Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
"Đúng... Nhanh lên, đến chỗ nào không ai nhìn thấy... Làm khẩn trương lên đi!"
Quát đến câu cuối cùng, Tần Cẩn Lan đã hoàn toàn mất hết sức lực, đỡ lấy cái bàn.
Cô cầm ly nước không vững, suýt nữa để nước nóng đổ lên người, không thể làm gì khác hơn đành để cái ly đặt ở đầu giường, không chịu được cầm lấy ôm cái gối lên. Đây là lần đầu tiên cô giết người, lần đầu tiên làm chuyện tàn nhẫn, không ngờ lại là với chính em gái mình!
Cô sợ hãi mà nghĩ đến những hình ảnh có thể thành hiện thực kia, mùi máu tanh cùng đen tối tràn ngập đầu óc.
Thế nhưng chỉ có thế như vậy...
Cô chỉ có thể làm như vậy...
Tần Mộc Ngữ biến mất thì cái gì cũng tốt, cô cùng Hạo sẽ không còn có kẻ nào có thể ngăn cản, không còn ai có thể gây cho cô những chuyện đau lòng đến phát điên! Cho nên... đi chết đi!
************************************
Âm thanh giọt nước mưa rơi tí tách, chầm chậm, nhưng là rõ ràng mà vang vọng.
Âm thanh này rất tĩnh lặng, Tần Mộc Ngữ cũng bị tiếng nói chuyện đánh thức.
"Thật con mẹ nó quái đản..." Gã đàn ông chửi rủa, ngắt điện thoại, quay về nói với người bên cạnh, "Lão tử vì cô ta làm việc vào sinh ra tử mấy lần, không phải chính là chồng nó sao? Giống như đề phòng trộm cướp, bây giờ lại bảo bố mày giết người! Phi!"
"Thực sự muốn giết chết cô ta? Người đàn bà kia trả cho bao nhiêu tiền hả?"
"Năm trăm vạn... Con bà nó, đủ cho hai chúng ta hoa mắt nửa đời người!" Gã đàn ông kiềm chế nói: "Mày có làm hay không?"
"Đây chính là chuyện phải ngồi tù..."
Trong lúc bọn họ thì thầm to nhỏ, cô gái nhỏ yếu trên mặt đất ẩm ướt kia đã tỉnh lại.
Nửa bên mặt nàng nằm trên mặt đất, lạnh thấu xương, chiếc quần trắng bị nước thấm vào ẩm ướt, trên mặt dính một ít bùn, nàng vừa vặn nghe thấy rõ ràng hai người kia nói gì, mặt tái nhợt, mạnh mẽ chống đỡ thân thể ngồi dậy.
"Tỉnh?" Người đàn ông giọng nói ồm ồm, nhả ra một ngụm khói, hỏi nàng, "Biết đây là chỗ nào không?"
Trong đôi mắt trong suốt một mảng yếu ớt hoảng sợ, nhìn qua bốn phía, đen nghịt, nàng căn bản không biết là ở nơi nào, quay mặt qua, run giọng nói: "Các anh là ai? Vì sao bắt tôi đến đây?"
Gã đàn ông nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Cái này phải xem do cô đắc tội người nào, cô lớn lên rất xinh đẹp, xinh đẹp mà lại đi dụ dỗ chồng người khác, lại còn nhiều lần, nếu là tôi thì tôi cũng muốn giết chết cô."
Đó rõ ràng là một chữ "chết", khiến toàn thân Tần Mộc Ngữ run lên, một luồng hơi lạnh dâng lên.
Lưng nàng mềm yếu dựa sát vào bức tường ẩm ướt lạnh buốt ở phía sau, sắc mặt trắng bệch đến mức dọa người, yếu ớt hỏi: "Là ai... Các anh vừa nói muốn giết người, là giết tôi sao?... Ai muốn giết tôi?"
Gã lại phả ra một ngụm khói, "Chuyện này cô không cần biết, cô chỉ cần biết rằng người này cô không quen, tôi giết chết cô, rồi đem cô ra bên ngoài cũng không ai biết, chỉ là tôi chưa từng giết người, tạm thời không có lá gan đó nên mới để cô sống lâu một chút. Cô chờ tôi suy nghĩ kĩ, một đao sẽ đưa cô lên đường."
"Hoặc là... Cô xinh đẹp như thế, cũng sắp chết, theo anh em chúng tôi chơi đùa một lát không phải là không thể được." Người đàn ông thô kệch cười gian tà làm bản thân can đảm thêm.
Tần Mộc Ngữ run rẩy, phảng phất trong nháy mắt này, nàng mọi thứ đều đã hiểu.
Trong ánh mắt một làn nước mỏng nổi lên, nàng nghĩ nàng có thể hiểu ý người này, bởi vì nàng dụ dỗ đàn ông mà hoàn toàn muốn diệt trừ... Là Tần Cẩn Lan. Chị cùng cha khác mẹ của nàng, Tần Cẩn Lan.
Một tia đau đớn sắc nhọn từ đáy lòng sinh ra, như sóng lớn dâng lên, ùn ùn mà vây quanh bốn phía, từ trên đầu đổ xuống... Nàng muốn hét lên, cuồng loạn mà hét lên! Nàng muốn đem tất cả mọi thứ hết thảy đập vỡ tan tành! Chạy đi hỏi người mà suốt một năm qua nàng gọi là "Chị"! Rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận ngập trời mới đổi lấy một sinh mạng?
Cái gì là tình thân, cái gì là huyết thống...
Tần Cẩn Lan... Chị hận tôi, hận đến mức ngay cả người thân của chính mình cũng muốn giết sao!
Bờ vai của nàng run rẩy dữ dội, gương mặt đã tràn đầy oán hận cùng nước mắt bi thương! Nàng dừng không được... Chết cũng dừng không được nước mắt nóng hổi rơi xuống kia! Tựa như một đứa trẻ bị đau thương to lớn vây quanh, đem bản thân mình ôm chặt, hận không thể cầm chính bản thân mình bóp nát...
Người đàn ông rút điếu thuốc ra, kiên nhẫn cũng đã kiệt quệ.
"Mẹ nó, không hạ thủ được..." Gã cầm đầu lọc giẫm lên, chửi rủa, tay cũng đang run.
Giết người, không phải ai cũng có thể làm, loại chuyện dính đến máu tươi này, đời này cũng rửa không sạch.
"Trước tiên chơi đùa, chơi đùa!" Người bên cạnh buồn bực đừng lên, đẩy hắn, trong ánh mắt đói khát hung ác nhìn Tần Mộc Ngữ, ý đồ rất rõ ràng.
Người kia đưa mắt nhìn Tần Mộc Ngữ, nghiến răng, đứng dậy: "Được, anh qua đây phối hợp!"
Cảm nhận được hai người đang ép lại gần, bi thương lớn lao chìm đắm xuống, Tần Mộc Ngữ giật mình tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung, hai đôi giày đã tới gần, tay nàng đang run, còn không kịp phản ứng, cổ tay đã bị kéo lấy, dùng sức mà kéo một cái!
Nàng đau nhức kêu một tiếng cả người bị nắm lấy ngã xuống trên mặt đất, nằm úp xuống, một tay bị nhấc lên, tay kia đỡ trên mặt đất. Nhìn những đường cong mềm mại trên cơ thể nàng, da thịt trắng ngần, có loại cảm giác miệng lưỡi khô khốc.
"Chuyện này tôi còn dám làm, đem cô ta chuẩn bị ngồi dậy!" Đôi mắt người đàn ông đầy tơ máu, bàn bạc.
"Các muốn muốn làm cái gì..." Tần Mộc Ngữ sợ hãi mà nhìn hai gã đàn ông trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Các người cút đi... Cút đi! Đừng đụng vào tôi!"
"Tôi biết cô sẽ vùng vẫy... Cô sắp chết vẫn còn ương ngạnh cái gì! Cho các anh đây sảng khoái một chút, sẽ để cho cô chết nhanh!" Gã thô bạo mà kềm chế nàng không ngừng giãy dụa, lại lấn áp ngăn chặn trên người nàng.
Nàng giãy dụa kịch liệt cuồng loạn, thét chói tai, chúng suýt nữa đè không được.
"Thả tôi ra! Các người cút đi! Cút đi!" Tần Mộc Ngữ vật lộn, nước mắt điên cuồng mà rơi xuống, cảm giác chỉ mới trong vòng một ngày bản thân đã thấy được địa ngục, nàng không muốn chết, lại càng không muốn tuyệt vọng! Thế nhưng lúc tay người đàn ông cầm quần áo trên vai nàng xé rách, đem nàng áp sát lại trong góc phòng, bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay nàng đến biến dạng, giữ chặt hai chân của nàng mà xoa nhẹ. Thời gian trôi chậm, tiếng thét chói tai của nàng cũng trở nên khàn khàn!
Bóng đen mờ tối phủ xuống, nàng không muốn bị chiếm đoạt, nhưng dần dần ngay cả một tia hy vọng cũng không có...
Cứu tôi...
Làm ơn cứu tôi với...
************************************
Gió lạnh xào xạc trên bờ biển cạnh khách sạn, một chiếc xe đột nhiên phanh gấp!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo thắt lại tới cực điểm, ở bên ngoài điên cuồng mà tìm một vòng cũng chưa thấy tung tích Tần Mộc Ngữ, hắn rốt cục có thể thừa nhận bản thân là quá mức nóng ruột cho nên tìm người lung tung, căn bản là chạy bừa không có quy tắc!
Hắn ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, phải có biện pháp khác!
Sải bước đi vào bên trong khách sạn, Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói: "Giúp tôi tìm băng thu hình giám sát của khách sạn, ngay lập tức!"
Tiếp tân ở đại sảnh ngẩn ra: "Tiên sinh, băng thu hình giám sát của chúng tôi không thể tùy tiện đưa ra, chắc là vị tiểu thư kia chỉ là đi ra ngoài, ngài không có gì phải quá lo lắng..."
"Cô câm miệng cho tôi!" Thượng Quan Hạo lạnh lẽo nhìn cô ta gầm lên, "Cô ấy đã mất tích... Nghe rõ rồi chứ? Cô ấy đã mất tích trong khách sạn của các người, xảy ra chuyện cô sẽ không chịu trách nhiêm được đâu! Đem ra đây cho tôi!"
Người nhân viên kia bị rống lên dọa suýt nữa choáng váng.
Làm mất người... Khách sạn của cô ta để mất người? Cô sợ đến mức không dám cãi lại nữa, vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho bảo vệ, dùng tốc độ nhanh nhất cầm đoạn thu hình kia đưa tới.
Phòng Tần Mộc Ngữ lại vừa vặn nằm ở góc chết của camera, chỉ có thể nhìn được một phần ba cửa phòng.
Sau bảy giờ, có một người đàn đi vào hành lang, ngay sau đó là nàng.
Hàng lang dài vắng vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn nàng có hơi tái nhợt, cũng rất lãnh đạm, không có chút ý muốn chạy trốn. Nàng đứng ở trước của phòng, cầm thẻ muốn đẩy cửa vào trong, hồi lâu đều đứng ở cửa, đột nhiên trong lúc đó thân thể nàng kịch liệt run rẩy một cái, cơ thể như là bị cái gì trói buộc, ngay sau đó cả người biến mất!
"Chờ một chút!" Thượng Quan Hạo lạnh lùng quát bảo ngưng lại!
"Đem băng tua lại... Nhìn thử xem cái kia, có đúng là khách đăng ký ở khách sạn các người không." Hắn nói ra.
"Vị tiên sinh này..." Nhân viên kỹ thuật bên cạnh khó khăn nói: "Làm như vậy kỳ thực rất khó? Khách của khách sạn nhiều lắm, nhìn qua băng hình rất khó phân biệt rõ rệt, hơn nữa vị tiểu thư này thoạt nhìn đã trở về phòng..."
"Cô ấy căn bản là chưa từng!" Thượng Quan Hạo lạnh lùng quát, giọng nói u ám, kiềm chế lửa giận, "Anh cũng thấy đấy cô ấy trở về phòng, thế nhưng cũng không có từ nơi này đi ra ngoài, anh hãy nói cho tôi biết cô ấy làm sao lại biến mất!"
Ngôn từ sắc nhọn khiến nhân viên kỹ thuật cũng toàn thân mồ hôi lạnh, đem băng tua lại, vậy mà thực sự không có hình ảnh nàng đi ra.
Thượng Quan Hạo cũng nhìn không được nữa.
Cái gã đàn ông kia...
Vừa mới đi trước nàng một bước!
Sắc mặt hắn lạnh lùng như băng, đi ra ngoài, ngón tay nhanh chóng ấn một dãy số, mùi vị lạnh lẽo bao quanh hắn. "Mang băng ghi hình ở bãi đỗ xe lên đây, ngay lập tức!"
Nếu như Tần Mộc Ngữ là bị gã kia mang đi, như vậy ngoại trừ có xe tiếp ứng ở ngoài, không có biện pháp khác!
Đóng cửa xe, tài liệu trong vòng vài phút đã có ở trên tay hắn, Thượng Quan Hạo bắt đầu khởi động xe, rõ ràng thấy được một bóng người mờ nhạt bị ôm lên xe, ra khỏi bãi đỗ xe quẹo trái. Tất cả đơn giản xảy ra trước con đường biển của khách sạn, vùng lân cận đầy các công trình chưa xây xong, trái tim hắn bị hình bóng nàng thu lấy, càng ngày càng siết chặt, xe chạy càng lúc càng nhanh, hắn nghĩ tới nàng bị trói đi là vì lý do gì, nhưng tất cả đều không sao khả thi! Khiến hắn càng thêm lo âu, chính là căn bản không biết đối phương cuối cùng muốn nàng vì chuyện gì!
Tần Mộc Ngữ...
Em tốt nhất là không có việc gì... Tôi không cho phép em xảy ra chuyện...
Xe giống như gió lao đi, đến cuối đường là một khu nghỉ mát không cho phép xe đi vào, Thượng Quan Hạo đột nhiên phanh lại, sắc mặt căng thẳng... ngoặt tới đây đã đến tận cuối đường.
Xuyên qua kính chiếu hậu ở phía sau, Thượng Quan Hạo nhạy cảm chú ý tới phòng ở bên trái, có một cánh cửa đóng chặt.
Quát đến câu cuối cùng, Tần Cẩn Lan đã hoàn toàn mất hết sức lực, đỡ lấy cái bàn.
Cô cầm ly nước không vững, suýt nữa để nước nóng đổ lên người, không thể làm gì khác hơn đành để cái ly đặt ở đầu giường, không chịu được cầm lấy ôm cái gối lên. Đây là lần đầu tiên cô giết người, lần đầu tiên làm chuyện tàn nhẫn, không ngờ lại là với chính em gái mình!
Cô sợ hãi mà nghĩ đến những hình ảnh có thể thành hiện thực kia, mùi máu tanh cùng đen tối tràn ngập đầu óc.
Thế nhưng chỉ có thế như vậy...
Cô chỉ có thể làm như vậy...
Tần Mộc Ngữ biến mất thì cái gì cũng tốt, cô cùng Hạo sẽ không còn có kẻ nào có thể ngăn cản, không còn ai có thể gây cho cô những chuyện đau lòng đến phát điên! Cho nên... đi chết đi!
************************************
Âm thanh giọt nước mưa rơi tí tách, chầm chậm, nhưng là rõ ràng mà vang vọng.
Âm thanh này rất tĩnh lặng, Tần Mộc Ngữ cũng bị tiếng nói chuyện đánh thức.
"Thật con mẹ nó quái đản..." Gã đàn ông chửi rủa, ngắt điện thoại, quay về nói với người bên cạnh, "Lão tử vì cô ta làm việc vào sinh ra tử mấy lần, không phải chính là chồng nó sao? Giống như đề phòng trộm cướp, bây giờ lại bảo bố mày giết người! Phi!"
"Thực sự muốn giết chết cô ta? Người đàn bà kia trả cho bao nhiêu tiền hả?"
"Năm trăm vạn... Con bà nó, đủ cho hai chúng ta hoa mắt nửa đời người!" Gã đàn ông kiềm chế nói: "Mày có làm hay không?"
"Đây chính là chuyện phải ngồi tù..."
Trong lúc bọn họ thì thầm to nhỏ, cô gái nhỏ yếu trên mặt đất ẩm ướt kia đã tỉnh lại.
Nửa bên mặt nàng nằm trên mặt đất, lạnh thấu xương, chiếc quần trắng bị nước thấm vào ẩm ướt, trên mặt dính một ít bùn, nàng vừa vặn nghe thấy rõ ràng hai người kia nói gì, mặt tái nhợt, mạnh mẽ chống đỡ thân thể ngồi dậy.
"Tỉnh?" Người đàn ông giọng nói ồm ồm, nhả ra một ngụm khói, hỏi nàng, "Biết đây là chỗ nào không?"
Trong đôi mắt trong suốt một mảng yếu ớt hoảng sợ, nhìn qua bốn phía, đen nghịt, nàng căn bản không biết là ở nơi nào, quay mặt qua, run giọng nói: "Các anh là ai? Vì sao bắt tôi đến đây?"
Gã đàn ông nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Cái này phải xem do cô đắc tội người nào, cô lớn lên rất xinh đẹp, xinh đẹp mà lại đi dụ dỗ chồng người khác, lại còn nhiều lần, nếu là tôi thì tôi cũng muốn giết chết cô."
Đó rõ ràng là một chữ "chết", khiến toàn thân Tần Mộc Ngữ run lên, một luồng hơi lạnh dâng lên.
Lưng nàng mềm yếu dựa sát vào bức tường ẩm ướt lạnh buốt ở phía sau, sắc mặt trắng bệch đến mức dọa người, yếu ớt hỏi: "Là ai... Các anh vừa nói muốn giết người, là giết tôi sao?... Ai muốn giết tôi?"
Gã lại phả ra một ngụm khói, "Chuyện này cô không cần biết, cô chỉ cần biết rằng người này cô không quen, tôi giết chết cô, rồi đem cô ra bên ngoài cũng không ai biết, chỉ là tôi chưa từng giết người, tạm thời không có lá gan đó nên mới để cô sống lâu một chút. Cô chờ tôi suy nghĩ kĩ, một đao sẽ đưa cô lên đường."
"Hoặc là... Cô xinh đẹp như thế, cũng sắp chết, theo anh em chúng tôi chơi đùa một lát không phải là không thể được." Người đàn ông thô kệch cười gian tà làm bản thân can đảm thêm.
Tần Mộc Ngữ run rẩy, phảng phất trong nháy mắt này, nàng mọi thứ đều đã hiểu.
Trong ánh mắt một làn nước mỏng nổi lên, nàng nghĩ nàng có thể hiểu ý người này, bởi vì nàng dụ dỗ đàn ông mà hoàn toàn muốn diệt trừ... Là Tần Cẩn Lan. Chị cùng cha khác mẹ của nàng, Tần Cẩn Lan.
Một tia đau đớn sắc nhọn từ đáy lòng sinh ra, như sóng lớn dâng lên, ùn ùn mà vây quanh bốn phía, từ trên đầu đổ xuống... Nàng muốn hét lên, cuồng loạn mà hét lên! Nàng muốn đem tất cả mọi thứ hết thảy đập vỡ tan tành! Chạy đi hỏi người mà suốt một năm qua nàng gọi là "Chị"! Rốt cuộc có bao nhiêu cừu hận ngập trời mới đổi lấy một sinh mạng?
Cái gì là tình thân, cái gì là huyết thống...
Tần Cẩn Lan... Chị hận tôi, hận đến mức ngay cả người thân của chính mình cũng muốn giết sao!
Bờ vai của nàng run rẩy dữ dội, gương mặt đã tràn đầy oán hận cùng nước mắt bi thương! Nàng dừng không được... Chết cũng dừng không được nước mắt nóng hổi rơi xuống kia! Tựa như một đứa trẻ bị đau thương to lớn vây quanh, đem bản thân mình ôm chặt, hận không thể cầm chính bản thân mình bóp nát...
Người đàn ông rút điếu thuốc ra, kiên nhẫn cũng đã kiệt quệ.
"Mẹ nó, không hạ thủ được..." Gã cầm đầu lọc giẫm lên, chửi rủa, tay cũng đang run.
Giết người, không phải ai cũng có thể làm, loại chuyện dính đến máu tươi này, đời này cũng rửa không sạch.
"Trước tiên chơi đùa, chơi đùa!" Người bên cạnh buồn bực đừng lên, đẩy hắn, trong ánh mắt đói khát hung ác nhìn Tần Mộc Ngữ, ý đồ rất rõ ràng.
Người kia đưa mắt nhìn Tần Mộc Ngữ, nghiến răng, đứng dậy: "Được, anh qua đây phối hợp!"
Cảm nhận được hai người đang ép lại gần, bi thương lớn lao chìm đắm xuống, Tần Mộc Ngữ giật mình tỉnh lại, hai mắt đẫm lệ mông lung, hai đôi giày đã tới gần, tay nàng đang run, còn không kịp phản ứng, cổ tay đã bị kéo lấy, dùng sức mà kéo một cái!
Nàng đau nhức kêu một tiếng cả người bị nắm lấy ngã xuống trên mặt đất, nằm úp xuống, một tay bị nhấc lên, tay kia đỡ trên mặt đất. Nhìn những đường cong mềm mại trên cơ thể nàng, da thịt trắng ngần, có loại cảm giác miệng lưỡi khô khốc.
"Chuyện này tôi còn dám làm, đem cô ta chuẩn bị ngồi dậy!" Đôi mắt người đàn ông đầy tơ máu, bàn bạc.
"Các muốn muốn làm cái gì..." Tần Mộc Ngữ sợ hãi mà nhìn hai gã đàn ông trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Các người cút đi... Cút đi! Đừng đụng vào tôi!"
"Tôi biết cô sẽ vùng vẫy... Cô sắp chết vẫn còn ương ngạnh cái gì! Cho các anh đây sảng khoái một chút, sẽ để cho cô chết nhanh!" Gã thô bạo mà kềm chế nàng không ngừng giãy dụa, lại lấn áp ngăn chặn trên người nàng.
Nàng giãy dụa kịch liệt cuồng loạn, thét chói tai, chúng suýt nữa đè không được.
"Thả tôi ra! Các người cút đi! Cút đi!" Tần Mộc Ngữ vật lộn, nước mắt điên cuồng mà rơi xuống, cảm giác chỉ mới trong vòng một ngày bản thân đã thấy được địa ngục, nàng không muốn chết, lại càng không muốn tuyệt vọng! Thế nhưng lúc tay người đàn ông cầm quần áo trên vai nàng xé rách, đem nàng áp sát lại trong góc phòng, bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay nàng đến biến dạng, giữ chặt hai chân của nàng mà xoa nhẹ. Thời gian trôi chậm, tiếng thét chói tai của nàng cũng trở nên khàn khàn!
Bóng đen mờ tối phủ xuống, nàng không muốn bị chiếm đoạt, nhưng dần dần ngay cả một tia hy vọng cũng không có...
Cứu tôi...
Làm ơn cứu tôi với...
************************************
Gió lạnh xào xạc trên bờ biển cạnh khách sạn, một chiếc xe đột nhiên phanh gấp!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo thắt lại tới cực điểm, ở bên ngoài điên cuồng mà tìm một vòng cũng chưa thấy tung tích Tần Mộc Ngữ, hắn rốt cục có thể thừa nhận bản thân là quá mức nóng ruột cho nên tìm người lung tung, căn bản là chạy bừa không có quy tắc!
Hắn ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, phải có biện pháp khác!
Sải bước đi vào bên trong khách sạn, Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói: "Giúp tôi tìm băng thu hình giám sát của khách sạn, ngay lập tức!"
Tiếp tân ở đại sảnh ngẩn ra: "Tiên sinh, băng thu hình giám sát của chúng tôi không thể tùy tiện đưa ra, chắc là vị tiểu thư kia chỉ là đi ra ngoài, ngài không có gì phải quá lo lắng..."
"Cô câm miệng cho tôi!" Thượng Quan Hạo lạnh lẽo nhìn cô ta gầm lên, "Cô ấy đã mất tích... Nghe rõ rồi chứ? Cô ấy đã mất tích trong khách sạn của các người, xảy ra chuyện cô sẽ không chịu trách nhiêm được đâu! Đem ra đây cho tôi!"
Người nhân viên kia bị rống lên dọa suýt nữa choáng váng.
Làm mất người... Khách sạn của cô ta để mất người? Cô sợ đến mức không dám cãi lại nữa, vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho bảo vệ, dùng tốc độ nhanh nhất cầm đoạn thu hình kia đưa tới.
Phòng Tần Mộc Ngữ lại vừa vặn nằm ở góc chết của camera, chỉ có thể nhìn được một phần ba cửa phòng.
Sau bảy giờ, có một người đàn đi vào hành lang, ngay sau đó là nàng.
Hàng lang dài vắng vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn nàng có hơi tái nhợt, cũng rất lãnh đạm, không có chút ý muốn chạy trốn. Nàng đứng ở trước của phòng, cầm thẻ muốn đẩy cửa vào trong, hồi lâu đều đứng ở cửa, đột nhiên trong lúc đó thân thể nàng kịch liệt run rẩy một cái, cơ thể như là bị cái gì trói buộc, ngay sau đó cả người biến mất!
"Chờ một chút!" Thượng Quan Hạo lạnh lùng quát bảo ngưng lại!
"Đem băng tua lại... Nhìn thử xem cái kia, có đúng là khách đăng ký ở khách sạn các người không." Hắn nói ra.
"Vị tiên sinh này..." Nhân viên kỹ thuật bên cạnh khó khăn nói: "Làm như vậy kỳ thực rất khó? Khách của khách sạn nhiều lắm, nhìn qua băng hình rất khó phân biệt rõ rệt, hơn nữa vị tiểu thư này thoạt nhìn đã trở về phòng..."
"Cô ấy căn bản là chưa từng!" Thượng Quan Hạo lạnh lùng quát, giọng nói u ám, kiềm chế lửa giận, "Anh cũng thấy đấy cô ấy trở về phòng, thế nhưng cũng không có từ nơi này đi ra ngoài, anh hãy nói cho tôi biết cô ấy làm sao lại biến mất!"
Ngôn từ sắc nhọn khiến nhân viên kỹ thuật cũng toàn thân mồ hôi lạnh, đem băng tua lại, vậy mà thực sự không có hình ảnh nàng đi ra.
Thượng Quan Hạo cũng nhìn không được nữa.
Cái gã đàn ông kia...
Vừa mới đi trước nàng một bước!
Sắc mặt hắn lạnh lùng như băng, đi ra ngoài, ngón tay nhanh chóng ấn một dãy số, mùi vị lạnh lẽo bao quanh hắn. "Mang băng ghi hình ở bãi đỗ xe lên đây, ngay lập tức!"
Nếu như Tần Mộc Ngữ là bị gã kia mang đi, như vậy ngoại trừ có xe tiếp ứng ở ngoài, không có biện pháp khác!
Đóng cửa xe, tài liệu trong vòng vài phút đã có ở trên tay hắn, Thượng Quan Hạo bắt đầu khởi động xe, rõ ràng thấy được một bóng người mờ nhạt bị ôm lên xe, ra khỏi bãi đỗ xe quẹo trái. Tất cả đơn giản xảy ra trước con đường biển của khách sạn, vùng lân cận đầy các công trình chưa xây xong, trái tim hắn bị hình bóng nàng thu lấy, càng ngày càng siết chặt, xe chạy càng lúc càng nhanh, hắn nghĩ tới nàng bị trói đi là vì lý do gì, nhưng tất cả đều không sao khả thi! Khiến hắn càng thêm lo âu, chính là căn bản không biết đối phương cuối cùng muốn nàng vì chuyện gì!
Tần Mộc Ngữ...
Em tốt nhất là không có việc gì... Tôi không cho phép em xảy ra chuyện...
Xe giống như gió lao đi, đến cuối đường là một khu nghỉ mát không cho phép xe đi vào, Thượng Quan Hạo đột nhiên phanh lại, sắc mặt căng thẳng... ngoặt tới đây đã đến tận cuối đường.
Xuyên qua kính chiếu hậu ở phía sau, Thượng Quan Hạo nhạy cảm chú ý tới phòng ở bên trái, có một cánh cửa đóng chặt.
Bình luận facebook