Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
"Tần tiểu thư, cô sửa soạn xong chưa?" Người ở ngoài cửa thúc dục.
"..." Tần Cẩn Lan quay đầu lại, cảm giác như có muốn trốn cũng không xong, sắc mặt tái nhợt run giọng nói, "Tôi xong rồi, ra ngay đây."
Toàn bộ không khí bên trong khách sạn đều toát lên vẻ căng thẳng.
"Xin hỏi cô có phải là vị hôn thê của Thượng Quan tiên sinh, tiểu thư Tần Cẩn Lan không?" Hai cảnh sát đi tới hỏi.
"Là tôi." Tần Cẩn Lan gật đầu, cố gắng trấn tĩnh, hỏi: "Vị hôn phu của tôi đâu? Anh ấy bây giờ đang ở chỗ nào?"
Hai viên cảnh sát thoáng nhìn qua nhau.
"Nghe nói người mất tích chính là em gái của cô?" Cảnh sát hỏi lại lần nữa.
"...A" Tần Cẩn Lan nhận ra mình nói hớ, mặt lúc đỏ lúc trắng, "Đúng, là em gái tôi, tìm được em ấy chưa?"
"Tần Mộc Ngữ tiểu thư được tìm thấy rồi, chỉ có điều bị thương rất nặng, vị hôn phu của cô đã đưa cô ấy đến bệnh viện, mà kẻ bắt cóc cô ấy còn đang chạy trốn, chúng tôi đã phong tỏa toàn bộ khu nghỉ mát, nên sẽ không để bọn chúng thoát được đâu." Cảnh sát nhìn cô ta, tiếp tục bàn bạc, "Tần tiểu thư có thời gian không? Ghi chép lại cho chúng tôi một chút sự tình vừa diễn ra được chứ."
Sắc mặt Tần Cẩn Lan thoáng chốc không còn chút máu, đầu óc ong ong.
Tần Mộc Ngữ không có chết...
Cô ta còn chưa có chết...
Trái tim như bị bóp chặt, mồ hôi ứa ra, cô ta run giọng nói: "Chuyện này có quan hệ gì tới tôi, các anh đi bắt tội phạm là được rồi, vì cái gì muốn điều tra tôi?"
Trong mắt viên cảnh sát hiện lên một tia sáng, thản nhiên nói: "Tần tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng tôi tìm cô điều tra là muốn nắm bắt một chút Tần Mộc Ngữ tiểu thư bình thường quan hệ như thế nào, bởi vì chúng tôi không thể xác định được mục đích của chuyện này là bắt cóc hay là giết người, có thể là có hai người cùng tham gia, vẫn hy vọng Tần tiểu thư phối hợp."
"...A." Cô xấu hổi đồng ý, tay run run vuốt lại mái tóc, "Như vậy..."
"Ngài thanh tra, nếu như tôi nói xong hết, tôi có thể đến bệnh viện xem tình hình em gái tôi như thế nào không? Tôi cũng rất lo lắng cho em ấy."
"Tần tiểu thư yên tâm, chúng tôi hiểu tâm tình của cô, đợi một chút nữa sẽ đưa cô đi."
************************************
Trên trán nàng quấn đầy băng trắng, gương mặt tĩnh lặng lộ ra, có phần nghiêng qua một bên.
Uống một liều thuốc an thần, nàng nặng nề ngủ, giống như bông hoa trầm lắng ngon giấc.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo đau lòng, ánh mắt ảm đạm nhìn người đang nằm trên giường bệnh, tay hắn đưa ra vuốt ve sợi tóc của nàng, phần máu phía trên đã được rửa qua, nhưng mùi máu vẫn còn phảng phất đâu đây. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, khẽ ôm lấy thân thể nhỏ nhắn đang còn yên giấc ngủ ở phía dưới, thấp giọng nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì..."
Ròng rã suốt một ngày, hắn đã không nhìn nổi Cẩn Lan cứ nhằm vào nàng ở khắp mọi, cho nên mới để nàng về nghỉ ngơi. Thế nhưng hắn có chết cũng không ngờ lại có người bắt cóc nàng. Mục đích của những người đó cuối cùng là cái gì? Chỉ là muốn cường bạo nàng sao? Nàng rốt cuộc là làm mất lòng người nào?
Mạch hai bên thái dương đập thình thịch, từng đợt đau nhức mà đến.
Thượng Quan Hạo nhắm mắt nhớ lại những cảnh tượng kia, người nàng đầy máu, trên mặt in dấu bàn tay như muốn ứa máu ra, quần áo hoàn toàn bị xé rách. Nếu hắn đến chậm một bước thì nàng sẽ phải trải qua những chuyện gì?
Sắc mặt càng nhợt nhạt, ôm lấy thân thể nàng, vô thức mà càng chặt thêm, môi nhếch lên lộ rõ sát khí.
Nàng là người phụ nữ của hắn.
Nếu như nàng bị những người đó làm nhơ bẩn, hắn cam đoan sẽ rút gân đoạn cốt bọn chúng, băm thây trăm mảnh.
Trong lúc mơ màng, nàng không biết ngủ mơ thấy cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, đầu lông mày thống khổ mà nhăn lại, toàn thân run rẩy. Thượng Quan Hạo nhận thấy sự thay đổi của nàng, ôm chặt thêm, khẽ hôn lên làn da trắng còn vấn vương mùi máu vỗ về.
"Không phải sợ... Tôi ở đây..." Giọng nói hắn nhỏ nhẹ ở bên tai vang lên, hơi thở ấm áp đem nàng bao bọc lấy, "Mộc Ngữ, không sợ..."
Cánh cửa phòng điều trị có tiếng vang khẽ.
Qua khung thủy tinh, y tá nhìn bên trong có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay gõ cửa.
Bên trong, Thượng Quan Hạo cũng đã phát hiện ra tiếng động, y tá ôm bệnh án đi vào, cúi người khẽ nói: "Thượng Quan tiên sinh, vị hôn thê của ngài ở bên ngoài, ngài có muốn cô ấy đi vào đây không?"
Trong lòng y tá kinh hãi, bệnh nhân này là cảnh sát đưa tới cho nên các cô cũng biết được, cô gái này là em gái vị hôn thê của Thượng Quan Hạo. Cho nên vừa rồi thấy cảnh bọn họ ôm nhau như vậy, căng thẳng sợ đến toát mồ hôi.
Bọn họ rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào?
Thượng Quan Hạo cũng không muốn buông người ở trong lòng ra, hờ hững nói: "Tôi ra ngoài, đừng để ai vào làm phiền cô ấy."
Nói xong hắn mới đứng dậy, khẽ kéo chăn lên đắp cho nàng, nghiêng người đi ra ngoài.
Ngoài cửa phòng bệnh, trên mặt Tần Cẩn Lan nước mắt đã chảy dài trên má.
"Hạo..." Nhìn thấy hắn đi tới, Tần Cẩn Lân liền đứng lên, chạy lại nhảy vào trong ngực, ôm chặt lấy hắn.
Trong mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một tia u ám, cũng không có đáp lại.
"Hạo xin lỗi, nếu như em sớm biết Tiểu Ngữ xảy ra chuyện như vậy, em sẽ cùng anh đi tìm em ấy! Cảnh sát vừa mới hỏi qua em một việc, Tiểu Ngữ bình thường cũng không có đắc tội với ai, thế mà lại có người làm chuyện như vậy với em ấy?!" Tần Cẩn Lan nghẹn ngào nói ra.
Rất nhiều mối suy tư quanh quẩn trong đầu, Thượng Quan Hạo nhớ tới Cẩn Lan đã từng một lần bị cường bạo như thế này, trong đầu hiện lên một ít tâm tư phức tạp. Vỗ bờ vai cô ta: "Cô ấy tạm thời không có việc gì, trước tiên để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút."
Tần Cẩn Lan run rẩy thoáng cái, đánh mắt sang: "Bác sĩ có nói em ấy lúc nào sẽ tỉnh lại không?"
"Bất cứ lúc nào." Thượng Quan Hạo tiếp lời, nhìn xuống cô ta, "Cho nên em cứ về khách sạn trước, mình anh ở chỗ này chờ cô ấy tỉnh lại là được rồi."
Bất cứ lúc nào, mấy tiếng này như kích động vào trái tim Tần Cẩn Lan.
Cô ta căn bản không dám quay về, bởi vì không biết Tần Mộc Ngữ đối với chuyện bắt cóc này đã biết được bao nhiêu.
Hai người kia vẫn chưa tìm được, Tần Cẩn Lan chỉ có thể cầu cho bọn chúng gặp số mệnh tốt, đừng để bị bắt! Thế nhưng cái người bên cạnh này, cứ như quả bom nổ chậm, nếu như hai tên đần độn đó để lộ ra là Tần Cẩn Lan cô sai khiến, Tần Mộc Ngữ chỉ cần tỉnh lại mở miệng khai ra, cô tựa thì xong rồi!
"Hạo, Mộc Ngữ xảy ra chuyện như thế này em làm sao có thể ngủ được? Em với anh cùng ở bệnh viện chờ em ấy tỉnh lại!" Cô khẩn thiết cầu xin.
"Tùy em..." Trên trán Thượng Quan Hạo lộ ra một chút mệt mỏi, nhẹ nhàng đem cô kéo lại, ngồi xuống băng ghế dài.
Trái tim hắn níu chặt, không biết vì cái gì cứ như bị bóp lấy, trong ngực tràn đầy sợ hãi cùng lo âu. Cũng không thể nhắm mắt lại, nhắm mắt lại là hiện lên đôi mắt trong như nước của nàng. Hắn đối với nàng làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy cũng không làm cho nàng khuất phục, nhưng khi nàng nắm lấy cổ áo hắn cất lên câu nói đó, "Cứu... cứu tôi...", trái tim hắn... đau đến xưa nay chưa từng có.
Tần Cẩn Lan chân tay luống cuống, nghĩ ngồi xuống, mắt lại hết lần này đến lần khác hướng về phía phòng bệnh bên kia, hô hấp dần dần không ổn định.
Nếu như...
Nếu như bây giờ khiến cho cô ta hoàn toàn nằm ở trên giường bệnh không tỉnh dậy, có phải làm như vậy thì mọi chuyện mới không bại lộ?
Bàn tay bên cạnh nắm chặt, con mắt Tần Cẩn Lan khẽ động, lóe ra một tia âm lãnh, suy tính nên làm cái gì bây giờ.
"Ngày mai em trở về thành phố Z trước, anh cùng cô ấy sẽ trở về sau." Một lát sau, Thượng Quan Hạo đột nhiên nói.
Tần Cẩn Lan ngẩn ra, lúc này mới phản ứng.
"Em... Tại sao? Hạo em không muốn về trước, hai ngày sau đã là lễ cưới!" Cô ta tranh luận.
Bên trong đôi mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một chút không kiên nhẫn, nhưng lại đè nặng tâm tình, nhàn nhạt mà an ủi: "Anh nhất định phải ở lại để điều tra rõ chuyện này, cho dù là chỉ có một ngày. Nếu như vẫn còn không ra kết quả, anh sẽ quay về làm lễ cưới."
Hắn thoáng có phần lạnh lùng, nhìn cô ta: "Về phần cô ấy... Không nhất định phải tham dự lễ cưới?"
Hắn biết rõ, Cẩn Lan là muốn cô ấy trơ mắt nhìn bọn họ kết hôn.
Đàn bà, nhiều ít đều có chút tâm lý ghen ghét và trả thù, điểm này hắn từ trước đến nay cảm thấy bình thường, thế nhưng lúc này không biết vì sao, hắn lại có một chút trách cứ.
"Chuyện này..." Tần Cẩn Lan cũng phát hiện hắn không vừa lòng, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, "Được rồi, Hạo anh nhớ trở về kịp hôn hôn lễ , em không hy vọng chuyện của em ấy ảnh hưởng đến hôn lễ của chúng ta, một chút cũng không muốn!"
Thượng Quan Hạo buông mắt xuống: "Biết rồi. Yên tâm."
Bị ép buộc phải về khách sạn, Tần Cẩn Lan cả đêm cũng không có biện pháp vào trong phòng bệnh của Tần Mộc Ngữ ra tay, trong đầu đã nôn nóng không chịu nổi, nhưng khi quay lại khách sạn, tâm lại trở nên kiên định.
Cảnh sát đã đem toàn bộ mọi người trong khu nghỉ mát kiểm tra một lượt, cũng không có tìm được dấu vết hai người kia.
Tần Cẩn Lan trong thâm tâm vui mừng.
Chúng nó hẳn là đã trốn thoát, Tần Mộc Ngữ có tỉnh lại cũng không có việc gì, bây giờ chờ dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa. Mỗi ngày du khách trong khu du lịch đều tới lui, cảnh sát căn bản không có biện pháp kiểm tra ngăn chặn từng người.
Sau nửa đêm, Tần Cẩn Lan cuối cùng yên tâm một ít, thu dọn hành lý chuẩn bị quay về.
************************************
Buổi sáng ngày tiếp theo, Tần Mộc Ngữ rốt cục cũng tỉnh lại.
Suốt một đêm không ngủ, Thượng Quan Hạo phút chốc mới phản ứng, đứng dậy sải bước đi qua đẩy cửa ra.
Một tờ báo buổi sáng được đưa đến đặt ở đầu giường.
Cô gái kia đã tỉnh táo lại, tay cầm tờ báo, ở trang đầu tin tức nổi bật được in lên, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cực lớn ở phía trước.
"Tiểu thư Tần gia cùng Tổng giám đốc Tín Viễn kết hôn, ngày đó toàn bộ tin tức sẽ được cập nhật."
Tít nổi bật hiện lên hào nhoáng.
"Vì sao lại xem cái này?" Thượng Quan Hạo đi qua cầm tờ báo trong tay nàng rút ra đặt ở một bên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của nàng, "Đầu còn đau không?"
Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, bên trong có một chút lạnh nhạt, như là nhìn thấu toàn bộ tâm tư của hắn.
Thượng Quan Hạo cũng nín lặng nhìn nàng.
"Tối hôm qua tôi không nên để em một mình quay về khách sạn, bằng không cũng không gặp chuyện." Hắn nhàn nhạt nói: "May là em cũng không có việc gì, vụ án này có cảnh sát điều tra, đừng lo lắng quá."
Trước mặt nàng, hắn vĩnh viễn cũng không đem những lời yêu thương đè nén mà biểu hiện ra, cũng chỉ có hời hợt thế này.
"Thượng Quan Hạo." Nàng khẽ gọi tên hắn.
Tiếng nói lành lạnh lộ ra một ít u tối, yếu ớt nhưng lại kiên định, nàng tiếp tục nói: "Anh không thể kết hôn."
"..." Tần Cẩn Lan quay đầu lại, cảm giác như có muốn trốn cũng không xong, sắc mặt tái nhợt run giọng nói, "Tôi xong rồi, ra ngay đây."
Toàn bộ không khí bên trong khách sạn đều toát lên vẻ căng thẳng.
"Xin hỏi cô có phải là vị hôn thê của Thượng Quan tiên sinh, tiểu thư Tần Cẩn Lan không?" Hai cảnh sát đi tới hỏi.
"Là tôi." Tần Cẩn Lan gật đầu, cố gắng trấn tĩnh, hỏi: "Vị hôn phu của tôi đâu? Anh ấy bây giờ đang ở chỗ nào?"
Hai viên cảnh sát thoáng nhìn qua nhau.
"Nghe nói người mất tích chính là em gái của cô?" Cảnh sát hỏi lại lần nữa.
"...A" Tần Cẩn Lan nhận ra mình nói hớ, mặt lúc đỏ lúc trắng, "Đúng, là em gái tôi, tìm được em ấy chưa?"
"Tần Mộc Ngữ tiểu thư được tìm thấy rồi, chỉ có điều bị thương rất nặng, vị hôn phu của cô đã đưa cô ấy đến bệnh viện, mà kẻ bắt cóc cô ấy còn đang chạy trốn, chúng tôi đã phong tỏa toàn bộ khu nghỉ mát, nên sẽ không để bọn chúng thoát được đâu." Cảnh sát nhìn cô ta, tiếp tục bàn bạc, "Tần tiểu thư có thời gian không? Ghi chép lại cho chúng tôi một chút sự tình vừa diễn ra được chứ."
Sắc mặt Tần Cẩn Lan thoáng chốc không còn chút máu, đầu óc ong ong.
Tần Mộc Ngữ không có chết...
Cô ta còn chưa có chết...
Trái tim như bị bóp chặt, mồ hôi ứa ra, cô ta run giọng nói: "Chuyện này có quan hệ gì tới tôi, các anh đi bắt tội phạm là được rồi, vì cái gì muốn điều tra tôi?"
Trong mắt viên cảnh sát hiện lên một tia sáng, thản nhiên nói: "Tần tiểu thư hiểu lầm rồi, chúng tôi tìm cô điều tra là muốn nắm bắt một chút Tần Mộc Ngữ tiểu thư bình thường quan hệ như thế nào, bởi vì chúng tôi không thể xác định được mục đích của chuyện này là bắt cóc hay là giết người, có thể là có hai người cùng tham gia, vẫn hy vọng Tần tiểu thư phối hợp."
"...A." Cô xấu hổi đồng ý, tay run run vuốt lại mái tóc, "Như vậy..."
"Ngài thanh tra, nếu như tôi nói xong hết, tôi có thể đến bệnh viện xem tình hình em gái tôi như thế nào không? Tôi cũng rất lo lắng cho em ấy."
"Tần tiểu thư yên tâm, chúng tôi hiểu tâm tình của cô, đợi một chút nữa sẽ đưa cô đi."
************************************
Trên trán nàng quấn đầy băng trắng, gương mặt tĩnh lặng lộ ra, có phần nghiêng qua một bên.
Uống một liều thuốc an thần, nàng nặng nề ngủ, giống như bông hoa trầm lắng ngon giấc.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo đau lòng, ánh mắt ảm đạm nhìn người đang nằm trên giường bệnh, tay hắn đưa ra vuốt ve sợi tóc của nàng, phần máu phía trên đã được rửa qua, nhưng mùi máu vẫn còn phảng phất đâu đây. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, khẽ ôm lấy thân thể nhỏ nhắn đang còn yên giấc ngủ ở phía dưới, thấp giọng nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì..."
Ròng rã suốt một ngày, hắn đã không nhìn nổi Cẩn Lan cứ nhằm vào nàng ở khắp mọi, cho nên mới để nàng về nghỉ ngơi. Thế nhưng hắn có chết cũng không ngờ lại có người bắt cóc nàng. Mục đích của những người đó cuối cùng là cái gì? Chỉ là muốn cường bạo nàng sao? Nàng rốt cuộc là làm mất lòng người nào?
Mạch hai bên thái dương đập thình thịch, từng đợt đau nhức mà đến.
Thượng Quan Hạo nhắm mắt nhớ lại những cảnh tượng kia, người nàng đầy máu, trên mặt in dấu bàn tay như muốn ứa máu ra, quần áo hoàn toàn bị xé rách. Nếu hắn đến chậm một bước thì nàng sẽ phải trải qua những chuyện gì?
Sắc mặt càng nhợt nhạt, ôm lấy thân thể nàng, vô thức mà càng chặt thêm, môi nhếch lên lộ rõ sát khí.
Nàng là người phụ nữ của hắn.
Nếu như nàng bị những người đó làm nhơ bẩn, hắn cam đoan sẽ rút gân đoạn cốt bọn chúng, băm thây trăm mảnh.
Trong lúc mơ màng, nàng không biết ngủ mơ thấy cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, đầu lông mày thống khổ mà nhăn lại, toàn thân run rẩy. Thượng Quan Hạo nhận thấy sự thay đổi của nàng, ôm chặt thêm, khẽ hôn lên làn da trắng còn vấn vương mùi máu vỗ về.
"Không phải sợ... Tôi ở đây..." Giọng nói hắn nhỏ nhẹ ở bên tai vang lên, hơi thở ấm áp đem nàng bao bọc lấy, "Mộc Ngữ, không sợ..."
Cánh cửa phòng điều trị có tiếng vang khẽ.
Qua khung thủy tinh, y tá nhìn bên trong có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay gõ cửa.
Bên trong, Thượng Quan Hạo cũng đã phát hiện ra tiếng động, y tá ôm bệnh án đi vào, cúi người khẽ nói: "Thượng Quan tiên sinh, vị hôn thê của ngài ở bên ngoài, ngài có muốn cô ấy đi vào đây không?"
Trong lòng y tá kinh hãi, bệnh nhân này là cảnh sát đưa tới cho nên các cô cũng biết được, cô gái này là em gái vị hôn thê của Thượng Quan Hạo. Cho nên vừa rồi thấy cảnh bọn họ ôm nhau như vậy, căng thẳng sợ đến toát mồ hôi.
Bọn họ rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào?
Thượng Quan Hạo cũng không muốn buông người ở trong lòng ra, hờ hững nói: "Tôi ra ngoài, đừng để ai vào làm phiền cô ấy."
Nói xong hắn mới đứng dậy, khẽ kéo chăn lên đắp cho nàng, nghiêng người đi ra ngoài.
Ngoài cửa phòng bệnh, trên mặt Tần Cẩn Lan nước mắt đã chảy dài trên má.
"Hạo..." Nhìn thấy hắn đi tới, Tần Cẩn Lân liền đứng lên, chạy lại nhảy vào trong ngực, ôm chặt lấy hắn.
Trong mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một tia u ám, cũng không có đáp lại.
"Hạo xin lỗi, nếu như em sớm biết Tiểu Ngữ xảy ra chuyện như vậy, em sẽ cùng anh đi tìm em ấy! Cảnh sát vừa mới hỏi qua em một việc, Tiểu Ngữ bình thường cũng không có đắc tội với ai, thế mà lại có người làm chuyện như vậy với em ấy?!" Tần Cẩn Lan nghẹn ngào nói ra.
Rất nhiều mối suy tư quanh quẩn trong đầu, Thượng Quan Hạo nhớ tới Cẩn Lan đã từng một lần bị cường bạo như thế này, trong đầu hiện lên một ít tâm tư phức tạp. Vỗ bờ vai cô ta: "Cô ấy tạm thời không có việc gì, trước tiên để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút."
Tần Cẩn Lan run rẩy thoáng cái, đánh mắt sang: "Bác sĩ có nói em ấy lúc nào sẽ tỉnh lại không?"
"Bất cứ lúc nào." Thượng Quan Hạo tiếp lời, nhìn xuống cô ta, "Cho nên em cứ về khách sạn trước, mình anh ở chỗ này chờ cô ấy tỉnh lại là được rồi."
Bất cứ lúc nào, mấy tiếng này như kích động vào trái tim Tần Cẩn Lan.
Cô ta căn bản không dám quay về, bởi vì không biết Tần Mộc Ngữ đối với chuyện bắt cóc này đã biết được bao nhiêu.
Hai người kia vẫn chưa tìm được, Tần Cẩn Lan chỉ có thể cầu cho bọn chúng gặp số mệnh tốt, đừng để bị bắt! Thế nhưng cái người bên cạnh này, cứ như quả bom nổ chậm, nếu như hai tên đần độn đó để lộ ra là Tần Cẩn Lan cô sai khiến, Tần Mộc Ngữ chỉ cần tỉnh lại mở miệng khai ra, cô tựa thì xong rồi!
"Hạo, Mộc Ngữ xảy ra chuyện như thế này em làm sao có thể ngủ được? Em với anh cùng ở bệnh viện chờ em ấy tỉnh lại!" Cô khẩn thiết cầu xin.
"Tùy em..." Trên trán Thượng Quan Hạo lộ ra một chút mệt mỏi, nhẹ nhàng đem cô kéo lại, ngồi xuống băng ghế dài.
Trái tim hắn níu chặt, không biết vì cái gì cứ như bị bóp lấy, trong ngực tràn đầy sợ hãi cùng lo âu. Cũng không thể nhắm mắt lại, nhắm mắt lại là hiện lên đôi mắt trong như nước của nàng. Hắn đối với nàng làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy cũng không làm cho nàng khuất phục, nhưng khi nàng nắm lấy cổ áo hắn cất lên câu nói đó, "Cứu... cứu tôi...", trái tim hắn... đau đến xưa nay chưa từng có.
Tần Cẩn Lan chân tay luống cuống, nghĩ ngồi xuống, mắt lại hết lần này đến lần khác hướng về phía phòng bệnh bên kia, hô hấp dần dần không ổn định.
Nếu như...
Nếu như bây giờ khiến cho cô ta hoàn toàn nằm ở trên giường bệnh không tỉnh dậy, có phải làm như vậy thì mọi chuyện mới không bại lộ?
Bàn tay bên cạnh nắm chặt, con mắt Tần Cẩn Lan khẽ động, lóe ra một tia âm lãnh, suy tính nên làm cái gì bây giờ.
"Ngày mai em trở về thành phố Z trước, anh cùng cô ấy sẽ trở về sau." Một lát sau, Thượng Quan Hạo đột nhiên nói.
Tần Cẩn Lan ngẩn ra, lúc này mới phản ứng.
"Em... Tại sao? Hạo em không muốn về trước, hai ngày sau đã là lễ cưới!" Cô ta tranh luận.
Bên trong đôi mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một chút không kiên nhẫn, nhưng lại đè nặng tâm tình, nhàn nhạt mà an ủi: "Anh nhất định phải ở lại để điều tra rõ chuyện này, cho dù là chỉ có một ngày. Nếu như vẫn còn không ra kết quả, anh sẽ quay về làm lễ cưới."
Hắn thoáng có phần lạnh lùng, nhìn cô ta: "Về phần cô ấy... Không nhất định phải tham dự lễ cưới?"
Hắn biết rõ, Cẩn Lan là muốn cô ấy trơ mắt nhìn bọn họ kết hôn.
Đàn bà, nhiều ít đều có chút tâm lý ghen ghét và trả thù, điểm này hắn từ trước đến nay cảm thấy bình thường, thế nhưng lúc này không biết vì sao, hắn lại có một chút trách cứ.
"Chuyện này..." Tần Cẩn Lan cũng phát hiện hắn không vừa lòng, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, "Được rồi, Hạo anh nhớ trở về kịp hôn hôn lễ , em không hy vọng chuyện của em ấy ảnh hưởng đến hôn lễ của chúng ta, một chút cũng không muốn!"
Thượng Quan Hạo buông mắt xuống: "Biết rồi. Yên tâm."
Bị ép buộc phải về khách sạn, Tần Cẩn Lan cả đêm cũng không có biện pháp vào trong phòng bệnh của Tần Mộc Ngữ ra tay, trong đầu đã nôn nóng không chịu nổi, nhưng khi quay lại khách sạn, tâm lại trở nên kiên định.
Cảnh sát đã đem toàn bộ mọi người trong khu nghỉ mát kiểm tra một lượt, cũng không có tìm được dấu vết hai người kia.
Tần Cẩn Lan trong thâm tâm vui mừng.
Chúng nó hẳn là đã trốn thoát, Tần Mộc Ngữ có tỉnh lại cũng không có việc gì, bây giờ chờ dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa. Mỗi ngày du khách trong khu du lịch đều tới lui, cảnh sát căn bản không có biện pháp kiểm tra ngăn chặn từng người.
Sau nửa đêm, Tần Cẩn Lan cuối cùng yên tâm một ít, thu dọn hành lý chuẩn bị quay về.
************************************
Buổi sáng ngày tiếp theo, Tần Mộc Ngữ rốt cục cũng tỉnh lại.
Suốt một đêm không ngủ, Thượng Quan Hạo phút chốc mới phản ứng, đứng dậy sải bước đi qua đẩy cửa ra.
Một tờ báo buổi sáng được đưa đến đặt ở đầu giường.
Cô gái kia đã tỉnh táo lại, tay cầm tờ báo, ở trang đầu tin tức nổi bật được in lên, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cực lớn ở phía trước.
"Tiểu thư Tần gia cùng Tổng giám đốc Tín Viễn kết hôn, ngày đó toàn bộ tin tức sẽ được cập nhật."
Tít nổi bật hiện lên hào nhoáng.
"Vì sao lại xem cái này?" Thượng Quan Hạo đi qua cầm tờ báo trong tay nàng rút ra đặt ở một bên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của nàng, "Đầu còn đau không?"
Tần Mộc Ngữ nhìn hắn, bên trong có một chút lạnh nhạt, như là nhìn thấu toàn bộ tâm tư của hắn.
Thượng Quan Hạo cũng nín lặng nhìn nàng.
"Tối hôm qua tôi không nên để em một mình quay về khách sạn, bằng không cũng không gặp chuyện." Hắn nhàn nhạt nói: "May là em cũng không có việc gì, vụ án này có cảnh sát điều tra, đừng lo lắng quá."
Trước mặt nàng, hắn vĩnh viễn cũng không đem những lời yêu thương đè nén mà biểu hiện ra, cũng chỉ có hời hợt thế này.
"Thượng Quan Hạo." Nàng khẽ gọi tên hắn.
Tiếng nói lành lạnh lộ ra một ít u tối, yếu ớt nhưng lại kiên định, nàng tiếp tục nói: "Anh không thể kết hôn."
Bình luận facebook