Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Editor: Puck -
(*) Dư – còn sót lại, tình – tình yêu, tình cảm. Dư tình: Tình cảm còn sót lại
Thấy Lâm Tuyết giữ chặt Hoắc Gia Tường, tất cả mọi người hoảng hốt, sau đó hộ vệ người theo thân tín của nhà họ Hoắc rối rít xông tới, trong tay cầm súng, nhắm ngay vào Lâm Tuyết, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng sẽ bắn chết cô.
Những hộ vệ này đều là lính bắn tỉa trong hàng ngàn mới tìm được một, khả năng bắn súng vô cùng chính xác, nhưng mà bọn họ lo lắng khi Lâm Tuyết ngã xuống đất, châm lông trâu trong tay sẽ đâm thủng cổ Hoắc Gia Tường, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ chờ tam thiếu gia ra lệnh.
Tròng mắt đen sắc bén của Hoắc Vân Phi nheo lại, phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ em định giết cha?”
“Đủ rồi, đừng biểu diễn trò hề máu chó nhận thân ở trước mặt tôi, tôi một chữ cũng không tin tưởng!” Lâm Tuyết vốn không hề chuẩn bị tâm lý, dĩ nhiên không thể dựa vào một phía Hoắc Gia Tường sẽ nhận thức người cha này. Huống chi ông ta chính là trùm buôn thuốc phiện lừng lẫy tiếng tăm ở Tam giác vàng, đồng thời cũng là đối thủ một mất một còn mà Lương Tuấn Đào tốn hết sức muốn tiêu diệt, nói không chừng đây chính là cái bẫy mới mà bọn họ thiết kế, định gây chia rẽ bất hòa giữa cô và Lương Tuấn Đào. Quá buồn cười, cô làm sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy!
Hoắc Gia Tường bị giữ chặt không hề hốt hoảng chút nào, ngược lại ông rất bình tĩnh phất tay với hộ vệ của mình mà nói: “Đều không được nổ súng, con bé là tứ tiểu thư của các cậu, ai dám làm tổn thương một sợi tóc của con bé, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”
Thấy Hoắc Gia Tường nói như vậy, những hộ vệ kia đều lui ra, chỉ có điều họng súng vẫn chĩa vào Lâm Tuyết, để tránh tình huống bất ngờ phát sinh.
Lâm Tuyết uy hiếp Hoắc Gia Tường đi cùng mình rời khỏi ổ độc này, nếu không thì cùng đến chỗ chết với ông ta.
Hoắc Gia Tường ý bảo nói với cô mấy câu rồi đi, sắc mặt hiền lành cũng không hề bởi vì cô vô lễ mà tức giận, ngược lại mang theo áy náy nói: “Đứa bé, lần này cha tìm đến con chính là muốn xác định thân phận của con, không có ý mạnh mẽ ép con ở lại. Tuy con là con gái của cha, nhưng đã trưởng thành gả cho người rồi...” Thế giới lớn như vậy, sao lại cố tình gả cho Lương Tuấn Đào đây? Nghĩ tới đây ông liền không nhịn được mà than thở tạo hóa trêu ngươi, “Con có tự do và lựa chọn của con, cha sẽ không miễn cưỡng con cái gì! Thật, chờ xác định quan hệ máu mủ ruột thịt của hai cha con chúng ta, thì sẽ thả con đi!”
Nhìn ông ta diễn trò giống như thật, Lâm Tuyết ngây ngốc. Thật ra thì cô rất bác bỏ tất cả những lời mà Hoắc Gia Tường nói, vốn không tin tưởng. Nhưng khi nhìn ánh mắt hiền lành cưng chiều của ông ta, tim giống như bị xúc động rồi, có một cảm giác nói không rõ ràng được khiến cho cô không hung ác được, lòng cũng không biết làm sao mà loạn lên.
Hoắc Vân Phi canh chừng thật lâu, đã sớm chờ cơ hội này. Thừa dịp Lâm Tuyết mất hồn, anh giành bước tiến lên, chính xác không sai túm được cổ tay của cô, khẽ dùng sức, cô bị đau buông tay, châm lông trâu kia lập tức rơi xuống trên mặt đất.
Lâm Tuyết không ngờ động tác của Hoắc Vân Phi lại nhanh như vậy, cứ như vậy bị anh ta giữ chặt, rất phẫn nộ, tung một cước đạp anh ta, lại bị anh ta lắc mình né tránh, sau đó trở tay vặn chặt cánh tay của cô, ôm thật chặt vào trong ngực, xác định cô không thể động đậy, mới quay đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt hỏi cha mình: “Xử lý như thế nào?”
Hoắc Gia Tường để cho người lấy cây châm nhỏ đi, lúc này mới lòng vẫn còn sợ hãi trách cứ Lâm Tuyết: “Con bé này, đồ nguy hiểm gì đó như vậy không thể mang bên mình, lỡ như ngộ thương rồi thì biết làm như thế nào?”
Hoắc Vân Phi ôm Lâm Tuyết đến trên ghế sa lon gần cửa sổ, bàn tay vẫn vững vàng kiềm chế cô, sau đó kêu một y tá nhỏ đến lục soát người cô, đề phòng trên người cô còn cất giấu vũ khí nguy hiểm tương tự.
Một hộ vệ lấy bức bình phong ra, che chỗ Hoắc Vân Phi và Lâm Tuyết ngồi, sau đó y tá nhỏ kia mới bắt đầu cẩn thận lục soát, ngay cả áo lót sát người Lâm Tuyết cũng không bỏ qua.
Lâm Tuyết cực kỳ tức giận mà mắng to Hoắc Vân Phi, đối phương lại thờ ơ, chỉ có điều khi y tá nhỏ lục soát áo lót của cô, anh quay mặt đi, coi như tránh
Quần áo mùa hè rất mỏng đơn giản, che giấu cái gì vừa nhìn thấy luôn, cẩn thận bóp mỗi một tấc vải vóc, xác định không có bất kỳ vật thể nguy hiểm nào nữa. Công việc lục soát cuối cùng kết thúc, hộ vệ lấy bình phong ra, y tá nhỏ báo cáo: “Chỉ có một màng ni lon vô tác dụng, không phát hiện bất cứ vật gì khả nghi nguy hiểm.”
Hoắc Gia Tường yên tâm, nói với Hoắc Vân Phi vẫn kiềm chế Lâm Tuyết: “Lão tam, thả em gái con ra!”
Hoắc Vân Phi thả lỏng Lâm Tuyết, lại vẫn ngồi ở đó không động, tròng mắt đen sắc bén lạnh lùng liếc nhìn cô, môi mỏng khẽ mím lại, mày kiếm nhíu chặt, nhìn dáng dấp vẫn rối rắm chuyện mình đột nhiên nhiều thêm một cô em gái.
Hoàn toàn rơi vào trong lòng bàn tay của người khác, Lâm Tuyết ngược lại bình tĩnh lại. Cô ngồi thẳng người, không để ý tới Hoắc Vân Phi, mà ngước mắt nhìn về phía Hoắc Gia Tường, lạnh lùng nói: “Ông định như thế nào?”
Chuyện mang thai cũng bị phát hiện, cô chỉ sợ cha con nhà họ Hoắc sẽ dùng cô đến uy hiếp Lương Tuấn Đào, như vậy cục diện sẽ trở nên hỏng bết. Phải biết Lương Tuấn Đào chẳng những liên tục khiến cho Hắc Nha bị thương, còn tự tay dùng súng bắn chết con thứ hai và con dâu thứ hai của Hoắc Gia Tường, thù không đội trời chung như vậy, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng trả thù.
Hoắc Gia Tường đi tới, vốn định lôi kéo tay của cô nói chuyện, thấy cô khẩn trương phẫn nộ giống như con mèo nhỏ xù lông, đành phải thôi, không hề miễn cưỡng nữa. Bất đắc dĩ thở dài nói: “Cha chỉ xin con ở lại đây vài ngày thôi! Hai ba ngày nữa kết quả giám định sẽ có thể có, khi đó con muốn đi, cha cũng không hề cản con nữa!”
Ông ta một lần nữa nhắc tới kết quả giám định, Lâm Tuyết rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Một lần nữa quan sát Hoắc Gia Tường, thậm chí có cảm giác đã từng quen biết, hàng mi nét mày hiền lành này và ánh mắt ấm áp cưng chiều này, cô chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Lâm Văn Bác.
Chẳng lẽ cô... Thật sự có liên hệ máu mủ với ông ta? Không thể nào! Thế giới lớn như vậy, kịch tính máu chó như vậy tại sao có thể xảy ra trên người cô? Tai sao vừa thấy mặt Hoắc Gia Tường dã cực kỳ chắc chắn cô chính là con gái của ông ta? Đưa tay sờ sờ mặt mình, không sai, cô cực kỳ giống mẹ, chắc Hoắc Gia Tường thấy cô có diện mạo cực kỳ giống mẹ mới sinh ra ý niệm hoang đường này đi! Chẳng lẽ giữa mẹ mình và Hoắc Gia Tường từng có...
Hoắc Gia Tường nhìn ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Lâm Tuyết cũng không giải thích quá nhiều, mà trực tiếp để cho người mang một cuốn album ảnh đến đưa cho Lâm Tuyết.
Đây vốn là album ảnh gia đình, bên trong đa số đều là ảnh cuộc sống. Đều là ảnh chụp chung giữa Hoắc Gia Tường và một cô gái trẻ, còn có một số ảnh chụp gia đình bọn họ ôm đứa bé ngọt ngào. Đứa bé trong hình chụp từ khi còn trong tã đến lớn bốn năm tuổi, các giai đoạn khác nhau đều có, có thể nhìn ra được đống hình này cũng không phải chụp được trong thời gian ngắn.
Bé trai rất đẹp, khi bốn năm tuổi đã có thể từ mặt mày cậu bé nhìn ra đây chính là dáng vẻ của Hoắc Vân Phi khi còn bé. Diện mạo khi còn trẻ của Hoắc Gia Tường cũng rất trắng trẻo nho nhã, mà cô gái bên người ông ta càng khiến cho Lâm Tuyết giật mình, bởi vì gương mặt cô gái đó và cô có chín phần tương tự!
Đây là mẹ sao? Lâm Tuyết đưa tay sờ lên khuôn mặt thanh tú, hình như đang sờ mặt mình. Không sai, đây là mẹ!
Lâm Tuyết có ấn tượng với mẹ, nhưng bà qua đời rất sớm, cô sống mấy năm với bà ngoại, sau khi bà ngoại qua đời cô lại được dì Hứa Tĩnh Dao mang vào sống trong nhà họ Lâm. Tất cả moi người đều nói cô là con gái riêng do mẹ và Lâm Văn Bác sinh ra, vì thế Lâm Thông và Lâm Á Linh luôn bắt nạt cô, nói cô là đứa bé do tiểu tam sinh ra.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngẩng đầu lên, Lâm Tuyết kinh ngạc nhìn Hoắc Gia Tường, trong đầu chưa bao giờ hỏng bét rối loạn như giờ khắc này. Trời ạ! Chẳng lẽ Hoắc Gia Tường thật sự là cha đẻ của cô? Chuyện này... Khiến cho cô hoàn toàn không hề chuẩn bị tư tưởng chút nào! Ông trời tại sao lại giở trò đùa giỡn không dễ cười như vậy!
“Con cẩn thận nhìn anh ba của con!” Hoắc Gia Tường biết lúc này lòng của cô nhất định cực kỳ hỗn loạn, cũng không nói thêm gì nưa, liền chỉ vào Hoắc Vân Phi nói với cô, “Nhìn mắt nó, có phải rất giống ánh mắt của mẹ con không? Có phải rất giống ánh mắt của con không?”
Sau khi được Hoắc Gia Tường nhắc nhở, Lâm Tuyết phát hiện có chuyện như vậy! Ánh mắt của Hoắc Vân Phi và ánh mắt của cô chính xác rất giống nhau, chỉ có điều khuôn mặt anh ta phần lớn thừa kế từ Hoắc Gia Tường, nhưng mà đẹp trai cao lớn hơn cha mình nhiều.
“Hai con là anh em ruột cùng cha cùng mẹ!” Hoắc Gia Tường hiền hòa nhìn cô, nói tiếp, “Nhớ, hai anh em các con là người thân nhất trên đời này, về sau nhất định phải sống chung hòa thuận!”
Từ đầu đến cuối Hoắc Vân Phi vẫn không nói chuyện, ánh mắt dò xét về phía Lâm Tuyết lại phức tạp thêm mấy phần. Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy cô đã có cảm giác quen thuộc bẩm sinh, luôn muốn gần gũi cô, không bỏ được mà yêu cô, thì ra là... Đây là tình thân anh em đang tác quái, cũng không phải cái gì mà vừa thấy đã yêu!
(*) Dư – còn sót lại, tình – tình yêu, tình cảm. Dư tình: Tình cảm còn sót lại
Thấy Lâm Tuyết giữ chặt Hoắc Gia Tường, tất cả mọi người hoảng hốt, sau đó hộ vệ người theo thân tín của nhà họ Hoắc rối rít xông tới, trong tay cầm súng, nhắm ngay vào Lâm Tuyết, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng sẽ bắn chết cô.
Những hộ vệ này đều là lính bắn tỉa trong hàng ngàn mới tìm được một, khả năng bắn súng vô cùng chính xác, nhưng mà bọn họ lo lắng khi Lâm Tuyết ngã xuống đất, châm lông trâu trong tay sẽ đâm thủng cổ Hoắc Gia Tường, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ chờ tam thiếu gia ra lệnh.
Tròng mắt đen sắc bén của Hoắc Vân Phi nheo lại, phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ em định giết cha?”
“Đủ rồi, đừng biểu diễn trò hề máu chó nhận thân ở trước mặt tôi, tôi một chữ cũng không tin tưởng!” Lâm Tuyết vốn không hề chuẩn bị tâm lý, dĩ nhiên không thể dựa vào một phía Hoắc Gia Tường sẽ nhận thức người cha này. Huống chi ông ta chính là trùm buôn thuốc phiện lừng lẫy tiếng tăm ở Tam giác vàng, đồng thời cũng là đối thủ một mất một còn mà Lương Tuấn Đào tốn hết sức muốn tiêu diệt, nói không chừng đây chính là cái bẫy mới mà bọn họ thiết kế, định gây chia rẽ bất hòa giữa cô và Lương Tuấn Đào. Quá buồn cười, cô làm sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy!
Hoắc Gia Tường bị giữ chặt không hề hốt hoảng chút nào, ngược lại ông rất bình tĩnh phất tay với hộ vệ của mình mà nói: “Đều không được nổ súng, con bé là tứ tiểu thư của các cậu, ai dám làm tổn thương một sợi tóc của con bé, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”
Thấy Hoắc Gia Tường nói như vậy, những hộ vệ kia đều lui ra, chỉ có điều họng súng vẫn chĩa vào Lâm Tuyết, để tránh tình huống bất ngờ phát sinh.
Lâm Tuyết uy hiếp Hoắc Gia Tường đi cùng mình rời khỏi ổ độc này, nếu không thì cùng đến chỗ chết với ông ta.
Hoắc Gia Tường ý bảo nói với cô mấy câu rồi đi, sắc mặt hiền lành cũng không hề bởi vì cô vô lễ mà tức giận, ngược lại mang theo áy náy nói: “Đứa bé, lần này cha tìm đến con chính là muốn xác định thân phận của con, không có ý mạnh mẽ ép con ở lại. Tuy con là con gái của cha, nhưng đã trưởng thành gả cho người rồi...” Thế giới lớn như vậy, sao lại cố tình gả cho Lương Tuấn Đào đây? Nghĩ tới đây ông liền không nhịn được mà than thở tạo hóa trêu ngươi, “Con có tự do và lựa chọn của con, cha sẽ không miễn cưỡng con cái gì! Thật, chờ xác định quan hệ máu mủ ruột thịt của hai cha con chúng ta, thì sẽ thả con đi!”
Nhìn ông ta diễn trò giống như thật, Lâm Tuyết ngây ngốc. Thật ra thì cô rất bác bỏ tất cả những lời mà Hoắc Gia Tường nói, vốn không tin tưởng. Nhưng khi nhìn ánh mắt hiền lành cưng chiều của ông ta, tim giống như bị xúc động rồi, có một cảm giác nói không rõ ràng được khiến cho cô không hung ác được, lòng cũng không biết làm sao mà loạn lên.
Hoắc Vân Phi canh chừng thật lâu, đã sớm chờ cơ hội này. Thừa dịp Lâm Tuyết mất hồn, anh giành bước tiến lên, chính xác không sai túm được cổ tay của cô, khẽ dùng sức, cô bị đau buông tay, châm lông trâu kia lập tức rơi xuống trên mặt đất.
Lâm Tuyết không ngờ động tác của Hoắc Vân Phi lại nhanh như vậy, cứ như vậy bị anh ta giữ chặt, rất phẫn nộ, tung một cước đạp anh ta, lại bị anh ta lắc mình né tránh, sau đó trở tay vặn chặt cánh tay của cô, ôm thật chặt vào trong ngực, xác định cô không thể động đậy, mới quay đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt hỏi cha mình: “Xử lý như thế nào?”
Hoắc Gia Tường để cho người lấy cây châm nhỏ đi, lúc này mới lòng vẫn còn sợ hãi trách cứ Lâm Tuyết: “Con bé này, đồ nguy hiểm gì đó như vậy không thể mang bên mình, lỡ như ngộ thương rồi thì biết làm như thế nào?”
Hoắc Vân Phi ôm Lâm Tuyết đến trên ghế sa lon gần cửa sổ, bàn tay vẫn vững vàng kiềm chế cô, sau đó kêu một y tá nhỏ đến lục soát người cô, đề phòng trên người cô còn cất giấu vũ khí nguy hiểm tương tự.
Một hộ vệ lấy bức bình phong ra, che chỗ Hoắc Vân Phi và Lâm Tuyết ngồi, sau đó y tá nhỏ kia mới bắt đầu cẩn thận lục soát, ngay cả áo lót sát người Lâm Tuyết cũng không bỏ qua.
Lâm Tuyết cực kỳ tức giận mà mắng to Hoắc Vân Phi, đối phương lại thờ ơ, chỉ có điều khi y tá nhỏ lục soát áo lót của cô, anh quay mặt đi, coi như tránh
Quần áo mùa hè rất mỏng đơn giản, che giấu cái gì vừa nhìn thấy luôn, cẩn thận bóp mỗi một tấc vải vóc, xác định không có bất kỳ vật thể nguy hiểm nào nữa. Công việc lục soát cuối cùng kết thúc, hộ vệ lấy bình phong ra, y tá nhỏ báo cáo: “Chỉ có một màng ni lon vô tác dụng, không phát hiện bất cứ vật gì khả nghi nguy hiểm.”
Hoắc Gia Tường yên tâm, nói với Hoắc Vân Phi vẫn kiềm chế Lâm Tuyết: “Lão tam, thả em gái con ra!”
Hoắc Vân Phi thả lỏng Lâm Tuyết, lại vẫn ngồi ở đó không động, tròng mắt đen sắc bén lạnh lùng liếc nhìn cô, môi mỏng khẽ mím lại, mày kiếm nhíu chặt, nhìn dáng dấp vẫn rối rắm chuyện mình đột nhiên nhiều thêm một cô em gái.
Hoàn toàn rơi vào trong lòng bàn tay của người khác, Lâm Tuyết ngược lại bình tĩnh lại. Cô ngồi thẳng người, không để ý tới Hoắc Vân Phi, mà ngước mắt nhìn về phía Hoắc Gia Tường, lạnh lùng nói: “Ông định như thế nào?”
Chuyện mang thai cũng bị phát hiện, cô chỉ sợ cha con nhà họ Hoắc sẽ dùng cô đến uy hiếp Lương Tuấn Đào, như vậy cục diện sẽ trở nên hỏng bết. Phải biết Lương Tuấn Đào chẳng những liên tục khiến cho Hắc Nha bị thương, còn tự tay dùng súng bắn chết con thứ hai và con dâu thứ hai của Hoắc Gia Tường, thù không đội trời chung như vậy, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng trả thù.
Hoắc Gia Tường đi tới, vốn định lôi kéo tay của cô nói chuyện, thấy cô khẩn trương phẫn nộ giống như con mèo nhỏ xù lông, đành phải thôi, không hề miễn cưỡng nữa. Bất đắc dĩ thở dài nói: “Cha chỉ xin con ở lại đây vài ngày thôi! Hai ba ngày nữa kết quả giám định sẽ có thể có, khi đó con muốn đi, cha cũng không hề cản con nữa!”
Ông ta một lần nữa nhắc tới kết quả giám định, Lâm Tuyết rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Một lần nữa quan sát Hoắc Gia Tường, thậm chí có cảm giác đã từng quen biết, hàng mi nét mày hiền lành này và ánh mắt ấm áp cưng chiều này, cô chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Lâm Văn Bác.
Chẳng lẽ cô... Thật sự có liên hệ máu mủ với ông ta? Không thể nào! Thế giới lớn như vậy, kịch tính máu chó như vậy tại sao có thể xảy ra trên người cô? Tai sao vừa thấy mặt Hoắc Gia Tường dã cực kỳ chắc chắn cô chính là con gái của ông ta? Đưa tay sờ sờ mặt mình, không sai, cô cực kỳ giống mẹ, chắc Hoắc Gia Tường thấy cô có diện mạo cực kỳ giống mẹ mới sinh ra ý niệm hoang đường này đi! Chẳng lẽ giữa mẹ mình và Hoắc Gia Tường từng có...
Hoắc Gia Tường nhìn ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Lâm Tuyết cũng không giải thích quá nhiều, mà trực tiếp để cho người mang một cuốn album ảnh đến đưa cho Lâm Tuyết.
Đây vốn là album ảnh gia đình, bên trong đa số đều là ảnh cuộc sống. Đều là ảnh chụp chung giữa Hoắc Gia Tường và một cô gái trẻ, còn có một số ảnh chụp gia đình bọn họ ôm đứa bé ngọt ngào. Đứa bé trong hình chụp từ khi còn trong tã đến lớn bốn năm tuổi, các giai đoạn khác nhau đều có, có thể nhìn ra được đống hình này cũng không phải chụp được trong thời gian ngắn.
Bé trai rất đẹp, khi bốn năm tuổi đã có thể từ mặt mày cậu bé nhìn ra đây chính là dáng vẻ của Hoắc Vân Phi khi còn bé. Diện mạo khi còn trẻ của Hoắc Gia Tường cũng rất trắng trẻo nho nhã, mà cô gái bên người ông ta càng khiến cho Lâm Tuyết giật mình, bởi vì gương mặt cô gái đó và cô có chín phần tương tự!
Đây là mẹ sao? Lâm Tuyết đưa tay sờ lên khuôn mặt thanh tú, hình như đang sờ mặt mình. Không sai, đây là mẹ!
Lâm Tuyết có ấn tượng với mẹ, nhưng bà qua đời rất sớm, cô sống mấy năm với bà ngoại, sau khi bà ngoại qua đời cô lại được dì Hứa Tĩnh Dao mang vào sống trong nhà họ Lâm. Tất cả moi người đều nói cô là con gái riêng do mẹ và Lâm Văn Bác sinh ra, vì thế Lâm Thông và Lâm Á Linh luôn bắt nạt cô, nói cô là đứa bé do tiểu tam sinh ra.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngẩng đầu lên, Lâm Tuyết kinh ngạc nhìn Hoắc Gia Tường, trong đầu chưa bao giờ hỏng bét rối loạn như giờ khắc này. Trời ạ! Chẳng lẽ Hoắc Gia Tường thật sự là cha đẻ của cô? Chuyện này... Khiến cho cô hoàn toàn không hề chuẩn bị tư tưởng chút nào! Ông trời tại sao lại giở trò đùa giỡn không dễ cười như vậy!
“Con cẩn thận nhìn anh ba của con!” Hoắc Gia Tường biết lúc này lòng của cô nhất định cực kỳ hỗn loạn, cũng không nói thêm gì nưa, liền chỉ vào Hoắc Vân Phi nói với cô, “Nhìn mắt nó, có phải rất giống ánh mắt của mẹ con không? Có phải rất giống ánh mắt của con không?”
Sau khi được Hoắc Gia Tường nhắc nhở, Lâm Tuyết phát hiện có chuyện như vậy! Ánh mắt của Hoắc Vân Phi và ánh mắt của cô chính xác rất giống nhau, chỉ có điều khuôn mặt anh ta phần lớn thừa kế từ Hoắc Gia Tường, nhưng mà đẹp trai cao lớn hơn cha mình nhiều.
“Hai con là anh em ruột cùng cha cùng mẹ!” Hoắc Gia Tường hiền hòa nhìn cô, nói tiếp, “Nhớ, hai anh em các con là người thân nhất trên đời này, về sau nhất định phải sống chung hòa thuận!”
Từ đầu đến cuối Hoắc Vân Phi vẫn không nói chuyện, ánh mắt dò xét về phía Lâm Tuyết lại phức tạp thêm mấy phần. Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy cô đã có cảm giác quen thuộc bẩm sinh, luôn muốn gần gũi cô, không bỏ được mà yêu cô, thì ra là... Đây là tình thân anh em đang tác quái, cũng không phải cái gì mà vừa thấy đã yêu!
Bình luận facebook