• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HUYỀN VI (1 Viewer)

  • Phần 3

(Góc nhìn của Giang Dung)
Bên trong nhà chứa ở phía Đông kinh thành.

Ta cuộn tròn trong một góc tối, khắp người đầy vết bầm tím.

Tú bà đã nói về sau ta còn phải tiếp khách, cho nên không dám đánh vào mặt ta.

Ta đã bị bỏ đói 3 ngày, cả người trở nên không còn sức lực.

Để ngăn ta chạy trốn, họ thậm chí còn hạ nhuyễn cốt tán* vào nước mà cho ta uống.
(*nhuyễn cốt tán: loại thuốc có tác dụng làm mềm xương, khiến các kĩ nữ gặp khó khăn khi bỏ trốn.)

Mắt ta có chút lơ đễnh, nhìn vào nguồn sáng duy nhất trên mái nhà, làm ta nghĩ tới rất nhiều việc.

Nương ta là nữ tử thanh lâu, từng là hoa khôi tiếng tăm lẫy lừng. Ta có dung mạo giống hệt với bà. Ta biết nữ tử thanh lâu khổ sở thế nào, cho dù có chết cũng phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này.

Chỉ là ta vẫn không hiểu, tại sao Trần An lại đối với ta như vậy? (Từ đây về sau, Giang Dung sẽ gọi Trần An là hắn)

Ta đã từ bỏ mọi thứ vì hắn, nhưng hắn lại bán ta vào nhà chứa để trả nợ cờ bạc?!

Ta không muốn kết cục của mình như vậy!

Ta không cam lòng!

"Cạnh--" một tiếng, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.

Nam nhân vạm vỡ đặt bát cháo xuống trước mặt ta, xem ta như chó mà vẫy vẫy tay.

Ta nhìn bát cháo, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Ta mím chặt môi, dưới ánh mắt đắc ý của hắn, từng bước đến gần bát cháo. Tay run run, ta bưng bát cháo lên ăn ngấu nghiến.

Cháo vào miệng, không nghe ra mùi vị gì!

Ta chỉ biết đó là thứ có thể cứu mạng...

Ta ăn xong cháo, hắn còn chưa đi. Hắn cúi đầu nhìn ta, cười dữ tợn một tiếng, duỗi tay đóng cửa lại.

Ta nhận thấy có gì không đúng, quay người định xông ra cửa, nhưng vừa mới đi được vài bước đã bị hắn bắt lại.

Hắn ném ta xuống đất, trực tiếp xé rách áo ngoài của ta:
"Nghe nói ngươi không nghe lời, Tú bà sai ta đến chỉnh đốn ngươi."

Ta liều mạng dãy dụa, nhưng đều vô ích!

Trong lúc tuyệt vọng, ta nghe thấy giọng nói ngắt quãng từ bên ngoài vọng vào.
"Muội muội ta.... thật sự không có ở đây sao?"
"Có người nhìn thấy nàng...."
"Ta có thể chuộc bằng ngân lượng..."

Đó là tỷ tỷ!

Ta hoài nghi nhìn về phía cửa, vừa rồi, ta rõ ràng nghe được tiếng tỷ tỷ! Như nhìn thấy hy vọng, ta lại tiếp tục vùng vẫy.

Hắn dừng lại ở trên người ta.

Ta dùng tay mò mẫm trên mặt đất cho đến khi tìm thấy chiếc trâm gỗ mà ta cố ý giấu trước đó.

Hận thù trào ra trong mắt, ta giơ cao cánh tay, hung hăng đâm vào sau gáy của hắn....
9.
(Góc nhìn của Giang Như Nguyệt)
Vừa bước đến cửa một nhà chứa, ta nghe tiếng hét thất thanh từ bên trong.

Sau đó, một nữ nhân đầu bù tóc rối đẩy cửa chạy ra. Khi nhìn thấy ta, ả sững người.

Tiếp đến, ả nhanh chạy đến quỳ xuống, dùng tay ôm lấy chân ta, khóc thật thảm thương:
"Tỷ tỷ, tỷ cứu muội đi!"
"Trần An đã phụ muội, hắn phụ muội rồi!"
Ta cúi đầu nhìn ả, bừng tỉnh. Đây không phải là thứ muội Giang Dung đã bỏ trốn cùng Trần An sao?!
............
Ta đem ngân lượng chuộc thân cho ả, dẫn ả đến một khách điếm.

Sau khi ăn uống và tắm rửa sạch sẽ, ta bắt đầu ôm lấy ả khóc:
"Dung nhi, mệnh của muội thế nào mà lại khổ như vậy?"
"Ta vạn lần cũng không ngờ được, Giang Hân Vinh lại quá tàn nhẫn, hại muội thành ra thế này!"

Giang Dung cả kinh, không giấu kinh ngạc mà nhìn ta:
"Đại tỷ, tỷ nói lời này là có ý gì?"

Ta tự biết mình đã lỡ lời, có chút hoảng loạn:
"Quên đi, biết ít cũng tốt, chỉ cần về sau muội có thể an ổn mà sống là được."

Nhưng Giang Dung không nghe lọt tai. Ả dùng hai tay giữ vai ta, hận không thể cắm sâu móng tay vào:
"Đại tỷ, nói cho ta biết, nhị tỷ rốt cuộc đã làm cái gì?"

Ta buồn bã nhìn ả, cuối cùng thở dài một hơi:
"Lúc trước muội cùng Trần An gặp gỡ từ đầu đến cuối đều là Giang Hân Vinh một tay dựng nên."
"Muội ấy sai Trần An lừa muội ra khỏi tướng phủ."
"Những gì Trần An đã làm với muội, đều được muội ấy ngấm ngầm cho phép!"

Vẻ mặt Giang Dung dở khóc dở cười:
"Tỷ ấy vì sao lại hại ta như vậy?"

Ta từ từ vén mạng che mặt lên, ả cả kinh:
"Mặt...mặt của tỷ?"
Ta cụp mắt xuống:
"Cũng là do Giang Hân Vinh ra tay."
"Dung nhi, hôn sự của ta cùng Trấn Nam vương phủ e rằng không được nữa rồi...."
"Phụ thân đã tính toán đưa Giang Hân Vinh thay ta gả đi."

Giang Dung ngơ ngác nhìn ta:
"Đại tỷ, ta không hiểu?"
Ta nhìn ả bằng ánh mắt đồng tình:
"Dung nhi, muội sợ là không biết, yến tiệc năm đó, người mà Trấn Nam Vương phủ nhìn trúng, là muội..."
"Ta đã tính toán, cầu xin nương thu nhận muội, xem như muội là đích thứ nữ tướng phủ, đến lúc xuất giá, cũng có chỗ dựa."
"Nếu muội trở thành Trấn Nam vương phi, nhất định cả đời trôi chảy, đại phú đại quý."
"Nhưng ai mà ngờ, Giang Hân Vinh sẽ...."

Sau khi nghe những lời của ta, Giang Dung sững sờ, ả lẳng lặng ngồi bên giường, thật lâu cũng không nói chuyện. Ta thở dài:
"Muội trước tiên bình tĩnh, ta ra ngoài đi dạo một chút."

Ta đứng dậy, đi về phía cửa, vừa mới duỗi tay đẩy cửa ra, liền nghe thấy Giang Dung ở phía sau gọi ta một tiếng:
"Đại tỷ!"
"Tỷ dẫn ta trở lại kinh thành đi."
10.
Sau bị bán Giang Dung vào nhà chứa, cuộc sống của Trần An cũng không dễ dàng hơn gì....
(Góc nhìn của Trần An)
Bên trong một sòng bạc phía Đông kinh thành.

Ta lại thua, ta đã thua liên tiếp 3 ngày rồi.

Ngân lượng bán Giang Dung cũng không còn nhiều. Ta vẫn còn nợ sòng bạc rất nhiều ngân lượng, nếu không trả hết trong vòng 10 ngày, chúng sẽ chặt tay ta...

Ta vô cùng tuyệt vọng!

Rõ ràng lúc trước vận khí rất tốt, rõ ràng có thể thắng được nhiều tiền.

Mắt thấy sắp thua thêm một ván nữa, ta suy sụp và ngã ngồi trên sàn.

Phía trước truyền đến tiếng người hoan hô, ta theo âm thanh tiến qua xem, chỉ thấy một người thắng được rất nhiều ngân lượng, xung quanh tràn ngập tiếng vỗ tay.

Ta ghen ghét đến muốn phát điên!

"Vương huynh, huynh lần này từ kinh thành trở về đúng là kiếm được rất nhiều ngân lượng? Thế nào? Chẳng lẽ kinh thành có nhiều cơ hội?"
Họ Vương cười nói:
"Nào có nhiều cơ hội? Ta làm hạ nhân cho tướng phủ mấy năm nay. Cách đây không lâu, tướng phủ và Trấn Nam vương phủ kết thân, tướng phủ thưởng cho hạ nhân bọn ta cũng không ít"

Có người cảm khái:
"Đại tiểu thư tướng phủ quả thật đã đến tuổi thành thân."
Họ Vương nghe vậy lắc đầu:
"Không phải Đại tiểu thư thành thân, mà là vị tiểu thư ít người biết đến kia."

Cuộc trò chuyện và cười đùa vẫn tiếp tục, nhưng sự phiền muộn trong mắt ta đã biến mất.

Ta loạng choạng từ mặt đất đứng lên, nghiêng người lảo đảo ra khỏi sòng bạc.
............
(Góc nhìn của Giang Như Nguyệt)
Trong xe ngựa cách đó không xa, nhìn Trần An dần biến mất ở cuối đường, ta hạ màn che xuống.

Bạch Hạc Viễn hỏi ta:
"Khi nào chúng ta trở lại kinh thành?"

Ta nhìn những con ngõ náo nhiệt. Người qua đường tới tới lui lui, vội vội vàng vàng.

Lần này ở lại đây hơn nửa tháng...
"Ngày mai hồi kinh..."

"Sân khấu" đã chuẩn bị xong, đến lúc xem bọn họ "biểu diễn" rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom