Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153
Không….
Đã trèo ra ngoài rồi.
Tôi nhìn thấy,một cái xương bàn tay trắng toát trồi lên trên mặt đất
Sau đó càng ngày càng nhiều
Những bộ xương lần lượt từ dưới mặt đất bò lên, tôi lo lắng đến độ nắm chặt lấy roi đánh ma, trong lòng nghĩ nếu như đám kia thực sự muốn giết tôi vậy thì tôi đành có lỗi với bọn họ vậy.
“Bọn chúng” lắc rơi đất bẩn trên người, dần dần tiến về phía tôi.
Khi bọn chúng còn cách tôi 5m, tôi rút cây roi đánh về phía chân chúng, dù sao thì tôi cũng không muốn làm hại họ nên roi đầu tiên quất xuống vẫn là thủ hạ lưu tình.
Nhưng chúng đúng là không có đầu óc, quất roi để đe dọa chúng, thế nhưng chúng trên ngã dưới trồi lên, vẫn cứ tiếp tục tiến về phía tôi.
Tôi không nhìn được liền đánh vỡ một bộ xương
Thế nhưng vừa đánh xong tôi liền hối hận
Dù sao thì họ cũng vô tội
Than thầm môt tiếng, trong lòng nghĩ Sầm Chín Nguyên đưa tôi đến đây không phải là vì tìm một con quỷ nữ sao?
Nếu như mục đích là để tìm quỷ nữ, vậy thì tôi không cần phải đánh chết đám xương xẩu này, mà có thể trực tiếp tìm ra con quỷ nữ đó, như vậy cũng được tính là hoàn thành “khảo nghiệm” của Mạnh Thần rồi.
Cứ như vậy đi
Sau đó, tôi khống chế lực tay mình, cố gắng đánh về phía dưới chân đám đầu lâu mà không phải đánh lên người bọn chúng, bước đi thật vất vả, thuận theo tiếng sáo, mượn ánh trắng, cố gắng nhận ra những cái tên trên từng bia mộ:
Trương Tam- nam
Lý Tứ- nam
Vương Ngũ – nam
Triệu Khiêm- nam
…..
Vừa quét qua một lượt, chỗ này đều là mộ của đàn ông
Tôi phát chán nản, cái nghĩa địa này chẳng lẽ là vương nam nhi quốc hay sao? Làm sao mà đến một cái tên của nữ giới cũng không có vậy?
Có điều cũng có cái tốt, nói không chừng người phụ nữ duy nhất trong “nam nhi quốc” này, lại chính là con quỷ mà Mạnh Thần muốn tìm chăng?
Đột nhiên, có một cái tên lọt vào tầm nhìn của tôi,
“Viên Phi Phi chi mộ”
Cái tên này nghe quen quá.
Tôi choáng váng, nhất thời không nhớ ra được đã gặp cái tên này ở đâu,
Sau một hồi do dự, những bộ xương lại tiến lên.
Suy nghĩ của tôi liền bị đứt đoạn bởi vì tôi đã tìm thấy phần mộ của một người phụ nữ.vì thế tôi chẳng tìm thêm nữa, thi triển pháp bố trí một vòng tròn lửa, vòng quanh người mình và phần mộ kia, không để cho những bộ xương tiến lại gần.
Tôi liền thi triển phép muốn mở ra phần mộ.
Theo một ý nghĩa nào đó, nhà mà con người ở thì được gọi lại dương trạch, thì cũng giống như “âm trạch”chính là phần mộ nơi mà người chết nằm. chỉ cần thông qua những pháp thuật đặc biệt tôi có thể kết nối âm dương, làm cho “âm trạch” xuất hiện trước mặt, mà tôi vẫn giống như bình thường gõ cửa hỏi thăm là được.
Tôi lấy máu tươi ở trên khủyu tay(đừng lãng phí mà), sau đó vẽ một vòng trên bia mộ, xoay vòng ngọc, sau khi đọc khẩu quyết, tôi đưa tay ra để kéo vòng tròn máu đó.
Vừa mới kéo, liền chạm vào một vật, tôi liền biết pháp thuật này đã thành công rồi.
Tôi kéo ra cánh “cửa”
Khi "cánh cửa" mở ra, một ánh sáng trắng sáng lên trước mắt tôi và ánh sáng trắng gần như làm mờ mắt tôi!
Đợi khi tôi hồi phục lại, trước mắt tôi không còn là ngôi mộ hoang nữa, mà là một biệt thự nhỏ làm bằng giấy, rõ ràng nó mỏng dính, nhưng khi tôi va phải cảm tưởng như va phải một bức tường
Thì ra tôi lại hồn thoát khỏi xác rồi.
Linh hồn của tôi thực sự không thể thường xuyên rời khỏi xác, một tháng chỉ được rời 3 lần, nếu như thoát quá nhiều lần, sự kết nối giữa linh hồn và thể xác sẽ yếu đi, khi đó tôi khó có thể quay lại với thân xác của mình
tôi đã bí mật ghi lại số lần linh hồn của tôi ra khỏi cơ thể, và cảnh báo bản thân rằng trong những ngày tiếp theo, tôi không thể tự ý rời khỏi linh hồn, nếu không tôi sẽ thực sự chết.
Khi tôi bước đến cửa, tôi thấy một điều rất lạ, đó là
hai cái khoá trên cửa bị vướng bởi một sợi xích sắt dày bằng hai ngón tay và bị khóa.
Tại sao lại thế này?
Trong mọi trường hợp, ngôi mộ là nơi an nghỉ cho người chết. Ở nơi an nghỉ này, cô nên được tự do. Tại sao lại bị khóa?
Nếu đó là một ổ khóa, thì nên có một chìa khóa.
Chìa khóa ở đâu?
Tôi có thể biết "bài kiểm tra môn đệ" mà Mạnh Trần đã đưa cho tôi bây giờ, có lẽ đó là tìm chìa khóa trong nghĩa trang đầy rẫy “khủng bố” này và mở khóa cửa để cứu Viên Phi Phi.
Nhưng thử nghiệm này có vô lý không? Những người như Mạnh Trần thậm chí có ý tưởng lãng mạn "cứu công chúa bị nhốt trong lâu đài"? ?
Chà, cái khóa này chắc được đưa vào bởi kẻ biến thái Mạnh Trần.
"Viên Phi Phi!" Tôi hét to trên cửa.
Sau khi hét lên nhiều lần liên tiếp, một giọng nữ yếu ớt vang lên bên trong cánh cửa: "Ngươi là ai?"
Tôi nói: "Cô không cần quan tâm tôi là ai. Tôi hỏi cô, cô có muốn rời khỏi đây không?"
Con ma nói: "Tôi là mỗi ngày Bị nhốt ở nơi này, xung quanh bốn bề là một màu tối tăm, không thể đi ra để ngắm cỏ cây hoa lá, tôi cũng không thể hít thở không khí trong lành bên ngoài. Tôi nghĩ mỗi ngày, mỗi đêm, tôi đều mong chờ ai đó có thể cầm rìu và cắt khóa Xích sắt của cánh cửa đưa tôi ra khỏi đây!”
Ôi trời ạ!
Tôi chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản, có muốn hay là không chứ có cần trải lòng nói ra suy nghĩ đâu.
Tại sao cô lại dài dòng như vậy? Rằng "suy nghĩ mỗi ngày, suy nghĩ mỗi đêm" không thể giải thích được khiến tôi nhớ đến "Quỳnh Giao", dám cảm nhận rằng hồn ma nữ bị giam giữ trong ngôi nhà râm mát này vẫn là một thiếu nữ văn chương lớp hai!
Tôi hỏi: "cô có biết chìa khóa để mở cửa ở đâu không?”
"Tôi không biết."
"..."
Con ma nữ trong cửa năn nỉ: "ngươi có thể giúp tôi tìm nó, ngươi có thể tìm người tên Lâm Nhuận Dư Chìa khóa nằm trong tay anh ta. Tuy nhiên, cô chỉ có thể đánh cắp nó thay vì yêu cầu anh ta lấy chìa khoá vì anh ta sẽ không đưa cho cô đâu! anh ta mạnh mẽ khủng khiếp ngươi phải cẩn thận! "
" Lâm....nhuận Dư” Tôi đột nhiên cảm thấy như mình đã ăn một con ruồi.
Con Ma ngạc nhiên một lát: "Ngươi biết sao?"
"không biết" Tôi xác nhận lại lần nữa với cô ấy :. " cô nhất định là muốn tìm Lâm Nhuận Dư?”
Miệng nói như vậy, nhưng trái tim tôi Nó vẫn rất lạ.
Lâm Nhuận Dư là người đạo hữu mà tôi gặp trong bệnh viện tâm thần. Bản thân anh ta cũng là bệnh nhân tâm thần.
Hơn một năm trước anh ta bị tên ác quỷ Mạnh Trần cướp đi thân thể, sống chết chưa rõ.
Mặc dù tôi đã tìm kiếm anh suốt một năm qua, tôi không chắc liệu anh ấy có còn sống hay không. Đối với con ác quỷ Mạnh Trần anh ta xem cơ thể người khác như quần áo, dùng chán thì liền thay.
Và Sầm Chín Nguyên mà tôi thấy trước đây đã được sở hữu bởi Mạnh Trần. Lý do là vì Mạnh Trần đã có thể xác của Sầm Chín Nguyên nên anh ta không thể sử dụng cơ thể của Lâm Nhuận Dư nữa. điều đó tương đương với việc xác thịt của lâm Nhuận dư sẽ bị bỏ đi. Tại sao hồn ma nữ muốn tôi tìm Lâm Nhuận Dư?
Đã trèo ra ngoài rồi.
Tôi nhìn thấy,một cái xương bàn tay trắng toát trồi lên trên mặt đất
Sau đó càng ngày càng nhiều
Những bộ xương lần lượt từ dưới mặt đất bò lên, tôi lo lắng đến độ nắm chặt lấy roi đánh ma, trong lòng nghĩ nếu như đám kia thực sự muốn giết tôi vậy thì tôi đành có lỗi với bọn họ vậy.
“Bọn chúng” lắc rơi đất bẩn trên người, dần dần tiến về phía tôi.
Khi bọn chúng còn cách tôi 5m, tôi rút cây roi đánh về phía chân chúng, dù sao thì tôi cũng không muốn làm hại họ nên roi đầu tiên quất xuống vẫn là thủ hạ lưu tình.
Nhưng chúng đúng là không có đầu óc, quất roi để đe dọa chúng, thế nhưng chúng trên ngã dưới trồi lên, vẫn cứ tiếp tục tiến về phía tôi.
Tôi không nhìn được liền đánh vỡ một bộ xương
Thế nhưng vừa đánh xong tôi liền hối hận
Dù sao thì họ cũng vô tội
Than thầm môt tiếng, trong lòng nghĩ Sầm Chín Nguyên đưa tôi đến đây không phải là vì tìm một con quỷ nữ sao?
Nếu như mục đích là để tìm quỷ nữ, vậy thì tôi không cần phải đánh chết đám xương xẩu này, mà có thể trực tiếp tìm ra con quỷ nữ đó, như vậy cũng được tính là hoàn thành “khảo nghiệm” của Mạnh Thần rồi.
Cứ như vậy đi
Sau đó, tôi khống chế lực tay mình, cố gắng đánh về phía dưới chân đám đầu lâu mà không phải đánh lên người bọn chúng, bước đi thật vất vả, thuận theo tiếng sáo, mượn ánh trắng, cố gắng nhận ra những cái tên trên từng bia mộ:
Trương Tam- nam
Lý Tứ- nam
Vương Ngũ – nam
Triệu Khiêm- nam
…..
Vừa quét qua một lượt, chỗ này đều là mộ của đàn ông
Tôi phát chán nản, cái nghĩa địa này chẳng lẽ là vương nam nhi quốc hay sao? Làm sao mà đến một cái tên của nữ giới cũng không có vậy?
Có điều cũng có cái tốt, nói không chừng người phụ nữ duy nhất trong “nam nhi quốc” này, lại chính là con quỷ mà Mạnh Thần muốn tìm chăng?
Đột nhiên, có một cái tên lọt vào tầm nhìn của tôi,
“Viên Phi Phi chi mộ”
Cái tên này nghe quen quá.
Tôi choáng váng, nhất thời không nhớ ra được đã gặp cái tên này ở đâu,
Sau một hồi do dự, những bộ xương lại tiến lên.
Suy nghĩ của tôi liền bị đứt đoạn bởi vì tôi đã tìm thấy phần mộ của một người phụ nữ.vì thế tôi chẳng tìm thêm nữa, thi triển pháp bố trí một vòng tròn lửa, vòng quanh người mình và phần mộ kia, không để cho những bộ xương tiến lại gần.
Tôi liền thi triển phép muốn mở ra phần mộ.
Theo một ý nghĩa nào đó, nhà mà con người ở thì được gọi lại dương trạch, thì cũng giống như “âm trạch”chính là phần mộ nơi mà người chết nằm. chỉ cần thông qua những pháp thuật đặc biệt tôi có thể kết nối âm dương, làm cho “âm trạch” xuất hiện trước mặt, mà tôi vẫn giống như bình thường gõ cửa hỏi thăm là được.
Tôi lấy máu tươi ở trên khủyu tay(đừng lãng phí mà), sau đó vẽ một vòng trên bia mộ, xoay vòng ngọc, sau khi đọc khẩu quyết, tôi đưa tay ra để kéo vòng tròn máu đó.
Vừa mới kéo, liền chạm vào một vật, tôi liền biết pháp thuật này đã thành công rồi.
Tôi kéo ra cánh “cửa”
Khi "cánh cửa" mở ra, một ánh sáng trắng sáng lên trước mắt tôi và ánh sáng trắng gần như làm mờ mắt tôi!
Đợi khi tôi hồi phục lại, trước mắt tôi không còn là ngôi mộ hoang nữa, mà là một biệt thự nhỏ làm bằng giấy, rõ ràng nó mỏng dính, nhưng khi tôi va phải cảm tưởng như va phải một bức tường
Thì ra tôi lại hồn thoát khỏi xác rồi.
Linh hồn của tôi thực sự không thể thường xuyên rời khỏi xác, một tháng chỉ được rời 3 lần, nếu như thoát quá nhiều lần, sự kết nối giữa linh hồn và thể xác sẽ yếu đi, khi đó tôi khó có thể quay lại với thân xác của mình
tôi đã bí mật ghi lại số lần linh hồn của tôi ra khỏi cơ thể, và cảnh báo bản thân rằng trong những ngày tiếp theo, tôi không thể tự ý rời khỏi linh hồn, nếu không tôi sẽ thực sự chết.
Khi tôi bước đến cửa, tôi thấy một điều rất lạ, đó là
hai cái khoá trên cửa bị vướng bởi một sợi xích sắt dày bằng hai ngón tay và bị khóa.
Tại sao lại thế này?
Trong mọi trường hợp, ngôi mộ là nơi an nghỉ cho người chết. Ở nơi an nghỉ này, cô nên được tự do. Tại sao lại bị khóa?
Nếu đó là một ổ khóa, thì nên có một chìa khóa.
Chìa khóa ở đâu?
Tôi có thể biết "bài kiểm tra môn đệ" mà Mạnh Trần đã đưa cho tôi bây giờ, có lẽ đó là tìm chìa khóa trong nghĩa trang đầy rẫy “khủng bố” này và mở khóa cửa để cứu Viên Phi Phi.
Nhưng thử nghiệm này có vô lý không? Những người như Mạnh Trần thậm chí có ý tưởng lãng mạn "cứu công chúa bị nhốt trong lâu đài"? ?
Chà, cái khóa này chắc được đưa vào bởi kẻ biến thái Mạnh Trần.
"Viên Phi Phi!" Tôi hét to trên cửa.
Sau khi hét lên nhiều lần liên tiếp, một giọng nữ yếu ớt vang lên bên trong cánh cửa: "Ngươi là ai?"
Tôi nói: "Cô không cần quan tâm tôi là ai. Tôi hỏi cô, cô có muốn rời khỏi đây không?"
Con ma nói: "Tôi là mỗi ngày Bị nhốt ở nơi này, xung quanh bốn bề là một màu tối tăm, không thể đi ra để ngắm cỏ cây hoa lá, tôi cũng không thể hít thở không khí trong lành bên ngoài. Tôi nghĩ mỗi ngày, mỗi đêm, tôi đều mong chờ ai đó có thể cầm rìu và cắt khóa Xích sắt của cánh cửa đưa tôi ra khỏi đây!”
Ôi trời ạ!
Tôi chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản, có muốn hay là không chứ có cần trải lòng nói ra suy nghĩ đâu.
Tại sao cô lại dài dòng như vậy? Rằng "suy nghĩ mỗi ngày, suy nghĩ mỗi đêm" không thể giải thích được khiến tôi nhớ đến "Quỳnh Giao", dám cảm nhận rằng hồn ma nữ bị giam giữ trong ngôi nhà râm mát này vẫn là một thiếu nữ văn chương lớp hai!
Tôi hỏi: "cô có biết chìa khóa để mở cửa ở đâu không?”
"Tôi không biết."
"..."
Con ma nữ trong cửa năn nỉ: "ngươi có thể giúp tôi tìm nó, ngươi có thể tìm người tên Lâm Nhuận Dư Chìa khóa nằm trong tay anh ta. Tuy nhiên, cô chỉ có thể đánh cắp nó thay vì yêu cầu anh ta lấy chìa khoá vì anh ta sẽ không đưa cho cô đâu! anh ta mạnh mẽ khủng khiếp ngươi phải cẩn thận! "
" Lâm....nhuận Dư” Tôi đột nhiên cảm thấy như mình đã ăn một con ruồi.
Con Ma ngạc nhiên một lát: "Ngươi biết sao?"
"không biết" Tôi xác nhận lại lần nữa với cô ấy :. " cô nhất định là muốn tìm Lâm Nhuận Dư?”
Miệng nói như vậy, nhưng trái tim tôi Nó vẫn rất lạ.
Lâm Nhuận Dư là người đạo hữu mà tôi gặp trong bệnh viện tâm thần. Bản thân anh ta cũng là bệnh nhân tâm thần.
Hơn một năm trước anh ta bị tên ác quỷ Mạnh Trần cướp đi thân thể, sống chết chưa rõ.
Mặc dù tôi đã tìm kiếm anh suốt một năm qua, tôi không chắc liệu anh ấy có còn sống hay không. Đối với con ác quỷ Mạnh Trần anh ta xem cơ thể người khác như quần áo, dùng chán thì liền thay.
Và Sầm Chín Nguyên mà tôi thấy trước đây đã được sở hữu bởi Mạnh Trần. Lý do là vì Mạnh Trần đã có thể xác của Sầm Chín Nguyên nên anh ta không thể sử dụng cơ thể của Lâm Nhuận Dư nữa. điều đó tương đương với việc xác thịt của lâm Nhuận dư sẽ bị bỏ đi. Tại sao hồn ma nữ muốn tôi tìm Lâm Nhuận Dư?
Bình luận facebook