Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Editor: Puck - Diễn đàn
Đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi, Mạc Sở Hàn tiếp tục như vậy nữa, vương quốc của chủ nhân sớm muộn gì cũng sẽ bị các đối thủ cạnh tranh thâu tóm.
Trong tròng mắt A Mặc Nghê lộ vẻ bi ai, anh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thiếu gia, tình huống bây giờ của chúng ta rất nguy hiểm…”
“Mang Bối Ny tới trong phòng KTV, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!” Mạc Sở Hàn lạnh lùng cắt đứt lời anh ta, sau đó anh liền đi ra ngoài.
Anh đặc biệt vì Bối Ny mà xây phòng âm thanh KTV tân tiến nhất, để vì thưởng thức vẻ đẹp của cô hay giọng hát, dĩ nhiên chính là vì những bài mà cô hát, luôn có thể đả động tim anh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Gió thu nổi lên lá bay tán loạn, tình yêu của em khiến cho tôi trở nên nhếch nhác. Ai có thể trải nghiệm tư vị khổ sở, em khiến cho tôi vết thương chồng chất.”
“Hoa hồng tôi yêu đã sớm khô héo, đời tôi còn có thể yêu ai. Đau triệt nội tâm ai tới an ủi, đừng để cho tôi bay cô đơn.”
“Tôi muốn bay cùng em, nhưng em lại không quay đầu lại, khiến cho nước mắt của tôi chảy xuống… Ai có thể trải nghiệm tư vị khổ sở này, em khiến cho tôi vết thương chồng chất…”
(*) Bài hát Một con bướm của An Đông Dương
Bối Ny rất đẹp, gương mặt đó có thể dùng hoàn mỹ không tỳ vết để hình dung. Cũng vậy, vóc dáng của cô cũng rất được, tóm lại là một báu vật tuyệt sắc hấp dẫn đàn ông.
Nhưng khiến Mạc Sở Hàn vừa gặp đã thương cô lại không phải dáng vẻ xinh đẹp của cô, mà là mùi vị đau khổ triền miên trong tiếng ca của cô. Cô hát, luôn có thể chạm đến chỗ dịu dàng nơi sâu nhất trong lòng anh, mỗi lần đều khiến anh lã chã rơi lệ.
Dưới ánh đèn mê ly, Bối Ny xúc động ca hát, đôi mắt đẹp lưu chuyển xung quanh, xinh đẹp không gì sánh được. Chỉ có điều mỗi khi ánh mắt của kịp chạm đến khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Mạc Sở Hàn thì sẽ lộ ra ánh mắt kỳ quái. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Bốp bốp!” Một khúc ca hoàn tất, Mạc Sở Hàn vỗ tay. Anh tự rót ly rượu cho Bối Ny, ngoắc tay nói với cô, “Bảo bối, tới đây!”
Bối Ny để microphone xuống, phong tình vạn chủng lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, đi tới bên cạnh Mạc Sở Hàn, cầm bàn tay thon dài trắng nõn của anh, thuận thế ngã vào trong ngực anh.
Bàn tay sờ lên gương mặt xinh đẹp của cô, một tay khác của Mạc Sở Hàn nâng ly rượu lên, đưa đến bên môi đỏ mọng tươi đẹp của cô.
Cô uống một hơi cạn sạch, cười đến vô cùng xinh đẹp. Cánh tay mềm mại như ngọc ôm cổ anh, quyến rũ cười nói: “Mạc thiếu gia, vì sao ngài lại yêu thương Bối Ny như vậy?”
Thay thế nữ diễn viên đó trở thành hồng nhân bên cạnh Mạc Sở Hàn, Bối Ny rất có cảm giác thành tựu.
“Bởi vì em ngoan!” Mạc Sở Hàn thích Bối Ny không phải ngẫu nhiên, bởi vì cô gái này tuy xinh đẹp, nhưng cô không bao giờ dùng những thứ nước hoa sặc người kia, hơn nữa cách cô nói chuyện làm việc cũng vô cùng hợp với tâm ý của anh, giống như vô cùng hiểu rõ anh.
Môi đỏ mọng của Bối Ny hôn lên xương quai xanh gợi cảm của anh, lưỡi linh hoạt trơn trượt liếm liếm anh, quyến rũ nói: “Đêm nay để Bối Ny phục vụ Mạc thiếu gia!”
Mạc Sở Hàn ôm cô thật chặt, nhắm mắt lại, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Hát một bài cho tôi nghe đi!”
“Mạc thiếu gia muốn nghe bài gì?”
“Tùy tiện!” Giọng của anh gần như không thể nghe thấy, hình như dần ngủ thiếp đi.
Bối Ny dựa trên bả vai của anh, yên lặng thật lâu, sau đó cúi đầu cất lời hát bên cạnh vành tai của anh:
“Tôi là một con nhím cô đơn, tôi dùng gai để cho giấu tự ti của tôi. Đã từng cho rằng không tìm được đồng loại, mới sợ hãi trời tối đen một mình.”
“Em là đóa hoa hồng tịch mịch, em dùng nở rộ xinh đẹp bi thương của em, thời gian như nước chảy vô tình bị gió thổi, ai không khát vọng tư vị được yêu!”
“Khi em tiếc thương tôi cô độc mỏi mệt, em đang ở giữa đêm khuya nhẹ nhàng rơi lệ vì tôi, kiếp này không thể gắn bó dựa vào nhau với em, ánh mắt ấm áp là an ủi duy nhất.”
“Em dần dần héo rũ trước mặt tôi, em cũng đã biết trái tim đã vì em bể nát, cánh hoa tung bay hóa thành một giọt lệ nóng, em trong hồi ức vẫn đẹp như vậy!” die nd da nl e q uu ydo n
…
Mạc Sở Hàn vẫn nhắm mắt, chỉ có điều khóe mắt lại rỉ ra một giọt nước mắt sáng lấp lánh, từ từ chảy xuống theo gương mặt.
Bối Ny nhìn nước mắt của anh, trong mắt đẹp dâng lên ý hận, cô vẫn nhịn được, vẫn dịu dàng ôm anh, hơi thở như lan ở bên tai anh, “Mạc thiếu gia, tiếng hát của em có đẹp không?”
“Rất đẹp!” Mạc Sở Hàn giống như không mở mắt, dứt khoát ôm lấy cô ngã trên ghế sô pha rộng rãi, gương mặt tuấn tú dâng lên vẻ uể oải. Căn dặn một câu: “Ngủ với tôi một lát!”
Anh ôm cô, giống như ôm một chiếc gối ôm, cũng không có ý tưởng về phương diện dục vọng, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Mạc thiếu gia!” Bối Ny hơi không cam lòng, cô nhu mì nũng nịu, “Chẳng lẽ khi ngài ôm em cũng không định làm tiếp một chút gì khác?”
“Suỵt!” Mạc Sở Hàn đưa một đầu ngón tay ra điểm lên môi đỏ mọng của cô, nói cho cô biết, “Tiếng hát của em rất đẹp, trừ khi ca hát, tốt nhất đừng nói chuyện!”
“…” Bối Ny cắn môi đỏ mọng, oán hận trong tròng mắt xinh đẹp càng đậm.
Nhạc nền trong phòng bao vang lên nhu hòa, rất nhanh, dường như Mạc Sở Hàn đã ngủ say.
Bố Ny nằm ở bên cạnh anh mở to mắt, trong tròng mắt xinh đẹp lướt qua ý lạnh âm u. Cô đưa một tay lắc nhẹ thân thể cường tráng của Mạc Sở Hàn, khẽ gọi: “Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia, ngài ngủ chưa?”
Mạc Sở Hàn nặng nề ngủ say, không hề đáp lại chút gì.
Trong phòng bao to như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa ôm nhau kề cận bên nhau, khoảng cách gần như thế. Dáng vẻ ngủ say của anh giống như đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn không đề phòng.
Ý lạnh trong mắt Bối Ny dần đần biến thành sát khí, tay của cô luồn vào bên hông, rút một cây châm lông trâu nhỏ ở đó ra. Châm độc kiến huyết phong hầu * này từ xưa đến nay đều là vũ khí lợi hại của nữ sát thủ giết người, bởi vì các cô có vốn liếng để đến gần đàn ông, thừa dịp bọn họ bị mê hoặc bởi sắ đẹp thì ra sức hạ sát thủ. [email protected]
(*) kiến huyết phong hầu: chỉ độc tính cực kỳ mạnh, thấy máu là ngạt thở mà chết.
Tay cầm châm độc của cô hơi run rẩy, bởi vì khẩn trương, trán rịn ra mồ hôi lạnh, chỉ có điều cô vẫn chậm rãi đâm châm độc về phía Mạc Sở Hàn.
Khoảng cách đang từ từ rút ngắn, động tác của cô cũng không nhanh, giống như còn hơi do dự không dứt khoát.
Giết anh đi? Hay mê hoặc anh? Trong lòng cô dang giãy giụa tư tưởng kịch liệt.
Giết anh đi! Dù thế nào đi nữa trái tim anh đã bị Lâm Tuyết lấy đi, trên đời này trừ Lâm Tuyết ra cũng không còn có bất kỳ người phụ nữ nào có thể mê hoặc anh nữa!
Hiện giờ mặc dù nhất thời say mê cô, còn ôm cô ngủ, đó cũng bởi vì cô am hiểu lai lịch của anh, nắm chắc sở thích của anh, nếu không tiếp theo cô sẽ nhanh chóng mất đi sủng ái giống như nữ diễn viên kia, bị ném bỏ qua một bên.
Ngày đó anh vô tình đuổi cô đi khiến cho trái tim của cô băng giá, nhớ tới hận ý khắc cốt ghi tâm lập tức sinh ra với anh lúc này! Giết anh rồi, cầm tài sản kếch xù Vân Thư Hoa cho cô, chân chính hoàn toàn sửa lại dung mạo của cô, sau đó cô có thể tìm được người đàn ông ưu tú xứng đáng để gả!
Quyết định dứt khoát, một lòng lập tức nguội lạnh như sát, cô không do dự băn khoăn nữa, tay nắm châm độc hung hăng đâm xuống.
Mắt thấy sẽ thành công, chỉ cần cô giết chết Mạc Sở Hàn, liền nhận được một món của cải khổng lồ. Nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt, cổ tay của cô bị màn tay to vững vàng kiềm chế chặt chẽ, không thể tiếp tục nhúc nhích xuống phía dưới thêm một chút nào.
Mạc Sở Hàn đã tỉnh rồi, tròng mắt lạnh lẽo xa thẳm nhìn cô, hoàn toàn không có kinh ngạc, giống như đã sớm dự đoán tới trước.
Tay ngọc vội vàng buông ra, cây châm nhỏ lập tức rơi xuống, rơi lên vạt áo của cô.
“Mạc thiếu gia.” Cô cố giả bộ trấn tĩnh, vô tội chớp chớp đôi mắt đẹp, nói, “Ngài đã tỉnh?”
Mạc Sở Hàn kiềm chế cô ta, tay khác nhẹ nhàng nhặt cây châm độc lên, đưa tới trước lỗ mũi cô ta, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là… Là em nhặt được trên quần áo của ngài. Ôi, sao ngài lại không cẩn thận để cây châm nhỏ như vậy ở trên người chứ? Cẩn thận ghim đau bản thân!” Bối Ny cười híp mắt, nhưng trong lòng lại bị sợ đến mức đòi mạng.
Cô biết Mạc Sở Hàn khôn khéo đến cỡ nào, lời nói dối khập khiễng như vậy làm sao có thể lừa gạt được anh? Nhưng cô hy vọng anh có thể nể tình gần đây say mê cô mà bỏ qua cho cô.
Người đàn ông này có lúc rất nặng tình, đương nhiên cũng có lúc rất vô tình, sẽ phải nhìn xem anh rốt cuộc có tâm tình gì!
Thật ra thì anh rất trọng tình với Lâm Tuyết, cho dù cô ta làm nhiều chuyện tổn thương tới anh nữa, anh đều chưa từng sinh sát tâm với Lâm Tuyết. Cho dù bị Thư Khả khích bác, kể cả bị Lương Tuấn Đào đánh tàn bạo trước mặt mọi người, cho dù… Hôm đó, anh thề muốn lấy tính mạng của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, khiến tổ chức phái sát thủ ra lấy tính mạng của hai người, thật ra thì sau khi phát ra lệnh kia, anh lại lập tức hối hận.
Anh một mình trốn vào trong phòng liều mạng dùng vô tuyến điện lặp đi lặp lại gào thét với những thành viên tổ chức được phái ra kia: “Phải bắt sống! Phải bắt sống!”
Đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi, Mạc Sở Hàn tiếp tục như vậy nữa, vương quốc của chủ nhân sớm muộn gì cũng sẽ bị các đối thủ cạnh tranh thâu tóm.
Trong tròng mắt A Mặc Nghê lộ vẻ bi ai, anh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thiếu gia, tình huống bây giờ của chúng ta rất nguy hiểm…”
“Mang Bối Ny tới trong phòng KTV, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!” Mạc Sở Hàn lạnh lùng cắt đứt lời anh ta, sau đó anh liền đi ra ngoài.
Anh đặc biệt vì Bối Ny mà xây phòng âm thanh KTV tân tiến nhất, để vì thưởng thức vẻ đẹp của cô hay giọng hát, dĩ nhiên chính là vì những bài mà cô hát, luôn có thể đả động tim anh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Gió thu nổi lên lá bay tán loạn, tình yêu của em khiến cho tôi trở nên nhếch nhác. Ai có thể trải nghiệm tư vị khổ sở, em khiến cho tôi vết thương chồng chất.”
“Hoa hồng tôi yêu đã sớm khô héo, đời tôi còn có thể yêu ai. Đau triệt nội tâm ai tới an ủi, đừng để cho tôi bay cô đơn.”
“Tôi muốn bay cùng em, nhưng em lại không quay đầu lại, khiến cho nước mắt của tôi chảy xuống… Ai có thể trải nghiệm tư vị khổ sở này, em khiến cho tôi vết thương chồng chất…”
(*) Bài hát Một con bướm của An Đông Dương
Bối Ny rất đẹp, gương mặt đó có thể dùng hoàn mỹ không tỳ vết để hình dung. Cũng vậy, vóc dáng của cô cũng rất được, tóm lại là một báu vật tuyệt sắc hấp dẫn đàn ông.
Nhưng khiến Mạc Sở Hàn vừa gặp đã thương cô lại không phải dáng vẻ xinh đẹp của cô, mà là mùi vị đau khổ triền miên trong tiếng ca của cô. Cô hát, luôn có thể chạm đến chỗ dịu dàng nơi sâu nhất trong lòng anh, mỗi lần đều khiến anh lã chã rơi lệ.
Dưới ánh đèn mê ly, Bối Ny xúc động ca hát, đôi mắt đẹp lưu chuyển xung quanh, xinh đẹp không gì sánh được. Chỉ có điều mỗi khi ánh mắt của kịp chạm đến khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Mạc Sở Hàn thì sẽ lộ ra ánh mắt kỳ quái. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Bốp bốp!” Một khúc ca hoàn tất, Mạc Sở Hàn vỗ tay. Anh tự rót ly rượu cho Bối Ny, ngoắc tay nói với cô, “Bảo bối, tới đây!”
Bối Ny để microphone xuống, phong tình vạn chủng lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, đi tới bên cạnh Mạc Sở Hàn, cầm bàn tay thon dài trắng nõn của anh, thuận thế ngã vào trong ngực anh.
Bàn tay sờ lên gương mặt xinh đẹp của cô, một tay khác của Mạc Sở Hàn nâng ly rượu lên, đưa đến bên môi đỏ mọng tươi đẹp của cô.
Cô uống một hơi cạn sạch, cười đến vô cùng xinh đẹp. Cánh tay mềm mại như ngọc ôm cổ anh, quyến rũ cười nói: “Mạc thiếu gia, vì sao ngài lại yêu thương Bối Ny như vậy?”
Thay thế nữ diễn viên đó trở thành hồng nhân bên cạnh Mạc Sở Hàn, Bối Ny rất có cảm giác thành tựu.
“Bởi vì em ngoan!” Mạc Sở Hàn thích Bối Ny không phải ngẫu nhiên, bởi vì cô gái này tuy xinh đẹp, nhưng cô không bao giờ dùng những thứ nước hoa sặc người kia, hơn nữa cách cô nói chuyện làm việc cũng vô cùng hợp với tâm ý của anh, giống như vô cùng hiểu rõ anh.
Môi đỏ mọng của Bối Ny hôn lên xương quai xanh gợi cảm của anh, lưỡi linh hoạt trơn trượt liếm liếm anh, quyến rũ nói: “Đêm nay để Bối Ny phục vụ Mạc thiếu gia!”
Mạc Sở Hàn ôm cô thật chặt, nhắm mắt lại, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Hát một bài cho tôi nghe đi!”
“Mạc thiếu gia muốn nghe bài gì?”
“Tùy tiện!” Giọng của anh gần như không thể nghe thấy, hình như dần ngủ thiếp đi.
Bối Ny dựa trên bả vai của anh, yên lặng thật lâu, sau đó cúi đầu cất lời hát bên cạnh vành tai của anh:
“Tôi là một con nhím cô đơn, tôi dùng gai để cho giấu tự ti của tôi. Đã từng cho rằng không tìm được đồng loại, mới sợ hãi trời tối đen một mình.”
“Em là đóa hoa hồng tịch mịch, em dùng nở rộ xinh đẹp bi thương của em, thời gian như nước chảy vô tình bị gió thổi, ai không khát vọng tư vị được yêu!”
“Khi em tiếc thương tôi cô độc mỏi mệt, em đang ở giữa đêm khuya nhẹ nhàng rơi lệ vì tôi, kiếp này không thể gắn bó dựa vào nhau với em, ánh mắt ấm áp là an ủi duy nhất.”
“Em dần dần héo rũ trước mặt tôi, em cũng đã biết trái tim đã vì em bể nát, cánh hoa tung bay hóa thành một giọt lệ nóng, em trong hồi ức vẫn đẹp như vậy!” die nd da nl e q uu ydo n
…
Mạc Sở Hàn vẫn nhắm mắt, chỉ có điều khóe mắt lại rỉ ra một giọt nước mắt sáng lấp lánh, từ từ chảy xuống theo gương mặt.
Bối Ny nhìn nước mắt của anh, trong mắt đẹp dâng lên ý hận, cô vẫn nhịn được, vẫn dịu dàng ôm anh, hơi thở như lan ở bên tai anh, “Mạc thiếu gia, tiếng hát của em có đẹp không?”
“Rất đẹp!” Mạc Sở Hàn giống như không mở mắt, dứt khoát ôm lấy cô ngã trên ghế sô pha rộng rãi, gương mặt tuấn tú dâng lên vẻ uể oải. Căn dặn một câu: “Ngủ với tôi một lát!”
Anh ôm cô, giống như ôm một chiếc gối ôm, cũng không có ý tưởng về phương diện dục vọng, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
“Mạc thiếu gia!” Bối Ny hơi không cam lòng, cô nhu mì nũng nịu, “Chẳng lẽ khi ngài ôm em cũng không định làm tiếp một chút gì khác?”
“Suỵt!” Mạc Sở Hàn đưa một đầu ngón tay ra điểm lên môi đỏ mọng của cô, nói cho cô biết, “Tiếng hát của em rất đẹp, trừ khi ca hát, tốt nhất đừng nói chuyện!”
“…” Bối Ny cắn môi đỏ mọng, oán hận trong tròng mắt xinh đẹp càng đậm.
Nhạc nền trong phòng bao vang lên nhu hòa, rất nhanh, dường như Mạc Sở Hàn đã ngủ say.
Bố Ny nằm ở bên cạnh anh mở to mắt, trong tròng mắt xinh đẹp lướt qua ý lạnh âm u. Cô đưa một tay lắc nhẹ thân thể cường tráng của Mạc Sở Hàn, khẽ gọi: “Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia, ngài ngủ chưa?”
Mạc Sở Hàn nặng nề ngủ say, không hề đáp lại chút gì.
Trong phòng bao to như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa ôm nhau kề cận bên nhau, khoảng cách gần như thế. Dáng vẻ ngủ say của anh giống như đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn không đề phòng.
Ý lạnh trong mắt Bối Ny dần đần biến thành sát khí, tay của cô luồn vào bên hông, rút một cây châm lông trâu nhỏ ở đó ra. Châm độc kiến huyết phong hầu * này từ xưa đến nay đều là vũ khí lợi hại của nữ sát thủ giết người, bởi vì các cô có vốn liếng để đến gần đàn ông, thừa dịp bọn họ bị mê hoặc bởi sắ đẹp thì ra sức hạ sát thủ. [email protected]
(*) kiến huyết phong hầu: chỉ độc tính cực kỳ mạnh, thấy máu là ngạt thở mà chết.
Tay cầm châm độc của cô hơi run rẩy, bởi vì khẩn trương, trán rịn ra mồ hôi lạnh, chỉ có điều cô vẫn chậm rãi đâm châm độc về phía Mạc Sở Hàn.
Khoảng cách đang từ từ rút ngắn, động tác của cô cũng không nhanh, giống như còn hơi do dự không dứt khoát.
Giết anh đi? Hay mê hoặc anh? Trong lòng cô dang giãy giụa tư tưởng kịch liệt.
Giết anh đi! Dù thế nào đi nữa trái tim anh đã bị Lâm Tuyết lấy đi, trên đời này trừ Lâm Tuyết ra cũng không còn có bất kỳ người phụ nữ nào có thể mê hoặc anh nữa!
Hiện giờ mặc dù nhất thời say mê cô, còn ôm cô ngủ, đó cũng bởi vì cô am hiểu lai lịch của anh, nắm chắc sở thích của anh, nếu không tiếp theo cô sẽ nhanh chóng mất đi sủng ái giống như nữ diễn viên kia, bị ném bỏ qua một bên.
Ngày đó anh vô tình đuổi cô đi khiến cho trái tim của cô băng giá, nhớ tới hận ý khắc cốt ghi tâm lập tức sinh ra với anh lúc này! Giết anh rồi, cầm tài sản kếch xù Vân Thư Hoa cho cô, chân chính hoàn toàn sửa lại dung mạo của cô, sau đó cô có thể tìm được người đàn ông ưu tú xứng đáng để gả!
Quyết định dứt khoát, một lòng lập tức nguội lạnh như sát, cô không do dự băn khoăn nữa, tay nắm châm độc hung hăng đâm xuống.
Mắt thấy sẽ thành công, chỉ cần cô giết chết Mạc Sở Hàn, liền nhận được một món của cải khổng lồ. Nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt, cổ tay của cô bị màn tay to vững vàng kiềm chế chặt chẽ, không thể tiếp tục nhúc nhích xuống phía dưới thêm một chút nào.
Mạc Sở Hàn đã tỉnh rồi, tròng mắt lạnh lẽo xa thẳm nhìn cô, hoàn toàn không có kinh ngạc, giống như đã sớm dự đoán tới trước.
Tay ngọc vội vàng buông ra, cây châm nhỏ lập tức rơi xuống, rơi lên vạt áo của cô.
“Mạc thiếu gia.” Cô cố giả bộ trấn tĩnh, vô tội chớp chớp đôi mắt đẹp, nói, “Ngài đã tỉnh?”
Mạc Sở Hàn kiềm chế cô ta, tay khác nhẹ nhàng nhặt cây châm độc lên, đưa tới trước lỗ mũi cô ta, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là… Là em nhặt được trên quần áo của ngài. Ôi, sao ngài lại không cẩn thận để cây châm nhỏ như vậy ở trên người chứ? Cẩn thận ghim đau bản thân!” Bối Ny cười híp mắt, nhưng trong lòng lại bị sợ đến mức đòi mạng.
Cô biết Mạc Sở Hàn khôn khéo đến cỡ nào, lời nói dối khập khiễng như vậy làm sao có thể lừa gạt được anh? Nhưng cô hy vọng anh có thể nể tình gần đây say mê cô mà bỏ qua cho cô.
Người đàn ông này có lúc rất nặng tình, đương nhiên cũng có lúc rất vô tình, sẽ phải nhìn xem anh rốt cuộc có tâm tình gì!
Thật ra thì anh rất trọng tình với Lâm Tuyết, cho dù cô ta làm nhiều chuyện tổn thương tới anh nữa, anh đều chưa từng sinh sát tâm với Lâm Tuyết. Cho dù bị Thư Khả khích bác, kể cả bị Lương Tuấn Đào đánh tàn bạo trước mặt mọi người, cho dù… Hôm đó, anh thề muốn lấy tính mạng của Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, khiến tổ chức phái sát thủ ra lấy tính mạng của hai người, thật ra thì sau khi phát ra lệnh kia, anh lại lập tức hối hận.
Anh một mình trốn vào trong phòng liều mạng dùng vô tuyến điện lặp đi lặp lại gào thét với những thành viên tổ chức được phái ra kia: “Phải bắt sống! Phải bắt sống!”
Bình luận facebook