Tề Tông Bình nói câu đó, thực sự hi vọng Lư Khải nói tiếp câu sau, Lư Khải cũng không làm ông ta thất vọng, quả nhiên đã hỏi câu ông ta muốn nghe nhất, lúc đó tim Tề Tông Bình đập càng nhanh hơn. Ông ta biết dựa vào địa vị của Lư Khải trong tập đoàn, sắp xếp cho ông ta một công việc ở đó đối với anh ta mà nói là một việc dễ như trở bàn tay, có thể ra ngoài thay ông chủ tập đoàn làm những việc như thế này, rõ ràng anh ta là tâm phúc của ông chủ.
Hiện giờ ông ta nhận định ông chủ mà bọn họ nói đến chính là tổng giám đốc của chi nhánh tập đoàn Hải Chí tại thành phố D, dù sao cả một tập đoàn Hải Chí to như vậy, ông chủ to nhất của tập đoàn còn cách bọn họ rất xa.
“Giám đốc Lư, năm xưa tôi cũng tốt nghiệp hạng ưu của Đại học thành phố D đấy chứ, không dám nói là nhân tài, nhưng đi đâu cũng đủ để đạt được thành tích. Có điều mấy năm nay xui xẻo quá, dính vào cái công ty này, nhụt hết cả chí.” Tề Tông Bình thở dài nói: “Nếu có thể được giám đốc Lư đánh giá cao, cho tôi một chức vị nào đó trong Hải Chí, sau này giám đốc Lư chính là Bá Nhạc của tôi! Mà Bá Nhạc đã nói, thì Tề Tông Bình tôi có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng cam lòng!”
Tề Tiểu Tô không nhịn nổi thầm cười khẩy, coi như cô đã nhìn rõ bộ mặt vô lại của Tề Tông Bình, còn nói mình là thiên lý mã? Đi đến đâu cũng có thể đạt được thành tích à? Sao bây giờ không thấy ông ta có thành tích gì.
Dù kiếp trước ông ta mua được nhà, đổi được xe, đó cũng là bởi vì có tiền bồi thường của bố mẹ cô, sau đó theo như cô được biết thì dựa vào chút vận may cũng coi là sống tốt hơn chút. Nhưng ông ta chỉ mới có chút tiền đã ở ngoài làm loạn.
Có điều câu nói của Tề Tông Bình quả thực là vỗ đúng mông ngựa của Lư Khải, anh ta cười cười rồi gật đầu nói: “Ông Tề nói chuyện rất thú vị, được rồi, về tôi sẽ xem xét. Nếu có vị trí phù hợp với ông, tôi sẽ thông báo cho ông.”
Tề Tông Bình vô cùng vui sướng.
“Nhưng mà,” Lư Khải lại nhìn Tề Tiểu Tô, “Nếu cô Tề có biểu hiện xuất sắc thì tự nhiên ông Tề càng phát triển tốt hơn”.
Y câu này đã rất rõ ràng.
Tề Tiểu Tô cảm thấy thế giới này loạn thật rồi, những người này là tự mình cảm thấy mình tốt đẹp sao? Tự nhiên xông đến đây sắp đặt cuộc đời của cô, bọn họ dựa vào cái gì chứ?
Thức ăn được mang lên, trên bàn đều là sơn hào hải vị, hương thơm ngào ngạt, màu sắc vô cùng bắt mắt.
Ngoài Tề Tiểu Tô ra, những người khác đều thấy sự việc đã bàn xong, vừa dùng bữa vừa nói chuyện rất vui vẻ. Tề Tiểu Tô đang định nói thì tự nhiên Trần Đông lại hỏi: “Vậy cuối cùng thì Tiểu Tô được sắp xếp vào vị trí nào vậy?”
Lời vừa nói ra, cả bàn ăn đều im lặng. Tề Tiểu Tô nuốt ngược câu nói đang định nói xuống, cô phải nghe xem Trần Đông còn có thể nói được những gì nữa. Hôm nay hai người này thực sự đã khiến cô muốn cắt đứt chút tình thân ít ỏi đó.
Tề Tông Bình không ngờ vợ mình lại có thể ngu ngốc đến mức độ này, ông ta liền đá vào chân bà ta một cái, cái đá chân không hề nhẹ làm bà ta kêu lên một tiếng, sau đó tự cảm thấy tủi thân nói: “Tôi chỉ nghĩ, dù sao cũng là đi làm vào cuối tuần, hay là cũng giới thiệu Đan Thần nhà chúng ta cho họ đi.”
“Phì.” Tề Tiểu Tô không nhịn được bật cười.
Tề Đan Thần mới học cấp hai, mà mẹ đẻ nó đã muốn đẩy nó ra ngoài hầu hạ đàn ông rồi sao?
“Thím hai, hay là như vậy đi. Cơ hội công việc này cháu nhường cho Tề Đan Thần vậy.”
“Thật sao?”
“Đủ rồi, Đan Thần không được!” Tề Tông Bình quát lên.
Tề Tiểu Tô cười lạnh: “Chú hai, vậy chú nói cho cháu biết, đó là công việc gì, vì sao cháu có thể làm được, mà Đan Thần không được?”
Tề Tông Bình bị cô hỏi đến á khẩu, tuy ông ta đã đoán ra, nhưng phải nói trước mặt bao nhiêu người như thế này rằng ông chủ người ta nhìn trúng cháu rồi, muốn các ngày cuối tuần cháu đến hầu người ta, không biết hầu a hầu b hay hầu đến tận xyz, hơn nữa người ta còn rất tâm lý biết nghĩ cho cháu, sợ sẽ có lời đồn không hay nên đã sắp đặt một công việc tại công ty sao?
Trần Đông thấy Tề Tông Bình bị hỏi mà không nói được gì, nghĩ một chút dường như đã hiểu ra gì đó.
“Cô Tề không muốn sao?” Hồng Ân Kỳ hỏi.
Tề Tiểu Tô ngước mắt lên nhìn cô ta: “Hiện giờ cô Hồng đang làm công việc như thế đúng không? Bây giờ đã là nhân viên chính thức rồi à?”
Hồng Ân Kỳ đỏ mặt, rồi lại có chút phiền muộn: “Là tôi làm việc không tốt nên ông chủ mới muốn tìm một người mới như cô, cô đắc ý lắm à?”
“Sao tôi lại phải đắc ý? Cơ hội làm việc này, xin lỗi, tôi không làm nổi, cô Hồng cứ tự mình làm đi.” Tề Tiểu Tô đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, những người này làm cho cô cảm thấy buồn nôn!
Lư Khải đứng lên, chặn cô lại.
“Một tháng một vạn chỉ là tiền tiêu vặt, nếu cô có thể làm ông chủ vui, vàng bạc ngọc ngà, nhà cửa, xe hơi đều không phải là vấn đề! Cô Tề, cô chỉ là một đứa bé mồ côi cha mẹ, ông chủ chúng tôi nhìn trúng cô là phúc ba đời nhà cô rồi! Có thể dùng thân phận thấp hèn của cô đi hầu hạ ông chủ, lẽ nào không phải nên cảm ơn ông trời sao?”.
Lư Khải vừa nói vẻ mặt vừa mang theo ý châm biếm, hừ, còn làm bộ làm tịch. Nếu không phải ông chủ nhìn trúng tình nhân mới, còn muốn sắp xếp công việc cho cô ta thì hắn cũng chẳng muốn đi tiếp đón mấy người này.
Anh ta lại bước gần thêm một bước, hạ giọng nói với Tề Tiểu Tô: “Hơn nữa, ông chủ Mã đã nhìn trúng ai thì sẽ không bao giờ là không ngủ được với họ. Nếu cô đủ thông minh thì đừng có làm mấy việc phản kháng vô vị này. Cô có biết, nếu làm ông chủ Mã nổi giận thì sẽ có kết cục thế nào không? Trước đây có một cô gái cũng giống như cô, làm cho ông chủ Mã nổi giận, cuối cùng ông chủ Mã đã thưởng cô ta cho chúng tôi, chậc, mùi vị không tồi.” Lư Khải vừa nói vừa nhìn xuống ngực của Tề Tiểu Tô, như sắp chảy cả nước dãi.
“Không thể không nói, người ông chủ nhìn trúng đều rất đẹp, cô cũng được tính vào loại hàng cao cấp. Nếu cô còn bướng bỉnh như vậy, tôi ngược lại rất vui vì cô cũng sẽ được chuyển đến giường của tôi thôi.”
“Rác rưởi, sao anh không đi chết đi!”
Tề Tiểu Tô nổi điên, cô vươn tay lấy đĩa cá trên bàn úp vào mặt hắn ta.
Nước sốt dính đầy mặt Lư Khải, cả một con cá trượt từ mặt hắn ta xuống.
Sự việc chuyển biến đột ngột như vậy làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên ngơ ngác. Cảm giác đầu tiên của Tề Tông Bình chính là xong đời rồi, lập tức xông qua, một tay kéo Tề Tiểu Tô ra, một tay định tát lên mặt cô, “Sao tao lại dạy ra một thứ như mày chứ? Mày còn dám ra tay với giám đốc Lư!”
Tề Tiểu Tô sao có thể để ông ta đánh trúng? Khi ông ta vừa xông qua, thì Hệ thống Tiểu Nhất đã cảnh báo cho cô rồi, cho nên khi tay ông ta giơ lên gần mặt mình, cô đã kéo Trần Đông qua trước mặt mình.
Một tiếng “bốp” vang lên, cả một bàn tay đập mạnh vào mặt Trần Đông, làm cho mặt bà ta in hằn vết bàn tay.
Trái tim Tề Tiểu Tô hoàn toàn lạnh buốt.
Chú hai ruột của mình còn đưa mình vào công việc này, tự đưa cháu gái của mình đi làm tình nhân cho ông chủ nào đó, mà khi cô bị Lư Khải lăng nhục quyết liệt phản kháng, ông ta còn định tát cô một cái mạnh như vậy. Nếu không phải cô được Hệ thống cảnh báo, cái tát đó căn bản sẽ không thể tránh được, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ đến điều đó!
“Cô muốn chết à?” Lư Khải nhờ sự giúp đỡ của hai trợ lý, cuối cùng cũng lau sạch mặt, con mắt bị nước sốt làm dính chặt cũng đã mở ra được.
Tề Tiểu Tô lại lấy một đĩa đồ ăn nữa, làm Lư Khải hoảng sợ lùi hai bước lớn, cứ nghĩ rằng cô lại định ụp đĩa lên mặt mình.
“Người sống mà không cần mặt mũi cũng không phải là tôi.” Tề Tiểu Tô ưỡn thẳng lưng đi ra khỏi cửa.
Bình luận facebook