Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152: Khảo nghiệm
Xe vừa chạy được lúc, Sầm Chín Nguyên liền mở miệng nói: “Đường còn xa, ngươi không ngồi chút sao?”
Ngồi?
Tôi lúng túng nhìn quanh khoang xe buýt.
Đây thật thực sự là một “ chiếc xe chết”
Lần trước ngồi chuyến xe cuối cùng của Hoàng Tuyền, mặc dù trên xe đều là chở xác chết, nhưng chí ít cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Mà chiếc xe này nhìn như bị tai nạn xe, hơn nữa dường như xuất phát từ đáy biển đi lên, chưa đề cập đến việc nồng nặc mùi hôi tanh. Khắp nơi rong biển ẩm ướt, rêu bám vào các kẽ hở trên ghế và cửa sổ vẫn còn những con thằn lằn dày đặc bám vào tường xe - những người mắc chứng ám ảnh dày đặc không thể chịu nổi cảnh tượng này!
Hắn, muốn tôi ngồi xuống ?
sợ là sau khi ngồi xuống lại ướt sũng cả mông
Tôi nhíu mày lại, muôn phần bất đắc dĩ.
“Tôi đứng đây được rồi” tôi thì thầm
Sầm Chín Nguyên nói: “Ngồi xuống”
Có vẻ như hắn ta đang yêu cầu tôi nhất định phải ngồi.
Tôi chỉ có thể quay lại vị trí gần nhất, nhưng điều tôi không ngờ tới là chiếc ghế dính đầy máu nhớt ngay khi tôi bước vào, và chẳng mấy chốc toàn bộ chiếc ghế đã tuôn tràn đầy.
Một khuôn mặt ác cảm từ từ nổi lên trong máu, nhưng cô ấy giống như một con quái vật gắt gỏng. Chỉ có một khuôn mặt, và máu đen dày đặc là cơ thể của cô ấy. Cô ấy cắn tôi, nhưng Cơ thể được dán chặt vào ghế, nhưng không được rời đi.
Tôi cau mày và bước trở lại, nhưng buồn bã thấy rằng chiếc xe đã "đầy" - một mối oán hận bị mắc kẹt ở mỗi chỗ ngồi!
Họ tạo ra những tiếng cười kỳ lạ, như chế giễu, lại thêm phần chế nhạo, sắc sảo, khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Tôi đứng ở phía sau xe và bị những con ma cười nhạo. Tôi thật sự đã bất lực.
"Sư phụ, không có chỗ ngồi!" Tôi nói
Phía trước không có bất kỳ sự phản hồi nào.
Tôi lúng túng đứng tại chỗ, nghĩ thầm dứt khoát cứ như vậy mà đứng cho đến khi đến nơi. Mà tôi cũng không có ý định trở về đứng bên cạnh người Sầm Chín Nguyên, Đối mặt với một người nguy hiểm không rõ tốt nhất không thể tiếp cận .
Nhưng mà, xe cứ chạy đi, từ đầu đến cuối không có dừng lại.
Tôi chỉ đứng tầm mười phút, liền cảm giác hai chân tê cứng, nhịn không được hướng một cái ghế tới gần, thật không nghĩ đến tôi vừa dựa vào , đã cảm thấy khuỷu tay đau đớn! Thứ gì đó đã cắn tôi một cái!
Tôi cúi đầu xuống, hóa ra là một con oán quỷ cắn tôi!
Tôi nhanh chóng sử dụng pháp thuật đánh tới một đạo phù, vốn là muốn đem hắn đẩy ra cho xong việc, nhưng không nghĩ tới xe này bên trên oán quỷ lại có tinh thần đoàn kết hỗ trợ nhau như vậy bên cạnh lại có một con quỷ nhào tới, một phát giúp hắn ăn đạo phù này.
“Hahaha! Những con quỷ khác cười điên cuồng hơn.
Đau quá!
Rắc!
Đây không phải tiếng cười nhạo.
Mà là tiếng nứt xương.
Cái đám oán quỷ chết tiệt này, vậy mà chậm rãi cắn nát xương cốt của tôi, nếu chúng được nuông chiều vậy cánh tay tôi khẳng định sẽ bị cắn đứt!
Nên tôi cũng không ngần ngại nữa, vung tay lên, hất roi đánh cho chúng nhừ tử.
“A” Tôi rên rỉ xem xét vết thương của mình.
Oán quỷ kia cắn rất sâu, tôi hiện tại cánh tay trở nên tê dại mất đi nửa phần cảm giác.
Tay của tôi sẽ không phải bị cắn nát xương chứ?
Tôi sợ hãi lại luống cuống, cái cảm xúc phức tạp này để cho tôi trong nháy mắt đã mất đi lý trí, mang cơn giận trút lên những con quỷ đáng ghét khác.
Sau vài ba roi, toa xe bên trong liền trở nên an tĩnh.
Tôi đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, lúc này cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, đặt mông ngồi xuống . Oán quỷ trên ghế này đã bị tôi xóa sạch, và chúng biến mất. Nó tốt hơn là ngồi trên một khuôn mặt gớm ghiếc nhiều.
Lúc này, tôi thấy rằng tầm nhìn bên ngoài cửa sổ xe đã thay đổi.
Vừa rồi còn là ánh xanh đỏ đầy màu sắc và những tòa nhà cao tầng, nhưng bây giờ lại giống như là lái về phía bóng tối, mà chung quanh cũng không còn là nhà cao tầng, mà là bóng cây trùng điệp,ra khỏi nội thành, tiến vào vùng ngoại thành .
Tôi đột nhiên hiểu được
Tôi sở dĩ cảm giác được xe này chạy thật lâu đều còn chưa tới đích, cũng không phải là tôi nhìn lầm, mà là sự thực chính là như thế, Sầm Chín Nguyên chính là lái xe mang tôi lòng vòng, chạy quanh thành phố!
Trừ phi tôi ngồi xuống, hắn mới có thể nghiêm túc lái xe mang tôi tiến đến đích.
Tất cả những gì vừa xảy ra là một trong những bài kiểm tra anh ấy đưa cho tôi!
Hắn đã nói qua: “Muốn làm đồ đệ của hắn, cũng không có dễ dàng như vậy” thảo nào hắn rõ ràng biết mà vẫn cố tình như một vị khán giả vô hình ngồi thưởng thức màn biểu diễn.
Đúng là chết tiệt mà!
Nếu sớm biết đây là một trận khảo nghiệm, tôi liền hành động sớm một chút. Thì khỏi có vết thương như vậy trên tay.
Tôi cắn răng, cố nén đau.
Đau đớn làm tôi cảm giác thời gian trở nên rất chậm, khả năng này chỉ là ngắn ngủi một hai phút đồng hồ, nhưng tôi cảm thấy như một thế kỷ dài dằng dặc!
Xe dừng
“Đến rồi.” Tiếng Sầm Chín Nguyên ung dung từ phía trước truyền đến.
Hắn là muốn tôi xuống xe.
Tôi cố nén đau đớn, chống thân thể lên, hướng phía trước đi đến.
Khi tôi đi đến bên cạnh ghế lái, phát hiện trên ghế lái đã không có người, thật không nghĩ tới sầm Chín Nguyên vậy mà không có chờ tôi mà xuống xe trước.
Hắn nhất định chờ tôi ngoài xe.
Tôi nghĩ như thế.
Nhưng mà tôi xuống xe, cũng vẫn là nhìn thấy bóng dáng Thấy Sầm Chín Nguyên đâu.
Phóng tầm mắt nhìn tới, đều là mộ hoang!
Sầm Chín Nguyên vậy mà đem tôi lôi đến bên trong nghĩa địa!
Hắn muốn làm cái gì?
Thực hành kiểm tra à?
Nhưng đêm qua, hắn hỏi tôi một cái vấn đề kỳ quái, đó chính là: “ Ngươi, có hiểu nữ nhân không?”
Nữ nhân!
Hắn hẳn là muốn dẫn ta đi gặp một nữ nhân!
Nhưng vì cái gì dẫn ta tới nơi này?
Chẳng lẽ nữ nhân kia ở tại nghĩa địa?
Có thể ở bên trong nghĩa địa, vậy thì không phải là nữ nhân, mà là nữ quỷ!
Đến cùng là muốn gặp dạng nữ quỷ gì, mới muốn đối với tôi mà tạo ra trùng điệp khảo nghiệm? Chẳng lẽ cái thân phận kia là một nữ quỷ địa vị rất cao? Không chừng sẽ là Mạnh Bà trong truyền thuyết?
Tôi vẫn không thể cầm một cây roi ma như tôi đang ở trong xe, bất kể là gì cứ thế đánh một trận .
Trên xe đều là oán quỷ, chết không có gì đáng tiếc.
Tuy nhiên, người chết trong nghĩa địa này không nhất thiết giống nhau, người Trung Quốc chú trọng nhập thổ vi an, cho nên sau khi chết có thể có một an ổn mà nghỉ ngơi cơ bản đều là tích phúc cho người sống, sẽ không có oán khí gì, nếu đánh bọn hắn, thật là tự mình đã rất tổn hại âm đức bên trên một phần à!
Cái này Mạnh Trần đến cùng muốn tôi học cái gì vậy!
Có phải anh ta muốn tôi hủy hoại linh hồn vô tội một cách tàn nhẫn, hay anh ta muốn tôi xử lý đúng đắn mối quan hệ với người chết?
Không.
Không có tốt như vậy......
Mạnh Trần là nhân vật cấp bậc nào chứ?
Anh ta cũng là một linh hồn độc ác, người đã bị liệt vào danh sách một kẻ phạm tội nguy hiểm trong âm phủ và bị giam cầm trong mê hồn trận hàng ngàn năm qua. Anh ta quan tâm đến cuộc sống và cái chết của những kẻ bất tử bình thường - nhìn vào anh, tôi thấy nó rực sáng trong mắt và giọng nói của anh ta Từ bi cho tất cả chúng sanh!
Ngay khi tôi do dự và tự hỏi phải làm gì, một tiếng sáo du dương đột nhiên vang lên trong sâu thẳm nghĩa địa.
tôi không biết nó bắt nguồn từ đâu.
Nhưng trong nghĩa địa tối tăm, cô độc và hoang vắng, có tiếng sáo, nhưng nó giống như tiếng thút thít của ma, như thể lũ xác sống sẽ bò ra khỏi mặt đất ...
Ngồi?
Tôi lúng túng nhìn quanh khoang xe buýt.
Đây thật thực sự là một “ chiếc xe chết”
Lần trước ngồi chuyến xe cuối cùng của Hoàng Tuyền, mặc dù trên xe đều là chở xác chết, nhưng chí ít cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Mà chiếc xe này nhìn như bị tai nạn xe, hơn nữa dường như xuất phát từ đáy biển đi lên, chưa đề cập đến việc nồng nặc mùi hôi tanh. Khắp nơi rong biển ẩm ướt, rêu bám vào các kẽ hở trên ghế và cửa sổ vẫn còn những con thằn lằn dày đặc bám vào tường xe - những người mắc chứng ám ảnh dày đặc không thể chịu nổi cảnh tượng này!
Hắn, muốn tôi ngồi xuống ?
sợ là sau khi ngồi xuống lại ướt sũng cả mông
Tôi nhíu mày lại, muôn phần bất đắc dĩ.
“Tôi đứng đây được rồi” tôi thì thầm
Sầm Chín Nguyên nói: “Ngồi xuống”
Có vẻ như hắn ta đang yêu cầu tôi nhất định phải ngồi.
Tôi chỉ có thể quay lại vị trí gần nhất, nhưng điều tôi không ngờ tới là chiếc ghế dính đầy máu nhớt ngay khi tôi bước vào, và chẳng mấy chốc toàn bộ chiếc ghế đã tuôn tràn đầy.
Một khuôn mặt ác cảm từ từ nổi lên trong máu, nhưng cô ấy giống như một con quái vật gắt gỏng. Chỉ có một khuôn mặt, và máu đen dày đặc là cơ thể của cô ấy. Cô ấy cắn tôi, nhưng Cơ thể được dán chặt vào ghế, nhưng không được rời đi.
Tôi cau mày và bước trở lại, nhưng buồn bã thấy rằng chiếc xe đã "đầy" - một mối oán hận bị mắc kẹt ở mỗi chỗ ngồi!
Họ tạo ra những tiếng cười kỳ lạ, như chế giễu, lại thêm phần chế nhạo, sắc sảo, khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Tôi đứng ở phía sau xe và bị những con ma cười nhạo. Tôi thật sự đã bất lực.
"Sư phụ, không có chỗ ngồi!" Tôi nói
Phía trước không có bất kỳ sự phản hồi nào.
Tôi lúng túng đứng tại chỗ, nghĩ thầm dứt khoát cứ như vậy mà đứng cho đến khi đến nơi. Mà tôi cũng không có ý định trở về đứng bên cạnh người Sầm Chín Nguyên, Đối mặt với một người nguy hiểm không rõ tốt nhất không thể tiếp cận .
Nhưng mà, xe cứ chạy đi, từ đầu đến cuối không có dừng lại.
Tôi chỉ đứng tầm mười phút, liền cảm giác hai chân tê cứng, nhịn không được hướng một cái ghế tới gần, thật không nghĩ đến tôi vừa dựa vào , đã cảm thấy khuỷu tay đau đớn! Thứ gì đó đã cắn tôi một cái!
Tôi cúi đầu xuống, hóa ra là một con oán quỷ cắn tôi!
Tôi nhanh chóng sử dụng pháp thuật đánh tới một đạo phù, vốn là muốn đem hắn đẩy ra cho xong việc, nhưng không nghĩ tới xe này bên trên oán quỷ lại có tinh thần đoàn kết hỗ trợ nhau như vậy bên cạnh lại có một con quỷ nhào tới, một phát giúp hắn ăn đạo phù này.
“Hahaha! Những con quỷ khác cười điên cuồng hơn.
Đau quá!
Rắc!
Đây không phải tiếng cười nhạo.
Mà là tiếng nứt xương.
Cái đám oán quỷ chết tiệt này, vậy mà chậm rãi cắn nát xương cốt của tôi, nếu chúng được nuông chiều vậy cánh tay tôi khẳng định sẽ bị cắn đứt!
Nên tôi cũng không ngần ngại nữa, vung tay lên, hất roi đánh cho chúng nhừ tử.
“A” Tôi rên rỉ xem xét vết thương của mình.
Oán quỷ kia cắn rất sâu, tôi hiện tại cánh tay trở nên tê dại mất đi nửa phần cảm giác.
Tay của tôi sẽ không phải bị cắn nát xương chứ?
Tôi sợ hãi lại luống cuống, cái cảm xúc phức tạp này để cho tôi trong nháy mắt đã mất đi lý trí, mang cơn giận trút lên những con quỷ đáng ghét khác.
Sau vài ba roi, toa xe bên trong liền trở nên an tĩnh.
Tôi đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, lúc này cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, đặt mông ngồi xuống . Oán quỷ trên ghế này đã bị tôi xóa sạch, và chúng biến mất. Nó tốt hơn là ngồi trên một khuôn mặt gớm ghiếc nhiều.
Lúc này, tôi thấy rằng tầm nhìn bên ngoài cửa sổ xe đã thay đổi.
Vừa rồi còn là ánh xanh đỏ đầy màu sắc và những tòa nhà cao tầng, nhưng bây giờ lại giống như là lái về phía bóng tối, mà chung quanh cũng không còn là nhà cao tầng, mà là bóng cây trùng điệp,ra khỏi nội thành, tiến vào vùng ngoại thành .
Tôi đột nhiên hiểu được
Tôi sở dĩ cảm giác được xe này chạy thật lâu đều còn chưa tới đích, cũng không phải là tôi nhìn lầm, mà là sự thực chính là như thế, Sầm Chín Nguyên chính là lái xe mang tôi lòng vòng, chạy quanh thành phố!
Trừ phi tôi ngồi xuống, hắn mới có thể nghiêm túc lái xe mang tôi tiến đến đích.
Tất cả những gì vừa xảy ra là một trong những bài kiểm tra anh ấy đưa cho tôi!
Hắn đã nói qua: “Muốn làm đồ đệ của hắn, cũng không có dễ dàng như vậy” thảo nào hắn rõ ràng biết mà vẫn cố tình như một vị khán giả vô hình ngồi thưởng thức màn biểu diễn.
Đúng là chết tiệt mà!
Nếu sớm biết đây là một trận khảo nghiệm, tôi liền hành động sớm một chút. Thì khỏi có vết thương như vậy trên tay.
Tôi cắn răng, cố nén đau.
Đau đớn làm tôi cảm giác thời gian trở nên rất chậm, khả năng này chỉ là ngắn ngủi một hai phút đồng hồ, nhưng tôi cảm thấy như một thế kỷ dài dằng dặc!
Xe dừng
“Đến rồi.” Tiếng Sầm Chín Nguyên ung dung từ phía trước truyền đến.
Hắn là muốn tôi xuống xe.
Tôi cố nén đau đớn, chống thân thể lên, hướng phía trước đi đến.
Khi tôi đi đến bên cạnh ghế lái, phát hiện trên ghế lái đã không có người, thật không nghĩ tới sầm Chín Nguyên vậy mà không có chờ tôi mà xuống xe trước.
Hắn nhất định chờ tôi ngoài xe.
Tôi nghĩ như thế.
Nhưng mà tôi xuống xe, cũng vẫn là nhìn thấy bóng dáng Thấy Sầm Chín Nguyên đâu.
Phóng tầm mắt nhìn tới, đều là mộ hoang!
Sầm Chín Nguyên vậy mà đem tôi lôi đến bên trong nghĩa địa!
Hắn muốn làm cái gì?
Thực hành kiểm tra à?
Nhưng đêm qua, hắn hỏi tôi một cái vấn đề kỳ quái, đó chính là: “ Ngươi, có hiểu nữ nhân không?”
Nữ nhân!
Hắn hẳn là muốn dẫn ta đi gặp một nữ nhân!
Nhưng vì cái gì dẫn ta tới nơi này?
Chẳng lẽ nữ nhân kia ở tại nghĩa địa?
Có thể ở bên trong nghĩa địa, vậy thì không phải là nữ nhân, mà là nữ quỷ!
Đến cùng là muốn gặp dạng nữ quỷ gì, mới muốn đối với tôi mà tạo ra trùng điệp khảo nghiệm? Chẳng lẽ cái thân phận kia là một nữ quỷ địa vị rất cao? Không chừng sẽ là Mạnh Bà trong truyền thuyết?
Tôi vẫn không thể cầm một cây roi ma như tôi đang ở trong xe, bất kể là gì cứ thế đánh một trận .
Trên xe đều là oán quỷ, chết không có gì đáng tiếc.
Tuy nhiên, người chết trong nghĩa địa này không nhất thiết giống nhau, người Trung Quốc chú trọng nhập thổ vi an, cho nên sau khi chết có thể có một an ổn mà nghỉ ngơi cơ bản đều là tích phúc cho người sống, sẽ không có oán khí gì, nếu đánh bọn hắn, thật là tự mình đã rất tổn hại âm đức bên trên một phần à!
Cái này Mạnh Trần đến cùng muốn tôi học cái gì vậy!
Có phải anh ta muốn tôi hủy hoại linh hồn vô tội một cách tàn nhẫn, hay anh ta muốn tôi xử lý đúng đắn mối quan hệ với người chết?
Không.
Không có tốt như vậy......
Mạnh Trần là nhân vật cấp bậc nào chứ?
Anh ta cũng là một linh hồn độc ác, người đã bị liệt vào danh sách một kẻ phạm tội nguy hiểm trong âm phủ và bị giam cầm trong mê hồn trận hàng ngàn năm qua. Anh ta quan tâm đến cuộc sống và cái chết của những kẻ bất tử bình thường - nhìn vào anh, tôi thấy nó rực sáng trong mắt và giọng nói của anh ta Từ bi cho tất cả chúng sanh!
Ngay khi tôi do dự và tự hỏi phải làm gì, một tiếng sáo du dương đột nhiên vang lên trong sâu thẳm nghĩa địa.
tôi không biết nó bắt nguồn từ đâu.
Nhưng trong nghĩa địa tối tăm, cô độc và hoang vắng, có tiếng sáo, nhưng nó giống như tiếng thút thít của ma, như thể lũ xác sống sẽ bò ra khỏi mặt đất ...
Bình luận facebook