Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Mẹ kiếp!
Tôi đã vô cùng khó chịu và cố gắng phản kháng lại. Tôi không ngờ mình lại cúi đầu, và nhìn thấy một cảnh tượng vô đạo đức hơn - người lái xe, một người đàn ông cao lớn khoảng 30 tuổi , hèn nhát đến cực độ, quay lại ôm cứng lấy tôi thậm chí chỉ cách nhau một lớp quần áo!
Tôi rất xấu hổ vì tôi đã phản kháng nhanh chóng.
Nhưng tôi bế con gái bằng cả hai tay, thuận tiện di chuyển ở đâu? Nhưng ngay cả khi tay tôi rảnh rỗi với sức lực của một người phụ nữ mới sinh tôi làm sao có thể chống lại một tên trai trẻ?
Khi tôi đang vật lộn, tôi đột nhiên nhìn thấy một chiếc phù nhỏ màu vàng lộ ra trong cái túi bên cạnh - không phải đó là chiếc phù mà tôi đã vẽ sao? Mặc dù tất cả các lá phù có thể sử dụng để tấn công đã bị Ôn Như Ca lấy đi vào thời điểm đó, tôi chỉ còn lại một số lá phụ trợ, nhưng các lá phù phụ trợ có hữu ích gì chứ.
Tôi nhanh chóng chộp lấy tờ giấy dán lên trên áo gã tài xế, và anh ta sẽ không thể di chuyển trong một khoảng thời gian ngắn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chớp thời cơ tuột khỏi tay anh ta.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua má tôi như muốn lau đi những giọt mồ hôi.
Nhưng làm thế đếch nào lại có làn gió thổi trong một chiếc xe kín như này?
Tự nhiên có vấn đề!
Tôi lau mồ hôi, và người thăm dò liếc nhìn tấm phù gắn sau lưng tài xế.
Khôi lỗi phù.
Nó thực sự thú vị.
Thật đáng tiếc khi khôi lỗi phù phải được ghép đôi, cần phải có một vật thế thân khác chẳng hạn như một con bù nhìn cỏ nhỏ hoặc một cái gì đó, để kiểm soát cơ thể của người này. Bây giờ, anh ta còn đứng yên, chỉ sau một lúc lại có thể di chuyển. Nếu bạn đang đọc truyện không do fb thoa tieu quy đăng vui lòng thoát ra
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ôm đứa trẻ và vội vã ra ngoài, hy vọng ra khỏi xe trước khi tài xế có thể tiếp tục hành động , e rằng tôi sẽ được anh ta đưa ra ...! Ồ điều đó sẽ lại là một mối họa lớn.
Nhưng sau khi đi được vài bước, có một vài cơn gió thổi qua cơ thể tôi, như giữ tôi lại, không ngừng thổi vào cơ thể tôi.
Dường như có vô số ánh mắt đang nhìn tôi, nhưng điều tôi có thể thấy là tất cả hành khách đều giữ nguyên tư thế, nằm trong một biểu cảm trống rỗng ...
chuyện gì đang xảy ra với chiếc xe này?
Tôi không thể ngăn trí tò mò nhói lên trong não , vì vậy tôi đã tiếp cận và muốn nhìn trộm những hành khách lạ.
tôi đã làm như tôi nghĩ.
Tôi rón rén vén rèm lên.
Tìm thấy người...chết đang nằm trên giường!
Quần áo có cùng kiểu dáng là những tấm vải liệm màu đen.
"Thi thể” được phủ một lớp dầu sáp trắng và dày, và đôi môi của cô ấy được sơn màu son đỏ, những người sống cũng không dám sử dụng màu đỏ tươi như vậy.
Tôi không biết tại sao, nhưng hiện tại trái tim tôi đã ổn định rất nhiều. Dù sao người chết cũng còn dễ đối phó hơn người sống. Hung dữ như lão cương thi tôi cũng có thể vượt qua nhưng sức trai trẻ như tên tài xế tuyệt đối không thể kháng cự.
Tôi đặt rèm cửa xuống, khoanh tay, cúi lạy xác chết nữ và thì thầm: "Người Dương mượn đường, không có ý định xúc phạm, có điều gì xin hãy rộng lượng bỏ qua..."
Sau khi cúi lạy xác chết nữ, tôi dùng hàng động đó cho người chết ở mọi hướng, cầu xin Họ tha thứ cho hành vi phạm tội của tôi.
Rồi tôi đổi hướng nhìn.
Tôi quay lại và phát hiện ra phía sau người lái xe, lá phù đã hết tác dụng. Anh ta rất tức giận và chỉ muốn quay lại để dọn dẹp tôi, nhưng tôi nói với anh ta một cách bình tĩnh: "Có rất nhiều người chết trong xe, nhưng anh lại muốn gây rối, anh không sợ sẽ xúc phạm đến bọn họ sao”
Mắt người lái xe trợn tròn, và anh ta không biết mình đã nghĩ gì, biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta hội tụ rất nhiều điều. Nếu bạn đang đọc truyện không phải do fb thoa tiểu quỷ đăng vui lòng thoát ra
Tôi hạ thấp giọng, nói: "Anh ơi, tôi phải đi nhờ chiếc xe này, cũng nhất định phải rời khỏi nơi này, anh, tôi cầu xin anh, đưa tôi ra khỏi nơi đây tôi sẵn sàng trả giá gấp đôi !!"
Người tài xế thản nhiên Nói: "Bây giờ cô xuống xe, tôi sẽ không giữ cô.”
Sau khi nói xong, anh ta chỉ vào cánh cửa của chiếc xe ở phía xa, khuôn mặt lạnh lùng, và không có chỗ để thương lượng!
Tôi thấy rằng không có thể thay đổi suy nghĩ của anh ta vì vậy tôi bỏ chiếc roi da nhằm hướng cổ người đàn ông vung tới thay đổi tư thế yếu đuối và khẩn khoản trước đó, nói: "Tôi phải rời đi! Trước khi trời sáng, anh có thể để tôi xuống vậy là được "
Năn nỉ ?
Không, tôi đã không sử dụng giọng điệu thương lượng để có thể ngồi lại chiếc xe này rời khỏi Từ Gia Trại tôi phải vừa đấm vừa xoa thì may ra có thể uy hiếp được anh ta, cũng không thể làm căng quá vì trên xe còn rất nhiều người chết.
Bất kể đó là người hay ma, nhất định sẽ hoảng loạn nếu bị roi quấn quanh cổ.
Người lái xe thực sự tỏ vẻ sợ hãi. Anh ta nhìn tôi và nhìn chiếc roi da, khuôn mặt anh ta trở nên trắng bệch giống hệt khuôn mặt người chết.
"Gật đầu khi anh đồng ý còn nếu lắc thì coi chừng." Tôi dùng ngôn ngữ đe dọa
Anh ta chỉ có thể gật đầu.
Tôi thu lại cây roi.
anh ta chao đảo lùi lại vài bước, khuôn mặt đầy kinh hoàng.
Tôi nghĩ rằng tôi đã làm cho anh ta sợ hãi và tin chắc anh ta sẽ không dám xúc phạm tôi nữa, vì vậy tôi kéo rèm xuống và muốn ngủ một giấc . Nhưng điều tôi không bao giờ ngờ tới là tấm màn này cực kỳ dày. Khi nó được đặt xuống, nó không chỉ chặn tất cả ánh sáng, mà còn kín gió. Nó bao phủ toàn bộ bốn bề làm cho không khí buồn tẻ áp bức như một căn phòng hẹp.
Đúng vậy.
Đây là một chiếc xe tang vận chuyển người chết, do đó, "tấm rèm giường" tự nhiên không cần phải xem xét cũng biết không thấm nước.
Tôi mở một khoảng trống và muốn thông gió, nhưng sau đó tôi thấy rằng người lái xe đã biến mất. Có lẽ sau khi trò đồi bại không thành anh ta đã quay lại tiếp tục lái xe.
Tôi nằm xuống với con tôi.
Thật kỳ lạ. Những biến động lớn như vậy cũng không đủ đánh thức cô nhóc, nó vẫn ngủ ngon là lành như một con lợn con, thật đáng yêu hết sức.
Tôi đã lên kế hoạch nằm xuống và nghỉ ngơi như thế , nhưng tôi nghĩ đây là một chiếc xe tang. Giường trên và giường dưới của tôi, và những người hàng xóm bên trái và bên phải đều đã chết. , Tôi liếc nhìn nó một cách thô bạo, trên đó đầy những lá phù vô dụng. tối nay tôi muốn ngủ yên với những xác chết, thì phải có sự chuẩn bị chu đáo vì vậy tôi vẽ thêm lá phù mới.
tôi đã lấy hai lá phù, lật mặt sau, cắn ngón tay và dùng máu làm mực (tôi không có bút trong tay) vẽ những đường nét xấu xí, cho dù đó là xác chết hay một cú đập bên ngoài cũng không sợ họ sẽ làm phiền đến tôi.
Sau khi vẽ xong, tôi đứng dậy và đột nhiên cảm thấy chóng mặt lẫn buồn nôn. Cố gắng giữ nó ổn định, tôi hít một hơi thật sâu. Có vẻ như gần đây tôi đã tiêu thụ quá nhiều máu và thể trạng của tôi không đủ để hỗ trợ những lá phù này . Ngón trỏ tay phải của tôi đầy vết cắn chẳng còn chỗ hở.
Tôi vén tấm rèm giường lên và muốn dán nó lên hai bên cây cột, nhưng tôi không ngờ rằng khi tôi vén tấm màn lên giường, có một vài bóng đen đứng bên ngoài!
Họ có khuôn mặt trắng bệch và đôi môi đỏ chót chẳng phải họ là người chết vẫn nằm kia sao?
Tôi bị sốc. Đột nhiên, có luồng gió đập vào mặt tôi theo phản xạ tôi chớp mắt một cái, mở mắt ra, xác chết đứng đó liền biến mất.
Mất tích?
Tôi dụi mắt. Thực sự không có ai đứng trước mặt tôi, nhưng màn cửa của những chiếc giường khác đang trôi nổi.
Tôi không thể nuốt nổi ngụm nước bọt xuống cổ.
Chiếc xe này thực sự quá kỳ lạ, và tôi không biết đó có phải là một chiếc xe tang bình thường không ... Nó đột nhiên sẽ biến mất sau một cái chớp mắt , dĩ nhiên đó là một con quỷ.
May mắn thay, đó là một con quỷ không phải xác chết.
Đối với tôi, một xác chết gần giống như một cương thi. Tôi vừa trải qua một trận chiến thây ma bất khả xâm phạm như Từ Gia Trang. Lúc này, tôi thực sự không muốn có sự xuất hiện của một xác chết khác.
Sau khi tôi dán lá phù ở hai bên cột, tôi cẩn thận đặt rèm xuống.
Tôi hy vọng rằng tôi
có thể yên ổn qua đêm nay một cách an toàn .
Tôi đã vô cùng khó chịu và cố gắng phản kháng lại. Tôi không ngờ mình lại cúi đầu, và nhìn thấy một cảnh tượng vô đạo đức hơn - người lái xe, một người đàn ông cao lớn khoảng 30 tuổi , hèn nhát đến cực độ, quay lại ôm cứng lấy tôi thậm chí chỉ cách nhau một lớp quần áo!
Tôi rất xấu hổ vì tôi đã phản kháng nhanh chóng.
Nhưng tôi bế con gái bằng cả hai tay, thuận tiện di chuyển ở đâu? Nhưng ngay cả khi tay tôi rảnh rỗi với sức lực của một người phụ nữ mới sinh tôi làm sao có thể chống lại một tên trai trẻ?
Khi tôi đang vật lộn, tôi đột nhiên nhìn thấy một chiếc phù nhỏ màu vàng lộ ra trong cái túi bên cạnh - không phải đó là chiếc phù mà tôi đã vẽ sao? Mặc dù tất cả các lá phù có thể sử dụng để tấn công đã bị Ôn Như Ca lấy đi vào thời điểm đó, tôi chỉ còn lại một số lá phụ trợ, nhưng các lá phù phụ trợ có hữu ích gì chứ.
Tôi nhanh chóng chộp lấy tờ giấy dán lên trên áo gã tài xế, và anh ta sẽ không thể di chuyển trong một khoảng thời gian ngắn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chớp thời cơ tuột khỏi tay anh ta.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua má tôi như muốn lau đi những giọt mồ hôi.
Nhưng làm thế đếch nào lại có làn gió thổi trong một chiếc xe kín như này?
Tự nhiên có vấn đề!
Tôi lau mồ hôi, và người thăm dò liếc nhìn tấm phù gắn sau lưng tài xế.
Khôi lỗi phù.
Nó thực sự thú vị.
Thật đáng tiếc khi khôi lỗi phù phải được ghép đôi, cần phải có một vật thế thân khác chẳng hạn như một con bù nhìn cỏ nhỏ hoặc một cái gì đó, để kiểm soát cơ thể của người này. Bây giờ, anh ta còn đứng yên, chỉ sau một lúc lại có thể di chuyển. Nếu bạn đang đọc truyện không do fb thoa tieu quy đăng vui lòng thoát ra
Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ôm đứa trẻ và vội vã ra ngoài, hy vọng ra khỏi xe trước khi tài xế có thể tiếp tục hành động , e rằng tôi sẽ được anh ta đưa ra ...! Ồ điều đó sẽ lại là một mối họa lớn.
Nhưng sau khi đi được vài bước, có một vài cơn gió thổi qua cơ thể tôi, như giữ tôi lại, không ngừng thổi vào cơ thể tôi.
Dường như có vô số ánh mắt đang nhìn tôi, nhưng điều tôi có thể thấy là tất cả hành khách đều giữ nguyên tư thế, nằm trong một biểu cảm trống rỗng ...
chuyện gì đang xảy ra với chiếc xe này?
Tôi không thể ngăn trí tò mò nhói lên trong não , vì vậy tôi đã tiếp cận và muốn nhìn trộm những hành khách lạ.
tôi đã làm như tôi nghĩ.
Tôi rón rén vén rèm lên.
Tìm thấy người...chết đang nằm trên giường!
Quần áo có cùng kiểu dáng là những tấm vải liệm màu đen.
"Thi thể” được phủ một lớp dầu sáp trắng và dày, và đôi môi của cô ấy được sơn màu son đỏ, những người sống cũng không dám sử dụng màu đỏ tươi như vậy.
Tôi không biết tại sao, nhưng hiện tại trái tim tôi đã ổn định rất nhiều. Dù sao người chết cũng còn dễ đối phó hơn người sống. Hung dữ như lão cương thi tôi cũng có thể vượt qua nhưng sức trai trẻ như tên tài xế tuyệt đối không thể kháng cự.
Tôi đặt rèm cửa xuống, khoanh tay, cúi lạy xác chết nữ và thì thầm: "Người Dương mượn đường, không có ý định xúc phạm, có điều gì xin hãy rộng lượng bỏ qua..."
Sau khi cúi lạy xác chết nữ, tôi dùng hàng động đó cho người chết ở mọi hướng, cầu xin Họ tha thứ cho hành vi phạm tội của tôi.
Rồi tôi đổi hướng nhìn.
Tôi quay lại và phát hiện ra phía sau người lái xe, lá phù đã hết tác dụng. Anh ta rất tức giận và chỉ muốn quay lại để dọn dẹp tôi, nhưng tôi nói với anh ta một cách bình tĩnh: "Có rất nhiều người chết trong xe, nhưng anh lại muốn gây rối, anh không sợ sẽ xúc phạm đến bọn họ sao”
Mắt người lái xe trợn tròn, và anh ta không biết mình đã nghĩ gì, biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta hội tụ rất nhiều điều. Nếu bạn đang đọc truyện không phải do fb thoa tiểu quỷ đăng vui lòng thoát ra
Tôi hạ thấp giọng, nói: "Anh ơi, tôi phải đi nhờ chiếc xe này, cũng nhất định phải rời khỏi nơi này, anh, tôi cầu xin anh, đưa tôi ra khỏi nơi đây tôi sẵn sàng trả giá gấp đôi !!"
Người tài xế thản nhiên Nói: "Bây giờ cô xuống xe, tôi sẽ không giữ cô.”
Sau khi nói xong, anh ta chỉ vào cánh cửa của chiếc xe ở phía xa, khuôn mặt lạnh lùng, và không có chỗ để thương lượng!
Tôi thấy rằng không có thể thay đổi suy nghĩ của anh ta vì vậy tôi bỏ chiếc roi da nhằm hướng cổ người đàn ông vung tới thay đổi tư thế yếu đuối và khẩn khoản trước đó, nói: "Tôi phải rời đi! Trước khi trời sáng, anh có thể để tôi xuống vậy là được "
Năn nỉ ?
Không, tôi đã không sử dụng giọng điệu thương lượng để có thể ngồi lại chiếc xe này rời khỏi Từ Gia Trại tôi phải vừa đấm vừa xoa thì may ra có thể uy hiếp được anh ta, cũng không thể làm căng quá vì trên xe còn rất nhiều người chết.
Bất kể đó là người hay ma, nhất định sẽ hoảng loạn nếu bị roi quấn quanh cổ.
Người lái xe thực sự tỏ vẻ sợ hãi. Anh ta nhìn tôi và nhìn chiếc roi da, khuôn mặt anh ta trở nên trắng bệch giống hệt khuôn mặt người chết.
"Gật đầu khi anh đồng ý còn nếu lắc thì coi chừng." Tôi dùng ngôn ngữ đe dọa
Anh ta chỉ có thể gật đầu.
Tôi thu lại cây roi.
anh ta chao đảo lùi lại vài bước, khuôn mặt đầy kinh hoàng.
Tôi nghĩ rằng tôi đã làm cho anh ta sợ hãi và tin chắc anh ta sẽ không dám xúc phạm tôi nữa, vì vậy tôi kéo rèm xuống và muốn ngủ một giấc . Nhưng điều tôi không bao giờ ngờ tới là tấm màn này cực kỳ dày. Khi nó được đặt xuống, nó không chỉ chặn tất cả ánh sáng, mà còn kín gió. Nó bao phủ toàn bộ bốn bề làm cho không khí buồn tẻ áp bức như một căn phòng hẹp.
Đúng vậy.
Đây là một chiếc xe tang vận chuyển người chết, do đó, "tấm rèm giường" tự nhiên không cần phải xem xét cũng biết không thấm nước.
Tôi mở một khoảng trống và muốn thông gió, nhưng sau đó tôi thấy rằng người lái xe đã biến mất. Có lẽ sau khi trò đồi bại không thành anh ta đã quay lại tiếp tục lái xe.
Tôi nằm xuống với con tôi.
Thật kỳ lạ. Những biến động lớn như vậy cũng không đủ đánh thức cô nhóc, nó vẫn ngủ ngon là lành như một con lợn con, thật đáng yêu hết sức.
Tôi đã lên kế hoạch nằm xuống và nghỉ ngơi như thế , nhưng tôi nghĩ đây là một chiếc xe tang. Giường trên và giường dưới của tôi, và những người hàng xóm bên trái và bên phải đều đã chết. , Tôi liếc nhìn nó một cách thô bạo, trên đó đầy những lá phù vô dụng. tối nay tôi muốn ngủ yên với những xác chết, thì phải có sự chuẩn bị chu đáo vì vậy tôi vẽ thêm lá phù mới.
tôi đã lấy hai lá phù, lật mặt sau, cắn ngón tay và dùng máu làm mực (tôi không có bút trong tay) vẽ những đường nét xấu xí, cho dù đó là xác chết hay một cú đập bên ngoài cũng không sợ họ sẽ làm phiền đến tôi.
Sau khi vẽ xong, tôi đứng dậy và đột nhiên cảm thấy chóng mặt lẫn buồn nôn. Cố gắng giữ nó ổn định, tôi hít một hơi thật sâu. Có vẻ như gần đây tôi đã tiêu thụ quá nhiều máu và thể trạng của tôi không đủ để hỗ trợ những lá phù này . Ngón trỏ tay phải của tôi đầy vết cắn chẳng còn chỗ hở.
Tôi vén tấm rèm giường lên và muốn dán nó lên hai bên cây cột, nhưng tôi không ngờ rằng khi tôi vén tấm màn lên giường, có một vài bóng đen đứng bên ngoài!
Họ có khuôn mặt trắng bệch và đôi môi đỏ chót chẳng phải họ là người chết vẫn nằm kia sao?
Tôi bị sốc. Đột nhiên, có luồng gió đập vào mặt tôi theo phản xạ tôi chớp mắt một cái, mở mắt ra, xác chết đứng đó liền biến mất.
Mất tích?
Tôi dụi mắt. Thực sự không có ai đứng trước mặt tôi, nhưng màn cửa của những chiếc giường khác đang trôi nổi.
Tôi không thể nuốt nổi ngụm nước bọt xuống cổ.
Chiếc xe này thực sự quá kỳ lạ, và tôi không biết đó có phải là một chiếc xe tang bình thường không ... Nó đột nhiên sẽ biến mất sau một cái chớp mắt , dĩ nhiên đó là một con quỷ.
May mắn thay, đó là một con quỷ không phải xác chết.
Đối với tôi, một xác chết gần giống như một cương thi. Tôi vừa trải qua một trận chiến thây ma bất khả xâm phạm như Từ Gia Trang. Lúc này, tôi thực sự không muốn có sự xuất hiện của một xác chết khác.
Sau khi tôi dán lá phù ở hai bên cột, tôi cẩn thận đặt rèm xuống.
Tôi hy vọng rằng tôi
có thể yên ổn qua đêm nay một cách an toàn .
Bình luận facebook