì ta tin sai thứ muội Giang Dung. Ả do ngoại thất sinh ra, khi còn nhỏ cuộc sống không tốt. Sau khi ngoại thất sinh bệnh và qua đời, ả ta không nơi nương tựa đi vào Tướng phủ, là ta đã cầu xin cho ả được ở lại.
Ta thương cảm thân thế của ả, xem ả như muội muội ruột mà đối đãi. Cho nên, khi ả kể với ta về Trần An, ta đã cho người đi điều tra.
Trần An bên ngoài thể hiện là người thành thật, bên trong thực chất là một tay cờ bạc, lại có mối quan hệ mập mờ với nhiều gái đ.i.ế.m.
Ta một mực khuyên can, nhưng ả lại tức giận:
"Tỷ tỷ là đang không muốn muội xuất giá? Trần lang đối xử với muội rất tốt, không phải là chàng thì muội không gả."
Ả còn đem chuyện này kể với Trần An: "Trần lang, ta không tin chàng là loại người này. Tỷ tỷ không tin chàng, nhưng ta tin chàng. Cả đời này chàng nhất định phải đối xử tốt với ta."
Có lẽ kể từ đó, Trần An đã có ác cảm với ta.
Về sau, Giang Dung nửa đêm mang theo tay nải rời phủ, muốn bỏ trốn cùng Trần An. Nha hoàn không dám làm lớn chuyện, trước mắt đến báo cho ta.
Ta hận Giang Dung không biết cố gắng, lại sợ sự tình truyền ra làm ả hỏng thanh danh, đành phải tự mình chạy theo khuyên ả quay về.
Nhưng lần này đi, ta lại không thể trở về.
Một giọt nước mắt ân hận chảy ra từ khóe mắt, ta từ từ nhắm mắt lại....
Đời này ta không thấu lòng người, bị người độc hại. Nếu trời cao rủ lòng thương xót cho ta cơ hội làm lại, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng phải trả giá bằng máu!
2.
Mở mắt ra lần nữa, ta trọng sinh rồi!
Ta trọng sinh đến trước ngày Giang Dung bỏ trốn cùng Trần An. Xoa xoa cái mặt còn ngái ngủ, ta rời khỏi nệm lụa mềm mại. Nha hoàn chạy đến đỡ ta:
"Hôm nay tiểu thơ ngủ thật lâu!"
Ta cong môi, thật là một giấc mộng xuân thu, có thể không lâu dài sao?
Ngay khi vừa mở cửa phòng, liền nghe đại sảnh truyền đến một trận ồn ào.
"Tiểu tiện nhân, bình hoa này ta tốn rất nhiều ngân lượng, sao ngươi dám cư nhiên làm vỡ? Cho dù bán ngươi cũng không đủ đền. Ta đánh chết ngươi cái đồ tiện nhân!"
Giọng nói này là của Tôn di nương, nương ta tính cách nhu nhược nên hậu viện tướng phủ do ta cùng Tôn di nương tiếp quản.
Di nương tính cách mạnh mẽ, lại nhiều thủ đoạn. Bà ta không dám trắng trợn đụng đến ta, thường xuyên lấy Giang Dung để trút giận. Tỷ như lúc này, bà ta lại bắt được sai lầm của Giang Dung.
Sau khi rửa mặt và thay y phục, ta cùng nha hoàn đi ra đại sảnh. Những mảnh vỡ của bình hoa rải rác trên sàn, một cảnh hỗn độn.
Giang Dung quỳ trên mặt đất, trên tay dính toàn là máu. Ả khóc như *hoa lê đái vũ*, trông thật đáng thương. Tôn di nương dùng sức vặn mạnh cánh tay của ả:
"Tiện nhân, đừng tưởng có Như Nguyệt chống lưng là ta không thể động vào ngươi. Nó ngu ngốc, còn ta thì không. Ngươi tưởng ta không biết tâm tư của ngươi à? Ngươi đây là đang giả vờ cho ai xem?"
Ta giật giật khóe miệng, ta không biết, nhưng di nương lại rõ hơn ta. Kiếp trước ta còn không phải là n.g.u xuẩn sao? Ta đã bị lừa bởi vẻ ngoài đáng thương của ả. Ta đi lên trước, kinh ngạc nói:
" Ồ, có chuyện gì vậy?"
Ngay khi Giang Dung nghe thấy giọng nói của ta, lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Ả nhìn ta chờ đợi, trên mặt còn vương nước mắt. Di nương khẽ hừ:
" Nó làm vỡ bình hoa của ta, ta chẳng qua chỉ phạt nó quỳ một chút."
Đời trước, ta chính là mềm lòng, thấy ả đáng thương, liền nói do mèo của ta sơ ý làm vỡ, lại dùng ngân lượng bồi thường cho bà ta. Sai lầm rõ ràng do ả làm ra, nhưng ả lại có thể thoát thân. Thay vào đó, mâu thuẫn của ta và di nương lại càng gây gắt.
Đời này, ta sẽ không bao giờ n.g.u ngốc như vậy nữa. Ta nhìn thẳng ả:
" Muội muội, muội làm vỡ bình hoa này thật à?"
Giang Dung sợ hãi cúi đầu:
"Muội... chỉ là muội vô ý đụng phải thôi. Muội không cố ý, thật sự không cố ý."
"Tỷ tỷ...."
Nghe thấy ả ta khóc, ta liền đau đầu, rốt cuộc đời trước ả ta chính là một bên khóc một bên bán ta vào nhà chứa, một bên khóc một bên đếm tiền bán được ta. Ả ta thật sự đã quen với việc giả vờ rồi.
Ta cười nói với Di nương:
"Vì bình hoa của Di nương bị vỡ nên con sẽ không can thiệp."
"Muội nên nhận lỗi với sai lầm của mình a. Tay chân thô bạo như vậy thì nên bị trừng phạt"
Cuối cùng, ta hất tay áo, xoay người rời đi.
"Tỷ tỷ!" Giang Dung không nghĩ ta nhẫn tâm như vậy, theo bản năng hét lên.
"Bang--"
Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên sau lưng ta. Tôn di nương trực tiếp đánh lên mặt ả:
"Không có phép tắc!"
Ta hít một hơi thật sâu, nhịn không được nhếch môi lên. Sau khi ta ngừng che chở cho ả, đời này của ta thoải mái hơn nhiều.
Giang Dung, Trần An, các ngươi chờ chết đi!
3.
Đến lúc mặt trời lặn, Giang Dung đem đôi mắt đỏ hoe đến tìm ta.
"Tỷ tỷ, đến tỷ cũng cho rằng xuất thân của muội thấp kém sao? Tỷ cũng coi thường muội như những người khác sao?"
Ả ngước nhìn ta với một tia thù hận nơi đáy mắt. Nhìn xem, ta giúp ả nhiều như vậy, chỉ là lần này không giúp, liền bị ghi hận. Ngay cả ta nuôi chó con, cũng sẽ trung thành hơn ả.
Thấy ta không đáp lại, ả lau nước mắt:
"Thôi, phụ thân đã không thích muội, đến tỷ cũng không thích muội, nhưng trên đời này ít ra sẽ có người thích muội."
Ả căm phẫn liếc ta một cái, xoay người rời đi.
.....
Đêm xuống, ta đứng ngoài sân nhìn lên trời. Mây ẩn trong mây, ánh trăng mờ ảo. Đêm tối và lộng gió, thích hợp để bỏ trốn.
"Cúc, cúc cu--"
Bên ngoài tường viện, một tiếng kêu quái lạ vang lên.
Ta dừng một chút, nhấc chân đi đến hậu viện, duỗi tay đẩy cửa cổng mở ra, liếc mắt một cái liền thấy Giang Dung và Trần An đang ôm nhau.
Bọn họ bị ta làm hoảng sợ, lập tức buông nhau ra. Trần An vội vàng che mặt trốn sau lưng Giang Dung. Ả lao tới, quỳ xuống trước mặt ta, nắm vội váy ta, đôi mắt đột nhiên đỏ hoe:
"Tỷ tỷ, tỷ thành toàn cho ta và Trần lang đi."
"Ta cùng Trần lang là lưỡng tình tương duyệt, rễ tình sớm đã ăn sâu, tỷ vì sao lại muốn chia cắt uyên ương?"
Ta cuối đầu nhìn ả, đột nhiên cười lớn:
"Muội nói gì vậy?"
Ta đưa tay đỡ ả đứng lên, đưa mắt nhìn sang Trần An:
"Trần công tử tuấn tú phong nhã, lại vừa thành thật, hẳn là duyên trời tác hợp với muội."
Ta gỡ túi ngân lượng bên hông xuống, đem mười lượng bạc nhét vào tay Giang Dung:
"A tỷ chúc các người trăm năm hảo hợp!"
....
Nhìn xe ngựa của bọn họ dần đi xa, nụ cười trên khóe miệng ta cũng từng chút biến mất.
Trở lại sân, ta thấy một bóng người di chuyển qua lại. Thấy ta đến, bóng người lập tức chạy đến đón ta. Gần tới thì ta mới nhận ra, đây là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Giang Dung - Màu Nhi. Đời trước cũng là người đến tìm ta sau khi Giang Dung bỏ trốn.
"Đại tiểu thơ, không ổn rồi, Dung tiểu thư biến mất rồi!"
Màu Nhi thần sắc nôn nóng:
"Nô tỳ nghi ngờ tiểu thơ đã bỏ trốn cùng Trần công tử rồi..."
Ta nhàn nhạt nhìn nàng một cái:
"Ta đã biết."
Dứt lời, thẳng hướng trong viện mà đi. Màu Nhi vội vàng chạy theo:
"Thỉnh mong đại tiểu thư nghĩ biện pháp, nếu như bị người khác phát hiện, Dung tiểu thơ khó lòng giữ vững trong sạch."
Nghe xong lời nàng ta, ta dừng chân lại, kí ức đời trước lại lần nữa hiện lên. Khi đó chính là Màu Nhi một lần lại một lần cầu xin, nên ta mới quyết định chạy theo khuyên bảo ả quay về. Nhưng giờ đây nghĩ kĩ lại, Màu Nhi xuất hiện cũng đúng lúc kỳ quặc a~~
Ta quay đầu nhìn về phía nàng, trấn an nói: "Ngươi đừng lo lắng, ta liền sai người đuổi theo mang nàng quay về."
Màu Nhi vừa nghe, lập tức hốt hoảng:
"Không được a."
Ta hỏi lại nàng:
"Tại sao lại không được?"
Màu Nhi dừng một chút, đông cứng giải thích:
"Đại tiểu thư, nếu là người tự mình đi thì sự tình hôm nay sẽ không bị lộ ra ngoài. Dung tiểu thư thường ngày tín nhiệm Đại tiểu thư nhất, cho nên...."
Ta dần hiểu rõ:
"Cho nên ngươi muốn ta một mình đi khuyên Giang Dung quay về?"
Màu Nhi biến sắc, còn không kịp nói chuyện, liền bị ta hỏi lại:
"Như thế, đẩy ta vào bẫy để Giang Dung và Trần An giết hại?"
Lời kia vừa thốt ra, Màu Nhi lập tức thay đổi thần sắc, một bên ra sức phủ nhận, một bên tìm đường thoái lui:
"Đại tiểu thư, người vừa nói gì, Màu Nhi nghe không hiểu?"
"Người đâu!" Ta quát một tiếng chói tai, "Đem Màu Nhi trói lại cho ta!"