Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165: Âm khí nhập thể
Sầm Chín Nguyên vui sướng nở một nụ cười.
Tôi rất tiếc rằng ruột của tôi đều màu xanh, nhưng tôi không có ý kiến gì cả!
Tôi có thể làm gì bây giờ!
Những giọt nước mắt lạnh lẽo tuôn rơi từ mắt lăn nhẹ lên gò má...
Đứa con tội nghiệp của tôi ...
Tại sao con bé lại có số phận bi thảm như vậy?
............
......
Tôi nằm trong mộ và cứ như vậy mà khóc cho đến tối hôm sau ...
Đêm thứ hai.
Khi màn đêm buông xuống, kèm theo những tiếng quạ réo vong nghe thật thê lương
,
có khói trắng bốc lên trong nghĩa địa ... Không, đó không phải là khói trắng.
Đó là một tử hồn.
Họ không còn sử dụng xương trắng để thức dậy, khả năng cảm thấy rằng trạng thái linh hồn có thể khiến họ thoải mái hơn, vì vậy họ đã chọn cách nổi lên với tử hồn.
Họ trôi nổi đến cành cây có vết máu khô máu, cẩn thận ngửi mùi của cục máu khô.
Cũng có một hồn ma tìm thấy một chiếc ví da màu đen dưới cành cây khô.
Không cần phải nói, đây là chiếc ví mà La Chương đã đánh rơi.
Tối hôm qua, anh ta đã kinh sợ mà bỏ chạy. Có rất nhiều lá cỏ khô trên tóc anh ta, và quần áo của anh ta bị cắt thành dải. Không có gì ngạc nhiên khi anh ta sẽ làm rơi thứ gì đó.
Nhưng tôi biết rằng mọi thứ không đơn giản
La Chương đã để lại rất nhiều thứ, và những tử hồn này có thể dựa vào chúng để tìm thấy anh ta.
Trái tim tôi thắt lại, và ý thức tâm linh của tôi không thể không theo những linh hồn đã chết và trôi ra khỏi nghĩa địa
...
Nhà La Chương
.
Ý thức tâm hồn của tôi vội vã đến nhà của La Chương trước một bước so với những linh hồn đã chết. Tôi vừa bước qua cửa và thấy một người quen cũ là Sầm CHÍN nguyên.
Kẻ mù đoÁN SỐ phận mê hoặc La Chương đích thực là anh ta.
Anh ta muốn làm cái gì?
Ồ, không, những gì anh ta muốn làm chưa hoàn thành, vì vậy anh ta vẫn đang làm việc chăm chỉ trong nhà của La Chương.
"Đạo trưởng, tôi......tôi bây giờ thực sự đã tin ngài! Bởi vì tôi thực sự nhìn thấy ma trong nghĩa trang đó! Nhiều người chết bò ra khỏi mặt đất, họ, họ nắm lấy chân tôi, gần như kéo tôi xuống mộ, Tôi không ngờ có ma quỷ trên thế giới này! "La Chương nói với đạo trường Sơn Kim Hào trong sự kinh hoàng.
Có vẻ như Sơn kim hào vừa mới đến.
"ngài nhìn đôi chân của tôi!" La CHƯƠNG nhấc chân mạnh mẽ trước mặt Đạo trưởng Sơn Kim Hào.
Anh ta kéo ống quần dài lên, có một dấu bàn tay rõ ràng trên mắt cá chân trần của anh ta, và dấu bàn tay đã trở nên tím và sưng lên làn da bên cạnh đã chuyển sang màu xanh, trông giống như bị nhiễm độc.
La chương nói trong nỗi kinh hoàng: "Khi tôi trở về từ nghĩa địa và tỉnh dậy sau giấc ngủ, nó trở nên như thế này. Càng kéo dài, chân tôi càng đau nên Mỹ linh đã mời ngài đến "
Sơn kim hào liếc nhìn đôi chân của anh và nói," Đây là âm khí, anh đã đến bệnh viện chưa? "
La Chương khẳng định : “chưa”
" phải, nếu anh để bác sĩ xem nó, nó sẽ tồi tệ hơn. Anh không phải lo lắng, ta có cách để giúp anh đẩy âm khí ra, nếu không chân anh sẽ bị thối chỉ còn cách mang đi cắt bỏ.”
Sau đó, Sơn Kim Hào di chuyển đến bên ghế băng cầm túi nhỏ từ từ rút ra ba cây nhang.
Ông giới thiệu với La Chương: "Hương này được dùng Tam Muội Chân HỎA để đốt cháy, vì vậy nó tích trữ rất nhiều Dương Khí. Lát nữa ta sẽ dùng cây nhan này để hun chân cho ngươi, âm khí trong chân sẽ bị đẩy ra ngoài.
"Được" La Chương gật đầu nhanh chóng với đôi mắt ngấn lệ, và giờ anh tin tất cả những gì mà Sơn Kim Hào nói!
Vì vậy, Sơn kim hào đã dẫn ngọn lửa Tam Muội Chân HỎA đến ba cây nhang. Sau đó, anh ta cầm cây nhang trong tay và nhắm ngọn lửa đang cháy dưới chân La Chương.
, La Chương hét lên như một con lợn bị chọc tiết! !
"Đừng lo lắng, âm dương tương khắc, và nó đau vì âm dương đã phản ứng với nhau. Anh cố gắng chịu đựng một chút sẽ ổn thôi. “ sơn kim hào thoải mái nói.
La CHƯƠNG can đảm đổ mồ hôi lạnh và nghiến răng và hỏi, "Bao lâu thì xong?"
Sơn kim hào nói: "Nửa canh giờ nữa."
"Nửa canh là bao lâu!"
"Chỉ là một tiếng."
"..." La Chương không nói nên lời. Chảy nước mắt trong một thời gian dài, cuối cùng cũng vắt ba chữ ra khỏi răng: "Than bùn à!"
"cố gắng, chịu đựng nỗi đau, qua thời khắc này sẽ khôngn còn đau đớn." Sơn kim hào Mỉm cười, nụ cười đó không thể biết đó là nụ cười thân thiện hay nụ cười hả hê.
La chương đau đớn đến mức không thể tự chăm sóc bản thân. Tự nhiên, anh không chú ý đến nụ cười kỳ lạ của Sơn kim hào
Lúc này, Sơn kim hào đã đánh lạc hướng để giúp anh ta không cảm thấy quá đau đớn: "phải rồi, anh đã đưa đứa trẻ đến nghĩa trang công cộng tối qua, anh có tìm thấy gì không?"
La chương nghiến răng, chịu đựng nỗi đau và nói khó khăn: "Tôi đã thấy một ngôi mộ."
Sơn kim hào nói: "Ngôi mộ nào?"
La Chương lại nén nỗi đau trả lời: "Ngôi mộ của La Hy! Tôi đã hỏi củ cải, ngôi mộ La hy này có phải là mẹ của con bé không , con bé không gật đầu, cũng không lắc đầu, vì vậy tôi không biết nên làm gì,”
Sơn kim hào nói :" đứa trẻ la bốc từ khi sinh ra đã thông minh, hơn nữa lại nhận thức được tình căm từ rất sớm. Con bé biết ai tốt và không tốt với nó. Mẹ con bé đã để nó trước cửa nhà anh mà không chịu dỗ dành đã bỏ đi. Đối với đứa trẻ đây là sự tổn thương sâu sắc. Trong lòng con bé chắc chắn là rất oán giận người mẹ nên không chịu gật đầu "
"Nhưng mẹ cô ấy không thể giúp được. Cô ấy đã chết vào ngày hôm sau sau khi đưa cô ấy đi. Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ làm như vậy." La Chương xúc động nói.
Sơn kim hào nói, "La Chương, nhưng con bé vẫn chưa đủ chín chắn. Con bé chưa thể hiểu được hành động của mẹ mình, nó chỉ có thể nhớ rằng cô đã bỏ nó đi một cách tàn nhẫn?
" Điều đó chỉ có thể là vậy, khi con bé lớn hơn một chút, con bé sẽ hiểu được hành động của mẹ mình, than ôi ... "
" Có thể. "Sơn Chín Nguyên không quyết định.
Hắn dùng hương hun chân anh ta đã được một giờ, mùi khét đã nồng nặc bốc lên. Sơn Kim Hào ấn chân La Chương và thấy rằng vết sưng tím trên chân anh ta đã biến thành những mụn nước mềm mại màu tím. Vì vậy, hắn dập tắt nhang và quay sang mỹ linh nhờ cô đi lấy một chiếc gương.
Khi Mỹ linh mang gương đến, Sơn kim hào đặt chiếc gương dưới chân la chương, rồi nhẹ nhàng
vuốt ve bàn chân của anh ta bằng móng tay dài của mình - ngay lập tức, chân của la chương máu chảy ra như nước, chảy đến đâu liền đen lại đến đó.
Khi nó rơi vào mặt gương, màu máu đen từ từ mờ dần và sau đó chuyển sang màu trắng.
Chỉ chớp mắt một cái, "máu" trắng giống như một bộ phận tế bào, tách thành những mảnh nhỏ và quằn quại.
nó quằn quại và sưng lên.
Chúng nhảy lên tanh tách, tất cả đều có thể nhìn ra nó là thứ gi.
Vâng-
giòi! !
Tôi rất tiếc rằng ruột của tôi đều màu xanh, nhưng tôi không có ý kiến gì cả!
Tôi có thể làm gì bây giờ!
Những giọt nước mắt lạnh lẽo tuôn rơi từ mắt lăn nhẹ lên gò má...
Đứa con tội nghiệp của tôi ...
Tại sao con bé lại có số phận bi thảm như vậy?
............
......
Tôi nằm trong mộ và cứ như vậy mà khóc cho đến tối hôm sau ...
Đêm thứ hai.
Khi màn đêm buông xuống, kèm theo những tiếng quạ réo vong nghe thật thê lương
,
có khói trắng bốc lên trong nghĩa địa ... Không, đó không phải là khói trắng.
Đó là một tử hồn.
Họ không còn sử dụng xương trắng để thức dậy, khả năng cảm thấy rằng trạng thái linh hồn có thể khiến họ thoải mái hơn, vì vậy họ đã chọn cách nổi lên với tử hồn.
Họ trôi nổi đến cành cây có vết máu khô máu, cẩn thận ngửi mùi của cục máu khô.
Cũng có một hồn ma tìm thấy một chiếc ví da màu đen dưới cành cây khô.
Không cần phải nói, đây là chiếc ví mà La Chương đã đánh rơi.
Tối hôm qua, anh ta đã kinh sợ mà bỏ chạy. Có rất nhiều lá cỏ khô trên tóc anh ta, và quần áo của anh ta bị cắt thành dải. Không có gì ngạc nhiên khi anh ta sẽ làm rơi thứ gì đó.
Nhưng tôi biết rằng mọi thứ không đơn giản
La Chương đã để lại rất nhiều thứ, và những tử hồn này có thể dựa vào chúng để tìm thấy anh ta.
Trái tim tôi thắt lại, và ý thức tâm linh của tôi không thể không theo những linh hồn đã chết và trôi ra khỏi nghĩa địa
...
Nhà La Chương
.
Ý thức tâm hồn của tôi vội vã đến nhà của La Chương trước một bước so với những linh hồn đã chết. Tôi vừa bước qua cửa và thấy một người quen cũ là Sầm CHÍN nguyên.
Kẻ mù đoÁN SỐ phận mê hoặc La Chương đích thực là anh ta.
Anh ta muốn làm cái gì?
Ồ, không, những gì anh ta muốn làm chưa hoàn thành, vì vậy anh ta vẫn đang làm việc chăm chỉ trong nhà của La Chương.
"Đạo trưởng, tôi......tôi bây giờ thực sự đã tin ngài! Bởi vì tôi thực sự nhìn thấy ma trong nghĩa trang đó! Nhiều người chết bò ra khỏi mặt đất, họ, họ nắm lấy chân tôi, gần như kéo tôi xuống mộ, Tôi không ngờ có ma quỷ trên thế giới này! "La Chương nói với đạo trường Sơn Kim Hào trong sự kinh hoàng.
Có vẻ như Sơn kim hào vừa mới đến.
"ngài nhìn đôi chân của tôi!" La CHƯƠNG nhấc chân mạnh mẽ trước mặt Đạo trưởng Sơn Kim Hào.
Anh ta kéo ống quần dài lên, có một dấu bàn tay rõ ràng trên mắt cá chân trần của anh ta, và dấu bàn tay đã trở nên tím và sưng lên làn da bên cạnh đã chuyển sang màu xanh, trông giống như bị nhiễm độc.
La chương nói trong nỗi kinh hoàng: "Khi tôi trở về từ nghĩa địa và tỉnh dậy sau giấc ngủ, nó trở nên như thế này. Càng kéo dài, chân tôi càng đau nên Mỹ linh đã mời ngài đến "
Sơn kim hào liếc nhìn đôi chân của anh và nói," Đây là âm khí, anh đã đến bệnh viện chưa? "
La Chương khẳng định : “chưa”
" phải, nếu anh để bác sĩ xem nó, nó sẽ tồi tệ hơn. Anh không phải lo lắng, ta có cách để giúp anh đẩy âm khí ra, nếu không chân anh sẽ bị thối chỉ còn cách mang đi cắt bỏ.”
Sau đó, Sơn Kim Hào di chuyển đến bên ghế băng cầm túi nhỏ từ từ rút ra ba cây nhang.
Ông giới thiệu với La Chương: "Hương này được dùng Tam Muội Chân HỎA để đốt cháy, vì vậy nó tích trữ rất nhiều Dương Khí. Lát nữa ta sẽ dùng cây nhan này để hun chân cho ngươi, âm khí trong chân sẽ bị đẩy ra ngoài.
"Được" La Chương gật đầu nhanh chóng với đôi mắt ngấn lệ, và giờ anh tin tất cả những gì mà Sơn Kim Hào nói!
Vì vậy, Sơn kim hào đã dẫn ngọn lửa Tam Muội Chân HỎA đến ba cây nhang. Sau đó, anh ta cầm cây nhang trong tay và nhắm ngọn lửa đang cháy dưới chân La Chương.
, La Chương hét lên như một con lợn bị chọc tiết! !
"Đừng lo lắng, âm dương tương khắc, và nó đau vì âm dương đã phản ứng với nhau. Anh cố gắng chịu đựng một chút sẽ ổn thôi. “ sơn kim hào thoải mái nói.
La CHƯƠNG can đảm đổ mồ hôi lạnh và nghiến răng và hỏi, "Bao lâu thì xong?"
Sơn kim hào nói: "Nửa canh giờ nữa."
"Nửa canh là bao lâu!"
"Chỉ là một tiếng."
"..." La Chương không nói nên lời. Chảy nước mắt trong một thời gian dài, cuối cùng cũng vắt ba chữ ra khỏi răng: "Than bùn à!"
"cố gắng, chịu đựng nỗi đau, qua thời khắc này sẽ khôngn còn đau đớn." Sơn kim hào Mỉm cười, nụ cười đó không thể biết đó là nụ cười thân thiện hay nụ cười hả hê.
La chương đau đớn đến mức không thể tự chăm sóc bản thân. Tự nhiên, anh không chú ý đến nụ cười kỳ lạ của Sơn kim hào
Lúc này, Sơn kim hào đã đánh lạc hướng để giúp anh ta không cảm thấy quá đau đớn: "phải rồi, anh đã đưa đứa trẻ đến nghĩa trang công cộng tối qua, anh có tìm thấy gì không?"
La chương nghiến răng, chịu đựng nỗi đau và nói khó khăn: "Tôi đã thấy một ngôi mộ."
Sơn kim hào nói: "Ngôi mộ nào?"
La Chương lại nén nỗi đau trả lời: "Ngôi mộ của La Hy! Tôi đã hỏi củ cải, ngôi mộ La hy này có phải là mẹ của con bé không , con bé không gật đầu, cũng không lắc đầu, vì vậy tôi không biết nên làm gì,”
Sơn kim hào nói :" đứa trẻ la bốc từ khi sinh ra đã thông minh, hơn nữa lại nhận thức được tình căm từ rất sớm. Con bé biết ai tốt và không tốt với nó. Mẹ con bé đã để nó trước cửa nhà anh mà không chịu dỗ dành đã bỏ đi. Đối với đứa trẻ đây là sự tổn thương sâu sắc. Trong lòng con bé chắc chắn là rất oán giận người mẹ nên không chịu gật đầu "
"Nhưng mẹ cô ấy không thể giúp được. Cô ấy đã chết vào ngày hôm sau sau khi đưa cô ấy đi. Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ làm như vậy." La Chương xúc động nói.
Sơn kim hào nói, "La Chương, nhưng con bé vẫn chưa đủ chín chắn. Con bé chưa thể hiểu được hành động của mẹ mình, nó chỉ có thể nhớ rằng cô đã bỏ nó đi một cách tàn nhẫn?
" Điều đó chỉ có thể là vậy, khi con bé lớn hơn một chút, con bé sẽ hiểu được hành động của mẹ mình, than ôi ... "
" Có thể. "Sơn Chín Nguyên không quyết định.
Hắn dùng hương hun chân anh ta đã được một giờ, mùi khét đã nồng nặc bốc lên. Sơn Kim Hào ấn chân La Chương và thấy rằng vết sưng tím trên chân anh ta đã biến thành những mụn nước mềm mại màu tím. Vì vậy, hắn dập tắt nhang và quay sang mỹ linh nhờ cô đi lấy một chiếc gương.
Khi Mỹ linh mang gương đến, Sơn kim hào đặt chiếc gương dưới chân la chương, rồi nhẹ nhàng
vuốt ve bàn chân của anh ta bằng móng tay dài của mình - ngay lập tức, chân của la chương máu chảy ra như nước, chảy đến đâu liền đen lại đến đó.
Khi nó rơi vào mặt gương, màu máu đen từ từ mờ dần và sau đó chuyển sang màu trắng.
Chỉ chớp mắt một cái, "máu" trắng giống như một bộ phận tế bào, tách thành những mảnh nhỏ và quằn quại.
nó quằn quại và sưng lên.
Chúng nhảy lên tanh tách, tất cả đều có thể nhìn ra nó là thứ gi.
Vâng-
giòi! !
Bình luận facebook