Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242
Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Tuyết gục trên người Lương Tuấn Đào, càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, cuồn cuộn mà rơi.
“Em không dám nói cho anh biết em yêu anh! Em tự ti mẫn cảm, không tin tưởng điều gì cả! Em sợ lọt vào cười nhạo giễu cợt của anh, em sợ anh sẽ dùng ánh mắt đối xử với đám người Thẩm Doanh Doanh mà nhìn em… Em biết, em già mồm cãi láo đến đòi mạng! Hu hu… Nhìn anh mỗi lần vì chuyện tình cảm mà khổ sở, nhìn anh mỗi lần vì tình cảm của em đối với Mạc Sở Hàn mà rối rắm, nhìn anh mỗi lần vì những người đàn ông khác mà ghen tuông… Em thật sự không nên!”
“Vì sao không nói sớm cho anh biết, cho anh có thể yên tâm! Em thật sự là một người phụ nữ ngốc ích kỷ ngu xuẩn! Em vốn không xứng với thâm tình ưu ái như vậy của anh! … Em nên sớm nói cho anh biết: Lâm Tuyết đã yêu Lương Tuấn Đào, mất đi Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết sẽ giống như sinh mệnh mất đi ánh mặt trời, sớm muộn gì sẽ héo rũ chết đi!”
“Em người phụ nữ ngốc này, cả ngày ở trong lòng thầm báo cho mình, nếu ngày đó Lương Tuấn Đào không yêu em, không ham thích em, em sẽ lén lút rời khỏi anh, rồi sau đó chậm rãi héo tàn diệt vong ở một nơi góc hoang hẻo lánh nào đó trên thế giới!”
“Em rất yếu đuối, không dám lại cá chết lưới rách yêu một lần! Coi như cuối cùng lại bị anh chán ghét mà vứt bỏ thì như thế nào? Ít nhất em từng thổ lộ với anh, cho anh rõ ràng trái tim của em! Chẳng sợ anh giống như chán ghét Thẩm Doanh Doanh mà chán ghét em khinh bỉ em, em cũng sẽ vui vẻ chịu đựng!”
…
Lời nói này, cô vốn tưởng rằng sẽ nát rữa ở trong bụng, vĩnh viễn sẽ không có ngày nói ra khỏi miệng. Nhưng mà, bây giờ nhìn người đàn ông yêu mến sinh mệnh hấp hối trên bàn mổ, lòng cô như đao khuấy đảo, vỡ nát ngàn vạn miếng.
Cái gì tự tôn, cái gì dè dặt, tất cả đều gặp quỷ đi! Cô thật sự ngu xuẩn hết thuốc chữa, vì chút thứ dối trá mà khiến người đàn ông cô yêu mến khổ sở rối rắm trong thời gian dài như vậy. Cô ích kỷ lạnh lùng như vậy, nhìn anh lo lắng tự chịu, nhìn anh giống như đứa nhỏ tranh cãi ầm ĩ, cứ không chịu nói cho anh đáp án mà anh muốn! Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thật sự rất hận bản thân! Nếu trong sinh mệnh có thể lựa chọn một lần nữa, cô nhất định sẽ không như vậy! Cô sẽ thoải thoải mái mái yêu một lần, không đi so đo lợi hại! Giống như theo lời trong một bài thơ nào đó: Thiếp muốn gả mình đi, cả đời vui vẻ. Cho dù vô tình bị bỏ quên, không hề ngượng ngùng.
(*) Bài thơ Tư đế hương của Vi Trang đời Đường
“Tuấn Đào, anh nhất định phải chịu đựng được! Em thề về sau sẽ sửa tật xấu già mồm cãi láo này, mỗi ngày đều ở bên tai anh nói em yêu anh! Tuấn Đào, em yêu anh! Em yêu anh! …”
Nước mắt làm ướt gò má người đàn ông, cô khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Gắt gao cầm lấy bàn tay to của anh, chết sống không chịu buông ra.
“Đừng đi! Đừng rời khỏi em và Mặc Mặc! Con vẫn còn nhỏ như vậy, anh sẽ không nhẫn tâm đến để cho con không tìm thấy cha chứ…” Lâm Tuyết khóc không thành tiếng, nếu không phải sợ Mặc Mặc biến thành trẻ mồ côi, cô thật hận không thể làm bạn với Lương Tuấn Đào cùng rời đi.
“Vợ ngốc, em đè lên vết thương của anh!” Lương Tuấn Đào nhíu mày, dáng vẻ nhe răng nhếch miệng.
“…” Lâm Tuyết đang đắm chìm trong đau thương muốn chết đột nhiên nghe được tiếng Lương Tuấn Đào, ngẩng đầu lên thấy anh đã mở to mắt, hơn nữa giật giật định ngẩng dậy, quả thật không dám tin vào hai mắt của mình.
Lương Tuấn Đào cố hết sức chống đỡ ngồi dậy, một tay vỗ trán, hòa hoãn cảm giác choáng váng lại. Thằng nhóc Vân Phàm này, tiêm liều thuốc tê cho anh rất nặng, lấy trạng thái thân thể của anh đều không đỡ nổi.
Kinh ngạc ban đầu qua đi, trong mắt trong veo của Lâm Tuyết hiện lên vui mừng ngạc nhiên điên cuồng, cô vui quá mà khóc: “Anh đã tỉnh! Ồng trời cuối cùng nghe được lời cầu nguyện của em, ông ấy thương xót em, cuối cùng khai ân lưu anh lại cho em!”
Một cánh tay bị thương, thật sự không dùng được khí lực gì, Lương Tuấn Đào nghiêng người dựa vào đầu giường, dùng tay không bị thương ôm cô. Thuốc tê mạnh mẽ cuối cùng chậm rãi mất đi, tuy rằng thân thể của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục linh hoạt, nhưng có thể tùy ý hoạt động.
“Sống là sống lại, chỉ có điều…” Tròng mắt đen như mực của Lương Tuấn Đào liếc nhìn cô, chậm rãi hỏi, “Lời mới vừa rồi em nói có giữ lời không?”
“Cái gì?” Lâm Tuyết còn chưa khôi phục lại từ trong quá vui qua buồn thay đổi nhanh chóng.
“Chính là mỗi ngày nói với anh một lần rằng em yêu anh!” Đôi mắt xinh đẹp như sao nhiễm lên ý cười ấm áp, môi mỏng đẹp mắt khẽ cong lên, giống như một cậu bé bự con hoạt bát.
“…” Quẫn lại quẫn, Lâm Tuyết nhất thời ngượng ngùng như cô bé. Mỗi ngày ở trước mặt anh nói một lần “Em yêu anh”, trời ạ, làm chuyện buồn nôn này có phải thật mắc ói không!
“Được không? Không được, anh lại nằm xuống!” Có phần không vừa ý với do dự của cô, cô gái này luôn không đổi được tật xấu già mồm cãi láo. Anh rõ ràng chơi xấu lại nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại.
Biết rõ anh đang chọc cô chơi, nhưng khi nhìn thấy anh nhắm mắt lại thì cô liền không có tiền đồ mà khẩn trương, trong lòng cũng kinh hoàng một trận. Cô dùng sức lay anh, trách mắng: “Mau mở to mắt, rõ ràng đã tỉnh lại, không được giả bộ chết!” die nd da nl e q uu ydo n
Nghe giọng điệu của cô có phần thay đổi, anh biết cô lại bị hoảng hốt không nhỏ, cũng không đành lòng kích thích cô. Mở to mắt, lại ăn vạ: “Em nói lời trước đó em nói có giữ lời đi!”
“…” Trời ạ đàn ông làm nũng sao mà còn khó chơi hơn phụ nữ! Cô bất đắc dĩ, đành phải phối hợp với anh, “Được, có giữ lời!”
“Bây giờ nói trước một lần cho anh nghe một chút!” Cơ thể anh rắn chắc, tác dụng của thuốc tê tiêu tan thật sự rất nhiều, trừ bỏ vết thương do súng bắn trên vai còn hơi đau ra, bây giờ anh gần như có thể hoạt động tự nhiên.
“Nói cái gì?” Cô nhỏ giọng năn nỉ nói, “Đây là ở trong bệnh viện đó!”
“Sợ cái gì? Em là vợ anh! Bây giờ nói!” Anh nắm tay cô, dây dưa giống như đứa bé.
“Được.” Cô yêu thương hôn anh, dịu dàng nói, “Em yêu anh!”
“…” Quá tuyệt vời! Anh say mê nhắm mắt lại, hưởng thụ nhấm nuốt đầy đủ phần yêu ấm áp mà cô đưa cho anh.
“Không được nhắm mắt!” Lâm Tuyết sợ anh giống như phim nhiều tập máu chó trên ti vi, vai nữ chính nói với nam chính bị bệnh nặng rằng cô yêu anh, anh thế mà lại khép mắt rồi yên tâm ra đi, cô nữ chính kia hộc máu, “Mở to mắt ra nhìn em!”
Mệnh lệnh của vợ yêu không thể không theo, Lương Tuấn Đào đành phải mở to mắt, cánh tay cường tráng dùng sức ôm cô tới trước ngực, cắn lên vành tai như châu ngọc của cô, lẩm bẩm, “Vợ, chồng cũng yêu em!”
Vân Phàm ở bên cạnh ôm quai hàm, giống như nhìn thấy mà đau răng. Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, lại tiếp tục nhìn cảnh tượng coi buồn nôn là vui vẻ thật sự không chịu nổi!
Lặng lẽ xoay người, khi chuẩn bị rời đi, lại bị ánh mắt sắc bén của thủ trưởng Lương khựng lại một phát: “Vân Phàm, cậu tìm đánh hả!”
Bị phát hiện! Vân Phàm nhún nhún vai, quay đầu lại, cười hì hì nói: “Lão đại, anh nên cám ơn tôi! Nếu không phải thuốc tê của tôi, chị đâu có khả năng thổ lộ tình yêu chân thật với anh như vậy sao?”
Lương Tuấn Đào cười đến hơi âm u: “Nói như vậy, tôi nên cám ơn cậu đã tiêm cho tôi liều thuốc tê quá mức!”
Thằng nhóc này thật sự không chân chính, lại dám tính kế anh! Nhưng coi như động cơ xuất phát từ ý tốt, anh cũng như nguyện nghe được Lâm Tuyết thổ lộ với anh, nhưng không được anh đồng ý đã tự tiện chủ trương, cũng không thể mặc kệ cậu ta. Bằng không, lần sau nói không chừng cậu ta còn làm ra chuyện càng kỳ quái hơn.
“Được, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!” Vân Phàm đương nhiên biết độ khó chơi của thủ trưởng, vội vàng hai tay giơ lên đầu làm tư thế đầu hàng nói, “Lão đại và chị dâu vứt hết hiềm khích trước kia, từ đây vợ chồng tình thâm, không còn ngờ vực, cho dù lão đại cho em trừng phạt nghiêm khắc em cũng nhận vậy!” [email protected]
“Ừm.” Lương Tuấn Đào coi như hài lòng gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn này của Vân Phàm tuyệt đối biết việc biết tiến lùi, “Nhớ kỹ là được rồi! Lần sau còn dám cố tình làm bậy, tiền lời của lần này cùng tính một lượt!”
“Vâng!” Vân Phàm làm một quân lễ, “Báo cáo thủ trưởng, tôi không muốn quấy rầy thủ trưởng và chị dâu thân thiết, có thể lui xuống được không?”
“Mẹ nó, ném tôi ở trên bàn mổ không quan tâm?” Lương Tuấn Đào nhướng mày, cả giận nói, “Tốt xấu gì sắp xếp cho tôi một phòng bệnh!”
Nghỉ ngơi trong bệnh viện ba ngày, người trong nhà đều đến thăm Lương Tuấn Đào, bởi vì là vết thương da thịt, cũng không lo ngại, dặn anh vào câu, đều đi về.
Lâm Tuyết thủy chung ở lại bệnh viện chăm sóc, hai người sớm chiều làm bạn, tình cảm càng hơn trước.
Thật sự muốn chết mà! Người kia yêu cầu cô mỗi ngày đều phải nói một lần em yêu anh với anh, không nói sẽ dùng hết các biện pháp vô lại tới bức bách, ép tới cô cáu giận không thôi, lại không biết làm thế nào.
Ai bảo cô đã đồng ý với anh chứ! Haizzz, xem ra hứa hẹn không thể tùy tiện đáp ứng, đây là cô bị lỗ lớn, phải lấy cả đời ra thực hiện.
Đương nhiên, đây là đùa! Thật ra, chỉ cần anh có thể khỏe mạnh sống lại, để cho cô mỗi ngày nói một lần em yêu anh thì như thế nào? Chỉ sợ nói một trăm lần một ngàn lần cô cũng bằng lòng!
Miệng vết thương vừa mới kết vảy, người kia lại bắt đầu không thành thật, buổi tối quấn quýt lấy cô yêu yêu, kết quả động tác quá mạnh xé rách miệng vết thương gây ra chảy máu.
Lâm Tuyết gục trên người Lương Tuấn Đào, càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, cuồn cuộn mà rơi.
“Em không dám nói cho anh biết em yêu anh! Em tự ti mẫn cảm, không tin tưởng điều gì cả! Em sợ lọt vào cười nhạo giễu cợt của anh, em sợ anh sẽ dùng ánh mắt đối xử với đám người Thẩm Doanh Doanh mà nhìn em… Em biết, em già mồm cãi láo đến đòi mạng! Hu hu… Nhìn anh mỗi lần vì chuyện tình cảm mà khổ sở, nhìn anh mỗi lần vì tình cảm của em đối với Mạc Sở Hàn mà rối rắm, nhìn anh mỗi lần vì những người đàn ông khác mà ghen tuông… Em thật sự không nên!”
“Vì sao không nói sớm cho anh biết, cho anh có thể yên tâm! Em thật sự là một người phụ nữ ngốc ích kỷ ngu xuẩn! Em vốn không xứng với thâm tình ưu ái như vậy của anh! … Em nên sớm nói cho anh biết: Lâm Tuyết đã yêu Lương Tuấn Đào, mất đi Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết sẽ giống như sinh mệnh mất đi ánh mặt trời, sớm muộn gì sẽ héo rũ chết đi!”
“Em người phụ nữ ngốc này, cả ngày ở trong lòng thầm báo cho mình, nếu ngày đó Lương Tuấn Đào không yêu em, không ham thích em, em sẽ lén lút rời khỏi anh, rồi sau đó chậm rãi héo tàn diệt vong ở một nơi góc hoang hẻo lánh nào đó trên thế giới!”
“Em rất yếu đuối, không dám lại cá chết lưới rách yêu một lần! Coi như cuối cùng lại bị anh chán ghét mà vứt bỏ thì như thế nào? Ít nhất em từng thổ lộ với anh, cho anh rõ ràng trái tim của em! Chẳng sợ anh giống như chán ghét Thẩm Doanh Doanh mà chán ghét em khinh bỉ em, em cũng sẽ vui vẻ chịu đựng!”
…
Lời nói này, cô vốn tưởng rằng sẽ nát rữa ở trong bụng, vĩnh viễn sẽ không có ngày nói ra khỏi miệng. Nhưng mà, bây giờ nhìn người đàn ông yêu mến sinh mệnh hấp hối trên bàn mổ, lòng cô như đao khuấy đảo, vỡ nát ngàn vạn miếng.
Cái gì tự tôn, cái gì dè dặt, tất cả đều gặp quỷ đi! Cô thật sự ngu xuẩn hết thuốc chữa, vì chút thứ dối trá mà khiến người đàn ông cô yêu mến khổ sở rối rắm trong thời gian dài như vậy. Cô ích kỷ lạnh lùng như vậy, nhìn anh lo lắng tự chịu, nhìn anh giống như đứa nhỏ tranh cãi ầm ĩ, cứ không chịu nói cho anh đáp án mà anh muốn! Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thật sự rất hận bản thân! Nếu trong sinh mệnh có thể lựa chọn một lần nữa, cô nhất định sẽ không như vậy! Cô sẽ thoải thoải mái mái yêu một lần, không đi so đo lợi hại! Giống như theo lời trong một bài thơ nào đó: Thiếp muốn gả mình đi, cả đời vui vẻ. Cho dù vô tình bị bỏ quên, không hề ngượng ngùng.
(*) Bài thơ Tư đế hương của Vi Trang đời Đường
“Tuấn Đào, anh nhất định phải chịu đựng được! Em thề về sau sẽ sửa tật xấu già mồm cãi láo này, mỗi ngày đều ở bên tai anh nói em yêu anh! Tuấn Đào, em yêu anh! Em yêu anh! …”
Nước mắt làm ướt gò má người đàn ông, cô khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Gắt gao cầm lấy bàn tay to của anh, chết sống không chịu buông ra.
“Đừng đi! Đừng rời khỏi em và Mặc Mặc! Con vẫn còn nhỏ như vậy, anh sẽ không nhẫn tâm đến để cho con không tìm thấy cha chứ…” Lâm Tuyết khóc không thành tiếng, nếu không phải sợ Mặc Mặc biến thành trẻ mồ côi, cô thật hận không thể làm bạn với Lương Tuấn Đào cùng rời đi.
“Vợ ngốc, em đè lên vết thương của anh!” Lương Tuấn Đào nhíu mày, dáng vẻ nhe răng nhếch miệng.
“…” Lâm Tuyết đang đắm chìm trong đau thương muốn chết đột nhiên nghe được tiếng Lương Tuấn Đào, ngẩng đầu lên thấy anh đã mở to mắt, hơn nữa giật giật định ngẩng dậy, quả thật không dám tin vào hai mắt của mình.
Lương Tuấn Đào cố hết sức chống đỡ ngồi dậy, một tay vỗ trán, hòa hoãn cảm giác choáng váng lại. Thằng nhóc Vân Phàm này, tiêm liều thuốc tê cho anh rất nặng, lấy trạng thái thân thể của anh đều không đỡ nổi.
Kinh ngạc ban đầu qua đi, trong mắt trong veo của Lâm Tuyết hiện lên vui mừng ngạc nhiên điên cuồng, cô vui quá mà khóc: “Anh đã tỉnh! Ồng trời cuối cùng nghe được lời cầu nguyện của em, ông ấy thương xót em, cuối cùng khai ân lưu anh lại cho em!”
Một cánh tay bị thương, thật sự không dùng được khí lực gì, Lương Tuấn Đào nghiêng người dựa vào đầu giường, dùng tay không bị thương ôm cô. Thuốc tê mạnh mẽ cuối cùng chậm rãi mất đi, tuy rằng thân thể của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục linh hoạt, nhưng có thể tùy ý hoạt động.
“Sống là sống lại, chỉ có điều…” Tròng mắt đen như mực của Lương Tuấn Đào liếc nhìn cô, chậm rãi hỏi, “Lời mới vừa rồi em nói có giữ lời không?”
“Cái gì?” Lâm Tuyết còn chưa khôi phục lại từ trong quá vui qua buồn thay đổi nhanh chóng.
“Chính là mỗi ngày nói với anh một lần rằng em yêu anh!” Đôi mắt xinh đẹp như sao nhiễm lên ý cười ấm áp, môi mỏng đẹp mắt khẽ cong lên, giống như một cậu bé bự con hoạt bát.
“…” Quẫn lại quẫn, Lâm Tuyết nhất thời ngượng ngùng như cô bé. Mỗi ngày ở trước mặt anh nói một lần “Em yêu anh”, trời ạ, làm chuyện buồn nôn này có phải thật mắc ói không!
“Được không? Không được, anh lại nằm xuống!” Có phần không vừa ý với do dự của cô, cô gái này luôn không đổi được tật xấu già mồm cãi láo. Anh rõ ràng chơi xấu lại nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại.
Biết rõ anh đang chọc cô chơi, nhưng khi nhìn thấy anh nhắm mắt lại thì cô liền không có tiền đồ mà khẩn trương, trong lòng cũng kinh hoàng một trận. Cô dùng sức lay anh, trách mắng: “Mau mở to mắt, rõ ràng đã tỉnh lại, không được giả bộ chết!” die nd da nl e q uu ydo n
Nghe giọng điệu của cô có phần thay đổi, anh biết cô lại bị hoảng hốt không nhỏ, cũng không đành lòng kích thích cô. Mở to mắt, lại ăn vạ: “Em nói lời trước đó em nói có giữ lời đi!”
“…” Trời ạ đàn ông làm nũng sao mà còn khó chơi hơn phụ nữ! Cô bất đắc dĩ, đành phải phối hợp với anh, “Được, có giữ lời!”
“Bây giờ nói trước một lần cho anh nghe một chút!” Cơ thể anh rắn chắc, tác dụng của thuốc tê tiêu tan thật sự rất nhiều, trừ bỏ vết thương do súng bắn trên vai còn hơi đau ra, bây giờ anh gần như có thể hoạt động tự nhiên.
“Nói cái gì?” Cô nhỏ giọng năn nỉ nói, “Đây là ở trong bệnh viện đó!”
“Sợ cái gì? Em là vợ anh! Bây giờ nói!” Anh nắm tay cô, dây dưa giống như đứa bé.
“Được.” Cô yêu thương hôn anh, dịu dàng nói, “Em yêu anh!”
“…” Quá tuyệt vời! Anh say mê nhắm mắt lại, hưởng thụ nhấm nuốt đầy đủ phần yêu ấm áp mà cô đưa cho anh.
“Không được nhắm mắt!” Lâm Tuyết sợ anh giống như phim nhiều tập máu chó trên ti vi, vai nữ chính nói với nam chính bị bệnh nặng rằng cô yêu anh, anh thế mà lại khép mắt rồi yên tâm ra đi, cô nữ chính kia hộc máu, “Mở to mắt ra nhìn em!”
Mệnh lệnh của vợ yêu không thể không theo, Lương Tuấn Đào đành phải mở to mắt, cánh tay cường tráng dùng sức ôm cô tới trước ngực, cắn lên vành tai như châu ngọc của cô, lẩm bẩm, “Vợ, chồng cũng yêu em!”
Vân Phàm ở bên cạnh ôm quai hàm, giống như nhìn thấy mà đau răng. Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, lại tiếp tục nhìn cảnh tượng coi buồn nôn là vui vẻ thật sự không chịu nổi!
Lặng lẽ xoay người, khi chuẩn bị rời đi, lại bị ánh mắt sắc bén của thủ trưởng Lương khựng lại một phát: “Vân Phàm, cậu tìm đánh hả!”
Bị phát hiện! Vân Phàm nhún nhún vai, quay đầu lại, cười hì hì nói: “Lão đại, anh nên cám ơn tôi! Nếu không phải thuốc tê của tôi, chị đâu có khả năng thổ lộ tình yêu chân thật với anh như vậy sao?”
Lương Tuấn Đào cười đến hơi âm u: “Nói như vậy, tôi nên cám ơn cậu đã tiêm cho tôi liều thuốc tê quá mức!”
Thằng nhóc này thật sự không chân chính, lại dám tính kế anh! Nhưng coi như động cơ xuất phát từ ý tốt, anh cũng như nguyện nghe được Lâm Tuyết thổ lộ với anh, nhưng không được anh đồng ý đã tự tiện chủ trương, cũng không thể mặc kệ cậu ta. Bằng không, lần sau nói không chừng cậu ta còn làm ra chuyện càng kỳ quái hơn.
“Được, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!” Vân Phàm đương nhiên biết độ khó chơi của thủ trưởng, vội vàng hai tay giơ lên đầu làm tư thế đầu hàng nói, “Lão đại và chị dâu vứt hết hiềm khích trước kia, từ đây vợ chồng tình thâm, không còn ngờ vực, cho dù lão đại cho em trừng phạt nghiêm khắc em cũng nhận vậy!” [email protected]
“Ừm.” Lương Tuấn Đào coi như hài lòng gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn này của Vân Phàm tuyệt đối biết việc biết tiến lùi, “Nhớ kỹ là được rồi! Lần sau còn dám cố tình làm bậy, tiền lời của lần này cùng tính một lượt!”
“Vâng!” Vân Phàm làm một quân lễ, “Báo cáo thủ trưởng, tôi không muốn quấy rầy thủ trưởng và chị dâu thân thiết, có thể lui xuống được không?”
“Mẹ nó, ném tôi ở trên bàn mổ không quan tâm?” Lương Tuấn Đào nhướng mày, cả giận nói, “Tốt xấu gì sắp xếp cho tôi một phòng bệnh!”
Nghỉ ngơi trong bệnh viện ba ngày, người trong nhà đều đến thăm Lương Tuấn Đào, bởi vì là vết thương da thịt, cũng không lo ngại, dặn anh vào câu, đều đi về.
Lâm Tuyết thủy chung ở lại bệnh viện chăm sóc, hai người sớm chiều làm bạn, tình cảm càng hơn trước.
Thật sự muốn chết mà! Người kia yêu cầu cô mỗi ngày đều phải nói một lần em yêu anh với anh, không nói sẽ dùng hết các biện pháp vô lại tới bức bách, ép tới cô cáu giận không thôi, lại không biết làm thế nào.
Ai bảo cô đã đồng ý với anh chứ! Haizzz, xem ra hứa hẹn không thể tùy tiện đáp ứng, đây là cô bị lỗ lớn, phải lấy cả đời ra thực hiện.
Đương nhiên, đây là đùa! Thật ra, chỉ cần anh có thể khỏe mạnh sống lại, để cho cô mỗi ngày nói một lần em yêu anh thì như thế nào? Chỉ sợ nói một trăm lần một ngàn lần cô cũng bằng lòng!
Miệng vết thương vừa mới kết vảy, người kia lại bắt đầu không thành thật, buổi tối quấn quýt lấy cô yêu yêu, kết quả động tác quá mạnh xé rách miệng vết thương gây ra chảy máu.
Bình luận facebook