Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Tần Mộc Ngữ mất tích, bọn họ phát hiện ra là hai giờ sau khi đi dạo ở bờ biển về.
"Cô có ý gì? Đêm nay, bản ghi chép phòng cô ấy không có xáo trộn?" Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn người nhân viên ở đại sảnh, nghiêm túc nói "Cô muốn nói là cô ấy căn bản không có trở về phòng?"
Nữ nhân viên kia lúng túng căng thẳng, gõ vài cái trên bàn phím tra dữ liệu, nói: "Đúng... Như ngài nói, cô ấy đêm nay căn bản là không trở về nghỉ ngơi."
Đầu óc Thượng Quan Hạo ông ông một tiếng muốn nổ tung.
Mặt hắn tái nhợt, trong tiềm thức nghĩ là Tần Mộc Ngữ bỏ trốn! Nàng lại có thể dám ở ngay dưới mi mắt hắn mà lén trốn đi! Tần Mộc Ngữ, cô không muốn sống nữa có đúng hay không? Nhưng mà... Nàng có thật có lòng dũng cảm kia không?
Hắn luôn luôn uy hiếp cưỡng bức nàng, huống chi Tần Chiêu Vân bây giờ còn đang trong tay hắn, nàng làm sao dám trốn!
Hai tay chống trên mặt bàn, hình dáng cao ngất đầy khí khái, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Tần Cẩn Lan nghẹn lời, đi qua nhẹ giọng: "Hạo, nói không chừng bản thân cô ta thực sự rất muốn quay về sớm, nhưng mà còn có em ở đây mà, với lại cô ta ở trước mặt chúng ta giả bộ như vậy cũng rất đáng ghét..."
Thượng Quan Hạo đột nhiên kéo tay ra khỏi tay Tần Cẩn Lan, lạnh lùng quay người, lấy điện thoại trong túi ra gọi.
... Đúng vậy, trên người nàng không có tiền, càng không có cái gì phòng thân, coi như là chạy thoát, coi như là muốn trốn tránh hắn, cũng nhất định không vội vàng như vậy...
Nhưng tiếng trong điện thoại truyền đến "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." giọng nói tươi vui vang lên...
Chết tiệt.
Thượng Quan Hạo xanh mặt kiềm chặt không để rớt điện thoại, nhớ tới máy của nàng sớm đã bị bản thân ném vỡ nát.
Tần Mộc Ngữ, em rốt cuộc là đi đâu...
"Hạo, chúng ta đừng vì cô ta mà tổn hao tâm trí có được không?" Tần Cẩn Lan rốt cục cảm thấy oan ức, ở phía sau hắn cất lời, đôi bàn tay trắng bạch nắm chặt "Cô ta lúc đầu vốn dĩ không nên ở nơi này, cô ta dù sao cũng chỉ là thứ dư thừa! Em hận cô ta anh không phải không biết, bây giờ để cho cô ta đi là hay nhất, tốt nhất cả đời cũng đừng trở lại nữa, cũng không có biện pháp dụ dỗ anh!"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo có chút ảm đạm, bế tắc.
"Cho dù nói như thế nào cô ấy cũng là em gái em, em hận cô ấy cũng được, muốn vĩnh viễn không cùng cô ấy ở cùng một chỗ cũng được... Thì cũng không thể mặc kệ cô ấy xảy ra chuyện." Hắn lờ mờ nói, trong đôi mắt đen hiện lên một tia nghiêm nghị "Em ở lại chỗ này, anh dẫn người đi ra ngoài tìm một chút, nhớ kỹ đừng đi lại lung tung."
Nói xong, bóng dáng hắn đã bước rời đi, lạnh lùng hướng về phía bên ngoài.
"Hạo!" Tần Cẩn Lan tức giận đến sắc mặt đỏ lên, đôi bàn tay trắng như phấn siết chặt, ở phía sau quát hắn "Anh muốn đi tìm cô ta sao? Anh có phải không bỏ cô ta xuống được, cho nên nhất định phải đi tìm cô ta? Anh đã nói sẽ không khiến em bị tổn thương... Anh đã nói anh cùng cô ta một chút quan hệ cũng không có, vậy anh vì cái gì còn muốn đi tìm cô ta!"
Cơ thể Thượng Quan Hạo hơi cứng đờ, đứng lại tại chỗ.
Tần Cẩn Lan tới gần hắn, nước mắt dịu dàng đi tới phía sau ôm chặt hắn, run giọng nói: "Cô ta đi còn có em, em mới là vợ anh! Cô ta không chừng cũng chỉ đi ra ngoài một chút, nhìn chúng ta ân ái như vậy, cô ta chịu đả kích nên chạy ra đi tìm đàn ông để trút ra cũng nên! Anh yên tâm đi cô ta nhất định sẽ trở về , dù cho không trở lại cũng không phải chuyện của chúng ta... Để cho cô ta tự sinh tự diệt thôi!"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng tái mét.
Hắn nhớ lại Tần Mộc Ngữ mỗi một lần đều gọi Cẩn Lan một tiếng "Chị", mỗi một lần nàng bị tình thân là cho máu chảy đầm đìa. Hắn vẫn biết Cẩn Lan đối với ba và em gái không có tình cảm, thế nhưng, thực sự có cần phải lãnh huyết đến mức này?
Hắn muốn quý trọng người thân thì tất cả đều cũng đã không còn nữa, người yêu hắn lại có thể tuyệt tình đến như vậy sao?
Trong đầu một dây thần kinh ở chỗ nào đấy bị kích động, trong đầu Thượng Quan Hạo hiện lên chuyện camera, còn có những bức ảnh trong đó, cả những sự việc đã xảy ra... Bàn tay hắn đặt lên hai tay cô tách ra, quay người lại.
Tần Cẩn Lan ngước mắt lên, hai mắt ngấn lệ mà nhìn hắn, hy vọng hắn có thể ở lại.
Thượng Quan Hạo có chút phức tạp, nhìn cô, giọng nói ám muội hỏi ra một câu: "Cẩn Lan, em thành thật nói cho anh biết... Tần Mộc Ngữ mất tích có liên quan đến em không?"
Trong chớp mắt, hắn đối với người mình yêu thương bao nhiêu năm nổi lên sự hoài nghi như vậy.
Không chỉ hắn kinh ngạc, Tần Cẩn Lan càng thêm khiếp sợ, gương mặt liền trắng bệch, nước mắt run rẩy tích tụ càng nhiều.
"Hạo, anh có ý gì? Ý của anh chẳng lẽ là em đối với Tiểu Ngữ làm ra cái chuyện gì sao?" Âm thanh run rẩy, âm lượng cũng càng ngày càng cao "Anh làm sao có thể nghĩ em như vậy? Bởi vì em hận cô ta sao? Thế nhưng chính anh biết rõ em vì sao hận cô ta! Anh thế nào lại không tin tưởng em!"
Ánh mắt Thượng Quan Hạo rung động một cái, cũng phát hiện bản thân đã nói điều không thích hợp.
"Cẩn Lan..." Hắn từng bước lại gần cô, nhíu mày kêu lên.
"Anh đừng tới đây!" Tần Cẩn Lan rưng rưng hét, toàn thân phát run "Hoá ra ngay từ đầu anh đã nghĩ em như thế... Hạo, anh làm cho em thật sự thất vọng, em quá thất vọng rồi!"
Cô nói giống như uất ức tới cực điểm rồi, chạy ra khỏi sảnh khách sạn.
Mắt Thượng Quan Hạo chậm rãi nheo lại, trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự, có nên đuổi theo cô hay không.
"Các người ra xem cô ấy, cần thiết giám sát cô ấy một chút đừng để cô ấy làm việc ngốc nghếch gì." Thượng Quan Hạo phân phó thủ hạ, ở trong lòng đã ra quyết định, ngón tay vuốt lại cổ áo, bước ra bên ngoài "Trừ việc đó ra vài người ở chỗ này chờ, nếu như Mộc Ngữ quay lại lập tức cho tôi biết, nếu như cả đêm cũng không trở lại, vậy báo cảnh sát... Cho dù lật tung cả nơi đây cũng phải tìm cho ra cô ấy."
Chán nản, trong lòng hắn vô cùng nóng ruột càng lúc càng nặng nề.
Coi như là Cẩn Lan tủi thân như thế, thế nhưng ngờ vực của hắn vẫn còn không có tiêu trừ, hắn chỉ sợ, sợ ý nghĩ của chính mình biến thành sự thật!
Cảnh Cẩn Lan bị cường bạo lại hiện lên, thành phố này lại hoàn toàn xa lạ, Tần Mộc Ngữ cô ấy có thể đi đâu? Ai giúp cô ấy, ai có thể trong lúc nguy cấp đến cứu cô ấy!
Mà lúc này Tần Cẩn Lan trong thang máy trở về phòng, nhìn phía sau một chút, vẻ mặt kinh hãi.
Cô cơ hồ không có dừng lại, ngay cả thời gian đưa tay xóa đi nước mắt giả tạo trên mặt cũng không có, run rẩy lấy điện thoại ra gọi, một lát sau cũng có người bắt máy.
"Anh ra tay chưa? Tìm cách mau giết chết nó cho tôi! Đỡ phải đêm dài lắm mộng!" Sắc mặt cô gấp đến độ đỏ lên, nắm chặt bàn tay mà bước vào trong phòng.
"Sợ? Anh sợ cái gì? Toàn bộ tỉnh M cô ta căn bản là không biết chỗ nào cả, cho dù đem cô ta vứt ở đồng hoang cũng không ai biết! Anh có làm hay không? Không làm thì cút cho tôi! Anh có biết chồng chưa cưới của tôi đã bắt đầu nghi ngờ? Tôi nhất định phải giết cô ta trước khi anh ấy tìm được! Bằng không anh ấy mà biết thì các người một người cũng trốn không thoát!" Cô ta đã hoàn toàn luống cuống, đe doạ dụ dỗ thay nhau xuất ra, chỉ lo sự tình bị vỡ lở!
"Cô có ý gì? Đêm nay, bản ghi chép phòng cô ấy không có xáo trộn?" Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn người nhân viên ở đại sảnh, nghiêm túc nói "Cô muốn nói là cô ấy căn bản không có trở về phòng?"
Nữ nhân viên kia lúng túng căng thẳng, gõ vài cái trên bàn phím tra dữ liệu, nói: "Đúng... Như ngài nói, cô ấy đêm nay căn bản là không trở về nghỉ ngơi."
Đầu óc Thượng Quan Hạo ông ông một tiếng muốn nổ tung.
Mặt hắn tái nhợt, trong tiềm thức nghĩ là Tần Mộc Ngữ bỏ trốn! Nàng lại có thể dám ở ngay dưới mi mắt hắn mà lén trốn đi! Tần Mộc Ngữ, cô không muốn sống nữa có đúng hay không? Nhưng mà... Nàng có thật có lòng dũng cảm kia không?
Hắn luôn luôn uy hiếp cưỡng bức nàng, huống chi Tần Chiêu Vân bây giờ còn đang trong tay hắn, nàng làm sao dám trốn!
Hai tay chống trên mặt bàn, hình dáng cao ngất đầy khí khái, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Tần Cẩn Lan nghẹn lời, đi qua nhẹ giọng: "Hạo, nói không chừng bản thân cô ta thực sự rất muốn quay về sớm, nhưng mà còn có em ở đây mà, với lại cô ta ở trước mặt chúng ta giả bộ như vậy cũng rất đáng ghét..."
Thượng Quan Hạo đột nhiên kéo tay ra khỏi tay Tần Cẩn Lan, lạnh lùng quay người, lấy điện thoại trong túi ra gọi.
... Đúng vậy, trên người nàng không có tiền, càng không có cái gì phòng thân, coi như là chạy thoát, coi như là muốn trốn tránh hắn, cũng nhất định không vội vàng như vậy...
Nhưng tiếng trong điện thoại truyền đến "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." giọng nói tươi vui vang lên...
Chết tiệt.
Thượng Quan Hạo xanh mặt kiềm chặt không để rớt điện thoại, nhớ tới máy của nàng sớm đã bị bản thân ném vỡ nát.
Tần Mộc Ngữ, em rốt cuộc là đi đâu...
"Hạo, chúng ta đừng vì cô ta mà tổn hao tâm trí có được không?" Tần Cẩn Lan rốt cục cảm thấy oan ức, ở phía sau hắn cất lời, đôi bàn tay trắng bạch nắm chặt "Cô ta lúc đầu vốn dĩ không nên ở nơi này, cô ta dù sao cũng chỉ là thứ dư thừa! Em hận cô ta anh không phải không biết, bây giờ để cho cô ta đi là hay nhất, tốt nhất cả đời cũng đừng trở lại nữa, cũng không có biện pháp dụ dỗ anh!"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo có chút ảm đạm, bế tắc.
"Cho dù nói như thế nào cô ấy cũng là em gái em, em hận cô ấy cũng được, muốn vĩnh viễn không cùng cô ấy ở cùng một chỗ cũng được... Thì cũng không thể mặc kệ cô ấy xảy ra chuyện." Hắn lờ mờ nói, trong đôi mắt đen hiện lên một tia nghiêm nghị "Em ở lại chỗ này, anh dẫn người đi ra ngoài tìm một chút, nhớ kỹ đừng đi lại lung tung."
Nói xong, bóng dáng hắn đã bước rời đi, lạnh lùng hướng về phía bên ngoài.
"Hạo!" Tần Cẩn Lan tức giận đến sắc mặt đỏ lên, đôi bàn tay trắng như phấn siết chặt, ở phía sau quát hắn "Anh muốn đi tìm cô ta sao? Anh có phải không bỏ cô ta xuống được, cho nên nhất định phải đi tìm cô ta? Anh đã nói sẽ không khiến em bị tổn thương... Anh đã nói anh cùng cô ta một chút quan hệ cũng không có, vậy anh vì cái gì còn muốn đi tìm cô ta!"
Cơ thể Thượng Quan Hạo hơi cứng đờ, đứng lại tại chỗ.
Tần Cẩn Lan tới gần hắn, nước mắt dịu dàng đi tới phía sau ôm chặt hắn, run giọng nói: "Cô ta đi còn có em, em mới là vợ anh! Cô ta không chừng cũng chỉ đi ra ngoài một chút, nhìn chúng ta ân ái như vậy, cô ta chịu đả kích nên chạy ra đi tìm đàn ông để trút ra cũng nên! Anh yên tâm đi cô ta nhất định sẽ trở về , dù cho không trở lại cũng không phải chuyện của chúng ta... Để cho cô ta tự sinh tự diệt thôi!"
Sắc mặt Thượng Quan Hạo càng tái mét.
Hắn nhớ lại Tần Mộc Ngữ mỗi một lần đều gọi Cẩn Lan một tiếng "Chị", mỗi một lần nàng bị tình thân là cho máu chảy đầm đìa. Hắn vẫn biết Cẩn Lan đối với ba và em gái không có tình cảm, thế nhưng, thực sự có cần phải lãnh huyết đến mức này?
Hắn muốn quý trọng người thân thì tất cả đều cũng đã không còn nữa, người yêu hắn lại có thể tuyệt tình đến như vậy sao?
Trong đầu một dây thần kinh ở chỗ nào đấy bị kích động, trong đầu Thượng Quan Hạo hiện lên chuyện camera, còn có những bức ảnh trong đó, cả những sự việc đã xảy ra... Bàn tay hắn đặt lên hai tay cô tách ra, quay người lại.
Tần Cẩn Lan ngước mắt lên, hai mắt ngấn lệ mà nhìn hắn, hy vọng hắn có thể ở lại.
Thượng Quan Hạo có chút phức tạp, nhìn cô, giọng nói ám muội hỏi ra một câu: "Cẩn Lan, em thành thật nói cho anh biết... Tần Mộc Ngữ mất tích có liên quan đến em không?"
Trong chớp mắt, hắn đối với người mình yêu thương bao nhiêu năm nổi lên sự hoài nghi như vậy.
Không chỉ hắn kinh ngạc, Tần Cẩn Lan càng thêm khiếp sợ, gương mặt liền trắng bệch, nước mắt run rẩy tích tụ càng nhiều.
"Hạo, anh có ý gì? Ý của anh chẳng lẽ là em đối với Tiểu Ngữ làm ra cái chuyện gì sao?" Âm thanh run rẩy, âm lượng cũng càng ngày càng cao "Anh làm sao có thể nghĩ em như vậy? Bởi vì em hận cô ta sao? Thế nhưng chính anh biết rõ em vì sao hận cô ta! Anh thế nào lại không tin tưởng em!"
Ánh mắt Thượng Quan Hạo rung động một cái, cũng phát hiện bản thân đã nói điều không thích hợp.
"Cẩn Lan..." Hắn từng bước lại gần cô, nhíu mày kêu lên.
"Anh đừng tới đây!" Tần Cẩn Lan rưng rưng hét, toàn thân phát run "Hoá ra ngay từ đầu anh đã nghĩ em như thế... Hạo, anh làm cho em thật sự thất vọng, em quá thất vọng rồi!"
Cô nói giống như uất ức tới cực điểm rồi, chạy ra khỏi sảnh khách sạn.
Mắt Thượng Quan Hạo chậm rãi nheo lại, trong khoảng thời gian ngắn có chút do dự, có nên đuổi theo cô hay không.
"Các người ra xem cô ấy, cần thiết giám sát cô ấy một chút đừng để cô ấy làm việc ngốc nghếch gì." Thượng Quan Hạo phân phó thủ hạ, ở trong lòng đã ra quyết định, ngón tay vuốt lại cổ áo, bước ra bên ngoài "Trừ việc đó ra vài người ở chỗ này chờ, nếu như Mộc Ngữ quay lại lập tức cho tôi biết, nếu như cả đêm cũng không trở lại, vậy báo cảnh sát... Cho dù lật tung cả nơi đây cũng phải tìm cho ra cô ấy."
Chán nản, trong lòng hắn vô cùng nóng ruột càng lúc càng nặng nề.
Coi như là Cẩn Lan tủi thân như thế, thế nhưng ngờ vực của hắn vẫn còn không có tiêu trừ, hắn chỉ sợ, sợ ý nghĩ của chính mình biến thành sự thật!
Cảnh Cẩn Lan bị cường bạo lại hiện lên, thành phố này lại hoàn toàn xa lạ, Tần Mộc Ngữ cô ấy có thể đi đâu? Ai giúp cô ấy, ai có thể trong lúc nguy cấp đến cứu cô ấy!
Mà lúc này Tần Cẩn Lan trong thang máy trở về phòng, nhìn phía sau một chút, vẻ mặt kinh hãi.
Cô cơ hồ không có dừng lại, ngay cả thời gian đưa tay xóa đi nước mắt giả tạo trên mặt cũng không có, run rẩy lấy điện thoại ra gọi, một lát sau cũng có người bắt máy.
"Anh ra tay chưa? Tìm cách mau giết chết nó cho tôi! Đỡ phải đêm dài lắm mộng!" Sắc mặt cô gấp đến độ đỏ lên, nắm chặt bàn tay mà bước vào trong phòng.
"Sợ? Anh sợ cái gì? Toàn bộ tỉnh M cô ta căn bản là không biết chỗ nào cả, cho dù đem cô ta vứt ở đồng hoang cũng không ai biết! Anh có làm hay không? Không làm thì cút cho tôi! Anh có biết chồng chưa cưới của tôi đã bắt đầu nghi ngờ? Tôi nhất định phải giết cô ta trước khi anh ấy tìm được! Bằng không anh ấy mà biết thì các người một người cũng trốn không thoát!" Cô ta đã hoàn toàn luống cuống, đe doạ dụ dỗ thay nhau xuất ra, chỉ lo sự tình bị vỡ lở!
Bình luận facebook