• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khế ước quân hôn (2 Viewers)

  • Chương 217

Editor: Puck - Diễn đàn

Lâm Tuyết trợn lớn mắt trong veo, yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái vui vẻ trước mắt, một hồi lâu, vui mừng kêu: “Vân Đóa!”

Không sai, cô gái vẫy tay chào hỏi cô chính là Vân Đóa đã lâu không gặp.

Cô gái này vẫn tinh khiết động lòng người như vậy, một đôi mắt sáng tinh khiết không nhiễm bụi trần. Người mặc áo đầm ren màu trắng tinh, đẹp giống như công chúa trong cổ tích.

“Lâm Tuyết!” Vân Đóa đã chạy tới, chìa tay kéo tay Lâm Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến giống như nhiễm mây hồng, tròng mắt đen như mực sáng lên, tràn đầy vui sướng, “Thật sự là em!”

Lâm Tuyết định thần, xác định cô gái ở trước mắt đang lôi kéo cô là Vân Đóa, không thể tin nổi hỏi, “Thời gian lâu như vậy, em rốt cuộc đã đi đâu?”

“Trong khoảng thời gian này em và anh trai ở nước Đức! Anh ấy nói đầu em lại có vấn đề, cần ở nước Đức tiếp nhận điều trị. Gần đây bác sỹ nói bệnh tình của em về căn bản đã khỏi hẳn, nên để cho em trở lại đi học!” Vân Đóa vốn thi đậu đại học, bởi vì tai nạn lần trước nửa đường nghỉ học. Bây giờ trở lại sân trường, cô vô cùng hưng phấn vui sướng, “Tiểu Tuyết, bây giờ em đi học đại học một lần nữa rồi!”

Tròng mắt sáng ngời của cô gái không hề lo lắng chút nào, tinh khiết như nước. Hàng mi thon dài dầ hơi nhếch lên, khi chớp mắt, giống như hai cây quạt lông. Da thịt nhẵn nhụi như sứ, lộ ra sáng bóng chỉ thuộc về thanh xuân, cánh môi đỏ tươi như san hô, xinh đẹp khiến cho người ta không đành lòng khinh nhờn. die nda nle equ ydo nn

“Chúc mừng em!” Lâm Tuyết cảm thấy vui mừng thay Vân Đóa từ trong đáy lòng, gặp lại Vân Đóa một lần nữa sức sống bừng bừng, tính tích cực tràn đầy vui sướng. Giống như trong cuộc đời cô ấy chưa bao giờ tồn tại bóng ma và không vui, đây thật sự là cô bé lớn lên trong truyện cổ tích, “Bây giờ em học trường đại học nào? Vẫn là đại học T trước kia?”

“Ừ” Vân Đóa dùng tay nhỏ che mắt, khổ sở ha ha nói: “Chúng ta tìm chỗ tránh mưa nói chuyện đi!”

Mặc dù mưa không lớn, nhưng rất dày, đứng ở trong màn mưa một thời gian lâu, khó tránh khỏi bị ướt đẫm.

Lâm Tuyết cười cười, mở cửa xe, để Vân Đóa lên xe.

“Wow, xe thật đẹp!” Vân Đóa ngồi vào xe, tò mò hỏi, “Là Lương nhị thiếu mua cho chị sao?”

Giật mình, Lâm Tuyết không lập tức lái xe, mà ngồi song song trong xe với Vân Đóa tiếp tục tán gẫu, “Em còn nhớ rõ Lương Tuấn Đào?"

“Dĩ nhiên, anh ấy là chồng của chị!” Vân Đóa hơi kỳ quái nhìn Lâm Tuyết, "Sao em lại có thể không nhớ anh ấy?”

“Ừmh.” Lâm Tuyết hỏi dò: "Vậy em còn nhớ rõ… Anh cả của Lương Tuấn Đào Lương Thiên Dật không?”

Trong đầu Vân Đóa suy tư hồi lâu, lắc đầu một cái, nói: "Không có ấn tượng!"

"..." Không có ấn tượng? Trời ạ, chẳng lẽ cô ấy hoàn toàn quên Lương Thiên Dật rồi sao?

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Về đến nhà, Lâm Tuyết nói chuyện trên đường gặp được Vân Đóa cho Lương Thiên Dật.

"Thật sự là Vân Đóa? Em không nhìn lầm? Gặp được cô ấy ở đâu? Bây giờ cô ấy ở đâu?” Lương Thiên Dật kích động đến mất khống chế, hai tay anh nắm chặt bả vai Lâm Tuyết, luôn miệng hỏi.

Vấn đề của anh quá nhiều, Lâm Tuyết nhất thời không trả lời được. Chỉ có điều cô hiểu được tâm tình nóng nảy gấp gáp của anh, dù sao thời gian một năm này, anh dùng hết toàn bộ lực lượng tìm kiếm Vân Đóa, cũng không có tung tích. Đột nhiên nghe được tin tức của Vân Đóa, đương nhiên có thể kích động.

“Anh đừng gấp gáp, từ từ em nói cho anh.” Ngồi xuống bên cạnh, Lâm Tuyết nói cặn kẽ đầu đuôi gốc ngọn tình huống của Vân Đóa mà mình biết được cho Lương Thiên Dật, “Cô ấy ở nước Đức trải qua một thời gian điều trị, trạng thái tinh thần rất tốt. Bây giờ trở về nước tới đại học T học, tuy nhiên…”

“Tuy nhiên làm sao?” Lương Thiên Dật không yên lòng hỏi, anh chỉ nghe được Vân Đóa học ở đại học T, liền không kịp chờ đợi muốn đến trường học tìm cô rồi. d1en d4nl 3q21y d0n

“Tuy nhiên dường như cô ấy không nhớ ra anh!” Lâm Tuyết đồng tình nhìn Lương Thiên Dật, nhắc nhở anh, “Đầu Vân Đóa có vấn đề, cô ấy không nhớ ra anh!”

“…” Đây là tình huống gì? Lương Thiên Dật đột nhiên nhớ tới một lần cuối cùng nhìn thấy Vân Đóa, vẻ mặt mờ mịt của cô không giống như làm bộ. Khi nhìn thấy anh, cặp mắt sáng trong trẻo kia không có kích động không có căm phẫn chỉ có khó hiểu mê man, giống như anh là người xa lạ dây dưa cô không ngớt.

Lúc đó anh chỉ lo phẫn nộ, bây giờ nghĩ lại, sự tình thật sự có kỳ quái. Vân Đóa là một cô gái có suy nghĩ đơn giản, cô ấy không am hiểu tâm cơ, dĩ nhiên cũng không phải vụng về. Có lẽ từ đó trở đi cô đã không nhớ ra anh!

“Anh phải từ từ đi, không thể gấp gáp! Hôm nay em cũng mới vừa nhìn thấy cô ấy, tình huống cụ thể thế nào còn phải tìm hiểu thêm một bậc!” Khi Lâm Tuyết và Vân Đóa buôn chuyện có nói bóng nói gió dò không ít tin tức, trừ chuyện Vân Đóa đi học, còn biết được Vân Thư Hoa không trở về cùng Vân Đóa, có lẽ vì tránh né Lý Văn San dây dưa.

“Anh biết rõ!” Mặc dù nói như vậy, nhưng Lương Thiên Dật ngay cả một khắc cũng không đợi được nữa, anh phải đi gặp Vân Đóa, nếu không nằm ngồi khó yên.

Nhìn Lương Thiên Dật vội vã ra cửa, Lâm Tuyết sợ anh làm ra chuyện gì cực đoan, không yên tâm theo sau dặn dò: "Anh cả, anh nhớ đầu óc Vân Đóa bị bệnh, nếu cô ấy không nhớ rõ anh, anh ngàn vạn lần đừng tức giận, lại càng không được phát giận với cô ấy!”

“Anh biết rõ!” Nói xong câu, Lương Thiên Dật đã bước đi không thấy hình bóng.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Yangon là nguyên thủ đô của Myanmar *, trong tiếng Myanmar có ý tứ dẹp loạn chiến tranh

(*) Từ 2006, thủ đô của Myanmar được chuyển từ Yangon về Naypyidaw. Tuy nhiên cho đến nay khi nhắc đến Myanmar, mọi người vẫn thường chỉ nhắc đến Yangon, cố đô nằm ở ngã ba sông Yangon và Bago.

Giữa trời chiều Yangon thật sự đẹp tới nỗi rung động lòng người, rong chơi nơi tòa thành Phật tháp này, có ảo giác đi vào thế kỷ cổ đại.

Đỗ Hâm Lôi bước chậm thành tháp, nơi này đẹp đến mức gần như khiến cô quên mất tất cả lo lắng và buồn bực, thoáng xa xa truyền đến tiếng tụng kinh tiếng Phạn, tràn đầy ý cảnh cổ kính.

Chưa bao giờ biết rằng trên thế giới còn có một thành phố như vậy, tràn đầy sắc thái dân tộc phương Đông nồng đậm. Đường phố rất hẹp, kiến trúc hiện đại hóa và tháp chuông truyền thống màu trắng, nhà gỗ nước sơn nhựa đường đen giao thoa sắp hàng; tháp Phật, chùa miếu trải rộng; khắp nơi là hoa tươi và cây xanh quanh năm.

Nơi này ít có ồn ào náo động nhộn nhịp của thành phố lớn, hộp đêm, sòng bạc, đua ngựa càng vào hàng ngũ cấm chỉ, làm người ta giống như tiến vào một thế ngoại đào nguyên yên tĩnh. dinendian.lơqid]on

Có lẽ, Myanmar quyết định dời đô, cũng vì bảo vệ thơi thở Phật đặc biệt và sắc thái dân tộc của Yangon, không muốn ồn ào náo động của thành phố hiện đại ô nhiễm tinh khiết của nó.

Chim thần quạ đen ngẩng đầu sải bước trên đường, có ăn không hết thức ăn, chiếc xe cũng phải nhường đường. Vô số Phật tháp mạ vàng hoặc đá trắng, dưới trời chiểu tràn ra màu sắc vàng, rạng rỡ phát sáng.

“Nơi này như thế nào? Tôi nói rồi em nhất định sẽ thích!” Hoắc Vân Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp thán phục của Đỗ Hâm Lôi, đôi mắt tối đen mơ hồ mỉm cười của anh bị ánh nắng chiều đầy trời nhiễm lên một chút sáng ngời hoa mỹ.

Đỗ Hâm Lôi không khỏi nhíu đôi mày thanh tú, cảnh trí đẹp như vậy, đáng tiếc người đàn ông theo sát người phá hư phong cảnh.

“Nói chuyện, có thích không?” Cố tình Hoắc Vân Phi là một người khó dây dưa, không chiếm được đáp án anh muốn, liền quấn lấy cô nhất quyết không tha.

Từ lần đó bị anh chơi đùa còn dư nửa cái mạng, Đỗ Hâm Lôi sinh ra e ngại theo bản năng với anh, cũng không dám dễ dàng trêu chọc, lựa chọn thái độ khiêm nhường im hơi lặng tiếng, “Thích.”

Tiếc chữ như vàng, trên mặt xinh đẹp có không tình nguyện. Thật sự không muốn nói nhiều với anh một chữ, nhưng lại không thể không nói.

“A, tôi đoán em nhất định thích!” Hoắc Vân Phi rất vui vẻ với câu trả lời của cô, bàn tay theo thói quen dán lên vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trời ạ, đây đang trên đường cái! Đỗ Hâm Lôi vội vàng đẩy bàn tay to của anh ra, cảnh cáo nói: “Nơi công chúng Hoắc tam thiếu chú ý hình tượng!”

Hoắc lão tam ngược lại không ngại vấn đề hình tượng, dù thế nào đi nữa anh phóng đãng đã thành quen, không có thói quen giả bộ Liễu Hạ Huệ! “Không có việc gì, hình tượng của bổn thiếu gia trước sau như một như thế!”

“…”Đỗ Hâm Lôi liên tiếp hít sâu, nhắc nhở mình cố hết sức coi thường người này, tập trung thưởng thức cảnh trí Phật pháp tươi đẹp là được rồi.

Nhưng Hoắc lão tam đâu phải người dễ dàng bị người xem nhẹ? Thời thời khắc khắc anh đều hy vọng chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của Đỗ Hâm Lôi, có lẽ đây là phương thức tìm vui trong ngắn hạn của anh.

“Cảnh đẹp cộng thêm mỹ nam bổ sung cho nhau càng tăng thêm sức mạnh, nhìn tôi đây, có phải ở dưới cảnh này càng thêm đẹp trai hơn không!” Hoắc Vân Phi đứng trước mặt Đỗ Hâm Lôi, bày một tư thế poss đẹp trai, ngăn cản tầm mắt thưởng thức cảnh đẹp của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom