Hệ thống Tiểu Nhất lập tức cam đoan.
Tề Tiểu Tô liền nhắm mắt lại. Cô có thể cảm nhận được một dòng chảy ấm áp truyền từ tảng đá sang trán mình, chui vào trong đầu cô. Cô đã có cảm giác này vài lần rồi, nên cũng không xa lạ gì với nó, nhưng khối phôi đá này thực sự hơi to một chút, nên cô chờ mãi, chờ mãi đến tận lúc sắp ngủ thiếp đi rồi.
“Đinh!”
Hệ thống đột nhiên ‘đinh’ lên một tiếng, Tề Tiểu Tô bị giật mình, đầu đập xuống một cái, ai ngờ tảng đá vốn rất cứng rắn kia lại bỗng chốc mềm nhũn như một miếng đậu phụ, cả tảng đều rã ra thành một đống bột phấn.
Cô giật nảy mình, vỗ vỗ ngực, định thần nhìn lại, bên trong đống bột phấn kia có một tấm kim loại màu đen, hình dạng hơi kỳ quái, giống như một miếng vỏ sò vậy, cô hoàn toàn không nhìn ra được là thứ gì.
“Ký chủ...”
“Này, cậu cứ gọi thẳng tên tôi đi, đừng có lúc nào cũng ký chủ ký chủ thế.” Tề Tiểu Tô toát mồ hôi. Cô nhặt tấm kim loại kia lên, cảm giác rất nặng tay, lòng bàn tay cảm nhận được sự cứng rắn lạnh lẽo của kim loại, bên trên có hình hoa văn phức tạp, không biết là gì.
“Vậy bản Hệ thống gọi cô là Tiểu Tô nhé. Tiểu Tô, Thiếu soái muốn truyền thực thể, xin ý kiến của cô.”
Tề Tiểu Tô ngẩn người, Vệ Thường Khuynh lại muốn tới nữa à?
“Vừa rồi cậu hút được bao nhiêu năng lượng?” Cô cảm thấy không yên tâm, phải hỏi trước câu này, chứ chờ lát nữa lại ngốn sạch cả năng lượng thì cô khóc không ra nước mắt mất.
“Yên tâm, năng lượng của áo giáp rất nhiều, tuy chỉ là một mảnh vỡ nhỏ nhưng cũng bằng mấy viên khoáng thạch năng lượng cấp A.” Hệ thống Tiểu Nhất nói, “Mảnh vỡ áo giáp này cũng cần Thiếu soái qua thu lại, hơn nữa, có mảnh vỡ này, Thiếu soái cũng có thể đưa cô vào không gian chứa đồ của Hệ thống.”
“Không gian chứa đồ của Hệ thống á? Là cái gì?” Tề Tiểu Tô kinh ngạc.
“Hệ thống và áo giáp liên kết với nhau, sẽ tạo thành một không gian chứa đồ, chủ nhân của Hệ thống có thể vào đó, cô là ký chủ, lại có chủ nhân dẫn đường, cô cũng có thể vào được.”
Tề Tiểu Tô nghe ong cả đầu, nhưng vẫn hiểu được chút chút, nghĩa là có một không gian. Nếu đã là ‘chứa đồ’ thì tức là có thể cất đồ đạc vào trong đấy đúng không?
“Được thôi.”
Nhận được sự đồng ý của cô, Hệ thống lập tức liên hệ với Vệ Thường Khuynh. Không bao lâu sau, Vệ Thường Khuynh đã xuất hiện ngay trước mặt Tề Tiểu Tô.
Anh vẫn mặc quân trang như lúc trước, thẳng thớm mà nghiêm nghị. Vì khí chất quá mạnh mẽ, nên anh vừa xuất hiện, gian phòng khách vốn vắng lặng chợt như được lấp đầy vậy.
“Hi, Vệ Thiếu soái.” Tề Tiểu Tô chào một tiếng hơi cứng nhắc, cô vẫn chưa quen lắm với hình thức gặp mặt Vệ Thường Khuynh như thế này.
“Gọi tôi là Thường Khuynh.”
Vệ Thường Khuynh nói rồi đưa tay qua nắm lấy tay cô, Tề Tiểu Tô giật nảy mình, vô thức rụt tay lại, nhìn anh khó hiểu.
Anh ấy định ăn đậu hũ của cô à?!
“Hiện giờ tôi đang ở trạng thái truyền số liệu thực thể, cần mượn tay cô mới sờ được các vật khác, cô quên rồi sao?” Phản ứng của cô khiến Vệ Thường Khuynh hơi ngớ người, khoảnh khắc vừa rồi cô ấy cứ làm như anh biến thành con sói háo sắc rồi vậy. Chưa từng có cô gái nào đề phòng anh như vậy cả, trước giờ đều là anh tránh còn không kịp ấy chứ.
Nghe anh nói vậy, mặt Tề Tiểu Tô chợt đỏ bừng lên, sau đó lại vô thức đưa tay qua. Tiếp đến lại chợt cảm thấy không ổn lắm, làm thế này có khác nào tự dâng lên cho anh ấy nắm đâu?!
“Mạo phạm.”
Nhưng nghe thấy hai tiếng này của Vệ Thường Khuynh, cô lại thấy mình so đo tính toán quá, cũng tại vì người ta không có cách nào thôi, cô cần gì phải uốn uốn éo éo như thế?
Cô cũng không rụt tay lại nữa.
Tay Vệ Thường Khuynh phủ lên mu bàn tay cô, Tề Tiểu Tô nâng mảnh vỡ đó, còn anh thì nâng tay cô.
“Đây là cái gì?” Thấy anh cúi đầu hơi xuất thần nhìn mảnh vỡ kia, Tề Tiểu Tô không kìm được, hỏi, “Là bộ phận nào trên áo giáp của anh?”
“Là giáp vai.” Vệ Thường Khuynh nói, “Cô cầm nó đặt lên vai tôi là biết.”
Tề Tiểu Tô cầm mảnh vỡ áo giáp kia đặt lên trên vai anh. Vai anh rất rộng, đặt lên thử quả nhiên rất vừa vặn, có điều, chỉ có mỗi một mảnh. Thật sự không tưởng tượng nổi nếu cả bộ áo giáp nguyên vẹn thì trông sẽ thế nào. “Cái này nặng thật, mặc hết cả bộ lên liệu có đi nổi không?” Cô không khỏi lẩm bẩm.
Vệ Thường Khuynh khẽ mỉm cười: “Sau khi gia nhập quân Liên minh, ngày nào cũng phải rèn luyện thể lực cường độ cao, thế nên vẫn có thể chịu được trọng lượng của một bộ áo giáp.”
“Mặc lên có đẹp trai không?”
“Hả? Cô thấy tôi mặc cái gì thì không đẹp trai?”
“Ái kỷ*.”
* Rối loạn nhân cách ái kỷ, hay còn gọi là bệnh ái kỷ hoặc chứng yêu bản thân thái quá, là bệnh lý tâm thần hiếm gặp. Người bệnh chỉ quan tâm đến bản thân, tầm quan trọng của mình bị thổi phồng lên, muốn người khác ngưỡng mộ và tôn trọng mình nhưng lại thiếu đồng cảm với người khác.
Vệ Thường Khuynh bật cười, lộ ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp, suýt nữa làm Tề Tiểu Tô hoa cả mắt. Cô chớp mắt nói: “Tôi nghe nói, người đàn ông có hàm răng đều đặn, trắng bóc cực kỳ đẹp...”
“Thì làm sao?” Vệ Thường Khuynh hơi mong chờ, cô ấy sắp khen anh à?
Tề Tiểu Tô nói tiếp: “Thường rất lăng nhăng, là dạng người quen chơi bời gái gú rồi.”
Vệ Thường Khuynh chợt cạn lời, “Ai nói thế? Chuyên gia à?”
“Không phải, tôi nói chứ ai.”
Thế này là anh bị chê bai hay gì đây? Lần trước chỉ chăm chăm mong anh đi cho nhanh, kết thúc truyền số liệu thực thể, lần này thì ngay cả hàm răng đẹp của anh cũng biến thành chứng cứ lăng nhăng là thế nào?
Tề Tiểu Tô nói câu đó xong cũng quên luôn, cầm mảnh vỡ hỏi: “Giờ tìm được một mảnh rồi, phải làm sao đây?”
“Tạm thời cứ cất đi đã, phải tìm được hết các mảnh vỡ thì mới dùng được.” Vệ Thường Khuynh nắm tay cô, “Để tôi kết nối áo giáp với Hệ thống, kích hoạt không gian chứa đồ, đưa cô vào trong xem thử.”
Nghe vậy, Tề Tiểu Tô không khỏi có chút hí hửng.
Anh nắm tay cô, ấn mảnh vỡ lên trán cô, tay còn lại gõ nhẹ một cái, Tề Tiểu Tô chợt nghe một tiếng ‘cách’ trong đầu, giống như một cánh cửa nào đó được mở ra vậy. Đầu cô hơi choáng váng, người lảo đảo suýt ngã xuống. Vệ Thường Khuynh vội đỡ cô lại, khẽ nhíu mày nói: “Cơ thể của cô yếu quá, phải mau chóng cường hóa đi.”
Dù sao sau này cũng còn rất nhiều chuyện cần cô làm, nếu cơ thể không khỏe mạnh thì làm sao làm được?
“Tôi biết rồi.” Tề Tiểu Tô hơi buồn bực.
“Hệ thống đã liên kết với áo giáp, kích hoạt không gian chứa đồ rồi. Đi nào, tôi đưa cô vào.” Anh dắt tay cô, lại gõ nhẹ vào trán cô một cái, trước mắt Tề Tiểu Tô hoa lên, lúc định thần lại, hai người họ đã ở trong một không gian khoảng ba mươi mét vuông, bốn phía đều là giá kim loại rồi.
Mọi thứ đều là màu xám bạc, sàn nhà sáng như có thể soi gương được, tường và giá để đồ cũng sáng bóng, nhìn giống y như một căn phòng nhỏ trong phim khoa học viễn tưởng vậy.
“Ôi trời ơi, đây là đâu? Chúng ta di chuyển tức thời à?” Tề Tiểu Tô kinh ngạc không khép được miệng.
Hơn nữa, cô còn phát hiện, ở trong này, dường như hình ảnh của Vệ Thường Khuynh càng thật hơn thì phải, anh đón lấy mảnh vỡ áo giáp trong tay cô, đặt nó lên giá.
Trên giá trống rỗng chỉ có một mảnh vỡ đó thôi, chẳng có gì khác nữa.
“Anh cầm được đồ à?”
Vệ Thường Khuynh gật đầu, “Không gian chứa đồ này có năng lượng rất mạnh. Không phải chúng ta di chuyển tức thời, không gian này tạm thời đang ở trong não cô, cùng với Hệ thống, bây giờ tôi sẽ cài đặt nhận diện ra vào cho cô, sau này cô có thể tự vào đây.”
Bình luận facebook