• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Khế ước quân hôn (2 Viewers)

  • Chương 269

Editor: Puck - Diễn đàn

Đỗ Hâm Lôi phát hiện mình thật không có tiền đồ, vì không bị nằm lên đống đá bị con cầm thú động dục kia giày xéo nữa, sau khi được anh ân chuẩn cô cuối cùng có thể mặc quần áo lên, một lần nữa nhặt những viên đá ruby tán lạc đầy đất lên bỏ vào trong hòm.

Đá quý được nhặt lên từng viên một, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô căm hận mình tại sao không có cốt khí như vậy!

Tràn đầy một hòm đá quý, cần nhặt lên không thiếu một viên, đây chẳng những là công việc thể lực còn là việc khảo nghiệm kiên nhẫn và năng lực phân biệt.

Hoắc Vân Phi ở bên cạnh hai chân vắt chéo uống trà hút thuốc ôm người đẹp nóng bỏng trong ngực, thỉnh thoảng lườm về phía Đỗ Hâm Lôi đang khom lưng cúi đầu nhặt đá quý đầy đất, tròng mắt đen sắc bén khẽ thoáng qua tia sắc lạnh.

Đáng đời, tự làm tự chịu!

Sau khi nhặt hơn mười phút, cuối cùng nhặt được không sai biệt lắm, nhưng đây cách yêu cầu của Hoắc cầm thú còn kém nhiều lắm –– anh muốn nhặt một viên không sót!

Thần giữ của, bệnh thần kinh, biến thái cuồng… Cô hung hăng mắng trong lòng, rồi lại không thể không tiếp tục cố gắng.

“Bên này có mấy viên!

“Bên kia còn có một đống!”

“Phía dưới bàn trà!”

“Sau ghế!”



Tất cả nhân viên cửa tiệm đều giúp cô tìm đá quý, tìm được tung tích liền nói cho cô biết, nhưng lại kiên quyết không nhặt giúp cô. Tam thiếu gia có lệnh, tất cả đá quý rơi trên đất nhất định đều phải do cô tự tay nhặt không sót một viên lên.

Hoắc Vân Phi đáng chết này, cố ý chỉnh cô! Nhiều đá quý như vậy, hơn nữa tán loạn đến khắp nơi, nhặt hết toàn bộ lên là công trình lớn! die nda nle equ ydo nn

Cô mệt sống mệt chết chui gầm bàn kéo ghế thậm chí cầm cây gậy dài moi đá quý từ dưới hộc tủ ra, Hoắc Vân Phi ôm người đẹp hi hi ha ha, cực kỳ vui sướng.

Ánh mắt trong lúc vô tình liếc về phía anh, vừa đúng nhìn thấy bàn tay to của anh luồn vào trong cổ áo người đẹp… Phi! Cô vô cùng phẫn nộ, nhổ một ngụm.

Hoắc Vân Phi ngước mắt, nhếch khóe miệng lên, cười tà hỏi, “Ăn giấm rồi?”

Ăn cái đầu quỷ anh! Cơn tức giận của Đỗ Hâm Lôi “Vụt” lên tới, tính tình liều mạng lập tức phát tác.

“Rầm rầm!” Cô một lần nữa hất đổ đá quý khó khăn lắm mới nhặt xong lên mặt đất, viên đá quý óng ánh trong suốt giống như hạt mưa màu đỏ, nhảy lên lăn trên mặt đất, trở về chốn cũ.

“A.” Hoắc Vân Phi nhíu mày, khen, “Không tệ, có quyết đoán!”

“Thả tôi đi!” Đỗ Hâm Lôi còn không hả giận, tiện tay ném rổ nhỏ đầy đá quý về phía Hoắc Vân Phi.

Đưa tay nhẹ nhàng phủi rơi, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Phi thu lại ý cười, hơi âm trầm ra lệnh: “Nhặt lên lần nữa!”

“Phi!” Đỗ Hâm Lôi tỏ vẻ khinh thường mệnh lệnh của anh.

“Được!” Hoắc Vân Phi đứng lên, người đẹp dính trên người anh lập tức lăn xuống bên cạnh, giống như bắn rơi một con chuồn chuồn.

Thấy Hoắc Vân Phi đi tới, Đỗ Hâm Lôi vội vàng nhấc chân định chạy trốn (Phản ứng theo bản năng, chủ yếu là bị anh chỉnh sợ), tốc độ vẫn như trước không nhanh bằng anh, bị anh túm được eo của cô đẩy cô té ngã lên đá quý vừa mới một lần nữa bị ném lên mặt đất.

“A!” Một tiếng hét thảm.

Phần lưng bị viên đá quý thô ráp cấn đến đau đớn khó nhịn không nói, Hoắc cầm thú một lần nữa đè xuống không nói, anh lại kêu người đẹp kia cũng tới, tuyên bố chơi 3P gì đó.

Đỗ Hâm Lôi bị dọa sợ, cô biết Hoắc cầm thú vô sỉ không có hạn cuối, dĩ nhiên không muốn bị anh XXOO ở trước mặt những nhân viên của cửa tiệm, huống chi lần này còn có người đẹp kia gia nhập vào… Chỉ cần nghĩ đến cô đã nôn mửa.

“Đừng… Tôi, tôi nhặt lên lần nữa là được!” Cô ủ rũ cúi đầu, giống như con gà trống bị thua.

“Ừ, biết khó mà lui, có tiến bộ!” Anh vỗ gương mặt cô khen một câu, sau đó buông cô ra, không nhanh không chậm đứng lên, sửa sang lại quần áo, rất độ lượng nói, “Không sao, nhặt lên lần nữa! Em có thể vứt tiếp như thế này, sau đó lại nhặt lên. Chỉ cần em không cảm thấy phiền không cảm thấy mệt mỏi, bản thiếu gia vẫn có thể theo cùng!”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Bụng đói đến ùng ục kêu, gần như trước bụng dán vào sau lưng, mà nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành.

Haizzz, sớm biết không đấu lại Hoắc cầm thú, cô cần gì tỏ rõ cái gì mà anh hùng khí khái với anh ta chứ, tự mình chuốc lấy cực khổ!

Eo mỏi lưng đau, cô ưỡn thân thể, ánh mắt oán hận một lần nữa bắn về phía Hoắc cầm thú, quả thật hận không thể ăn anh.

Mùi thơm của thức ăn một lần nữa lại chui vào trong lỗ mũi, hơn nữa khi đói bụng, càng nhạy cảm với mùi vị thức ăn hơn, “Ực!” Cô không khỏi nuốt nước miếng.

Hoắc Vân Phi chậm rãi thưởng thức bữa trưa phong phúm người đẹp ở bên cạnh bón canh gắp thức ăn, hết sức lấy lòng nịnh bợ. d1en d4nl 3q21y d0n

Tướng ăn của anh vô cùng tao nhã, thể hiện tu dưỡng tốt đẹp của anh. Nhưng người như vậy nhìn như chó hình người luôn làm chút chuyện không bằng cầm thú với cô!

Phát hiện cô đang len lén nhìn anh, anh quyến rũ nhếch môi, dứt khoát ôm người đẹp bên cạnh lên đùi, cưng chiều nói: “Bảo bối, nào, ăn một miếng!”

Người đẹp được sủng mà kinh sợ, Đỗ Hâm Lôi ở bên cạnh thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Từ khi biết Hoắc Vân Phi đến giờ, mặc dù anh cương quyết bướng bỉnh, điên cuồng không kiềm chế được, nhưng chưa bao giờ thân cận với người phụ nữ khác ở trước mặt cô. Hiện giờ ở trước mặt cô, anh cố ý chọc tức cô… Mà cô lại không tự chủ bị anh chọc tức đến như vậy!

Chơi trò ân ái với người đẹp, đuôi khóe mắt của anh giờ khắc nào cũng tìm kiếm bóng dáng kia, anh nhìn ra được cô tức giận quá mức, ở trong lòng đang cân nhắc còn tiếp tục chơi tiếp trò chơi này hay không.

Mang theo rổ, cô đặt mông ngồi trên đất, cúi mắt cắn môi, hết sức chịu đựng muốn khóc.

Tại sao đối xử với cô như thế, cầm thú đáng chết, cô càng hận anh hơn!

Đang thầm hỏi mười tám đời tổ tông của anh ở trong lòng, cảm giác rổ trong tay đột nhiên bị người cầm đi. Nâng đôi mắt sáng nước mắt lưng tròng lên, thấy Hoắc Vân Phi cầm rổ của cô đi, đang đứng dưới đất giúp cô nhặt đá quý.

“Giật mình làm gì? Tới đây cùng nhau nhặt hết, ăn cơm!” Hoắc Vân Phi tức giận trừng mắt nhìn cô.

Cô không hề yếu thế chút nào trừng mắt lại, màn lệ trong mắt nhanh chóng gắn kết thành giọt nước mắt, lại còn lăn xuống.

Đưa tay lau nước mắt bên quai hàm cho cô, anh cau mày nói: “Tôi cho rằng em sẽ không khóc! Thì ra giống như người phụ nữ khác thích rơi nước mắt, thật không có ý tứ!”

“…” Cô càng giận đến nghẹn họng, dứt khoát một lần nữa đưa tay bóp cổ anh, dùng sức bóp.

Anh giống như lần trước không giãy giụa cũng không động, mặc cho cô bóp cổ anh đến nổi gân xanh.

Dần dần, cô buông lỏng tay, gào khóc.

Hòa hoãn hơi thở, anh không nói một lời ôm cô vào trong ngực, vuốt ve nhè nhẹ.

Khóc đến trời đất mù mịt ở trong lòng anh, khóc hết uất ức, tức giận, đè nén những ngày qua ra. Sao cô lại xui xẻo như vậy! Đi theo chồng chưa cưới tới tam giác vàng thi hành nhiệm vụ, kết quả bị con cầm thú này bắt được, như thế nào cũng không thể chạy thoát được bàn tay ma quỷ của anh, thật hận không thể cắn chết anh.

Anh cũng không khuyên cô, mặc cho cô tiếp tục khóc, cho đến khi cô khóc thỏa thuê, tự động dừng khóc lại, mới ném cho cô một xấp khăn giấy.

Cầm khăn giấy lên lau sạch nước mắt, cô vẫn nghẹn ngào, ngước mắt nhìn thấy Hoắc Vân Phi đang dùng ánh mắt sáng rực giống như kim cương đen nhíu mắt nhìn cô, ý vị sâu xa.

“Khóc đủ rồi?” Anh nhàn nhạt nhíu mày, hỏi.

Cô trừng anh, không lên tiếng.

Ném trả rổ lại cho cô, mặt sắt vô tình ra lệnh, “Tiếp tục nhặt! Nhặt xong rồi ăn cơm!”

“…” Tên khốn kiếp này, còn không quên để cho cô nhặt nhưng tảng đá nát này!

Thấy dáng vẻ căm phẫn của cô, anh không nhịn được mềm lòng, nhưng lúc này phải bảo vệ ranh giới cuối cùng, nếu không lần sau con mèo hoang nhỏ này không chừng còn dám làm ra chuyện quá quắt hơn. dinendian.lơqid]on

Không thể nuông chiều tính khí xấu này của cô! Cô nhóc này sở trường nhất chính là được mặt mũi còn lên mặt!

“Ngây ngốc làm gì? Cùng nhau nhặt!” Hoắc Vân Phi gào cô một tiếng.

Đỗ Hâm Lôi hậm hực cúi người xuống, tiếp tục nhặt những viên đá quý bị cô ném lên mặt đất kia.

Có Hoắc Vân Phi trợ giúp, nhiệm vụ lần này hoàn thành nhanh một chút. Dưới nhắc nhở của nhân viên cửa tiệm, bọn họ thành công nhặt lên hết đá quý, một lần nữa nhét đầy hòm.

"Tạch...!" Khóa khóa vàng lại, anh ném chìa khóa vàng cho cô, phân phó một câu: "Cất đi!”

Ừ, cho cô một hòm nặng nề như vậy chơi, tương lai khi cô chạy trốn lại ôm không nổi, có thể thấy được Hoắc Vân Phi người này âm hiểm đến cỡ nào.

Để cho người thu đồ ăn trên bàn, cho người đẹp lui ra, chờ dọn dẹp sạch xong, các nhân viên cửa tiệm lại một lần nữa bưng lên một bàn thức ăn phong phú, còn tinh xảo hơn bàn đồ ăn vừa rồi rất nhiều.

Đỗ Hâm Lôi đã sớm đói bụng đến ba khúc ruột rỗng không đến hai nửa, ăn như hổ đói.

Cũng may, để người đẹp kia lui ra, nếu không cô đói nữa cũng ăn không trôi.

Ăn rất mãnh liệt, không cẩn thận bị nghẹn, cô tìm kiếm nước khắp nơi, một bàn tay to lập tức săn sóc bưng một ly nước chanh lên: “Ăn từ từ, tôi lại không giành ăn với em!”

Uống cạn sạch nước chanh trong tay anh, cô tiếp tục vùi đầu đấu tranh với một bàn thức ăn ngon.

Cuộc đời giống như một bàn trà, phía trên bày đầy cốc chén bi kịch, trừ hưởng thụ thức ăn ngon ra, cô thật sự không tìm ra được chuyện gì vui thú rồi!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sự xuất hiện của Lăng Lang giống như một tia mặt trời hiện ra sau mây đen, cho cô sáng ngời tạm thời trước mắt, đáng tiếc nhanh chóng chìm nghỉm biến mất không thấy gì nữa.

Cho dù Lương Tuấn Đào hứa hẹn cho Hoắc Vân Phi điều kiện ưu đãi như thế nào, Hoắc Vân Phi cũng không hề nhúc nhích, anh âm hồn không tan cầm tù cô, giữ chặt lấy không buông tay!

Ở Myanmar gần hai tháng, đi dạo hết chùa lớn miếu nhỏ ở Yagon, đi thăm danh thắng di tích cổ khắp nơi này cùng với các tiệm châu báu ngọc ngà lớn nhỏ trải rộng tất cả các thành phố, Hoắc Vân Phi cuối cùng chịu mang theo Đỗ Hâm Lôi bay khỏi Yagon.

Lúc đi, không quên để cho cô mang theo hòm ruby này, đây là quà tặng anh đưa cho cô, kiên trì không cho phép đánh mất.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Điểm dừng chân kế tiếp của máy bay là thành thị Băng Cốc của Thái Lan, ở đây phồn hoa náo nhiệt của đô thị lớn giống nhau không ít, nhưng xét tương đối, Đỗ Hâm Lôi vẫn thích Yagon.

Đương nhiên, cô thích nơi nào không quan trọng, quan trọng là Hoắc Vân Phi muốn nán lại ở đâu, cô giống như sủng vật anh nuôi dưỡng, chủ nhân đi đâu, cô phải đi cùng đến đó. Không có quyền lên tiếng, càng không có quyền lựa chọn.

Lần này Hoắc Vân Phi chủ yếu bàn chuyện kinh doanh ma túy, Đại Lão giới thuốc phiện Băng Cốc tổ chức tiệc ở nhà hàng Tinh Cực xa hoa nhất để đón gió tẩy trần cho bọn họ.

Đáng nhẽ, Đại Lão còn đặc biệt chuẩn bị người đẹp vì Hoắc Vân Phi, chỉ có điều thấy bên cạnh anh mang theo Đỗ Hâm Lôi như hình với bóng, nên cũng không tùy tiện làm.

Trong bữa tiệc, đám đàn ông bàn chuyện buôn bán, Đỗ Hâm Lôi vẫn chọn đồ ăn mình thích ăn. Chỉ cần ánh mắt của cô liếc về phía món ăn nào, Hoắc Vân Phi sẽ chủ động gắp tới cho cô, rất săn sóc chu đáo.

Chờ sau khi cơm nước no nê, Đại Lão nhỏ giọng hỏi thăm Hoắc Vân Phi có cần để người đẹp tới phục vụ không.

Đỗ Hâm Lôi ngồi ở bên cạnh Hoắc Vân Phi, nghe rất rõ lời Đại Lão nói, liền xem thường cười lạnh –– Quả nhiên là đồ háo sắc, tới đâu đều có người lấy lòng dâng người đẹp cho anh!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom