• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full New Khánh Dư Niên (4 Viewers)

  • Chương 138

Ngũ Trúc lần cuối cùng vào cung cách đây năm ngày đã xác định chìa khóa được giấu ở một nơi nào đó trong Hàm Quang điện, cho nên Phạm Nhàn đầu tiên là mò tới đó tìm kiếm trước. Trong Hàm Quang điện, nơi Thái Hậu ở yên tĩnh vô cùng, những người canh gác ban đêm cũng ngủ cả rồi, mà tiểu thái giám phụ trách trông coi lư hương cũng đang ngủ gà ngủ gật.

Một mùi hương nhè nhẹ thổi qua, bất luận là thái giám hay cung nữ cũng đều ngủ thiếp đi.

Trong ngọn đèn u ám, Phạm Nhàn dọc theo một góc tường âm u, nhẹ nhàng đi lại trong cung. Hai mắt hắn nhìn vào một chiếc giường lớn xa hoa lộng lẫy dị thường ở xa xa, khẽ nhíu mày, bên trên là lão phụ nhân nào đó, hay là Thái Hậu?

Lúc này hắn cũng không có thời gian mà phát lên tiếng cảm thán, cũng không có biểu đạt ảo tưởng muốn cải biến lịch sử, chỉ nhẹ nhàng đi lên, đi tới bai bên trái phải chiếc giường, cũng không có liếc mắt nhìn vị phụ nhân có quyền lực nhất thiên hạ này.

Lãnh tĩnh, là một trong những phẩm chất quan trọng nhất mà Ngũ Trúc và Phí Giới đã dạy Phạm Nhàn.

Không có cao thủ ẩn núp xuất hiện như trong dự đoán, mới đầu trong kế hoạch của Phạm Nhàn, vẫn cho rằng trong hoàng cung, nhất định giống như Cổ Long viết vậy, bên người Hoàng Đế cùng Thái Hậu, luôn luôn có một ít sát thủ ẩn náu cả đời không ra ngoài sáng.

Hắn không biết nơi cất bảo vật của Hàm Quang điện ở đâu, nên trực tiếp chui xuống dưới giường của Thái Hậu, nhắm mắt lại, bàn tay bắt đầu sờ mó tấm ván gỗ bên dưới, chất liệu gỗ này vô cùng tốt, nhưng cử động của hắn lúc này có chút quái dị.

Chỉ một lúc sau, hắn mở to hai mắt trong bóng đêm dưới giường, trong mắt hiện lên vẻ trong trẻo, còn xen lẫn một chút vui sướng hoang đường.

Bản thân mình cũng từng giấu vô danh công quyết ở dưới ván giường lúc còn ở Đạm Châu, Mao Đông Châu trong Lộc Đỉnh Ký cũng từng giấu bốn mươi hai chân kinh ở dưới giường. Vị Thái Hậu của Khánh quốc này không ngờ cũng có một khe bí mật ở dưới giường.

Trí tưởng tượng của nhân loại, trong một lúc nào đó, có vẻ vô cùng hủ lậu.

Dao găm cố gắng dùng sức, từ bên sườn bên đi vào, đao phong phá gỗ không tiếng động, nhưng Thái Hậu khẽ trở mình một chút ở bên trên giường. Lão nhân gia lẩm bẩm vài câu gì đó. Phạm Nhàn vẻ mặt không đổi, dường như không nghe thấy gì vậy, vẫn ổn định thao tác như cũ, chỉ trong chốc lát, đã lấy cái hộp bí mật xuống. Lúc này hắn trở tay một cái, trong ban đêm thị lực của hắn rất mạnh cho nên may mắn là vẫn nhìn rõ cái món đồ này.

Bên trong hộp không có châu báu hay ngân phiếu, chỉ có một tấm vải, một phong thư, còn có… một cái chìa khóa.

Phạm Nhàn nhìn hình dạng của chuôi chìa khóa này, hơi nhíu mày, trên mặt xuất hiện một loại biểu cảm rất quái dị. Hắn không có lấy vải trắng cùng thư, chỉ là lấy cái chìa khóa đặt vào trong lòng, sau đó trượt đi ra ngoài.

Sau một lát, hắn lại xuất hiện ở bên dưới tường cung.



Lên xe ngựa, nhìn Vương Khải Niên, Phạm Nhàn nhẹ giọng nói rằng:

-Ta cần tốc độ.

-Vâng!~ Vương Khải Niên không biết hôm nay nhiệm vụ là gì, chỉ biết phải ở một đầu phố đợi đại nhân, sau đó đi tìm một người.

-Ta không hy vọng có bất luận kẻ nào biết ta trên xe ngựa đêm nay.

-Đại nhân yên tâm, đây là mượn xe của Xu Mật viện, không ai dám ngăn, cũng không có người biết.

-Tốt!~ Phạm Nhàn tinh thần thả lỏng hơn được một chút, nửa ngồi nửa nằm, cau mày suy nghĩ, ngày hôm nay đầu tiên hắn giả say rượu phát thi điên, sau đó lại muốn ban đêm xâm nhập vào hoàng cung, đối với hắn mà nói tinh thần tổn hao phi thường.

Xe tới một trang viện nhỏ nào đó, một trang viên hoàn toàn xa lạ với Phạm Nhàn, hai người lặng yên xuống xe, một lần nữa đối khăn trùm đầu, trực tiếp đi tới mật thất, Vương Khải Niên lên tiếng nói rằng:

-Đại nhân, đây là thợ khóa.

Trước mắt hai người, trên một chiếc bàn gỗ nhỏ bày biện rất nhiều công cụ bằng kim loại mà căn bản hai người không nhận biết được. Dưới ánh sáng của ngọn đèn yếu ớt, chủ nhân của đống công cụ đó là một trung niên nhân nhìn qua có chút thật thà chất phát, trên mặt hắn tối om, chỉ cười hàm hậu.

Thợ khóa cũng là một nghề nghiệp, cũng là một cách xưng hô, nhưng trung niên nhân gọi thợ khóa này, không có bởi vì hình dạng như vậy, tên của hắn là thợ khóa, bởi vậy có thể biết thủ nghệ của hắn đạt tới trình độ nào rồi.

Phạm Nhàn gật đầu, nói với Vương Khải Niên rằng:

-Ngươi đi ra ngoài chờ.

Vương Khải Niên cúi đầu rời khỏi mật thất, hắn biết có một số việc, mình vĩnh viễn không biết mới là an toàn.

-Chuyện liên quan tới lợi ích của triều đình, ta với thân phận Xu Mật viện thỉnh cầu ngươi xuất lực vì quốc gia.

Trên mặt Phạm Nhàn khôn mặt bị che khuất, rất bình tĩnh nói với thợ khóa.

Thợ khóa trong lòng rùng mình, liên tưởng tới mấy phái đoàn ngoại quốc trong kinh gần đây, nhất thời cho rằng mình đoán được cái gì đó, nhanh lên tiếng đáp trả, không biết muốn mình làm gì.

-Phải nhanh, phải chuẩn.

Phạm Nhàn lấy một cái chìa khóa trong đai lưng ra

-Phải giống nhau như đúc.

Thợ khóa nhận lấy, tinh tế nhìn lại, nhíu mày nói:

-Trên thế giới không có loại khóa này.

-Ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết ngươi có thể phục chế chuôi chìa khóa này hay không?

-Rất khó, cái chìa khóa này hình thái phức tạp, cho dù làm ra hai cái giống nhau như đúc, không ai phát hiện ra, thế nhưng ta không thể bảo đảm chìa khóa phục chế ra có thể mở được cái khóa tương ứng.

-Tốt, bắt đầu!~ Phạm Nhàn nghe thấy câu trả lời cuối cùng có chút vui vẻ ngoài ý muốn, thanh âm vẫn trong trẻo như cũ nhưng lạnh lùng.

Thợ khóa đang khẩn trương phục chế chìa khóa trong mật thất truyền ra những tiếng mài sắt két khét. Phạm Nhàn cũng rất khẩn trương nhìn ra ngoài cửa mật thất, hắn không biết Ngũ Trúc có thể bám trụ được Hồng lão thái giám bao lâu. Hồng lão thái giám nếu rời khỏi Hàm Quang điện quá gần, hay nếu như Hồng lão thái giám hồi cung rồi, cho dù phục chế được chìa khóa, cũng rất khó đặt trở lại đi.

Rốt cuộc, thợ khóa đầu đầy mồ hôi hoàn thành công tác, cầm chiếc chìa khóa đưa cho Phạm Nhàn. Phạm Nhàn so sánh hai chiếc chìa khóa này, phát hiện ra hai chiếc giống nhau như đúc, ngay cả những vết chày xước trên mặt cũng không khác biệt nhau lắm. Tâm tình của hắn rốt cuộc cũng được thả lỏng thêm một ít, cười nói:

-Tay nghề của ngươi không tồi đi?

Trên mặt hắn là một miếng vải đen, cho nên nụ cười nhìn qua có vẻ quỷ dị.

-Tiểu nhân… là kẻ trộm mà.

Thợ khóa mồ hôi nhễ nhại, không biết lúc hoàn thành một công việc quỷ bí như vậy, cuối cùng mình phải đối mặt với chuyện gì.

Phạm Nhàn trong lòng thầm nghĩ, thì ra là cùng nghề, nhìn khuôn mẫu còn lưu lại trên mặt bàn công cụ, nhíu mày, đi tới cạnh bàn, hừ một tiếng, chân khí bá đạo trong cơ thể bắn ra, hủy diệt toàn bộ khuôn mẫu thành những mảnh nhỏ.

Những công cụ bằng sắt này cũng giao cho Vương Khải Niên hủy đi, tạm thời đưa thợ khóa này tới phương nam một thời gian. Phạm Nhàn yên lòng, một lần nữa tái nhập hoàng cung.



Trong Hàm Quang điện, hương thơm vốn nhẹ, gió đêm phe phảy, khí tức thái bình tràn đầy trong cung. Phạm Nhàn giống như một con quỷ nhỏ giảo hoạt ẩn náu dưới giường, một lần nữa thả lại chiếc chìa khóa phục chế, lấy chất dính mang theo bên người, một lần nữa gắn lại hộp bí mật vào giường. Lúc này mới nhẹ nhàng rời khỏi cung điện.

Không biết qua tiếng trống báo canh đêm vang lên bao lâu, Phạm Nhàn chỉ biết tới lúc mình phải rời đi. Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn lại lạc tới một tiểu viện bên trong hoàng cung, đó là Quảng Tín Cung, nơi ở của Trưởng công chúa.

Hành động của Phạm Nhàn ngày hôm nay hoàn mỹ vô cùng, nếu như không muốn phức tạp, hắn phải rời khỏi hoàng cung ngay lập tức, sau đó chờ mọi chuyện dần dần lên men. Nhưng không biết có phải là sau khi lấy được chìa khóa làm cho ý nghĩ của hắn có chút không thông hay không mà hành động tiếp theo của Phạm Nhàn có chút hồ đồ.

Hắn tin tưởng được sự yểm hộ của bóng tối, cho dù là hoàng cung sâm nghiêm, bản thân mình cũng có thể tự do di chuyển. Dọc theo hành lang mà đi, một thân bản lĩnh dạ hành toàn bộ nhờ vào Ngũ Trúc cùng Phí Giới hai đại sư hắc ám chỉ dạy, cực kỳ trắc trở tiếp cận Quảng Tín cung. Trên đường đi thậm chí còn đi sát qua bên người một cung nữ đang ngáp ngủ nữa.

Trong Quảng Tín cung vẫn còn đèn, rõ ràng là bên trong có người, Quảng Tín cung cùng với các cung khác trong hoàng cung là khác nhau, bên ngoài cung còn có một bờ tường nhỏ.

Tục ngữ nói rằng: Trường giang sông lớn đều đã qua, xá chi một vũng nước đục? Phạm Nhàn lại biết rất nhiều cao thủ tuyệt thế, cuối cùng đều chết trên tay của người tầm thường, cho nên hắn rất cẩn thận tiến tới phía trước cung điện, nhắm mắt tụ chân khí, dọc theo hành lang tiến tới.

Chưởng ấn rơi vào bờ mặt trơn tuột của trụ, chân khí cùng tinh thần của Phạm Nhàn hôm nay tổn hao quá lớn, không khỏi có chút lực bất tòng tâm, cho nên bò lên trên có vẻ có chút khổ cực. Cẩn thận từng li từng tí tìm tới đỉnh của Quảng Tín cung, không dám lớn mật lật ngói rình coi, mà là híp mắt tìm kiếm ngói có ánh sáng trong đám ngói lưu ly này.

Có lẽ vận khí hắn rất tốt, nóc điện hoàng cung căn bản không có ngói sáng, thế nhưng Trưởng công chúa rất thích thiên hạ nhập vào phòng mình, cho nên Phạm Nhàn tìm được một chỗ, rất tỉ mỉ ngồi xổm xuống, cúi đầu, đảm bảo cho mỗi một động tác ổn định mà đơn giản, không phát ra bất luận thanh âm gì.

Dưới mái ngói phát sáng, ngọn đèn không sáng lắm nhưng với nhãn lực của Phạm Nhàn vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng, nghe thấy rõ ràng. Hắn nheo mắt, biết chính mình quả nhiên không sai, hơn nữa vận khí không tồi chút nào.



Trưởng công chúa Lý Vân Duệ dựa vào giường, vẻ mặt đầy màu sắc, nhìn qua quyến rũ động lòng người, trên người mặc một bộ váy tơ tàm màu trắng, dưới tơ trắng, thân thể lộ ra đường cong thành thục, còn mang chút vẻ ngây ngô, một thân trang phục này nếu làm cho nam nhân nhìn thấy, chỉ sợ sẽ quỳ gối dưới cặp chân trần kia.

Nàng là muội muội thân thiết nhất của bệ hạ, tự nhiên không cần phải dùng mỹ sắc mê người, mà người trước mặt nàng cũng chừng bảy mươi tuổi rồi, trước tối nay, vẫn được mọi người trong thiên hạ xưng tục là đại gia văn chương thiên hạ đệ nhất đạo đức, cũng không là loại người dễ bị nữ sắc dụ dỗ.

Trang Mặc Hàn ho khái hai tiếng:

-Chuyện của ngoại thần, mong Trưởng công chúa không phụ thỏa thuận.

Trưởng công chúa nhìn quyển sách trên tay mình, thản nhiên cười, hương xuân đầy phòng, ôn nhu nói:

-Ta muốn Trang đại gia làm cho Phạm Nhàn phải ngã xuống, làm cho hắn không còn mặt mũi nào tiếp tục ở kinh đô nữa, Trang đại gia đã làm được rồi sao?Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Tri Dư
  • 小呆呆菜鸡- Gà nhỏ ngơ ngác
Chương 6 END
DƯ ÂM
  • Trần Vị Mãn
Chương 35...
Hứa ngươi đầu bạc cùng dư sinh
NAM HỮU GIA DƯ
  • Nịch Hải
Chương 5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom