Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Editor: Puck - Diễn đàn
Lương Tuấn Đào nhận được tin tức lập tức chạy tới bệnh viện, biết được Mộng Mộng bị rắn cắn bị thương ở trong tứ hợp viện, trong lòng có chút kỳ quái.
Trong đô thị lớn làm sao có thể có rắn? Hơn nữa trang hoàng bố trí trong tứ hợp viện có thể nói vô cùng đẹp mắt, mỗi xó xỉnh đều hết sức nghiêm mật, cơ bản có thể loại trừ khả năng rắn theo hang hốc bò vào. Hơn nữa cửa viện vẫn luôn đóng chặt, rắn từ đâu tới?
“Lần sau em muốn làm chuyện gì có thể đánh tiếng trước với anh được không, đừng tùy tiện theo người đàn ông khác chạy loạn khắp nơi!” Lương Tuấn Đào bất mãn oán trách Lâm Tuyết, ánh mắt hàm chứa tức giận lại dò xét về phía Thạch Vũ.
Anh thật sự không nhịn được Thạch Vũ, vừa mới trở về nước, Thạch Vũ anh ta liền quấn lấy vợ của anh không thôi, kẻ sĩ có thể nhẫn nhục nhưng không thể chịu đựng.
“Anh nói cái gì!” Tâm tình của Lâm Tuyết vốn không tốt, lúc này nghe Lương Tuấn Đào nói như vậy, không khỏi tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, “Em chỉ muốn để Mộng Mộng và anh Thạch xem nhà ở đây một chút…” Cái gì mà chạy loạn khắp nơi với đàn ông, sao anh nói chuyện cay nghiệt như vậy.
“Tòa nhà này cũng không có chân chạy mất? Nhất định phải hôm nay đi xem? Mới vừa trở về nước, em không thể ngừng nghỉ một chút, ở nhà với Mặc Mặc nhiều hơn!”
Hai vợ chồng cứ cãi nhau ở trong bệnh viện như vạy, Thạch Vũ cảm thấy rất lúng túng. Tất cả đều do anh gây nên, anh rốt cuộc vẫn nghĩ sự tình quá mức đơn giản!
Cho rằng sau khi trở về nước có thể ở chung một chỗ với Mộng Mộng và Lâm Tuyết, nhưng anh quên mất, cô là người phụ nữ đã có gia đình. Anh và Lâm Tuyết đi lại quá gần sẽ dẫn tới Lương Tuấn Đào hiểu lầm và ghen tỵ. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Mộng Mộng đã truyền nước xong, thấy Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào không ngừng cãi vã ở trước giường bệnh, hơi lo sợ không yên luống cuống, “Mẹ, cha Tuấn Đào, hai người đừng cãi nhau nữa! Đều là lỗi của Mộng Mộng, con không nên để bị rắn cắn, làm phiền cha mẹ tới bệnh viện chăm sóc con. Về sau con bảo đảm sẽ không bao giờ để rắn cắn nữa, cha Tuấn Đào, cha đừng cãi nhau với mẹ có được không?”
Đứa bé hiểu chuyện như vậy, khiến trong lòng Lâm Tuyết chua xót một trận, cô cảm thấy Lương Tuấn Đào thuần túy chính là cố tình gây sự, “Thật lòng không biết anh có gì mà phải tức giận! Xảy ra chuyện như vậy anh cho rằng trong lòng em dễ chịu sao? Chỉ biết nói mấy lời không hiểu ra làm sao cả, em quá thất vọng về anh!”
“Hai người đừng ồn ào, tất cả là lỗi của tôi!” Thạch Vũ không thể không một lần nữa cân nhắc đến chuyện anh và Lâm Tuyết chung đụng, có lẽ anh nên mang theo con gái rời đi!
Mặc dù có tình ý không thể dứt bỏ với Lâm Tuyết, nhưng anh rốt cuộc vẫn là người đàn ông tương đối truyền thống, không cách nào làm ra chuyện xấu xa phá hư gia đình của người ta! Anh và Lâm Tuyết… Nhất định kiếp này hữu duyên vô phận, có thể quen biết cô, cũng coi như không sống uổng cuộc đời này.
“Dĩ nhiên đều là lỗi của anh!” Trong bụng Lương Tuấn Đào một ổ tức giận, lúc này nghe được Thạch Vũ nói xen vào, anh càng thêm tức giận hơn. Xoay người, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Thạch Vũ, cảnh cáo, “Về sao cách xa vợ tôi một chút! Còn dám không có chuyện gì mà tới gần cô ấy, cẩn thận – tôi sẽ chỉnh anh đến sống cuộc sống không dễ chịu!”
Trước kia ở tam giác vàng và lưỡi liềm vàng, thái độ của Lương Tuấn Đào với Thạch Vũ vẫn là lôi kéo duy trì làm chủ, bởi vì nhiệm vụ của anh cần Thạch Vũ dốc sức phối hợp. Rất nhiều khi, anh chịu đựng cơn tức, không so đo với Thạch Vũ.
Bây giờ trở về nước, Thạch Vũ hoàn toàn xen vào trong hơi thở cuộc sống của anh, anh đương nhiên không muốn đè nén uất ức bản thân nữa. Khó chịu chính là khó chịu, anh nhất định phải cho anh ta biết – anh ghét nhất người đàn ông nào lấy bất kỳ hình thức gì lại gần người phụ nữ anh yêu!
"Lương Tuấn Đào!" Lâm Tuyết không ngờ Lương Tuấn Đào lại công khai uy hiếp Thạch Vũ ở trước mặt cô, nhất là Mộng Mộng liên tục năn nỉ bọn họ đừng tiếp tục ồn ào, anh còn cứ nhất quyết không tha như thế, quá làm cho cô thất vọng, “Anh đừng quá phận!” di1enda4nle3qu21ydo0n
Lại bảo vệ người đàn ông khác công khai khiêu chiến với anh! Nói anh quá đáng? Cơn tức giận của Lương Tuấn Đào dâng lên không khống chế nổi nữa, anh kéo Lâm Tuyết qua, không để ý tới cô giãy giụa chống lại, siết chặt cổ tay của cô, chỉ vào Thạch Vũ hỏi cô: “Em nói đi! Về sau tính toán như thế nào? Có phải tiếp tục dây dưa không rõ với anh ta không?”
“Em và anh Thạch chỉ là bạn bè!” Lâm Tuyết thấy một vài y tá đã ngó dáo dác sang, giống như rất lấy làm kỳ quái không biết bọn họ tranh chấp cái gì, cảm thấy rất mất mặt. Sao người này lại phân không rõ chứ, thuần túy là cố tình gây sự, người đàn ông thích ăn giấm, còn chấp vặt khó chơi hơn phụ nữ! “Cầu xin anh đừng dùng đầu óc xấu xa của anh tưởng tượng một chút chuyện không có căn cứ!”
“Được!” Lương Tuấn Đào nhíu mày, mang theo ý uy hiếp nói cho cô biết, “Ngày mai anh sẽ tìm cái gì… Bạch Tinh Tinh kia về, kết giao bạn bè với cô ta! Không có chuyện gì thì đi tản bộ với cô ta, tâm sự, hoặc đi dạo siêu thị, hoặc ăn cơm chung gì đó! Em nói được không?”
“…” Lâm Tuyết giận đến cả người run cầm cập, nhưng cô không thể không thừa nhận, cô không có khả năng tiếp nhận chuyện theo lời Lương Tuấn Đào nói. Cho dù là giả thiết, cô cũng không tiếp nhận nổi!
Hình như Lương Tuấn Đào phẫn nộ cũng có lý do của anh, đặt mình vào trong hoàn cảnh của người ta đứng vào lập trường của người ta, đúng là không thể nào tiếp nhận được hành động quá mức thân mật của đối phương với người khác phái.
“Như thế nào?” Lương Tuấn Đào dứt khoát bóp mười ngón tay nắm chặt bả vai của cô, khiến cho cô đau đến nhăn đôi mày thanh tú, nhất định phải để cho cô nhớ lâu, để cho cô nhớ tới sự phẫn nộ và chống lại của anh, “Có được không? Cho một lời sảng khoái!”
“Hừ!” Lâm Tuyết chỉ cảm thấy lỗ mũi cay cay, mặc dù biết rõ anh chỉ nói lẫy, anh chỉ nói là nói mà thôi, nhưng cô chính là tức gần chết, “Đáng tiếc quyết định của anh đã chậm quá! Bạch Tinh Tinh người ta đã đi theo em họ của anh Lưu Dương, lại còn sinh đứa bé cho cậu ta, có biết không?”
“Sao anh lại không biết!” Chuyện lớn như vậy sao có thể lừa gạt được tai mắt của Lương Tuấn Đào, nhất là người phụ nữ đã sinh đứa bé cho Lưu Dương, sao anh có thể không đi điều ra. Nhưng Lương Tuấn Đào không hề để ý chút nào (thật ra thì anh vốn không quan tâm), thờ ơ nói, “Cô ta vừa mới sinh bé trai, cầm một khoản tiền chia tay Lưu Dương! Cô ta vẫn đang cô đơn tịch mịch, anh và cô ta quen biết một phen cũng coi như duyên phận, vừa đúng đi an ủi cô ta làm bạn với cô ta… Có được không?”
“Anh đi đi! Anh đi đi!” Lâm Tuyết giận đến đầu kêu ong ong, cô hung hăng đánh lồng ngực của anh, dùng sức đẩy anh, “Bây giờ anh đi luôn đi! Đi nhanh đi!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thạch Vũ chỉ càng lúng túng hơn, anh cũng không tiến lên khuyên nhủ nữa, tất cả mâu thuẫn tranh chấp đều bởi vì anh mà ra, anh rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Lặng lẽ tiến lên rút hết kim cho Mộng Mộng, ôm lấy đứa bé, ai cũng không chào hỏi, không quay đầu lại đi về phía cửa.
Thấy Thạch Vũ ôm Mộng Mộng chuẩn bị rời đi, Lâm Tuyết vội vàng dừng cãi vã với Lương Tuấn Đào, quay đầu lại gấp gáp gọi anh lại, “Anh Thạch, anh đi đâu vậy? Mộng Mộng còn chưa truyền xong!”
“Không cần! Rắn cắn con bé không có độc, không truyền dịch cũng không có gì đáng ngại!” Thạch Vũ dừng bước chân, nghiêng người sang nhìn Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, hơi trầm ngâm một lát, anh vẫn trực tiếp mở miệng nói, “Tạo thành hiểu lầm và tranh chấp cho vợ chồng hai người, toàn bộ đều là trách nhiệm của tôi, tôi rất xin lỗi!”
“Anh Thạch, anh đừng nói như vậy…” Trong lòng Lâm Tuyết hơi khổ sở, cô chỉ muốn trợ giúp cha con Thạch Vũ và Mộng Mộng, thương bọn họ ở trong nước không có nơi nương tựa, muốn cho bọn họ chút ấm áp và trợ giúp, tại sao làm thành cục diện không thể cứu vãn như vậy.
“Anh nói rất đúng, mâu thuẫn và tranh chấp giữa vợ chồng chúng tôi đúng là đều vì anh gây nên toàn bộ!” Lương Tuấn Đào không chút khách khí, anh nói, “Cho nên từ nay về sau anh tốt nhất làm rõ lập trường của mình, giữ khoảng cách thích hợp với vợ người khác, hiểu phá hư quan hệ hôn nhân hài hòa của người khác không phải là hành động vinh quang gì, ok?”
Đối mặt với chỉ trích của Lương Tuấn Đào, Thạch Vũ bình tĩnh nhận, anh gật đầu một cái, bảo đảm nói với Lương Tuấn Đào: “Từ nay về sau tôi sẽ không có lui tới với cô ấy, cậu yên tâm!”
Lương Tuấn Đào khẽ nheo mắt, anh biết lời hứa của Thạch Vũ đáng giá nghìn vàng, nếu nói không hề lui tới với Lâm Tuyết nữa, nhìn dáng vẻ thật sự quyết định. Như vậy là tốt nhất, anh không hy vọng ngày sau nghe được bất kỳ tin đồn mập mờ nào giữa hai người, “Tôi tin tưởng anh! Anh tốt nhất đừng khiến cho tôi thất vọng!”
Cứ như vậy, Thạch Vũ ôm Mộng Mộng rời đi, cũng không quay đầu lại.
Chung sống với Mộng Mộng đã lâu như vậy, đã sớm sinh ra tình mẹ con. Lại hoàn toàn không ngờ Thạch Vũ cứ bất ngờ mang theo Mộng Mộng rời khỏi cuộc sống của cô như vậy, bất ngờ đến gần như không có điềm báo trước.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Liên tục chừng mấy ngày, Lâm Tuyết cũng không chịu để ý tới Lương Tuấn Đào, rõ ràng, cô đang giận dỗi với anh.
Lương Tuấn Đào tức giận hơn, anh dứt khoát dọn vào thư phòng, dùng hành động này để ra oai.
Không phải chỉ vì Thạch Vũ, đối với hành động ác liệt coi trọng người đàn ông khác hơn chồng mình, anh nhất định phải hăng hái phản đối! Huống chi, anh kiên trì cho rằng mình không sai!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Từ sau sáng sớm ngày đó gặp Hoắc Gia Tường, thái độ đối xử với Đỗ Hâm Lôi của Hoắc Vân Phi cải thiện rất nhiều. Không hề nhốt cô nữa, cô được quyền lợi tự do hoạt động (dĩ nhiên, phạm vi hoạt động có hạn chế, chỉ có điều không hề giới hạn trong phòng ngủ nữa), cô cuối cùng từ cuộc sống bị riêng mình Hoắc Vân Phi độc chiếm khôi phục lại cuộc sống của nhân loại bình thường.
Lương Tuấn Đào nhận được tin tức lập tức chạy tới bệnh viện, biết được Mộng Mộng bị rắn cắn bị thương ở trong tứ hợp viện, trong lòng có chút kỳ quái.
Trong đô thị lớn làm sao có thể có rắn? Hơn nữa trang hoàng bố trí trong tứ hợp viện có thể nói vô cùng đẹp mắt, mỗi xó xỉnh đều hết sức nghiêm mật, cơ bản có thể loại trừ khả năng rắn theo hang hốc bò vào. Hơn nữa cửa viện vẫn luôn đóng chặt, rắn từ đâu tới?
“Lần sau em muốn làm chuyện gì có thể đánh tiếng trước với anh được không, đừng tùy tiện theo người đàn ông khác chạy loạn khắp nơi!” Lương Tuấn Đào bất mãn oán trách Lâm Tuyết, ánh mắt hàm chứa tức giận lại dò xét về phía Thạch Vũ.
Anh thật sự không nhịn được Thạch Vũ, vừa mới trở về nước, Thạch Vũ anh ta liền quấn lấy vợ của anh không thôi, kẻ sĩ có thể nhẫn nhục nhưng không thể chịu đựng.
“Anh nói cái gì!” Tâm tình của Lâm Tuyết vốn không tốt, lúc này nghe Lương Tuấn Đào nói như vậy, không khỏi tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, “Em chỉ muốn để Mộng Mộng và anh Thạch xem nhà ở đây một chút…” Cái gì mà chạy loạn khắp nơi với đàn ông, sao anh nói chuyện cay nghiệt như vậy.
“Tòa nhà này cũng không có chân chạy mất? Nhất định phải hôm nay đi xem? Mới vừa trở về nước, em không thể ngừng nghỉ một chút, ở nhà với Mặc Mặc nhiều hơn!”
Hai vợ chồng cứ cãi nhau ở trong bệnh viện như vạy, Thạch Vũ cảm thấy rất lúng túng. Tất cả đều do anh gây nên, anh rốt cuộc vẫn nghĩ sự tình quá mức đơn giản!
Cho rằng sau khi trở về nước có thể ở chung một chỗ với Mộng Mộng và Lâm Tuyết, nhưng anh quên mất, cô là người phụ nữ đã có gia đình. Anh và Lâm Tuyết đi lại quá gần sẽ dẫn tới Lương Tuấn Đào hiểu lầm và ghen tỵ. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Mộng Mộng đã truyền nước xong, thấy Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào không ngừng cãi vã ở trước giường bệnh, hơi lo sợ không yên luống cuống, “Mẹ, cha Tuấn Đào, hai người đừng cãi nhau nữa! Đều là lỗi của Mộng Mộng, con không nên để bị rắn cắn, làm phiền cha mẹ tới bệnh viện chăm sóc con. Về sau con bảo đảm sẽ không bao giờ để rắn cắn nữa, cha Tuấn Đào, cha đừng cãi nhau với mẹ có được không?”
Đứa bé hiểu chuyện như vậy, khiến trong lòng Lâm Tuyết chua xót một trận, cô cảm thấy Lương Tuấn Đào thuần túy chính là cố tình gây sự, “Thật lòng không biết anh có gì mà phải tức giận! Xảy ra chuyện như vậy anh cho rằng trong lòng em dễ chịu sao? Chỉ biết nói mấy lời không hiểu ra làm sao cả, em quá thất vọng về anh!”
“Hai người đừng ồn ào, tất cả là lỗi của tôi!” Thạch Vũ không thể không một lần nữa cân nhắc đến chuyện anh và Lâm Tuyết chung đụng, có lẽ anh nên mang theo con gái rời đi!
Mặc dù có tình ý không thể dứt bỏ với Lâm Tuyết, nhưng anh rốt cuộc vẫn là người đàn ông tương đối truyền thống, không cách nào làm ra chuyện xấu xa phá hư gia đình của người ta! Anh và Lâm Tuyết… Nhất định kiếp này hữu duyên vô phận, có thể quen biết cô, cũng coi như không sống uổng cuộc đời này.
“Dĩ nhiên đều là lỗi của anh!” Trong bụng Lương Tuấn Đào một ổ tức giận, lúc này nghe được Thạch Vũ nói xen vào, anh càng thêm tức giận hơn. Xoay người, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Thạch Vũ, cảnh cáo, “Về sao cách xa vợ tôi một chút! Còn dám không có chuyện gì mà tới gần cô ấy, cẩn thận – tôi sẽ chỉnh anh đến sống cuộc sống không dễ chịu!”
Trước kia ở tam giác vàng và lưỡi liềm vàng, thái độ của Lương Tuấn Đào với Thạch Vũ vẫn là lôi kéo duy trì làm chủ, bởi vì nhiệm vụ của anh cần Thạch Vũ dốc sức phối hợp. Rất nhiều khi, anh chịu đựng cơn tức, không so đo với Thạch Vũ.
Bây giờ trở về nước, Thạch Vũ hoàn toàn xen vào trong hơi thở cuộc sống của anh, anh đương nhiên không muốn đè nén uất ức bản thân nữa. Khó chịu chính là khó chịu, anh nhất định phải cho anh ta biết – anh ghét nhất người đàn ông nào lấy bất kỳ hình thức gì lại gần người phụ nữ anh yêu!
"Lương Tuấn Đào!" Lâm Tuyết không ngờ Lương Tuấn Đào lại công khai uy hiếp Thạch Vũ ở trước mặt cô, nhất là Mộng Mộng liên tục năn nỉ bọn họ đừng tiếp tục ồn ào, anh còn cứ nhất quyết không tha như thế, quá làm cho cô thất vọng, “Anh đừng quá phận!” di1enda4nle3qu21ydo0n
Lại bảo vệ người đàn ông khác công khai khiêu chiến với anh! Nói anh quá đáng? Cơn tức giận của Lương Tuấn Đào dâng lên không khống chế nổi nữa, anh kéo Lâm Tuyết qua, không để ý tới cô giãy giụa chống lại, siết chặt cổ tay của cô, chỉ vào Thạch Vũ hỏi cô: “Em nói đi! Về sau tính toán như thế nào? Có phải tiếp tục dây dưa không rõ với anh ta không?”
“Em và anh Thạch chỉ là bạn bè!” Lâm Tuyết thấy một vài y tá đã ngó dáo dác sang, giống như rất lấy làm kỳ quái không biết bọn họ tranh chấp cái gì, cảm thấy rất mất mặt. Sao người này lại phân không rõ chứ, thuần túy là cố tình gây sự, người đàn ông thích ăn giấm, còn chấp vặt khó chơi hơn phụ nữ! “Cầu xin anh đừng dùng đầu óc xấu xa của anh tưởng tượng một chút chuyện không có căn cứ!”
“Được!” Lương Tuấn Đào nhíu mày, mang theo ý uy hiếp nói cho cô biết, “Ngày mai anh sẽ tìm cái gì… Bạch Tinh Tinh kia về, kết giao bạn bè với cô ta! Không có chuyện gì thì đi tản bộ với cô ta, tâm sự, hoặc đi dạo siêu thị, hoặc ăn cơm chung gì đó! Em nói được không?”
“…” Lâm Tuyết giận đến cả người run cầm cập, nhưng cô không thể không thừa nhận, cô không có khả năng tiếp nhận chuyện theo lời Lương Tuấn Đào nói. Cho dù là giả thiết, cô cũng không tiếp nhận nổi!
Hình như Lương Tuấn Đào phẫn nộ cũng có lý do của anh, đặt mình vào trong hoàn cảnh của người ta đứng vào lập trường của người ta, đúng là không thể nào tiếp nhận được hành động quá mức thân mật của đối phương với người khác phái.
“Như thế nào?” Lương Tuấn Đào dứt khoát bóp mười ngón tay nắm chặt bả vai của cô, khiến cho cô đau đến nhăn đôi mày thanh tú, nhất định phải để cho cô nhớ lâu, để cho cô nhớ tới sự phẫn nộ và chống lại của anh, “Có được không? Cho một lời sảng khoái!”
“Hừ!” Lâm Tuyết chỉ cảm thấy lỗ mũi cay cay, mặc dù biết rõ anh chỉ nói lẫy, anh chỉ nói là nói mà thôi, nhưng cô chính là tức gần chết, “Đáng tiếc quyết định của anh đã chậm quá! Bạch Tinh Tinh người ta đã đi theo em họ của anh Lưu Dương, lại còn sinh đứa bé cho cậu ta, có biết không?”
“Sao anh lại không biết!” Chuyện lớn như vậy sao có thể lừa gạt được tai mắt của Lương Tuấn Đào, nhất là người phụ nữ đã sinh đứa bé cho Lưu Dương, sao anh có thể không đi điều ra. Nhưng Lương Tuấn Đào không hề để ý chút nào (thật ra thì anh vốn không quan tâm), thờ ơ nói, “Cô ta vừa mới sinh bé trai, cầm một khoản tiền chia tay Lưu Dương! Cô ta vẫn đang cô đơn tịch mịch, anh và cô ta quen biết một phen cũng coi như duyên phận, vừa đúng đi an ủi cô ta làm bạn với cô ta… Có được không?”
“Anh đi đi! Anh đi đi!” Lâm Tuyết giận đến đầu kêu ong ong, cô hung hăng đánh lồng ngực của anh, dùng sức đẩy anh, “Bây giờ anh đi luôn đi! Đi nhanh đi!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thạch Vũ chỉ càng lúng túng hơn, anh cũng không tiến lên khuyên nhủ nữa, tất cả mâu thuẫn tranh chấp đều bởi vì anh mà ra, anh rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Lặng lẽ tiến lên rút hết kim cho Mộng Mộng, ôm lấy đứa bé, ai cũng không chào hỏi, không quay đầu lại đi về phía cửa.
Thấy Thạch Vũ ôm Mộng Mộng chuẩn bị rời đi, Lâm Tuyết vội vàng dừng cãi vã với Lương Tuấn Đào, quay đầu lại gấp gáp gọi anh lại, “Anh Thạch, anh đi đâu vậy? Mộng Mộng còn chưa truyền xong!”
“Không cần! Rắn cắn con bé không có độc, không truyền dịch cũng không có gì đáng ngại!” Thạch Vũ dừng bước chân, nghiêng người sang nhìn Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, hơi trầm ngâm một lát, anh vẫn trực tiếp mở miệng nói, “Tạo thành hiểu lầm và tranh chấp cho vợ chồng hai người, toàn bộ đều là trách nhiệm của tôi, tôi rất xin lỗi!”
“Anh Thạch, anh đừng nói như vậy…” Trong lòng Lâm Tuyết hơi khổ sở, cô chỉ muốn trợ giúp cha con Thạch Vũ và Mộng Mộng, thương bọn họ ở trong nước không có nơi nương tựa, muốn cho bọn họ chút ấm áp và trợ giúp, tại sao làm thành cục diện không thể cứu vãn như vậy.
“Anh nói rất đúng, mâu thuẫn và tranh chấp giữa vợ chồng chúng tôi đúng là đều vì anh gây nên toàn bộ!” Lương Tuấn Đào không chút khách khí, anh nói, “Cho nên từ nay về sau anh tốt nhất làm rõ lập trường của mình, giữ khoảng cách thích hợp với vợ người khác, hiểu phá hư quan hệ hôn nhân hài hòa của người khác không phải là hành động vinh quang gì, ok?”
Đối mặt với chỉ trích của Lương Tuấn Đào, Thạch Vũ bình tĩnh nhận, anh gật đầu một cái, bảo đảm nói với Lương Tuấn Đào: “Từ nay về sau tôi sẽ không có lui tới với cô ấy, cậu yên tâm!”
Lương Tuấn Đào khẽ nheo mắt, anh biết lời hứa của Thạch Vũ đáng giá nghìn vàng, nếu nói không hề lui tới với Lâm Tuyết nữa, nhìn dáng vẻ thật sự quyết định. Như vậy là tốt nhất, anh không hy vọng ngày sau nghe được bất kỳ tin đồn mập mờ nào giữa hai người, “Tôi tin tưởng anh! Anh tốt nhất đừng khiến cho tôi thất vọng!”
Cứ như vậy, Thạch Vũ ôm Mộng Mộng rời đi, cũng không quay đầu lại.
Chung sống với Mộng Mộng đã lâu như vậy, đã sớm sinh ra tình mẹ con. Lại hoàn toàn không ngờ Thạch Vũ cứ bất ngờ mang theo Mộng Mộng rời khỏi cuộc sống của cô như vậy, bất ngờ đến gần như không có điềm báo trước.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Liên tục chừng mấy ngày, Lâm Tuyết cũng không chịu để ý tới Lương Tuấn Đào, rõ ràng, cô đang giận dỗi với anh.
Lương Tuấn Đào tức giận hơn, anh dứt khoát dọn vào thư phòng, dùng hành động này để ra oai.
Không phải chỉ vì Thạch Vũ, đối với hành động ác liệt coi trọng người đàn ông khác hơn chồng mình, anh nhất định phải hăng hái phản đối! Huống chi, anh kiên trì cho rằng mình không sai!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Từ sau sáng sớm ngày đó gặp Hoắc Gia Tường, thái độ đối xử với Đỗ Hâm Lôi của Hoắc Vân Phi cải thiện rất nhiều. Không hề nhốt cô nữa, cô được quyền lợi tự do hoạt động (dĩ nhiên, phạm vi hoạt động có hạn chế, chỉ có điều không hề giới hạn trong phòng ngủ nữa), cô cuối cùng từ cuộc sống bị riêng mình Hoắc Vân Phi độc chiếm khôi phục lại cuộc sống của nhân loại bình thường.
Bình luận facebook