Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Editor: Puck - Diễn đàn
Không ngờ Lương Thiên Dật trả lời thật thản nhiên, anh nói tối hôm qua đã đi hẹn hò!
Trực tiếp như thế, trong lúc nhất thời người cả nhà ngược lại không có tiếng vang.
Hồi lâu, Lưu Mỹ Quân hòa hoãn giọng điệu, hỏi: “Với Vân Đóa sao?”
"Vâng!" Lương Thiên Dật thản nhiên thừa nhận, trên gương mặt tuấn tú cũng không hề có chút ngượng ngùng nào.
Lương Trọng Toàn đi tới, vẻ mặt ôn hòa nói với con trai: “Theo đuổi con gái người ta là chuyện tốt! Mọi người đều ủng hộ, chỉ có điều buổi tối không trở lại tối thiểu gọi điện thoại cho nhà, tránh cho mọi người lo lắng.”
“Được, lần sau con sẽ nhớ!” Nói xong những lời này, Lương Thiên Dật liền xoay người cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Mọi người nhìn trộm mặt nhau, cảm giác vẻ mặt Lương Thiên Dật có gì không đúng, về phần lạ ở chỗ nào, lại nói không ra được.
“Không sao! Con theo Lâm Tuyết đi chụp hình cưới!” Lương Tuấn Đào ôm eo nhỏ nhắn của Lâm Tuyết, cười một tiếng sảng khoái, “Vợ, chúng ta đi thôi!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Quay, dùng sức quay! Chính là hiệu quả này, tiếp tục, đừng có ngừng!"
Nhiếp ảnh gia không ngại phiền toái tiếp tục chỉnh động tác của cô dâu chú rể, cho dù là sai lầm rất nhỏ, đều phải chụp lại lần nữa, cố gắng đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Bên bờ hồ phong cảnh xinh đẹp, Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết đã quay vô số vòng dưới ánh mặt trời như lửa, mồ hôi đầm đìa. Vì duy trì lớp trang điểm, cần càng không ngừng vỗ nước đá lên mặt, trình độ khổ cực không thua gì huấn luyện trong quân đội.
Xoay chuyển choáng váng đầu óc, giày vò anh thì thôi đi, vấn đề là làm hại vợ yêu của anh chịu khổ theo, đây không thể nào nói nổi.
“Có nóng không? Có muốn nghỉ ngơi một chút uống chút nước đá không?” Lương Tuấn Đào ân cần hỏi người trong ngực.
Lâm Tuyết khẽ gật đầu một cái, nói: "Em không sao! Anh mệt không?”
"Không mệt!" Chính là nóng đến quá mức, bên dưới ánh mặt trời hung ác như vậy làm tư thế chụp ảnh hơn nữa còn phải ôm cô càng không ngừng quay, quả thật mồ hôi như mưa. die nda nle equ ydo nn
“Này!” Nhiếp ảnh gia mất hứng, phê bình, “Chú ý tập trung lực một chút, khi quay đừng nói! Chú ý giữ vững trạng thái!”
“Rốt cuộc phải quay tới khi nào?” Lương Tuấn Đào sắp không nhịn được.
Mẹ nó, ở trong quân đội anh là Vương, chỉ huy lính của anh xoay quanh. Ở đây địa vị nghịch chuyển, anh thành tượng gỗ mặc cho người định đoạt.
“Đương nhiên phải quay đến khi thích hợp nhất với màn ảnh mới thôi! Vị tiên sinh này, anh phải có kiên nhẫn, vì đạt được hiệu quả tốt nhất khi quay chụp, vì để cho vợ của anh hài lòng, khổ cực chút cũng đáng giá chứ sao!” Nhiếp ảnh gia miễn cưỡng nói.
Ừ, cũng có đạo lý! Nếu như không phải vì vợ yêu của anh, sao anh có thể mặc cho người còn chảnh hơn anh vung tay múa chân chứ.
“Được! Ngừng!" Nhiếp ảnh gia cuối cùng hài lòng, phất tay kêu ngừng
Thở ra một hơi thật dài, Lương Tuấn Đào vội vàng ôm Lâm Tuyết đi tới phía dưới cây dù tránh né ánh nắng mặt trời nóng rực. Cả buổi trưa, hai người bọn họ sắp biến thành vịt quay.
Mới vừa bưng một ly nước đá lên đưa đến khóe miệng, liền nghe người nhiếp ảnh gia kia âm hồn bất tán la ầm lên: "Không được! Lụa mỏng trên đầu cô dâu hơi lệch, phải chụp lần nữa!”
“Phụt!” Một ngụm nước đá phun ra, anh thiếu chút nữa nói tục.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lúc tan học, Vân Đóa ôm quyển sách cùng mấy người bạn học tốt đi ra khỏi cổng trường. Họ cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.
Một bạn học mắt tinh, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe Mercedes - Benz màu đen dừng ở cổng còn có người đàn ông như ngọc thụ lâm phong đứng ở bên cửa xe.
"Vân Đóa, cậu xem, người đàn ông tối hôm qua lại đến nữa!”
“Wow, rất đẹp trai!”
“Ánh mắt của anh ấy thật mê người, đau thương như vậy!”
…
Theo tiếng thán phục y hệt hoa si của các bạn học, Vân Đóa chần chừ ngẩng đầu lên, thấy được Lương Thiên Dật.
Trong đôi mắt sáng y hệt nai con thoáng qua vẻ hồi hộp, cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, định chạy trốn về.
“Này, Vân Đóa, cậu đi đâu vậy?”
“Tớ… Tớ có chút chuyện… Muốn trở về ký túc xá!” Ngày hôm qua từng gặp Lương Thiên Dật, nhưng không biết tại sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô có bản năng muốn thoát khỏi anh. d1en d4nl 3q21y d0n
Đó là một cảm giác tan nát cõi lòng muốn nứt, giống như người đàn ông trước mắt vốn không quen biết đã cho cô đau khổ khắc sâu nhất thế gian.
Tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy đây? Bọn họ rõ ràng mới biết nhau hôm qua, còn náo loạn một vụ ô long *.
(*) Ô long: chỉ sự hiểu lầm gây ra tổn thất không đáng có.
Ngày hôm qua, cô đang trong lớp học, hiệu trưởng đột nhiên hốt hốt hoảng hoảng đi vào phòng học, tự mình điểm danh gọi cô đi phòng hiệu trưởng.
Cô không biết xảy ra chuyện gì, ôm tâm tình thấp thỏm đi theo hiệu trưởng tới phòng hiệu trưởng.
Trên đường, cô thử hỏi dò hiệu trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hiệu trưởng xem ra còn khẩn trương hơn cô, lau mồ hôi hột trên trán kiểu “Địa Trung Hải”, trịnh trọng nói cho cô biết, “Lương đại thiếu tự mình tới trưởng học gọi đích danh em!”
Lương đại thiếu? Cô tìm tòi trong ký ức một phen, định dạng là anh cả của Lương Tuấn Đào. Người này vốn không quen biết cô, tìm cô có chuyện gì đây?
Lúc ấy, cô liền sợ hãi, dây dưa kỳ kèo không muốn đi.
Hiệu trưởng nóng nảy, nói nếu cô dám từ chối, sẽ khai trừ học bạ của cô.
Vì bảo vệ học bạ, cô nhắm mắt đi phòng hiệu trưởng gặp anh.
Sau khi hiệu trưởng đẩy cô tiến vào liền đóng cửa phòng lại, cô cùng Lương Thiên Dật ở chung một phòng, cảm giác càng khẩn trương.
Mới vừa gặp mặt, Lương Thiên Dật đã kích động đến nhào lên, ôm lấy cô thật chặt vào trong ngực, cuồng nhiệt kêu tên cô, thế mà lại bất chấp tất cả hôn cô.
Cô thật sự bị dọa sợ, liều mạng giãy giụa cũng không thể thoát khỏi người đàn ông điên cuồng đó, liền hét ầm lên.
Lúc ấy cô giống như động kinh thét chói tai, cả người bởi vì kinh sợ mà co quắp, thế mà lại sùi bọt mép, rồi bất tỉnh.
Kết quả, Lương Thiên Dật không thể làm gì khác hơn là đưa cô vào bệnh viện gần đó.
Trải qua một phen kiểm tra, bác sỹ nói thân thể của cô không có gì đáng ngại, chỉ có điều bị giật mình quá độ tạo thành chức năng thần kinh rối loạn, nghỉ ngơi điều chỉnh một chút là được.
Tiêm thuốc an thần, cô tỉnh táo lại, thấy Lương Thiên Dật ngồi trước giường bệnh của cô lặng lẽ rơi lệ.
Anh cái gì cũng không nói với cô, thỉnh thoảng ngước mắt, sẽ dùng ánh mắt ưu thương đó nhìn cô, nhìn thấy mà lòng cô mềm mại, ê ẩm muốn khóc. dinendian.lơqid]on
Tối hôm qua ở bệnh viện quan sát cả đêm, anh vẫn ở bên cạnh cô, lại cẩn thận không tiếp tục đụng chạm vào thân thể cô. Bởi vì cô quá nhạy cảm, cho dù anh đến gần một chút, cô sẽ sợ đến gần như ngất đi.
Thử mấy lần, Lương Thiên Dật thấy cảm xúc của cô không ổn định, liền ngồi trên ghế sô pha cách cô xa xa, lặng lẽ nhìn cô, cô mới dần dần bình tĩnh xuống.
Sau lần đó, cô từ từ đón nhận sự hiện hữu của anh, không hề xa cách anh nữa, sau đó cả đêm, anh cùng cô ở chung một phòng, cô đều ngủ rất yên ổn. Có lẽ trong tiềm thức, cô vẫn tương đối tín nhiệm anh.
Sáng sớm, hai người ăn chung bữa sáng, bác sỹ vội vàng tới kiểm tra cho cô, nói cô không có việc gì có thể xuất viện!
Tiến hành làm thủ tục xuất viện cho cô, anh nói muốn về nhà nói một tiếng với người trong nhà, đợi buổi trưa khi cô tan học lại tới trường học đón cô.
Không ngờ, anh thực sự đến rồi!
"Vân Đóa!" Lương Thiên Dật đuổi tới, chân của anh khỏi rất nhanh, có thể bước đi nhanh nhẹn đuổi theo cô, “Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em! Anh là Thiên Dật! Vân Đóa…”
Cô trốn nhanh hơn, giống như con thỏ bị kinh hoảng.
"A!" Lương Thiên Dật đột nhiên ngã xuống, anh khổ sở ôm chân rên rỉ, "Chân của tôi… Đau quá!"
Dừng ngay lập tức, Vân Đóa dừng lại, theo bản năng xoay người ngoái đầu nhìn lại. Thấy Lương Thiên Dật ôm chân, gương mặt tuấn tú khổ sở như vậy, cô giật mình chạy tới bên cạnh đỡ anh.
“Này… Anh làm sao vậy!” Vân Đóa chìa tay định đỡ anh đứng dậy, lại không dám chạm vào anh. Không biết tại sao, Vân Đóa vẫn luôn bài xích đụng chạm của người đàn ông xa lạ, nhưng đối với anh… Lại giống như có cảm giác đã từng. Đang định cẩn thận rà soát lại trong đầu nhớ lại, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Chân của anh… Từng tàn phế! Cho nên chạy nhanh sẽ ngã!” Lương Thiên Dật khó khăn lật người ngồi dậy, chìa một bàn tay to về phía Vân Đóa, khẩn cầu, “Có thể đỡ anh đứng lên không?”
Vân Đóa không trả lời anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hồi hộp lại luống cuống.
Những bạn học khác cũng quay trở lại rồi, còn có vài người đi ngang qua, phát hiện nơi này có một trai đẹp siêu cấp cần nâng đỡ, dĩ nhiên đều vượt lên trước.
“Trai đẹp, em tới đỡ anh đi!”
“Em tới đỡ!”
“Em tới!”
…
Vân Đóa nhanh chóng bị bạn học của mình gạt ra ngoài, cắn cánh môi đầy đặn, một đôi mắt sáng long lanh giống như giọt lệ đã rơi.
Trong đầu hơi rối loạn, một vài hình ảnh không giải thích được nhanh chóng thoáng qua, đang định bắt lại, lại giống như nước không dấu vết.
Rối rắm vặn vẹo đầu ngón tay của mình, cô cúi đầu buồn buồn suy nghĩ, lại phiền chán gõ gõ đầu mình.
Sao lại không tốt như vậy chứ! Anh trai nói đầu óc cô đã hoàn toàn chữa khỏi, nhưng cô luôn cảm giác đầu óc mình có vấn đề!
"Bé ngốc, làm gì mà gõ đầu mình!” Một bàn tay trắng nõn trơn bóng cầm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nắm, không dám dùng sức nhưng cũng không chịu buông cô ra.
"A!" Vân Đóa ngẩng đầu lên, thấy Lương Thiên Dật thế nhưng đứng ở bên cạnh cô, anh được người đỡ dậy rồi, lại đến tìm cô. Không khỏi càng thêm hốt hoảng, theo bản năng định tránh nắm giữ của anh.
Lương Thiên Dật cầm không quá chặt, khống chế sức lực vừa phải, cũng không khiến cho cô bị thương, lại không để cho cô tránh thoát, “Đừng sợ, anh là Thiên Dật!”
Thiên Dật? Âm tiết trầm nhẹ như lông vũ phát ra từ môi anh, lại khiến nhịp tim của cô hơi chậm lại. Thật giống như có thứ gì đó nổ tung trong đầu cô, miêu tả sinh động sau khi sương mù tan ra, cố tình khi cẩn thận suy nghĩ lại hoàn toàn mờ mịt.
“Thân thể của em vẫn chưa khỏe sao lại đi học chứ?” Lương Thiên Dật hơi trách cứ cô, giọng nói lại vẫn tràn đầy cưng chiều nồng đậm, giọng nói thấp nhẹ như vậy, giống như sợ thoáng lên cao sẽ hù dọa cô.
Cô lắc đầu một cái, tròng mắt như nai con hoảng loạn chuyển sang hai chân thon dài của anh, một hồi lâu, ngập ngừng hỏi: “Chân của anh… Còn đau không?”
Kinh ngạc ngây ngô nhìn cô một hồi lâu, Lương Thiên Dật vui mừng không thôi, cô lại quan tâm anh! “Còn hơi đau!” Anh vội vàng kéo tay cô để cô xoa cho anh, “Đau quá! Trước kia anh từng bị tai nạn xe cộ, hai chân từng tàn phế!”
Trong đầu hoảng hốt một trận, giống như có chuyện gì đó khiến cô tan nát cõi lòng lại trôi nổi lên não, tia sáng lóe lên trong nháy mắt lại bị bao phủ trong biển sâu ký ức.
Thôi, những thứ ngắt quãng linh tinh nát bét này quá hỗn loạn, cô thật sự không ghép lại được, liền không tiếp tục làm khó mình nữa.
Ngồi xổm người xuống, cô giúp anh vuốt ve chân dài. Chân của anh thon dài thẳng tắp, có thể so với người mẫu. Thật sự không dám tưởng tượng, chân dài xinh đẹp khỏe mạnh như vậy lại từng bị tàn phế, suy nghĩ một chút đã khiến người ta đau lòng… Đúng vậy, đau lòng! Nghĩ tới đây lòng của cô lại không kiềm chế được chua xót đau đớn.
Không ngờ Lương Thiên Dật trả lời thật thản nhiên, anh nói tối hôm qua đã đi hẹn hò!
Trực tiếp như thế, trong lúc nhất thời người cả nhà ngược lại không có tiếng vang.
Hồi lâu, Lưu Mỹ Quân hòa hoãn giọng điệu, hỏi: “Với Vân Đóa sao?”
"Vâng!" Lương Thiên Dật thản nhiên thừa nhận, trên gương mặt tuấn tú cũng không hề có chút ngượng ngùng nào.
Lương Trọng Toàn đi tới, vẻ mặt ôn hòa nói với con trai: “Theo đuổi con gái người ta là chuyện tốt! Mọi người đều ủng hộ, chỉ có điều buổi tối không trở lại tối thiểu gọi điện thoại cho nhà, tránh cho mọi người lo lắng.”
“Được, lần sau con sẽ nhớ!” Nói xong những lời này, Lương Thiên Dật liền xoay người cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Mọi người nhìn trộm mặt nhau, cảm giác vẻ mặt Lương Thiên Dật có gì không đúng, về phần lạ ở chỗ nào, lại nói không ra được.
“Không sao! Con theo Lâm Tuyết đi chụp hình cưới!” Lương Tuấn Đào ôm eo nhỏ nhắn của Lâm Tuyết, cười một tiếng sảng khoái, “Vợ, chúng ta đi thôi!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Quay, dùng sức quay! Chính là hiệu quả này, tiếp tục, đừng có ngừng!"
Nhiếp ảnh gia không ngại phiền toái tiếp tục chỉnh động tác của cô dâu chú rể, cho dù là sai lầm rất nhỏ, đều phải chụp lại lần nữa, cố gắng đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Bên bờ hồ phong cảnh xinh đẹp, Lương Tuấn Đào ôm Lâm Tuyết đã quay vô số vòng dưới ánh mặt trời như lửa, mồ hôi đầm đìa. Vì duy trì lớp trang điểm, cần càng không ngừng vỗ nước đá lên mặt, trình độ khổ cực không thua gì huấn luyện trong quân đội.
Xoay chuyển choáng váng đầu óc, giày vò anh thì thôi đi, vấn đề là làm hại vợ yêu của anh chịu khổ theo, đây không thể nào nói nổi.
“Có nóng không? Có muốn nghỉ ngơi một chút uống chút nước đá không?” Lương Tuấn Đào ân cần hỏi người trong ngực.
Lâm Tuyết khẽ gật đầu một cái, nói: "Em không sao! Anh mệt không?”
"Không mệt!" Chính là nóng đến quá mức, bên dưới ánh mặt trời hung ác như vậy làm tư thế chụp ảnh hơn nữa còn phải ôm cô càng không ngừng quay, quả thật mồ hôi như mưa. die nda nle equ ydo nn
“Này!” Nhiếp ảnh gia mất hứng, phê bình, “Chú ý tập trung lực một chút, khi quay đừng nói! Chú ý giữ vững trạng thái!”
“Rốt cuộc phải quay tới khi nào?” Lương Tuấn Đào sắp không nhịn được.
Mẹ nó, ở trong quân đội anh là Vương, chỉ huy lính của anh xoay quanh. Ở đây địa vị nghịch chuyển, anh thành tượng gỗ mặc cho người định đoạt.
“Đương nhiên phải quay đến khi thích hợp nhất với màn ảnh mới thôi! Vị tiên sinh này, anh phải có kiên nhẫn, vì đạt được hiệu quả tốt nhất khi quay chụp, vì để cho vợ của anh hài lòng, khổ cực chút cũng đáng giá chứ sao!” Nhiếp ảnh gia miễn cưỡng nói.
Ừ, cũng có đạo lý! Nếu như không phải vì vợ yêu của anh, sao anh có thể mặc cho người còn chảnh hơn anh vung tay múa chân chứ.
“Được! Ngừng!" Nhiếp ảnh gia cuối cùng hài lòng, phất tay kêu ngừng
Thở ra một hơi thật dài, Lương Tuấn Đào vội vàng ôm Lâm Tuyết đi tới phía dưới cây dù tránh né ánh nắng mặt trời nóng rực. Cả buổi trưa, hai người bọn họ sắp biến thành vịt quay.
Mới vừa bưng một ly nước đá lên đưa đến khóe miệng, liền nghe người nhiếp ảnh gia kia âm hồn bất tán la ầm lên: "Không được! Lụa mỏng trên đầu cô dâu hơi lệch, phải chụp lần nữa!”
“Phụt!” Một ngụm nước đá phun ra, anh thiếu chút nữa nói tục.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lúc tan học, Vân Đóa ôm quyển sách cùng mấy người bạn học tốt đi ra khỏi cổng trường. Họ cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.
Một bạn học mắt tinh, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe Mercedes - Benz màu đen dừng ở cổng còn có người đàn ông như ngọc thụ lâm phong đứng ở bên cửa xe.
"Vân Đóa, cậu xem, người đàn ông tối hôm qua lại đến nữa!”
“Wow, rất đẹp trai!”
“Ánh mắt của anh ấy thật mê người, đau thương như vậy!”
…
Theo tiếng thán phục y hệt hoa si của các bạn học, Vân Đóa chần chừ ngẩng đầu lên, thấy được Lương Thiên Dật.
Trong đôi mắt sáng y hệt nai con thoáng qua vẻ hồi hộp, cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, định chạy trốn về.
“Này, Vân Đóa, cậu đi đâu vậy?”
“Tớ… Tớ có chút chuyện… Muốn trở về ký túc xá!” Ngày hôm qua từng gặp Lương Thiên Dật, nhưng không biết tại sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô có bản năng muốn thoát khỏi anh. d1en d4nl 3q21y d0n
Đó là một cảm giác tan nát cõi lòng muốn nứt, giống như người đàn ông trước mắt vốn không quen biết đã cho cô đau khổ khắc sâu nhất thế gian.
Tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy đây? Bọn họ rõ ràng mới biết nhau hôm qua, còn náo loạn một vụ ô long *.
(*) Ô long: chỉ sự hiểu lầm gây ra tổn thất không đáng có.
Ngày hôm qua, cô đang trong lớp học, hiệu trưởng đột nhiên hốt hốt hoảng hoảng đi vào phòng học, tự mình điểm danh gọi cô đi phòng hiệu trưởng.
Cô không biết xảy ra chuyện gì, ôm tâm tình thấp thỏm đi theo hiệu trưởng tới phòng hiệu trưởng.
Trên đường, cô thử hỏi dò hiệu trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hiệu trưởng xem ra còn khẩn trương hơn cô, lau mồ hôi hột trên trán kiểu “Địa Trung Hải”, trịnh trọng nói cho cô biết, “Lương đại thiếu tự mình tới trưởng học gọi đích danh em!”
Lương đại thiếu? Cô tìm tòi trong ký ức một phen, định dạng là anh cả của Lương Tuấn Đào. Người này vốn không quen biết cô, tìm cô có chuyện gì đây?
Lúc ấy, cô liền sợ hãi, dây dưa kỳ kèo không muốn đi.
Hiệu trưởng nóng nảy, nói nếu cô dám từ chối, sẽ khai trừ học bạ của cô.
Vì bảo vệ học bạ, cô nhắm mắt đi phòng hiệu trưởng gặp anh.
Sau khi hiệu trưởng đẩy cô tiến vào liền đóng cửa phòng lại, cô cùng Lương Thiên Dật ở chung một phòng, cảm giác càng khẩn trương.
Mới vừa gặp mặt, Lương Thiên Dật đã kích động đến nhào lên, ôm lấy cô thật chặt vào trong ngực, cuồng nhiệt kêu tên cô, thế mà lại bất chấp tất cả hôn cô.
Cô thật sự bị dọa sợ, liều mạng giãy giụa cũng không thể thoát khỏi người đàn ông điên cuồng đó, liền hét ầm lên.
Lúc ấy cô giống như động kinh thét chói tai, cả người bởi vì kinh sợ mà co quắp, thế mà lại sùi bọt mép, rồi bất tỉnh.
Kết quả, Lương Thiên Dật không thể làm gì khác hơn là đưa cô vào bệnh viện gần đó.
Trải qua một phen kiểm tra, bác sỹ nói thân thể của cô không có gì đáng ngại, chỉ có điều bị giật mình quá độ tạo thành chức năng thần kinh rối loạn, nghỉ ngơi điều chỉnh một chút là được.
Tiêm thuốc an thần, cô tỉnh táo lại, thấy Lương Thiên Dật ngồi trước giường bệnh của cô lặng lẽ rơi lệ.
Anh cái gì cũng không nói với cô, thỉnh thoảng ngước mắt, sẽ dùng ánh mắt ưu thương đó nhìn cô, nhìn thấy mà lòng cô mềm mại, ê ẩm muốn khóc. dinendian.lơqid]on
Tối hôm qua ở bệnh viện quan sát cả đêm, anh vẫn ở bên cạnh cô, lại cẩn thận không tiếp tục đụng chạm vào thân thể cô. Bởi vì cô quá nhạy cảm, cho dù anh đến gần một chút, cô sẽ sợ đến gần như ngất đi.
Thử mấy lần, Lương Thiên Dật thấy cảm xúc của cô không ổn định, liền ngồi trên ghế sô pha cách cô xa xa, lặng lẽ nhìn cô, cô mới dần dần bình tĩnh xuống.
Sau lần đó, cô từ từ đón nhận sự hiện hữu của anh, không hề xa cách anh nữa, sau đó cả đêm, anh cùng cô ở chung một phòng, cô đều ngủ rất yên ổn. Có lẽ trong tiềm thức, cô vẫn tương đối tín nhiệm anh.
Sáng sớm, hai người ăn chung bữa sáng, bác sỹ vội vàng tới kiểm tra cho cô, nói cô không có việc gì có thể xuất viện!
Tiến hành làm thủ tục xuất viện cho cô, anh nói muốn về nhà nói một tiếng với người trong nhà, đợi buổi trưa khi cô tan học lại tới trường học đón cô.
Không ngờ, anh thực sự đến rồi!
"Vân Đóa!" Lương Thiên Dật đuổi tới, chân của anh khỏi rất nhanh, có thể bước đi nhanh nhẹn đuổi theo cô, “Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em! Anh là Thiên Dật! Vân Đóa…”
Cô trốn nhanh hơn, giống như con thỏ bị kinh hoảng.
"A!" Lương Thiên Dật đột nhiên ngã xuống, anh khổ sở ôm chân rên rỉ, "Chân của tôi… Đau quá!"
Dừng ngay lập tức, Vân Đóa dừng lại, theo bản năng xoay người ngoái đầu nhìn lại. Thấy Lương Thiên Dật ôm chân, gương mặt tuấn tú khổ sở như vậy, cô giật mình chạy tới bên cạnh đỡ anh.
“Này… Anh làm sao vậy!” Vân Đóa chìa tay định đỡ anh đứng dậy, lại không dám chạm vào anh. Không biết tại sao, Vân Đóa vẫn luôn bài xích đụng chạm của người đàn ông xa lạ, nhưng đối với anh… Lại giống như có cảm giác đã từng. Đang định cẩn thận rà soát lại trong đầu nhớ lại, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Chân của anh… Từng tàn phế! Cho nên chạy nhanh sẽ ngã!” Lương Thiên Dật khó khăn lật người ngồi dậy, chìa một bàn tay to về phía Vân Đóa, khẩn cầu, “Có thể đỡ anh đứng lên không?”
Vân Đóa không trả lời anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hồi hộp lại luống cuống.
Những bạn học khác cũng quay trở lại rồi, còn có vài người đi ngang qua, phát hiện nơi này có một trai đẹp siêu cấp cần nâng đỡ, dĩ nhiên đều vượt lên trước.
“Trai đẹp, em tới đỡ anh đi!”
“Em tới đỡ!”
“Em tới!”
…
Vân Đóa nhanh chóng bị bạn học của mình gạt ra ngoài, cắn cánh môi đầy đặn, một đôi mắt sáng long lanh giống như giọt lệ đã rơi.
Trong đầu hơi rối loạn, một vài hình ảnh không giải thích được nhanh chóng thoáng qua, đang định bắt lại, lại giống như nước không dấu vết.
Rối rắm vặn vẹo đầu ngón tay của mình, cô cúi đầu buồn buồn suy nghĩ, lại phiền chán gõ gõ đầu mình.
Sao lại không tốt như vậy chứ! Anh trai nói đầu óc cô đã hoàn toàn chữa khỏi, nhưng cô luôn cảm giác đầu óc mình có vấn đề!
"Bé ngốc, làm gì mà gõ đầu mình!” Một bàn tay trắng nõn trơn bóng cầm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nắm, không dám dùng sức nhưng cũng không chịu buông cô ra.
"A!" Vân Đóa ngẩng đầu lên, thấy Lương Thiên Dật thế nhưng đứng ở bên cạnh cô, anh được người đỡ dậy rồi, lại đến tìm cô. Không khỏi càng thêm hốt hoảng, theo bản năng định tránh nắm giữ của anh.
Lương Thiên Dật cầm không quá chặt, khống chế sức lực vừa phải, cũng không khiến cho cô bị thương, lại không để cho cô tránh thoát, “Đừng sợ, anh là Thiên Dật!”
Thiên Dật? Âm tiết trầm nhẹ như lông vũ phát ra từ môi anh, lại khiến nhịp tim của cô hơi chậm lại. Thật giống như có thứ gì đó nổ tung trong đầu cô, miêu tả sinh động sau khi sương mù tan ra, cố tình khi cẩn thận suy nghĩ lại hoàn toàn mờ mịt.
“Thân thể của em vẫn chưa khỏe sao lại đi học chứ?” Lương Thiên Dật hơi trách cứ cô, giọng nói lại vẫn tràn đầy cưng chiều nồng đậm, giọng nói thấp nhẹ như vậy, giống như sợ thoáng lên cao sẽ hù dọa cô.
Cô lắc đầu một cái, tròng mắt như nai con hoảng loạn chuyển sang hai chân thon dài của anh, một hồi lâu, ngập ngừng hỏi: “Chân của anh… Còn đau không?”
Kinh ngạc ngây ngô nhìn cô một hồi lâu, Lương Thiên Dật vui mừng không thôi, cô lại quan tâm anh! “Còn hơi đau!” Anh vội vàng kéo tay cô để cô xoa cho anh, “Đau quá! Trước kia anh từng bị tai nạn xe cộ, hai chân từng tàn phế!”
Trong đầu hoảng hốt một trận, giống như có chuyện gì đó khiến cô tan nát cõi lòng lại trôi nổi lên não, tia sáng lóe lên trong nháy mắt lại bị bao phủ trong biển sâu ký ức.
Thôi, những thứ ngắt quãng linh tinh nát bét này quá hỗn loạn, cô thật sự không ghép lại được, liền không tiếp tục làm khó mình nữa.
Ngồi xổm người xuống, cô giúp anh vuốt ve chân dài. Chân của anh thon dài thẳng tắp, có thể so với người mẫu. Thật sự không dám tưởng tượng, chân dài xinh đẹp khỏe mạnh như vậy lại từng bị tàn phế, suy nghĩ một chút đã khiến người ta đau lòng… Đúng vậy, đau lòng! Nghĩ tới đây lòng của cô lại không kiềm chế được chua xót đau đớn.
Bình luận facebook