Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
"Tôi sẽ không thua."
"Mau xem mau xem, chủ nhiệm Khuất lại ôm người yêu ra phơi nắng kia, tình cảm hai người họ thật tốt!"
"Bà xã của chủ nhiệm Khuất khôi phục thật nhanh, hiện tại ngay cả phơi nắng cũng cả rồi."
"Chủ nhiệm Khuất dụng tâm chăm sóc như vậy, khẳng định là hồi phục nhanh rồi, nghe nói người ta không dùng thuốc trong kho bệnh viện chúng ta mà là thuốc trực tiếp nhập từ nước ngoài đấy. Có điều tôi thật không ngờ, còn tưởng đàn ông như chủ nhiệm Khuất sẽ không tìm được bạn gái, kết quả hiện tại mới phát hiện sự đời thật khó lường."
"Chủ nhiệm Khuất vừa có tiền vừa có nhan sắc lại thâm tình, vì người mình thích mà ngay cả thói ưa sạch sẽ nghiêm trọng cũng có thể nhẫn nhịn được, em gái được anh ấy yêu kia thật là... Sự đời khó lường mà."
Đám y tá đứng trước cửa sổ nhìn ra vườn hoa nằm dưới bệnh viện, đối với hai người đang ở đó phơi nắng không ngừng lẩm bẩm.
Hai người đó chính là Khuất Diễn Trọng bị Tống Sanh biến mình thành bác sĩ các nhân và bệnh nhân vì bị thương thiếu chút nghẹn hư cuối cùng cũng được đặc xá ra đây phơi nắng Tống Sanh.
Khuất Diễn Trọng vốn dĩ là nhân vật hô mưa gọi gió của bệnh viện trung tâm thành phố S, từ sau khi nhập viện, mỗi giây mỗi phút bọn họ đều bị mọi người chú ý, là đề tài nói chuyện phiếm khi nhóm bác sĩ y tá rảnh rỗi.
Không phải là không thể chuyển tới bệnh viện tốt nhất, nhưng Tống Sanh lại không muốn, chỉ muốn ở chỗ này, cả gia đình cũng chỉ đành thuận theo ý cô.
Tống Sanh không hổ là có danh siêu nhân từ nhỏ tới lớn, tốc độ miệng vết thương khép lại vượt qua suy nghĩ của Khuất Diễn Trọng, đôi mắt không thể nhìn thấy màu sắc, muốn nhìn kỹ phải dùng cái kính anh đưa cho cô, trước mắt thì không có gì, ngoại trừ việc Khuất Diễn Trọng không cho cô đọc sách quá nửa giờ thì còn lại đều rất tốt.
Hai chân trải qua ba lần phẫu thuật, nếu khôi phục tốt như lời nói thì đi lại bình thường không thành vấn đề, chỉ là tùy tiện chạy nhảy như lúc trước là hoàn toàn không có khả năng. Miệng vết thương những chỗ khác đã dần khép lại, tổng thể mà nói thì mọi chuyện đều phát triển theo hướng rất tốt.
Ba Tống mẹ Tống ở đây đoạn thời gian để chăm sóc Tống Sanh, đồng thời thuận tiện quan sát Khuất Diễn Trọng, cuối cùng bọn họ phát hiện anh vô cùng cẩn thận và chu đáo, sau khi biết chỗ này hoàn toàn không có đất dụng võ, bọn họ liền yên tâm giao con gái cho anh rồi trở về thủ đô. Phải biết rằng, chức vụ bọn họ cao như vậy cũng thập phần bận rộn.
Em họ Tống Ly Thụ mỗi ngày bị mấy chục cuộc gọi thúc giục vẫn cứ bất động như thế, mấy ngày trước rốt cuộc cũng bị đám đồng nghiệp đằng đằng sát khí tới trói mang đi. Người này nghe tin chị Sanh ở nhà gặp nạn liền trực tiếp bỏ về, những nhân viên cùng cậu làm nhiệm vụ bí mật kia đều suýt nữa bị tên tùy hứng này chọc nằm liệt giường. Tống Sanh đã không sao, cậu ấy cho dù có tiếp tục ở đây cũng không giúp được gì.
Anh trai Tống Ly Nguyên cũng rất bận, mỗi ngày không biết bao nhiêu án tử, nhưng anh mỗi ngày đều tới rồi vội vàng rời đi. Những người khác cũng tới thăm mấy lần, đương nhiên cũng không có ai có thể kiên trì dưới áp lực như Khuất Diễn Trọng.
Vừa rời khỏi tầm mắt người nhà, Tống Sanh liền không an phận, mỗi ngày đều đòi Khuất Diễn Trọng cho xuống giường, muốn ra cửa, muốn đọc sách muốn lên mạng. Đa phần suy xét tới vấn đề thân thể của Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng đều trầm mặc từ chối.
Nhưng gần đây nhất, thời tiết không tồi, Tống Sanh ở trong phòng bệnh thèm thuồng nhìn ánh mặt trời bên ngoài, sau đó lại dùng gương mặt đáng thương làm nũng Khuất Diễn Trọng một trận, cuối cùng Khuất Diễn Trọng liền mặt không cảm xúc đầu hàng, mỗi ngày giờ này đều ôm cô ra vườn hoa đi dạo vài vòng. Hành động này lập tức trở thành đề tài nói chuyện của bệnh viện, trong đó đàm luận nhiều nhất chính là cảm thán anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một khi gặp được người mình thích, ngay cả chủ nhiệm Khuất như băng đá ngàn năm cũng có thể hóa thành dòng nước.
Tống Sanh không thể tự đi, được Khuất Diễn Trọng ôm trong lòng, phơi nắng tới mơ màng sắp ngủ. Mãi tới khi thấy một thiếu niên gầy gò đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ, cô mới hoàn hồn, kéo tay áo Khuất Diễn Trọng, sau đó vẫy tay với thiếu niên kia.
"Chị Sanh, thật xin lỗi." Người tới là Sở Thanh, là thiếu niên ngày đó mưa to chạy tới chân núi ngồi khóc. Khi đó cậu cũng bị thương, cũng không biết vì bị thương hay vì cảm thấy bản thân làm Tống Sanh liên lụy mà không chịu tới đây, hôm nay cuối cùng cũng lấy hết dũng khí tới đây chính miệng nói một câu như thế.
Tống Sanh được Khuất Diễn Trọng bế lên xe lăn, nghe vậy liền kêu Sở Thành tới gần, dùng sức xoa đầu cậu bé rồi cười nói: "Chị Sanh đương nhiên phải bảo vệ các em, hơn nữa đây là thiên tai, chúng ta cũng không có biện pháp đúng không? Em đừng buồn nữa, chị không sao rồi, nhìn em đi, gầy tới mức một cơn gió nhẹ cũng thổi em bay lên bầu trời."
Khoảng thời gian Sở Thanh thật sự ốm đi, trong lòng đè nén quá nhiều chuyện, so với thiếu niên trầm mặc nhưng mềm mại của khi trước có khác biệt rất lớn, trong mắt không biết từ lúc nào đã có rất nhiều tối tăm. Hiện tại đối mặt với lời an ủi của Tống Sanh, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Tống Sanh nhìn cậu như thế liền biết cậu không thể lập tức nghĩ thông, cho nên ngẩng đầu nhìn Khuất Diễn Trọng. Khuất Diễn Trọng liền nói: "Sở Thanh, đợi một chút." Sau đó anh lại nói với Tống Sanh: "Anh đưa em về phòng trước."
Tống Sanh vội vàng lắc đầu, làm nũng kéo kéo tay anh: "Để em ở đây phơi nắng thêm một lúc được không?"
Khuất Diễn Trọng do dự một lát liền tìm một y tá, để cô ấy ở cùng Tống Sanh, sau đó tự mình dẫn Sở Thanh tới văn phòng.
Tống Sanh ngồi trong vườn hoa phơi nắng, trợ thủ Khuất Diễn Trọng tìm tới tên là Tiểu Xuân ở cạnh vừa chăm sóc cô, thuận tiện cùng cô nói chuyện phiếm. Hàn huyên chốc lát, Tống Sanh đột nhiên thấy lạnh, Tiểu Xuân liền đứng dậy đi lấy chăn cho cô, để cô ngồi đó một mình.
Tiểu Xuân vừa đi không bao lâu, Tống Sanh đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên nghe tiếng lạch cạch lạch cạch, vừa mở mắt liền thấy một cô bé mặt tròn ôm bó hoa chạy tới.
"Chị ơi, có một chú nhờ em đưa bó hoa này cho chị." Nói xong, cô bé liền đặt bó hoa vào trong lòng ngực Tống Sanh rồi xoay người chạy, Tống Sanh không gọi lại, chỉ nhíu mày nhìn bó hoa ở trong lòng. Nếu cô nhớ không lầm, loại hoa này là đông tử la, tượng trưng cho... Dục vọng chiếm hữu.
Người tặng hoa tựa hồ muốn biểu đạt ý không tốt. Cô đưa bó hoa ra xa, đột nhiên phát hiện bên trong có đặt một tờ giấy..
"Tôi vẫn luôn chăm chú nhìn em." Bên trên chỉ viết một câu như vậy. Tống Sanh nhíu mày, câu này với cô mà nói rất quen thuộc, khi trước có đoạn thời gian cô hay nhận tin nhắn quấy rầy, mỗi lần đều có một câu như vậy. Khi đó cô còn tưởng là Lương La bị cô đánh một trận thuê người tới phá phách nên mới không quấy rầy, nhưng lâu rồi mới lần nữa nhìn lại cô cảm thấy suy nghĩ của mình dường như không đúng.
Nhưng cho dù thế nào thì đây cũng không phải chuyện lớn, thế giới này đâu thiếu kẻ biến thái chứ? Quăng hoa và giấy vào thùng rác, cô lại tiếp tục công việc phơi nắng của mình.
Trong lúc này, Sở Thanh và Khuất Diễn Trọng đang ngồi trong văn phòng của anh. Anh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên trong mắt nhiễm chút cừu hận, hỏi: "Em thật sự nghĩ kỹ rồi?"
"Vâng." Sở Thanh ngẩng đầu đối diện với anh.
Khuất Diễn Trọng đẩy một tờ danh thiếp tới trước mặt thiếu niên, nói: "Anh không thể giúp em quá nhiều, người này từng nợ anh một ân tình, sau khi tới nước A, em có thể liên hệ anh ta, cuối cùng có thể trưởng thành thành dạng gì, em chỉ có thể dựa vào chính mình."
"Em hiểu, cảm ơn tiên sinh." Sở Thanh cầm lấy tấm danh thiếp, siết chặt, qua một lúc lâu nhịn không được mà hỏi, "Tiên sinh, bà ấy... Có khỏe không?"
"Nếu người em hỏi là mẹ của mình, trước nay Phương Tuy Dương đều đối với bà ấy rất tốt, nhưng đó chỉ là phương diện vật chất, còn về tinh thần thì bà ấy ngày càng không tốt. Từ sau khi ba em mất, bà ấy bị bắt rời bỏ em, bà ấy thật sự chịu rất nhiều thống khổ. Nhưng cho dù là vậy, em cũng không cứu được bà ấy."
Sở Thanh chính là đứa con của Sở Nhứ và chồng trước của bà Du Hàn Thâm, năm đó Khuất Diễn Trọng vì kết minh với bà đã đồng ý với bà từ tay Phương Tuy Dương cứu Sở Thanh ra, lúc sau vẫn luôn mang theo cậu trằn trọc, mãi tới khi về nước mới đưa cậu tới cô nhi viện Ánh mặt trời. Có thể nói thế này, lúc trước Khuất Diễn Trọng mở cô nhi viện, một nguyên nhân trong đó chính là che giấu sự tồn tại của Sở Thanh, vì không để Phương Tuy Dương chú ý tới cậu rồi lần nữa ra tay.
Che giấu nhiều năm như vậy, không biết từ con đường nào Phương Tuy Dương đã biết sự tồn tại của cậu.
Sở Thanh từ nhỏ đã rời xa ba mẹ, không biết thân thế của mình. Nhưng ngày đó, thời điểm bọn họ ở làng du lịch chơi xuân, Sở Thanh đột nhiên nhận được một phần văn kiện. Bên trên ghi rõ thân thế của cậu, còn cả thân phận của ba mẹ cậu, đồng thời còn có... Video cái chết của Du Hàm Thâm. Đó là một trung úy Hoa Quốc hi sinh trong một lần tập kích bắt bọn buôn bán ma túy, chết rất thê thảm, mà tất cả sự tình là do có người ở sau lưng thao túng, mà người kia còn cầm tù mẹ cậu, hơn nữa hiện tại còn gửi cho cậu đồ vật như vậy.
Sở Thanh mới mười hai tuổi lập tức chịu kích thích mà mất đi lý trí, cậu không thể bình tĩnh trở lại nên mới chạy tới chân núi lặng lẽ ngồi khóc. Ai ngờ một loạt sự tình sau lại phát sinh, cậu cảm thấy áy náy vì liên lụy tới Tống Sanh, lại đối với tình hình của ba mẹ mà mình chờ mong nhiều năm xuất hiện tâm tình phức tạp, còn phải nghiệm chứng với Khuất Diễn Trọng, tất cả đều khiến cậu cảm thấy rối bời.
Cậu muốn rời khỏi nơi này, muốn học thêm nhiều thứ, muốn có càng nhiều năng lực, vì vậy hôm nay mới tới xin Khuất Diễn Trọng giúp đỡ.
"Hiện tại cho dù có muốn nhiều hơn cũng phí công thôi, trở về chuẩn bị đi."
"Vâng."
Sau khi Sở Thanh rời đi, Khuất Diễn Trọng ngồi trên sô pha lấy di động gọi cho một người.
Điện thoại vừa kết nối liền truyền tới giọng cười nói của một người đàn ông dùng tiếng W: "Khuất, cậu biết có biết nó bị lão đại xử lý không?"
"Nằm trong dự kiến." Thanh âm của Khuất Diễn Trọng lạnh hơn bình thường, "Phương Tuy Dương đã biết hành động của chúng ta, có điều ông ta vẫn không biết tôi đã liên minh với ai trong ba người, ông ta muốn thăm dò tôi xem trong ba người ai là kẻ trung thành nhất, hợp lý hi sinh cho ông ta nhất."
"Khuất không hổ là cùng chung dòng máu với lão đại, chậc. Khuất, cậu thật sự muốn thúc đẩy kế hoạch đó sao? Tôi cảm thấy lúc này không phải thời cơ tốt, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn." Người đàn ông nói, lại cười, "Tuy tôi lý giải được chuyện người yêu cậu chịu tổn thương nên khiến cậu không thể chịu đựng được, nhưng vì chuyện lớn của chúng ta, cậu phải nhẫn nhịn thêm một chút."
Ánh mắt của Khuất Diễn Trọng lập tức trở nên thâm sâu, Tống Sanh gặp chuyện hoàn toàn không phải ngoài ý muốn. Kích thích Sở Thanh, dẫn đường cậu ấy tới chân núi, hơn nữa sắp xếp người phá rừng, tất cả đều là bút tích của Phương Tuy Dương, ông ta là muốn báo cho anh biết, hành động của anh đã bị ông ta phát hiện.
Phương Tuy Dương không thích người trái ý mình, không thích có kẻ ở sau lưng làm chút chuyện nhỏ, vì thế Phương Tuy Dương muốn cảnh cáo anh rằng ông ta hoàn toàn có thể giết chết Tống Sanh và Sở Thanh. Nhưng đối với Khuất Diễn Trọng mà nói, đây không chỉ là một lời cảnh cáo. Cho nên anh quyết định thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị mấy năm. Phương Tuy Dương cho rằng đã nhìn thấu át chủ bài của anh, nhưng thứ Khuất Diễn Trọng che giấu còn sâu hơn ông ta tưởng tượng.
"Tôi nói rồi, có thể thành công, cậu phải tin tưởng tôi, Bishop."
Giọng nam trong điện thoại phát ra tiếng than thở bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, nghe cậu, đàn ông phẫn nộ đúng là đáng sợ mà. Tôi biết đàn ông chảy dòng máu nhà họ Phương mấy người đều đáng sợ, tựa như câu nói "chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn", mấy người sớm hay muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay phụ nữ."
"Nói với Chasel, bắt đầu thôi."
"Được, Khuất, toàn bộ tiền đặt cược của tôi đều ở trên người cậu, cậu đừng làm tôi thua lỗ sạch vốn đó."
"Tôi sẽ không thua."
"Mau xem mau xem, chủ nhiệm Khuất lại ôm người yêu ra phơi nắng kia, tình cảm hai người họ thật tốt!"
"Bà xã của chủ nhiệm Khuất khôi phục thật nhanh, hiện tại ngay cả phơi nắng cũng cả rồi."
"Chủ nhiệm Khuất dụng tâm chăm sóc như vậy, khẳng định là hồi phục nhanh rồi, nghe nói người ta không dùng thuốc trong kho bệnh viện chúng ta mà là thuốc trực tiếp nhập từ nước ngoài đấy. Có điều tôi thật không ngờ, còn tưởng đàn ông như chủ nhiệm Khuất sẽ không tìm được bạn gái, kết quả hiện tại mới phát hiện sự đời thật khó lường."
"Chủ nhiệm Khuất vừa có tiền vừa có nhan sắc lại thâm tình, vì người mình thích mà ngay cả thói ưa sạch sẽ nghiêm trọng cũng có thể nhẫn nhịn được, em gái được anh ấy yêu kia thật là... Sự đời khó lường mà."
Đám y tá đứng trước cửa sổ nhìn ra vườn hoa nằm dưới bệnh viện, đối với hai người đang ở đó phơi nắng không ngừng lẩm bẩm.
Hai người đó chính là Khuất Diễn Trọng bị Tống Sanh biến mình thành bác sĩ các nhân và bệnh nhân vì bị thương thiếu chút nghẹn hư cuối cùng cũng được đặc xá ra đây phơi nắng Tống Sanh.
Khuất Diễn Trọng vốn dĩ là nhân vật hô mưa gọi gió của bệnh viện trung tâm thành phố S, từ sau khi nhập viện, mỗi giây mỗi phút bọn họ đều bị mọi người chú ý, là đề tài nói chuyện phiếm khi nhóm bác sĩ y tá rảnh rỗi.
Không phải là không thể chuyển tới bệnh viện tốt nhất, nhưng Tống Sanh lại không muốn, chỉ muốn ở chỗ này, cả gia đình cũng chỉ đành thuận theo ý cô.
Tống Sanh không hổ là có danh siêu nhân từ nhỏ tới lớn, tốc độ miệng vết thương khép lại vượt qua suy nghĩ của Khuất Diễn Trọng, đôi mắt không thể nhìn thấy màu sắc, muốn nhìn kỹ phải dùng cái kính anh đưa cho cô, trước mắt thì không có gì, ngoại trừ việc Khuất Diễn Trọng không cho cô đọc sách quá nửa giờ thì còn lại đều rất tốt.
Hai chân trải qua ba lần phẫu thuật, nếu khôi phục tốt như lời nói thì đi lại bình thường không thành vấn đề, chỉ là tùy tiện chạy nhảy như lúc trước là hoàn toàn không có khả năng. Miệng vết thương những chỗ khác đã dần khép lại, tổng thể mà nói thì mọi chuyện đều phát triển theo hướng rất tốt.
Ba Tống mẹ Tống ở đây đoạn thời gian để chăm sóc Tống Sanh, đồng thời thuận tiện quan sát Khuất Diễn Trọng, cuối cùng bọn họ phát hiện anh vô cùng cẩn thận và chu đáo, sau khi biết chỗ này hoàn toàn không có đất dụng võ, bọn họ liền yên tâm giao con gái cho anh rồi trở về thủ đô. Phải biết rằng, chức vụ bọn họ cao như vậy cũng thập phần bận rộn.
Em họ Tống Ly Thụ mỗi ngày bị mấy chục cuộc gọi thúc giục vẫn cứ bất động như thế, mấy ngày trước rốt cuộc cũng bị đám đồng nghiệp đằng đằng sát khí tới trói mang đi. Người này nghe tin chị Sanh ở nhà gặp nạn liền trực tiếp bỏ về, những nhân viên cùng cậu làm nhiệm vụ bí mật kia đều suýt nữa bị tên tùy hứng này chọc nằm liệt giường. Tống Sanh đã không sao, cậu ấy cho dù có tiếp tục ở đây cũng không giúp được gì.
Anh trai Tống Ly Nguyên cũng rất bận, mỗi ngày không biết bao nhiêu án tử, nhưng anh mỗi ngày đều tới rồi vội vàng rời đi. Những người khác cũng tới thăm mấy lần, đương nhiên cũng không có ai có thể kiên trì dưới áp lực như Khuất Diễn Trọng.
Vừa rời khỏi tầm mắt người nhà, Tống Sanh liền không an phận, mỗi ngày đều đòi Khuất Diễn Trọng cho xuống giường, muốn ra cửa, muốn đọc sách muốn lên mạng. Đa phần suy xét tới vấn đề thân thể của Tống Sanh, Khuất Diễn Trọng đều trầm mặc từ chối.
Nhưng gần đây nhất, thời tiết không tồi, Tống Sanh ở trong phòng bệnh thèm thuồng nhìn ánh mặt trời bên ngoài, sau đó lại dùng gương mặt đáng thương làm nũng Khuất Diễn Trọng một trận, cuối cùng Khuất Diễn Trọng liền mặt không cảm xúc đầu hàng, mỗi ngày giờ này đều ôm cô ra vườn hoa đi dạo vài vòng. Hành động này lập tức trở thành đề tài nói chuyện của bệnh viện, trong đó đàm luận nhiều nhất chính là cảm thán anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một khi gặp được người mình thích, ngay cả chủ nhiệm Khuất như băng đá ngàn năm cũng có thể hóa thành dòng nước.
Tống Sanh không thể tự đi, được Khuất Diễn Trọng ôm trong lòng, phơi nắng tới mơ màng sắp ngủ. Mãi tới khi thấy một thiếu niên gầy gò đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ, cô mới hoàn hồn, kéo tay áo Khuất Diễn Trọng, sau đó vẫy tay với thiếu niên kia.
"Chị Sanh, thật xin lỗi." Người tới là Sở Thanh, là thiếu niên ngày đó mưa to chạy tới chân núi ngồi khóc. Khi đó cậu cũng bị thương, cũng không biết vì bị thương hay vì cảm thấy bản thân làm Tống Sanh liên lụy mà không chịu tới đây, hôm nay cuối cùng cũng lấy hết dũng khí tới đây chính miệng nói một câu như thế.
Tống Sanh được Khuất Diễn Trọng bế lên xe lăn, nghe vậy liền kêu Sở Thành tới gần, dùng sức xoa đầu cậu bé rồi cười nói: "Chị Sanh đương nhiên phải bảo vệ các em, hơn nữa đây là thiên tai, chúng ta cũng không có biện pháp đúng không? Em đừng buồn nữa, chị không sao rồi, nhìn em đi, gầy tới mức một cơn gió nhẹ cũng thổi em bay lên bầu trời."
Khoảng thời gian Sở Thanh thật sự ốm đi, trong lòng đè nén quá nhiều chuyện, so với thiếu niên trầm mặc nhưng mềm mại của khi trước có khác biệt rất lớn, trong mắt không biết từ lúc nào đã có rất nhiều tối tăm. Hiện tại đối mặt với lời an ủi của Tống Sanh, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Tống Sanh nhìn cậu như thế liền biết cậu không thể lập tức nghĩ thông, cho nên ngẩng đầu nhìn Khuất Diễn Trọng. Khuất Diễn Trọng liền nói: "Sở Thanh, đợi một chút." Sau đó anh lại nói với Tống Sanh: "Anh đưa em về phòng trước."
Tống Sanh vội vàng lắc đầu, làm nũng kéo kéo tay anh: "Để em ở đây phơi nắng thêm một lúc được không?"
Khuất Diễn Trọng do dự một lát liền tìm một y tá, để cô ấy ở cùng Tống Sanh, sau đó tự mình dẫn Sở Thanh tới văn phòng.
Tống Sanh ngồi trong vườn hoa phơi nắng, trợ thủ Khuất Diễn Trọng tìm tới tên là Tiểu Xuân ở cạnh vừa chăm sóc cô, thuận tiện cùng cô nói chuyện phiếm. Hàn huyên chốc lát, Tống Sanh đột nhiên thấy lạnh, Tiểu Xuân liền đứng dậy đi lấy chăn cho cô, để cô ngồi đó một mình.
Tiểu Xuân vừa đi không bao lâu, Tống Sanh đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên nghe tiếng lạch cạch lạch cạch, vừa mở mắt liền thấy một cô bé mặt tròn ôm bó hoa chạy tới.
"Chị ơi, có một chú nhờ em đưa bó hoa này cho chị." Nói xong, cô bé liền đặt bó hoa vào trong lòng ngực Tống Sanh rồi xoay người chạy, Tống Sanh không gọi lại, chỉ nhíu mày nhìn bó hoa ở trong lòng. Nếu cô nhớ không lầm, loại hoa này là đông tử la, tượng trưng cho... Dục vọng chiếm hữu.
Người tặng hoa tựa hồ muốn biểu đạt ý không tốt. Cô đưa bó hoa ra xa, đột nhiên phát hiện bên trong có đặt một tờ giấy..
"Tôi vẫn luôn chăm chú nhìn em." Bên trên chỉ viết một câu như vậy. Tống Sanh nhíu mày, câu này với cô mà nói rất quen thuộc, khi trước có đoạn thời gian cô hay nhận tin nhắn quấy rầy, mỗi lần đều có một câu như vậy. Khi đó cô còn tưởng là Lương La bị cô đánh một trận thuê người tới phá phách nên mới không quấy rầy, nhưng lâu rồi mới lần nữa nhìn lại cô cảm thấy suy nghĩ của mình dường như không đúng.
Nhưng cho dù thế nào thì đây cũng không phải chuyện lớn, thế giới này đâu thiếu kẻ biến thái chứ? Quăng hoa và giấy vào thùng rác, cô lại tiếp tục công việc phơi nắng của mình.
Trong lúc này, Sở Thanh và Khuất Diễn Trọng đang ngồi trong văn phòng của anh. Anh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên trong mắt nhiễm chút cừu hận, hỏi: "Em thật sự nghĩ kỹ rồi?"
"Vâng." Sở Thanh ngẩng đầu đối diện với anh.
Khuất Diễn Trọng đẩy một tờ danh thiếp tới trước mặt thiếu niên, nói: "Anh không thể giúp em quá nhiều, người này từng nợ anh một ân tình, sau khi tới nước A, em có thể liên hệ anh ta, cuối cùng có thể trưởng thành thành dạng gì, em chỉ có thể dựa vào chính mình."
"Em hiểu, cảm ơn tiên sinh." Sở Thanh cầm lấy tấm danh thiếp, siết chặt, qua một lúc lâu nhịn không được mà hỏi, "Tiên sinh, bà ấy... Có khỏe không?"
"Nếu người em hỏi là mẹ của mình, trước nay Phương Tuy Dương đều đối với bà ấy rất tốt, nhưng đó chỉ là phương diện vật chất, còn về tinh thần thì bà ấy ngày càng không tốt. Từ sau khi ba em mất, bà ấy bị bắt rời bỏ em, bà ấy thật sự chịu rất nhiều thống khổ. Nhưng cho dù là vậy, em cũng không cứu được bà ấy."
Sở Thanh chính là đứa con của Sở Nhứ và chồng trước của bà Du Hàn Thâm, năm đó Khuất Diễn Trọng vì kết minh với bà đã đồng ý với bà từ tay Phương Tuy Dương cứu Sở Thanh ra, lúc sau vẫn luôn mang theo cậu trằn trọc, mãi tới khi về nước mới đưa cậu tới cô nhi viện Ánh mặt trời. Có thể nói thế này, lúc trước Khuất Diễn Trọng mở cô nhi viện, một nguyên nhân trong đó chính là che giấu sự tồn tại của Sở Thanh, vì không để Phương Tuy Dương chú ý tới cậu rồi lần nữa ra tay.
Che giấu nhiều năm như vậy, không biết từ con đường nào Phương Tuy Dương đã biết sự tồn tại của cậu.
Sở Thanh từ nhỏ đã rời xa ba mẹ, không biết thân thế của mình. Nhưng ngày đó, thời điểm bọn họ ở làng du lịch chơi xuân, Sở Thanh đột nhiên nhận được một phần văn kiện. Bên trên ghi rõ thân thế của cậu, còn cả thân phận của ba mẹ cậu, đồng thời còn có... Video cái chết của Du Hàm Thâm. Đó là một trung úy Hoa Quốc hi sinh trong một lần tập kích bắt bọn buôn bán ma túy, chết rất thê thảm, mà tất cả sự tình là do có người ở sau lưng thao túng, mà người kia còn cầm tù mẹ cậu, hơn nữa hiện tại còn gửi cho cậu đồ vật như vậy.
Sở Thanh mới mười hai tuổi lập tức chịu kích thích mà mất đi lý trí, cậu không thể bình tĩnh trở lại nên mới chạy tới chân núi lặng lẽ ngồi khóc. Ai ngờ một loạt sự tình sau lại phát sinh, cậu cảm thấy áy náy vì liên lụy tới Tống Sanh, lại đối với tình hình của ba mẹ mà mình chờ mong nhiều năm xuất hiện tâm tình phức tạp, còn phải nghiệm chứng với Khuất Diễn Trọng, tất cả đều khiến cậu cảm thấy rối bời.
Cậu muốn rời khỏi nơi này, muốn học thêm nhiều thứ, muốn có càng nhiều năng lực, vì vậy hôm nay mới tới xin Khuất Diễn Trọng giúp đỡ.
"Hiện tại cho dù có muốn nhiều hơn cũng phí công thôi, trở về chuẩn bị đi."
"Vâng."
Sau khi Sở Thanh rời đi, Khuất Diễn Trọng ngồi trên sô pha lấy di động gọi cho một người.
Điện thoại vừa kết nối liền truyền tới giọng cười nói của một người đàn ông dùng tiếng W: "Khuất, cậu biết có biết nó bị lão đại xử lý không?"
"Nằm trong dự kiến." Thanh âm của Khuất Diễn Trọng lạnh hơn bình thường, "Phương Tuy Dương đã biết hành động của chúng ta, có điều ông ta vẫn không biết tôi đã liên minh với ai trong ba người, ông ta muốn thăm dò tôi xem trong ba người ai là kẻ trung thành nhất, hợp lý hi sinh cho ông ta nhất."
"Khuất không hổ là cùng chung dòng máu với lão đại, chậc. Khuất, cậu thật sự muốn thúc đẩy kế hoạch đó sao? Tôi cảm thấy lúc này không phải thời cơ tốt, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn." Người đàn ông nói, lại cười, "Tuy tôi lý giải được chuyện người yêu cậu chịu tổn thương nên khiến cậu không thể chịu đựng được, nhưng vì chuyện lớn của chúng ta, cậu phải nhẫn nhịn thêm một chút."
Ánh mắt của Khuất Diễn Trọng lập tức trở nên thâm sâu, Tống Sanh gặp chuyện hoàn toàn không phải ngoài ý muốn. Kích thích Sở Thanh, dẫn đường cậu ấy tới chân núi, hơn nữa sắp xếp người phá rừng, tất cả đều là bút tích của Phương Tuy Dương, ông ta là muốn báo cho anh biết, hành động của anh đã bị ông ta phát hiện.
Phương Tuy Dương không thích người trái ý mình, không thích có kẻ ở sau lưng làm chút chuyện nhỏ, vì thế Phương Tuy Dương muốn cảnh cáo anh rằng ông ta hoàn toàn có thể giết chết Tống Sanh và Sở Thanh. Nhưng đối với Khuất Diễn Trọng mà nói, đây không chỉ là một lời cảnh cáo. Cho nên anh quyết định thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị mấy năm. Phương Tuy Dương cho rằng đã nhìn thấu át chủ bài của anh, nhưng thứ Khuất Diễn Trọng che giấu còn sâu hơn ông ta tưởng tượng.
"Tôi nói rồi, có thể thành công, cậu phải tin tưởng tôi, Bishop."
Giọng nam trong điện thoại phát ra tiếng than thở bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, nghe cậu, đàn ông phẫn nộ đúng là đáng sợ mà. Tôi biết đàn ông chảy dòng máu nhà họ Phương mấy người đều đáng sợ, tựa như câu nói "chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn", mấy người sớm hay muộn gì cũng bị hủy hoại trong tay phụ nữ."
"Nói với Chasel, bắt đầu thôi."
"Được, Khuất, toàn bộ tiền đặt cược của tôi đều ở trên người cậu, cậu đừng làm tôi thua lỗ sạch vốn đó."
"Tôi sẽ không thua."
Bình luận facebook