Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150: sư phụ Mạnh Trần, tôi là đồ nhi ngoan của ngài....
Sầm Chín Nguyên im lặng.
Không, thay vì nói là anh ta im lặng, không bằng nói cái thứ đang gắn trên thân thể anh im lặng.
Sau một hồi, Sầm Chín Nguyên nói: “ đợi cô lâu quá, khi nào cô cắt xong, giúp tôi mang vào trong xe, tôi đợi cô”
"Được”
Ngay sau đó, anh ta kéo bước chân nặng nề, Từ từ rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và cẩn thận cắt thịt nướng thành những miếng thịt bằng nhau, rồi quay đầu nhìn lại ____phía sau tôi là một chiếc xe buýt rách nát, và tôi có thể thấy rằng chiếc xe buýt này với chiếc xe đi đến Hoàng Tuyền tôi đã từng đi là cùng một tuyến, nhưng nó quá cũ, giống như một chiếc ô tô từ nhiều thập kỷ trước, những vết nứt ngang dọc nổi trên mặt kính thậm chí còn có cả sợi rong biển treo lơ lửng. Trông thật giống như chiếc xe Vương linh ( xe chở linh cữu) bị rơi xuống biển mấy chục năm.
Tôi đã từng đi chuyến tàu cuối cùng của Hoàng Tuyền, mặc dù không khí trên xe hơi buồn tẻ và thối rữa, nhưng hương vị không cay nồng như chiếc xe vừa ra khỏi biển!
Tôi chống lại mùi hăng, cầm theo gói thịt bước qua.
Lên xe.
Sầm Chín Nguyên ngồi ở ghế lái.
Chỉ ba ngày không gặp mà tôi không còn nhận ra anh ấy.
Anh ta trông gầy hơn nhiều so với khi anh ta rời khỏi vào đêm đó. Tôi đoán sau khi anh ta bị khống chế, anh ta đã không ăn gì trong ba ngày ba đêm, vì vậy anh ta sẽ giảm cân rất nhiều! Tóc anh ta rất nhờn, râu xanh đã mọc rậm dưới cằm, điều này càng chứng minh cho suy nghĩ của tôi.
Tôi mang thịt đến bên cạnh anh ấy: "Đồ ăn của anh đây”
Sầm Chín Nguyên ngây người nhìn về phía trước mà không nhìn tôi: "Cô nói, tôi có nên ăn thịt nướng này không?"
Tôi im lặng.
Món thịt nướng này là hồn quỷ của Sầm Chín Nguyên . Tôi không biết mối quan hệ giữa họ sâu đậm đến mức nào, nhưng lí do sâu xa hơn, ai có thể mang một người bạn nhỏ chung sống sớm chiều bên mình nấu thành món ăn?
Câu hỏi của Sầm Chín Nguyên không phải là hỏi anh ta có nên ăn một món ăn không, mà hỏi anh ta có nên ăn bạn mình không!
"Anh" biết đây là thịt của ai!
Tôi nên trả lời thế nào để thỏa mãn người đàn ông đang lẩn trốn và thao túng Sầm Chín Nguyên trong hậu đài?
Dừng lại mớ hỗn độn trong đầu, tôi giả vờ như không:” Tiền anh đã thanh toán, phần đồ ăn này là của anh, anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thậm chí để ráo nước nó cũng không vấn đề."
Sầm Chín Nguyên nét mặt trống rỗng: "cũng đúng, tiền trả rồi tại sao lại không ăn, vậy quá lãng phí rồi.”
" uh... "Tôi không nghĩ tới anh ta lại trả lời như vậy!
Nếu đây không phải là lựa chọn của riêng anh ta, mà là sự lựa chọn của "người" đằng sau anh ta, thì lựa chọn này thực sự đủ tồi tệ đến mức Sầm Chín Nguyên ăn người bạn quen thuộc nhất của anh ta!
Sầm Chín Nguyên quay lại, đôi mắt và hành động của anh ta vô cùng cứng nhắc, tôi sợ chính anh ta không biết mình sẽ làm gì.
Không có đũa, anh ta trực tiếp dùng tay lấy miếng thịt nướng đưa thẳng vào miệng.
Động tác của anh rất chậm, ánh mắt anh lạc lõng.
Anh ta không biết mình đang làm gì ...
Tôi muốn thể hiện thành ý của mình hướng tới Mạnh Trần, nhưng khi Sầm Chín Nguyên đưa thịt nướng lên miệng, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhanh chóng nắm lấy tay anh ta.
Tôi không thể tàn nhẫn như vậy!
Khi Sầm Chín Nguyên thức dậy, anh sẽ ghê tởm những gì mình đã làm hôm nay!
Cuộc sống của anh ấy vẫn còn rất dài, tôi không thể để anh ấy đắm chìm trong nỗi đau đến mấy chục năm sau.
Đột nhiên.
Sầm Chín Nguyên nhếch mép cười toe toét, nụ cười của anh ta vặn vẹo và biến thái, liền cúi xuống cắn mạnh cánh tay tôi. Tôi hét lên đau đớn, nhưng tâm trí tôi vẫn tỉnh táo, và tôi nhớ chiến đấu với Sầm Chín Nguyên bằng thuật trừ tà. Thuật Pháp này có công dụng đối với ma quỷ thông thường, nhưng có thể là đạo hạnh của Mạnh Trần, quá cao. Tôi Thi triển thuật pháp đánh ra, vẫn là không đủ để đánh bật "Ngài" ra khỏi da thịt của Sầm Chín Nguyên, Ngược lại, để cơ hội cho Sầm chín Nguyên cắn thêm một miếng lên da thịt, chớp mắt cẳng tay tôi máu chảy như trút.
Tôi lại một lần nữa đau đớn đẩy mạnh anh ta xuống, nhưng dường như anh ta không nhận thức được cơn đau, lao tới véo cổ tôi ngay lập tức!
Anh thực dùng hết sức, cảm giác cổ tôi sắp bị cắt đứt!
Tôi vùng vẫy, la hét với tất cả sức lực của mình: "Sư phụ Mạnh Trần, thả tôi ra, tôi đến để giúp đỡ người”
Tiếng hét này xác thực có hiệu quả.
Sầm Chín Nguyên thả lỏng tay và tiến lại gần tôi. Sau đó, anh ấy thì thầm vào tai tôi và khẽ nói: "Cô...cô gọi tôi là gì?”
Tôi nhanh chóng gọi to: "Sư phụ!"
"Tại sao cô gọi tôi là sư phụ?" Sầm Chín Nguyên bối rối hỏi.
Tôi nhanh chóng nói một cách chân thành: "Tôi đã học được những công thức người để lại trong bệnh viện tâm thần, nên trong thâm tâm, tất nhiên người cũng là sư phụ đã dẫn dắt tôi bắt đầu! Chỉ là , kiến thức về nấu ăn thực sự rộng lớn và sâu sắc. Làm sao tôi có thể học một mình, cũng chỉ hiểu một chút sơ sài, gốc rễ không có thật không thể hiểu những thứ sâu sắc hơn
Dù mọi người có học như thế nào, họ chỉ hiểu một chút lông, và họ thậm chí còn hiểu những người sâu sắc hơn! Nên vẫn cần một người thầy để đưa tôi nhiều hơn và dạy tôi những pháp thuật sâu hơn!”
Anh ta nâng cơ thể, véo cằm tôi, quay trái quay phải xem xét thật kĩ sau đó nheo mắt và khinh bỉ: "Trình độ quá kém, cô không xứng đáng làm đệ tử của tôi."
Tôi nói: "Có một câu nói nổi tiếng rang thiên tài là 100% thì trong đó là 1% tài năng và 99% nỗ lực của bản thân. tôi có thể không đáp ứng được trình độ của người nhưng tôi tin rằng chỉ cần tôi làm việc chăm chỉ, tôi sẽ có thể bù đắp, và cuối cùng trở nên mạnh mẽ hơn những người có tài! "
" Hehe ... "Sầm Chín Nguyên cười khinh bỉ. anh lắc đầu và nói: "cô gái ngớ ngẩn, cô biết thiên tài và ngu dốt khác nhau nhiều như thế nào không?”
"Oh”
“Ví dụ, đối với điều tương tự, một thiên tài chỉ cần một cái liếc mắt để hiểu nó, và một kẻ ngu ngốc như cô cần dành nhiều thời gian và nhiều năng lượng hơn để hiểu những gì đang diễn ra.” Sầm Chín Nguyên lắc đầu, lùi lại một bước giữ cánh tay của tôi và nói: "Tôi thực sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian và sức lực để đào tạo một người không có trình độ, quá mệt mỏi và quá hao tâm lực.”
Tôi đã lo lắng. Khi tôi muốn nói điều gì đó, Sầm Chín Nguyên nói trước: “Cô quay về đi! Cô là một người sống, nhưng vẫn có thể nướng thịt ma. Dựa vào điều này, tôi nghĩ cô là một người thông minh. Có thể cô là một thiên tài giữa loài người, nhưng không phải là thiên tài mà tôi muốn. Tôi bày tỏ sự bái phục việc cô có thể nghĩ ra một linh hồn thoát khỏi thể xác để nướng thịt quỷ, tôi không tính toán đến tội trạng của cô về việc ăn cắp công thức của thầy. Quay về đi, làm một người thật tốt, không việc gì đừng bước vào con đường ma quỷ này.”
“ Sầm Chín Nguyên.....”
“Anh ấy có nhân quả của riêng mình!” Sầm Chín Nguyên cười khẩy : “ vị thiên sư này cũng không tệ , tôi đã đặt một thỏa thuận với anh ta và miễn là anh ta có thể giúp tôi làm một việc, tôi sẽ để anh ta đi. "
Tôi nhanh chóng hỏi:" Chuyện gì vậy? "
" Cô không cần biết. "
Tôi biết anh ta muốn đuổi tôi đi, Nhưng anh ta phải rời khỏi Sầm Chín Nguyên. Nếu tôi thực sự rời đi, Sầm Chín Nguyên sẽ không được cứu! Vì vậy, tôi đã nói càng nhiều càng tốt :” Nhưng sư phụ, người..."
Không, thay vì nói là anh ta im lặng, không bằng nói cái thứ đang gắn trên thân thể anh im lặng.
Sau một hồi, Sầm Chín Nguyên nói: “ đợi cô lâu quá, khi nào cô cắt xong, giúp tôi mang vào trong xe, tôi đợi cô”
"Được”
Ngay sau đó, anh ta kéo bước chân nặng nề, Từ từ rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và cẩn thận cắt thịt nướng thành những miếng thịt bằng nhau, rồi quay đầu nhìn lại ____phía sau tôi là một chiếc xe buýt rách nát, và tôi có thể thấy rằng chiếc xe buýt này với chiếc xe đi đến Hoàng Tuyền tôi đã từng đi là cùng một tuyến, nhưng nó quá cũ, giống như một chiếc ô tô từ nhiều thập kỷ trước, những vết nứt ngang dọc nổi trên mặt kính thậm chí còn có cả sợi rong biển treo lơ lửng. Trông thật giống như chiếc xe Vương linh ( xe chở linh cữu) bị rơi xuống biển mấy chục năm.
Tôi đã từng đi chuyến tàu cuối cùng của Hoàng Tuyền, mặc dù không khí trên xe hơi buồn tẻ và thối rữa, nhưng hương vị không cay nồng như chiếc xe vừa ra khỏi biển!
Tôi chống lại mùi hăng, cầm theo gói thịt bước qua.
Lên xe.
Sầm Chín Nguyên ngồi ở ghế lái.
Chỉ ba ngày không gặp mà tôi không còn nhận ra anh ấy.
Anh ta trông gầy hơn nhiều so với khi anh ta rời khỏi vào đêm đó. Tôi đoán sau khi anh ta bị khống chế, anh ta đã không ăn gì trong ba ngày ba đêm, vì vậy anh ta sẽ giảm cân rất nhiều! Tóc anh ta rất nhờn, râu xanh đã mọc rậm dưới cằm, điều này càng chứng minh cho suy nghĩ của tôi.
Tôi mang thịt đến bên cạnh anh ấy: "Đồ ăn của anh đây”
Sầm Chín Nguyên ngây người nhìn về phía trước mà không nhìn tôi: "Cô nói, tôi có nên ăn thịt nướng này không?"
Tôi im lặng.
Món thịt nướng này là hồn quỷ của Sầm Chín Nguyên . Tôi không biết mối quan hệ giữa họ sâu đậm đến mức nào, nhưng lí do sâu xa hơn, ai có thể mang một người bạn nhỏ chung sống sớm chiều bên mình nấu thành món ăn?
Câu hỏi của Sầm Chín Nguyên không phải là hỏi anh ta có nên ăn một món ăn không, mà hỏi anh ta có nên ăn bạn mình không!
"Anh" biết đây là thịt của ai!
Tôi nên trả lời thế nào để thỏa mãn người đàn ông đang lẩn trốn và thao túng Sầm Chín Nguyên trong hậu đài?
Dừng lại mớ hỗn độn trong đầu, tôi giả vờ như không:” Tiền anh đã thanh toán, phần đồ ăn này là của anh, anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thậm chí để ráo nước nó cũng không vấn đề."
Sầm Chín Nguyên nét mặt trống rỗng: "cũng đúng, tiền trả rồi tại sao lại không ăn, vậy quá lãng phí rồi.”
" uh... "Tôi không nghĩ tới anh ta lại trả lời như vậy!
Nếu đây không phải là lựa chọn của riêng anh ta, mà là sự lựa chọn của "người" đằng sau anh ta, thì lựa chọn này thực sự đủ tồi tệ đến mức Sầm Chín Nguyên ăn người bạn quen thuộc nhất của anh ta!
Sầm Chín Nguyên quay lại, đôi mắt và hành động của anh ta vô cùng cứng nhắc, tôi sợ chính anh ta không biết mình sẽ làm gì.
Không có đũa, anh ta trực tiếp dùng tay lấy miếng thịt nướng đưa thẳng vào miệng.
Động tác của anh rất chậm, ánh mắt anh lạc lõng.
Anh ta không biết mình đang làm gì ...
Tôi muốn thể hiện thành ý của mình hướng tới Mạnh Trần, nhưng khi Sầm Chín Nguyên đưa thịt nướng lên miệng, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhanh chóng nắm lấy tay anh ta.
Tôi không thể tàn nhẫn như vậy!
Khi Sầm Chín Nguyên thức dậy, anh sẽ ghê tởm những gì mình đã làm hôm nay!
Cuộc sống của anh ấy vẫn còn rất dài, tôi không thể để anh ấy đắm chìm trong nỗi đau đến mấy chục năm sau.
Đột nhiên.
Sầm Chín Nguyên nhếch mép cười toe toét, nụ cười của anh ta vặn vẹo và biến thái, liền cúi xuống cắn mạnh cánh tay tôi. Tôi hét lên đau đớn, nhưng tâm trí tôi vẫn tỉnh táo, và tôi nhớ chiến đấu với Sầm Chín Nguyên bằng thuật trừ tà. Thuật Pháp này có công dụng đối với ma quỷ thông thường, nhưng có thể là đạo hạnh của Mạnh Trần, quá cao. Tôi Thi triển thuật pháp đánh ra, vẫn là không đủ để đánh bật "Ngài" ra khỏi da thịt của Sầm Chín Nguyên, Ngược lại, để cơ hội cho Sầm chín Nguyên cắn thêm một miếng lên da thịt, chớp mắt cẳng tay tôi máu chảy như trút.
Tôi lại một lần nữa đau đớn đẩy mạnh anh ta xuống, nhưng dường như anh ta không nhận thức được cơn đau, lao tới véo cổ tôi ngay lập tức!
Anh thực dùng hết sức, cảm giác cổ tôi sắp bị cắt đứt!
Tôi vùng vẫy, la hét với tất cả sức lực của mình: "Sư phụ Mạnh Trần, thả tôi ra, tôi đến để giúp đỡ người”
Tiếng hét này xác thực có hiệu quả.
Sầm Chín Nguyên thả lỏng tay và tiến lại gần tôi. Sau đó, anh ấy thì thầm vào tai tôi và khẽ nói: "Cô...cô gọi tôi là gì?”
Tôi nhanh chóng gọi to: "Sư phụ!"
"Tại sao cô gọi tôi là sư phụ?" Sầm Chín Nguyên bối rối hỏi.
Tôi nhanh chóng nói một cách chân thành: "Tôi đã học được những công thức người để lại trong bệnh viện tâm thần, nên trong thâm tâm, tất nhiên người cũng là sư phụ đã dẫn dắt tôi bắt đầu! Chỉ là , kiến thức về nấu ăn thực sự rộng lớn và sâu sắc. Làm sao tôi có thể học một mình, cũng chỉ hiểu một chút sơ sài, gốc rễ không có thật không thể hiểu những thứ sâu sắc hơn
Dù mọi người có học như thế nào, họ chỉ hiểu một chút lông, và họ thậm chí còn hiểu những người sâu sắc hơn! Nên vẫn cần một người thầy để đưa tôi nhiều hơn và dạy tôi những pháp thuật sâu hơn!”
Anh ta nâng cơ thể, véo cằm tôi, quay trái quay phải xem xét thật kĩ sau đó nheo mắt và khinh bỉ: "Trình độ quá kém, cô không xứng đáng làm đệ tử của tôi."
Tôi nói: "Có một câu nói nổi tiếng rang thiên tài là 100% thì trong đó là 1% tài năng và 99% nỗ lực của bản thân. tôi có thể không đáp ứng được trình độ của người nhưng tôi tin rằng chỉ cần tôi làm việc chăm chỉ, tôi sẽ có thể bù đắp, và cuối cùng trở nên mạnh mẽ hơn những người có tài! "
" Hehe ... "Sầm Chín Nguyên cười khinh bỉ. anh lắc đầu và nói: "cô gái ngớ ngẩn, cô biết thiên tài và ngu dốt khác nhau nhiều như thế nào không?”
"Oh”
“Ví dụ, đối với điều tương tự, một thiên tài chỉ cần một cái liếc mắt để hiểu nó, và một kẻ ngu ngốc như cô cần dành nhiều thời gian và nhiều năng lượng hơn để hiểu những gì đang diễn ra.” Sầm Chín Nguyên lắc đầu, lùi lại một bước giữ cánh tay của tôi và nói: "Tôi thực sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian và sức lực để đào tạo một người không có trình độ, quá mệt mỏi và quá hao tâm lực.”
Tôi đã lo lắng. Khi tôi muốn nói điều gì đó, Sầm Chín Nguyên nói trước: “Cô quay về đi! Cô là một người sống, nhưng vẫn có thể nướng thịt ma. Dựa vào điều này, tôi nghĩ cô là một người thông minh. Có thể cô là một thiên tài giữa loài người, nhưng không phải là thiên tài mà tôi muốn. Tôi bày tỏ sự bái phục việc cô có thể nghĩ ra một linh hồn thoát khỏi thể xác để nướng thịt quỷ, tôi không tính toán đến tội trạng của cô về việc ăn cắp công thức của thầy. Quay về đi, làm một người thật tốt, không việc gì đừng bước vào con đường ma quỷ này.”
“ Sầm Chín Nguyên.....”
“Anh ấy có nhân quả của riêng mình!” Sầm Chín Nguyên cười khẩy : “ vị thiên sư này cũng không tệ , tôi đã đặt một thỏa thuận với anh ta và miễn là anh ta có thể giúp tôi làm một việc, tôi sẽ để anh ta đi. "
Tôi nhanh chóng hỏi:" Chuyện gì vậy? "
" Cô không cần biết. "
Tôi biết anh ta muốn đuổi tôi đi, Nhưng anh ta phải rời khỏi Sầm Chín Nguyên. Nếu tôi thực sự rời đi, Sầm Chín Nguyên sẽ không được cứu! Vì vậy, tôi đã nói càng nhiều càng tốt :” Nhưng sư phụ, người..."
Bình luận facebook