Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
"Nếu em chết..."
Thời điểm ba Tống mẹ Tống và Tống Ly Nguyên tới, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, từ lúc đi vào Khuất Diễn Trọng vẫn chưa bước ra, những bác sĩ và y tá khác đã ra ngoài nghỉ ngơi hai lần.
Có bác sĩ đi ra, người chờ bên ngoài lập tức chạy tới dò hỏi, nhưng lần nào những bác sĩ đó đều mang vẻ mặt ngưng trọng, nói bệnh nhân bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Bác sĩ và y tá nơi này không ai nghĩ Tống Sanh có khả năng sống lại, cho dù người mổ chính nổi danh trong nghề, có thể nói là người giỏi nhất như Khuất Diễn Trọng cũng không có cách. Nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ căn bản không dám ra tay.
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, từ lúc Khuất Diễn Trọng bước lên bàn phẫu thuật đều chưa từng nghỉ ngơi, nhóm bác sẽ đó nhìn hàng loạt động tác của anh cũng cảm thấy mệt mỏi, những y tá giúp anh lau mồ hôi cùng đưa đồ đều không theo kịp chỉ thị của anh, thân thể và tinh thần đều mệt tới nhịn không được mà run rẩy, nhưng Khuất Diễn Trọng ở trung tâm dường như lại không cảm nhận được gì.
Giờ phút này, Khuất Diễn Trọng trong mắt tất cả mọi người như một người máy, không biết mệt mỏi là gì để giành giật từng giây cứu người nằm trên bàn phẫu thuật. Những bác sĩ và y tá đó một phần vì sự chuyên nghiệp của anh mà bị thuyết phục, nhưng một phần cũng vì anh và người nằm trên bàn mà lo lắng, hiện tại bọn họ đều đã biết, bệnh nhân này chính là người Khuất Diễn Trọng yêu.
Người yêu chưa rõ sống chết, anh còn là người mổ chính, người chịu áp lực lớn nhất ở nơi này chính là anh, nhưng từ đầu tới cuối cùng đều không lộ ra yếu ớt và sự không xác định. Từ trước chỉ nghe tới thanh danh của anh, hiện tại nhìn anh mọi người đều cảm thấy kính nể. Một người kiên cường có nội tâm mạnh mẽ như vậy không cách nào không khiến người nể phục.
Máu cùng thuốc cuồn cuộn không ngừng được máy bay trực thăng đưa tới, những loại thuốc đó có vài món là đồ cao cấp không thể tìm thấy trên thị trường, bác sĩ bình thường có lẽ cũng không biết, người trên chợ đêm cho dù vung tiền cũng chưa chắc có được, lại bị Khuất Diễn Trọng không chút bủn xỉn lấy ra cứu người yêu đang hấp hối, hành động này khiến chúng bác sĩ đứng xem nhịn không được mà líu lưỡi.
Nhưng cho dù như vậy, tình hình người bệnh vẫn không mấy khả quan. Vết thương trên bụng cô quá nghiêm trọng, hai chân còn nghiêm trọng hơn, những chỗ khác cũng có những miệng vết thương nhỏ vụn. Không chỉ như thế, sau khi kiểm tra, bọn họ còn phát hiện não bộ của Tống Sanh bị hòn đá đập vào mà xuất hiện máu bầm, tình huống vô cùng nguy kịch.
Khuất Diễn Trọng rốt cuộc chỉ có một, cho dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là một người. Nhìn những đường sóng đại diện cho dấu hiệu sinh tồn dần dần biến thành một đường thẳng tắp, tất cả các bác sĩ và y tá đều thở dài trong lòng. Thậm chí có một y tá nhịn không được mà bật khóc, cô được bệnh viện trung tâm thành phố S điều tới, cũng là y tá bình thường phối hợp với Khuất Diễn Trọng làm phẫu thuật.
Người y tá sùng bái nhất chính là vị bác sĩ nam thần cao lãnh này, khác với những người yêu thầm Khuất Diễn Trọng mà ghen ghét Tống Sanh, cô rất thích cô gái Tống Sanh nhiệt tình rộng rãi. Bởi vì đã chứng kiến rất nhiều chuyện, thậm chí còn từng thấy ánh mắt quyến luyến của Khuất Diễn Trọng khi nhìn ảnh của Tống Sanh, xem bộ dáng của anh lúc này, y tá cảm thấy bất luận kẻ nào cũng không thể nhẫn tâm đoạt đi sinh mệnh của Tống Sanh từ tay bác sĩ Khuất.
Khuất Diễn Trọng và Tống Sanh, một người là người y tá sùng bái, một người là người y tá hâm mộ, trước nay cô chưa từng thấy ai xứng đôi như họ, cũng vô số lần nghĩ tới tương lai, nếu chính mình có người yêu, bọn họ khẳng định cũng sẽ ân ái như hai người. Nhưng hiện tại, một người nằm trên bàn phẫu thuật, một người điên cuồng cố gắng giữ người kia ở lại. Tình huống bi ai mãnh liệt như vậy khiến y tá nhịn không được mà khóc ra tiếng.
Nhưng một tiếng vang lớn đem cô khiến cô từ hoảng loạn tới không dám phát ra tiếng động.
Là Khuất Diễn Trọng lạnh lùng, thân mình anh lung lay một cái làm giá dụng cụ bên cạnh ngã đổ. Có người muốn tới dìu anh, lại thấy anh nhanh chóng đứng vững lại, lần nữa đến gần bàn phẫu thuật. Khuất Diễn Trọng buông lỏng dao phẫu thuật trong tay, dùng bàn tay dính đầy máu vuốt ve gương mặt Tống Sanh.
Tất cả mọi người đều thấy được đôi tay kiên định của anh bắt đầu run rẩy, ánh mắt đạm mạc hóa thành pha lê rách nát.
"Tống Sanh, em kiên trì một chút, xin em đừng chết, đừng chết, em có nghe thấy không? Đừng bỏ anh, đừng chết, đừng chết..."
Tất cả mọi người đều bị người đàn ông quỳ gối bên bàn phẫu thuật, trán chạm trán Tống Sanh, không ngừng lẩm bẩm dọa sợ. Ai mà ngờ bác sĩ Khuất lạnh nhạt dường như không có cảm xúc lại để lộ sự yếu ớt như vậy, nhưng hiện tại sự thật ở ngay trước mắt, bọn họ cũng không thể tin được.
Y tá chớp mắt, run rẩy một cái, sau đó như có gì đó thay đổi, biểu đồ dấu hiệu sinh tồn lần nữa gợn sóng, cô nhịn không được mà vui sướng gọi: "Mau xem! Cô ấy không chết!"" Cô biết, Tống Sanh thích bác sĩ Khuất như vậy, cô ấy cũng sẽ không nhẫn tâm để bác sĩ Khuất ở lại một mình thống khổ.
Khuất Diễn Trọng là người phản ứng mau lẹ nhất so với bất cứ ai, anh ngẩng đầu, không nói hai lời liền lần nữa vùi đầu làm phẫu thuật. Chỉ là lần này, dáng vẻ của anh càng thêm dọa người, mọi người đều cảm nhận được sự khác thường của anh, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống, gân xanh nổi đầy thái dương và trán, hai mắt đỏ ngầu, thật giống như tự mình thiêu đốt tất cả tâm lực để duy trì đầu óc bình tĩnh, bảo đảm mỗi động tác không được xảy ra sai lầm.
Qua thật lâu, ngay cả ba Tống mẹ Tống đều nhịn không được mà cảm thấy con gái không thể cứu được, thời điểm lặng lẽ dựa vào nhau mà rơi lệ, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở. Một bác sĩ mặt đầy mệt mỏi nhưng biểu tình kích động thông báo: "Tình hình bệnh nhân đã ổn định! Chỉ cần cố gắng điều dưỡng thì sẽ không sao!" Nói xong, anh ta lại kích động nhéo tay của mình, tiếp tục một câu, "Bác sĩ Khuất thật là quá lợi hại, ca phẫu thuật như vậy mà cũng có thể thành công!"
Người luôn tỏ vẻ kiên cường như mẹ Tống rốt cuộc cũng nhịn không được mà che miệng khóc nức nở, được ba Tống ôm vào lòng, người làm anh trai như Tống Ly Nguyên cũng nắm chặt tay ba mẹ cùng đưa mắt nhìn phòng phẫu thuật, mỉm cười.
Thời điểm tỉnh lại, Tống Sanh đã được chuyển tới một phòng bệnh xa hoa của bệnh viện trung tâm thành phố S. Cô cảm thấy chính mình tựa hồ đã rất lâu chưa mở mắt, vừa mở mắt đã bị ánh đèn xung quanh kích thích, nhịn không được mà nhắm lại. Mở lại lần nữa, cô phát hiện có người điều chỉnh đèn mờ lại một ít. Vừa nghiêng đầu, cô liền phát hiện một người mặc áo trắng an tĩnh ngồi ở mép giường.
Không biết tại sao, cô cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, ngay cả gương mặt của người kia cũng không thể thấy rõ, nhưng cho dù là vậy, cô vừa nhìn liền có thể nhận ra đó là ai.
"Manh Manh?"
Qua hồi lâu không nghe đối phương trả lời, Tống Sanh nhịn không được mà muốn nâng tay kéo anh một cái. Nhưng vừa cử động, cô liền phát hiện toàn thân đau nhất, ngón tay cũng không cách nào cử động.
Khuất Diễn Trọng ngồi đó lẳng lặng nhìn Tống Sanh mở mắt, thấy cô nhắm mắt lại liền lập tức điều chỉnh ánh đèn, sau đó tiếp tục an tĩnh nhìn cô. Thấy cô híp mắt nhìn mình, nhỏ giọng gọi "Manh Manh?", anh hẳn phải đáp lại, nhưng không có, anh chỉ như pho tượng ngồi đó nhìn cô, không đáp lời nào.
Tống Sanh tựa hồ cũng đã nhận ra gì đó, cô an tĩnh trở lại, chỉ là vẫn mơ hồ nhìn bóng dáng kia. Qua hồi lâu, Tống Sanh mơ hồ thấy anh duỗi tay sờ mặt mình, cọ xát một lúc, cuối cùng ngừng tại mắt cô. Tống Sanh cảm thấy hơi ngứa, cô muốn cọ cọ vào bàn tay mát lạnh kia, nhưng đầu đau quá, cô đành phải thôi chớp mắt.
Lòng bàn tay của Khuất Diễn Trọng bị hàng lông mi kia quét qua mà run rẩy. Anh muốn tại thời điểm Tống Sanh vừa mở mắt liền ôm chặt lấy cô, sau đó xác định cô vẫn còn sống, nhưng những vết thương trên người cô khiến anh căn bản không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến cô thấy đau.
Lúc cô an tĩnh nhắm mắt ngủ ở đó, anh chỉ có thể không chớp mắt nhìn cô, sợ một khắc bỏ qua, sinh mệnh của đối phương sẽ lập tức biến mất, trên giường chỉ còn lại một khối thi thể lạnh băng.
Tống Sanh hôn mê ba ngày, anh liền ba ngày không ngủ, cho dù là vì mệt mỏi nhịn không được mà nhắm mắt lại, anh cũng sẽ vì nhìn thấy Tống Sanh cả người đầy máu mà lập tức mở choàng mắt, duỗi tay thăm dò hơi thở của cô. Anh giống như trở ề nhiều năm trước, sau khi thoát khỏi lồng giam kia, cả người tràn ngập thương tích và hậm hực, chỉ biết co rút ở một bệnh viện xa lạ, bao nhiêu đêm không cách nào vào giấc, chỉ có thể vô số lần từ ác mộng mà bừng tỉnh.
"Manh Manh, em hình như không thấy rõ anh."
"Trong đầu em vẫn còn máu bầm chưa tan hết, nó đè ép vào thần kinh thị giác."
"Sau này em vẫn sẽ luôn như vậy sao?"
Khuất Diễn Trọng đưa tay che đôi mắt của cô, không trả lời.
"Em biết rồi." Tống Sanh không hề biểu lộ khổ sở, ngược lại còn mỉm cười, gương mặt gầy ốm tái nhợt lộ ra hai lúm đồng tiền, "Manh Manh, anh đừng khổ sở."
Khuất Diễn Trọng nhắm hai mắt lại, cúi người hôn lên lúm đồng tiền trên má của cô.
"Manh Manh, anh ôm em một cái đi."
"Sẽ động tới vết thương của em."
"Không sao." Tống Sanh lại cười.
Khuất Diễn Trọng cẩn thận tiến lên, cẩn thận ôm cô vào lòng. Tống Sanh hít một hơi thật sâu, ở trong lòng ngực của anh mà nói: "Lúc hôn mê em có một giấc mơ, em nhìn thấy anh khi nhỏ ngồi rúc mình trong góc tường khóc một mình, bộ dáng gầy ốm trơ xương đó khiến em rất đau lòng. Khi ấy em nghĩ, em chưa từng thấy anh khóc, nếu em chết như vậy, nói không chừng anh sẽ khóc rất nhiều. Em đau lòng, cho nên liền trở về."
"Em còn sống, Manh Manh đừng buồn. Hiện tại em không nhìn rõ lắm, anh có phải lại khóc rồi không? Anh đừng khóc, em sẽ đau lòng tới chết." Tống Sanh cảm thấy chỗ vết thương rất đau, nhưng cô vẫn cười hì hì mà nói.
Khuất Diễn Trọng thật sự không thể cười, anh chỉ nói: "Anh sẽ điên mất, Tống Sanh."
Tống Sanh chớp mắt, nuốt chua xót trở về, nghiêm túc nói: "Nếu như em chết, nếu anh chịu không chịu nổi, vậy hãy đến tìm em, đừng miễn cưỡng chính mình, anh có thể ích kỷ một chút."
Thời điểm ba Tống mẹ Tống và Tống Ly Nguyên tới, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, từ lúc đi vào Khuất Diễn Trọng vẫn chưa bước ra, những bác sĩ và y tá khác đã ra ngoài nghỉ ngơi hai lần.
Có bác sĩ đi ra, người chờ bên ngoài lập tức chạy tới dò hỏi, nhưng lần nào những bác sĩ đó đều mang vẻ mặt ngưng trọng, nói bệnh nhân bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Bác sĩ và y tá nơi này không ai nghĩ Tống Sanh có khả năng sống lại, cho dù người mổ chính nổi danh trong nghề, có thể nói là người giỏi nhất như Khuất Diễn Trọng cũng không có cách. Nếu đổi lại là bọn họ, chỉ sợ căn bản không dám ra tay.
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, từ lúc Khuất Diễn Trọng bước lên bàn phẫu thuật đều chưa từng nghỉ ngơi, nhóm bác sẽ đó nhìn hàng loạt động tác của anh cũng cảm thấy mệt mỏi, những y tá giúp anh lau mồ hôi cùng đưa đồ đều không theo kịp chỉ thị của anh, thân thể và tinh thần đều mệt tới nhịn không được mà run rẩy, nhưng Khuất Diễn Trọng ở trung tâm dường như lại không cảm nhận được gì.
Giờ phút này, Khuất Diễn Trọng trong mắt tất cả mọi người như một người máy, không biết mệt mỏi là gì để giành giật từng giây cứu người nằm trên bàn phẫu thuật. Những bác sĩ và y tá đó một phần vì sự chuyên nghiệp của anh mà bị thuyết phục, nhưng một phần cũng vì anh và người nằm trên bàn mà lo lắng, hiện tại bọn họ đều đã biết, bệnh nhân này chính là người Khuất Diễn Trọng yêu.
Người yêu chưa rõ sống chết, anh còn là người mổ chính, người chịu áp lực lớn nhất ở nơi này chính là anh, nhưng từ đầu tới cuối cùng đều không lộ ra yếu ớt và sự không xác định. Từ trước chỉ nghe tới thanh danh của anh, hiện tại nhìn anh mọi người đều cảm thấy kính nể. Một người kiên cường có nội tâm mạnh mẽ như vậy không cách nào không khiến người nể phục.
Máu cùng thuốc cuồn cuộn không ngừng được máy bay trực thăng đưa tới, những loại thuốc đó có vài món là đồ cao cấp không thể tìm thấy trên thị trường, bác sĩ bình thường có lẽ cũng không biết, người trên chợ đêm cho dù vung tiền cũng chưa chắc có được, lại bị Khuất Diễn Trọng không chút bủn xỉn lấy ra cứu người yêu đang hấp hối, hành động này khiến chúng bác sĩ đứng xem nhịn không được mà líu lưỡi.
Nhưng cho dù như vậy, tình hình người bệnh vẫn không mấy khả quan. Vết thương trên bụng cô quá nghiêm trọng, hai chân còn nghiêm trọng hơn, những chỗ khác cũng có những miệng vết thương nhỏ vụn. Không chỉ như thế, sau khi kiểm tra, bọn họ còn phát hiện não bộ của Tống Sanh bị hòn đá đập vào mà xuất hiện máu bầm, tình huống vô cùng nguy kịch.
Khuất Diễn Trọng rốt cuộc chỉ có một, cho dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là một người. Nhìn những đường sóng đại diện cho dấu hiệu sinh tồn dần dần biến thành một đường thẳng tắp, tất cả các bác sĩ và y tá đều thở dài trong lòng. Thậm chí có một y tá nhịn không được mà bật khóc, cô được bệnh viện trung tâm thành phố S điều tới, cũng là y tá bình thường phối hợp với Khuất Diễn Trọng làm phẫu thuật.
Người y tá sùng bái nhất chính là vị bác sĩ nam thần cao lãnh này, khác với những người yêu thầm Khuất Diễn Trọng mà ghen ghét Tống Sanh, cô rất thích cô gái Tống Sanh nhiệt tình rộng rãi. Bởi vì đã chứng kiến rất nhiều chuyện, thậm chí còn từng thấy ánh mắt quyến luyến của Khuất Diễn Trọng khi nhìn ảnh của Tống Sanh, xem bộ dáng của anh lúc này, y tá cảm thấy bất luận kẻ nào cũng không thể nhẫn tâm đoạt đi sinh mệnh của Tống Sanh từ tay bác sĩ Khuất.
Khuất Diễn Trọng và Tống Sanh, một người là người y tá sùng bái, một người là người y tá hâm mộ, trước nay cô chưa từng thấy ai xứng đôi như họ, cũng vô số lần nghĩ tới tương lai, nếu chính mình có người yêu, bọn họ khẳng định cũng sẽ ân ái như hai người. Nhưng hiện tại, một người nằm trên bàn phẫu thuật, một người điên cuồng cố gắng giữ người kia ở lại. Tình huống bi ai mãnh liệt như vậy khiến y tá nhịn không được mà khóc ra tiếng.
Nhưng một tiếng vang lớn đem cô khiến cô từ hoảng loạn tới không dám phát ra tiếng động.
Là Khuất Diễn Trọng lạnh lùng, thân mình anh lung lay một cái làm giá dụng cụ bên cạnh ngã đổ. Có người muốn tới dìu anh, lại thấy anh nhanh chóng đứng vững lại, lần nữa đến gần bàn phẫu thuật. Khuất Diễn Trọng buông lỏng dao phẫu thuật trong tay, dùng bàn tay dính đầy máu vuốt ve gương mặt Tống Sanh.
Tất cả mọi người đều thấy được đôi tay kiên định của anh bắt đầu run rẩy, ánh mắt đạm mạc hóa thành pha lê rách nát.
"Tống Sanh, em kiên trì một chút, xin em đừng chết, đừng chết, em có nghe thấy không? Đừng bỏ anh, đừng chết, đừng chết..."
Tất cả mọi người đều bị người đàn ông quỳ gối bên bàn phẫu thuật, trán chạm trán Tống Sanh, không ngừng lẩm bẩm dọa sợ. Ai mà ngờ bác sĩ Khuất lạnh nhạt dường như không có cảm xúc lại để lộ sự yếu ớt như vậy, nhưng hiện tại sự thật ở ngay trước mắt, bọn họ cũng không thể tin được.
Y tá chớp mắt, run rẩy một cái, sau đó như có gì đó thay đổi, biểu đồ dấu hiệu sinh tồn lần nữa gợn sóng, cô nhịn không được mà vui sướng gọi: "Mau xem! Cô ấy không chết!"" Cô biết, Tống Sanh thích bác sĩ Khuất như vậy, cô ấy cũng sẽ không nhẫn tâm để bác sĩ Khuất ở lại một mình thống khổ.
Khuất Diễn Trọng là người phản ứng mau lẹ nhất so với bất cứ ai, anh ngẩng đầu, không nói hai lời liền lần nữa vùi đầu làm phẫu thuật. Chỉ là lần này, dáng vẻ của anh càng thêm dọa người, mọi người đều cảm nhận được sự khác thường của anh, mồ hôi trên trán không ngừng lăn xuống, gân xanh nổi đầy thái dương và trán, hai mắt đỏ ngầu, thật giống như tự mình thiêu đốt tất cả tâm lực để duy trì đầu óc bình tĩnh, bảo đảm mỗi động tác không được xảy ra sai lầm.
Qua thật lâu, ngay cả ba Tống mẹ Tống đều nhịn không được mà cảm thấy con gái không thể cứu được, thời điểm lặng lẽ dựa vào nhau mà rơi lệ, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở. Một bác sĩ mặt đầy mệt mỏi nhưng biểu tình kích động thông báo: "Tình hình bệnh nhân đã ổn định! Chỉ cần cố gắng điều dưỡng thì sẽ không sao!" Nói xong, anh ta lại kích động nhéo tay của mình, tiếp tục một câu, "Bác sĩ Khuất thật là quá lợi hại, ca phẫu thuật như vậy mà cũng có thể thành công!"
Người luôn tỏ vẻ kiên cường như mẹ Tống rốt cuộc cũng nhịn không được mà che miệng khóc nức nở, được ba Tống ôm vào lòng, người làm anh trai như Tống Ly Nguyên cũng nắm chặt tay ba mẹ cùng đưa mắt nhìn phòng phẫu thuật, mỉm cười.
Thời điểm tỉnh lại, Tống Sanh đã được chuyển tới một phòng bệnh xa hoa của bệnh viện trung tâm thành phố S. Cô cảm thấy chính mình tựa hồ đã rất lâu chưa mở mắt, vừa mở mắt đã bị ánh đèn xung quanh kích thích, nhịn không được mà nhắm lại. Mở lại lần nữa, cô phát hiện có người điều chỉnh đèn mờ lại một ít. Vừa nghiêng đầu, cô liền phát hiện một người mặc áo trắng an tĩnh ngồi ở mép giường.
Không biết tại sao, cô cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, ngay cả gương mặt của người kia cũng không thể thấy rõ, nhưng cho dù là vậy, cô vừa nhìn liền có thể nhận ra đó là ai.
"Manh Manh?"
Qua hồi lâu không nghe đối phương trả lời, Tống Sanh nhịn không được mà muốn nâng tay kéo anh một cái. Nhưng vừa cử động, cô liền phát hiện toàn thân đau nhất, ngón tay cũng không cách nào cử động.
Khuất Diễn Trọng ngồi đó lẳng lặng nhìn Tống Sanh mở mắt, thấy cô nhắm mắt lại liền lập tức điều chỉnh ánh đèn, sau đó tiếp tục an tĩnh nhìn cô. Thấy cô híp mắt nhìn mình, nhỏ giọng gọi "Manh Manh?", anh hẳn phải đáp lại, nhưng không có, anh chỉ như pho tượng ngồi đó nhìn cô, không đáp lời nào.
Tống Sanh tựa hồ cũng đã nhận ra gì đó, cô an tĩnh trở lại, chỉ là vẫn mơ hồ nhìn bóng dáng kia. Qua hồi lâu, Tống Sanh mơ hồ thấy anh duỗi tay sờ mặt mình, cọ xát một lúc, cuối cùng ngừng tại mắt cô. Tống Sanh cảm thấy hơi ngứa, cô muốn cọ cọ vào bàn tay mát lạnh kia, nhưng đầu đau quá, cô đành phải thôi chớp mắt.
Lòng bàn tay của Khuất Diễn Trọng bị hàng lông mi kia quét qua mà run rẩy. Anh muốn tại thời điểm Tống Sanh vừa mở mắt liền ôm chặt lấy cô, sau đó xác định cô vẫn còn sống, nhưng những vết thương trên người cô khiến anh căn bản không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến cô thấy đau.
Lúc cô an tĩnh nhắm mắt ngủ ở đó, anh chỉ có thể không chớp mắt nhìn cô, sợ một khắc bỏ qua, sinh mệnh của đối phương sẽ lập tức biến mất, trên giường chỉ còn lại một khối thi thể lạnh băng.
Tống Sanh hôn mê ba ngày, anh liền ba ngày không ngủ, cho dù là vì mệt mỏi nhịn không được mà nhắm mắt lại, anh cũng sẽ vì nhìn thấy Tống Sanh cả người đầy máu mà lập tức mở choàng mắt, duỗi tay thăm dò hơi thở của cô. Anh giống như trở ề nhiều năm trước, sau khi thoát khỏi lồng giam kia, cả người tràn ngập thương tích và hậm hực, chỉ biết co rút ở một bệnh viện xa lạ, bao nhiêu đêm không cách nào vào giấc, chỉ có thể vô số lần từ ác mộng mà bừng tỉnh.
"Manh Manh, em hình như không thấy rõ anh."
"Trong đầu em vẫn còn máu bầm chưa tan hết, nó đè ép vào thần kinh thị giác."
"Sau này em vẫn sẽ luôn như vậy sao?"
Khuất Diễn Trọng đưa tay che đôi mắt của cô, không trả lời.
"Em biết rồi." Tống Sanh không hề biểu lộ khổ sở, ngược lại còn mỉm cười, gương mặt gầy ốm tái nhợt lộ ra hai lúm đồng tiền, "Manh Manh, anh đừng khổ sở."
Khuất Diễn Trọng nhắm hai mắt lại, cúi người hôn lên lúm đồng tiền trên má của cô.
"Manh Manh, anh ôm em một cái đi."
"Sẽ động tới vết thương của em."
"Không sao." Tống Sanh lại cười.
Khuất Diễn Trọng cẩn thận tiến lên, cẩn thận ôm cô vào lòng. Tống Sanh hít một hơi thật sâu, ở trong lòng ngực của anh mà nói: "Lúc hôn mê em có một giấc mơ, em nhìn thấy anh khi nhỏ ngồi rúc mình trong góc tường khóc một mình, bộ dáng gầy ốm trơ xương đó khiến em rất đau lòng. Khi ấy em nghĩ, em chưa từng thấy anh khóc, nếu em chết như vậy, nói không chừng anh sẽ khóc rất nhiều. Em đau lòng, cho nên liền trở về."
"Em còn sống, Manh Manh đừng buồn. Hiện tại em không nhìn rõ lắm, anh có phải lại khóc rồi không? Anh đừng khóc, em sẽ đau lòng tới chết." Tống Sanh cảm thấy chỗ vết thương rất đau, nhưng cô vẫn cười hì hì mà nói.
Khuất Diễn Trọng thật sự không thể cười, anh chỉ nói: "Anh sẽ điên mất, Tống Sanh."
Tống Sanh chớp mắt, nuốt chua xót trở về, nghiêm túc nói: "Nếu như em chết, nếu anh chịu không chịu nổi, vậy hãy đến tìm em, đừng miễn cưỡng chính mình, anh có thể ích kỷ một chút."
Bình luận facebook