Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160-162
Chương 160: mắt quỷ bị nguyền rủa
La Chương giật mình, nhìn xuống đứa trẻ vô tội đang bế trên tay mà choáng váng, ngay lập tức : "Vợ tôi nói câu chuyện về mắt laser của tôi là nhảm nhí, xem này, anh bạn, giờ tôi thấy anh so với tôi mới thật là nhảm nhí!.
Người thầy bói mỉm cười, mặc dù anh ta nói điều đó rất vô căn cứ, nhưng anh ta giống như một người có ánh mắt đầy đủ có thể nhìn thấu:" Con bé không phải là mắt laser mà là một đôi mắt quỷ bị nguyền rủa. Nếu tôi đoán không lầm, cặp mắt của con bé được lấy từ cha ruột"
La Chương sững sờ, nói:" Tôi là cha con bé!"
" Không, anh không phải. Số phận của con bé hoàn toàn không phụ thuộc vào thế giới này, vì vậy cha ruột của con bé là một con quỷ, còn anh chỉ là một phàm nhân bình thường. "
" Đừng nói nhảm! "La Cương không tin vào điều đó, anh ta có thể tin vào phim ảnh, nhưng anh ta hoàn toàn không tin vào ma quỷ. Nói cách khác, những lời của gã thầy bói này ngày càng trở nên kỳ quái. Có thể điều đó sẽ đúng ở một số nơi. Anh ta liền có một loại dự cảm, không muốn tiếp tục nghe, trực tiếp quay người bỏ đi.
Nhưng ngay khi anh ta quay người, gã thầy bói đã nói đuổi theo: " tiểu Bặc ngày thứ tư sau khi sinh, cha của con đã lấy đi răng, nhưng đã để lại đôi mắt cho con không phải sao?”
Nhảm nhí!
La Chương nghĩ vậy, nhưng điều anh không ngờ tới là sau khi nghe gã thầy bói mù nói, cơ thể nhỏ bé của củ cải trên tay anh đột nhiên có biến chuyển!
"Này, con tin những lời hắn ta nói sao?" La Chương sững sờ và ngạc nhiên nhìn tiểu Bặc.
Gã bói mù nói chậm rãi: "Cha của con có nói với con rằng đôi mắt này bị nguyền rủa. Vì vậy ông ấy đã làm cho nó đóng lại chờ đến khi con 18 tuổi mới có thể mở ra, phải vậy không?”
củ cải bắt đầu bò Lên vai của La Chương dường như đang muốn đi đến chỗ thầy bói.
La Chương không thể không mếu máo: "Này! Con thực sự tin những lời hắn ta nói sao?"
Nhưng hành động của củ cải đã chứng minh niềm tin của con bé.
Lúc này, thầy bói cũng nói: " tiểu La Bốc con có muốn biết, cha ruột của con là ai không? Và Tại sao ông ta lại làm điều đó?"
Không được
La Chương bất lực giữ con bé lại.
Nhưng khi anh ta quay lại, anh ta càng nghĩ, càng cảm thấy trấn động: "Đợi đã, làm sao anh biết tên của đứa trẻ?"
Gã thầy bói nói với niềm tự hào: "đoán thôi”
"Anh, anh ... anh gọi con bé là gì?
" La Bốc”
( nếu mọi ng nhớ những chương trước thì Sầm Chín Nguyên giúp La Hy đổi tên cho con gái “罗卜” có 2 nghĩa. Lúc đầu La Hy chỉ biết n có nghĩa là La Bặc- củ cải. Nhưng SCN nói là từ đó còn có nghĩa khác hay hơn là La Bốc-bói toán, bốc quẻ nên La Hy đã đổi tên cho con tuy nhiên cứ gọi là củ cải cho dễ vì mình là người Việt không cần qtam mấy cái chữ trung đau cả đầu”
“ La Bốc?”
Người bói toán cười đắc chí:” Có phải vậy không? "
Tiếp đó hắn đưa ngón tay lên bấm quẻ, một hồi sau hắn nói tiếp :” ta chắc chắn không sai”
Không thấy anh ta nói gì người thầy bói lại hỏi lại “ tôi nói đúng sao?”
“chúng tôi gọi con bé là củ cải ( La Bặc)
“Đây là một cái tên có nhiều ý nghĩa.” Ngẫm nghĩ một chút thầy bói nói: "ở nhà, con bé được gọi là củ cải ( la Bặc). Sau đó, đã được đổi là la Bốc( tinh thông thuật pháp)”
La chương rối bời:" Tại sao lại gọi là La Bốc thay vì Củ cải.
Thầy bói nói:" Có lẽ, người mẹ hi vọng con mình sau này sẽ thông minh sáng lạn tinh thông pháp thuật. Cái tên củ cải quá bình thường. "
La chương:" ... “
Nghe rất hợp lí nên La chương không thể bác bỏ. Nhưng có vẻ còn rất rối não Anh ta cúi đầu và hỏi củ cải: "Con ơi, rốt cuộc thì gọi con là La Bốc hay La Bặc đây?”
Cô bé bé bỏng chưa thể nói nên gã thầy bói nói luôn” Anh thấy con bé phản ứng với cái tên nào mạnh mẽ nhất liền là cái đó.”
La Chương nghĩ về nó một cách cẩn thận. Dường như từ khi bế con bé vào nhà, bọn họ gọi cô là Bặc, con bé hầu như không có phản ứng gì, nhưng hôm nay khi gã thầy bói gọi, con bé đáp lại ngay lập tức.
Chà, anh chỉ có thể nhận cái tên đó.
Ban đầu, La Chương không thực sự muốn tin người thầy bói mù này, nhưng bây giờ gã nói đúng về cách phát âm lại đúng tên của bé gái. Có vẻ như gã ta thực sự biết bói toán, vì vậy anh muốn hỏi về những điều sẽ xảy ra trong cuộc sống và đôi mắt của con bé một chút.
"Um, tôi tin những gì anh nói. Nếu anh giỏi bấm quẻ như vậy, anh có thể giúp tôi tìm ra, cha mẹ ruột của đứa trẻ đang ở đâu không?", La Chương hỏi.
Gã thầy bói vuốt râu tỏ vẻ bí hiểm: ""Vấn đề này là vấn đề của trời và đất. Có rất nhiều người trên con phố này. Tôi sợ ... bất tiện?"”
La Chương đứng hình vài giây sau đó chợt hiểu ra :"Tôi hiểu! Xe của tôi đang ở trong tiệm sửa chữa bên kia đường, tiên sinh, anh đi với tôi, tôi lấy xe, sau đó đưa anh đến nhà tôi để nói chuyện chi tiết "
" Được. "
Vì vậy, La Chương bế đứa trẻ bằng một tay và tay bên kia dắt thầy bói mù, băng qua đường, lấy xe trở về nhà.
Nhưng không ai nghĩ rằng ngay lúc cửa vừa mở, con mèo đen bỗng kêu lên dữ tợn! !
"Meo--!"
Âm thanh này khó chịu hơn so với khi nó động dục!
Tuy nhiên, thầy bói mù liếc nhìn con mèo đen, nó dường như cảm thấy một mối đe dọa, bộ lông xù đành miễn cưỡng dịu xuống. Nó liếm miệng, rồi trượt xuống bàn cà phê với cái đuôi vừa dựng đứng.
Chờ đã, "nhìn"?
La Chương một lần nữa nghi ngờ rằng người thầy bói này không bị mù.
"Tiên sinh, mời ngồi." La Chương chỉ vào ghế sofa.
"Uh." Thầy bói mù bước thẳng tới.
La Chương: "..."
Đây là giả vờ mù!
Tuy nhiên, trong cuộc sống, thật không dễ để kiếm ăn nên anh ta có thể hiểu tại sao người khác lại giả vờ mù.
La Chương ngồi xuống và đặt con bé sang một bên: "Tiên sinh, bây giờ anh có thể nói, cha mẹ ruột của đứa trẻ đang ở đâu rồi chứ ?"
Người thầy bói mù vuốt râu, nói: "Người mẹ đã chết, người cha mất tích."
Nghe một câu ngắn gọn như vậy, La Chương đã choáng váng rất lâu không nói lên lời.
Anh ta từ lâu đã nghĩ rằng mẹ ruột của đứa trẻ sẽ không bao giờ quay lại để đón đứa trẻ, anh đã vẽ ra cả nghìn ví dụ, nhưng anh ta thực sự chưa bao giờ nghĩ về trường hợp này, phải mất một lúc lâu để chấp nhận được hung tin này. Sự thật này thật....
"Đứa trẻ tội nghiệp." Anh nhìn con bé và thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ đang căng cứng. Anh vẫn nhớ rằng khi đứa trẻ mới vào nhà, nó đã khóc suốt hai ngày hai đêm và không dừng lại. Giờ thì, khi biết mẹ mình đã mất con bé lại không rơi một giọt nước mắt nào ư?
Than ôi, đứa trẻ này sớm trưởng thành tới mức đau lòng rồi.
Anh quay lại và hỏi với một chút hy vọng, "Còn bố của đứa trẻ thì sao?"
Người Thầy bói mù nói,
"Tôi không biết đi đâu."
“Không phải anh có thể bấm được ra sao? “
"Bấm sao? không phải mọi thứ đều có thể tính được. "Người mù thở dài và nói.
"Được rồi." La Chương thỏa hiệp lần nữa: " vậy đôi mắt của đứa trẻ là hiện tượng gì?”
Người thầy bói mù lại thở dài: "Đôi mắt của đứa trẻ này là đôi mắt quỷ bị nguyền rủa, nếu anh không loại bỏ nó kịp thời thì anh, vợ anh và con mèo của anh sẽ cùng chết! "
_____
C161:Mắt quỷ bị nguyền rủa (2)
"Đừng có dọa tôi chứ, tôi không phải là không biết sợ bất cứ thứ gì!" La Trương giật giật khóe miệng, nói.
Thầy bói mù lắc đầu: "Tôi không có dọa ạnh, tôi chỉ nói sự thật. Ngay từ đầu, tôi đã nói với anh, mẹ của đứa bé này là người còn cha nó lại là ma. Điều này là vi phạm thiên địa đạo lý, vì vậy từ lúc đứa bé chào đời, số phận của nó chính là khốn khổ và bị nguyền rủa. Ban đầu, nó được người mẹ bảo vệ, thế nên không ai biết nó có một đôi mắt ma, nhưng vì cuộc phẫu thuật một tháng trước, đôi mắt ma ấy đã được khai nhãn, vì thế, định mệnh bắt đầu và bi kịch sắp xảy ra rồi. "
" Vậy, tôi có phải đã làm con bé gặp nguy hiểm không? "La Trương cảm thấy áy náy trong lòng.
Người thầy bói mù gật đầu: "Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận có ích gì chứ, đúng không?. Tôi đã tính qua, trong vòng ba ngày tới, đứa bé sẽ phải đối mặt với cái chết. Nếu vượt qua được bi kịch, con bé sẽ có thể bình lặng mà lớn lên, còn không thì ... than ôi! "
" Làm thế nào để giải quyết? "La Trương không thể chờ đợi thêm, khẩn trương hỏi.
"Chà ..." Thầy bói mù xoa ngón tay.
Phức tạp lắm, tôi vẫn muốn tiền!
La Trương không thể không khóc, cười khổ nói, "bao nhiêu?"
"150.000 tệ."
Con số này khiến La Trương tức khắc bị sốc một lần nữa.
150.000 tệ!.
Tại sao lại là 150.000?.
Liệu thầy bói này có biết được số tiền mà mẹ của đứa trẻ để lại cho đứa trẻ hay không? Có phải anh ta quá xuất thần rồi không? ! !
La Trương ban đầu rất nghi hoặc, nhưng mà, thầy bói mù này đã cho anh ta những thông tin rất chính xác, vì vậy anh ta không thể không bắt đầu tin tưởng.
"Ngoài ra, còn có một bữa ăn no." Thầy bói mù nói thêm, gã mỉm cười ngượng ngùng, lúc này, mùi thức ăn trong bếp ngày càng đậm đà, là Ái Linh đang nấu ăn trong bếp. Thức ăn rất ngon.
La Trương mất một giây để hiểu, lập tức nói: "lấy xe, bây giờ tôi sẽ đến chợ rau để mua thêm thực phẩm cho tiên sinh."
"Không cần thịnh soạn, đủ gắp đầy đũa là được rồi".
Nói thì khách sáo, nhưng khi các món ăn được dọn lên, thầy bói mù này hoàn toàn không giống như một người mù. Gã ta thản nhiên gắp thức ăn một cách nhanh nhẹn và chính xác, từng chút một và ăn không ngừng nghỉ. Như thể cả tuần qua đều chưa ăn một bữa nào vậy.
La Trương và Ái linh ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ thậm chí không thể thoải mái ăn bữa ăn của chính mình.
Anh rất đói sao?.
. "Ôi,"thật đáng thương". Ái Linh tội nghiêp nhìn gã thầy bói mù, không thể giúp gì hơn ngoài véo chiếc đùi gà thật lớn đưa cho gã: "ăn chậm thôi, cứ từ từ ăn, anh đã bao lâu rồi không ăn?
"Một tháng "
" Gì cơ? "La Trương giật mình, không biết tai mình có nghe nhầm không.
"Một tháng." Người đàn ông mù nhồm nhoàm nhai nuốt, vừa nhét miếng thịt vào miệng vừa trả lời, miệng gã đã đầy, nhưng điều này không ảnh hưởng đến lời nói của gã. Ngay cả khi gã đeo kính râm, La Trương và Ái Linh dường như có thể nhìn thấy nét mặt đằng sau cặp kính râm, anh ta có một nỗi ám ảnh về việc ăn uống - như cách này, dường như có thể thực sự đã bị đói trong cả một tháng!
Nhưng ...
La Trương nói: "Làm thế nào có thể nhịn đói trong một tháng mà không chết cơ chứ?"
"Có thể, miễn là đã trải qua tu luyện, thậm chí một năm không ăn cũng không vấn đề gì!" .
Anh ta càn quét thức ăn trên bàn nhanh như một cơn gió..Cứ một bát lại bồi một bát, ,La Trương và Ái Linh chỉ là hai khán giả ăn rau dưa, sững sờ khi chứng kiến một cảnh này.
Người mù ăn quá nhanh, chỉ mất hai mươi phút để giải quyết toàn bộ thức ăn và cơm trong nồi.
"Ợ." Dường như gã đã no, khoan khoái nấc cụt một cái.
Lúc này La Trương và Ái lInh đều chưa ăn được gì tử tế, nhưng cũng không cảm thấy đói lắm.
"Lão La, anh bạn của anh ăn rất nhiều đấy." Ái Linh không nhịn được kinh ngạc nói với La Trương.
"Hắn ta không phải bạn của anh, mà là một thầy bói." La Trương ái ngại giải thích.
Ái Linh hỏi: "Anh ta thực sự không phải bạn anh à? Tại sao em lại nghĩ anh ta là người quen nhỉ, như thể đã nhìn thấy ở đâu rồi ..."
"Anh chắc chắn không biết hắn ta. Vợ, đừng nhìn hắn ta cao to, đẹp trai mà bắt quàng là quen nha!. Chồng em còn đang ở đây này! "La Trương ghen tị nói.
Ái Linh đỏ mặt, lúng túng giải thích: "Em không có ý đó. Em thực sự nghĩ là đã nhìn thấy anh ta ở đâu rồi ... Nhưng làm thế nào mà anh tìm được một thầy bói chứ?"
"Đây là một câu chuyện dài." La Trương ghé tai ÁI lInh, bắt đầu thì thầm kể đầu đuôi cho Ái Linh nghe. Khi Ái Linh nghe tin mẹ La Bặc đã chết, cô không thể không thốt khẽ một câu "Ôi, thật là đáng thương". Đứa trẻ này còn rất nhỏ tuổi đã phải mất đi mẹ ruột.
La Trương lấy ra một tấm thẻ ngân hàng được kẹp trong chiếc nôi của Tiểu La Bặc và đưa cho ngườ thầy bói rồi nói: "Đây là thẻ mà mẹ của đứa trẻ để lại cho nó. Tôi đã sử dụng 5.000 tệ để làm phẫu thuật cho con bé. Kiểm tra và phẫu thuật không lên tới 150.000 tệ đâu.. Tôi nghĩ anh muốn chiếc thẻ này, thay vì tiền bên trong, phải không? "
" Haha. "Người mù mỉm cười ngượng ngùng, không hề phản đối và cầm lấy thẻ ngân hàng cất vào trong túi.
Gã nói với La Trương và ÁI Linh: "Bây giờ ma nhãn đã được khai mở và chỉ có hai cách để giúp đứa trẻ giải quyết thảm họa này. Một là chúng ta bịt đôi mắt đó lại cho đến khi con bé tròn mười tám tuổi, nhưng điều này sẽ khiến cho nó trở nên phiền toái.
La Trương hỏi:" Tại sao? "
Người thầy bói nói: "Vì mắt của quỷ đã được mở ra, nhiều ác quỷ đã cảm nhận được, nên chúng sẽ sớm đến, trận chiến khốc liệt để tranh giành đôi mắt của quỷ là không thể tránh khỏi! Ngay cả hai người ... và con mèo ngốc ở góc đó cũng sẽ gặp nguy hiểm! "
" Hả--! "Con mèo đen nấp sau gốc cây ở đằng xa nghe thấy, lập tức dựng lông lên, khè một tiếng!
Thầy bói lại nói tiếp: "Cách thứ hai, đơn giản, không làm gì cả, chỉ là mở đôi mắt quỷ của đứa bé và giao chúng cho bần đạo. Theo cách này, tất cả các rủi ro chỉ do bần đạo gánh chịu. Nó sẽ không ảnh hưởng đến các người. "
La Trương nói mà không cần suy nghĩ," Vậy thì hãy mở mắt quỷ! "
Thầy bói:" Tốt! "
Ái Linh vội vã nắm lấy tay của La Trương, nói với người thầy bói:" Tiên sinh, anh đã nói rất nhiều thế nhưng tôi vẫn còn có điều không hiểu , mà cứ thế khai mở mắt quỷ, không phải quá vội vàng hay sao"?
Thầy bói hỏi ngược lại:" có điều gì cô thắc mắc "?
Ái Linh hỏi:" Xin lỗi, chúng tôi nên gọi anh như thế nào?.
Người mù nói:" Bần đạo đạo hiệu kim sơn. "
Kim sơn đạo trưởng? "
" Đúng, hai người có thể gọi như vậy. "Người thầy bói gật đầu.
ÁI Linh hỏi: "Có vấn đề gì với con mắt ma thuật vậy, đạo trưởng?"
"Vâng, vấn đề là gì? Tại sao anh lại nói rằng con mắt ma thuật bị nguyền rủa?"
La Trương cũng lập tức hỏi.
"Mặc dù nghe kim sơn đạo trưởng nói trước đây thì tôi có thể suy nghĩ về nó một cách cẩn thận, nhưng thực vẫn rất mơ hồ, tôi không hề biết chuyện gì đã xảy ra!.
_____
Răng của Kim sơn đạo sĩ bị nhột, bèn dùng lưỡi đẩy đẩy, sau khi trở nên thoải mái hơn rất nhiều, mới nói: "Câu chuyện quá dài, phải bắt đầu từ cha của đứa bé. "
Gã chỉ vào đứa trẻ và nói:" Cha của đứa trẻ này không phải là một phàm nhân, mà là một nhân vật vĩ đại ở Âm giới. Nếu Diêm Vương là vua của âm giới, có thể điều khiển sự luân hồi giữa sự sống và cái chết, thì cha của đứa trẻ này có thể gọi là một vị quan có trách nhiệm ổn định thể chế của âm dương hai giới, nằm ngoài sự vận động luân hồi, mà vị đứng đầu được biết đến như là Âm Quân ".
La Trương kinh ngạc thì thầm:" vợ, em từng nghe nói về nó chưa "?
Ái Linh:" chưa từng nghe qua"
La Trương mới quay sang nghiêm chỉnh nói:" chúng tôi chưa từng nghe "
Khóe miệng Kim sơn đạo sĩ khẽ giật: "Hừ! các người là người phàm, cũng dễ hiểu thôi! vẫn muốn nghe chứ?"
Đều nghe!.
Kim sơn đạo sĩ liền tiếp tục: "Âm Quân này được sinh ra để trở nên khác biệt ..."
La Trương thấp giọng hỏi: "Anh ta có sáu mắt và ba tay ư?"
"Không phải thế." Kim sơn đạo trưởng buồn bực nói: "Âm Quân trông giống một người bình thường, vì vậy anh không phải lo lắng về việc anh ta có bao nhiêu mắt, có bao nhiêu tay, bao nhiêu chân. Anh như thế nào thì anh ta cũng tương tự, được chứ?.
" Ồ ... "
Kim sơn đạo trưởng lại nói:" Âm Quân đó khác với người thường, chính là anh ta có một đôi mắt quỷ "
Sau đó, chỉ vào đôi mắt của em bé. "Đây là lời nguyền của một vị thần sa ngã trước khi chết, vì vậy lời nguyền này không thể giải quyết được. "
La Trương: "Chúa ơi?"
Kim sơn đạo trưởng mỉm cười: "Tôi cũng không biết."
La Trương: "..."
"Truyền thuyết ... đó là cách nó được viết trong kinh văn, tên vị thần kia không được viết trong cuốn sách, tôi vì thế không biết là vị thần sa ngã nào! Chỉ hiểu đại khái thế thôi." Kim sơn đạo trưởng tiếp tục: " Đối với các vị thần, cuộc sống là một lời nguyền, tội lỗi trên thế giới này đều có thể tồn tại ở bất kì đâu. Tất thảy sự sống được sinh ra, cho dù là người hay thú vật, đều sẽ có phần ác trú trong bản chất. Anh biết đấy, như thánh nói, "Bản chất con người là tốt", vậy thì, lời nguyền này là để đảo ngược câu nói đó, khiến cho bản chất con người trở nên xấu xa. "
La Trương và Ái Linh không thể không hít sâu một hơi.
Kim sơn đạo trưởng lại nói: "Để không cho lời nguyền này xuất hiện, sau đó, Diêm Vương đã phong ấn lời nguyền trên một đứa trẻ, đó là Âm Quân. Do đó, Âm Quân cũng có một đôi mắt ma thuật bị nguyền rủa. Bây giờ, hai người đã hiểu ý nghĩa của con mắt ma thuật hay chưa?
La Trương hỏi: Bằng cách này, con mắt ma thuật của Tiểu La Bặc là được thừa hưởng từ cha mình?
Không phải vậy.
La Trương khó hiểu: "Ý anh là gì?"
Kim sơn đạo trưởng nói: "Tôi có nói với anh khi tôi ở ngoài đường đúng không? Đôi mắt của con bé không phải là di truyền, mà là được tráo đổi! Tiểu La Bặc, khi nó mới chỉ bốn ngày tuổi, cha con bé đã dùng đôi mắt của mình để đổi lấy những chiếc răng của con bé.
" Nói gì vậy! "La Trương nói," Làm thế nào một đứa trẻ chỉ bốn ngày tuổi đã có thể có răng? "
Kim sơn đạo truỏng nói một cách bất lực:" Anh ngốc thật! Tôi cũng không nói với anh sao? Đứa trẻ này không phải là một phàm nhân, con bé là một đứa trẻ được sinh ra từ người và ma, anh có thể sử dụng lý lẽ chung của con người để đánh giá một đứa trẻ nửa người nửa ma sao? "
Sau khi nói xong, anh quay đầu lại nhìn Tiểu La Bặc, nói khẽ:" Tiểu La Bặc, nếu chú nói đúng, con sẽ gật đầu, được chứ? Bằng không hai người bọn họ đều trực tiếp nghĩ ta chỉ là một kẻ giả mù nói láo đó!.
La Chương giật mình, nhìn xuống đứa trẻ vô tội đang bế trên tay mà choáng váng, ngay lập tức : "Vợ tôi nói câu chuyện về mắt laser của tôi là nhảm nhí, xem này, anh bạn, giờ tôi thấy anh so với tôi mới thật là nhảm nhí!.
Người thầy bói mỉm cười, mặc dù anh ta nói điều đó rất vô căn cứ, nhưng anh ta giống như một người có ánh mắt đầy đủ có thể nhìn thấu:" Con bé không phải là mắt laser mà là một đôi mắt quỷ bị nguyền rủa. Nếu tôi đoán không lầm, cặp mắt của con bé được lấy từ cha ruột"
La Chương sững sờ, nói:" Tôi là cha con bé!"
" Không, anh không phải. Số phận của con bé hoàn toàn không phụ thuộc vào thế giới này, vì vậy cha ruột của con bé là một con quỷ, còn anh chỉ là một phàm nhân bình thường. "
" Đừng nói nhảm! "La Cương không tin vào điều đó, anh ta có thể tin vào phim ảnh, nhưng anh ta hoàn toàn không tin vào ma quỷ. Nói cách khác, những lời của gã thầy bói này ngày càng trở nên kỳ quái. Có thể điều đó sẽ đúng ở một số nơi. Anh ta liền có một loại dự cảm, không muốn tiếp tục nghe, trực tiếp quay người bỏ đi.
Nhưng ngay khi anh ta quay người, gã thầy bói đã nói đuổi theo: " tiểu Bặc ngày thứ tư sau khi sinh, cha của con đã lấy đi răng, nhưng đã để lại đôi mắt cho con không phải sao?”
Nhảm nhí!
La Chương nghĩ vậy, nhưng điều anh không ngờ tới là sau khi nghe gã thầy bói mù nói, cơ thể nhỏ bé của củ cải trên tay anh đột nhiên có biến chuyển!
"Này, con tin những lời hắn ta nói sao?" La Chương sững sờ và ngạc nhiên nhìn tiểu Bặc.
Gã bói mù nói chậm rãi: "Cha của con có nói với con rằng đôi mắt này bị nguyền rủa. Vì vậy ông ấy đã làm cho nó đóng lại chờ đến khi con 18 tuổi mới có thể mở ra, phải vậy không?”
củ cải bắt đầu bò Lên vai của La Chương dường như đang muốn đi đến chỗ thầy bói.
La Chương không thể không mếu máo: "Này! Con thực sự tin những lời hắn ta nói sao?"
Nhưng hành động của củ cải đã chứng minh niềm tin của con bé.
Lúc này, thầy bói cũng nói: " tiểu La Bốc con có muốn biết, cha ruột của con là ai không? Và Tại sao ông ta lại làm điều đó?"
Không được
La Chương bất lực giữ con bé lại.
Nhưng khi anh ta quay lại, anh ta càng nghĩ, càng cảm thấy trấn động: "Đợi đã, làm sao anh biết tên của đứa trẻ?"
Gã thầy bói nói với niềm tự hào: "đoán thôi”
"Anh, anh ... anh gọi con bé là gì?
" La Bốc”
( nếu mọi ng nhớ những chương trước thì Sầm Chín Nguyên giúp La Hy đổi tên cho con gái “罗卜” có 2 nghĩa. Lúc đầu La Hy chỉ biết n có nghĩa là La Bặc- củ cải. Nhưng SCN nói là từ đó còn có nghĩa khác hay hơn là La Bốc-bói toán, bốc quẻ nên La Hy đã đổi tên cho con tuy nhiên cứ gọi là củ cải cho dễ vì mình là người Việt không cần qtam mấy cái chữ trung đau cả đầu”
“ La Bốc?”
Người bói toán cười đắc chí:” Có phải vậy không? "
Tiếp đó hắn đưa ngón tay lên bấm quẻ, một hồi sau hắn nói tiếp :” ta chắc chắn không sai”
Không thấy anh ta nói gì người thầy bói lại hỏi lại “ tôi nói đúng sao?”
“chúng tôi gọi con bé là củ cải ( La Bặc)
“Đây là một cái tên có nhiều ý nghĩa.” Ngẫm nghĩ một chút thầy bói nói: "ở nhà, con bé được gọi là củ cải ( la Bặc). Sau đó, đã được đổi là la Bốc( tinh thông thuật pháp)”
La chương rối bời:" Tại sao lại gọi là La Bốc thay vì Củ cải.
Thầy bói nói:" Có lẽ, người mẹ hi vọng con mình sau này sẽ thông minh sáng lạn tinh thông pháp thuật. Cái tên củ cải quá bình thường. "
La chương:" ... “
Nghe rất hợp lí nên La chương không thể bác bỏ. Nhưng có vẻ còn rất rối não Anh ta cúi đầu và hỏi củ cải: "Con ơi, rốt cuộc thì gọi con là La Bốc hay La Bặc đây?”
Cô bé bé bỏng chưa thể nói nên gã thầy bói nói luôn” Anh thấy con bé phản ứng với cái tên nào mạnh mẽ nhất liền là cái đó.”
La Chương nghĩ về nó một cách cẩn thận. Dường như từ khi bế con bé vào nhà, bọn họ gọi cô là Bặc, con bé hầu như không có phản ứng gì, nhưng hôm nay khi gã thầy bói gọi, con bé đáp lại ngay lập tức.
Chà, anh chỉ có thể nhận cái tên đó.
Ban đầu, La Chương không thực sự muốn tin người thầy bói mù này, nhưng bây giờ gã nói đúng về cách phát âm lại đúng tên của bé gái. Có vẻ như gã ta thực sự biết bói toán, vì vậy anh muốn hỏi về những điều sẽ xảy ra trong cuộc sống và đôi mắt của con bé một chút.
"Um, tôi tin những gì anh nói. Nếu anh giỏi bấm quẻ như vậy, anh có thể giúp tôi tìm ra, cha mẹ ruột của đứa trẻ đang ở đâu không?", La Chương hỏi.
Gã thầy bói vuốt râu tỏ vẻ bí hiểm: ""Vấn đề này là vấn đề của trời và đất. Có rất nhiều người trên con phố này. Tôi sợ ... bất tiện?"”
La Chương đứng hình vài giây sau đó chợt hiểu ra :"Tôi hiểu! Xe của tôi đang ở trong tiệm sửa chữa bên kia đường, tiên sinh, anh đi với tôi, tôi lấy xe, sau đó đưa anh đến nhà tôi để nói chuyện chi tiết "
" Được. "
Vì vậy, La Chương bế đứa trẻ bằng một tay và tay bên kia dắt thầy bói mù, băng qua đường, lấy xe trở về nhà.
Nhưng không ai nghĩ rằng ngay lúc cửa vừa mở, con mèo đen bỗng kêu lên dữ tợn! !
"Meo--!"
Âm thanh này khó chịu hơn so với khi nó động dục!
Tuy nhiên, thầy bói mù liếc nhìn con mèo đen, nó dường như cảm thấy một mối đe dọa, bộ lông xù đành miễn cưỡng dịu xuống. Nó liếm miệng, rồi trượt xuống bàn cà phê với cái đuôi vừa dựng đứng.
Chờ đã, "nhìn"?
La Chương một lần nữa nghi ngờ rằng người thầy bói này không bị mù.
"Tiên sinh, mời ngồi." La Chương chỉ vào ghế sofa.
"Uh." Thầy bói mù bước thẳng tới.
La Chương: "..."
Đây là giả vờ mù!
Tuy nhiên, trong cuộc sống, thật không dễ để kiếm ăn nên anh ta có thể hiểu tại sao người khác lại giả vờ mù.
La Chương ngồi xuống và đặt con bé sang một bên: "Tiên sinh, bây giờ anh có thể nói, cha mẹ ruột của đứa trẻ đang ở đâu rồi chứ ?"
Người thầy bói mù vuốt râu, nói: "Người mẹ đã chết, người cha mất tích."
Nghe một câu ngắn gọn như vậy, La Chương đã choáng váng rất lâu không nói lên lời.
Anh ta từ lâu đã nghĩ rằng mẹ ruột của đứa trẻ sẽ không bao giờ quay lại để đón đứa trẻ, anh đã vẽ ra cả nghìn ví dụ, nhưng anh ta thực sự chưa bao giờ nghĩ về trường hợp này, phải mất một lúc lâu để chấp nhận được hung tin này. Sự thật này thật....
"Đứa trẻ tội nghiệp." Anh nhìn con bé và thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ đang căng cứng. Anh vẫn nhớ rằng khi đứa trẻ mới vào nhà, nó đã khóc suốt hai ngày hai đêm và không dừng lại. Giờ thì, khi biết mẹ mình đã mất con bé lại không rơi một giọt nước mắt nào ư?
Than ôi, đứa trẻ này sớm trưởng thành tới mức đau lòng rồi.
Anh quay lại và hỏi với một chút hy vọng, "Còn bố của đứa trẻ thì sao?"
Người Thầy bói mù nói,
"Tôi không biết đi đâu."
“Không phải anh có thể bấm được ra sao? “
"Bấm sao? không phải mọi thứ đều có thể tính được. "Người mù thở dài và nói.
"Được rồi." La Chương thỏa hiệp lần nữa: " vậy đôi mắt của đứa trẻ là hiện tượng gì?”
Người thầy bói mù lại thở dài: "Đôi mắt của đứa trẻ này là đôi mắt quỷ bị nguyền rủa, nếu anh không loại bỏ nó kịp thời thì anh, vợ anh và con mèo của anh sẽ cùng chết! "
_____
C161:Mắt quỷ bị nguyền rủa (2)
"Đừng có dọa tôi chứ, tôi không phải là không biết sợ bất cứ thứ gì!" La Trương giật giật khóe miệng, nói.
Thầy bói mù lắc đầu: "Tôi không có dọa ạnh, tôi chỉ nói sự thật. Ngay từ đầu, tôi đã nói với anh, mẹ của đứa bé này là người còn cha nó lại là ma. Điều này là vi phạm thiên địa đạo lý, vì vậy từ lúc đứa bé chào đời, số phận của nó chính là khốn khổ và bị nguyền rủa. Ban đầu, nó được người mẹ bảo vệ, thế nên không ai biết nó có một đôi mắt ma, nhưng vì cuộc phẫu thuật một tháng trước, đôi mắt ma ấy đã được khai nhãn, vì thế, định mệnh bắt đầu và bi kịch sắp xảy ra rồi. "
" Vậy, tôi có phải đã làm con bé gặp nguy hiểm không? "La Trương cảm thấy áy náy trong lòng.
Người thầy bói mù gật đầu: "Chuyện đã xảy ra rồi, hối hận có ích gì chứ, đúng không?. Tôi đã tính qua, trong vòng ba ngày tới, đứa bé sẽ phải đối mặt với cái chết. Nếu vượt qua được bi kịch, con bé sẽ có thể bình lặng mà lớn lên, còn không thì ... than ôi! "
" Làm thế nào để giải quyết? "La Trương không thể chờ đợi thêm, khẩn trương hỏi.
"Chà ..." Thầy bói mù xoa ngón tay.
Phức tạp lắm, tôi vẫn muốn tiền!
La Trương không thể không khóc, cười khổ nói, "bao nhiêu?"
"150.000 tệ."
Con số này khiến La Trương tức khắc bị sốc một lần nữa.
150.000 tệ!.
Tại sao lại là 150.000?.
Liệu thầy bói này có biết được số tiền mà mẹ của đứa trẻ để lại cho đứa trẻ hay không? Có phải anh ta quá xuất thần rồi không? ! !
La Trương ban đầu rất nghi hoặc, nhưng mà, thầy bói mù này đã cho anh ta những thông tin rất chính xác, vì vậy anh ta không thể không bắt đầu tin tưởng.
"Ngoài ra, còn có một bữa ăn no." Thầy bói mù nói thêm, gã mỉm cười ngượng ngùng, lúc này, mùi thức ăn trong bếp ngày càng đậm đà, là Ái Linh đang nấu ăn trong bếp. Thức ăn rất ngon.
La Trương mất một giây để hiểu, lập tức nói: "lấy xe, bây giờ tôi sẽ đến chợ rau để mua thêm thực phẩm cho tiên sinh."
"Không cần thịnh soạn, đủ gắp đầy đũa là được rồi".
Nói thì khách sáo, nhưng khi các món ăn được dọn lên, thầy bói mù này hoàn toàn không giống như một người mù. Gã ta thản nhiên gắp thức ăn một cách nhanh nhẹn và chính xác, từng chút một và ăn không ngừng nghỉ. Như thể cả tuần qua đều chưa ăn một bữa nào vậy.
La Trương và Ái linh ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ thậm chí không thể thoải mái ăn bữa ăn của chính mình.
Anh rất đói sao?.
. "Ôi,"thật đáng thương". Ái Linh tội nghiêp nhìn gã thầy bói mù, không thể giúp gì hơn ngoài véo chiếc đùi gà thật lớn đưa cho gã: "ăn chậm thôi, cứ từ từ ăn, anh đã bao lâu rồi không ăn?
"Một tháng "
" Gì cơ? "La Trương giật mình, không biết tai mình có nghe nhầm không.
"Một tháng." Người đàn ông mù nhồm nhoàm nhai nuốt, vừa nhét miếng thịt vào miệng vừa trả lời, miệng gã đã đầy, nhưng điều này không ảnh hưởng đến lời nói của gã. Ngay cả khi gã đeo kính râm, La Trương và Ái Linh dường như có thể nhìn thấy nét mặt đằng sau cặp kính râm, anh ta có một nỗi ám ảnh về việc ăn uống - như cách này, dường như có thể thực sự đã bị đói trong cả một tháng!
Nhưng ...
La Trương nói: "Làm thế nào có thể nhịn đói trong một tháng mà không chết cơ chứ?"
"Có thể, miễn là đã trải qua tu luyện, thậm chí một năm không ăn cũng không vấn đề gì!" .
Anh ta càn quét thức ăn trên bàn nhanh như một cơn gió..Cứ một bát lại bồi một bát, ,La Trương và Ái Linh chỉ là hai khán giả ăn rau dưa, sững sờ khi chứng kiến một cảnh này.
Người mù ăn quá nhanh, chỉ mất hai mươi phút để giải quyết toàn bộ thức ăn và cơm trong nồi.
"Ợ." Dường như gã đã no, khoan khoái nấc cụt một cái.
Lúc này La Trương và Ái lInh đều chưa ăn được gì tử tế, nhưng cũng không cảm thấy đói lắm.
"Lão La, anh bạn của anh ăn rất nhiều đấy." Ái Linh không nhịn được kinh ngạc nói với La Trương.
"Hắn ta không phải bạn của anh, mà là một thầy bói." La Trương ái ngại giải thích.
Ái Linh hỏi: "Anh ta thực sự không phải bạn anh à? Tại sao em lại nghĩ anh ta là người quen nhỉ, như thể đã nhìn thấy ở đâu rồi ..."
"Anh chắc chắn không biết hắn ta. Vợ, đừng nhìn hắn ta cao to, đẹp trai mà bắt quàng là quen nha!. Chồng em còn đang ở đây này! "La Trương ghen tị nói.
Ái Linh đỏ mặt, lúng túng giải thích: "Em không có ý đó. Em thực sự nghĩ là đã nhìn thấy anh ta ở đâu rồi ... Nhưng làm thế nào mà anh tìm được một thầy bói chứ?"
"Đây là một câu chuyện dài." La Trương ghé tai ÁI lInh, bắt đầu thì thầm kể đầu đuôi cho Ái Linh nghe. Khi Ái Linh nghe tin mẹ La Bặc đã chết, cô không thể không thốt khẽ một câu "Ôi, thật là đáng thương". Đứa trẻ này còn rất nhỏ tuổi đã phải mất đi mẹ ruột.
La Trương lấy ra một tấm thẻ ngân hàng được kẹp trong chiếc nôi của Tiểu La Bặc và đưa cho ngườ thầy bói rồi nói: "Đây là thẻ mà mẹ của đứa trẻ để lại cho nó. Tôi đã sử dụng 5.000 tệ để làm phẫu thuật cho con bé. Kiểm tra và phẫu thuật không lên tới 150.000 tệ đâu.. Tôi nghĩ anh muốn chiếc thẻ này, thay vì tiền bên trong, phải không? "
" Haha. "Người mù mỉm cười ngượng ngùng, không hề phản đối và cầm lấy thẻ ngân hàng cất vào trong túi.
Gã nói với La Trương và ÁI Linh: "Bây giờ ma nhãn đã được khai mở và chỉ có hai cách để giúp đứa trẻ giải quyết thảm họa này. Một là chúng ta bịt đôi mắt đó lại cho đến khi con bé tròn mười tám tuổi, nhưng điều này sẽ khiến cho nó trở nên phiền toái.
La Trương hỏi:" Tại sao? "
Người thầy bói nói: "Vì mắt của quỷ đã được mở ra, nhiều ác quỷ đã cảm nhận được, nên chúng sẽ sớm đến, trận chiến khốc liệt để tranh giành đôi mắt của quỷ là không thể tránh khỏi! Ngay cả hai người ... và con mèo ngốc ở góc đó cũng sẽ gặp nguy hiểm! "
" Hả--! "Con mèo đen nấp sau gốc cây ở đằng xa nghe thấy, lập tức dựng lông lên, khè một tiếng!
Thầy bói lại nói tiếp: "Cách thứ hai, đơn giản, không làm gì cả, chỉ là mở đôi mắt quỷ của đứa bé và giao chúng cho bần đạo. Theo cách này, tất cả các rủi ro chỉ do bần đạo gánh chịu. Nó sẽ không ảnh hưởng đến các người. "
La Trương nói mà không cần suy nghĩ," Vậy thì hãy mở mắt quỷ! "
Thầy bói:" Tốt! "
Ái Linh vội vã nắm lấy tay của La Trương, nói với người thầy bói:" Tiên sinh, anh đã nói rất nhiều thế nhưng tôi vẫn còn có điều không hiểu , mà cứ thế khai mở mắt quỷ, không phải quá vội vàng hay sao"?
Thầy bói hỏi ngược lại:" có điều gì cô thắc mắc "?
Ái Linh hỏi:" Xin lỗi, chúng tôi nên gọi anh như thế nào?.
Người mù nói:" Bần đạo đạo hiệu kim sơn. "
Kim sơn đạo trưởng? "
" Đúng, hai người có thể gọi như vậy. "Người thầy bói gật đầu.
ÁI Linh hỏi: "Có vấn đề gì với con mắt ma thuật vậy, đạo trưởng?"
"Vâng, vấn đề là gì? Tại sao anh lại nói rằng con mắt ma thuật bị nguyền rủa?"
La Trương cũng lập tức hỏi.
"Mặc dù nghe kim sơn đạo trưởng nói trước đây thì tôi có thể suy nghĩ về nó một cách cẩn thận, nhưng thực vẫn rất mơ hồ, tôi không hề biết chuyện gì đã xảy ra!.
_____
Răng của Kim sơn đạo sĩ bị nhột, bèn dùng lưỡi đẩy đẩy, sau khi trở nên thoải mái hơn rất nhiều, mới nói: "Câu chuyện quá dài, phải bắt đầu từ cha của đứa bé. "
Gã chỉ vào đứa trẻ và nói:" Cha của đứa trẻ này không phải là một phàm nhân, mà là một nhân vật vĩ đại ở Âm giới. Nếu Diêm Vương là vua của âm giới, có thể điều khiển sự luân hồi giữa sự sống và cái chết, thì cha của đứa trẻ này có thể gọi là một vị quan có trách nhiệm ổn định thể chế của âm dương hai giới, nằm ngoài sự vận động luân hồi, mà vị đứng đầu được biết đến như là Âm Quân ".
La Trương kinh ngạc thì thầm:" vợ, em từng nghe nói về nó chưa "?
Ái Linh:" chưa từng nghe qua"
La Trương mới quay sang nghiêm chỉnh nói:" chúng tôi chưa từng nghe "
Khóe miệng Kim sơn đạo sĩ khẽ giật: "Hừ! các người là người phàm, cũng dễ hiểu thôi! vẫn muốn nghe chứ?"
Đều nghe!.
Kim sơn đạo sĩ liền tiếp tục: "Âm Quân này được sinh ra để trở nên khác biệt ..."
La Trương thấp giọng hỏi: "Anh ta có sáu mắt và ba tay ư?"
"Không phải thế." Kim sơn đạo trưởng buồn bực nói: "Âm Quân trông giống một người bình thường, vì vậy anh không phải lo lắng về việc anh ta có bao nhiêu mắt, có bao nhiêu tay, bao nhiêu chân. Anh như thế nào thì anh ta cũng tương tự, được chứ?.
" Ồ ... "
Kim sơn đạo trưởng lại nói:" Âm Quân đó khác với người thường, chính là anh ta có một đôi mắt quỷ "
Sau đó, chỉ vào đôi mắt của em bé. "Đây là lời nguyền của một vị thần sa ngã trước khi chết, vì vậy lời nguyền này không thể giải quyết được. "
La Trương: "Chúa ơi?"
Kim sơn đạo trưởng mỉm cười: "Tôi cũng không biết."
La Trương: "..."
"Truyền thuyết ... đó là cách nó được viết trong kinh văn, tên vị thần kia không được viết trong cuốn sách, tôi vì thế không biết là vị thần sa ngã nào! Chỉ hiểu đại khái thế thôi." Kim sơn đạo trưởng tiếp tục: " Đối với các vị thần, cuộc sống là một lời nguyền, tội lỗi trên thế giới này đều có thể tồn tại ở bất kì đâu. Tất thảy sự sống được sinh ra, cho dù là người hay thú vật, đều sẽ có phần ác trú trong bản chất. Anh biết đấy, như thánh nói, "Bản chất con người là tốt", vậy thì, lời nguyền này là để đảo ngược câu nói đó, khiến cho bản chất con người trở nên xấu xa. "
La Trương và Ái Linh không thể không hít sâu một hơi.
Kim sơn đạo trưởng lại nói: "Để không cho lời nguyền này xuất hiện, sau đó, Diêm Vương đã phong ấn lời nguyền trên một đứa trẻ, đó là Âm Quân. Do đó, Âm Quân cũng có một đôi mắt ma thuật bị nguyền rủa. Bây giờ, hai người đã hiểu ý nghĩa của con mắt ma thuật hay chưa?
La Trương hỏi: Bằng cách này, con mắt ma thuật của Tiểu La Bặc là được thừa hưởng từ cha mình?
Không phải vậy.
La Trương khó hiểu: "Ý anh là gì?"
Kim sơn đạo trưởng nói: "Tôi có nói với anh khi tôi ở ngoài đường đúng không? Đôi mắt của con bé không phải là di truyền, mà là được tráo đổi! Tiểu La Bặc, khi nó mới chỉ bốn ngày tuổi, cha con bé đã dùng đôi mắt của mình để đổi lấy những chiếc răng của con bé.
" Nói gì vậy! "La Trương nói," Làm thế nào một đứa trẻ chỉ bốn ngày tuổi đã có thể có răng? "
Kim sơn đạo truỏng nói một cách bất lực:" Anh ngốc thật! Tôi cũng không nói với anh sao? Đứa trẻ này không phải là một phàm nhân, con bé là một đứa trẻ được sinh ra từ người và ma, anh có thể sử dụng lý lẽ chung của con người để đánh giá một đứa trẻ nửa người nửa ma sao? "
Sau khi nói xong, anh quay đầu lại nhìn Tiểu La Bặc, nói khẽ:" Tiểu La Bặc, nếu chú nói đúng, con sẽ gật đầu, được chứ? Bằng không hai người bọn họ đều trực tiếp nghĩ ta chỉ là một kẻ giả mù nói láo đó!.
Bình luận facebook