Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163: nghĩa trang công cộng phía Tây
Kim Sơn Hào nhìn về phía củ cải: "Đứa trẻ nửa người nửa quỷ này có trí tuệ từ khi sinh ra. Con bé sẽ không thể không nhận ra mẹ ruột của mình. Anh đưa con bé đến Nghĩa trang công cộng, và sau đó anh sẽ nhìn thấy một cây Dương. Sau khi nhìn thấy cây Dương liền đi thẳng về phía tây, đi đến cuối nghĩa trang sẽ thấy một ngôi mộ. Đó thực sự là mẹ ruột của đứa trẻ, con bé sẽ có phản ứng.”
" Nghĩa trang công cộng? "
" Phải"
" Được rồi, tôi sẽ đi xem! "
Kim Sơn Hào đạo trưởng nói xong liền đứng dậy.
"Ợ!" Hắn ợ hơi một cái và mỉm cười với cặp vợ chồng La Chương để chào từ biệt: "Cảm ơn vì sự hiếu khách ngày hôm nay. Về chuyện Đôi mắt, các người có thể đến gặp tôi ở ngã tư đường nơi chúng ta gặp nhau, và tôi sẽ ở đó chờ đợi tin tức của các người . Nhưng hãy nhớ, đừng chần chừ quá lâu, sau 3 ngày sẽ là ngày chết của đứa trẻ. Các người phải đưa ra quyết định nhanh chóng trước ngày thảm họa định mệnh đó.
" Được! "
* Sau khi Kim Sơn Hà đạo trưởng rời đi, sự bồn chồn làm lu mờ đầu óc của đôi vợ chồng trẻ, La Chương không ngừng đi đi lại lại , lão đạo trưởng đã giải thích cho họ những gì sẽ xảy ra trong thảm họa sau ba ngày tới. nhưng không biết tại sao, anh ta luôn có dự cảm không giới hạn trong tâm trí, nghĩa là, điều gì đó sẽ xảy ra sớm thôi ...
"Anh không thể đứng yên một chỗ sao?" Mỹ Linh ôm con và nhìn La Chương đi lại quanh nhà, cô không thể không cảm thấy buồn!
La Chương không còn cách nào khác đành dừng chân.
Mỹ Linh liền nói: "Em biết những gì anh đang lo lắng, nhưng anh đã bao giờ nghĩ về việc có nên để đạo trưởng kia lấy đi đôi mắt quỷ của con bé không? Anh có thể hỏi ý kiến của con bé về vấn đề này!"
"Phải! Hỏi con bé!” La Chương dường như hiểu ra vấn đề và nói nhanh chóng.
Anh ta biết rằng đứa trẻ này thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Con bé có thể hiểu lời nói của mọi người và gật đầu hoặc lắc đầu. một điều quan trọng như vậy, tại sao họ lại phải thay đứa trẻ quyết định mà không hỏi con bé, biết đâu nó có ý kiến riêng.
Mỹ Linh nhìn xuống đứa trẻ và khẽ hỏi, "Củ cải, con có hiểu những gì mà đạo sĩ vừa nói không?"
củ cải nhỏ gật đầu.
Mỹ Linh lại hỏi: "Vậy, con có muốn anh ta lấy đi con mắt ác quỷ này không, con sẽ không bao giờ gặp rắc rối bởi những lời nguyền rủa này nữa”
Củ cải nhỏ im lặng, không gật đầu cũng không lắc đầu.
La Chương thở dài và nói: "Dường như vấn đề này quá khó khăn, huống hồ là một đứa trẻ, ngay cả người lớn như chúng ta cũng không thể đưa ra quyết định tàn nhẫn như vậy. Anh nghĩ vẫn là đưa con bé đến nghĩa trang công cộng trước để xác nhận xem mẹ của con bé có chết thật không! "
" Bây giờ? "
" uh, là bây giờ"
" Nhưng bây giờ trời tối rồi ... "
" Không sao, đối với chuyện này càng sớm xác nhận càng tốt. " La Chương nói xong anh ta lấy chiếc áo treo trên móc ở cửa rồi mặc vào.
Mỹ Linh bế con đứng dậy: "Em sẽ đi với anh”
"Không, muộn quá rồi, em đi với anh, anh sẽ rất lo lắng nếu em gặp nguy hiểm. Cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi tin, anh đi cùng với con bé là được.”
“Vâng ..."
La Chương cúi đầu, hôn lên má người vợ đang lo lắng, rồi đưa đứa trẻ ra ngoài.
............
......
Đến rồi!
Họ đang đến!
Con tôi, đang đến gặp tôi ...
Tôi đang ngủ say nhưng tôi không thể không mỉm cười
...
Họ đang ở đây!
...
Tôi cảm thấy mặt đất rung chuyển khi chiếc xe đậu bên ngoài nghĩa trang!
...
Tôi nghe thấy tiếng bước chân giẫm đạp trên những chiếc lá khô.
...
họ đang đi đến!
...
Rất gần!
...
con!
Con ơi!
Con cuối cùng đã ở đây!
Hãy để mẹ nhìn xem, con có lớn thêm chút nào không?
...
Khi họ đến trước mặt tôi, tôi đã nín thở ...
Tôi thở!
Tôi rõ ràng đã không thở vào sáng sớm!
Haha, tôi thật trở nên ngu ngốc khi nhìn thấy con gái mình. Tôi thậm chí còn quên mất việc hô hấp của bản thân.
.........
"La Hy chi mộ ..."
"Sinh ngày 9 tháng 9 năm 1999 ..."
"Chết vào ngày 26 tháng 11 năm 2019...... "
" 26 tháng 11 ...... đó không phải là sau một ngày khi củ cải bước vào nhà chúng ta sao? Hoá ra cô ấy chết quá nhanh, không có gì kì lạ khi củ cải ngừng khóc sau đó ...... "
người đàn ông nói chuyện với chính mình.
......
"Đúng rồi, củ cải, con xem xem đây có phải mẹ của con không”
Người đàn ông giữ em bé đi vào phía trước của ngôi mộ.
...
Tôi đã rất lo lắng đến mức tôi có thể thở lại.
Con của mẹ ơi!
......
So với trước khi chia tay, con bé có lớn hơn một chút.
Cũng béo hơn một chút.
Có điều chiếc bịt mắt hơi xấu xí một chút.
Con bé không cần phải đeo bịt mắt
Không,
con bé nên mở mắt ra!
Tất cả tội lỗi do người cha vô tình vô nghĩa của con bé, mang lời nguyền chuyển sang thân thể của nó
"Sao con không có một chút phản ứng gì cả?" Người đàn ông nhìn đứa trẻ nghi ngờ.
"La Hy này có phải mẹ của con không?"
"Con gật đầu một cái!"
"Được rồi, nếu con không gật đầu, thì hãy lắc đầu để baba xem chuyện gì đang xảy ra!"
"Không gật đầu cũng không lắc đầu, vậy ý con là gì?”
"Con.....con là đang ngủ phải không? Này?”
...
Trái tim tôi đau nhói.
Con gái, con nhất định đang oán giận mẹ đã bỏ rơi con, vì vậy con từ chối nhận mẹ phải không...
Nhưng bây giờ mẹ đang nằm ở đây rồi, mẹ phải làm sao đây?
Con Xem anh ấy tốt với con như thế nào !
Cho con ăn mũm mĩm, cùng con đi xem phim và còn đưa con đến bệnh viện để tiêm phòng.
Và mẹ, người mẹ không đủ tiêu chuẩn này, hoàn toàn lo sợ không dám đưa con ra ngoài.
Tha lỗi cho mẹ, được không...
Con gái...
......
"Nhìn có vẻ không phải” La Chương thở dài và quay người đi.
Chỉ là khoảnh khắc anh quay đi.
Có một trận động đất.
Không!
Đó là một dấu hiệu cho thấy người chết đã trèo lên khỏi mặt đất!
Đó là tiếng sáo quen thuộc!
Nó đã giết tôi, và bây giờ con gái tôi sẽ là người tiếp theo bị giết!
Âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu!
Sơn Kim ... Sầm!
Sầm Chín Nguyên!
Là anh ta!
Anh ta giả vờ là một thầy bói mù và lừa dối La Chương và con của anh ta!
Tôi sợ hãi nghiến răng thật chặt làm nó phát ra tiếng kêu “kèn kẹt”
Tiếng hét lớn vang lên trong lòng tôi: chạy đi!
La Chương, anh thật ngu dốt, sững người ra đấy làm gì ? Chạy đi!
Như thể nghe thấy tiếng khóc của tôi, La Chương co cẳng chạy đi.
Anh ta chạy chưa được vài bước, liền có một bộ xương tay cản anh ta lại.
Ngay lập tức, xác chết gần đó lần lượt giữ chân anh ta lại.
"Ah!" La Chương kinh hồn kêu lên
Anh ta vùng vẫy, nhưng những bộ xương trắng kéo mắt cá chân anh không thương tiếc, kéo anh vào sâu nghĩa trang.
Không!
Không thể tiếp tục như thế này, nếu không, La Chương và đứa trẻ sẽ cùng nhau chết ở đây!
Tôi muốn hét lên, nhưng tôi không hét lên được.
Và lúc này, Củ cải đột nhiên hét lên!
Con bé mở mắt ra!
Nghĩa trang bỗng trở nên yên tĩnh.
Tất cả các bộ xương không còn di chuyển.
"Mắt laser! Đúng, đúng, đúng! Mắt laser!" La Chương nhanh chóng đứng dậy, bế đứa trẻ, chỉ khắp nơi như một khẩu súng máy ... nhưng con mắt laser mà anh mong đợi không xuất hiện, không có thiệt hại gì xảy ra lúc này.
( đang sợ ma mà chết cười với bố này quá)
Lúc này, một dòng máu từ từ chảy ra từ đôi mắt của đứa trẻ.
"Tại sao nó lại vô dụng vào lúc này?" La Chương nhìn đứa trẻ trong sự ngạc nhiên, và ngay khi nhìn thấy đứa trẻ đổ máu và nước mắt, anh không thể quan tâm thêm nữa: "Hãy quên nó đi, trước tiên phải chạy đã . Con mẹ nó ... trên thế giới này thực sự có quỷ! "
Sau khi nói xong, anh ôm chầm lấy đứa trẻ và trốn thoát khỏi nghĩa địa trong hoảng loạn.
Nhưng anh ta đã không nhận thấy ...
một nhánh gỗ trong nghĩa trang đã bị vấy bẩn bởi một giọt máu của anh ta ...
Đứa trẻ tội nghiệp của tôi, dường như số phận của con sẽ rất oan nghiệt ...
" Nghĩa trang công cộng? "
" Phải"
" Được rồi, tôi sẽ đi xem! "
Kim Sơn Hào đạo trưởng nói xong liền đứng dậy.
"Ợ!" Hắn ợ hơi một cái và mỉm cười với cặp vợ chồng La Chương để chào từ biệt: "Cảm ơn vì sự hiếu khách ngày hôm nay. Về chuyện Đôi mắt, các người có thể đến gặp tôi ở ngã tư đường nơi chúng ta gặp nhau, và tôi sẽ ở đó chờ đợi tin tức của các người . Nhưng hãy nhớ, đừng chần chừ quá lâu, sau 3 ngày sẽ là ngày chết của đứa trẻ. Các người phải đưa ra quyết định nhanh chóng trước ngày thảm họa định mệnh đó.
" Được! "
* Sau khi Kim Sơn Hà đạo trưởng rời đi, sự bồn chồn làm lu mờ đầu óc của đôi vợ chồng trẻ, La Chương không ngừng đi đi lại lại , lão đạo trưởng đã giải thích cho họ những gì sẽ xảy ra trong thảm họa sau ba ngày tới. nhưng không biết tại sao, anh ta luôn có dự cảm không giới hạn trong tâm trí, nghĩa là, điều gì đó sẽ xảy ra sớm thôi ...
"Anh không thể đứng yên một chỗ sao?" Mỹ Linh ôm con và nhìn La Chương đi lại quanh nhà, cô không thể không cảm thấy buồn!
La Chương không còn cách nào khác đành dừng chân.
Mỹ Linh liền nói: "Em biết những gì anh đang lo lắng, nhưng anh đã bao giờ nghĩ về việc có nên để đạo trưởng kia lấy đi đôi mắt quỷ của con bé không? Anh có thể hỏi ý kiến của con bé về vấn đề này!"
"Phải! Hỏi con bé!” La Chương dường như hiểu ra vấn đề và nói nhanh chóng.
Anh ta biết rằng đứa trẻ này thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Con bé có thể hiểu lời nói của mọi người và gật đầu hoặc lắc đầu. một điều quan trọng như vậy, tại sao họ lại phải thay đứa trẻ quyết định mà không hỏi con bé, biết đâu nó có ý kiến riêng.
Mỹ Linh nhìn xuống đứa trẻ và khẽ hỏi, "Củ cải, con có hiểu những gì mà đạo sĩ vừa nói không?"
củ cải nhỏ gật đầu.
Mỹ Linh lại hỏi: "Vậy, con có muốn anh ta lấy đi con mắt ác quỷ này không, con sẽ không bao giờ gặp rắc rối bởi những lời nguyền rủa này nữa”
Củ cải nhỏ im lặng, không gật đầu cũng không lắc đầu.
La Chương thở dài và nói: "Dường như vấn đề này quá khó khăn, huống hồ là một đứa trẻ, ngay cả người lớn như chúng ta cũng không thể đưa ra quyết định tàn nhẫn như vậy. Anh nghĩ vẫn là đưa con bé đến nghĩa trang công cộng trước để xác nhận xem mẹ của con bé có chết thật không! "
" Bây giờ? "
" uh, là bây giờ"
" Nhưng bây giờ trời tối rồi ... "
" Không sao, đối với chuyện này càng sớm xác nhận càng tốt. " La Chương nói xong anh ta lấy chiếc áo treo trên móc ở cửa rồi mặc vào.
Mỹ Linh bế con đứng dậy: "Em sẽ đi với anh”
"Không, muộn quá rồi, em đi với anh, anh sẽ rất lo lắng nếu em gặp nguy hiểm. Cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi tin, anh đi cùng với con bé là được.”
“Vâng ..."
La Chương cúi đầu, hôn lên má người vợ đang lo lắng, rồi đưa đứa trẻ ra ngoài.
............
......
Đến rồi!
Họ đang đến!
Con tôi, đang đến gặp tôi ...
Tôi đang ngủ say nhưng tôi không thể không mỉm cười
...
Họ đang ở đây!
...
Tôi cảm thấy mặt đất rung chuyển khi chiếc xe đậu bên ngoài nghĩa trang!
...
Tôi nghe thấy tiếng bước chân giẫm đạp trên những chiếc lá khô.
...
họ đang đi đến!
...
Rất gần!
...
con!
Con ơi!
Con cuối cùng đã ở đây!
Hãy để mẹ nhìn xem, con có lớn thêm chút nào không?
...
Khi họ đến trước mặt tôi, tôi đã nín thở ...
Tôi thở!
Tôi rõ ràng đã không thở vào sáng sớm!
Haha, tôi thật trở nên ngu ngốc khi nhìn thấy con gái mình. Tôi thậm chí còn quên mất việc hô hấp của bản thân.
.........
"La Hy chi mộ ..."
"Sinh ngày 9 tháng 9 năm 1999 ..."
"Chết vào ngày 26 tháng 11 năm 2019...... "
" 26 tháng 11 ...... đó không phải là sau một ngày khi củ cải bước vào nhà chúng ta sao? Hoá ra cô ấy chết quá nhanh, không có gì kì lạ khi củ cải ngừng khóc sau đó ...... "
người đàn ông nói chuyện với chính mình.
......
"Đúng rồi, củ cải, con xem xem đây có phải mẹ của con không”
Người đàn ông giữ em bé đi vào phía trước của ngôi mộ.
...
Tôi đã rất lo lắng đến mức tôi có thể thở lại.
Con của mẹ ơi!
......
So với trước khi chia tay, con bé có lớn hơn một chút.
Cũng béo hơn một chút.
Có điều chiếc bịt mắt hơi xấu xí một chút.
Con bé không cần phải đeo bịt mắt
Không,
con bé nên mở mắt ra!
Tất cả tội lỗi do người cha vô tình vô nghĩa của con bé, mang lời nguyền chuyển sang thân thể của nó
"Sao con không có một chút phản ứng gì cả?" Người đàn ông nhìn đứa trẻ nghi ngờ.
"La Hy này có phải mẹ của con không?"
"Con gật đầu một cái!"
"Được rồi, nếu con không gật đầu, thì hãy lắc đầu để baba xem chuyện gì đang xảy ra!"
"Không gật đầu cũng không lắc đầu, vậy ý con là gì?”
"Con.....con là đang ngủ phải không? Này?”
...
Trái tim tôi đau nhói.
Con gái, con nhất định đang oán giận mẹ đã bỏ rơi con, vì vậy con từ chối nhận mẹ phải không...
Nhưng bây giờ mẹ đang nằm ở đây rồi, mẹ phải làm sao đây?
Con Xem anh ấy tốt với con như thế nào !
Cho con ăn mũm mĩm, cùng con đi xem phim và còn đưa con đến bệnh viện để tiêm phòng.
Và mẹ, người mẹ không đủ tiêu chuẩn này, hoàn toàn lo sợ không dám đưa con ra ngoài.
Tha lỗi cho mẹ, được không...
Con gái...
......
"Nhìn có vẻ không phải” La Chương thở dài và quay người đi.
Chỉ là khoảnh khắc anh quay đi.
Có một trận động đất.
Không!
Đó là một dấu hiệu cho thấy người chết đã trèo lên khỏi mặt đất!
Đó là tiếng sáo quen thuộc!
Nó đã giết tôi, và bây giờ con gái tôi sẽ là người tiếp theo bị giết!
Âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu!
Sơn Kim ... Sầm!
Sầm Chín Nguyên!
Là anh ta!
Anh ta giả vờ là một thầy bói mù và lừa dối La Chương và con của anh ta!
Tôi sợ hãi nghiến răng thật chặt làm nó phát ra tiếng kêu “kèn kẹt”
Tiếng hét lớn vang lên trong lòng tôi: chạy đi!
La Chương, anh thật ngu dốt, sững người ra đấy làm gì ? Chạy đi!
Như thể nghe thấy tiếng khóc của tôi, La Chương co cẳng chạy đi.
Anh ta chạy chưa được vài bước, liền có một bộ xương tay cản anh ta lại.
Ngay lập tức, xác chết gần đó lần lượt giữ chân anh ta lại.
"Ah!" La Chương kinh hồn kêu lên
Anh ta vùng vẫy, nhưng những bộ xương trắng kéo mắt cá chân anh không thương tiếc, kéo anh vào sâu nghĩa trang.
Không!
Không thể tiếp tục như thế này, nếu không, La Chương và đứa trẻ sẽ cùng nhau chết ở đây!
Tôi muốn hét lên, nhưng tôi không hét lên được.
Và lúc này, Củ cải đột nhiên hét lên!
Con bé mở mắt ra!
Nghĩa trang bỗng trở nên yên tĩnh.
Tất cả các bộ xương không còn di chuyển.
"Mắt laser! Đúng, đúng, đúng! Mắt laser!" La Chương nhanh chóng đứng dậy, bế đứa trẻ, chỉ khắp nơi như một khẩu súng máy ... nhưng con mắt laser mà anh mong đợi không xuất hiện, không có thiệt hại gì xảy ra lúc này.
( đang sợ ma mà chết cười với bố này quá)
Lúc này, một dòng máu từ từ chảy ra từ đôi mắt của đứa trẻ.
"Tại sao nó lại vô dụng vào lúc này?" La Chương nhìn đứa trẻ trong sự ngạc nhiên, và ngay khi nhìn thấy đứa trẻ đổ máu và nước mắt, anh không thể quan tâm thêm nữa: "Hãy quên nó đi, trước tiên phải chạy đã . Con mẹ nó ... trên thế giới này thực sự có quỷ! "
Sau khi nói xong, anh ôm chầm lấy đứa trẻ và trốn thoát khỏi nghĩa địa trong hoảng loạn.
Nhưng anh ta đã không nhận thấy ...
một nhánh gỗ trong nghĩa trang đã bị vấy bẩn bởi một giọt máu của anh ta ...
Đứa trẻ tội nghiệp của tôi, dường như số phận của con sẽ rất oan nghiệt ...
Bình luận facebook