Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Chương 133 Tiểu La Bặc (củ cải nhỏ)
Tôi không thể mỉm cười, biết rằng đứa trẻ không có thể chấp nhận được nuôi dưỡng trong nhà của người khác.
Tôi thận trọng hỏi: "Đứa trẻ, đêm qua ... không ... không ổn sao?"
Bà chủ nói trong nghẹn ngào: "nó đã khóc suốt đêm! Chúng tôi không thể chợp mắt trong một phút! Con cô có quá nhiều dung tích trong phổi Chà, nó sẽ là nhà vô địch thế giới về môn bơi lội trong tương lai đấy chứ? " bà ta dùng lời lẽ mỉa mai
" Chỉ khóc chứ? " tôi nghi ngờ hỏi lại.
" còn không như? "bà chủ giận dữ nói:" Mẹ nó còn không muốn bỏ nó, nó không khóc, thì còn làm gì nữa? Chỉ biết mỗi việc khóc cho đến giờ còn chưa được thứ gì vào bụng."
tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Nhìn vào vẻ ngoài của ông bà chủ, dường như không nói dối. Nếu đứa trẻ có bất thường đêm qua, hôm nay bọn họ sẽ chẳng phí sức dỗ dành làm gì .
Điều đó đã nói nên , đêm qua đứa trẻ đã không biến thành ma.
Đây là đã qua đêm thứ hai, đứa trẻ đã không có biến đổi thất thường.
Âm Thao đã ở đây, anh ấy đã làm gì với đứa trẻ? Có thể là sau này đứa trẻ sẽ không trở thành linh hồn ma quỷ, và nó sẽ không bao giờ ăn ma nữa? Điều đó có đúng không?
Nếu trường hợp này là đúng thì cũng coi như là một người cha có trách nhiệm.
Tôi thở dài và nói lời cảm ơn với chủ tiệm gạo.
Ngay khi ông định rời đi, ông chủ dường như nghĩ về điều gì đó và nói với tôi: "Vâng, cô gái, Từ Gia trang ..."
Tôi biết những gì ông ta muốn hỏi, và khẽ mỉm cười, nói: "Vấn đề đã xong. Có một thây ma trong ngôi nhà cũ. Thây ma không thể giết được, vì vậy tôi chỉ có thể phong ấn ông ta hết mức có thể. Sau này, ông ta sẽ không thu hút bất kỳ ai vào ngôi nhà cũ để gửi mạng sống của mình, ông ta cũng sẽ không xuống núi để làm hại người khác. Nhưng, tôi cũng hy vọng rằng ông có thể nhắc nhở những người hàng xóm tốt nhất không nên lảng vảng trong đó. Nếu con dấu bị phá vỡ, thật không còn gì để nói. "
Ông chủ đột nhiên tỏ vẻ thất vọng.
Tôi không muốn nói gì thêm nữa, gật đầu với ông ta, rồi quay đi.
*
Sau khi rời khỏi tiệm gạo, tôi lại vào núi.
Vào núi, nhưng không phải để trở về nhà của Từ Dương, mà là để tránh đám đông. Mặc dù đây là một cuộc đối đầu và giao tiếp với thế giới bên ngoài không được suôn sẻ, nhưng tôi không thể quá kiêu ngạo.
Sau khi vào núi, tôi cho bé bú.
Đây chắc hẳn phải là một nỗ lực lớn.
Bởi vì đứa trẻ phải được pha máu trước khi uống, nhưng bây giờ cô ấy trông quá bình thường. Nó khiến tôi nghi ngờ rằng cô ấy hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường. Nếu không phải vì sự gần gũi của cô ấy với tôi đã xua tan nghi ngờ của tôi, Tôi sẽ nghĩ rằng đứa trẻ này đã thực sự bị lạc ở giữa đường.
Tôi thận trọng nhét ti vào miệng đứa trẻ, và cô ấy mút nó với một tiếng chúp chíp líu lo.
Kiểu dáng này, xác thực không phải là bài trừ.
Vậy, cô nhóc thực sự bình thường?
Sau tất cả, Âm Thao đích thực đã thừa nhận đứa trẻ này? Nếu không, anh ta sẽ không bí mật đến để biến đứa trẻ thành một người bình thường.
Chỉ là thân phận của anh ta ngăn anh ta ở lại với chúng tôi ...
Tôi thở dài. Thời gian thực sự là liều thuốc mạnh nhất. Dù có bốc đồng hay giận dữ, thì giờ cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu đồng cảm với đối phương.
tôi nhìn vào lòng bàn tay của em bé, nói: "bảo bối, mẹ vẫn chưa cho con một cái tên nào, con nói xem, mẹ nên đặt tên cho con là gì đây”
"họ ÂM là không thể, con chỉ có thể theo họ của mẹ. "
" Họ La rất tốt, họ Âm thì có gì hay chứ”
" con thấy đấy, xảo quyệt, quỷ quyệt, tàn nhẫn, thô tục ... tất cả đều không phải là những từ đẹp đẽ ! Vẫn không tốt bằng họ La
" Vậy ... "
" Gọi la Bặc. "
Tôi thừa nhận rằng tôi đã lỗi thời, nhưng không có ý kiến gì từ đứa trẻ, vì vậy tôi chỉ đành đồng ý. Nếu cô ấy không thích điều đó, khi cô ấy lớn lên và biết chữ có thể đổi một cái tên khác cho mình. Là một người mẹ tôi cũng có cái lí của riêng mình. ( trong tiếng trung Bặc có nghĩa là củ cải nên sau này mình sẽ dùng tên Củ Cải đi suốt truyện nha)
Sau khi tôi đặt tên cho nó , tôi không thể giữ được tinh thần của mình và tôi ngủ thiếp đi dưới gốc cây.
Dần dà, hoàng hôn cũng buông xuống.
Trong giấc ngủ, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng lên cơ thể mình. Chẳng mấy chốc, cơn nghẹt thở đã đánh thức tôi. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một vệt nhỏ đang cưỡi trên người tôi, với mái tóc dài rung rinh, và đôi mắt đỏ tươi. Đang làm động tác nhéo người tôi!
Nhân tiện!
Sự oán giận của cô vẫn chưa được loại bỏ.
Tôi nhấc tay trái lên và đập mạnh, rồi kéo nhỏ nói lắp ra.
May mắn thay, máu của thây ma cũ đã phai mờ và con dấu của Diêm Vương có thể được sử dụng lại, nếu không tôi thực sự không biết phải làm gì.
Tôi liếc nhìn đứa trẻ và thấy rằng cô nhóc đang ngủ ngon, vì vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi nhìn nhỏ nói lắp, cô ấy đang phát điên rồi. Dù bị dấu ấn Diêm Vương chèn ép nhưng vẫn cố gắng lao vào vồ lấy tôi.
Tôi thở dài và cởi sợi dây chuyền trên cổ xuống.
đúng
Mặt dây chuyền này chắc sẽ hữu dụng.
Mặc dù Âm Thiện là một con chó cái, nhưng trước đây tôi cũng học được của anh ta khá nhiều thứ hữu ích , chẳng hạn như cách xử lí một con ma điên rồ.
Sự chú ý của nhỏ nói lắp nhanh chóng chuyển từ phong ấn của Diêm Vương sang vòng cổ, dần dần chìm vào trong khi chiếc vòng cổ chao đảo chậm chạp.
"Quên đi chuyện huyết máu của Từ Gia Trang, tôi đếm một, hai, ba và cô sẽ quay lại thời gian của ba ngày trước."
"Một."
"Hai."
"Ba!"
Khuôn mặt của nhỏ nói lắp thay đổi một chút, và máu điên cuồng trong mắt cô mờ dần. Những oán hận từ từ mất đi và trở về dáng vẻ bình thường.
Cô ấy bối rối nhìn tôi, và tôi mỉm cười với cô ấy, rồi đeo chiếc vòng cổ một cách bình tĩnh.
Nhỏ Nói lắp dường như hiểu được điều gì: "hyhy ... vòng cổ ... Tôi ... có chuyện gì với tôi vậy? Tôi ... không phải chúng ta ... ở trong xe sao?"
Ba ngày trước, chính là lúc chúng tôi bắt xe đường dài đến từ gia trại.
Nhỏ nói lắp đã ở cùng tôi trong bệnh viện, và tôi đã học được mọi thứ. Cô ấy hiểu điều đó nhất, vì vậy khi nhìn thấy chiếc vòng cổ và vùng quê hoang dã, có lẽ cô ấy đã hiểu những gì không may đã sảy xa với chính mình.
Tôi thẳng thắn nhìn cô ấy nói: "Chúng ta đã đến từ gia trại, tôi đã gặp được người cần gặp, việc muốn biết cũng đã biết, chúng ta đã có thể sẵn sàng rời khỏi đây”
nhỏ nói lắp thì thầm : “ vậy còn tôi thì sao.....”
Tôi nói:" cô rơi vào vũng máu của một oán hồn vô tội, bị nhiễm sự phẫn nộ bởi oán hận của họ và biến thành một oán quỷ. "
" oán.......oán quỷ! " cô ấy dùng tay giữ lên ngực sợ hãi: "Làm thế nào tôi có thể ... làm thế nào tôi có thể ... trở thành ... oán............quỷ...........? Tôi ... tôi không có ..."
Tôi mỉm cười cay đắng:” con người ta luôn tồn tại song song lí trí và tình cảm, đôi khi tình cảm cũng bị lí trí kiểm soát, nhưng điều đó không có nghĩa là không có cảm xúc nào cả. Và khi một người trở thành ma quỷ sau khi chết vừa có nhân tính vừa có quỷ tính. Lúc người chết đi quỷ tính sẽ chiếm thế thượng phong. Tôi đã nhìn thấy được oán hận trong lòng cô.
Nhỏ nói lắp bắp một cách lo lắng: “không, tôi không...........”
tôi nói:' hạt giống của sự oán giận một khi đã gieo xuống, nếu không nhổ tận gốc thì cô sớm hay muộn Một ngày nào đó, nó sẽ trở lại. Tôi chỉ có thể dùng chút thôi miên khiến cô quay lại ba ngày trước, nhưng điều này chỉ là tạm thời và cô sẽ sớm nhớ những gì đã xảy ra trong ba ngày qua. "
Tôi không thể mỉm cười, biết rằng đứa trẻ không có thể chấp nhận được nuôi dưỡng trong nhà của người khác.
Tôi thận trọng hỏi: "Đứa trẻ, đêm qua ... không ... không ổn sao?"
Bà chủ nói trong nghẹn ngào: "nó đã khóc suốt đêm! Chúng tôi không thể chợp mắt trong một phút! Con cô có quá nhiều dung tích trong phổi Chà, nó sẽ là nhà vô địch thế giới về môn bơi lội trong tương lai đấy chứ? " bà ta dùng lời lẽ mỉa mai
" Chỉ khóc chứ? " tôi nghi ngờ hỏi lại.
" còn không như? "bà chủ giận dữ nói:" Mẹ nó còn không muốn bỏ nó, nó không khóc, thì còn làm gì nữa? Chỉ biết mỗi việc khóc cho đến giờ còn chưa được thứ gì vào bụng."
tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Nhìn vào vẻ ngoài của ông bà chủ, dường như không nói dối. Nếu đứa trẻ có bất thường đêm qua, hôm nay bọn họ sẽ chẳng phí sức dỗ dành làm gì .
Điều đó đã nói nên , đêm qua đứa trẻ đã không biến thành ma.
Đây là đã qua đêm thứ hai, đứa trẻ đã không có biến đổi thất thường.
Âm Thao đã ở đây, anh ấy đã làm gì với đứa trẻ? Có thể là sau này đứa trẻ sẽ không trở thành linh hồn ma quỷ, và nó sẽ không bao giờ ăn ma nữa? Điều đó có đúng không?
Nếu trường hợp này là đúng thì cũng coi như là một người cha có trách nhiệm.
Tôi thở dài và nói lời cảm ơn với chủ tiệm gạo.
Ngay khi ông định rời đi, ông chủ dường như nghĩ về điều gì đó và nói với tôi: "Vâng, cô gái, Từ Gia trang ..."
Tôi biết những gì ông ta muốn hỏi, và khẽ mỉm cười, nói: "Vấn đề đã xong. Có một thây ma trong ngôi nhà cũ. Thây ma không thể giết được, vì vậy tôi chỉ có thể phong ấn ông ta hết mức có thể. Sau này, ông ta sẽ không thu hút bất kỳ ai vào ngôi nhà cũ để gửi mạng sống của mình, ông ta cũng sẽ không xuống núi để làm hại người khác. Nhưng, tôi cũng hy vọng rằng ông có thể nhắc nhở những người hàng xóm tốt nhất không nên lảng vảng trong đó. Nếu con dấu bị phá vỡ, thật không còn gì để nói. "
Ông chủ đột nhiên tỏ vẻ thất vọng.
Tôi không muốn nói gì thêm nữa, gật đầu với ông ta, rồi quay đi.
*
Sau khi rời khỏi tiệm gạo, tôi lại vào núi.
Vào núi, nhưng không phải để trở về nhà của Từ Dương, mà là để tránh đám đông. Mặc dù đây là một cuộc đối đầu và giao tiếp với thế giới bên ngoài không được suôn sẻ, nhưng tôi không thể quá kiêu ngạo.
Sau khi vào núi, tôi cho bé bú.
Đây chắc hẳn phải là một nỗ lực lớn.
Bởi vì đứa trẻ phải được pha máu trước khi uống, nhưng bây giờ cô ấy trông quá bình thường. Nó khiến tôi nghi ngờ rằng cô ấy hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường. Nếu không phải vì sự gần gũi của cô ấy với tôi đã xua tan nghi ngờ của tôi, Tôi sẽ nghĩ rằng đứa trẻ này đã thực sự bị lạc ở giữa đường.
Tôi thận trọng nhét ti vào miệng đứa trẻ, và cô ấy mút nó với một tiếng chúp chíp líu lo.
Kiểu dáng này, xác thực không phải là bài trừ.
Vậy, cô nhóc thực sự bình thường?
Sau tất cả, Âm Thao đích thực đã thừa nhận đứa trẻ này? Nếu không, anh ta sẽ không bí mật đến để biến đứa trẻ thành một người bình thường.
Chỉ là thân phận của anh ta ngăn anh ta ở lại với chúng tôi ...
Tôi thở dài. Thời gian thực sự là liều thuốc mạnh nhất. Dù có bốc đồng hay giận dữ, thì giờ cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu đồng cảm với đối phương.
tôi nhìn vào lòng bàn tay của em bé, nói: "bảo bối, mẹ vẫn chưa cho con một cái tên nào, con nói xem, mẹ nên đặt tên cho con là gì đây”
"họ ÂM là không thể, con chỉ có thể theo họ của mẹ. "
" Họ La rất tốt, họ Âm thì có gì hay chứ”
" con thấy đấy, xảo quyệt, quỷ quyệt, tàn nhẫn, thô tục ... tất cả đều không phải là những từ đẹp đẽ ! Vẫn không tốt bằng họ La
" Vậy ... "
" Gọi la Bặc. "
Tôi thừa nhận rằng tôi đã lỗi thời, nhưng không có ý kiến gì từ đứa trẻ, vì vậy tôi chỉ đành đồng ý. Nếu cô ấy không thích điều đó, khi cô ấy lớn lên và biết chữ có thể đổi một cái tên khác cho mình. Là một người mẹ tôi cũng có cái lí của riêng mình. ( trong tiếng trung Bặc có nghĩa là củ cải nên sau này mình sẽ dùng tên Củ Cải đi suốt truyện nha)
Sau khi tôi đặt tên cho nó , tôi không thể giữ được tinh thần của mình và tôi ngủ thiếp đi dưới gốc cây.
Dần dà, hoàng hôn cũng buông xuống.
Trong giấc ngủ, tôi cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng lên cơ thể mình. Chẳng mấy chốc, cơn nghẹt thở đã đánh thức tôi. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một vệt nhỏ đang cưỡi trên người tôi, với mái tóc dài rung rinh, và đôi mắt đỏ tươi. Đang làm động tác nhéo người tôi!
Nhân tiện!
Sự oán giận của cô vẫn chưa được loại bỏ.
Tôi nhấc tay trái lên và đập mạnh, rồi kéo nhỏ nói lắp ra.
May mắn thay, máu của thây ma cũ đã phai mờ và con dấu của Diêm Vương có thể được sử dụng lại, nếu không tôi thực sự không biết phải làm gì.
Tôi liếc nhìn đứa trẻ và thấy rằng cô nhóc đang ngủ ngon, vì vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi nhìn nhỏ nói lắp, cô ấy đang phát điên rồi. Dù bị dấu ấn Diêm Vương chèn ép nhưng vẫn cố gắng lao vào vồ lấy tôi.
Tôi thở dài và cởi sợi dây chuyền trên cổ xuống.
đúng
Mặt dây chuyền này chắc sẽ hữu dụng.
Mặc dù Âm Thiện là một con chó cái, nhưng trước đây tôi cũng học được của anh ta khá nhiều thứ hữu ích , chẳng hạn như cách xử lí một con ma điên rồ.
Sự chú ý của nhỏ nói lắp nhanh chóng chuyển từ phong ấn của Diêm Vương sang vòng cổ, dần dần chìm vào trong khi chiếc vòng cổ chao đảo chậm chạp.
"Quên đi chuyện huyết máu của Từ Gia Trang, tôi đếm một, hai, ba và cô sẽ quay lại thời gian của ba ngày trước."
"Một."
"Hai."
"Ba!"
Khuôn mặt của nhỏ nói lắp thay đổi một chút, và máu điên cuồng trong mắt cô mờ dần. Những oán hận từ từ mất đi và trở về dáng vẻ bình thường.
Cô ấy bối rối nhìn tôi, và tôi mỉm cười với cô ấy, rồi đeo chiếc vòng cổ một cách bình tĩnh.
Nhỏ Nói lắp dường như hiểu được điều gì: "hyhy ... vòng cổ ... Tôi ... có chuyện gì với tôi vậy? Tôi ... không phải chúng ta ... ở trong xe sao?"
Ba ngày trước, chính là lúc chúng tôi bắt xe đường dài đến từ gia trại.
Nhỏ nói lắp đã ở cùng tôi trong bệnh viện, và tôi đã học được mọi thứ. Cô ấy hiểu điều đó nhất, vì vậy khi nhìn thấy chiếc vòng cổ và vùng quê hoang dã, có lẽ cô ấy đã hiểu những gì không may đã sảy xa với chính mình.
Tôi thẳng thắn nhìn cô ấy nói: "Chúng ta đã đến từ gia trại, tôi đã gặp được người cần gặp, việc muốn biết cũng đã biết, chúng ta đã có thể sẵn sàng rời khỏi đây”
nhỏ nói lắp thì thầm : “ vậy còn tôi thì sao.....”
Tôi nói:" cô rơi vào vũng máu của một oán hồn vô tội, bị nhiễm sự phẫn nộ bởi oán hận của họ và biến thành một oán quỷ. "
" oán.......oán quỷ! " cô ấy dùng tay giữ lên ngực sợ hãi: "Làm thế nào tôi có thể ... làm thế nào tôi có thể ... trở thành ... oán............quỷ...........? Tôi ... tôi không có ..."
Tôi mỉm cười cay đắng:” con người ta luôn tồn tại song song lí trí và tình cảm, đôi khi tình cảm cũng bị lí trí kiểm soát, nhưng điều đó không có nghĩa là không có cảm xúc nào cả. Và khi một người trở thành ma quỷ sau khi chết vừa có nhân tính vừa có quỷ tính. Lúc người chết đi quỷ tính sẽ chiếm thế thượng phong. Tôi đã nhìn thấy được oán hận trong lòng cô.
Nhỏ nói lắp bắp một cách lo lắng: “không, tôi không...........”
tôi nói:' hạt giống của sự oán giận một khi đã gieo xuống, nếu không nhổ tận gốc thì cô sớm hay muộn Một ngày nào đó, nó sẽ trở lại. Tôi chỉ có thể dùng chút thôi miên khiến cô quay lại ba ngày trước, nhưng điều này chỉ là tạm thời và cô sẽ sớm nhớ những gì đã xảy ra trong ba ngày qua. "
Bình luận facebook