4.
Màu Nhi rất nhanh đã bị tâm phúc của ta trói lại.
Ta đưa nàng vào phòng trước khi nàng làm ầm ĩ lên. Nhìn nàng không ngừng náo loạn, tim ta dần nguội lạnh.
Đời trước, ta thực sự n.g.u ngốc khi bị lừa với mánh khóe vụng về như vậy. Chắn chắc phải có người đứng sau phân phó Màu Nhi, thậm chí việc bỏ trốn của Giang Dung và Trần An có thể đã được họ lên kế hoạch. Mục đích là lừa ta ra khỏi kinh thành.
Ta bóp cằm Màu Nhi:
“Nói đi, ngươi là ai?”
Màu Nhi ngậm miệng không đáp, chỉ là dùng đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm ta, giống như ta là tội nhân tàn ác.
Miệng nàng chặt hơn ta nghĩ nhiều. Ta mất kiên nhẫn và tát nàng ta một cái thật mạnh, máu từ khóe miệng nàng chảy ra. Nàng phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn không nói chuyện.
Ta nghi ngờ và ngập ngừng hỏi:
“Có người bắt người nhà của ngươi uy hiếp?”
Màu Nhi thay đổi sắc mặt, ta liền biết chính mình đã đoán đúng.
Ta từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói:
“Ngươi đem mọi chuyện nói rõ cho ta, người nhà của ngươi hết thảy sẽ được an toàn!”
………
Nửa canh giờ sau, ta ra khỏi phòng.
Lúc này, màn đêm đen kịt, ánh sáng từ mặt trăng mờ mịt mà quỷ dị.
Mặc dù ta đã có vài suy đoán, nhưng khi chân tướng từ miệng Màu Nhi nói ra, ta vẫn thấy hơi nhói trong lòng.
Ta cùng Tôn di nương tuy ngoài mặt đối chọi gay gắt, nhưng ta không có ý định làm hại bà ta. Ta cũng không ngờ bà ta lại hại ta đến tận bây giờ!
…………
Tôn di nương, nhũ danh là Tôn Nghi, là khuê nữ của một phú thương ở Giang Nam.
20 năm trước, phụ thân ta nhận lệnh Nam tuần, lúc đi qua Giang Nam, gặp gỡ và phải lòng Tôn Nghi. Sau đó, phụ thân ta mang Tôn Nghi trở lại kinh thành.
Khi ta theo nương đến cổng đón phụ thân, lần đầu nhìn thấy Tôn Nghi, bà ta xoa bụng lớn, trên mặt không giấu được dã tâm.
Sau đó, bà ta sinh được một trai một gái. Thứ muội Giang Hân Vinh năm nay vừa tuổi cập kê, còn tiểu đệ Giang Hạo cũng vừa tròn năm tuổi.
Tôn Nghi sinh ra trong gia tộc thương nhân, tính cách gian xảo lại hay tính toán. Đời trước ta bị bà ta lừa mất mạng.
Bà muốn hại ta là vì dọn đường cho con gái mình thay ta gả cho Trấn Nam Vương. Bà ta chắc hẳn đã nghĩ đến hôn sự này từ lâu.
Với Trấn Nam Vương phủ mà nói, chỉ cần là tiểu thư của tướng phủ, đích nữ hay thứ nữ, người nào gả qua, họ đều không để tâm.
Ta hít sâu một ngụm hơi lạnh, cảm thấy thanh tĩnh không ít.
Lúc này, chưa đến thời điểm kinh thành giới nghiêm, ta sai người lặng lẽ chuẩn bị xe ngựa, thừa dịp bóng đêm rời phủ.
Xe ngựa dừng lại trong con hẻm nhỏ cạnh Hoa Mãn Lâu - đây là thanh lâu lớn bậc nhất kinh thành.
Ta ngồi trong xe ngựa thư thả đợi, thẳng đến khi một thân ảnh cao gầy từ Hoa Mãn Lâu bước ra. Đó là công tử trẻ tuổi tuấn tú, sau lưng mang theo một cây đàn cổ.
Khi hắn say sưa đi ngang qua xe ngựa, ta vém rèn lên và gọi hắn:
"Bạch Hạc Viễn."
Hắn dừng bước, chậm rãi xoay người nhìn ta.
5.
Bạch Hạc Viễn là một nhân sĩ giang hồ, tên thật là Bạch Hiếu Sinh.
Hắn tinh thông cầm, kỳ, võ thuật, lại giỏi y học, có thể dịch dung, là nhân tài hiếm có.
Ba năm trước, hắn gây rắc rối và bị kẻ thù đuổi giết, đúng lúc ta đi ngang qua và cứu giúp.
Vốn dĩ chẳng muốn nhận hồi báo, nhưng tình hình của ta bây giờ thật sự cần hắn tương trợ.
........
Ta đem Màu Nhi giấu ở ngoại thành, nửa đêm lặng lẽ đánh xe ngựa trở về viện.
Sáng hôm sau, ta ở đại sảnh vừa vặn cùng Tôn Nghi chạm mặt.
Ở thời điểm thấy ta, bà không tránh khỏi hoảng loạn. Cũng là, dựa theo kế hoạch, lúc này ta hẳn là nên bị bán ở nhà chứa cách xa kinh thành?!
Ta mỉm cười chào hỏi:
" Di nương sắc mặt không tốt lắm, đêm qua ngủ không ngon giấc sao?"
Bà ta rất nhanh đã khôi phục như thường, thuận miệng cùng ta hàn huyên vài câu.
Chưa được bao lâu, "Lạch cạnh--", ly trà bị ném văng ra đại sảnh một cách thô bạo. Nháy mắt tạc vỡ ra những mảnh nhỏ bắn nước tung tóe dưới chân chúng ta.
Tôn Nghi sửng sốt. Bên trong, truyền đến giọng phụ thân giận dữ:
"Không biết xấu hổ! Giang gia thế nào lại sinh ra loại phản nghịch như vậy?"
Ta thu lại biểu cảm của mình.
Sáng sớm hôm nay, phụ thân đã biết chuyện Giang Dung bỏ trốn cùng Trần An. Giang gia là danh gia vọng tộc ở kinh thành, làm sao lại để chuyện tai tiếng như thế xảy ra?
Sau khi biết chuyện này, phụ thân đã rất tức giận, lập tức phong tỏa tinh tức, cũng bí mật phái người ra ngoài tìm kiếm.
Giang Hân Vinh lúc này cũng chạy đến.
Nàng nhìn thấy ta, ngoan ngoãn cung kính mà hành lễ.
Nhưng ta biết rõ, dưới vỏ bọc vô hại của nàng, ẩn chứa một tâm địa ác độc. Tôn Nghi tính toán đủ đường, phần lớn là do nàng đứng sau bày mưu tính kế.
Không khí đại sảnh bỗng dưng lắng động.
Phụ thân vừa thấy chúng ta mặt liền trầm xuống. Ông ta đỗ lỗi cho nương và Tôn Nghi, không dạy dỗ tốt Giang Dung, khiến ả làm điều sai trái.
Sau đó, ông ta cảnh cáo ta và Giang Hân Vinh, không được phạm phải sai lầm.
Thẳng đến một canh giờ sau, ta mới có thể rời khỏi đại sảnh.
.........
Phụ thân muốn tìm thấy Giang Dung và Trần An, ta đương nhiên sẽ không để ông tìm thấy dễ dàng.
Có Bạch Hạc Viễn tương trợ, ta sẽ sớm tìm được bọn họ.
Hiện giờ, Giang Dung cùng Trần An hẳn là nên "gieo gió gặt bão".
6.
Mà ngay lúc này, bên trong gian phòng phía Đông kinh thành.
"Trần lang, chàng có nhìn thấy trâm cài ngọc bích của ta đâu không?" Giang Dung ra sức lục tung hộp trang sức mà vẫn không thấy.
Trần An nằm nghiêng trên giường, tựa hồ như không liên quan. Giang Dung tìm kiếm lần nữa, nhưng vẫn không tìm được.
Ả dần trở nên lo lắng, đây là thứ mà ả ta đặc biệt lưu lại phòng khi nguy cấp.
Hiện tại, Trần An vẫn rất nhàn rỗi, cơm ăn áo mặc đều dùng ngân lượng tiết kiệm của ả mang theo từ tướng phủ.
Giang Dung không biết nghĩ đến chuyện gì, động tác trên tay dừng lại. Ả quay đầu không tin nhìn Trần An:
"Chàng lại đến sòng bạc à?"
Trần An quay lưng về phía ả ta, trốn tránh.
Tưởng Dung không có phản ứng lại, hốc mắt dần đỏ lên, mất bình tĩnh từ từ đứng dậy:
"Trần An, chàng nói đi!"
"Chàng rõ ràng đã hứa với ta, cùng ta chung sống hòa hợp, không bao giờ đến sòng bạc nữa."
Ả đi đến bên mép giường, vung tay giật giật y phục Trần An: "Trần lang,...."
Trần An hất tay ả ra:
"Sao nàng ồn ào như thế?"
"Nàng bồi ta ngủ ngon một giấc! Đêm nay nhất định sẽ thắng trở về."
Ả không tưởng tượng được Trần An, người luôn ngoan ngoãn chiều ý ả, lại trở nên như thế này. Rõ ràng, khi trước, hắn đối với mình thực tốt.
Giang Dung vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi một tiếng:
"Trần lang, chàng...."
Lời còn chưa nói xong, Trần An đột nhiên xoay người, vung tay tát vào mặt ả.
Tiếng bàn tay giòn giã vang lên rất rõ trong gian phòng. Giang Dung không thể tin được che mặt, nước mắt lập tức trào ra.
"Nàng cả ngày chỉ biết khóc lóc, còn tự cho mình là tiểu thư khuê các. Nếu đã chung đụng cùng Trần An ta. Đừng có bày ra vẻ tiểu thư nữa!"
Giang Dung không biết, đây chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh về sau của ả.
Ả từng bước, từng bước hãm sâu vào sự tính kế của người khác.
Đời trước, Giang Hân Vinh nhất tiễn song điêu, một lúc loại bỏ được cả ta và Giang Dung.
Ta nhất thời không rõ, ta với Giang Dung là ai đáng thương hơn ai?
7.
Sau khi tính kế dụ ta ra khỏi kinh thành thất bại, Tôn Nghi và Giang Hân Vinh quả nhiên rất thiếu kiên nhẫn.
Rốt cuộc, hơn một tháng nữa, là ngày mà Trấn Nam Vương phủ hạ sính lễ.
Nghe nói, gần đây phụ thân cho phép Giang Hân Vinh xem mắt, cố ý đem nàng ta đính ước cùng một văn sĩ.
Văn sỉ xuất thân bần hàn, được phụ thân chiếu cố. Nhưng Giang Hân Vinh tỏ rõ coi thường người ta.
Sáng sớm hôm sau, Ấn Liễu phường như thường lệ đưa đến tướng phủ một ít son phấn.
Nha hoàn mang đến cho ta vài hộp, Bạch Hạc Viễn vừa vặn ở đây.
Hắn dịch dung thành thị vệ bộ dáng bình thường, dù để ý cũng không dễ dàng nhận ra.
Ta cho nha hoàn lui hết ra ngoài, tùy ý đem những son phấn kia đặt trên bàn trang điểm.
"Trần An suýt nữa thua hết số nữ trang của Giang Dung, cũng đối với ả ta đánh mắng không ít."
" Ả còn bị Trần An nhốt trong nhà, mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt."
Vẻ mặt ta hờ hững:
"Là tự ả chuốc họa vào thân, tự làm tự chịu, không đáng đồng tình."
Bạch Hạc Viễn ngẩng đầu nhìn ta một cái, cười cười:
"Mấy ngày gần đây, Trần An thường hay ra vào thanh lâu, sợ rằng Giang Dung sẽ gặp nguy hiểm."
"Ngươi định tính toán thế nào?"
Ta duỗi tay cầm lấy hộp phấn má, im lặng lắng nghe.
"Chờ một chút, bài học lần này, e là Giang Dung còn không nhớ kĩ."
Bạch Hạc Viễn gật đầu: "Đã rõ!"
Ta dùng đầu ngón tay chấm ít phấn má, ngay khi định bôi lên mặt, một bàn tay gân gúc vươn ra và nắm lấy cổ tay ta.
Bạch Hạc Viễn cúi đầu khẽ ngửi một hồi, lông mày nhíu lại. Ta nhận ra có gì không ổn:
"Phấn này có vấn đề à?"
Bạch Hạc Viễn lấy hộp phấn từ trong tay ta, sau khi nhìn kĩ, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc:
"Nếu ngươi dùng loại phấn này, không sớm không muộn, liền bị hủy dung."
Nói xong, hắn thuận thế thu tay đem hộp phấn nhét vào y phục.
"Giang Dung bên kia ta sẽ tiếp tục cho người dòm ngó, còn hộp phấn này, để ta xử lý."
Vào lúc hắn vừa đi ra ngoài, ta gọi hắn lại: "Chờ một chút."
Bạch Hạc Viễn quay đầu nhìn lại, ta nhìn lại hắn:
"Đã có người rắp tâm muốn hủy hoại khuôn mặt này của ta, ta đây vì cái gì mà không tương kế tựu kế đây?"
Trấn Nam Vương năm nay 28 tuổi, trời sinh tính tình phong lưu, lại nhu nhược vô năng, trừ bỏ danh hiệu, quả thực không có gì đáng được xem trọng.
Mà người kia, đối với vị trí Trấn Nam vương phi cầu mà không được, nhưng ta chẳng màng để tâm.
Có thể thuận nước đẩy thuyền mà từ hôn, ngược lại rất hợp ý ta.
8.
Ba ngày sau, tin tức đích nữ Giang Như Nguyệt của tướng phủ dùng phấn bị hủy dung truyền đi khắp kinh thành.
Ta tự nhốt mình trong phòng, điên cuồng đập phá đồ vật, khóc như điên dại, không còn dáng vẻ của tiểu thư khuê các nữa.
Trong thời gian này, Tôn Nghi và Giang Hân Vinh giả mù sa mưa mà đến thăm ta.
Ta xé toạc tấm mạng che mặt, để lộ ra vết thương kinh người. Giang Hân Vinh thậm chí còn tránh đi.
Nhờ vậy, tin tức nhanh chóng truyền đến phủ Trấn Nam Vương, nghe nói tên tiểu tử Chu Hoành trước mặt nương hắn còn la lối, khóc lóc, nói cho dù có c.h.ế.t cũng không thành thân với một nữ nhân xấu xí như ta.
Trấn Nam Vương hiếm muộn, tứ tuần mới sinh được hắn, nên hết sức cưng chiều, một mặt dỗ dành trấn an, mặt khác sai người tới tướng phủ thương lượng xem việc hôn nhân này nên xử trí như thế nào.
...........
Dưới sự cầu xin của ta, phụ thân sai người hộ tống ta về thôn trang dưỡng bệnh.
Ngồi trên xe ngựa lắc lư, ta nhanh chóng uống thuốc giải mà Bạch Hạc Viễn đưa cho.
"Thật sự không để lại sẹo sao?"
Bạch Hạc Viễn khẽ hừ một cái:
"Ngươi còn hoài nghi năng lực của ta à?"
Hắn nhìn ta và hỏi:
"Tiếp theo, ngươi có dự tính gì chưa?"
Ta giật giật khóe miệng:
"Ta sẽ không thành thực ngồi đợi ở đây, sáng sớm ngày mai, thay đổi lộ trình, ta muốn đi đến phía Đông."
Tính ra ta và Giang Dung đã lâu không gặp...
Bạch Hạc Viễn nói:
"Trần An kiếm được không ít ở sòng bạc, sao đó thua đến không thể vãn hồi, đem toàn bộ gia sản đều ném vào đó. Nhưng không quá hai ngày, hắn đã cạn ngân lượng. Đến cuối cùng hết sạch, hắn bắt đầu vay mượn, càng lúc càng nhiều, không thể mượn được nữa thì hắn dùng đồ vật để gán nợ."
Bạch Hạc Viễn vén rèm xe lên, thấy càng lúc càng đi xa kinh thành, ngữ khí bình đạm:
"Hôm qua truyền đến tinh tức, Giang Dung nửa đêm bị người dùng bao tải bó đi mang vào nhà chứa."
Ta ngước mắt nhìn về phía hắn:
"Trần An đã bán ả đi?"
Bạch Hạc Viễn sảng khoái đáp trả:
"Rõ ràng!"
Ta cong môi không nói chuyện, Trần An, người này đúng là không làm cho ta thất vọng.
Bình luận facebook