• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full KHANH KHANH CỦA TÔI (1 Viewer)

  • Chương 26

Edit: Flanty


Nhiệt độ cơ thể của Hoắc Vân Thâm dính trên áo khoác, có một loại cảm giác khô mát nặng nề, không hiểu sao lại khiến lòng người an tâm.



Suốt một đường đến đây Ngôn Khanh rất lạnh, bị anh quấn như một cái bánh chưng nhỏ được lá cây bao bọc, chẳng những hết lạnh mà còn ủ ấm thêm.



Càng thân mật, lại càng cảm thấy có một sự phù hợp khó tả giữa thân thể hai người.



Ngôn Khanh không rõ là nóng nảy hay buồn bực, vành tai cô đỏ ửng, giải thích với anh: “Không phải em cố ý không nhắn lại, buổi tối ở trong phòng tập suốt, vừa mới kết thúc.”



Hoắc Vân Thâm thấp giọng đáp lại: “Anh biết, có mệt không?”



Cô lắc đầu, nhớ tới câu vừa rồi của anh, vỗ lưng anh phản bác: “Ngủ trong xe sao được, đừng nháo, giờ ôm cũng ôm rồi, anh mau về đi, về nhà ngủ tiếp.”



Nói xong cô giãy giãy, nửa người thoát khỏi phạm vi bảo vệ của áo khoác, gió tuyết tức khắc tập kích khiến cô lạnh run bần bật.



Dựa vào đâu, không ôm thì chẳng sao, ôm một cái rồi tách ra, quả thật giống y như đi từ tủ ấm vào tủ đông, lạnh muốn mạng nhỏ.



Ngôn Khanh đặc biệt không có cốt khí mà cứng đờ cả người, luyến tiếc cái lò sưởi lớn là Hoắc tổng này.



Khoé môi Hoắc Vân Thâm nhếch lên, anh kéo cô vào trong lòng. Nhờ chênh lệch chiều cao rõ ràng, anh nhấc cô lên khỏi mặt đất, đi về phía xe: “Đừng vội về, có cái này cho em.”



Cằm Ngôn Khanh đặt trên vai Hoắc tổng. Trong lúc cô còn đang xoắn xuýt tự hỏi tư thế này có xấu hổ quá không, cửa xe đã mở ra, bên trong toả ra ánh đèn vàng dịu, làm nóng mặt cô. Ánh mắt cô bị một chiếc hộp lớn đặt trên ghế xe thu hút, thò lại gần nâng lên: “Cái này à? Cho em?”



Hoắc Vân Thâm theo cô ngồi vào hàng ghế sau, hơi gật đầu: “Nhìn xem có dùng được không.”



Anh không hỏi có thích không, mà hỏi là có dùng được không, hiển nhiên đó là thứ cô cần. Ngôn Khanh không tìm được lý do từ chối, chậm rãi mở nắp lên, đôi mắt hạnh hơi rũ xuống lập tức trợn to, vô thức phát ra tiếng thở nhẹ.



Một chiếc váy lông vũ màu trắng sữa được gấp gọn gàng ở bên trong.



Cô cẩn thận vươn tay nâng chiếc váy lên. Từng mảng lông vũ mềm mại rơi xuống theo chuyển động của cô, đan xen thành một vòng cung đẹp mắt, kết hợp với lớp vải tuyn cùng màu, phác hoạ ra đường may tuyệt đỉnh.



Hoắc Vân Thâm nhìn chăm chú vào gò má cô.



Cô gái nhỏ giống như hồi còn thiếu nữ. Lúc cô ngạc nhiên, con ngươi sẽ đặc biệt loé sáng, nạm đầy ánh sao.



Anh hỏi không nhanh không chậm: “Bài hát 《Chim bay》ngày mai, em là người hát chính, chiếc váy này có hợp không?”



Cảm xúc trong lòng Ngôn Khanh trào dâng, muốn ôm cái váy lông vũ hôn một cái thật mạnh, lại sợ làm dơ, luống cuống tay chân cất vào hộp, vui mừng gật đầu với Hoắc Vân Thâm: “Rất rất rất thích hợp!”



So với những cái bị cướp, bất kể cảm nhận hay kiểu dáng, cũng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.



Mặc dù nói với các thành viên đội mình là sẽ không quan tâm, nhưng trong lòng cô vẫn âm thầm lo âu và tiếc nuối. Bộ cuối cùng mà cô chọn chỉ có thể coi là tạm được. Cô thấy rất tiếc, có lẽ vì trang phục mà hiệu quả sân khấu sẽ bị giảm xuống.



Dù sao cũng không ngờ, Hoắc Vân Thâm đợi đến đêm khuya, là để đưa cho cô than sưởi ấm trong ngày tuyết lạnh.



Nhưng…



Hoắc Vân Thâm vuốt mái tóc hỗn độn của cô, hỏi câu đã sớm chuẩn bị trước: “Có phải em lo lắng cho mấy người cùng nhóm không?”



Anh nhìn lướt về phía sau: “Có mấy bộ phù hợp khác để sau cốp xe, không thiếu một cái. Bộ này của em là anh chọn, của những người khác thì được nhà tạo mẫu chuyên nghiệp chọn, sẽ không sai sót.”



Ngôn Khanh vui mừng quá đỗi, càng cảm thấy tủi thân cho Hoắc tiên sinh rồi. Cô ngoan ngoãn bò qua vòng lấy cổ anh: “Nợ bốn ngày ôm, một ngày nào đó sẽ bù đắp cho anh…”



Cô còn khẽ nói: “Cảm ơn.”



Hoắc Vân Thâm thuận lý thành chương ôm lấy eo cô, lông mi chặn lại sóng gió trong mắt: “Ngôn Khanh, em còn chưa nhận rõ một chuyện.”



Anh kìm chế mà dùng môi chạm vào tóc mai cô: “Em là vợ anh, bất cứ chuyện gì đều có thể để anh giải quyết. Sau này nếu em cần thì nhớ tìm anh.”



Ngực Ngôn Khanh chấn động.



Hoắc Vân Thâm liếc nhìn đồng hồ, lấy áo khoác ngoài phủ thêm cho cô: “Em lên tầng nghỉ ngơi đi, quần áo phía sau không cần phải lo lắng, anh sẽ tìm người gửi đến lúc thích hợp.”



Anh ngừng vài giây, giọng nói trở nên khàn khàn: “Ngày mai gặp.”



Ngôn Khanh vốn còn muốn nói với anh về sự khẩn trương trước buổi biểu diễn, nhưng nghe anh nói vậy, quả thật thời gian cũng quá muộn, đành phải đồng ý: “Ngày mai về nhà gặp.”



Hoắc Vân Thâm đưa cô đến cánh cửa toà nhà gần đó, khi cô vẫy tay tạm biệt thì mới để lại một câu: “Có lẽ anh không kịp chờ về nhà gặp em.”



Ngôn Khanh nghĩ rất đơn giản, chắc là Hoắc tổng muốn đến đón cô trước, hành động này bình thường, nằm trong dự kiến.



Cô không suy xét quá nhiều, dồn hết tâm tư vào màn trình diễn ngày hôm sau, ôm váy giành giật từng giây đi vào giấc ngủ. Mới tờ mờ sáng hôm sau đã bị tiếng đập cửa đánh thức. Nhỏ tóc xoăn kéo Âu Dương, phía sau còn có mấy đội viên khác, cùng nhào lên gào to: “Ông trời của tớ ơi, Ngôn Ngôn cậu là tiên nữ!”



Ngôn Khanh choáng váng.



Nhỏ tóc xoăn kích động muốn khóc: “Có người đưa quần áo mới đến cho bọn tớ, nói đó là trang phục biểu diễn cậu tự bỏ tiền mua. Siêu đẹp siêu xứng với 《Chim bay》, các đội khác căn bản không thể so sánh được. Hôm nay tuyệt đối chinh phục được tất cả khán giả!”



Ngôn Khanh không giải thích được.



Hoắc tổng mua, Hoắc tổng là chồng cô, trước khi ly hôn chính là người một nhà, vậy cũng coi như… cô mua nhỉ.



Ngôn Khanh nhận lấy cái ôm đầy kích động của các cô gái, sau đó mang mọi người đến phòng tập để
diễn tập có hoá trang[1]. Sau khi diễn tập kết thúc, cô lại phải đến hậu trường để trao đổi chi tiết với nhân viên về nhạc đệm, âm thanh, ánh sáng, trên đường còn gặp vị đội trưởng tối hôm qua đoạt trang phục với nhóm cô.



[1] Diễn tập có hoá trang: kiểu như tập dượt trước khi lên sân khấu (thường có trước khi chính thức bắ đầu những hoạt động quần chúng quy mô lớn).



Cô ta như cười như không cười hỏi: “Ngôn Khanh, nghe nói các cô mặc quần áo mới? Có phải xếp hạng cuối, bùn loãng không trát nổi tường, khiến cô không còn cách nào khác, nhất định phải dựa vào nhan sắc để liều một phen.”



Ngôn Khanh vén tóc, biểu cảm rất ngọt ngào: “Ai là bùn loãng? Các thành viên trong nhóm tôi có cả nhan sắc lẫn năng lực.”



“Mạnh miệng có ích gì.” Cô ta xuỳ một tiếng, “Không riêng bọn tôi, về cơ bản là tất cả các đội, cùng với một ngàn khán giả bình chọn trực tiếp ngày hôm nay, thậm chí cả những người trên mạng cũng đều biết tình hình phân nhóm, đều đoán sân khấu của cô sẽ gặp rắc rối. Cũng không biết xếp hạng của cô sẽ bị tụt xuống bao nhiêu ha, ngàn vạn lần đừng đến mức bị đào thảo. Trận cuối này, không có ban giám khảo năng lực cao chống lưng cho cô đâu.”



Đôi môi đỏ mọng của Ngôn Khanh hơi cong lên: “Nếu ban giám khảo năng lực cao được thiết lập cho tất cả các kỳ, vậy thì chứng tỏ họ có năng lực cao thật sự. Về phần tôi xếp hạng bao nhiêu, không phải đoán, cô có thể tự xem khi đến màn trình diễn.”



Một giờ sau, địa điểm ghi hình mở cửa cho công chúng. Một ngàn người đã đăng ký đến làm ban giám khảo trực tiếp lần lượt vào địa điểm. Ekip chương trình thống nhất chuẩn bị banner cầm tay “Tuyệt đỉnh thiếu nữ” và phân phát chúng theo thứ tự.



Hai cô gái phụ trách phân phát vô cùng bận rộn, vốn dĩ đang tiến hành thuận lợi, đột nhiên có một bàn tay thon dài ngắt quãng.



“Xin chào, cái này là của anh.”



Giọng người đàn ông lạnh lùng mà nghiêm nghị: “Không cần, tôi có.”



Hai người không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng bàn tay sáng chói kia, đồng thời kinh ngạc đến ngây người.



Người đàn ông trước mặt có thân hình cao gầy, vai rộng eo thon, hai chân dài thẳng tắp, mặc một chiếc áo hoodie màu xanh nước biển, lộ ra đường cong yết hầu phập phồng, trên mặt đeo khẩu trang lớn, đầu đội mũ lưỡi trai ép xuống rất thấp, chỉ có thể thoáng nhìn thấy chút lạnh lẽo trong ánh mắt.



Một người như vậy chỉ bằng khí chất cũng có thể giết hàng loạt đồng chí đi qua đi lại…



Thế nhưng trên cánh tay lại cầm ít nhất bốn năm cái banner kiểu dáng khác nhau, một tay còn lại cầm biểu ngữ đèn led, tệ nhất là trên mũ anh còn gắn một chiếc kẹp tóc vô cùng bắt mắt.



Phía trên loé lên ánh sáng màu hồng phấn, nghênh ngang viết hai chữ —



“Ngôn Khanh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom