Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Mùi gì vậy?
Trong không khí thoang thoảng một mùi gì đó vô cùng tanh hôi. Lạc Dư che mũi, cậu lần theo nơi mùi hôi thối bốc ra đi đến một quãng đường vắng tanh không có một bóng người.
- Mèo mướp thúi, 250, Bạch Miêu?
Lạc Dư vẫn không cảm ứng được sự tồn tại của 250, cậu bước đến gần đám sương mù nhưng thứ này dường như sợ cậu nhanh chóng lui tán.
Lạc Dư một mình đứng giữa con đường hoang vắng, một luồng gió lạnh thổi qua khiến toàn thân cậu không nhịn được phát run.
Răng rắc
Dưới chân dẫm phải thứ gì đó, Lạc Dư cúi đầu xuống nhặt lên miếng ngọc hình một con mèo nhỏ.
Đây, là đồ cậu đặc biệt làm tặng cho 250, nó luôn giữ bên người một tấc không rời, mèo mướp thúi sẽ không vô duyên vô cớ vứt ở đây.
Nó, bị bắt đi rồi.
Lạc Dư quay trở về bóp cổ chủ quán trọ nhấc lên.
- Nói, ở cái trấn này rốt cuộc có thứ yêu ma gì?
Chủ quán trọ sợ hãi há miệng cố gắng hít thở, lão ta khàn giọng ngắt quãng nói:
- Tôi nói, cái... Cái gì tôi cũng nói.
Lạc Dư thả người xuống ngồi bên cạnh lão ta.
- Nói.
Chủ quán run lẩy bẩy, mắt lấp la lấp liếm nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói vào tai Lạc Dư.
- Thật ra mấy chuyện như thế này cũng không phải lần đầu.
Lão ta nuốt một ngụm nước miếng mặt mày tái nhợt.
- Vụ án đầu tiên xảy ra nửa năm trước, hàng loạt những đứa trẻ trên dưới mười tuổi trong vòng một đêm liền biến mất.
Lạc Dư nhíu nhíu mày.
- Tiếp tục.
Chủ quán thật sự không muốn nói đến mấy chuyện này, nỡ rước họa vào thân thì sao.
- Haizz, lúc đó chúng tôi báo trấn chủ, một môn phái tu tiên cách đây không gia phải người đến diệt yêu.
- Nhưng bi kịch lúc này mới chỉ bắt đầu, những đứa trẻ kia không hiểu tại sao lại lần lượt trở về nhà, những tiên nhân kia cũng rời đi.
- Thời gian qua đi, cứ vào ngày mười năm mỗi tháng lại có người mất tích một cách kì lạ, môn phái tu tiên kia lại tìm tới muốn diệt ma nhân nhưng chưa ở được ba ngày đã bị giết chết.
Lão ta càng nói thân thể càng run rẩy sợ hãi.
- Lại đến ngày mười năm tháng tiếp theo, môn phái đó trong một đêm liền hoàn toàn biến mất, bị diệt sạch trong một đêm, con yêu nhân kia dường như muốn trả thù, bắt rất nhiều nhân khẩu trong trấn.
- Chúng tôi từ đó không dám làm trái lời nó, mỗi ngày chỉ cầu mong nó không nhằm đến mình, bằng hữu của các hạ... Có thể là bị bắt đi rồi.
Hôm nay, chính là ngày mười năm.
Lạc Dư thả chủ quán ra trở về phòng, ừm, lão già này đúng là có khiếu kể chuyện, cậu nghe mà díp hết cả mắt, buồn ngủ chết đi được.
- Xong rồi vậy tôi đi ngủ trước đây, ngủ ngon lão già.
Khóe môi cậu hơi nhếch lên, nghe lão già này kể lúc đầu cậu đúng là có chút sợ, nhưng nửa đường lại đột nhiên nhớ tới... Mèo mướp thúi, nó là hệ thống mà, làm gì có cái mọe nào ăn được nó.
Hơn nữa,
Nó có thể hóa thành đám khói chạy trốn mà.
- Ơ.
Chủ quán ngây ngẩn cả người, thấp giọng hô lên:
- Vị tiên trưởng này, ngài không lo lắng cho vị vừa bị bắt đi sao.
Lạc Dư bĩu môi khinh thường nói:
- Nếu mấy con yêu nhân kia ăn được con mèo đó thì ta cũng đánh không lại.
Cậu cũng muốn thịt con mèo đó nấu lên ăn lắm nhưng có làm gì được nó đâu.
Lạc Dư lên phòng lăn ra ngủ, aizz, cậu càng ngày càng hay lo chuyện bao đồng mà.
Sáng hôm sau,
- Oa, kí chủ, sao cậu không đến cứu bổn bảo bảo chứ, hức huhu.
Mới sáng sớm 250 đã trở lại ở trong phòng gào thét lôi Lạc Dư từ trên giường dậy chất vấn.
- Không phải ngươi vẫn bình an đứng ở đây sao?
Lạc Dư khó chịu làu bàu, 250 khóc nức nở:
- Tôi không biết đâu, mấy cái thứ thúi hoắc kia đuổi đến đây rồi, cậu mau đối phó với bọn nó đi.
Một luồng khói trắng dày đặc lấy tốc độ nhanh chóng bay bao phủ trên đường lớn, những người muốn dọn hàng sớm vừa nhìn thấy nó sống lưng liền lạnh toát, hàng hóa cũng không cần vội vàng chạy vào nhà đóng cửa lại.
- Hửm??? Còn dám tìm tới tận cửa?
Mắt Lạc Dư lóe ánh sáng lạnh, ý cười trên mặt biến mất thay vào đó là lãnh ý ngập trời.
- Vậy hôm nay cũng đừng hòng trở về.
Chủ quán trọ vừa mở cửa liền lập tức đóng lại nhưng không kịp, làn khói đó đẩy lão ta ra chui vào bên trong hướng đến phòng của Lạc Dư bay tới.
Lạch cạch
Hàm răng chủ quán va vào nhau một dòng nước màu vàng chảy ra.
- Cút.
Từ trong đám sương phát ra một giọng nói trầm khàn, the thé khiến người nghe không nhịn được nhíu mày khó chịu.
- Cút, tôi cút ngay đây.
Chủ quán giống như được ân xá vội vàng chạy về phòng đóng kín cửa lại.
Thần thức của Lạc Dư bao phủ khắp quán trọ nên sớm đã phát giác ra sự hiện diện của chúng.
- Mèo mướp thúi, ngươi dụ chúng đến chỗ lúc trước ngươi để lại ngọc bội đi, ta đến đó trước đợi ngươi.
- Ây, ây, kí chủ, đừng bỏ lại ta mà.
250 muốn chui vào trong không gian hệ thống nhưng không kịp, đám mây kia đuổi đến nơi rồi.
- A, đừng đuổi theo bổn bảo bảo mà, ta không muốn chơi cùng các ngươi đâu.
Mèo mướp thúi nhảy qua cửa sổ co chân chạy, mặt mũi nó méo xệch, một đám xấu xí mà cũng đòi chơi với bổn bảo bảo, nằm mơ.
- Tiểu bảo bối, đừng chạy, qua đây chơi với chúng tôi đi.
Giọng nói trẻ con ngọt ngào vang lên, 250 biết bọn chúng chỉ là đang giả bộ, nó nhìn thấy mặt của đám trẻ con này rồi nha, xấu, xấu kinh khủng luôn á.
Đám mây đuổi đến gần, 250 hét lên suýt nữa thì bật khóc.
- Người các ngươi thúi quá, tránh xa bổn bảo bảo sạch sẽ đáng yêu ra, oa, huhu.
Trong không khí thoang thoảng một mùi gì đó vô cùng tanh hôi. Lạc Dư che mũi, cậu lần theo nơi mùi hôi thối bốc ra đi đến một quãng đường vắng tanh không có một bóng người.
- Mèo mướp thúi, 250, Bạch Miêu?
Lạc Dư vẫn không cảm ứng được sự tồn tại của 250, cậu bước đến gần đám sương mù nhưng thứ này dường như sợ cậu nhanh chóng lui tán.
Lạc Dư một mình đứng giữa con đường hoang vắng, một luồng gió lạnh thổi qua khiến toàn thân cậu không nhịn được phát run.
Răng rắc
Dưới chân dẫm phải thứ gì đó, Lạc Dư cúi đầu xuống nhặt lên miếng ngọc hình một con mèo nhỏ.
Đây, là đồ cậu đặc biệt làm tặng cho 250, nó luôn giữ bên người một tấc không rời, mèo mướp thúi sẽ không vô duyên vô cớ vứt ở đây.
Nó, bị bắt đi rồi.
Lạc Dư quay trở về bóp cổ chủ quán trọ nhấc lên.
- Nói, ở cái trấn này rốt cuộc có thứ yêu ma gì?
Chủ quán trọ sợ hãi há miệng cố gắng hít thở, lão ta khàn giọng ngắt quãng nói:
- Tôi nói, cái... Cái gì tôi cũng nói.
Lạc Dư thả người xuống ngồi bên cạnh lão ta.
- Nói.
Chủ quán run lẩy bẩy, mắt lấp la lấp liếm nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói vào tai Lạc Dư.
- Thật ra mấy chuyện như thế này cũng không phải lần đầu.
Lão ta nuốt một ngụm nước miếng mặt mày tái nhợt.
- Vụ án đầu tiên xảy ra nửa năm trước, hàng loạt những đứa trẻ trên dưới mười tuổi trong vòng một đêm liền biến mất.
Lạc Dư nhíu nhíu mày.
- Tiếp tục.
Chủ quán thật sự không muốn nói đến mấy chuyện này, nỡ rước họa vào thân thì sao.
- Haizz, lúc đó chúng tôi báo trấn chủ, một môn phái tu tiên cách đây không gia phải người đến diệt yêu.
- Nhưng bi kịch lúc này mới chỉ bắt đầu, những đứa trẻ kia không hiểu tại sao lại lần lượt trở về nhà, những tiên nhân kia cũng rời đi.
- Thời gian qua đi, cứ vào ngày mười năm mỗi tháng lại có người mất tích một cách kì lạ, môn phái tu tiên kia lại tìm tới muốn diệt ma nhân nhưng chưa ở được ba ngày đã bị giết chết.
Lão ta càng nói thân thể càng run rẩy sợ hãi.
- Lại đến ngày mười năm tháng tiếp theo, môn phái đó trong một đêm liền hoàn toàn biến mất, bị diệt sạch trong một đêm, con yêu nhân kia dường như muốn trả thù, bắt rất nhiều nhân khẩu trong trấn.
- Chúng tôi từ đó không dám làm trái lời nó, mỗi ngày chỉ cầu mong nó không nhằm đến mình, bằng hữu của các hạ... Có thể là bị bắt đi rồi.
Hôm nay, chính là ngày mười năm.
Lạc Dư thả chủ quán ra trở về phòng, ừm, lão già này đúng là có khiếu kể chuyện, cậu nghe mà díp hết cả mắt, buồn ngủ chết đi được.
- Xong rồi vậy tôi đi ngủ trước đây, ngủ ngon lão già.
Khóe môi cậu hơi nhếch lên, nghe lão già này kể lúc đầu cậu đúng là có chút sợ, nhưng nửa đường lại đột nhiên nhớ tới... Mèo mướp thúi, nó là hệ thống mà, làm gì có cái mọe nào ăn được nó.
Hơn nữa,
Nó có thể hóa thành đám khói chạy trốn mà.
- Ơ.
Chủ quán ngây ngẩn cả người, thấp giọng hô lên:
- Vị tiên trưởng này, ngài không lo lắng cho vị vừa bị bắt đi sao.
Lạc Dư bĩu môi khinh thường nói:
- Nếu mấy con yêu nhân kia ăn được con mèo đó thì ta cũng đánh không lại.
Cậu cũng muốn thịt con mèo đó nấu lên ăn lắm nhưng có làm gì được nó đâu.
Lạc Dư lên phòng lăn ra ngủ, aizz, cậu càng ngày càng hay lo chuyện bao đồng mà.
Sáng hôm sau,
- Oa, kí chủ, sao cậu không đến cứu bổn bảo bảo chứ, hức huhu.
Mới sáng sớm 250 đã trở lại ở trong phòng gào thét lôi Lạc Dư từ trên giường dậy chất vấn.
- Không phải ngươi vẫn bình an đứng ở đây sao?
Lạc Dư khó chịu làu bàu, 250 khóc nức nở:
- Tôi không biết đâu, mấy cái thứ thúi hoắc kia đuổi đến đây rồi, cậu mau đối phó với bọn nó đi.
Một luồng khói trắng dày đặc lấy tốc độ nhanh chóng bay bao phủ trên đường lớn, những người muốn dọn hàng sớm vừa nhìn thấy nó sống lưng liền lạnh toát, hàng hóa cũng không cần vội vàng chạy vào nhà đóng cửa lại.
- Hửm??? Còn dám tìm tới tận cửa?
Mắt Lạc Dư lóe ánh sáng lạnh, ý cười trên mặt biến mất thay vào đó là lãnh ý ngập trời.
- Vậy hôm nay cũng đừng hòng trở về.
Chủ quán trọ vừa mở cửa liền lập tức đóng lại nhưng không kịp, làn khói đó đẩy lão ta ra chui vào bên trong hướng đến phòng của Lạc Dư bay tới.
Lạch cạch
Hàm răng chủ quán va vào nhau một dòng nước màu vàng chảy ra.
- Cút.
Từ trong đám sương phát ra một giọng nói trầm khàn, the thé khiến người nghe không nhịn được nhíu mày khó chịu.
- Cút, tôi cút ngay đây.
Chủ quán giống như được ân xá vội vàng chạy về phòng đóng kín cửa lại.
Thần thức của Lạc Dư bao phủ khắp quán trọ nên sớm đã phát giác ra sự hiện diện của chúng.
- Mèo mướp thúi, ngươi dụ chúng đến chỗ lúc trước ngươi để lại ngọc bội đi, ta đến đó trước đợi ngươi.
- Ây, ây, kí chủ, đừng bỏ lại ta mà.
250 muốn chui vào trong không gian hệ thống nhưng không kịp, đám mây kia đuổi đến nơi rồi.
- A, đừng đuổi theo bổn bảo bảo mà, ta không muốn chơi cùng các ngươi đâu.
Mèo mướp thúi nhảy qua cửa sổ co chân chạy, mặt mũi nó méo xệch, một đám xấu xí mà cũng đòi chơi với bổn bảo bảo, nằm mơ.
- Tiểu bảo bối, đừng chạy, qua đây chơi với chúng tôi đi.
Giọng nói trẻ con ngọt ngào vang lên, 250 biết bọn chúng chỉ là đang giả bộ, nó nhìn thấy mặt của đám trẻ con này rồi nha, xấu, xấu kinh khủng luôn á.
Đám mây đuổi đến gần, 250 hét lên suýt nữa thì bật khóc.
- Người các ngươi thúi quá, tránh xa bổn bảo bảo sạch sẽ đáng yêu ra, oa, huhu.
Bình luận facebook