Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Ngọn đèn trong phòng bỗng nhiên chao đảo, đây vốn là điềm mừng, thế nhưng hàng lông mày bạc của Hồng Tứ Dương lại cong lên, dường như có chút không hài lòng. Tay phải già nua của lão ổn định chiếc đũa gắp một hạt lạc, không có nhiều động tác, chậm rãi đưa lên miệng nuốt xuống, hưởng thụ mùi hương trong đó rồi chậm rãi bưng chén rượu lên miệng uống.
-Đã nhiều năm rồi, không có ai đi dạo trong cung này.
Hồng công công hai mắt có chút vẩn đục, có chút vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Của phòng vừa mở ra.
Dường như giống hai mũi tên vậy, hai chiếc đũa trên tay Hồng công công bị chân khí cường đại truyền vào mạnh mẽ vang lên hai tiếng xuy xuy đồng thời, trong nháy mắt phá tan cửa sổ trước mặt, bắn thẳng tới mặt của Ngũ Trúc ở một góc âm u bên ngoài.
Nhanh như gió, thanh thế kinh người, nếu như mà trúng, chỉ sợ người giống như bị hai thanh cường cung bắn trúng vậy. Vị Hồng công công này hời hợt bắn chỉ, dĩ nhiên lại có thần lực như vậy, thật là kinh khủng.
Chẳng hiểu vì sao, động tác phản ứng của Ngũ Trúc hôm nay dường như yếu chậm hơn một chút so với bình thường, bị hai chiếc đũa xé gió mà tới xé rách xiêm y trên vai phải.
Xuy! Chiếc đũa tà tà cắm xuống đất, đuôi đũa vẫn còn rung động.
Ngoài phòng, Hồng lão thái giám nhìn người khách mặc quần áo màu nâu, lông mày hơi run lên, diện mạo của đối phương hoàn toàn bị che kín bằng chiếc mũ chùm đầu, căn bản không thấy rõ dung mạo.
-Ngươi là ai!~ Hồng lão thái giám vẻ mặt thoáng cười, nhìn qua giống như một người hầu hèn mọn. Nhưng rất rõ ràng, hắn biểu hiện ra ngoài đáng sợ hơn nhiều.
Ngũ Trúc hôm nay mặc một bộ quần áo màu nâu hoàn toàn mới, cho nên cảm giác có chút quái dị. Hắn y theo kế hoạch của Phạm Nhàn, đầu bịt kín hơi nghiêng, dường như “ nhìn kỹ” đối phương, sau đó lên tiếng nói rằng:
-Xin lỗi, hiểu nhầm.
-Hiểu nhầm? Chẳng lẽ là lạc đường?
Hồng lão thái giám cười đùa nói:
-Lạc đường còn có thể tới hoàng cung, các hạ là người đầu tiên, năm ngày trước, ngươi hẳn là đã tới một lần, ta một mực chờ ngươi, ta rất hiếu kỳ ngươi là ai? Ta nghĩ, ngoại trừ mấy lão bằng hữu ra, hẳn là không có ai có lá gan lớn như vậy.
Ngũ Trúc cố gắng bỏ thêm phần hoảng loạn vào trong thanh âm, chỉ là hắn không giỏi che giấu tâm tình của mình, cho nên có chút giả tạo nói:
-Chịu câu thúc của quốc gia, bất đắc dĩ phải vào, không có tiện lộ chân diện mục hành lễ, mong tiền bối thứ lỗi.
Hồng lão thái giám nhíu mày, mặt không hề cười, đối phương tự nhận là vãn bối, vậy không ngoài đồ đệ của mấy lão quái vật đồng lứa rồi, thấy thân thủ đối phương, tiêu chuẩn siêu cường trong cửu phẩm, mới có thể tiềm hành vào đây mà không bị người trong cung phát hiện, chỉ là đối phương tận lực cải biến tiếng nói phát ra, cho nên không thể dùng khẩu âm để thu được tin tức.
-Nơi này là hoàng cung đó hài tử.
Hồng lão thái giám thở dài:
-Lẽ nào ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?
Nói xong những lời này, tay phải lão vừa mở ra, thân thể trượt trên mặt đất, dường như xúc địa đi tới trước mặt Ngũ Trúc, cánh tay khô gầy vỗ lên mặt Ngũ Trúc.
…
Vẻ mặt của Ngũ Trúc được dấu dưới miếng vải đen không chút biểu cảm, nhưng biết đối phương phán đoán lệch lạc năng lực của mình, lúc này là một cơ hội tốt để giết chết đối phương --- giết hay không? Đối với vấn đề này trước đây Ngũ Trúc không nghĩ tới, nhưng đêm hôm nay lại là một vấn đề khó nghĩ.
Đầu não hắn tính toán cực nhanh, lập tức tính ra, lúc này mà giết chết đối phương, đại khái mình cũng phải trả giá không nhỏ, then chốt nhất chính là, có khả năng động tới thị vệ khác trong cung, do đó làm cho hành động của Phạm Nhàn gặp phải phiền toái rất lớn.
Cho nên hắn rút lui, quỳ gối, đánh khửu tay.
Dưới khửu tay là một thanh tinh cương kiếm phổ thông, kiếm quang ngược khửu tay mà đâm lên, đâm thẳng tới cổ tay Hồng lão thái giám, tính toán không tồi chút nào. Then chốt nhất ở đây là kiếm ý mờ mịt phát ra, làm cho mũi kiếm vừa chỉ vào người, trong nháy mắt có chút cảm thấy không đúng.
Nhưng Hồng lão thái giám không như người thường, cười âm âm, thanh âm the thé nói:
-Cố Tả?
Trong giọng nói có chút kinh ngạc vô cùng, hạ thủ cũng không chậm đi phân nào, tay trái từ trong áo phóng ra như ác thần, đánh về ngực Ngũ trúc, một chưởng này tới, hùng hồn vô cùng, đã là thủ đoạn cao nhất thế gian rồi.
Ngũ Trúc lần nữa lùi lại, bước thẳng, quét ngang khửu tay.
Thanh kiếm dưới khửu tay dường như tự vận hành được vậy, vừa bảo vệ trước ngực, xảo diệu chặn được một chưởng của Hồng lão thái giám.
-Cố Tiền?
Thanh âm của Hồng lão thái giám có chút sắc nhọn, thu chưởng lại, phần eo hướng tới phía trước, thân thể run lên, nhìn qua vô cùng quái dị. Một tiếng kêu đau đớn phát ra, tu vi chân khí vài chục năm của lão công công hóa thành vô số đạo khí lưu, phun tới phía trước, muốn trói trụ Ngũ Trúc.
Ngũ Trúc căn bản không để cho lão có cơ hội, lạnh lùng thoái lui hai bước, hai bước này nhìn như đơn giản, nhưng ở đây khi đánh với một trong những tuyệt đại cao thủ, giống như đi lững thững trong sân vắng vậy, vừa mới nhè nhẹ né tránh được chân khí bắn tới, thân thể liền nhoáng lên, hiển nhiên bị chân khí vài chục năm của Hồng công công quấy rầy, hiển lộ ra ngoài có chút chật vật.
Những nếp nhăn của Hồng lão thái giám càng sâu, lão nhìn hắn lạnh lùng nói rằng:
-Đừng tưởng ngươi cải biến phương hướng xuất kiếm là có thể giấu diếm được thế nhân. Trong cấm cung này, nếu lão công công ta đã thấy ngươi, ngươi lên lưu lại đi.
Ngũ Trúc hơi ngẩng đầu “nhìn” lão, trong lòng không biết có cảm giác gì, tiếp theo lại là chắp tay chào.
Hồng lão thái giám nhíu mày cả kinh!
…
Thanh âm xào xạc vang lên, Ngũ Trúc xoay người, dường như không để ý tới tồn tại của Hồng lão thái giám phía sau vậy, đeo kiếm vào lưng, hướng tới tường cung chạy qua, tốc độ toàn thân nhanh vô cùng, đạp cây cỏ mà đi, hóa thành một đạo khói mù mịt.
Đeo kiếm phía sau, chỉ là một tư thế đơn giản, thế nhưng cũng là một thế phòng thủ rất hoàn mỹ.
-Cố hậu?
Hồng lão thái giám trong mắt hiện lên hai đạo quang mang, cũng không có la lên gọi thị vệ trong cung, song chưởng rung lên, cả người giống như một con khỉ gầy yếu, hai tay giương ra như cánh hắc điểu, đuổi theo.
Bất quá chỉ trong chốc lát, hai người một trước một sau chạy tới phía trước tường cung. Hồng lão thái giám lạnh lùng nhìn người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ xem ngươi có biện pháp gì có thể vượt qua được tường cung.
Ngũ Trúc trực tiếp vọt xuống dưới chân tường, tốc độ không hề giảm chút nào, chân phải mạnh mẽ dẫm lên một tảng đá dưới chân tường, trong nháy mắt tảng đá chìm vào trong bùn đất. Một cước này có lực lượng kinh khủng tới bực nào, mà cả người hắn chấn động làm biến hướng tốc độ lao về phía trước, cả người nâng lên dọc theo tường cung u ám, giống như quỷ mị nhẹ nhàng vượt lên trên.
Chỉ thấy hắn nhảy lên khoảng cách chừng ba trượng, lúc hết đà muốn rơi xuống là lúc xuy một tiếng, trường kiếm trong tay hắn cắm thật sâu vào trong tường, thân thể nương nhờ kiếm lực, xoay người một cái, cả người giống như một tảng đá bị ném lên vậy, ném một cái văng ra bên ngoài tường cao!
Hồng lão thái giám kêu lên một tiếng, thế mới biết đối phương dĩ nhiên đã sớm tính toán chuyện này rồi, chân khí trong thể nhanh chóng phát ra, trong khoảnh khắc sắp đụng vào chân tưởng, cũng phiêu nhiên bốc lên trên không, chỉ là tư thế cực kỳ hoàn mỹ, toàn bộ chỉ bằng một ngụm chân khí, so với vẻ thô bạo lúc trước của Ngũ Trúc, nhìn qua tiêu sái hơn nhiều lắm.
Bốc lên tới ba trượng, vị lão thái giám gầy còm này nhẹ nhàng vươn một ngón tay, điểm một chút vào lỗ hổng trên tường do kiếm của Ngũ Trúc lưu lại, mượn lực phi lên, giống như một cánh chim lớn trong đêm tối vượt ra khỏi tường cung trắc trở trơn tuột, chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống.
Trong quá trình hắn bay xuống, hai mắt như ưng, gắt gao nhìn quanh kinh đô bên ngoài tường cung, nhìn thân ảnh màu nâu nhanh nhẹn vô cùng đi trước, cười âm âm, yên lặng không tiếng động vọt qua, dọc theo nhà dân, đuổi sát theo sau.
Hai vị tuyệt đỉnh cao thủ chiến đấu, cũng không có phát sinh ra thanh âm gì, cho nên thị vệ trong cung hoàn toàn không phát hiện ra.
Phạm Nhàn ngồi xếp bằng như một con chuột trong một góc tối dưới chân tường, hơi nghiêng đầu nghe tiếng gió thôi, đứng dậy, nhẹ nhàng biến mất dưới bụi cỏ cây, hay tay bám lên trên bờ tường trơn tuột.
Hắn không có thân thể cường hãn như Ngũ Trúc, cũng không có tu vi nội công tuyệt đỉnh như Hồng lão thái giám, nhưng hắn có pháp môn vận hành chân khí khác với những cường giả võ đạo khác ở thế giới này. Ngay cả vách núi đầy rêu xanh ở ngoại thành Đạm Châu hắn còn có thể bò lên được, nói chi tới tường cung này.
Đó là trông cậy lớn nhất của Phạm Nhàn.
Cả người giống như một con dơi đang bay, chậm rãi bò sát trên bờ tường cung, tuy rằng thong thả, nhưng phi thường ổn định, tuyệt đối sẽ không ngã xuống. Nếu như lúc này bỗng nhiên biến thành ban ngày, nếu có người từ xa nhìn, nhất định phát hiện ra trên bức tường màu đỏ thắm đột nhiên xuất hiện một điểm màu đen xấu xí.
Bò qua tường cung, cẩn thận từng li từng tí một tránh những trạm canh gác ngầm, hai chân Phạm Nhàn rốt cuộc cũng an toàn dẫm lên trên cỏ hoàng cung. Thời gian đả tọa minh tưởng bên ngoài tường cung, hắn đã ôn tập lại những đường đi nước bước trong đầu một lần rồi, lúc này đứng trong hoàng cung, nhìn cung điện khổng lồ trong vòm trời đêm, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng trống canh, trong lòng Phạm Nhàn thoáng có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn lạ thường.
Địa đồ trong đầu lúc này phảng phất như tạo thành một thông đạo có thể nhìn thấy trong mắt, hắn điều tức lại một lần cuối cùng, trước khi đi vào trong hoàng cung, không phát sinh một chút âm hưởng nào, tốc độ hắn không hề giảm bớt, toàn bộ đi theo kí ức trong dầu. Nương theo hòn giả sơn, hướng tới địa phương mục đích của mình mà xuất phát. Phương pháp của hắn cùng với Ngũ Trúc cực kỳ giống nhau, nhưng cũng có những sai biệt nhỏ. Dù sao năng lực tính toán của hắn vẫn không thể bằng Ngũ Trúc được.
Đêm đã khuya, mọi người trong cung phần lớn đã đi ngủ.
Phạm Nhàn giấu mình trong bóng tối ngoài Hàm Quang điện, xác nhận bên trong không có đại nội cao thủ, đới đao thị vệ chân chính dường như ở tiền diện cùng vọng lâu, việc này làm cho hắn có chút nhíu mày. Lực lượng hộ vệ hoàng cung trong triều dĩ nhiên lại yếu nhược như vậy, thực sự là một việc mạo hiểm, nếu như Bắc Tề phái cao thủ có quy mô lớn tới đây, thì phải làm sao bây giờ?
Thân là tiểu tặc ban đêm xông vào cấm cung còn có tâm lo cho quốc gia cho dân chúng, Phạm Nhàn thực sự là một người kỳ lạ. Nhưng là tính toán của hắn thực có chút dư thừa, phải biết rằng trên thế giới này, có thể vượt qua tường cao năm trượng mà không kinh động tới thị vệ trong cung, chỉ có mấy nhân vật cao nhất mà thôi, mà nếu như quả thực có mấy cao thủ cấp tông sư tới đây, thị vệ tầm thường, dường như cũng không có tác dụng gì.
Hắn đã quên, công phu con nhện của mình chỉ mình hắn có.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
-Đã nhiều năm rồi, không có ai đi dạo trong cung này.
Hồng công công hai mắt có chút vẩn đục, có chút vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Của phòng vừa mở ra.
Dường như giống hai mũi tên vậy, hai chiếc đũa trên tay Hồng công công bị chân khí cường đại truyền vào mạnh mẽ vang lên hai tiếng xuy xuy đồng thời, trong nháy mắt phá tan cửa sổ trước mặt, bắn thẳng tới mặt của Ngũ Trúc ở một góc âm u bên ngoài.
Nhanh như gió, thanh thế kinh người, nếu như mà trúng, chỉ sợ người giống như bị hai thanh cường cung bắn trúng vậy. Vị Hồng công công này hời hợt bắn chỉ, dĩ nhiên lại có thần lực như vậy, thật là kinh khủng.
Chẳng hiểu vì sao, động tác phản ứng của Ngũ Trúc hôm nay dường như yếu chậm hơn một chút so với bình thường, bị hai chiếc đũa xé gió mà tới xé rách xiêm y trên vai phải.
Xuy! Chiếc đũa tà tà cắm xuống đất, đuôi đũa vẫn còn rung động.
Ngoài phòng, Hồng lão thái giám nhìn người khách mặc quần áo màu nâu, lông mày hơi run lên, diện mạo của đối phương hoàn toàn bị che kín bằng chiếc mũ chùm đầu, căn bản không thấy rõ dung mạo.
-Ngươi là ai!~ Hồng lão thái giám vẻ mặt thoáng cười, nhìn qua giống như một người hầu hèn mọn. Nhưng rất rõ ràng, hắn biểu hiện ra ngoài đáng sợ hơn nhiều.
Ngũ Trúc hôm nay mặc một bộ quần áo màu nâu hoàn toàn mới, cho nên cảm giác có chút quái dị. Hắn y theo kế hoạch của Phạm Nhàn, đầu bịt kín hơi nghiêng, dường như “ nhìn kỹ” đối phương, sau đó lên tiếng nói rằng:
-Xin lỗi, hiểu nhầm.
-Hiểu nhầm? Chẳng lẽ là lạc đường?
Hồng lão thái giám cười đùa nói:
-Lạc đường còn có thể tới hoàng cung, các hạ là người đầu tiên, năm ngày trước, ngươi hẳn là đã tới một lần, ta một mực chờ ngươi, ta rất hiếu kỳ ngươi là ai? Ta nghĩ, ngoại trừ mấy lão bằng hữu ra, hẳn là không có ai có lá gan lớn như vậy.
Ngũ Trúc cố gắng bỏ thêm phần hoảng loạn vào trong thanh âm, chỉ là hắn không giỏi che giấu tâm tình của mình, cho nên có chút giả tạo nói:
-Chịu câu thúc của quốc gia, bất đắc dĩ phải vào, không có tiện lộ chân diện mục hành lễ, mong tiền bối thứ lỗi.
Hồng lão thái giám nhíu mày, mặt không hề cười, đối phương tự nhận là vãn bối, vậy không ngoài đồ đệ của mấy lão quái vật đồng lứa rồi, thấy thân thủ đối phương, tiêu chuẩn siêu cường trong cửu phẩm, mới có thể tiềm hành vào đây mà không bị người trong cung phát hiện, chỉ là đối phương tận lực cải biến tiếng nói phát ra, cho nên không thể dùng khẩu âm để thu được tin tức.
-Nơi này là hoàng cung đó hài tử.
Hồng lão thái giám thở dài:
-Lẽ nào ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?
Nói xong những lời này, tay phải lão vừa mở ra, thân thể trượt trên mặt đất, dường như xúc địa đi tới trước mặt Ngũ Trúc, cánh tay khô gầy vỗ lên mặt Ngũ Trúc.
…
Vẻ mặt của Ngũ Trúc được dấu dưới miếng vải đen không chút biểu cảm, nhưng biết đối phương phán đoán lệch lạc năng lực của mình, lúc này là một cơ hội tốt để giết chết đối phương --- giết hay không? Đối với vấn đề này trước đây Ngũ Trúc không nghĩ tới, nhưng đêm hôm nay lại là một vấn đề khó nghĩ.
Đầu não hắn tính toán cực nhanh, lập tức tính ra, lúc này mà giết chết đối phương, đại khái mình cũng phải trả giá không nhỏ, then chốt nhất chính là, có khả năng động tới thị vệ khác trong cung, do đó làm cho hành động của Phạm Nhàn gặp phải phiền toái rất lớn.
Cho nên hắn rút lui, quỳ gối, đánh khửu tay.
Dưới khửu tay là một thanh tinh cương kiếm phổ thông, kiếm quang ngược khửu tay mà đâm lên, đâm thẳng tới cổ tay Hồng lão thái giám, tính toán không tồi chút nào. Then chốt nhất ở đây là kiếm ý mờ mịt phát ra, làm cho mũi kiếm vừa chỉ vào người, trong nháy mắt có chút cảm thấy không đúng.
Nhưng Hồng lão thái giám không như người thường, cười âm âm, thanh âm the thé nói:
-Cố Tả?
Trong giọng nói có chút kinh ngạc vô cùng, hạ thủ cũng không chậm đi phân nào, tay trái từ trong áo phóng ra như ác thần, đánh về ngực Ngũ trúc, một chưởng này tới, hùng hồn vô cùng, đã là thủ đoạn cao nhất thế gian rồi.
Ngũ Trúc lần nữa lùi lại, bước thẳng, quét ngang khửu tay.
Thanh kiếm dưới khửu tay dường như tự vận hành được vậy, vừa bảo vệ trước ngực, xảo diệu chặn được một chưởng của Hồng lão thái giám.
-Cố Tiền?
Thanh âm của Hồng lão thái giám có chút sắc nhọn, thu chưởng lại, phần eo hướng tới phía trước, thân thể run lên, nhìn qua vô cùng quái dị. Một tiếng kêu đau đớn phát ra, tu vi chân khí vài chục năm của lão công công hóa thành vô số đạo khí lưu, phun tới phía trước, muốn trói trụ Ngũ Trúc.
Ngũ Trúc căn bản không để cho lão có cơ hội, lạnh lùng thoái lui hai bước, hai bước này nhìn như đơn giản, nhưng ở đây khi đánh với một trong những tuyệt đại cao thủ, giống như đi lững thững trong sân vắng vậy, vừa mới nhè nhẹ né tránh được chân khí bắn tới, thân thể liền nhoáng lên, hiển nhiên bị chân khí vài chục năm của Hồng công công quấy rầy, hiển lộ ra ngoài có chút chật vật.
Những nếp nhăn của Hồng lão thái giám càng sâu, lão nhìn hắn lạnh lùng nói rằng:
-Đừng tưởng ngươi cải biến phương hướng xuất kiếm là có thể giấu diếm được thế nhân. Trong cấm cung này, nếu lão công công ta đã thấy ngươi, ngươi lên lưu lại đi.
Ngũ Trúc hơi ngẩng đầu “nhìn” lão, trong lòng không biết có cảm giác gì, tiếp theo lại là chắp tay chào.
Hồng lão thái giám nhíu mày cả kinh!
…
Thanh âm xào xạc vang lên, Ngũ Trúc xoay người, dường như không để ý tới tồn tại của Hồng lão thái giám phía sau vậy, đeo kiếm vào lưng, hướng tới tường cung chạy qua, tốc độ toàn thân nhanh vô cùng, đạp cây cỏ mà đi, hóa thành một đạo khói mù mịt.
Đeo kiếm phía sau, chỉ là một tư thế đơn giản, thế nhưng cũng là một thế phòng thủ rất hoàn mỹ.
-Cố hậu?
Hồng lão thái giám trong mắt hiện lên hai đạo quang mang, cũng không có la lên gọi thị vệ trong cung, song chưởng rung lên, cả người giống như một con khỉ gầy yếu, hai tay giương ra như cánh hắc điểu, đuổi theo.
Bất quá chỉ trong chốc lát, hai người một trước một sau chạy tới phía trước tường cung. Hồng lão thái giám lạnh lùng nhìn người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ xem ngươi có biện pháp gì có thể vượt qua được tường cung.
Ngũ Trúc trực tiếp vọt xuống dưới chân tường, tốc độ không hề giảm chút nào, chân phải mạnh mẽ dẫm lên một tảng đá dưới chân tường, trong nháy mắt tảng đá chìm vào trong bùn đất. Một cước này có lực lượng kinh khủng tới bực nào, mà cả người hắn chấn động làm biến hướng tốc độ lao về phía trước, cả người nâng lên dọc theo tường cung u ám, giống như quỷ mị nhẹ nhàng vượt lên trên.
Chỉ thấy hắn nhảy lên khoảng cách chừng ba trượng, lúc hết đà muốn rơi xuống là lúc xuy một tiếng, trường kiếm trong tay hắn cắm thật sâu vào trong tường, thân thể nương nhờ kiếm lực, xoay người một cái, cả người giống như một tảng đá bị ném lên vậy, ném một cái văng ra bên ngoài tường cao!
Hồng lão thái giám kêu lên một tiếng, thế mới biết đối phương dĩ nhiên đã sớm tính toán chuyện này rồi, chân khí trong thể nhanh chóng phát ra, trong khoảnh khắc sắp đụng vào chân tưởng, cũng phiêu nhiên bốc lên trên không, chỉ là tư thế cực kỳ hoàn mỹ, toàn bộ chỉ bằng một ngụm chân khí, so với vẻ thô bạo lúc trước của Ngũ Trúc, nhìn qua tiêu sái hơn nhiều lắm.
Bốc lên tới ba trượng, vị lão thái giám gầy còm này nhẹ nhàng vươn một ngón tay, điểm một chút vào lỗ hổng trên tường do kiếm của Ngũ Trúc lưu lại, mượn lực phi lên, giống như một cánh chim lớn trong đêm tối vượt ra khỏi tường cung trắc trở trơn tuột, chậm rãi nhẹ nhàng hạ xuống.
Trong quá trình hắn bay xuống, hai mắt như ưng, gắt gao nhìn quanh kinh đô bên ngoài tường cung, nhìn thân ảnh màu nâu nhanh nhẹn vô cùng đi trước, cười âm âm, yên lặng không tiếng động vọt qua, dọc theo nhà dân, đuổi sát theo sau.
Hai vị tuyệt đỉnh cao thủ chiến đấu, cũng không có phát sinh ra thanh âm gì, cho nên thị vệ trong cung hoàn toàn không phát hiện ra.
Phạm Nhàn ngồi xếp bằng như một con chuột trong một góc tối dưới chân tường, hơi nghiêng đầu nghe tiếng gió thôi, đứng dậy, nhẹ nhàng biến mất dưới bụi cỏ cây, hay tay bám lên trên bờ tường trơn tuột.
Hắn không có thân thể cường hãn như Ngũ Trúc, cũng không có tu vi nội công tuyệt đỉnh như Hồng lão thái giám, nhưng hắn có pháp môn vận hành chân khí khác với những cường giả võ đạo khác ở thế giới này. Ngay cả vách núi đầy rêu xanh ở ngoại thành Đạm Châu hắn còn có thể bò lên được, nói chi tới tường cung này.
Đó là trông cậy lớn nhất của Phạm Nhàn.
Cả người giống như một con dơi đang bay, chậm rãi bò sát trên bờ tường cung, tuy rằng thong thả, nhưng phi thường ổn định, tuyệt đối sẽ không ngã xuống. Nếu như lúc này bỗng nhiên biến thành ban ngày, nếu có người từ xa nhìn, nhất định phát hiện ra trên bức tường màu đỏ thắm đột nhiên xuất hiện một điểm màu đen xấu xí.
Bò qua tường cung, cẩn thận từng li từng tí một tránh những trạm canh gác ngầm, hai chân Phạm Nhàn rốt cuộc cũng an toàn dẫm lên trên cỏ hoàng cung. Thời gian đả tọa minh tưởng bên ngoài tường cung, hắn đã ôn tập lại những đường đi nước bước trong đầu một lần rồi, lúc này đứng trong hoàng cung, nhìn cung điện khổng lồ trong vòm trời đêm, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng trống canh, trong lòng Phạm Nhàn thoáng có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn lạ thường.
Địa đồ trong đầu lúc này phảng phất như tạo thành một thông đạo có thể nhìn thấy trong mắt, hắn điều tức lại một lần cuối cùng, trước khi đi vào trong hoàng cung, không phát sinh một chút âm hưởng nào, tốc độ hắn không hề giảm bớt, toàn bộ đi theo kí ức trong dầu. Nương theo hòn giả sơn, hướng tới địa phương mục đích của mình mà xuất phát. Phương pháp của hắn cùng với Ngũ Trúc cực kỳ giống nhau, nhưng cũng có những sai biệt nhỏ. Dù sao năng lực tính toán của hắn vẫn không thể bằng Ngũ Trúc được.
Đêm đã khuya, mọi người trong cung phần lớn đã đi ngủ.
Phạm Nhàn giấu mình trong bóng tối ngoài Hàm Quang điện, xác nhận bên trong không có đại nội cao thủ, đới đao thị vệ chân chính dường như ở tiền diện cùng vọng lâu, việc này làm cho hắn có chút nhíu mày. Lực lượng hộ vệ hoàng cung trong triều dĩ nhiên lại yếu nhược như vậy, thực sự là một việc mạo hiểm, nếu như Bắc Tề phái cao thủ có quy mô lớn tới đây, thì phải làm sao bây giờ?
Thân là tiểu tặc ban đêm xông vào cấm cung còn có tâm lo cho quốc gia cho dân chúng, Phạm Nhàn thực sự là một người kỳ lạ. Nhưng là tính toán của hắn thực có chút dư thừa, phải biết rằng trên thế giới này, có thể vượt qua tường cao năm trượng mà không kinh động tới thị vệ trong cung, chỉ có mấy nhân vật cao nhất mà thôi, mà nếu như quả thực có mấy cao thủ cấp tông sư tới đây, thị vệ tầm thường, dường như cũng không có tác dụng gì.
Hắn đã quên, công phu con nhện của mình chỉ mình hắn có.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook