-
Phần 4
11.
Khi ta trở lại kinh thành đã là cuối thu.
Ta đến thỉnh an phụ thân, liếc thấy vết sẹo ghê rợn trên mặt ta, ông liền quay đi.
Còn nương chỉ biết ôm ta mà khóc, khóc đến đau lòng.
Một cảnh hỗn loạn.
Trở về phòng, ta tháo xuống miếng dán trên mặt của Bạch Hạc Viễn.
Nhìn khuôn mặt đã được khôi phục trong gương, ta chỉ cảm thấy nực cười.
Rõ ràng chỉ là có thêm vết sẹo, mà thái độ phụ thân đối đãi với ta đã khác một trời một vực.
Cốt nhục thân tình ở trong mắt ông không thể bì kịp so với lợi ích.
Không bao lâu, nha hoàn tới báo:
“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư tới thăm người.”
Ta lấy lại tinh thần:
“Đã biết.”
Đem miếng dán kia lần nữa dán lại trên mặt, ta đeo mạng che mặt đi ra bên ngoài.
Giang Hân Vinh đứng ở trong viện chờ ta, nháy mắt thấy ta, khóe miệng cong lên cười:
“Đại tỷ, mặt tỷ có khá hơn không?”
Ta biểu cảm vô tình mà nhìn ả:
“Như muội nhìn thấy, ta đã bị hủy dung.”
Giang Hân Vinh nghe vậy, lập tức tiến lên lôi kéo tay ta:
“Đại tỷ đừng quá thương tâm, lo tịnh dưỡng tốt, về sau có thể sẽ phục hồi.”
Ta rút tay ra khỏi ả ta:
“Giang Hân Vinh, ngươi giả vờ lâu như vậy, không thấy mệt sao?”
Nụ cười trên mặt ả ta đông cứng, lập tức nhìn ta với ánh mắt phúc tạp:
“Đại tỷ, dù sao tỷ cũng không đấu lại ta.”
Ta nghĩ ả rất nực cười, cho rằng ta tranh đấu với ả, lại bại dưới tay ả. Cho rằng tất cả nữ nhân trên đời đều mong muốn cuộc kết thân hào nhoáng đó.
Ta cũng cười:
“Nếu như thế, tỷ chúc muội muội được như ý nguyện.”
12.
Nửa tháng sau, đã xảy ra việc kinh động kinh thành.
Nghe nói công tử của Trấn Nam vương phủ đã bỏ trốn cùng một nữ tử thanh lâu.
Khi chuyện này truyền đến tướng phủ, Tôn Nghi đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Phụ thân giận dữ, đập bàn: “Bang--”
“Thật quá đáng! Trấn Nam vương phủ lại dám sỉ nhục Giang gia như vậy!?”
“Hiện tại Giang gia đã trở thành trò cười cho cả kinh thành!”
Ông tức đến muốn hộc máu, liền vào thư phòng viết thư cho Trấn Nam vương.
Lúc đi ngang Giang Hân Vinh, ông dừng lại, hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi thậm chí còn không sánh được với nữ tử thanh lâu.”
Ông đi rồi. Lúc sau, Giang Hân Vinh ngã ngồi trên đất, nước mắt như sóng trào ra:
“Sao lại như vậy….”
Việc Chu Hoành bỏ trốn cùng nữ tử thanh lâu, là điều mà ả chưa từng nghĩ tới.
Chỉ có thể nói, thủ đoạn của Giang Dung cao hơn so với ta tưởng tượng.
…………
Bởi vì việc này, tướng phủ và Trấn Nam vương phủ hoàn toàn trở mặt, ngấm ngầm tranh đấu với nhau như chó với mèo, thậm chí lúc thượng triều còn đối chọi gay gắt.
Không khí trong tướng phủ ngày càng yên ắng.
Bọn họ càng như vậy, ta càng thấy vui vẻ.
Vào tối hôm đó, Bạch Hạc Viễn đến tìm ta:
“Đi thôi. Theo ta đi xem kịch hay.”
Đêm tối cuối thu rất lạnh, mặc khoác áo choàng, đi theo Bạch Hạc Viễn ra khỏi tướng phủ.
Hắn quay đầu lại nhìn ta, đột nhiên mỉm cười:
“Ta cảm thấy ngươi rất thú vị!”
“Có đôi khi cẩn thận đến phát sợ, có đôi khi lại không chút phòng vệ nào.”
“Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, nếu ta bán ngươi, ngươi sẽ làm sao bây giờ?”
Những lời hắn nói làm ta nhớ tới kết cục của đời trước.
Ta chợt nhận ra một điều vô cùng nghiêm trọng: không biết bắt đầu từ khi nào, ta đối với Bạch Hạc Viễn không chút phòng bị!
Phát hiện này làm lòng ta cả kinh.
Ta ngước mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi dám đem bán ta, dù có thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi!”
Bạch Hạc Viễn sửng sốt, tựa hồ không nghĩ ta sẽ phản ứng như vậy, chỉ mỉm cười đáp:
“Ta đùa một chút mà thôi.”
Xe ngựa dừng lại ở một gian phòng không xa kinh thành.
Bạch Hạc Viễn dẫn ta đi một lúc, sau đó ra hiệu ta ngồi xổm xuống.
Hắn chỉ ra phía sau gian phòng.
Ta nhìn theo hướng của hắn chỉ thấy một nam nhân gầy gò đang đi đi lại lại.
Mặc dù trong hắn phờ phạc, nhưng không khó để ta nhận ra đó là Trần An. Ta không nói gì, cùng Bạch Hạc Viễn kiên nhẫn chờ đợi.
Không bao lâu, một chiếc xe ngựa chạy đến ở cuối con đường. Xe ngựa dừng lại, hai bóng người lần lượt đi xuống.
Họ mặc áo choàng, ta không nhìn rõ bộ dạng của họ.
Bạch Hạc Viễn nghiêng đầu nói bên tai ta:
“Đó là Tôn Nghi cùng Giang Hân Vinh.”
Trần An lập tức đến đón. Bọn họ cùng đi vào phòng, không đến một nén nhang, bên trong đã xảy ra tranh cãi.
Bạch Hạc Nguyên liền nói:
“Lần này Trần An đến kinh thành là muốn đòi tiền bọn họ.”
Ta nhìn vào phòng và nhẹ nhàng nói:
“Nói là đe dọa đúng hơn nhỉ?”
Cuộc tranh cãi dần được thay thế bằng những lời chửi bới độc ác của một thiếu phụ. Tiếp đó, là những tiếng van xin và la hét. Cuối cùng là tiếng hét thất thanh của một nam nhân, sau cùng gian phòng lại chìm vào sự im lặng.
Ta và Bạch Hạc Viễn nhìn nhau, không khỏi cong môi.
Thật là một mở màn hay!