Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54-55: Chương 54:
Tầm mắt lướt qua, đầu ngón tay Thẩm Diệc Bạch đang chỉ vào đoạn Lục Hủ đè Tô An trên tường.
Tiếp theo chính là từ môi đến mắt, trằn trọc lưu luyến đến cổ….
Lâm Tư Hàm muốn cự tuyệt, lời cự tuyệt còn nói chưa ra, lại nghe thấy âm thanh lãnh đạm của Thẩm Diệc Bạch: “Sở Ôn Luân diễn Lục Hủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.”
Bộ này là do anh đầu tư, hỏi cô cái này không phải là vô nghĩa sao?
“Em cùng cậu ta quay cái này?”
Lâm Tư Hàm nhất thời không hiểu được Thẩm Diệc Bạch muốn nói cái gì, do dự một hồi, khẽ gật đầu nhẹ.
Thẩm Diệc Bạch khép kịch bản, tùy ý mà ném lên tủ ở đầu giường, “Quay cái này có được người nhà em đồng ý không?”
“Đến lúc đó sẽ mượn góc quay.”
Khi diễn viên được xác định, người đại diện của hai bên đã thương lượng qua đến lúc đó sẽ không hôn thật, hoặc là dùng thế thân hoặc là mượn góc quay. Sở Ôn Luân và Lâm Tư Hàm đều cho rằng diễn phim phải tự diễn mới được, cho nên không lựa chọn thế thân, mượn góc quay đương nhiên trở thành biện pháp tốt nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diệc Bạch ngồi dậy, rũ mắt nhìn người con gái đang ôm đầu gối ngồi bên cạnh, “Trên phương diện này từng có kinh nghiệm chưa?”
“Không, không có.” Giọng nói của Lâm Tư Hàm rất nhỏ, không nghe kĩ thì chẳngnghe được. Tất cả những kinh nghiệm của cô đều lấy lời nói và hành động của Thẩm Diệc Bạch làm mẫu.
“Anh nói là, mượn góc quay.” Ngón trỏ thon dài của Thẩm Diệc Bạch chọc vào cằm đang gối trên đầu gối của Lâm Tư Hàm. Nâng lên, để cho thỏ con nhìn thẳng vào mình.
Phong tình vạn chủng đều ở trong ánh mắt, Lâm Tư Hàm nhấp nháy lông mi, răng khẽ cắn vào môi dưới, nhỏ giọng mà nói nhỏ nhẹ: “Có.”
Ánh sáng lam trên tường tựa như ngọn đèn thuyền phiêu bạc khó lòng bình tĩnh trên biển rộng đen tối, hư hư mù mịt, nơi nào là bờ nơi nào là cảng? Không biết không hay.
Thẩm Diệc Bạch nói chậm hỏi: “Cùng ai?”
“Sở, Ôn, Luân.” Dưới ánh mắt mang tính xâm lược cực mạnh của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm gian nan mở miệng nói ra ba chữ.
Đó là một bộ phim tràn ngập hơi thở văn nghệ thanh xuân vườn trường, chỉ có mười tám tập ngắn ngủi, hai bên yêu thầm nhau từ đầu đến cuối. Thời gian như nước, những rung động thời ngây ngô không thể nào xóa bỏ, ở dưới ngôi trường tràn đầy bạch quả, hai người lướt qua nhau rồi dừng lại.
“Làm như thế nào?” Thẩm Diệc Bạch không tính buông tha cho con thỏ đã bị kinh sợ.
Lâm Tư Hàm không nói chuyện, hàm răng cắn môi dưới càng thêm dùng sức. Chịu lực tác động mạnh mà có chút trắng bệch.
Thời gian trôi qua từng giây, tay đang nhéo cằm của Thẩm Diệc Bạch không tự giác mà dùng thêm lực đạo.
“Giống như vậy.” Lâm Tư Hàm nhận thua, sửa lại tư thế ngồi, nâng mặt Thẩm Diệc Bạch lên. Ngón tay cái khẽ di chuyển lên giữa môi anh, nhẹ nhàng ngăn chặn.
Thẳng lưng, môi theo đó mà dán lên. Cách ngón tay cái mảnh khảnh, hô hấp hai người dây dưa.
Thẩm Diệc Bạch ôm vòng eo mềm mại của Lâm Tư Hàm, để cho cô càng sát vào người mình. Cô thẳng lưng, đường cong của trước ngực lả lướt. Váy ngủ tơ tằm không che dấu được sự mềm mại.
“Cứ như vậy sao?”
Tiếng nói vừa lạnh nhạt lại bị chặn lại. Dưới ánh đèn vừa sáng lại vừa ám muội, anh nhắm mắt rồi lại mở, sâu thẳm trong mắt là vô số dục vọng.
“Ừm.” Lâm Tư Hàm muốn buông ngón tay, trước khi ngón tay cái rút ra khỏi đôi môi của Thẩm Diệc Bạch lại bị anh ấn gáy xuống.
“Vậy cái này thì sao?”
Dán ngón tay cái vào, khi Thẩm Diệc Bạch nói chuyện, môi khẽ di chuyển cọ xát vào lòng bàn tay cô, mang đến cảm giác nhẹ nhè khác thường.
“Từ môi đến mắt, lưu luyến trằn trọc đến cổ?” Bắt lấy ngón tay cái của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch quay đầu đi, hỏi: “Mượn góc quay như thế nào?”
Mượn góc quay không được….
Lâm Tư Hàm nín thở, tim đập càng lúc càng nhanh, ngực phập phồng rõ ràng.
Thẩm Diệc Bạch suy đoán, “Giống như vậy?”
Ôm Lâm Tư Hàm lên đùi mình, Thẩm Diệc Bạch hôn lên mi mắt cô, lướt qua khóe môi, rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp.
Lần này hình như là sự thật.
Tay, thăm dò tiến vào váy ngủ của cô, dọc theo lưng không hề dừng lại mà sờ đến khuya áo, thuần thục cởi bỏ.
Dừng không được, từng phút từng giây đều giống như đang lăng trì.
Thẩm Diệc Bạch dò hỏi ý kiến của Lâm Tư Hàm một cách tượng trưng, “Có thể chứ?”
Khi nói chuyện, mồ hôi trên trán rơi xuống, lăn đến xương quai xanh tinh tế của cô. Lâm Tư Hàm co rúm lại, đầu óc loạn thành một đoàn, còn tự hỏi như thế nào? Anh hỏi cái gì vậy….
Có thể chứ?
Hình như có thể, hình như không có lý do gì để cự tuyệt.
Bị anh đẩy đến đầu giường, lưng dán lên vách tường lạnh lẽo, độ ấm thân thể nhanh chóng hạ thấp, sự tham luyến ngắn ngủi mà lạnh lẽo, Lâm Tư Hàm ngửa đầu, lưng và vách tường dán sát vào nhau không có một khe hở, điểm trước ngực càng thêm thâm nhập sâu vào trong miệng Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch bớt thời giờ hỏi cô, “Là như thế này sao?”
Lâm Tư Hàm nắm khăn trải giường phía dưới người, đứt quãng mà trả lời, “Không… Không phải.”
Một loạt động tác của Thẩm Diệc Bạch rõ ràng là tự do phát huy thế mạnh.
Tiếng rên rỉ vụn vặt, là mồi lửa dẫn thêm một bước nữa. Cảm giác quái dị không thể nói thành lời, không có lời giải thích, cảm giác mất hồn đại khái chẳng qua cũng chỉ như thế này.
Xuyên qua khe hở của mắt, Lâm Tư Hàm như nhìn thấy một con người khác của Thẩm Diệc Bạch. Bỏ đi lạnh lùng cấm dục, mắt hơi híp lại bộ dáng hưởng thụ làm người không thể rời tầm mắt. Rốt cuộc cái nào mới là bộ dáng chân chính của anh, anh không chút cẩu thả trong công việc, không để ý đến Tam thanh giác ngộ Phật đạo, hay là hiện tại đang hoàn toàn trầm mê trong dục vọng…
Nhận thấy được tầm mắt lén lút của người con gái dưới thân, Thẩm Diệc Bạch đột nhiên mở to mắt, nửa nhếch khóe môi, đường cong nơi cổ họng kéo dài, gợi cảm vạn phần.
“Bảo bối.” Thẩm Diệc Bạch tách hai chân đang khép chặt của Lâm Tư Hàm, trói buộc bất kham mà nắm chặt vòng eo, không hề nói trước mà thẳng lưng đi vào.
Âm thanh bị lấp kín, nuốt hết.
Canh ba chưa hết, không ngơi không nghỉ, từ khi sáng đèn đến lúc bình minh.
…………
Sáng sớm, thái dương lướt qua đường chân trời, nắng sớm ôn hòa mờ mờ, còn sót lại vài mảng âm u. Cây cỏ dưới gió buổi sớm mai vươn mình. Lâm Tư Hàm khó khăn mà xoay người, bị đau đến tỉnh.
Toàn thân đau nhức không thôi, đặc biệt là giữa hai chân. Chớp chớp mắt, ý thức dần dần khôi phục, không đợi cô hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, âm thanh của Thẩm Diệc Bạch từ sau tai truyền đến, mang theo chút thỏa mãn khàn khàn, hỏi: “Hôm nay có muốn xin nghỉ không?”
Trên ngực của Thẩm Diệc Bạch còn để một cánh tay, Lâm Tư Hàm nhìn thấy trên cánh tay anh có những vết máu nhỏ dày đặc thì nhắm mắt lại, cô đã làm gì cánh tay của Thẩm Diệc Bạch vậy….
“Xin nghỉ?” Thẩm Diệc Bạch hỏi lại một câu ngắn gọn.
Lâm Tư Hàm không chút dấu vết mà rụt rụt vào trong chăn, hữu khí vô lực mà nói: “Không nghỉ, chiều nay có nghi thức khai máy, tranh thủ đi gây ấn tượng tốt với đạo diễn Tống.”
Thẩm Diệc Bạch ngữ khí không để ý lắm, “Chỉ là nghi thức khai máy mà thôi.”
Lâm Tư Hàm, “…”
“Thời gian còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.” Thẩm Diệc Bạch không hề lưu luyến độ ấm dưới thân, đứng dậy, đi về phòng vệ sinh.
Vật nặng đè lên người không còn, Lâm Tư Hàm cuốn chăn, không cẩn thận nhìn đến eo bụng không có chút thịt thừa nào của Thẩm Diệc Bạch, lại hướng lên trên, lại là vài vết máu.
“…..”
Nghe được tiếng của phòng khách khép lại, Lâm Tư Hàm vẫn luôn căng chặt thân mình thả lỏng, nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng lại càng tỉnh táo, những ký ức trong đầu không ngừng hiện ra.
9h hơn cô mới rời giường, cả người thoải mái tươi mát, ngay cả khăn trải giường cũng sạch sẽ. Thay đồ, khi tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt cô mới phát hiện trong giỏ tre dùng để đựng quần áo trong phòng tắm là khăn trải giường bị bẩn.
Dùng chân móc chiếc giỏ tre, Lâm Tư Hàm ngậm bàn chải, cầm một góc khăn trải giường lên nhìn thoáng qua, lập tức ném trở về.
“Kính Koong…” tiếng chuông cửa vang lên.
Lâm Tư Hàm phun nước súc miệng ra, dùng chân đá giỏ tre giấu vào dưới ngăn tủ, vội vội vàng vàng đi mở cửa.
“Chị Đường Như, sao chị lại tới đây?”
Đường Như xách theo đồ ăn sáng tiến vào, “Vị kia nhà em mua đồ ăn sáng bảo chị đem tới đây, ăn sáng xong lại đến phim trường.”
“Gần đây nhiệt độ thấp, lát nữa nhớ mang theo áo khoác.” Đường Như vừa gọi điện thoại vừa nhìn Lâm Tư Hàm nói, nhìn bộ dáng của Lâm Tư Hàm trong lòng hiểu rõ.
“Ừm.”
Sau khi ăn cơm sáng, hai người ngồi xe bảo mẫu đi đến quảng trường khu văn hóa Sùng Văn.
Quảng trường khu văn hóa Sùng Văn đối diện câu lạc bộ thể thao điện tử ME, ở giữa chỉ cách một con đường rộng lớn. Khi Lâm Tư Hàm xuống xe liếc mắt nhìn tòa nhà bằng gương thấp thoáng dưới những cây long não to lớn, logo to treo ở nóc, lộ ra khí thế không cách nào che giấu.
Buổi chiều mới chính thức bắt đầu nghi thức khai máy, đại bộ phận nhân viên tổ công tác buổi sáng lục tục đến đưa tin.
Mỗi một đoàn làm phim chuyên nghiệp đều có cơ cấu riêng của mình. Đoàn phim “Chờ anh tới” chia làm “Đạo diễn”, “Sản xuất”, “Diễn viên”, “Quay phim”, “Ánh sáng”, “Người phụ trách”, “Mỹ thuật”, “Trang phục đạo cụ”, “Trang điểm”, “Ghi âm” và “Cắt nối biên tập”…, nghi thức khai máy còn chưa bắt đầu, hiện trường tụ tập khoảng hơn trăm người. Bên ngoài còn có không ít phóng viên vây quanh, hiện trường là một mảng ồn ào.
“Ai ya, tới sớm thế à?” Sở Ôn Luân chào hỏi.
“Chào.” Lâm Tư Hàm lễ phép mà cười.
Sở Ôn Luân chế nhạo, “Vị đại đầu tư nhà em tới không?”
“Không tới.”
“Phải không?” Sở Ôn Luân cười, “Nhìn phía sau em kìa.”
Lâm Tư Hàm nghi hoặc mà xoay người, thấy Thẩm Diệc Bạch một thân nghiêm trang cùng với trợ lý của mình đang đi qua đường lớn về phía bên này, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi.
B.S có phải sắp đóng cửa rồi không, sao anh lại rảnh rỗi như vậy?
Trước mắt một mảng màu đen, nhà sản xuất cùng đạo diễn của đoàn làm phim của cô chạy lên, hai người một trái một phải mà đi bên cạnh Thẩm Diệc Bạch, “Thẩm tổng bận trăm công ngàn việc vẫn dành chút thời gian tới, thật là vinh hạnh cho đoàn phim chúng tôi.”
Thẩm Diệc Bạch gật gật đầu, lơ đãng mà liếc nhìn đám người.
Trợ lý cực kỳ có ánh mắt mà giới thiệu người bên cạnh, “Đây là tổng giám đốc của câu lạc bộ thể thao điện tử ME, Lý Minh.”
“Chào ngài, tôi là tổng chế tác, vị này chính là đạo diễn Tống Dần.”
“Vinh hạnh.”
Thẩm Diệc Bạch tìm được người muốn tìm, “Xin lỗi, xin lỗi không thể tiếp được.”
Nói xong chân bước dài mà đi đến phía người con gái đang đứng cạnh Sở Ôn Luân. Sở Ôn Luân xa xa mà nhìn nhà đầu tư đang lạnh mặt đi đến phía bên này nhún vai, “Rút thôi rút thôi.”
“Đang nói cái gì?”
“Sao anh lại đến đây?”
Hai người đồng thời đặt câu hỏi, Lâm Tư Hàm nhẹ nhàng cười, “Đang nói đến nhà đầu tư lớn nào đó không chịu làm việc đàng hoàng.”
Chương 55: Chuyển Biến
Tổng chế tác bộ phim “Chờ anh đến”phát biểu một đoạn: “Tôi tin rằng trong chúng ta rất nhiều người không phải là lần đầu tiên hợp tác, trong quá khứ mọi người ít nhiều cũng có đủ loại tiếp xúc, cũng đã có sự ăn ý nhất định. Dưới tình huống như vậy, cho dù là bạn bè cũ hay là bạn bè mới, mọi người có thể tiếp tục nắm tay hoàn thành nốt bộ phim này. Thể thao điện tử mấy năm gần đây rất phát triển, tổng cục thể thao quốc gia cũng chính thức tuyên bố thể thao điện tử được liệt vào 99 hạng mục phát triển thể dục thể thao của Trung Quốc…”
Ánh đèn lóe sáng, các phóng viên phát huy hết kỹ năng của mình để moi được những tin tức hấp dẫn người đọc.
Lâm Tư Hàm đứng bên cạnh Thẩm Diệc Bạch, nhận thấy truyền thông không ngừng hướng máy ảnh về nơi này, phá lệ mà chủ động cười một nụ cười nhạt với màn hình, giữa đuôi lông màu tràn đầy dịu dàng lưu luyến.
Dẫn đến một đợt chụp hình liên tiếp của truyền thông.
Sau khi phát biểu của nhà làm phim, là đến lãnh đạo cục văn hóa thành phố S phát biểu, tiếp đó đến đại biểu diễn viên phát ngôn, cuối cùng mới là các tổ cử đại biểu ra ngoài làm chứng trước bàn dâng hương.
Lâm Tư Hàm tận lực duy trì dáng người, đứng thẳng, chỉ là đứng lâu rồi, chân, gót chân ngày càng đau.
Thẩm Diệc Bạch nhận thấy Lâm Tư Hàm khác thường, tay vòng qua eo của Lâm Tư Hàm khẽ dùng lực, làm cho cô dựa vào trên cánh tay mình, thấp giọng nói: “Đi nghỉ ngơi?”
Phóng viên còn không ngừng hướng về phía này, Lâm Tư Hàm nghiêng nửa mặt đi, nói: “Anh tự hối lỗi đi.”
Thẩm Diệc Bạch cười nhẹ, lưu loát đáp: “Anh hối lỗi.”
Tuy rằng anh không biết phải hối lỗi cái gì, nhưng cô nói gì thì chính là cái đó đi.
Nghi thức khai máy chuẩn bị kết thúc, những chú chim bồ câu mà đoàn làm phim thả bay thấp thấp ở quảng trường văn hóa Sùng Văn, ánh mắt Lâm Tư Hàm nhìn theo chúng bay vòng vòng, ngược lại dừng lại trên sườn mặt của Thẩm Diệc Bạch, “Bữa tiệc khai máy anh có tham gia không?”
Chim bồ câu màu trắng từng tốp từng tốp dừng ở quảng trường, không sợ đoàn làm phim cách đó một chút nào, đi qua đi lại trên những viên gạch nhỏ.
“Muốn anh đi?” Thẩm Diệc Bạch không đáp hỏi lại.
Lâm Tư Hàm lắc đầu, “Không muốn.”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch nhìn trợ lý đang chạy đến nói: “Anh còn có việc, không có cách nào ở cùng em. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nghi thức khai máy vừa kết thúc, Thẩm Diệc Bạch lập tức cùng trợ lý rời đi, không bao lâu người trong đoàn làm phim đông đúc cũng đi, về khách sạn đã đặt trước, sau khi sắp xếp xong thì bữa tiệc gần như bắt đầu. Bởi vì bộ phim này đa số cảnh quay đều ở thành phố S, cho nên Lâm Tư Hàm không ở khách sạn mà đoàn làm phim đã đặt.
Bữa tiệc trong sảnh, Lâm Tư Hàm tìm một góc không có ai chú ý, ngồi xuống vừa trả lời tin nhắn của Hứa Sênh Sênh vừa xoa xoa cẳng chân. Hứa Sênh Sênh bây giờ bị Chu Nhiên quản rất nghiêm, ngay cả thời gian lên mạng cũng bị hạn chế, cho nên bây giờ cô ấy có thời gian là túm lấy Lâm Tư Hàm phun trào đủ loại hành vi biến Chu Nhiên thành nông nô, nói như hát hay vậy.
Thiếu nữ xinh đẹp: A a a, tức chết tớ, mật mã trò chơi của tớ bị Chu Nhiên sửa lại! Sửa lại! Cậu biết không, anh ấy thế nhưng lại sửa lại mật mã của tớ!
Thỏ Kỉ Hàm: …..
Thỏ Kỉ Hàm: Cậu cảm thấy mình có thể chơi?
Thiếu nữ xinh đẹp: Vì sao không thể? Mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, thao tác sắc bén, đội trưởng chỉ đâu đánh đó, chưa từng trái lời!
Thiếu nữ xinh đẹp: Cái này tạm thời không bàn, hôm nay tớ lướt weibo nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch cũng tham gia nghi thức khai máy, cho tớ hít tí “drama” đi.
Thỏ Kỉ Hàm: Sờ sờ cái bụng nhỏ của cậu, cẩn thận suy nghĩ.
“Sao em còn ở đây?” Sở Ôn Luân đi tới, nhún vai, “Nhà sản xuất và đạo diễn đều đang tìm em đó.”
Lâm Tư Hàm tuy rằng có nghi vấn nhưng mà vẫn đứng dậy đi qua, hòa vào đám người làm phim.
Thỏ Kỉ Hàm: Tớ có chút việc, đừng tức giận. Thật sự tức giận buổi tối đánh cậu ta một trận, hai người kẻ muốn cho người muốn nhận.
Thiếu nữ xinh đẹp: Đi đi ToT, tớ phải nộp điện thoại rồi.
Chân lý bất biến của đoàn phim khi ăn tiệc khai máy đó là chỉ nói chuyện tình cảm không nói chuyện công việc.
Sau khi kính rượu một vòng, có người cố ý dẫn đề tài đến trên người Thẩm Diệc Bạch, quanh co lòng vòng hỏi tình huống của Thẩm Diệc Bạch. Mọi người cũng chỉ là có người tò mò, có người hùa theo, đều bị Lâm Tư Hàm chặn lại.
Lâm Tư Hàm bất động thanh sắc mà đánh giá Đỗ Yến cố tình khơi mào. Đỗ Yến cố tình trang điểm giống như cô. Trang điểm, có vẻ xinh đẹp đáng yêu động lòng người, làm người yêu thích, nhìn ra được rất dụng tâm.
Chỉ là, Lâm Tư Hàm không thích nổi. Đối với Đỗ Yên mặc kệ là thật lòng tò mò hay là dụng tâm kín đáo, cô không có hứng thú cũng không muốn hiểu, chỉ là đơn thuần không có kiên nhẫn. Giống như động vật, đối với những vật trong phạm vi lãnh thổ của mình bị người khác thương nhớ đều là loại cảm giác không kiên nhẫn này.
“Trước mặt mọi người em xin kính người đã bước lên đỉnh cao đời người là chị Tư Hàm, tuổi còn trẻ sự nghiệp và tình yêu đều rất tốt, đã có Thẩm tổng khẳng định sự nghiệp cũng là yên bình như trên mây. Đến lúc đó đừng quên đoàn phim nhỏ của chúng ta nha.” Đỗ Yến thấy bộ dáng không nói lời nào của Lâm Tư Hàm, ngược lại bưng ly rượu cười cười mà nói, uống một hơi cạn sạch.
Không khí trong bàn lập tức xấu hổ. Lời nói này của Đỗ Yên có chút ý vị kéo dẫm, vừa nâng cao địa vị của Thẩm Diệc Bạch, vừa dẫm Lâm Tư Hàm xuống, không khó nghe ra cô ta không vừa ý Lâm Tư Hàm diễn vai Tô An. Hoài nghi thực lực của Lâm Tư Hàm, chỉ thẳng ra là sự nghiệp của Lâm Tư Hàm là do dựa vào kim chủ Thẩm Diệc Bạch, đoàn phim nhỏ của cô ta không thể chứa được vị Phật lớn này. Nếu bộ phim này không có Lâm Tư Hàm, vị trí nữ chính nhất định sẽ thuộc về cô ta.
“Chị Tư Hàm, nhất định phải uống rượu, bỏ sữa xuống đi.” Người ngồi cùng bàn giảm bớt không khí.
Lâm Tư Hàm tiếp nhận ly rượu, nhìn kỹ thần sắc đáy mắt Đỗ Yên, ý đồ muốn tìm ra ý gì từ trong mắt của cô ta.
Đỗ Yên né tránh ánh mắt, chớp chớp một cái, mau chóng điều chỉnh tốt lại cười đón nhận ánh mắt của Lâm Tư Hàm.
Vị ngọt của rượu trong cổ họng, Lâm Tư Hàm rũ mắt, không hề nhìn Đỗ Yên nữa. Cô ta thực sự biết che giấu, tất cả cảm xúc được che giấu rất tốt, làm cho Lâm Tư Hàm xém chút nữa cũng tin câu nói kia không hề có ý nghĩa khác.
Rượu quá ba tuần, một bàn người rõ ràng cởi mở không ít.
Đỗ Yên thay đổi chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Lâm Tư Hàm, đưa di động của chính mình ra, “Thêm bạn được không?”
“Bữa tiệc đó là chị và Thẩm Diệc Bạch lần đầu tiên gặp mặt?” Đỗ Yên gõ xong ghi chú, thu điện thoại.
“Xem như vậy.” Lâm Tư Hàm cho một đáp án ba phải cái nào cũng được, sau khi Thẩm Diệc Bạch về nước, lần đầu tiên gặp mặt xác thực là ở bữa tiệc kia, cho nên cũng không tính là cô nói dối.
“Đáng tiếc, bỏ lỡ mất.” Đỗ Yên hơi mang tiếc nuối mà tiếp tục nói: “Lần đó em còn đang chạy show khác.”
“Tốc độ này của hai người sợ là không tìm ra được cặp thứ hai rồi, nói với em ai theo đuổi ai trước được không?” Mấy nhân viên tổ công tác ngồi bên cạnh nghe cũng rất hứng thú, sôi nổi yên tĩnh chờ đáp án của Lâm Tư Hàm.
“Là tôi.” Lâm Tư Hàm vén tóc dài. Nếu tính từ lúc đầu, có lẽ là cô đi.
“Nhìn không ra nhé, lợi hại.” Sở Ôn Luân trêu đùa.
Trong đáy mắt của Đỗ Yên hiện lên thần sắc khinh miệt, ý cười trên mặt lại không hề giảm đi.
Không ngồi bao lâu, Lâm Tư Hàm liền lấy cớ trở về nghỉ ngơi. Thẩm Diệc Bạch đêm nay có bữa tiệc, cô gọi một phần cháo nhỏ ăn xong, ngồi trên ghế quý phi ôm Tiểu Thập Tam, vừa nghịch mèo vừa xem kịch bản.
….
“Anh tìm tôi?” Diệp Trạch đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đang nói chuyện cùng Lý Minh, gật gật đầu không nói chuyện nữa.
Lý Minh vẫy tay, “Tới vừa đúng lúc, cậu cảm thấy kho dữ liệu còn chỗ nào cần hoàn thiện? Đợi lát nữa buổi tối mở họp thì nói.”
ME vì muốn tiến thêm một bước tăng thực lực của mình, chuẩn bị thành lập một kho dữ liệu để lưu trữ các số liệu thi đấu, căn cứ vào số liệu có thể biết được tình hình của đội, tập BANPICK, đoán trước các khả năng sẽ xuất hiện trong trận đấu, hoặc là những lỗi nhỏ .vv.. Tuy rằng không thể đúng 100%, nhưng có thể tránh được những sai lầm đơn giản. Quan trọng nhất chính là, kho dữ liệu có thể tái hiện lại 100% các sai lầm trong lúc thi đấu, để tuyển thủ có thể không ngừng khắc phục nó.
Thẩm Diệc Bạch khẽ nâng cổ tay xem đồng hồ, nói với Lý Minh: “Yêu cầu tỉ mỉ như thế nào trực tiếp gửi đến bộ phận liên lạc.”
Anh tới khu Sùng Văn, chủ yếu là cùng Lâm Tư Hàm tham gia buổi lễ khai máy. Không nghĩ tới khi ngừng xe lại đúng lúc đụng phải Lý Minh cũng tham gia buổi lễ khai máy, sau khi buổi lễ kết thúc lại bị Lý Minh mời đến ME nói một hồi chuyện cũ.
Khi đi ngang qua bên người Diệp Trạch, Thẩm Diệc Bạch không khỏi nghĩ đến trận chung kết toàn cầu, nói một câu: “Cố lên.”
Diệp Trạch như cũ gật gật đầu, nghiêng người nhường đường cho Thẩm Diệc Bạch, rũ mắt xuống, bộ dáng biếng nhác lãnh đạm.
Lý Minh đi theo bên người Thẩm Diệc Bạch, “Kho dữ liệu còn phải phiền Thẩm tổng để tâm nhiều.”
“Ừm.”
Đi xuống lầu, mới phát hiện đã khuya, buổi tối nhiệt độ giảm xuống không ít, gió lạnh thổi qua lá cây phát ra những âm thanh xào xạc.
Trợ lý đã đợi ở xe một hồi lâu. Vừa thấy Thẩm Diệc Bạch xuống dưới, lập tức mở cửa sau xe.
“Thẩm tổng, trực tiếp trở về hay là vẫn về B.S?”
“Trở về đi.” Thẩm Diệc Bạch thả lỏng cà vạt, tùy ý hỏi: “Gần đây có bộ phim điện ảnh gì hay?”
Phim điện, điện ảnh???
Thẩm tổng muốn một ngày 24h biến thành 48h thế nhưng lại muốn đi xem phim….
Trợ lý lấy hết trong cõi lòng những bộ phim điện ảnh gần đây đang chiếu, đột nhiên nhớ đến đám nam lập trình viên của bộ phận kỹ thuật chuẩn bị tổ chức một nhóm thứ bảy này đi xem bộ phim khoa học viễn tưởng, “Nghe nói thứ bảy tuần này có chiếu ‘Spider Man’, bộ phim này có rất nhiều người muốn đi xem, bộ phận kỹ thuật đã rủ nhau cùng đi rồi.”
Bộ phận kỹ thuật, từ trên xuống dưới, cả một đám đực rựa.
“Spider Man.” Thẩm Diệc Bạch đọc tên, nhíu mày, “Cô ấy hẳn là không thích.”
“À.” Trợ lý lập tức phản ứng lại, hiểu ra Thẩm tổng của bọn họ là muốn đi xem phim cùng bạn gái. Đôi tình nhân cùng đi xem phim không phải càng dễ chọn sao?
Trợ lý như mở máy hát ra, “Rạp chiếu phim có phòng dành cho tình nhân, cái này rất nổi! Muốn xem phim gì, tự mình có thể lựa chọn, đến lúc đó có thể để Lâm tiểu thư chọn bộ phim mà cô ấy muốn xem. Phòng bao không tồi, rất có không khí.”
“Hơn nữa quan trọng là Lâm tiểu thư không tiện lộ diện, ngoại trừ rạp chiếu phim gia đình thì phòng chiếu phim dành cho tình nhân là thích hợp nhất.”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch xem lịch trình mấy ngày tới của Lâm Tư Hàm, nói: “Vậy thì đặt vào hai hôm sau đi.”
Trợ lý cười đáp ứng.
Lâm tiểu thư quả thật là người mà Thẩm tổng cuồng công việc của bọn họ yêu chiều trên đầu quả tim. Nếu đổi lại là Thẩm Diệc Bạch trước kia, xem phim không bằng công việc, lễ khai máy không bằng công việc.
Bóng tối càng đậm, yêu không thể kìm chế.
Nơi đâu có cô ấy, mới là nhà của anh, mới là nơi anh dừng chân.
Tiếp theo chính là từ môi đến mắt, trằn trọc lưu luyến đến cổ….
Lâm Tư Hàm muốn cự tuyệt, lời cự tuyệt còn nói chưa ra, lại nghe thấy âm thanh lãnh đạm của Thẩm Diệc Bạch: “Sở Ôn Luân diễn Lục Hủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm.”
Bộ này là do anh đầu tư, hỏi cô cái này không phải là vô nghĩa sao?
“Em cùng cậu ta quay cái này?”
Lâm Tư Hàm nhất thời không hiểu được Thẩm Diệc Bạch muốn nói cái gì, do dự một hồi, khẽ gật đầu nhẹ.
Thẩm Diệc Bạch khép kịch bản, tùy ý mà ném lên tủ ở đầu giường, “Quay cái này có được người nhà em đồng ý không?”
“Đến lúc đó sẽ mượn góc quay.”
Khi diễn viên được xác định, người đại diện của hai bên đã thương lượng qua đến lúc đó sẽ không hôn thật, hoặc là dùng thế thân hoặc là mượn góc quay. Sở Ôn Luân và Lâm Tư Hàm đều cho rằng diễn phim phải tự diễn mới được, cho nên không lựa chọn thế thân, mượn góc quay đương nhiên trở thành biện pháp tốt nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diệc Bạch ngồi dậy, rũ mắt nhìn người con gái đang ôm đầu gối ngồi bên cạnh, “Trên phương diện này từng có kinh nghiệm chưa?”
“Không, không có.” Giọng nói của Lâm Tư Hàm rất nhỏ, không nghe kĩ thì chẳngnghe được. Tất cả những kinh nghiệm của cô đều lấy lời nói và hành động của Thẩm Diệc Bạch làm mẫu.
“Anh nói là, mượn góc quay.” Ngón trỏ thon dài của Thẩm Diệc Bạch chọc vào cằm đang gối trên đầu gối của Lâm Tư Hàm. Nâng lên, để cho thỏ con nhìn thẳng vào mình.
Phong tình vạn chủng đều ở trong ánh mắt, Lâm Tư Hàm nhấp nháy lông mi, răng khẽ cắn vào môi dưới, nhỏ giọng mà nói nhỏ nhẹ: “Có.”
Ánh sáng lam trên tường tựa như ngọn đèn thuyền phiêu bạc khó lòng bình tĩnh trên biển rộng đen tối, hư hư mù mịt, nơi nào là bờ nơi nào là cảng? Không biết không hay.
Thẩm Diệc Bạch nói chậm hỏi: “Cùng ai?”
“Sở, Ôn, Luân.” Dưới ánh mắt mang tính xâm lược cực mạnh của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm gian nan mở miệng nói ra ba chữ.
Đó là một bộ phim tràn ngập hơi thở văn nghệ thanh xuân vườn trường, chỉ có mười tám tập ngắn ngủi, hai bên yêu thầm nhau từ đầu đến cuối. Thời gian như nước, những rung động thời ngây ngô không thể nào xóa bỏ, ở dưới ngôi trường tràn đầy bạch quả, hai người lướt qua nhau rồi dừng lại.
“Làm như thế nào?” Thẩm Diệc Bạch không tính buông tha cho con thỏ đã bị kinh sợ.
Lâm Tư Hàm không nói chuyện, hàm răng cắn môi dưới càng thêm dùng sức. Chịu lực tác động mạnh mà có chút trắng bệch.
Thời gian trôi qua từng giây, tay đang nhéo cằm của Thẩm Diệc Bạch không tự giác mà dùng thêm lực đạo.
“Giống như vậy.” Lâm Tư Hàm nhận thua, sửa lại tư thế ngồi, nâng mặt Thẩm Diệc Bạch lên. Ngón tay cái khẽ di chuyển lên giữa môi anh, nhẹ nhàng ngăn chặn.
Thẳng lưng, môi theo đó mà dán lên. Cách ngón tay cái mảnh khảnh, hô hấp hai người dây dưa.
Thẩm Diệc Bạch ôm vòng eo mềm mại của Lâm Tư Hàm, để cho cô càng sát vào người mình. Cô thẳng lưng, đường cong của trước ngực lả lướt. Váy ngủ tơ tằm không che dấu được sự mềm mại.
“Cứ như vậy sao?”
Tiếng nói vừa lạnh nhạt lại bị chặn lại. Dưới ánh đèn vừa sáng lại vừa ám muội, anh nhắm mắt rồi lại mở, sâu thẳm trong mắt là vô số dục vọng.
“Ừm.” Lâm Tư Hàm muốn buông ngón tay, trước khi ngón tay cái rút ra khỏi đôi môi của Thẩm Diệc Bạch lại bị anh ấn gáy xuống.
“Vậy cái này thì sao?”
Dán ngón tay cái vào, khi Thẩm Diệc Bạch nói chuyện, môi khẽ di chuyển cọ xát vào lòng bàn tay cô, mang đến cảm giác nhẹ nhè khác thường.
“Từ môi đến mắt, lưu luyến trằn trọc đến cổ?” Bắt lấy ngón tay cái của Lâm Tư Hàm, Thẩm Diệc Bạch quay đầu đi, hỏi: “Mượn góc quay như thế nào?”
Mượn góc quay không được….
Lâm Tư Hàm nín thở, tim đập càng lúc càng nhanh, ngực phập phồng rõ ràng.
Thẩm Diệc Bạch suy đoán, “Giống như vậy?”
Ôm Lâm Tư Hàm lên đùi mình, Thẩm Diệc Bạch hôn lên mi mắt cô, lướt qua khóe môi, rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp.
Lần này hình như là sự thật.
Tay, thăm dò tiến vào váy ngủ của cô, dọc theo lưng không hề dừng lại mà sờ đến khuya áo, thuần thục cởi bỏ.
Dừng không được, từng phút từng giây đều giống như đang lăng trì.
Thẩm Diệc Bạch dò hỏi ý kiến của Lâm Tư Hàm một cách tượng trưng, “Có thể chứ?”
Khi nói chuyện, mồ hôi trên trán rơi xuống, lăn đến xương quai xanh tinh tế của cô. Lâm Tư Hàm co rúm lại, đầu óc loạn thành một đoàn, còn tự hỏi như thế nào? Anh hỏi cái gì vậy….
Có thể chứ?
Hình như có thể, hình như không có lý do gì để cự tuyệt.
Bị anh đẩy đến đầu giường, lưng dán lên vách tường lạnh lẽo, độ ấm thân thể nhanh chóng hạ thấp, sự tham luyến ngắn ngủi mà lạnh lẽo, Lâm Tư Hàm ngửa đầu, lưng và vách tường dán sát vào nhau không có một khe hở, điểm trước ngực càng thêm thâm nhập sâu vào trong miệng Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch bớt thời giờ hỏi cô, “Là như thế này sao?”
Lâm Tư Hàm nắm khăn trải giường phía dưới người, đứt quãng mà trả lời, “Không… Không phải.”
Một loạt động tác của Thẩm Diệc Bạch rõ ràng là tự do phát huy thế mạnh.
Tiếng rên rỉ vụn vặt, là mồi lửa dẫn thêm một bước nữa. Cảm giác quái dị không thể nói thành lời, không có lời giải thích, cảm giác mất hồn đại khái chẳng qua cũng chỉ như thế này.
Xuyên qua khe hở của mắt, Lâm Tư Hàm như nhìn thấy một con người khác của Thẩm Diệc Bạch. Bỏ đi lạnh lùng cấm dục, mắt hơi híp lại bộ dáng hưởng thụ làm người không thể rời tầm mắt. Rốt cuộc cái nào mới là bộ dáng chân chính của anh, anh không chút cẩu thả trong công việc, không để ý đến Tam thanh giác ngộ Phật đạo, hay là hiện tại đang hoàn toàn trầm mê trong dục vọng…
Nhận thấy được tầm mắt lén lút của người con gái dưới thân, Thẩm Diệc Bạch đột nhiên mở to mắt, nửa nhếch khóe môi, đường cong nơi cổ họng kéo dài, gợi cảm vạn phần.
“Bảo bối.” Thẩm Diệc Bạch tách hai chân đang khép chặt của Lâm Tư Hàm, trói buộc bất kham mà nắm chặt vòng eo, không hề nói trước mà thẳng lưng đi vào.
Âm thanh bị lấp kín, nuốt hết.
Canh ba chưa hết, không ngơi không nghỉ, từ khi sáng đèn đến lúc bình minh.
…………
Sáng sớm, thái dương lướt qua đường chân trời, nắng sớm ôn hòa mờ mờ, còn sót lại vài mảng âm u. Cây cỏ dưới gió buổi sớm mai vươn mình. Lâm Tư Hàm khó khăn mà xoay người, bị đau đến tỉnh.
Toàn thân đau nhức không thôi, đặc biệt là giữa hai chân. Chớp chớp mắt, ý thức dần dần khôi phục, không đợi cô hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận, âm thanh của Thẩm Diệc Bạch từ sau tai truyền đến, mang theo chút thỏa mãn khàn khàn, hỏi: “Hôm nay có muốn xin nghỉ không?”
Trên ngực của Thẩm Diệc Bạch còn để một cánh tay, Lâm Tư Hàm nhìn thấy trên cánh tay anh có những vết máu nhỏ dày đặc thì nhắm mắt lại, cô đã làm gì cánh tay của Thẩm Diệc Bạch vậy….
“Xin nghỉ?” Thẩm Diệc Bạch hỏi lại một câu ngắn gọn.
Lâm Tư Hàm không chút dấu vết mà rụt rụt vào trong chăn, hữu khí vô lực mà nói: “Không nghỉ, chiều nay có nghi thức khai máy, tranh thủ đi gây ấn tượng tốt với đạo diễn Tống.”
Thẩm Diệc Bạch ngữ khí không để ý lắm, “Chỉ là nghi thức khai máy mà thôi.”
Lâm Tư Hàm, “…”
“Thời gian còn sớm, em ngủ thêm một lát đi.” Thẩm Diệc Bạch không hề lưu luyến độ ấm dưới thân, đứng dậy, đi về phòng vệ sinh.
Vật nặng đè lên người không còn, Lâm Tư Hàm cuốn chăn, không cẩn thận nhìn đến eo bụng không có chút thịt thừa nào của Thẩm Diệc Bạch, lại hướng lên trên, lại là vài vết máu.
“…..”
Nghe được tiếng của phòng khách khép lại, Lâm Tư Hàm vẫn luôn căng chặt thân mình thả lỏng, nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng lại càng tỉnh táo, những ký ức trong đầu không ngừng hiện ra.
9h hơn cô mới rời giường, cả người thoải mái tươi mát, ngay cả khăn trải giường cũng sạch sẽ. Thay đồ, khi tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt cô mới phát hiện trong giỏ tre dùng để đựng quần áo trong phòng tắm là khăn trải giường bị bẩn.
Dùng chân móc chiếc giỏ tre, Lâm Tư Hàm ngậm bàn chải, cầm một góc khăn trải giường lên nhìn thoáng qua, lập tức ném trở về.
“Kính Koong…” tiếng chuông cửa vang lên.
Lâm Tư Hàm phun nước súc miệng ra, dùng chân đá giỏ tre giấu vào dưới ngăn tủ, vội vội vàng vàng đi mở cửa.
“Chị Đường Như, sao chị lại tới đây?”
Đường Như xách theo đồ ăn sáng tiến vào, “Vị kia nhà em mua đồ ăn sáng bảo chị đem tới đây, ăn sáng xong lại đến phim trường.”
“Gần đây nhiệt độ thấp, lát nữa nhớ mang theo áo khoác.” Đường Như vừa gọi điện thoại vừa nhìn Lâm Tư Hàm nói, nhìn bộ dáng của Lâm Tư Hàm trong lòng hiểu rõ.
“Ừm.”
Sau khi ăn cơm sáng, hai người ngồi xe bảo mẫu đi đến quảng trường khu văn hóa Sùng Văn.
Quảng trường khu văn hóa Sùng Văn đối diện câu lạc bộ thể thao điện tử ME, ở giữa chỉ cách một con đường rộng lớn. Khi Lâm Tư Hàm xuống xe liếc mắt nhìn tòa nhà bằng gương thấp thoáng dưới những cây long não to lớn, logo to treo ở nóc, lộ ra khí thế không cách nào che giấu.
Buổi chiều mới chính thức bắt đầu nghi thức khai máy, đại bộ phận nhân viên tổ công tác buổi sáng lục tục đến đưa tin.
Mỗi một đoàn làm phim chuyên nghiệp đều có cơ cấu riêng của mình. Đoàn phim “Chờ anh tới” chia làm “Đạo diễn”, “Sản xuất”, “Diễn viên”, “Quay phim”, “Ánh sáng”, “Người phụ trách”, “Mỹ thuật”, “Trang phục đạo cụ”, “Trang điểm”, “Ghi âm” và “Cắt nối biên tập”…, nghi thức khai máy còn chưa bắt đầu, hiện trường tụ tập khoảng hơn trăm người. Bên ngoài còn có không ít phóng viên vây quanh, hiện trường là một mảng ồn ào.
“Ai ya, tới sớm thế à?” Sở Ôn Luân chào hỏi.
“Chào.” Lâm Tư Hàm lễ phép mà cười.
Sở Ôn Luân chế nhạo, “Vị đại đầu tư nhà em tới không?”
“Không tới.”
“Phải không?” Sở Ôn Luân cười, “Nhìn phía sau em kìa.”
Lâm Tư Hàm nghi hoặc mà xoay người, thấy Thẩm Diệc Bạch một thân nghiêm trang cùng với trợ lý của mình đang đi qua đường lớn về phía bên này, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi.
B.S có phải sắp đóng cửa rồi không, sao anh lại rảnh rỗi như vậy?
Trước mắt một mảng màu đen, nhà sản xuất cùng đạo diễn của đoàn làm phim của cô chạy lên, hai người một trái một phải mà đi bên cạnh Thẩm Diệc Bạch, “Thẩm tổng bận trăm công ngàn việc vẫn dành chút thời gian tới, thật là vinh hạnh cho đoàn phim chúng tôi.”
Thẩm Diệc Bạch gật gật đầu, lơ đãng mà liếc nhìn đám người.
Trợ lý cực kỳ có ánh mắt mà giới thiệu người bên cạnh, “Đây là tổng giám đốc của câu lạc bộ thể thao điện tử ME, Lý Minh.”
“Chào ngài, tôi là tổng chế tác, vị này chính là đạo diễn Tống Dần.”
“Vinh hạnh.”
Thẩm Diệc Bạch tìm được người muốn tìm, “Xin lỗi, xin lỗi không thể tiếp được.”
Nói xong chân bước dài mà đi đến phía người con gái đang đứng cạnh Sở Ôn Luân. Sở Ôn Luân xa xa mà nhìn nhà đầu tư đang lạnh mặt đi đến phía bên này nhún vai, “Rút thôi rút thôi.”
“Đang nói cái gì?”
“Sao anh lại đến đây?”
Hai người đồng thời đặt câu hỏi, Lâm Tư Hàm nhẹ nhàng cười, “Đang nói đến nhà đầu tư lớn nào đó không chịu làm việc đàng hoàng.”
Chương 55: Chuyển Biến
Tổng chế tác bộ phim “Chờ anh đến”phát biểu một đoạn: “Tôi tin rằng trong chúng ta rất nhiều người không phải là lần đầu tiên hợp tác, trong quá khứ mọi người ít nhiều cũng có đủ loại tiếp xúc, cũng đã có sự ăn ý nhất định. Dưới tình huống như vậy, cho dù là bạn bè cũ hay là bạn bè mới, mọi người có thể tiếp tục nắm tay hoàn thành nốt bộ phim này. Thể thao điện tử mấy năm gần đây rất phát triển, tổng cục thể thao quốc gia cũng chính thức tuyên bố thể thao điện tử được liệt vào 99 hạng mục phát triển thể dục thể thao của Trung Quốc…”
Ánh đèn lóe sáng, các phóng viên phát huy hết kỹ năng của mình để moi được những tin tức hấp dẫn người đọc.
Lâm Tư Hàm đứng bên cạnh Thẩm Diệc Bạch, nhận thấy truyền thông không ngừng hướng máy ảnh về nơi này, phá lệ mà chủ động cười một nụ cười nhạt với màn hình, giữa đuôi lông màu tràn đầy dịu dàng lưu luyến.
Dẫn đến một đợt chụp hình liên tiếp của truyền thông.
Sau khi phát biểu của nhà làm phim, là đến lãnh đạo cục văn hóa thành phố S phát biểu, tiếp đó đến đại biểu diễn viên phát ngôn, cuối cùng mới là các tổ cử đại biểu ra ngoài làm chứng trước bàn dâng hương.
Lâm Tư Hàm tận lực duy trì dáng người, đứng thẳng, chỉ là đứng lâu rồi, chân, gót chân ngày càng đau.
Thẩm Diệc Bạch nhận thấy Lâm Tư Hàm khác thường, tay vòng qua eo của Lâm Tư Hàm khẽ dùng lực, làm cho cô dựa vào trên cánh tay mình, thấp giọng nói: “Đi nghỉ ngơi?”
Phóng viên còn không ngừng hướng về phía này, Lâm Tư Hàm nghiêng nửa mặt đi, nói: “Anh tự hối lỗi đi.”
Thẩm Diệc Bạch cười nhẹ, lưu loát đáp: “Anh hối lỗi.”
Tuy rằng anh không biết phải hối lỗi cái gì, nhưng cô nói gì thì chính là cái đó đi.
Nghi thức khai máy chuẩn bị kết thúc, những chú chim bồ câu mà đoàn làm phim thả bay thấp thấp ở quảng trường văn hóa Sùng Văn, ánh mắt Lâm Tư Hàm nhìn theo chúng bay vòng vòng, ngược lại dừng lại trên sườn mặt của Thẩm Diệc Bạch, “Bữa tiệc khai máy anh có tham gia không?”
Chim bồ câu màu trắng từng tốp từng tốp dừng ở quảng trường, không sợ đoàn làm phim cách đó một chút nào, đi qua đi lại trên những viên gạch nhỏ.
“Muốn anh đi?” Thẩm Diệc Bạch không đáp hỏi lại.
Lâm Tư Hàm lắc đầu, “Không muốn.”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch nhìn trợ lý đang chạy đến nói: “Anh còn có việc, không có cách nào ở cùng em. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nghi thức khai máy vừa kết thúc, Thẩm Diệc Bạch lập tức cùng trợ lý rời đi, không bao lâu người trong đoàn làm phim đông đúc cũng đi, về khách sạn đã đặt trước, sau khi sắp xếp xong thì bữa tiệc gần như bắt đầu. Bởi vì bộ phim này đa số cảnh quay đều ở thành phố S, cho nên Lâm Tư Hàm không ở khách sạn mà đoàn làm phim đã đặt.
Bữa tiệc trong sảnh, Lâm Tư Hàm tìm một góc không có ai chú ý, ngồi xuống vừa trả lời tin nhắn của Hứa Sênh Sênh vừa xoa xoa cẳng chân. Hứa Sênh Sênh bây giờ bị Chu Nhiên quản rất nghiêm, ngay cả thời gian lên mạng cũng bị hạn chế, cho nên bây giờ cô ấy có thời gian là túm lấy Lâm Tư Hàm phun trào đủ loại hành vi biến Chu Nhiên thành nông nô, nói như hát hay vậy.
Thiếu nữ xinh đẹp: A a a, tức chết tớ, mật mã trò chơi của tớ bị Chu Nhiên sửa lại! Sửa lại! Cậu biết không, anh ấy thế nhưng lại sửa lại mật mã của tớ!
Thỏ Kỉ Hàm: …..
Thỏ Kỉ Hàm: Cậu cảm thấy mình có thể chơi?
Thiếu nữ xinh đẹp: Vì sao không thể? Mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, thao tác sắc bén, đội trưởng chỉ đâu đánh đó, chưa từng trái lời!
Thiếu nữ xinh đẹp: Cái này tạm thời không bàn, hôm nay tớ lướt weibo nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch cũng tham gia nghi thức khai máy, cho tớ hít tí “drama” đi.
Thỏ Kỉ Hàm: Sờ sờ cái bụng nhỏ của cậu, cẩn thận suy nghĩ.
“Sao em còn ở đây?” Sở Ôn Luân đi tới, nhún vai, “Nhà sản xuất và đạo diễn đều đang tìm em đó.”
Lâm Tư Hàm tuy rằng có nghi vấn nhưng mà vẫn đứng dậy đi qua, hòa vào đám người làm phim.
Thỏ Kỉ Hàm: Tớ có chút việc, đừng tức giận. Thật sự tức giận buổi tối đánh cậu ta một trận, hai người kẻ muốn cho người muốn nhận.
Thiếu nữ xinh đẹp: Đi đi ToT, tớ phải nộp điện thoại rồi.
Chân lý bất biến của đoàn phim khi ăn tiệc khai máy đó là chỉ nói chuyện tình cảm không nói chuyện công việc.
Sau khi kính rượu một vòng, có người cố ý dẫn đề tài đến trên người Thẩm Diệc Bạch, quanh co lòng vòng hỏi tình huống của Thẩm Diệc Bạch. Mọi người cũng chỉ là có người tò mò, có người hùa theo, đều bị Lâm Tư Hàm chặn lại.
Lâm Tư Hàm bất động thanh sắc mà đánh giá Đỗ Yến cố tình khơi mào. Đỗ Yến cố tình trang điểm giống như cô. Trang điểm, có vẻ xinh đẹp đáng yêu động lòng người, làm người yêu thích, nhìn ra được rất dụng tâm.
Chỉ là, Lâm Tư Hàm không thích nổi. Đối với Đỗ Yên mặc kệ là thật lòng tò mò hay là dụng tâm kín đáo, cô không có hứng thú cũng không muốn hiểu, chỉ là đơn thuần không có kiên nhẫn. Giống như động vật, đối với những vật trong phạm vi lãnh thổ của mình bị người khác thương nhớ đều là loại cảm giác không kiên nhẫn này.
“Trước mặt mọi người em xin kính người đã bước lên đỉnh cao đời người là chị Tư Hàm, tuổi còn trẻ sự nghiệp và tình yêu đều rất tốt, đã có Thẩm tổng khẳng định sự nghiệp cũng là yên bình như trên mây. Đến lúc đó đừng quên đoàn phim nhỏ của chúng ta nha.” Đỗ Yến thấy bộ dáng không nói lời nào của Lâm Tư Hàm, ngược lại bưng ly rượu cười cười mà nói, uống một hơi cạn sạch.
Không khí trong bàn lập tức xấu hổ. Lời nói này của Đỗ Yên có chút ý vị kéo dẫm, vừa nâng cao địa vị của Thẩm Diệc Bạch, vừa dẫm Lâm Tư Hàm xuống, không khó nghe ra cô ta không vừa ý Lâm Tư Hàm diễn vai Tô An. Hoài nghi thực lực của Lâm Tư Hàm, chỉ thẳng ra là sự nghiệp của Lâm Tư Hàm là do dựa vào kim chủ Thẩm Diệc Bạch, đoàn phim nhỏ của cô ta không thể chứa được vị Phật lớn này. Nếu bộ phim này không có Lâm Tư Hàm, vị trí nữ chính nhất định sẽ thuộc về cô ta.
“Chị Tư Hàm, nhất định phải uống rượu, bỏ sữa xuống đi.” Người ngồi cùng bàn giảm bớt không khí.
Lâm Tư Hàm tiếp nhận ly rượu, nhìn kỹ thần sắc đáy mắt Đỗ Yên, ý đồ muốn tìm ra ý gì từ trong mắt của cô ta.
Đỗ Yên né tránh ánh mắt, chớp chớp một cái, mau chóng điều chỉnh tốt lại cười đón nhận ánh mắt của Lâm Tư Hàm.
Vị ngọt của rượu trong cổ họng, Lâm Tư Hàm rũ mắt, không hề nhìn Đỗ Yên nữa. Cô ta thực sự biết che giấu, tất cả cảm xúc được che giấu rất tốt, làm cho Lâm Tư Hàm xém chút nữa cũng tin câu nói kia không hề có ý nghĩa khác.
Rượu quá ba tuần, một bàn người rõ ràng cởi mở không ít.
Đỗ Yên thay đổi chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Lâm Tư Hàm, đưa di động của chính mình ra, “Thêm bạn được không?”
“Bữa tiệc đó là chị và Thẩm Diệc Bạch lần đầu tiên gặp mặt?” Đỗ Yên gõ xong ghi chú, thu điện thoại.
“Xem như vậy.” Lâm Tư Hàm cho một đáp án ba phải cái nào cũng được, sau khi Thẩm Diệc Bạch về nước, lần đầu tiên gặp mặt xác thực là ở bữa tiệc kia, cho nên cũng không tính là cô nói dối.
“Đáng tiếc, bỏ lỡ mất.” Đỗ Yên hơi mang tiếc nuối mà tiếp tục nói: “Lần đó em còn đang chạy show khác.”
“Tốc độ này của hai người sợ là không tìm ra được cặp thứ hai rồi, nói với em ai theo đuổi ai trước được không?” Mấy nhân viên tổ công tác ngồi bên cạnh nghe cũng rất hứng thú, sôi nổi yên tĩnh chờ đáp án của Lâm Tư Hàm.
“Là tôi.” Lâm Tư Hàm vén tóc dài. Nếu tính từ lúc đầu, có lẽ là cô đi.
“Nhìn không ra nhé, lợi hại.” Sở Ôn Luân trêu đùa.
Trong đáy mắt của Đỗ Yên hiện lên thần sắc khinh miệt, ý cười trên mặt lại không hề giảm đi.
Không ngồi bao lâu, Lâm Tư Hàm liền lấy cớ trở về nghỉ ngơi. Thẩm Diệc Bạch đêm nay có bữa tiệc, cô gọi một phần cháo nhỏ ăn xong, ngồi trên ghế quý phi ôm Tiểu Thập Tam, vừa nghịch mèo vừa xem kịch bản.
….
“Anh tìm tôi?” Diệp Trạch đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đang nói chuyện cùng Lý Minh, gật gật đầu không nói chuyện nữa.
Lý Minh vẫy tay, “Tới vừa đúng lúc, cậu cảm thấy kho dữ liệu còn chỗ nào cần hoàn thiện? Đợi lát nữa buổi tối mở họp thì nói.”
ME vì muốn tiến thêm một bước tăng thực lực của mình, chuẩn bị thành lập một kho dữ liệu để lưu trữ các số liệu thi đấu, căn cứ vào số liệu có thể biết được tình hình của đội, tập BANPICK, đoán trước các khả năng sẽ xuất hiện trong trận đấu, hoặc là những lỗi nhỏ .vv.. Tuy rằng không thể đúng 100%, nhưng có thể tránh được những sai lầm đơn giản. Quan trọng nhất chính là, kho dữ liệu có thể tái hiện lại 100% các sai lầm trong lúc thi đấu, để tuyển thủ có thể không ngừng khắc phục nó.
Thẩm Diệc Bạch khẽ nâng cổ tay xem đồng hồ, nói với Lý Minh: “Yêu cầu tỉ mỉ như thế nào trực tiếp gửi đến bộ phận liên lạc.”
Anh tới khu Sùng Văn, chủ yếu là cùng Lâm Tư Hàm tham gia buổi lễ khai máy. Không nghĩ tới khi ngừng xe lại đúng lúc đụng phải Lý Minh cũng tham gia buổi lễ khai máy, sau khi buổi lễ kết thúc lại bị Lý Minh mời đến ME nói một hồi chuyện cũ.
Khi đi ngang qua bên người Diệp Trạch, Thẩm Diệc Bạch không khỏi nghĩ đến trận chung kết toàn cầu, nói một câu: “Cố lên.”
Diệp Trạch như cũ gật gật đầu, nghiêng người nhường đường cho Thẩm Diệc Bạch, rũ mắt xuống, bộ dáng biếng nhác lãnh đạm.
Lý Minh đi theo bên người Thẩm Diệc Bạch, “Kho dữ liệu còn phải phiền Thẩm tổng để tâm nhiều.”
“Ừm.”
Đi xuống lầu, mới phát hiện đã khuya, buổi tối nhiệt độ giảm xuống không ít, gió lạnh thổi qua lá cây phát ra những âm thanh xào xạc.
Trợ lý đã đợi ở xe một hồi lâu. Vừa thấy Thẩm Diệc Bạch xuống dưới, lập tức mở cửa sau xe.
“Thẩm tổng, trực tiếp trở về hay là vẫn về B.S?”
“Trở về đi.” Thẩm Diệc Bạch thả lỏng cà vạt, tùy ý hỏi: “Gần đây có bộ phim điện ảnh gì hay?”
Phim điện, điện ảnh???
Thẩm tổng muốn một ngày 24h biến thành 48h thế nhưng lại muốn đi xem phim….
Trợ lý lấy hết trong cõi lòng những bộ phim điện ảnh gần đây đang chiếu, đột nhiên nhớ đến đám nam lập trình viên của bộ phận kỹ thuật chuẩn bị tổ chức một nhóm thứ bảy này đi xem bộ phim khoa học viễn tưởng, “Nghe nói thứ bảy tuần này có chiếu ‘Spider Man’, bộ phim này có rất nhiều người muốn đi xem, bộ phận kỹ thuật đã rủ nhau cùng đi rồi.”
Bộ phận kỹ thuật, từ trên xuống dưới, cả một đám đực rựa.
“Spider Man.” Thẩm Diệc Bạch đọc tên, nhíu mày, “Cô ấy hẳn là không thích.”
“À.” Trợ lý lập tức phản ứng lại, hiểu ra Thẩm tổng của bọn họ là muốn đi xem phim cùng bạn gái. Đôi tình nhân cùng đi xem phim không phải càng dễ chọn sao?
Trợ lý như mở máy hát ra, “Rạp chiếu phim có phòng dành cho tình nhân, cái này rất nổi! Muốn xem phim gì, tự mình có thể lựa chọn, đến lúc đó có thể để Lâm tiểu thư chọn bộ phim mà cô ấy muốn xem. Phòng bao không tồi, rất có không khí.”
“Hơn nữa quan trọng là Lâm tiểu thư không tiện lộ diện, ngoại trừ rạp chiếu phim gia đình thì phòng chiếu phim dành cho tình nhân là thích hợp nhất.”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch xem lịch trình mấy ngày tới của Lâm Tư Hàm, nói: “Vậy thì đặt vào hai hôm sau đi.”
Trợ lý cười đáp ứng.
Lâm tiểu thư quả thật là người mà Thẩm tổng cuồng công việc của bọn họ yêu chiều trên đầu quả tim. Nếu đổi lại là Thẩm Diệc Bạch trước kia, xem phim không bằng công việc, lễ khai máy không bằng công việc.
Bóng tối càng đậm, yêu không thể kìm chế.
Nơi đâu có cô ấy, mới là nhà của anh, mới là nơi anh dừng chân.
Bình luận facebook