Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244
Editor: Puck - Diễn đàn
Đến buổi tối, hai người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Lâm Tuyết thuận miệng hỏi: “Có điều tra được tung tích của Đằng Nguyên Thiên Diệp không?”
Lâm Tuyết hoài nghi người ngày đó tập kích bọn họ là Đằng Nguyên Thiên Diệp, nhưng rốt cuộc có phải là cô ta hay không, Lâm Tuyết cũng không hoàn toàn nắm chắc.
“Không có! Việc này không nhọc em hao tâm tốn sức, yên tâm đi, anh đều sắp xếp xong xuôi!” Lương Tuấn Đào gắp một đùi vịt chua cay cho cô, nói: “Nếm thử đặc sản hồ Vi Sơn Sơn đông, khi tiểu Cao trở về quê cố ý mang đến cho em!”
Hóa ra quê tiểu Cao ở Sơn Đông, Lâm Tuyết thật cảm động: “Khó có được tiểu Cao nhớ thương em, ngày khác gặp cậu ấy em phải cám ơn cậu ấy!”
“Cám ơn cái gì, chuyện nhân tình này do chồng em đến quản lý, em chỉ cần một mực yên tâm hưởng thụ là được!”
Hai người ăn cơm, hàn huyên chút chuyện phiếm, thời gian trôi qua thật nhiều.
Ăn cơm xong, bọn họ vào trong viện đi tản bộ tiêu cơm.
Ban ngày viện điều dưỡng thoạt nhìn xanh um dày đặc, buổi tối lại hơi hoang vắng. Ánh mắt xanh thẳm của nhưng chó quân đội, thoạt nhìn giống như đèn lồng nhỏ trong cốc.
“Chó này sao nhìn giống như sói!” Lâm Tuyết không khỏi cảm thấy cánh tay lạnh lẽo, nổi lên một tầng da gà.
“Vốn chính là chó sói mà!” Lương Tuấn Đào cảm thấy cô rùng mình, săn sóc hỏi, “Lạnh không?” die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Hơi lạnh!” Giống như dự cảm được có nguy hiểm gì sắp tới, đáy lòng Lâm Tuyết không yên, muốn tránh vào trong phòng, “Chúng ta trở về đi!”
“Được!” Lương Tuấn Đào xưa nay ngàn theo trăm thuận cô, đương nhiên không có ý kiến.
Hai người nắm tay đi tới ngưỡng cửa, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lạ.
“Ai? Đứng lại!” Lính gác bên ngoài lớn tiếng quát, “Chạy nữa nổ súng!”
Tiếp theo chợt nghe thấy tiếng bước chân nườm nượp, sau đó là tiếng súng vang lên, gọi tới càng nhiều chiến sỹ, cũng khiến cho càng thêm hỗn loạn!
“Sao lại thế này?” Lâm Tuyết dừng bước, đẩy Lương Tuấn Đào một cái, nói, “Anh mau đi xem một chút!”
“Anh đưa em trở về phòng trước!” Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào lạnh lẽo, anh biết nên tới đã tới, phải đi đối mặt, nhưng có phần không yên lòng về Lâm Tuyết.
“Không cần, tự em có thể trở về!” Lâm Tuyết đương nhiên không muốn để cho anh chậm trễ việc chính, vào lúc này, khi các chiến sĩ đang toàn lực đuổi bắt kẻ xâm lược thủ trưởng của bọn họ không thể làm ổ ở bên trong không ra, “Mau đi đi!”
Lương Tuấn Đào gật gật đầu, dặn dò: “Em mau trở lại phòng, cho dù nghe được động tĩnh gì cũng không được đi ra!”
“Đã biết.” Để tránh cho anh lại lo lắng, Lâm Tuyết xoay người, đi nhanh về phía cửa đèn đuốc sáng trưng.
Viện điều dưỡng không giống với bệnh viện, chỗ bọn họ ở là một sân độc lập, tương đương với ngôi làng nghỉ mát, bố trí đầy đủ mọi thứ, bất cứ lúc nào đều tuyệt đối không cần lo lắng sẽ có thể quấy rầy đến những bệnh nhân khác đang tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.
Tiến vào bên trong, lòng Lâm Tuyết còn ở bên ngoài. Dự cảm của cô quả nhiên chính xác, đêm nay quả thật có chuyện phát sinh.
Một mình ngồi trong thư phòng trong chốc lát, vẫn không nghe thấy Lương Tuấn Đào trở về, cô liền đứng dậy đi tới trước kệ sách, lục ra một quyển tạp chí định giết thời gian. die nda nle equ ydo nn
Đúng lúc này, toàn bộ đèn vụt tắt trong nháy mắt, chung quanh hoàn toàn tối đen Trong lúc nhất thời ánh mắt không kịp thích ứng với bóng đêm đột nhiên tới, cái gì cũng không nhìn rõ.
Sao có thể đột nhiên mất điện? Trong lòng Lâm Tuyết lo sợ không yên. Vừa mới chuyển tới nơi này, cô cũng không quen thuộc đồ vật bên trong, muốn tìm đèn pin cũng không thấy.
Lảo đảo mò mẫm đi ra cửa, định đi ra ngoài xem sao lại như thế này, bỗng nhiên, cửa phòng được mở ra, có tiếng bước chân vang lên.
“Ai?” Bên trong hoàn toàn tối đen, Lâm Tuyết không nhìn rõ cái gì, theo bản năng khẩn trương.
“Là anh!” Giọng Lương Tuấn Đào, anh an ủi, “Đừng sợ, người xông vào đã bắt được!”
Trái tim treo lên hồi phục về chỗ cũ, Lâm Tuyết nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiếp: “Sao lại đột nhiên bị cúp điện?”
“Có người cắt cầu chì, đợi lát nữa để thợ điện tới nối lên!” Lương Tuấn Đào vừa nói chuyện vừa đi lại gần, kéo tay Lâm Tuyết, nói, “Chúng ta đi ra ngoài!”
Lâm Tuyết theo anh đi ra ngoài, nhưng cô cứ thầm cảm thấy có gì không thích hợp.
Trong khoảnh khắc khi bước ra cửa, nương theo ánh dạ quang mỏng manh bên ngoài, cô nhận ra người đàn ông nắm tay cô này không phải là Lương Tuấn Đào!
“Anh là ai?” Lâm Tuyết theo bản năng tránh anh ta, đồng thời lui về sau hai bước chân.
Bị cô phát hiện, người đàn ông dứt khoát lộ ra vể mặt dữ tợn, dùng tiếng nói tục tằng cười ha ha nói: “Tao là thần chuẩn bị mang mày xuống địa ngục chịu chết!”
Không phải là Đằng Nguyên Thiên Diệp! Hóa ra suy đoán của cô bị sai! Lâm Tuyết xoay người định bỏ chạy.
“Con nhỏ này, trốn đi đâu!” Người đàn ông này giống như hồn ma lại dán đến, hai tay gắt gao ôm eo nhỏ của cô, nhe răng cười nói, “Chúng ta lên đường thôi!”
“Buông tôi ra!” Lâm Tuyết liều mạng đá anh ta, nhưng sức lực của đối phương vô cùng lớn. Bị anh ta tha lôi bước xuống bậc thềm, đi về phía tường. Hiển nhiên, người đàn ông này định bắt cô trèo tường chạy đi.
Chỉ nghe thấy một hồi còi vang dội, hơn mười con chó quân đội hung dữ chia ra chạy tới từ các phương hướng khác nhau, lộ ra hàm răng trắng, hung hăng cắn xé công kích người đàn ông kia.
Người đàn ông lắp bắp kinh hãi, tránh né theo bản năng, lại bởi vì mang theo Lâm Tuyết nên gây trở ngại tới sự linh hoạt của thân hình. Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, ống quần bị răng chó xé rách.
Chó quân đội này được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp ăn ý, có con tấn công, có con phòng thủ, có con phụ trách dụ địch, có con phụ trách đánh lén, trong lúc nhất thời khiến cho người đàn ông kia đỡ trái lại hở phải, mắt thấy sẽ bị thua. d1en d4nl 3q21y d0n
Lâm Tuyết rất bình tĩnh, bởi vì khi chó quân đội này tấn công đều sẽ cẩn thận tránh cô ra, ngay cả góc áo cũng không vô tình tổn thương đến cô. Trải qua chiều hôm nay Lương Tuấn Đào “Giới thiệu” tăng cường, chúng nó triệt để nhớ kỹ cô là nữ chủ nhân, không thể làm tổn thương!
“Ôi!” Người đàn ông kia giống như bị cắn vào đâu, lại không có cách nào để tâm tới Lâm Tuyết, liền buông lỏng cô ra, xoay người định chạy trốn.
Vì thế, trong bóng tối mù mịt, Lâm Tuyết lại tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng được. Người đàn ông kia thế mà lại trốn vào trong đất, biến mất không thấy gì nữa.
Là nhẫn thuật! Hóa ra thế giới to lớn, người giỏi người tài không chỗ nào không có! Chẳng phải chỉ có một mình Đằng Nguyên Thiên Diệp biết nhẫn thuật!
Nhưng mà, chuyện phát triển tiếp theo càng thêm ngoài dự đoán của cô.
“A! A!” Một loạt tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương chói tai như vậy trong màn đêm, ngay cả chim nhỏ đậu trên cây cũng đều kinh sợ bay đi.
Chó quân đội hung dữ mạnh mẽ thế mà lại dựa vào khứu giác bén nhạy tìm được Ninja trốn dưới đất, rồi sau đó kéo anh ta đi ra.
Hóa ra cái gọi là độn thổ chính là thuật che mắt, đều không phải thật sự có thể lên trời xuống đất! Lúc trước, Lâm Tuyết tận mắt nhìn thấy thuật độn thổ của Đằng Nguyên Thiên Diệp, chính là đạo lý này.
Nhẫn thuật có thể lừa gạt được ánh mắt của người đời, nhưng không lừa được cái mũi của chó quân đội, Lâm Tuyết cuối cùng hiểu rõ lý do Lương Tuấn Đào nuôi nhiều chó quân đội trong sân như vậy là đạo lý gì.
Người đàn ông thật phúc hắc này! Vấn đề là, hiện giờ Lương Tuấn Đào đang ở đâu?
Sân to như vậy, cây to che trời, khắp nơi đều là màu xanh hoa cỏ um tùm, ẩn núp vô cùng dễ dàng. Nhưng mà, chó quân đội có khứu giác bén nhọn, kẻ bên ngoài xâm nhập đều đừng mong trốn được.
Tiếng kêu thảm thiếp trùng điệp nối tiếp, chó quân đội bắt được các Ninja trốn nơi hẻo lánh nhất, răng nanh sắc bén đâm thủng da thịt bọn họ, xuyên vào tận trong xương.
Không ai có thể trốn thoát được khỏi miệng chó quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, tất cả người xâm nhập đều bị chó quân khuyển cắn đè trên mặt đất, cắn cổ họng.
Răng nanh lợi hại chỉ cần khép lại là có thể cắt đứt cổ họng của bọn họ, nhưng chúng nó chính là giữ chặt kẻ địch, không cắn chết bọn họ!
Chó quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh đều rõ ràng: Xử trí kẻ địch là chuyện của chủ nhân, chúng nó chỉ phụ trách vây bắt.
Rất nhanh, trận chiến đấu không khói thuốc súng này kết thúc! Khắp nơi đều là tiếng kêu rên, vô cùng thê thảm.
“Tách!” Một tiếng nhỏ vang lên, sân tối như mực trong nháy mắt sáng ngời như ban ngày. Nguồn điện bị cắt một lần nữa được tiếp nối, tất cả đèn một lần nữa thắp sáng, nơi này khôi phục sáng tỏ.
Đến buổi tối, hai người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Lâm Tuyết thuận miệng hỏi: “Có điều tra được tung tích của Đằng Nguyên Thiên Diệp không?”
Lâm Tuyết hoài nghi người ngày đó tập kích bọn họ là Đằng Nguyên Thiên Diệp, nhưng rốt cuộc có phải là cô ta hay không, Lâm Tuyết cũng không hoàn toàn nắm chắc.
“Không có! Việc này không nhọc em hao tâm tốn sức, yên tâm đi, anh đều sắp xếp xong xuôi!” Lương Tuấn Đào gắp một đùi vịt chua cay cho cô, nói: “Nếm thử đặc sản hồ Vi Sơn Sơn đông, khi tiểu Cao trở về quê cố ý mang đến cho em!”
Hóa ra quê tiểu Cao ở Sơn Đông, Lâm Tuyết thật cảm động: “Khó có được tiểu Cao nhớ thương em, ngày khác gặp cậu ấy em phải cám ơn cậu ấy!”
“Cám ơn cái gì, chuyện nhân tình này do chồng em đến quản lý, em chỉ cần một mực yên tâm hưởng thụ là được!”
Hai người ăn cơm, hàn huyên chút chuyện phiếm, thời gian trôi qua thật nhiều.
Ăn cơm xong, bọn họ vào trong viện đi tản bộ tiêu cơm.
Ban ngày viện điều dưỡng thoạt nhìn xanh um dày đặc, buổi tối lại hơi hoang vắng. Ánh mắt xanh thẳm của nhưng chó quân đội, thoạt nhìn giống như đèn lồng nhỏ trong cốc.
“Chó này sao nhìn giống như sói!” Lâm Tuyết không khỏi cảm thấy cánh tay lạnh lẽo, nổi lên một tầng da gà.
“Vốn chính là chó sói mà!” Lương Tuấn Đào cảm thấy cô rùng mình, săn sóc hỏi, “Lạnh không?” die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Hơi lạnh!” Giống như dự cảm được có nguy hiểm gì sắp tới, đáy lòng Lâm Tuyết không yên, muốn tránh vào trong phòng, “Chúng ta trở về đi!”
“Được!” Lương Tuấn Đào xưa nay ngàn theo trăm thuận cô, đương nhiên không có ý kiến.
Hai người nắm tay đi tới ngưỡng cửa, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động lạ.
“Ai? Đứng lại!” Lính gác bên ngoài lớn tiếng quát, “Chạy nữa nổ súng!”
Tiếp theo chợt nghe thấy tiếng bước chân nườm nượp, sau đó là tiếng súng vang lên, gọi tới càng nhiều chiến sỹ, cũng khiến cho càng thêm hỗn loạn!
“Sao lại thế này?” Lâm Tuyết dừng bước, đẩy Lương Tuấn Đào một cái, nói, “Anh mau đi xem một chút!”
“Anh đưa em trở về phòng trước!” Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào lạnh lẽo, anh biết nên tới đã tới, phải đi đối mặt, nhưng có phần không yên lòng về Lâm Tuyết.
“Không cần, tự em có thể trở về!” Lâm Tuyết đương nhiên không muốn để cho anh chậm trễ việc chính, vào lúc này, khi các chiến sĩ đang toàn lực đuổi bắt kẻ xâm lược thủ trưởng của bọn họ không thể làm ổ ở bên trong không ra, “Mau đi đi!”
Lương Tuấn Đào gật gật đầu, dặn dò: “Em mau trở lại phòng, cho dù nghe được động tĩnh gì cũng không được đi ra!”
“Đã biết.” Để tránh cho anh lại lo lắng, Lâm Tuyết xoay người, đi nhanh về phía cửa đèn đuốc sáng trưng.
Viện điều dưỡng không giống với bệnh viện, chỗ bọn họ ở là một sân độc lập, tương đương với ngôi làng nghỉ mát, bố trí đầy đủ mọi thứ, bất cứ lúc nào đều tuyệt đối không cần lo lắng sẽ có thể quấy rầy đến những bệnh nhân khác đang tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.
Tiến vào bên trong, lòng Lâm Tuyết còn ở bên ngoài. Dự cảm của cô quả nhiên chính xác, đêm nay quả thật có chuyện phát sinh.
Một mình ngồi trong thư phòng trong chốc lát, vẫn không nghe thấy Lương Tuấn Đào trở về, cô liền đứng dậy đi tới trước kệ sách, lục ra một quyển tạp chí định giết thời gian. die nda nle equ ydo nn
Đúng lúc này, toàn bộ đèn vụt tắt trong nháy mắt, chung quanh hoàn toàn tối đen Trong lúc nhất thời ánh mắt không kịp thích ứng với bóng đêm đột nhiên tới, cái gì cũng không nhìn rõ.
Sao có thể đột nhiên mất điện? Trong lòng Lâm Tuyết lo sợ không yên. Vừa mới chuyển tới nơi này, cô cũng không quen thuộc đồ vật bên trong, muốn tìm đèn pin cũng không thấy.
Lảo đảo mò mẫm đi ra cửa, định đi ra ngoài xem sao lại như thế này, bỗng nhiên, cửa phòng được mở ra, có tiếng bước chân vang lên.
“Ai?” Bên trong hoàn toàn tối đen, Lâm Tuyết không nhìn rõ cái gì, theo bản năng khẩn trương.
“Là anh!” Giọng Lương Tuấn Đào, anh an ủi, “Đừng sợ, người xông vào đã bắt được!”
Trái tim treo lên hồi phục về chỗ cũ, Lâm Tuyết nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiếp: “Sao lại đột nhiên bị cúp điện?”
“Có người cắt cầu chì, đợi lát nữa để thợ điện tới nối lên!” Lương Tuấn Đào vừa nói chuyện vừa đi lại gần, kéo tay Lâm Tuyết, nói, “Chúng ta đi ra ngoài!”
Lâm Tuyết theo anh đi ra ngoài, nhưng cô cứ thầm cảm thấy có gì không thích hợp.
Trong khoảnh khắc khi bước ra cửa, nương theo ánh dạ quang mỏng manh bên ngoài, cô nhận ra người đàn ông nắm tay cô này không phải là Lương Tuấn Đào!
“Anh là ai?” Lâm Tuyết theo bản năng tránh anh ta, đồng thời lui về sau hai bước chân.
Bị cô phát hiện, người đàn ông dứt khoát lộ ra vể mặt dữ tợn, dùng tiếng nói tục tằng cười ha ha nói: “Tao là thần chuẩn bị mang mày xuống địa ngục chịu chết!”
Không phải là Đằng Nguyên Thiên Diệp! Hóa ra suy đoán của cô bị sai! Lâm Tuyết xoay người định bỏ chạy.
“Con nhỏ này, trốn đi đâu!” Người đàn ông này giống như hồn ma lại dán đến, hai tay gắt gao ôm eo nhỏ của cô, nhe răng cười nói, “Chúng ta lên đường thôi!”
“Buông tôi ra!” Lâm Tuyết liều mạng đá anh ta, nhưng sức lực của đối phương vô cùng lớn. Bị anh ta tha lôi bước xuống bậc thềm, đi về phía tường. Hiển nhiên, người đàn ông này định bắt cô trèo tường chạy đi.
Chỉ nghe thấy một hồi còi vang dội, hơn mười con chó quân đội hung dữ chia ra chạy tới từ các phương hướng khác nhau, lộ ra hàm răng trắng, hung hăng cắn xé công kích người đàn ông kia.
Người đàn ông lắp bắp kinh hãi, tránh né theo bản năng, lại bởi vì mang theo Lâm Tuyết nên gây trở ngại tới sự linh hoạt của thân hình. Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, ống quần bị răng chó xé rách.
Chó quân đội này được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp ăn ý, có con tấn công, có con phòng thủ, có con phụ trách dụ địch, có con phụ trách đánh lén, trong lúc nhất thời khiến cho người đàn ông kia đỡ trái lại hở phải, mắt thấy sẽ bị thua. d1en d4nl 3q21y d0n
Lâm Tuyết rất bình tĩnh, bởi vì khi chó quân đội này tấn công đều sẽ cẩn thận tránh cô ra, ngay cả góc áo cũng không vô tình tổn thương đến cô. Trải qua chiều hôm nay Lương Tuấn Đào “Giới thiệu” tăng cường, chúng nó triệt để nhớ kỹ cô là nữ chủ nhân, không thể làm tổn thương!
“Ôi!” Người đàn ông kia giống như bị cắn vào đâu, lại không có cách nào để tâm tới Lâm Tuyết, liền buông lỏng cô ra, xoay người định chạy trốn.
Vì thế, trong bóng tối mù mịt, Lâm Tuyết lại tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng được. Người đàn ông kia thế mà lại trốn vào trong đất, biến mất không thấy gì nữa.
Là nhẫn thuật! Hóa ra thế giới to lớn, người giỏi người tài không chỗ nào không có! Chẳng phải chỉ có một mình Đằng Nguyên Thiên Diệp biết nhẫn thuật!
Nhưng mà, chuyện phát triển tiếp theo càng thêm ngoài dự đoán của cô.
“A! A!” Một loạt tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương chói tai như vậy trong màn đêm, ngay cả chim nhỏ đậu trên cây cũng đều kinh sợ bay đi.
Chó quân đội hung dữ mạnh mẽ thế mà lại dựa vào khứu giác bén nhạy tìm được Ninja trốn dưới đất, rồi sau đó kéo anh ta đi ra.
Hóa ra cái gọi là độn thổ chính là thuật che mắt, đều không phải thật sự có thể lên trời xuống đất! Lúc trước, Lâm Tuyết tận mắt nhìn thấy thuật độn thổ của Đằng Nguyên Thiên Diệp, chính là đạo lý này.
Nhẫn thuật có thể lừa gạt được ánh mắt của người đời, nhưng không lừa được cái mũi của chó quân đội, Lâm Tuyết cuối cùng hiểu rõ lý do Lương Tuấn Đào nuôi nhiều chó quân đội trong sân như vậy là đạo lý gì.
Người đàn ông thật phúc hắc này! Vấn đề là, hiện giờ Lương Tuấn Đào đang ở đâu?
Sân to như vậy, cây to che trời, khắp nơi đều là màu xanh hoa cỏ um tùm, ẩn núp vô cùng dễ dàng. Nhưng mà, chó quân đội có khứu giác bén nhọn, kẻ bên ngoài xâm nhập đều đừng mong trốn được.
Tiếng kêu thảm thiếp trùng điệp nối tiếp, chó quân đội bắt được các Ninja trốn nơi hẻo lánh nhất, răng nanh sắc bén đâm thủng da thịt bọn họ, xuyên vào tận trong xương.
Không ai có thể trốn thoát được khỏi miệng chó quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, tất cả người xâm nhập đều bị chó quân khuyển cắn đè trên mặt đất, cắn cổ họng.
Răng nanh lợi hại chỉ cần khép lại là có thể cắt đứt cổ họng của bọn họ, nhưng chúng nó chính là giữ chặt kẻ địch, không cắn chết bọn họ!
Chó quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh đều rõ ràng: Xử trí kẻ địch là chuyện của chủ nhân, chúng nó chỉ phụ trách vây bắt.
Rất nhanh, trận chiến đấu không khói thuốc súng này kết thúc! Khắp nơi đều là tiếng kêu rên, vô cùng thê thảm.
“Tách!” Một tiếng nhỏ vang lên, sân tối như mực trong nháy mắt sáng ngời như ban ngày. Nguồn điện bị cắt một lần nữa được tiếp nối, tất cả đèn một lần nữa thắp sáng, nơi này khôi phục sáng tỏ.